Câu nói của Kiều Vô Song xoa dịu bầu không khí căng thẳng phần nào.
Hoàng Phủ Lập nghe ra được hắn có hàm ý khác, cộng với sự hiểu biết về Kiều Vô Song, liền hoãn nộ khí, hỏi, “Vô Song, lời này của ngươi có ý gì?”
Kiều Vô Song nói: “Những gì con mới nói chỉ là suy đoán mà thôi, nhưng khả năng có thể kết luận vô cùng thấp, không tới 1%, có lẽ đã có người biết về cấu tạo của cung điện dưới mặt đất này, nếu không thì sao Thương Minh lại không nhận được tin tức.”
“Theo ý Kiều huynh thì là vì sao?” Hùng Tiếu hỏi.
“Hẳn là có liên quan tới Thôn Kim thú.” Kiều Vô Song chớp mắt, “Mọi người ngẫm lại xem, từ lúc chúng ta đuổi theo Thôn Kim thú đến bây giờ, có ai từng nhìn thấy Thôn Kim thú chưa? Dù bản lãnh của nó có cao đến mức nào, có quen thuộc đường lối trong địa cung này ra sao, cũng không thể tránh thoát hoàn toàn khỏi sự truy đuổi của chúng ta, trừ khi nó đã rơi vào tay người khác.”
Kiều Vô Song vừa dứt lời, mọi người đều xôn xao.
Sắc mặt Du Minh âm u khó đoán, lão nhớ ra lúc trước đã đuổi theo Thôn Kim thú tới một mỏ quặng, rồi nhớ tới thi thể đã phát hiện trong sơn động, rõ ràng là kẻ đuổi theo Thôn Kim thú, nếu thật là như vậy, có lẽ Thôn Kim thú thật sự rơi vào tay người đã giết chết thi thể kia.
Hiển nhiên, Du Thanh Sơn cũng có cùng suy nghĩ với lão, sắc mặt rất tệ.
Kiều Vô Song chú ý tới nét mặt của hai người nhưng lại tỉnh bơ nói tiếp: “Cho nên căn cứ phỏng đoán của ta, có hai khả năng, một là Thôn Kim thú đã bị người khác thu phục, nó dẫn người nọ tới nơi này lấy nguyên tố chi tâm; hai là Thôn Kim thú tự mình đi lấy đồ, nhưng khả năng này không cao hơn 5%, bởi vì nếu nó đã muốn lấy, sao có thể đợi đến tận lúc này, cho nên khả năng đầu tiên là lớn nhất.”
Hùng Tiếu phụ họa: “Kiều huynh phân tích rất có lý, vậy thì ta phải thừa dịp trước khi kẻ kia rời khỏi địa cung để tìm ra hắn, bằng không đợi hắn đi khỏi nơi này, trời cao mặc chim bay, muốn tìm sẽ rất khó.”
Kiều Vô Song cười gật đầu.
Hoàng Phủ Lập tán thành với ý kiến của Kiều Vô Song, nhưng vừa nhìn thấy Du Minh, ông lại hừ lạnh một tiếng.
Kiều Vô Song biết rõ Hoàng Phủ Lập vẫn còn khó chịu vì chuyện vừa rồi, ánh mắt chuyển về phía Du Minh, cười nhạt: “Hoàng Phủ trưởng lão, đừng tức giận, con chắc hiện tại Du lão sẽ không còn nghĩ thế nữa đâu, có khi bọn họ còn biết ai đã thu phục được Thôn Kim thú cũng khó mà nói.”
Câu nói của hắn lập tức kéo sự chú ý của mọi người lên đầu Du Minh.
Hoàng Phủ Lập liền hỏi: “Vô Song, ngươi nói bọn hắn biết rõ tình hình của Thôn Kim thú là có ý gì?”
Kiều Vô Song cười nói: “Vừa nãy khi con nói Thôn Kim thú có khả năng rơi vào tay người khác, sắc mặt của Du lão thay đổi rất rõ ràng, như thể vừa nghĩ tới điều gì vậy, cho nên con mới nghĩ là ông ta biết.”
Bây giờ thì Du Minh có muốn phủ nhận cũng không được rồi, bởi vì Kiều Vô Song nói có lý có cứ, nếu như lão phủ nhận, ngược lại còn khiến người khác cho rằng gia tộc Xích Huyết cấu kết với người nọ để trộm nguyên tố chi tâm.
Du Thanh Sơn khẽ nheo mắt, tên Kiều Vô Song này quả là lợi hại.
