Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 383-386: Cuối cùng

Càng ngày càng nhiều người tiến vào hội trường, đấu giá hội cũng sắp bắt đầu.

Những ghế phía dưới đầy ắp người, mà những người trong mỗi phòng riêng cũng bắt đầu nhập tòa, toàn bộ hội trường cực kỳ náo nhiệt, mãi tới khi tiếng chiêng đồng vang lên.

“Các tiên sinh, các nữ sĩ, hoan nghênh tới phòng đấu giá Thương Ưng, về quy định của đấu giá hội, đoán chừng mọi người đều biết, ta cũng không muốn nói nhiều, hiện tại ta tuyên bố, đấu giá hội chính thức bắt đầu.”

Bên cạnh bàn đấu giá, chẳng biết từ khi nào đã có một nam tử mặc cẩm bào xanh tướng mạo tuấn lãng xuất hiện, bề ngoài khoảng ba mươi tuổi, nhưng khí tức toàn thân lại cực kỳ mạnh mẽ, Đế cảnh bảy sao, tuyệt đối đủ để làm cho người chỗ này kiêng dè không thôi.

Chỉ một người chủ trì đấu giá thôi mà Thương Minh cũng phái ra cường cả Đế cảnh bảy sao, có người này tọa trấn, chắc không ai dám xông lên đoạt bảo hoặc làm sai quy định của phòng đấu giá nữa rồi.

“Thân phận của người tên Nhạc Thiên Sơn này không hề bình thường đâu, ta thăm dò rồi, tuy rằng thực lực của người này trong Thương Minh không cao lắm, nhưng hắn chính là đệ tử của minh chủ Thương Minh, rất nhiều người đều muốn nịnh bợ hắn.” Đạo Vân nói.

Du Tiểu Mặc nhìn về phía Đạo Vân, mới đi ra ngoài một ngày mà đã nghe được tin tức về người của đấu giá hội luôn hả, bảo sao Lăng Tiêu lại nói tin tức của đạo tặc linh thông hơn người bình thường nhiều lắm, xem ra Đạo Vân cũng coi như là chân truyền của sư phụ hắn rồi.

“Ngoài việc này ra, ngươi còn nghe được gì nữa?” Du Tiểu Mặc hỏi.

Nói đến nghề nghiệp, Đạo Vân liền hớn hở như mở cờ trong bụng: “Thương Minh khác với gia tộc Xích Huyết, nghe nói người thành lập ra nó là một cường giả Thánh cảnh, cường giả này thu tổng cộng gần trăm đồ đệ, mà ai cũng có thành tựu tốt, Thương Minh có thể phát triển đến ngày hôm nay đều liên quan tới các đồ đệ của người nọ.”

Linh quang trong đầu Du Tiểu Mặc lóe lên, dò hỏi: “Vậy ngươi có thăm dò được tin tức về sư phụ của ngươi không?”

Đạo Vân ủ rũ: “Làm gì có chuyện dễ dàng như thế, hành tung của sư phụ không thể nghe ngóng trong vòng một ngày ngắn ngủi được đâu, thời gian ta ở nơi này quá ngắn, tạm thời không thể nghe được tin tức bí mật hơn.”

Ngụ ý là, không dò được tin tức về nơi có bảo bối hiếm thấy.

Du Tiểu Mặc còn định nói thêm, đột nhiên một bàn tay trượt đến hông hắn, nhẹ nhàng vuốt ve.

Du Tiểu Mặc “Ối” một tiếng, cả người đều mềm nhũn.

Đạo Vân kinh ngạc nhìn qua: “Ngươi làm sao thế?”

Đôi má Du Tiểu Mặc hiện lên một chút đỏ ửng nhàn nhạt, nghe thấy Đạo Vân hỏi, vội vàng lắc đầu: “Không, không có việc gì… Bắt đầu đấu giá rồi, mau xem thôi.”

Đạo Vân không nghi ngờ gì, quả nhiên nhìn về phía đài đấu giá.

Du Tiểu Mặc thấy sự chú ý của hắn đã dời qua chỗ khác, lập tức gạt bỏ cái tay đang sờ mó bên hông mình ra, quay đầu lại trợn mắt nhìn Lăng Tiêu: “Đừng có lộn xộn.”

Lăng Tiêu thấp giọng cười nói: “Phu nhân, em không thể ngăn cản quyền lợi được làm phu quân của vi phu chứ.”

Miệng Du Tiểu Mặc dúm lại, cái này mà cũng coi là quyền lợi hả? “Anh có quyền lợi của anh, thì em cũng có quyền lợi của em, bây giờ em kháng nghị.”

Lăng Tiêu cười khẽ: “Kháng nghị bị bác bỏ.”

Du Tiểu Mặc bất mãn: “Cái gì chớ?”

Lăng Tiêu nói: “Lấy chồng theo chồng, lấy chó theo chó.”

Du Tiểu Mặc đỏ mặt, mạnh miệng: “Ai gả cho anh?” Rõ ràng hắn là nam nhân mà, sao có thể dùng từ gả để hình dung.

Lăng Tiêu lập tức lên án: “Phu nhân, cơ thể và trái tim của ta, còn nhiều lần thứ nhất nữa, tất cả đều cho em hết, em phải phụ trách ta đến cùng.”

Du Tiểu Mặc cắn lưỡi, lại trợn mắt nhìn y: “Ai không phải là lần đầu tiên? Bao nhiêu lần đầu tiên của em cũng cho anh hết, sao không thấy anh phụ trách với em đến cùng?”

Nói xong, Du Tiểu Mặc chỉ muốn cắn đứt đầu lưỡi mình cho rồi.

Ánh mắt sáng lấp lánh của Lăng Tiêu tràn đầy vui vẻ, nét mặt như thể đã gãi đúng chỗ ngứa rồi: “Nếu phu nhân đã nói như vậy, ta nhất định sẽ phụ trách với em tới cùng, xin phu nhân cứ yên tâm.”

Vì vậy, cái bàn tay xấu xa kia lại tiếp tục sờ mó eo hắn, lần này còn muốn dời xuống dưới.

Du Tiểu Mặc sợ tới mức phải túm ngay tay y lại: “Anh đừng có làm loạn, ở đây có nhiều người đều đang nhìn kia kìa.” Nếu như gian phòng không có vách tường trong suốt thì hắn cần gì phải lo lắng như vậy.

“Yên tâm, bọn họ đều đang xem đấu giá, không chú ý đến em đâu.” Lăng Tiêu thì thầm vào tai hắn, tai phải đang có ý đồ lần mò vào giữa hai chân.

Du Tiểu Mặc lập tức kẹp chặt chân lại: “Thế cũng không được.”

Nơi này nhiều cường giả như vậy, người nào không đặt chú ý ở bốn phương tám hướng chứ, nói không chừng có vài người không hứng thú mới đấu giá hội, đang quan sát người xung quanh. Mặc dù ai tới tham gia đấu giá hội cũng vì có hứng thú với vật phẩm, nhưng không thiếu mấy kẻ ngược đời, bởi vì chính hắn cũng là một trong số đó.

“Được rồi, ta biết rồi.”

Lăng Tiêu chỉ giằng co vài giây rồi buông tha cho hắn.