Không còn đường lui, Du Minh đành phải nói về chuyện ở sơn động cho bọn họ nghe, nhưng chính lão cũng không biết ai là kẻ đã thu phục được Thôn Kim thú, câu chuyện của lão chỉ có thể chứng minh suy đoán của Kiều Vô Song là đúng.
Hoàng Phủ Lập trào phúng: “Du Minh, bây giờ ta cũng có thể nói, không chừng ngươi quen biết người kia, sau đó đạt thành hiệp nghị hợp tác với hắn, cho nên cố ý lừa gạt nói cho chúng ta rằng ngươi không hề biết người nọ, để hắn ôm đồ rời khỏi địa cung, đúng chứ?”
“Hoàng Phủ Lập!” Nét mặt Du Minh có chút vặn vẹo, hai mắt nhìn chằm chằm vào Hoàng Phủ Lập.
Cái này gọi là ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo nè, báo ứng rơi trúng người mình!
Nhìn thấy khuôn mặt dữ tợn nhưng không thể phản bác lại một câu của Du Minh, Hoàng Phủ Lập liền cảm thấy thư thái.
Lần này Kiều Vô Song không hề can ngăn Hoàng Phủ Lập, đợi ông nói xong mới lên tiếng: “Hoàng Phủ trưởng lão, Hùng lão ca, chúng ta mau mau đuổi theo thôi.”
Hoàng Phủ Lập và Hùng Tiếu đều gật đầu.
Bọn họ vừa đi, người của Đan Sư Công Hội và gia tộc Xích Huyết cũng thấy không còn gì để ở lại chỗ này nữa, lập tức đi theo họ rời khỏi phế tích này.
Hiện tại, là Kiều Vô Song dẫn đường.
Tuy bọn họ không lợi hại được như Lăng Tiêu, chỉ trong chốc lát đã đoán được cấu tạo của địa cung, nhưng đến bây giờ, nhiều ít cũng đã đoán được, có lẽ ở đây còn tồn tại Hoàng Thổ Chi Nhãn.
Lúc này Kiều Vô Song ngẫu nhiên phát hiện, ngoại trừ nguyên tố Kim, thì trong địa cung này còn tồn tại cả nguyên tố Thổ, chỉ là mục tiêu của họ đều chú trọng vào hướng bắc, cho nên mới không phát hiện ở hướng ngược lại, là một nơi tràn ngập nguyên tố Thổ.
Về phần tại sao lại dẫn theo cả những người khác, hắn đã phát hiện, chắc chắn những người khác cũng nhận ra.
“Đúng rồi, còn có một việc phải nhắc nhở mọi người.” Kiều Vô Song đột nhiên quay đầu lại, “Tuy trước mắt chúng ta cho rằng một cá nhân đã thu phục được Thôn Kim thú, nhưng cũng chỉ là suy đoán mà thôi, rất có thể đối phương không chỉ có một mình, theo suy đoán của ta, chắc có lẽ không hơn bốn người.”
Hùng Tiếu hỏi: “Ngươi muốn nói tới giếng cổ?”
Kiều Vô Song gật đầu, “Đúng vậy, đường kính của giếng cổ chỉ rộng có hai mét, chứa được tối đa là bốn người, nhiều hơn sẽ rất khó hoạt động, nếu như đám người này nhiều hơn bốn, sẽ phải có người ở lại phía trên, nhưng chúng ta không hề thấy ai, chứng tỏ tất cả bọn họ đều ở dưới đáy giếng.”
“Không hổ là Vô Song công tử, quả nhiên thông minh!”
Lúc này, Du Thanh Sơn phía sau đột nhiên phát ra âm thanh quái gở, nghe sao cũng không thấy giống khen ngợi, mà giống như đang ghen tỵ hơn.
Kiều Vô Song nở nụ cười nhạt nhòa: “Du công tử quá khen, những việc này rất nhiều người đều chỉ cần nghĩ là nhận ra, tại hạ chỉ đang nói cho người của Ngự Thú Công Hội chúng ta nghe mà thôi.”
Du Thanh Sơn hừ lạnh một tiếng.
…
Bên kia, sau khi Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu lại rơi vào đường trượt lần nữa, cái cảm giác tuột xuống nhanh chóng này lại tới, lần này còn lâu hơn cả lần đầu tiên, cũng may mà đã có kinh nghiệm, Du Tiểu Mặc không còn kinh hoảng như trước nữa.