Du Tiểu Mặc thở phào một tiếng.

Khi hai người đang mải cãi cọ, phiên đấu giá phía dưới đang khí thế hừng hực, không khí trong hội trường vô cùng kịch liệt, quá nhiều sự cạnh tranh, mỗi vật phẩm đều bị đội giá lên gấp vài lần, mà cái giá cao nhất hiện nay đã là bốn mươi bốn ngàn linh tinh, nhưng đến đây mới chỉ là hai phần ba buổi đấu giá thôi đó, có thể tưởng tượng được, giá cả mấy món đồ phía sau sẽ leo cao đến nhường nào.

Bởi vì vật phẩm được Thương Minh mang ra đấu giá đều là đồ tốt, cho nên giá chỉ có tăng chứ chưa hề giảm, một vài thế lực nhỏ không có đủ linh tinh, đành phải đỏ mắt mà nhìn.

Vật phẩm thứ năm, Du Tiểu Mặc nhìn thấy trên bàn đấu giá được đặt một cái lồng thú, bên trong là một con Thiên Huyễn Miêu Cầu, hơn nữa còn là thành hiên, chắc chắn cấp bậc phải cao hơn Miêu Cầu nhà hắn.

“Thiên Huyễn Miêu Cầu thành niên không những có thể tùy ý biến ảo thành bộ dạng mà mọi người mong muốn, chúng còn có thêm một kỹ năng, đó chính là tạo ra mộng cảnh, ngay cả cường giả Đế cảnh cũng khó mà phát hiện ra được, bây giờ bắt đầu cạnh tranh, giá khởi điểm là năm vạn linh tinh.” Nhạc Thiên Sơn cao giọng giới thiệu tư liệu về Thiên Huyễn Miêu Cầu, loại yêu thú kiểu này dù là ở đại lục Thông Thiên thì cũng khá hiếm thấy, chớ nói chi là Thiên Huyễn Miêu Cầu đã thành niên, bởi vì bọn chúng rất khó sinh sôi nảy nở.

Đây cũng là lần đầu tiên Du Tiểu Mặc được nghe nói Thiên Huyễn Miêu Cầu thành niên có bản lĩnh tạo ra mộng cảnh.

Xem ra sau này này thường xuyên đốc thúc Miêu Cầu tu luyện, để nó mau mau trưởng thành mới được.

Nhạc Thiên Sơn vừa dứt lời đã có người ra giá ngay, mộng cảnh có thể che mắt được cường giả Đế cảnh, tuyệt đối là bảo bối hiếm có.

“Sáu vạn linh tinh!”

“Bảy vạn rưỡi!”

“Tám vạn linh tinh!”

Mọi người bắt đầu lên giá, các gia tộc khác cũng tiếp bước, sau mấy lần cạnh tranh, giá cả đã tăng lên gần gấp đôi, nhưng vẫn chưa có dấu hiệu ngừng lại, một số người cạnh tranh đến mức đỏ mặt tía tai, thời gian dần qua, ai không đấu được phải bất đắc dĩ bỏ cuộc, chỉ còn lại những gia tộc mạnh mẽ.

Du Tiểu Mặc phát hiện, hình như cả Đường Hạo và Hồ Phong ngồi ở phòng đối diện đều chưa ra giá lần nào, xem ra bọn họ thật sự có hứng thú với những món đồ phía sau nữa.

Cuối cùng, Thiên Huyễn Miêu Cầu và lồng thú được mua với giá mười lăm vạn linh tinh, người thắng được nó là một nữ tu luyện giả.

Vật phẩm phía sau là một quyển kỹ pháp cao cấp hạ phẩm dùng cho đan sư.

Kỹ pháp dành cho đan sư không thể so được với công pháp, số lượng của nó khá thưa thớt, cho nên chỉ cần là cao cấp, là có thể làm mọi người cạnh tranh khốc liệt, lần này cũng không ngoại lệ.

Sau khi thế lực lớn nhất Bắc Động – gia tộc Hạ Nhĩ ra giá, đã còn lại vài người, một vài thế lực thấy gia tộc Hạ Nhĩ gia tay cùng nhao nhao rời khỏi trận chiến, cuối cùng quyển kỹ pháp được gia tộc Hạ Nhĩ mua với cái giá hai mươi ba vạn.

“Tiếp theo, ta tin mọi người đã chờ mong rất lâu, đúng vậy, bây giờ chính là vật phẩm đấu giá cuối cùng, chắc quý vị khách quan đã nghe nói tới.” Trên mặt Nhạc Thiên Sơn là nụ cười thản nhiên, sau đó y ra lệnh cho người mang Thiên Công Đỉnh lên.

Đó là một cái bàn kéo, bên trên được phủ vải đỏ, thứ đồ bày dưới tấm vải đỏ không lớp, sau đó, Nhạc Thiên Sơn liền lật tấm vải lên, một cái lô đỉnh lớn cỡ quả bóng đá yên lặng đứng trên khay.

Mặt mũi Du Tiểu Mặc tràn đầy kinh ngạc, “Đây là Thiên Công Đỉnh?”

Lần đầu tiên hắn thấy lô đỉnh nhỏ vậy đó, có thể dùng cái thứ đồ chơi này để luyện đan thật sao?

Lăng Tiêu nói: “Nó chính là Thiên Công Đỉnh, đừng nhìn hình dạng bây giờ, trên thực tế nó có thể biến lớn hay nhỏ tùy ý, rất thuận tiện.”

Du Tiểu Mặc mở hai mắt thật to nhìn chằm chằm vào Thiên Công Đỉnh.

Thiên Công Đỉnh vừa xuất hiện, tất cả sự chú ý đã tập trung hết vào nó, không ít người đều nhìn chằm chằm, như thể chỉ hận không được ôm ngay về nhà, nhất là các đan sư có mặt ở đây, một lô đỉnh tốt luôn là thứ cần thiết.

Trong số những người tham gia đấu giá hội có không ít đan sư, rất nhiều người đều tới vì Thiên Công Đỉnh, khi bọn họ nhìn thấy hiện vật, rất nhiều tiếng thở gấp đã vang lên, nếu không có Thương Minh uy hiếp, chỉ sợ sẽ có người nhảy dựng lên tranh đoạt.

Căn phòng đối diện Du Tiểu Mặc, Hồ Phong và Đường Hạo cũng tỉnh táo ngay lập tức, trong mắt lóe ra ánh sáng nhất định phải có được.

“Quả nhiên là Thiên Công Đỉnh, không ngờ Thương Minh lại cam lòng lấy lô đỉnh xếp hạng bảy mang đi đấu giá, ta nhất định phải mua được, sau đó tặng cho vị đại nhân kia.” Đường Hạo siết chặt nắm tay, lúc nói đến vị đại nhân kia, trong giọng nói có một sự kiêng kị và hướng tới.

Hồ Phong ngồi đối diện hắn cũng ôm mục đích như vậy, cả hai bên đều quyết tâm phải lấy bằng được Thiên Công Đỉnh về, nhưng Thiên Công Đỉnh chỉ có một.

Phía đối diện, Du Tiểu Mặc nhìn rõ ràng nét mặt của hai người này.

Quả nhiên, mục tiêu của bọn hắn cũng là Thiên Công Đỉnh.



CHƯƠNG 387: LẠI THÊM MỘT KHỐI

“Xem ra, chắc lần này không có nhiều người tham dự cạnh tranh đâu.” Lăng Tiêu mở đôi mắt đang khép mờ, ánh mắt sắc bén đảo qua những người ngồi trong phòng riêng, mở miệng nói.

“Vì sao lại không nhiều?” Du Tiểu Mặc kinh ngạc hỏi lại, hắn cho rằng phải có rất nhiều mới đúng chứ, bởi vì mắt ai cũng sáng lên nhìn chằm chằm vào Thiên Công Đỉnh, nét mặt thì như sói đói ấy.

Lăng Tiêu thản nhiên nói: “Xem trận chiến này, Hồ Phong và Đường Hạo kia tới đây nhất định là vì Thiên Công Đỉnh, dường như người nơi này cũng biết bọn hắn tới từ Nam Lục, uy lực của mấy thế lực Nam Lục không nhỏ, hơn nữa cũng giàu có hơn Bắc Động rất nhiều, nếu đã không đấu lại, cần gì phải vì một món đồ mà đắc tội bọn hắn.”

Cũng có lý lắm.

Du Tiểu Mặc nhìn qua các phòng khác, mặc dù những người ngồi trong đều có biểu lộ thèm thuồng Thiên Công Đỉnh, nhưng trong mắt còn mang theo chút tiếc nuối, xem ra tất cả bọn họ đã chuẩn bị bỏ cuộc rồi.

Nhạc Thiên Sơn nhìn vẻ mặt thèm muốn của mọi người, ngẩng đầu nhìn lên các phòng, y có thể cảm nhận được mấy ánh mắt ác liệt phát ra từ nơi đó, hẳn là tiếp theo sẽ diễn ra một trận chém giết đẫm máu cho xem, Nhạc Thiên Sơn hài lòng khẽ gật đầu, cười tủm tỉm nói: “Giá quy định của Thiên Công Đỉnh là năm mươi vạn linh tinh, mời các vị ra giá.”

“Năm mươi vạn linh tinh?”

Vừa nghe thấy con số này, mấy thế lực còn ôm vài phần mong đợi đã bị kích thích tới nỗi khó thở.

Tài lực của các thế lực Bắc Động thật sự quá ít, một vài thế lực, cho dù có gom toàn bộ tài sản lại cũng chẳng có nổi năm mươi vạn linh tinh, mà dù có cũng chẳng thể đem hết ngần ấy linh tinh ra một lúc được, cho nên cái giá quy định này đã thẳng thắn loại họ khỏi vòng đấu.

Nhưng đúng là Thiên Công Đỉnh xứng đáng với cái giá này, hoặc là nói, cái giá này còn thấp hơn cả giá thị trường nữa.

Phải biết, đối với đan sư mà nói, mười hạng đầu của Đỉnh Bảng đều là vật vô giá.

Lần này Thương Minh lại đem Thiên Công Đỉnh ra đấu giá đã làm mọi người quá ngạc nhiên, những thế lực ở xa hơn không thể đoán được, cho nên đám người Hồ Phong vừa nhận được tin tức đã lập tức chạy tới đây.

Nghe thấy con số này, sắc mặt của cả Hồ Phong và Đường Hạo đều không thay đổi.

Đây không phải là lần đầu tiên hai người tham gia đấu giá hội có Đỉnh Bảng, trước kia cũng đã được nhìn thấy Thiên Lôi Đỉnh đứng hạng năm xuất hiện trên đài đấu giá, khi ấy, giá khởi điểm của Thiên Lôi Đỉnh cao gấp năm lần Thiên Công Đỉnh, vậy mà cái giá cuối cùng còn tăng lên tới mười mấy lần, cho nên, năm mươi vạn linh tinh không hề được coi là nhiều.

“Một trăm vạn linh tinh.”

Sau một hồi yên lặng, Đường Hạo báo giá đầu tiên, hơn nữa vừa ra giá lần đầu đã tăng lên gấp đôi, toàn bộ hội trường đều im bặt.

Sự nhiệt tình của đa số thế lực cũng bị dập tắt hẳn, quả nhiên là người tới từ Nam Lục, kiểu tiêu tiền như nước này, dù họ có thúc ngựa cũng không đuổi kịp.

Hồ Phong liếc nhìn Đường Hạo ngồi bên cạnh, hừ lạnh một tiếng, mắt không chớp mà hô: “Một trăm năm mươi vạn linh tinh.”

Lại tiếp tục tăng thêm năm mươi vạn linh tinh, quả nhiên, cuối cùng cũng chỉ có hai người này cạnh tranh.

Những thế lực khác đồng loạt thở dài một tiếng.

Lúc này, Đoan Mộc Thanh nhìn qua phòng bên cạnh, thấy Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu không có ý định đấu giá, không nén nổi tiếng thở phào, có lẽ cái giá quy định này cũng vượt qua dự liệu của họ.

Nghe thấy Hồ Phong lên tiếng, sắc mặt Đường Hạo lạnh lẽo một màu, ánh mắt thì tràn đầy khiêu khích, hắn biết mà, người dám tranh đoạt với hắn cũng chỉ có Hồ Phong, may mà hắn đã sớm chuẩn bị, mang theo rất nhiều linh tinh, hắn không tin Hồ Phong có thể giành được với hắn.

“Một trăm bảy mươi vạn linh tinh.”

“Một trăm tám mươi vạn linh tinh.”

“Hai trăm vạn linh tinh.”



Hội trường hoàn toàn chìm vào yên tĩnh, tất cả nghe hai người kia tăng giá, một câu cũng không nói nên lời.

Tiếng tăng giá cũng rất ngang tài ngang sức, không nguyện nhượng bộ một bước, cứ tăng giá đều đều, cái giá lúc này đã vượt xa những đấu giá hội từng tổ chức ở Bắc Động, nhưng hai người vẫn không hề có dấu hiệu muốn bỏ cuộc.

Tuy chỉ có hai phe cạnh tranh, nhưng cuộc đua vẫn làm lòng người phải kích động.

“Năm trăm vạn linh tinh.”

Theo cái giá kinh người của Đường Hạo, giá của Thiên Công Đỉnh đã bay lên gấp mười, tuy rằng cái giá này chưa vượt qua dự tính của họ, đoán chừng cũng gần xấp xỉ.

Sau khi Đường Hạo nói ra con số này, da mặt Hồ Phong đã căng hết sức, hiển nhiên là sắp tới cực hạn của hắn rồi, lại thêm một đợt yên lặng nữa, Hồ Phong cắn răng nghiến lợi hô: “Năm trăm mười vạn linh tinh.”

Ánh mắt Đường Hạo lập lòe vài cái, năm giây sau, hắn nói: “Hồ Phong, lần này ta mang đến tổng cộng sáu trăm vạn linh tinh, nếu như ngươi có thể lấy ra nhiều hơn con số ấy, Thiên Công Đỉnh sẽ là của ngươi.” Nói xong Đường Hạo dùng nét mặt tràn đầy tin tưởng nhìn lại.