Không biết qua bao lâu sau, Du Tiểu Mặc đột nhiên phát hiện hai tay Lăng Tiêu đang sờ tới sờ lui trên người hắn, không khỏi thẹn quá hóa giận đập cái tay xấu tính kia xuống, đã đến lúc này rồi mà còn… “Anh làm gì thế?”
Lăng Tiêu nghiêm túc nói: “Ngốc, đá truyền âm trên người em có phản ứng.”
Du Tiểu Mặc lúng túng, cái cảm giác có một đàn quạ đen bay qua đỉnh đầu này là gì thế? Nhưng cái câu ngốc này này, thật lâu rồi không nghe à nha.
Du Tiểu Mặc vội vàng lôi đá truyền âm ra, quả nhiên đang tỏa sáng, xem ra đám Xà Cầu có tin tức rồi.
Đang lúc bọn hắn chuẩn bị đối thoại với Xà Cầu, “Bụp~” một tiếng, đá truyền âm phát ra âm thanh “Cạch cạch cạch” đầy vui sướng, dùng tốc độ còn nhanh hơn cả bọn họ để rớt xuống.
Du Tiểu Mặc: “…”
Tiểu Cầu che mặt, biểu lộ như thể không đành lòng nhìn thẳng.
Thôn Kim thú học theo Tiểu Cầu, dùng cái móng vuốt thịt thịt của nó che mặt.
Lăng Tiêu im lặng vài giây, “Thành sự thì ít, bại sự thì nhiều!”
Du Tiểu Mặc buồn rười rượi, tự biết đuối lý, không dám phản bác. Nhưng hắn đâu có ngờ sự việc sẽ thành như vậy, bởi vì kích động quá mức, cộng với việc bọn họ đang trượt xuống với tốc độ rất nhanh, còn có cả lực cản của gió nữa, kết quả là đá truyền âm liền rơi ra khỏi tay hắn.
Cũng may, đá truyền âm chỉ đi nhanh hơn bọn họ có đúng một bước mà thôi, đợi tới khi họ trượt tới cuối là lấy được rồi, hy vọng thế!
Gần nửa giờ, lúc bọn hắn còn cho rằng đường trượt này dài vô tận, phía trước đột nhiên vang lên tiếng hòn đá di động, bọn hắn đã nghe thấy âm thanh này rất nhiều làn, cho nên quen thuộc lắm.
Nhưng phía trước vẫn đen kịt một màu.
Thời điểm Du Tiểu Mặc còn đang phiền muộn nghĩ chẳng lẽ lối ra vẫn còn rất dài, Lăng Tiêu đột nhiên ôm chặt lấy eo hắn, hai chân mở rộng ra chống vào hai bên đường trượt, đế giày kịch liệt ma sát với vách đường trượt, phát ra tiếng vang rất lớn, cũng không lâu lắm, hai người đã bị ném ra ngoài, lại ngã lên một thứ gì đó rất mềm.
Lăng Tiêu ôm hắn thuận thế lăn qua bên hai vòng, tiếp theo lại nghe được âm thanh có vật nặng rơi xuống.
Du Tiểu Mặc quay đầu nhìn sang, là Tiểu Cầu, nó đang nằm đúng nơi mà hắn và Lăng Tiêu mới rớt xuống, Thôn Kim thú cũng đang nằm chổng vó trên người nó, mà cái biểu lộ kia rõ ràng là đang hưởng thụ dữ lắm.
Nhờ ánh sáng màu lam nhàn nhàn tỏa ra từ người Thôn Kim thú, rốt cục thì bọn họ cũng thấy rõ nơi mình đang đứng.
“Ây…”
Trong nháy mắt Du Tiểu Mặc không biết phải phản ứng thế nào nữa.
Đây là một không gian thu hẹp, giống như giếng cổ, bốn phía đều là vách tường, trên đỉnh đầu đen nhánh một màu, sự khác biệt duy nhất đó là phía dưới rất mềm.
Hai tay Du Tiểu Mặc chạm vào thứ mềm mềm đó mới phát hiện ra loại xúc cảm này rất quen thuộc, rõ ràng là đất sét mà, không chỉ có thế, nơi này còn có nguyên tố Thổ rất đậm đặc, chẳng lẽ, chẳng lẽ bọn họ lại rơi vào cái giếng cổ khác rồi hả?
Trượt hơn một giờ, cuối cùng lại tới một cái giếng cổ, vui tính quá nha, không không không, phải nói là trời giúp hắn rồi. Không cần tốn sức đã tìm được một mục tiêu thứ hai, quả là vầng sáng của nhân vật chính.