Hồ Phong nheo mắt, thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên.

Câu nói của Đường Hạo làm cho ánh mắt hắn vằn vện tia máu, hai mắt bắn ra lục quang ngoan độc, còn nét mặt thì khó coi như thể mới nuốt phải ruồi, lại bị Đường Hạo vượt lên trước, lần này hắn cũng chỉ mang có sáu trăm vạn linh tinh, nhiều hơn một khối cũng không có.

Hồ Phong không ngờ Đường Hạo cũng làm giống như vậy, nếu như Đường Hạo ra giá sáu trăm vạn linh tinh, hắn không thể nào ra tiếp cái giá đấy nữa.

Đường Hạo vừa nhìn nét mặt của Hồ Phong là biết rõ hắn không có đủ linh tinh, biểu lộ không nén nổi đắc ý.

Quả nhiên lần này hắn đã thành công rồi, số linh tinh Hồ Phong mang tới hoặc là ít hơn hắn, hoặc là ngang bằng, nhưng dù là kết quả nào thì hắn cũng thắng chắc thôi.

Thấy Hồ Phong chậm chạp không tăng giá, Đường Hạo tươi cười nói với Nhạc Thiên Sơn, “Nhạc các hạ, có thể bắt đầu đọc giây rồi phải không?”

Nhạc Thiên Sơn nhìn hai người một chút, thấy đã chấm dứt ở đây, thích thú cất giọng: “Sáu trăm vạn linh tinh lần thứ nhất!”

“Sáu trăm vạn linh tinh lần thứ hai!”

“Sáu trăm vạn…”

“Sáu trăm vạn lẻ một khối linh tinh.” Đúng lúc này, một giọng nói trong trẻo đột nhiên chen vào.

Nụ cười của Đường Hạo lập tức cứng lại.

Âm thanh kia truyền tới từ một gian phòng nào đó, những người vốn còn lẳng lặng nhìn xem hai phía cạnh tranh đã sôi trào trong thoáng chốc, đã sắp chấm dứt rồi vậy mà lại thêm một tên Trình Giảo Kim ngay nửa đường, có chuyện gì xảy ra thế này?

Một lát sau, ánh mắt của mọi người cùng lập trung nhìn về phía giọng nói phát ra, ai ai cũng tò mò về người dám khiêu chiến với Đường Hạo và Hồ Phong.

Vách tường trong suốt, người giơ tay lên giá kia lại là một thiếu niên lạ mặt, vài người tinh mắt lập tức nhận ra hắn.

“Lại là hắn!”

“Hắn là ai?”

“Thì chính là thiếu niên đã tranh chấp với mấy người từ Nam Lục ở cửa ấy, bởi vì bọn họ chặn cửa vào, thiếu niên này liền kêu họ nhường đường, kết quả là đắc tội luôn.”

“Mẹ nó, to gan quá vậy, lại còn dám đối nghịch với hai người ở Nam Lục nữa, ngại mạng quá dài hả? Tuy rằng Bắc Động không phải là địa bàn của họ, nhưng muốn giết hắn là chuyện quá dễ dàng.”

“Ai biết được, nói không chừng người ta cũng có lai lịch, bằng không thì sao có thể biết rõ bọn họ là ai mà vẫn còn dám đối nghịch được chứ, không phải những người có chỗ dựa là thích phách lối đâu.”



Mọi người bàn tán ầm ĩ, toàn bộ hội trường đều bị tiếng ồn ào bao phủ, cứ vang lên ong ong bên tai không dứt, sàn đấu giá vốn còn an tĩnh lại náo nhiệt.

Thiên Công Đỉnh đã gần ngay trong tầm tay, vậy mà vào giây cuối cùng lại bị người khác giật mất, chỉ bằng một khối linh tinh, tâm trạng đang vui sướng bỗng bị ngã xuống đáy vực trong nháy mắt, sự tương phản khủng kiếp này làm người ta quá khó chịu, cứ có cảm giác như mình đã bị gài bẫy.

Mặt Đường Hạo đều vặn ẹo, ánh mắt âm độc lia thẳng vào Du Tiểu Mặc, nắm đấm siết chặt móng tay đâm thẳng vào thịt tới chảy máu.

“Lại là ngươi!”

Du Tiểu Mặc không sợ, đưa mắt nhìn lại.

Đấu giá hội không có quy định khoảng cách mỗi lần đưa giá, dù hắn bỏ thêm một khối linh tinh cũng được tính là hợp pháp.

Đường Hạo biết rõ điểm này, cho nên hắn càng không cam lòng, cũng càng chất chứa oán hận với Du Tiểu Mặc.

Ngược lại có người không giận mà còn cười, người kia chính là Hồ Phong, Đường Hạo càng phẫn nộ, hắn càng vui vẻ, đương nhiên, không phải vì Du Tiểu Mặc, mà là vì hắn không có được thì Đường Hạo cũng đừng mơ, làm gì còn chuyện tuyệt vời hơn thế này đây.

Chưa kể, mới nãy hắn còn bị Đường Hạo gài bẫy, đám lửa giận kia còn chưa tắt hẳn, lúc này thấy Đường Hạo kinh ngạc, lập tức có cảm giác quá hả hê, tâm trạng sung sướng hơn không ít.

“Đường Hạo, không ngờ ngươi cũng có ngày hôm nay, vui quá ha!” Hồ Phong không nén nổi hả hê lên tiếng khiêu khích.

“Hồ Phong!!” Đường Hạo bị hành động bỏ đá xuống giếng này làm cho tức điên, lửa giận cứ hừng hực thiêu đốt trong lòng, trong mắt cũng muốn phóng hỏa, gào lên một tiếng cảnh cáo.

Dường như Hồ Phong nghĩ tới điều gì, đột nhiên thu lại tiếng cười, hừ lạnh một tiếng, không tiếp tục bỏ đá xuống giếng nữa.

Đường Hạo cố chịu đựng cơn giận, tiếp tục nhắm đầu mâu vào Du Tiểu Mặc, hung ác nói: “Tiểu tử, ngươi nghĩ cho kỹ đi, đã đắc tội Âm Dương Cốc, ta dám cam đoan cả đời này ngươi ở đại lục Thông Thiên tuyệt đối nửa bước khó đi.”

Đây là uy hiếp trắng trợn, dùng thân phận để khống chế đối phương, cũng là chuyện thường gặp ở đấu giá hội. Nếu gặp phải loại chuyện này, người bình thường chỉ có thể tự nhận không may. Bởi vì đấu giá hội đâu có văn bản rõ ràng quy định không thể uy hiếp đối phương đâu, chỉ cần không động thủ, thì hai bên muốn làm gì cũng được, đây cũng là lý do vì sao Đường Hạo dám nói mấy câu nay ngay trước mặt Nhạc Thiên Sơn.

Đám đông nhìn về phía Nhạc Thiên Sơn, quả nhiên, y không hề có phản ứng. Xem ra, chỉ cần Đường Hạo không động thủ ngay trong sàn đấu giá thì Nhạc Thiên Sơn sẽ không có hành động gì.

Sau khi Đường Hạo nói xong câu đó, thiếu niên đứng trong phòng liền im lặng, qua một hồi lâu, mọi người ở đây còn đang cho rằng Du Tiểu Mặc sẽ bị lời nói của Đường Hạo làm sợ hãi, hắn lên tiếng.

“Thôi được rồi, ta lại thêm một khối linh tinh nữa là được chứ gì.”



CHƯƠNG 388: LẠI GẶP TRÌNH GIẢO KIM

Yên lặng, tĩnh mịch rồi lại trầm mặc…

Vài giây sau, phía dưới vang lên vô số tiếng hít khí, cứ liên tiếp không ngừng, mọi người đều dùng một loại ánh mắt khó mà tin nổi để nhìn Du Tiểu Mặc.

“Hóa ra là người của Âm Dương Cốc, bảo sao lại kiêu ngạo như vậy.”

“Bà mẹ nó, thiếu niên này thảm rồi.”

“Biết rõ thân phận mà còn dám nói mấy lời này, xem ra là không để Âm Dương Cốc vào mắt, lá gan không nhỏ, cơ mà… Ai…”

Ở trước mặt đám đông thế này mà thiếu niên không thèm nể mặt Âm Dương Cốc một chút, không chỉ có thế, lời hắn nói như một cái tát thẳng vào mặt Đường Hạo, còn hữu dụng hơn cả mấy lời chì chiết mỉa mai, mà lúc này, Đường Hạo đã giận sôi máu.

Không ai chú ý tới, biểu lộ có vẻ hả hê của Hồ Phong cũng hơi thay đổi.

“Tiểu tử, có gan thì lặp lại lần nữa.” Giọng nói hừng hực lửa giận của Đường Hạo vang lên, khuôn mặt thì xám xịt, ánh mắt nhìn Du Tiểu Mặc cũng mang theo sát ý, hai gã hộ vệ phía sau hắn đều đứng lên, trên người phát ra khí thế cường đại.

Du Tiểu Mặc chỉ cảm thấy buồn cười, cứ bảo hắn lặp lại, hắn có nói thêm mấy lần cũng thế.

Nhưng Du Tiểu Mặc cũng không ngờ lại gặp được người của Âm Dương Cốc ở đây, không biết người này có quan hệ gì với gã trung niên tên Mục Thân kia, nói không chừng có thể ra tay từ hắn.

Thực ra Du Tiểu Mặc suy nghĩ nhiều quá, rất ít người biết chuyện gia tộc Xích Huyết phái người tới đại lục Long Tường, còn liên quan tới báu vật truyền tộc, đây có thể gọi là cơ mật trong cơ mật, nếu như có thêm nhiều người biết hơn, thì người ngoài, ví dụ như sư phụ của Đạo Vân, nhất định sẽ hay tin.

“Vị đại ca kia, chẳng phải mỗi người tới đấu giá hội đều dựa vào tài lực sao? Ta đã ra giá, nếu ngươi không thể trả cao hơn, thì đó chính là vấn đề của ngươi.” Du Tiểu Mặc vừa cười vừa nói.

Đường Hạo giận tới nỗi cái mũi cũng lệch ra, tuy rằng mấy lời này không sai, nhưng với ngạo khí của hắn, trong lúc quan trọng nhất lại bị người khác ngáng chân, làm sao mà hắn vui được, chỉ hận không thể lao tới giết chết Du Tiểu Mặc.

“Tiểu tử, ta nói một câu cuối cùng, đắc tội Âm Dương Cốc, chính là đắc tội gia tộc Xích Huyết, nói như vậy, ngươi còn muốn tiếp tục đoạt Thiên Công Đỉnh với ta sao?”

Hai mắt Đường Hạo lóe hàn quang, nhìn chằm chằm vào Du Tiểu Mặc, nếu không phải nơi này là đấu giá hội của Thương Minh thì hắn đã sớm động thủ rồi, sao có thể để một kẻ vô danh tiểu tốt hung hăng càn quấy trước mặt hắn như vậy.

Du Tiểu Mặc gật gật đầu, nói ra: “Biết rồi mà, ngươi là người của Âm Dương Cốc sau lưng còn có gia tộc Xích Huyết nào đó, ngươi không cần phải cố ý nhấn mạnh, ta đâu có điếc, mà dù có vậy thì sao, chẳng lẽ bởi vì sau lưng ngươi có chỗ dựa lớn thì có thể bỏ qua quy củ của đấu giá hội à?”

Đường Hạo lại tiếp tục bị cái giọng cà lơ phất phơ của hắn làm cho tức giận, hai mắt vằn đỏ, cơ thể cũng hơi run rẩy, đây là hiện tượng của việc phẫn nộ tới mức tận cùng.

“Được rồi, dừng trò cười này ở đây, Đường thiếu gia, nếu như ngươi không đưa ra được cái giá cao hơn, thì ta phải tuyên số người sở hữu Thiên Công Đỉnh thôi.”

Đúng lúc này, Nhạc Thiên Sơn đã xem trò vui đủ rốt cục cũng lên tiếng.

Y vừa mở miệng, cả sàn đấu giá đã yên lặng, Đường Hạo vốn bị lửa giận thiêu đốt lý trí cũng hơi tỉnh táo, lý trí nói cho hắn biết, tuyệt đối không thể động thủ ở sàn đấu giá của Thương Minh, nếu như bị Thương Minh liệt vào số người bị từ chối qua lại, thì mặt của hắn sẽ bị ném đến Nam Lục mất.

Đường Hạo hít sâu một hơi, oán độc nhìn Du Tiểu Mặc, “Tiểu tử, ngươi đợi đấy!”

Nói xong câu đó, hắn liền dẫn theo hai gã hộ vệ ra khỏi phòng đấu giá, đúng là hắn không thể đưa ra cái giá cao hơn, ở lại cũng chỉ rước nhục.

Quan trọng nhất là, không thể giết người trong phòng đấu giá, nếu muốn ra tay, hắn chỉ có thể đi ra ngoài.

Người gây chuyện vừa đi, Nhạc Thiên Sơn liền tuyên bố: “Xem ra không có ai đưa ra cái giá cao hơn rồi, như vậy ta tuyên bố…”

“Đợi đã.”

Lúc mọi người ở đây đang chắc mẩm đấu giá hội sắp đến hồi kết, thì một giọng nói lại vang lên ngắt lời Nhạc Thiên Sơn, dù có hơi trầm những cũng nhận ra được đây là một phụ nữ.

Lại phát sinh biến cố thêm lần nữa, mọi người đều trợn tròn mắt.

Mọi người nhìn theo tiếng nói, chỉ thấy ở nơi hẻo lánh, đột nhiên có một người đứng lên, toàn thân được che kín bởi chiếc áo choàng màu xám, nàng chính là người nói chuyện, không biết có mục đích gì, mọi người nín thở chờ đợi.

Du Tiểu Mặc dở khóc dở cười, không ngờ lại có người học theo chiêu này của hắn.

Lại đi quấy rối ở bước cuối, trước kia hắn luôn là người xuất hiện cuối cùng, không ngờ lần này lại vậy, cũng có chút mới lạ.

Dường như nữ nhân kia hoàn toàn không chú ý tới tầm mắt của mọi người, đứng lên cao giọng nói: “Ta ra bảy trăm vạn linh tinh.”