“Chủ nhân, đá truyền âm ở ngay phía sau ngươi.” Giọng nói non nớt của Tiểu Cầu bỗng vang lên.
Du Tiểu Mặc vừa quay đầu lại, Lăng Tiêu đã nhặt viên đá truyền âm còn đang phát sáng lên, y còn chưa lên tiếng, giọng Xà Cầu đã truyền tới.
“Chủ nhân, chúng ta đã tìm được cái giếng cổ có chứa nguyên tố chi tâm Thổ rồi.”
CHƯƠNG 407: LÔI KÉO
Bao gồm cả Lăng Tiêu, ba người đều trầm mặc.
Đại khái là vì mãi không nghe thấy tiếng trả lời, giọng nói của Xà Cầu lại vang lên, chỉ là nhiều hơn một chút nghi hoặc.
Mặt Du Tiểu Mặc cứ giật giật mãi, thật lâu sau mới run rẩy trả lời: “Ta biết.”
Xà Cầu lập tức cảm thấy nghi ngờ, “Ngươi biết?” Đây là lần đầu tiên nó nói chuyện với họ mà, sao chủ nhân có thể biết trước được, chẳng lẽ là Lăng Tiêu đại nhân nói cho hắn biết? Rất vô lý!
Du Tiểu Mặc nói: “Bởi vì bây giờ chúng ta đang ở ngay dưới đáy cái giếng cổ mà ngươi nói tới nè.”
Xà Cầu: “…”
Bởi gì không có nhiều thời gian để giải thích cặn kẽ, Lăng Tiêu liền để chúng ở phía trên canh chừng, đợi bọn họ đi lên rồi nói sau. Tuy rằng đám Xà Cầu muốn biết nguyên nhân lắm lắm, nhưng đành phải nhịn, Lăng Tiêu vừa cất đá truyền âm đi đã thấy Du Tiểu Mặc lấy ra một cái thùng lớn và ba gáo nước từ trong không gian, không khỏi hỏi: “Em lấy mấy thứ này ra làm gì?”
Du Tiểu Mặc sững sờ, “Không phải để đựng đất sét dưới đáy giếng sao?”
Lăng Tiêu nhướn mày, hỏi ngược lại: “Ta nói thế lúc nào?”
Du Tiểu Mặc lúng túng, nguyên cái giếng cổ này chỉ có mỗi đất sét dưới chân họ, chắc tình huống cũng giống cái giếng cổ thứ nhất, cho nên hắn mới nghĩ như vậy chớ, “Nếu không thì làm sao lấy được nguyên tố chi tâm Thổ!”
Lăng Tiêu thản nhiên nói: “Đám đất sét này không có giá trị gì, đúng là nguyên tố chi tâm Thổ trốn ở trong đất như nguyên tố chi tâm Kim, tiếp theo ta sẽ dùng lửa để ép nó ra, các ngươi đi lên trước đi.”
Du Tiểu Mặc bảo Tiểu Cầu đưa hắn lên không trung, hắn muốn xem.
Lăng Tiêu không đuổi hai người, sau khi Du Tiểu Mặc và Tiểu Cầu bay lơ lửng trên cao, y cũng bay lên giữa không trung, nhẹ nhàng búng tay phải, một ngọn lửa đan xen giữa đỏ và tím xuất hiện ngay trên ngón tay y.
Nhiệt độ trong đáy giếng đột ngột tăng cao, còn oi bức hơn cả mùa hè.
Lăng Tiêu vung tay, ngọn lửa bay một vòng tròn trên không trung, ngọn lửa ban đầu chỉ nhỏ xíu càng bay càng lớn, giống như một con rồng lửa gào thét lao thẳng vào đám đất sét bên dưới, nhanh chóng lan rộng.
Lửa thắp sáng cả đáy giếng rõ như ban ngày, phản chiếu khiến khuôn mặt mọi người đỏ rực.
Đang lúc Du Tiểu Mặc cho rằng đất sét sẽ hóa thành một đống chất lỏng sền sệt, thì mặt ngoài của đất sét đột nhiên toát ra một lớp hào quang màu vàng đất, như thể đang chống lại sức nóng của ngọn lửa.
Nhưng chút chống cự này chỉ như vùng vẫy giãy chết, lớp hào quang kia càng ngày càng tối dần, có vẻ cũng biết không thể chống lại, hào quang tắt hẳn, không bao lâu, một chùm sáng màu vàng bỗng xông ra khỏi đống đất sét, dùng khí thế sét đánh không kịp bưng tai mà lao về phía Lăng Tiêu.