Vừa dứt lời, tiếng kinh hô đã rối rít vang lên, cái giá sáu trăm vạn linh tinh này đã không thấp, vậy mà còn tăng lên tới bảy trăm vạn. Đến cùng là hôm nay làm sao vậy, tự nhiên ở đâu ra lắm kẻ tiêu tiền như nước thế, so sánh với mấy người này, bọn họ đúng là bất tài.

Du Tiểu Mặc hơi hơi thấu hiểu cảm giác của Đường Hạo.

Nhưng hắn không phải là kẻ lòng dạ hẹp hòi, như hắn đã nói lúc trước thì đấu giá hội chính là nơi để so tài lực.

Đối phương đã ra giá, hắn cũng không thể uy hiếp người ta như Đường Hạo được, huống chi hắn đâu có thân phận gì, tối đa cũng chỉ có Lăng Tiêu ngồi bên cạnh mà thôi.

“Một ngàn vạn linh tinh.”

Lăng Tiêu đột nhiên lên tiếng, y không sử dụng phương pháp của Du Tiểu Mặc nữa, dứt khoát tăng giá lên tới ba trăm vạn, lần tăng giá này chính là lần tăng giá nhiều nhất trong đấu giá hội.

Suýt nữa thì Du Tiểu Mặc đã nổi đóa, vội vàng thì thào: “Sao anh lên giá một lần nhiều quá vậy?”

Lăng Tiêu trả lời, “Người này không đơn giản, cô ta đã có thể tăng thêm một trăm vạn, hiển nhiên là vẫn chưa tới cực hạn, nếu thêm từng chút từng chút chỉ tốn thời gian, còn không bằng dứt khoát một chút.”

Cơ mà từ năm mươi vạn tăng tới một ngàn vạn, đây tuyệt đối là chuyện có một không hai ở Bắc Động.

Có vẻ đối phương cũng hơi ngạc nhiên.

Cả hội trường đã chìm hẳn vào yên tĩnh, họ đã chết lặng rồi.

Ở phòng bên cạnh, gia tộc Đoan Mộc hoàn toàn không nói nên lời, nhất cả Đoan Mộc Thanh, hoàn toàn đờ đẫn, hắn nhớ hôm qua còn nói với Du Tiểu Mặc là đám người Đường Hạo đã chuẩn bị không ít linh tinh.

Về phần Đạo Vân, ngay từ đầu miệng hắn đã há thật to, không ngờ người ở cùng mình hai ba ngày nay lại giàu tới vậy, cứ tiện tay ném một ngàn vạn linh tinh ra ngoài như thế.

Nữ chân mặc áo choàng kia lại lên tiếng, “Một ngàn hai mươi vạn linh tinh.”

Con số này, rõ ràng là chưa muốn tử bỏ ý định, vẫn còn quyết tâm đọ sức cho đến cùng, nhưng thật đáng tiếc.

Lăng Tiêu nói: “Một ngàn một trăm vạn linh tinh.”

Nữ nhân kia im lặng, cuối cùng vẫn lắc đầu, thất vọng ngồi xuống, nàng bỏ cuộc, dù nàng còn có thể tiếp tục, nhưng rõ ràng là tài lực của nàng không thể bằng đối phương, bởi vì thời điểm họ tăng giá hoàn toàn không hề do dự, cứ thế mà tăng ba trăm vạn, dù có tiếp tục cạnh tranh cũng vô dụng.

“Một ngàn một trăm vạn linh tinh lần thứ nhất!”



“Một ngàn một trăm vạn linh tinh lần thứ ba! Thành giao!”

Câu thành giao của Nhạc Thiên Sơn vừa vang lên, cũng có nghĩa là đấu giá hội đã kết thúc, tuy có xảy ra vài chuyện ngoài ý muốn, nhưng cuối cùng Du Tiểu Mặc vẫn nhận được Thiên Công Đỉnh.

Thực ra cái giá này cũng không oan chút nào, nói sao thì nói Thiên Công Đỉnh cũng xếp thứ bảy trên Đỉnh Bảng cơ mà, hơn nữa đám linh tinh này kiếm rất dễ, không phải do Du Tiểu Mặc tự tay kiếm, cho nên hắn chỉ đau lòng trong nháy mắt thôi, sau đó bị niềm vui sướng khi ôm được Thiên Công Đỉnh về cuốn trôi hết.

Sau khi Nhạc Thiên Sơn tuyên bố kết thúc đấu giá hội, liền bảo mọi người ra phía hậu đài giao linh tinh và nhận đồ về.

Du Tiểu Mặc để Đạo Vân về trước với gia tộc Đoan Mộc, còn hắn và Lăng Tiêu thì tới hậu đài lĩnh Thiên Công Đỉnh. Ban đầu Đạo Vân còn định đi theo, nhưng thấy hai người kiên quyết như vậy, đành phải gạt ý nghĩ này đi.

Lúc Lăng Tiêu và Du Tiểu Mặc tới hậu đài, một vài thế lực của Bắc Động đã có mặt.

Trong đó còn có đám người của gia tộc Tư Không ra lệnh đã đuổi giết Đoan Mộc Thanh lúc trước.

Đám người bị gia tộc Tư Không phái đi giết Đoan Mộc Thanh đã chết hết, hơn nữa còn biết việc này có liên quan tới hai người Du Tiểu Mặc, bởi vì cùng ngày, Đoan Mộc Thanh trở về cùng họ.

Vốn còn định sau khi đấu giá xong sẽ tìm bọn họ để gây chuyện, không ngờ lại có biến cố lớn xảy ra, dám đắc tội cả Âm Dương Cốc, lại còn tiện tay là lấy ra một ngàn vạn linh tinh, chắc chắn không phải là người mà bọn hắn có thể đắc tội.

Sau khi Du Tiểu Mặc nộp linh tinh, Nhạc Thiên Sơn bảo người ta đưa Thiên Công Đỉnh tới.

Lô đỉnh màu đỏ còn bé hơn so với lúc Du Tiểu Mặc nhìn thấy ở đấu giá hội, từ kích cỡ quả bóng đá, lúc này đã chỉ còn cỡ nắm tay, khá nhỏ nhắn, đúng là rất tiện mang theo.

“Đây là lô đỉnh của các ngươi.” Nhạc Thiên Sơn đưa cho họ.

Du Tiểu Mặc mừng rỡ nhận lấy, không ngờ hai người họ vừa bước chân tới đại lục Thông Tiên đã mua được Thiên Công Đỉnh, vận may này không còn là tốt bình thường nữa rồi.

Vui vẻ cầm lấy lô đỉnh, Du Tiểu Mặc định kéo Lăng Tiêu rời khỏi nơi này.

“Chờ một chút.” Đúng lúc bọn họ xoay người, Nhạc Thiên Sơn đột nhiên mở miệng gọi lại.

Du Tiểu Mặc quay đầu nhìn y một cái.

Nhạc Thiên Sơn nhắc nhở: “Sau khi hai vị rời khỏi đây phải cẩn thận, Đường Hạo và Hồ Phong đều là người có thù tất báo, bọn hắn sẽ không bỏ qua cho các ngươi đâu.” Y có chút thiện cảm với hai người này nên mới mở miệng nhắc nhở.

Du Tiểu Mặc cười nói: “Đa tạ!”

Sau đó, hắn và Lăng Tiêu rời khỏi hậu đài.


CHƯƠNG 389: ĐẠO VÂN RỜI ĐI

Du Tiểu Mặc vừa cùng Lăng Tiêu ra khỏi hậu đài của phòng đấu giá, đã thấy Đạo Vân đứng ở bên tường, cảm thấy kinh ngạc, “Đạo Vân, không phải bảo ngươi về trước rồi sao, sao còn đứng đây đợi chúng ta làm gì?”

Đạo vân nhìn thấy họ, nhún vai đầy bất đắc dĩ, “Chỉ sợ các ngươi còn không biết lúc các ngươi vào hậu đài đã có chuyện gì xảy ra đúng không.”

“Liên quan tới cái tay Đường Hạo kia hả?” Lăng Tiêu thản nhiên hỏi, ánh mắt lại hoàn toàn thờ ơ.



“Không tệ.” Đạo Vân cợt nhả liếc nhìn Lăng Tiêu.

Du Tiểu Mặc nói: “Đến cùng thì đã xảy ra chuyện gì?”

Đạo Vân giải thích: “Sau khi rời khỏi phòng đấu giá, tay Đường Hạo kia đã bảo người của hắn rải lời, nếu ai còn dám che chở cho chúng ta thì sẽ là kẻ địch của Âm Dương Cốc, gia tộc Đoan Mộc sợ rước họa vào thân, liền phân rõ giới hạn với chúng ta, bây giờ chỉ sợ không trở về tửu lâu được rồi.”

Tuy hắn biết gia tộc Đoan Mộc có nỗi khổ tâm riêng, nhưng vẫn thấy khó chịu, ngay cả tửu lâu cũng không cho bọn họ ở lại, tốt xấu gì thì bọn họ cũng là ân nhân cứu mạng của Đoan Mộc Thanh cơ mà.

“Vậy chẳng phải chuyện về không gian truyền tống kia sẽ bị bỏ dở?”

Du Tiểu Mặc có thể hiểu cho hành động của gia tộc Đoan Mộc, nghe Đạo Vân nói thế cũng không thấy bất ngờ, điều hắn thật sự lo lắng là, nếu gia tộc Hạ Nhĩ cũng vì chuyện này mà cấm họ sử dụng không gian truyền tống, vậy thì phiền toái rồi.

Đạo vân đi đến trước mặt họ, nói: “Cái này thì chưa chắc, trên thực tế, trước khi gia tộc Đoan Mộc rời đi đã đưa cho ta một tấm thiếp mời của gia tộc Hạ Nhĩ, còn bảo ta đã nói hết chuyện không gian truyền tống với gia tộc Hạ Nhĩ rồi, đối phương cũng đồng ý, cho dù gã Đường Hạo kia có biết chuyện này cũng không ngăn cản đâu, có khi còn cực kỳ hoan nghênh cũng khó nói.”

Du Tiểu Mặc tiêu hóa hết mấy lời này, lập tức hiểu rõ ý của Đạo Vân.

Đường Hạo là người của Âm Dương Cốc, mà Âm Dương Cốc lại là thế lực lớn ở Nam Lục, nếu ở trên địa bàn của hắn, có muốn giết chết họ cũng dễ dàng hơn.

Bây giờ chắc Đường Hạo phải hận bọn họ tới xương tủy, có muốn giết cũng không thể để họ chết sảng khoái, cho nên đợi đến khi bọn họ tới Nam Lục rồi động thủ cũng chưa muộn, khả năng này rất cao.

Lăng Tiêu đưa mắt nhìn xung quanh, người đi đường càng ngày càng vắng, nhưng y vẫn có thể cảm giác được một vài kẻ gần đây đang giám thị họ, bình tĩnh nói như không có chuyện gì xảy ra: “Nếu chúng đã muốn chúng ta tới Nam Lục đến thế, thì để chúng được toại nguyện đi, ngày mai chúng ta sẽ tới gia tộc Hạ Nhĩ.”

Du Tiểu Mặc cũng muốn rời khỏi Bắc Động sớm, liền đồng ý.

Đạo Vân cũng không có dị nghị.

Vào ban đêm, bọn họ lại tìm một tửu lâu khác, không lâu sau, họ nghe nói Đường Hạo và Hồ Phong đã rời khỏi Bắc Động, hình như rất gấp, để cho vài người chuẩn bị xem trò vui thất vọng quá chừng, nhưng cũng có vài người suy đoán giống Đạo Vân.

Trước khi đi ngủ, Du Tiểu Mặc nghe thấy bên cạnh truyền tới tiếng vang nhỏ tới nỗi khó mà nghe thấy, nếu không phải sức mạnh linh hồn của hắn càng ngày càng mẫn cảm, chắc đã chẳng thể nào phát hiện ra rồi, bên ấy là phòng của Đạo Vân, “Đã trễ như vậy, Đạo Vân còn làm gì thế?”

Lăng Tiêu nằm trên giường, lười biếng nói: “Người tên Đạo Vân này thật ra không vô hại như vẻ ngoài của hắn, lúc trước em thăm dò chuyện của hắn, chắc chắn hắn không nói thật với em.”

Du Tiểu Mặc không khỏi nhíu mày lại.

Trong mắt người ngoài, bọn họ và Đạo Vân là người quen thân, trên thực tế bọn họ chỉ mới quen biết mấy ngày mà thôi.

Đạo Vân có thể được Đạo Thần trong mười Thần ở đại lục Thông Thiên thu làm đồ đệ, bản thân hắn sao có thể đơn giản được, nói không chừng, ngay từ đầu vẫn luôn đề phòng hai người họ.

Du Tiểu Mặc hơi bất đắc dĩ, nhưng hắn không quen dùng cách nghĩ ác ý để phỏng đoán người khác.

“Em có tin không, có lẽ hắn đã thăm dò được tin tức về sư phụ, chắc ngày mai sẽ đề nghị tách ra với chúng ta.” Lăng Tiêu nói tiếp, tuy y rất muốn lợi dụng Đạo Vân để thám thính tin tức của sư phụ hắn, nhưng đâu chỉ có một con đường Đạo Thần này.

“Nếu hắn có nói như vậy, cũng đành chịu.” Du Tiểu Mặc chỉ có thể nói thế, chẳng lẽ lại trói Đạo Vân lại, đây không phải là tác phong của họ, mà cũng không cần phải làm thế.

Lăng Tiêu thản nhiên nói: “Thực ra như vậy cũng tốt, hắn đi theo chúng ta luôn dư thừa.”

Du Tiểu Mặc không hiểu lắm: “Dư thừa là sao?”

Lăng Tiêu ngồi dậy, liếc nhìn hắn, cười tủm tỉm nói: “Đúng thế, chính là dư thừa đó, từ khi hắn đi cùng chúng ta, em đâu có để ta gần gũi với em trước mặt người khác, cho nên ta đã muốn đuổi hắn đi từ lâu rồi.” Y còn chưa nói chướng mắt là tốt lắm rồi đấy.

“…”

Lão đại à, cho dù không có Đạo Vân thì em cũng chưa từng cho anh gần gũi trước mặt mọi người được không nào?

Ngày hôm sau, quả nhiên lời Lăng Tiêu nói lại ứng nghiệm.

Hai người còn chưa ra khỏi phòng, Đạo Vân đã tới trước tìm họ.

Du Tiểu Mặc nhớ tới cuộc đối thoại ngày hôm qua với Lăng Tiêu, trên mặt không biểu nhiện gì, tự nhiên nói với hắn: “Đạo Vân, ngươi dậy sớm ghê, chúng ta vẫn chưa tỉnh hẳn, nếu không ngươi cứ tới đại sảnh dưới lầu đợi chúng ta đi.”

“Không, ta có chuyện muốn nói với các ngươi.” Đạo Vân hơi mất tự nhiên, trên mặt còn lộ rõ vẻ áy náy.

“Chuyện gì? Ngươi cứ nói đi?” Nhìn nét mặt của hắn, Du Tiểu Mặc đã biết Lăng Tiêu nói trúng rồi.

“Là như vậy, ta đã thăm dò được chút tin tức của sư phụ, nhưng hình như sư phụ ta không ở Nam Lục, cho nên có khả năng ta phải tạm biệt các ngươi ở đây thôi.” Mặt mũi Đạo Vân tràn đầy áy náy, lúc trước rõ ràng là hắn chủ động đòi đi theo họ, bây giờ lại lật lọng, hắn không biết phải đối mặt với hai người thế nào nữa.

Du Tiểu Mặc thật sự kinh ngạc một chút, sau đó mới lên tiếng: “À, ngươi biết tin tức của sư phụ, đương nhiên chuyện tìm sư phụ quan trọng hơn rồi, ngươi không cần để ý.”

“Thật xin lỗi, ta không ngờ sự việc lại thành ra như vậy.” Tuy Du Tiểu Mặc đã nói thế nhưng Đạo Vân vẫn cảm thấy có lỗi với họ, hơn nữa đề nghị tách ra ngay lúc này, càng cảm giác như hắn muốn phân rõ giới hạn với họ vậy đó.

“Ngươi không cần phải nói xin lỗi.” Lăng Tiêu đi tới, khuôn mặt lạnh lùng, “Ngươi và chúng ta còn chưa quen thân tới tình trạng có thể thổ lộ tình cảm, ngươi muốn đi đâu không liên quan tới chúng ta, không cần cố ý nói với chúng ta.”

Nét mặt Đạo Vân cứng đờ, lúng ta lúng túng nói: “Cũng đúng…”

Du Tiểu Mặc đỡ trán, Lăng Tiêu nói thẳng quá, vội vàng cứu chữa, “Đạo Vân, đừng để ý tới hắn, tính hắn vậy đó.”

“Ta biết, ta đi đây, các ngươi bảo trọng.” Đạo Vân gật đầu, tuy hắn quen biết hai người chưa lâu, nhưng cũng hiểu được tính cách của Lăng Tiêu.

“Ngươi cũng bảo trọng!”

Du Tiểu Mặc đưa mắt nhìn Đạo Vân rời đi, sau đó tận mắt nhìn hắn biết mất phía cuối con đường, lúc này mới chuyển sự chú ý qua người Lăng Tiêu, “Sao lúc nãy anh lại nói thế? Tuy Đạo Vân không nói thật với chúng ta, nhưng đúng là hắn chưa hề làm gì bất lợi cho chúng ta mà, nói không chừng sau này có thể trở thành bạn đó!”

Lăng Tiêu liếc nhìn hắn, “Không phải em nói tính ta là thế sao?”

Du Tiểu Mặc cứng họng, lại dám lấy lời của hắn để chẹn họng hắn hả.

“Nói thật đi, có phải anh có mục đích gì không?” Du Tiểu Mặc không bao giờ tin Lăng Tiêu sẽ vô duyên vô cớ nói mấy câu này, ngày hôm qua y đã đoán được Đạo Vân sẽ tới tìm họ, sao bây giờ lại nói mấy lời mang tính châm chọc như vậy.

“Chậc chậc, bị em phát hiện mất rồi, đành chịu thôi.” Lăng Tiêu bất ngờ nở nụ cười, nụ cười này còn rất vô sỉ nữa.

Du Tiểu Mặc cảm thấy, Lăng Tiêu lại về trạng thái làm cho người ta hận đến nghiến răng nghiến lợi rồi.

Hắn nhớ lại, từ sau khi Đạo Vân xuất hiện, Lăng Tiêu vẫn đứng bên hắn như thần thủ hộ, không nói nhiều, bây giờ Đạo Vân vừa đi, lập tức lộ ra bộ mặt thật ngay.

“Vậy nói mau mau đi.” Du Tiểu Mặc không thèm thừa nhận, thực ra hắn cũng nhớ lắm.

“Kỳ thực, nếu Đạo Vân không đi, ta cũng sẽ mượn cớ đuổi hắn đi, đừng quên, trên người chúng ta còn có bí mật không thể để ai biết, mà gia tộc Xích Huyết lại muốn tìm chúng ta, nếu bị Đạo Vân biết được, cho dù hắn không nảy sinh ý đồ xấu với báu vật truyền tộc của gia tộc Xích Huyết, thì nhất định sư phụ hắn sẽ có, còn nữa, đợi sau khi tiến vào Nam Lục, chúng ta còn phải cải trang, hắn không thể ở đây.”

Lúc Du Tiểu Mặc sắp xù lông, Lăng Tiêu chậm rãi nói ra tính toán của mình.

Du Tiểu Mặc cảm thấy, nói không chừng Đạo Vân nên thấy may mắn vì mình đã đi nhanh, chứ đợi tới lúc Lăng Tiêu đuổi hắn đi, chắc chắn sẽ rất khó chịu á.

Hơn nữa, tuy lúc trước Lăng Tiêu có nói muốn dùng Đạo Vân để nghe ngóng chuyện của sư phụ hắn, nhưng Đạo Vân đâu phải là người dễ gạt như vậy, dù đã đi cùng mấy ngày nhưng Du Tiểu Mặc không hề thấy Đạo Vân để lộ chút tin tức nào về sư phụ của hắn, đại khái cũng có thể nhìn ra.

“Nói xong rồi, chúng ta tới gia tộc Hạ Nhĩ thôi.”

Lăng Tiêu bước ra khỏi phòng, Du Tiểu Mặc vội vàng đuổi theo.

Tuy thế lực của gia tộc Hạ Nhĩ không ở thành Thiên Hương, nhưng không gian truyền tống mà họ nắm giữ lại nằm ở chỗ này, nơi đó có cường giả của gia tộc Hạ Nhĩ cảnh giác, chỉ cần nghe nói tới gia tộc Hạ Nhĩ là không ai dám xông vào.

Rời khỏi tửu lâu, Du Tiểu Mặc đi tới phụ cận mướn một cỗ xe ngựa.

Khoảng cách giữa không gian truyền tống và tửu lâu quá xa, mà thành Thiên Hương lại cấm cường giả phi hành trên không, cho nên nếu muốn đi tới nơi nào xa xa một chút đều phải mướn xe ngựa.

back top