Du Tiểu Mặc mở mắt thật lớn, dường như hắn cũng có thể nhìn thấy biểu lộ lo lắng của nguyên tố chi tâm Thổ, không ngừng lao ra khỏi vòng vây của ngọn lửa, rồi lại bị ép về.
Hắn nhớ rõ, lần đầu nhìn thấy nguyên tố chi tâm Mộc ở biển vô tận, khi ấy nó đâu có giãy dụa kịch liệt thế này, có thể nói linh thức của nguyên tố chi tâm Thổ đã sinh ra từ rất lâu, hơn nữa đã sớm có trí tuệ.
Cuối cùng, nguyên tố chi tâm Thổ ủ rũ rơi vào trong tay Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu đặt nó vào trong một cái bình ngọc thật lớn, rồi thu vào không gian.
Đã lấy được món bảo bối cuối cùng rồi, đương nhiên là phải rời khỏi đây, nhưng đúng lúc này, đá truyền âm của Lăng Tiêu bỗng phát sáng.
Mà cái sự sáng lên này không hề tầm thường, Lăng Tiêu đột nhiên ngẩng đầu.
Ầm Ầm ——
Giếng cổ đột nhiên chấn động, nhưng lần này không phải do bọn họ gây nên, mà là truyền tới từ phía trên, như thể ai đó đang cố ý làm nổ cái giếng cổ này.
“Ai ui!!!” Du Tiểu Mặc đột nhiên ôm lấy đầu, một cục đá tình cờ rơi trúng vào đầu hắn, sau đó một loạt rơi xuống đáy giếng, nhưng đã bị ngọn lửa thiêu đốt sạch.
Lúc này, âm thanh của Xà Cầu cũng truyền tới.
“Chủ nhân, lão đại, có rất nhiều người chạy tới đằng này, các ngươi nên đi ra mau, nếu không thì chẳng mấy chốc chúng ta sẽ bị phát hiện rồi.”
“Các ngươi đi trước đi, nếu như lạc nhau thì đợi ra đến cửa rồi tìm, đứng ở bên ngoài đợi chúng ta.”
Nói xong câu đó, Lăng Tiêu lập tức ôm lấy Du Tiểu Mặc, dùng tốc độ cực nhanh để bay lên, đồng thời, hắn cũng đưa Thôn Kim thú và Tiểu Cầu vào không gian, chúng có ở lại cũng chẳng giúp được gì, hơn nữa đám người của gia tộc Xích Huyết đã nhìn thấy Thôn Kim thú, nhất định sẽ nghi ngờ chính họ lấy mất nguyên tố chi tâm Kim.
Vì không muốn cản trở, Du Tiểu Mặc suy nghĩ một chút rồi nói: “Để em vào không gian của anh đi.”
Hắn rất rõ tình thế hiện thời, chắc thực lực của Lăng Tiêu còn cao hơn cả cường giả của các thế lực kia, nhưng nếu một mình y muốn đối phó với nhiều người như vậy, trừ khi không có hắn ở bên, nếu không Lăng Tiêu còn phải bận tâm che chở cho hắn, hơn nữa chắc đám Xà Cầu vẫn còn ở trên.
“Em chắc chắn chứ?” Lăng Tiêu cúi đầu nhìn hắn.
Du Tiểu Mặc khẳng định: “Vô cùng chắc chắn.”
“Tốt lắm…”
Cùng lúc đó, phía trên giếng cổ đã hỗn loạn thành một đống.
Chính như Kiều Vô Song đoán, những người khác cũng nghĩ ra được nơi này có tồn tại Hoàng Thổ Chi Nhãn.
Cho nên khi bọn họ biết mình không thể chiếm được Thái Dương Chi Nhãn và Thôn Kim thú, lập tức cùng chuyển sự chú ý của Hoàng Thổ Chi Nhãn, khi một người vừa tìm được Hoàng Thổ Chi Nhãn, những người khác lập tức theo gió và đến.
Xà Cầu và Lam Cầu không dám gây hấn với mấy người nọ.
Bởi vì có không ít cường giả mạnh hơn chúng, nếu thật sự động thủ, chắc chắn sẽ chịu thiệt, thậm chí còn thành cái đích cho mọi người chỉ trích, cho nên trốn đi là tốt nhất.
Nhưng giếng cổ chỉ có thể chứa tối đa là bốn người, mà làm gì có ai chịu để người khác vào trước, một lời không hợp liền dẫn tới đánh nhau, tình hình vô cùng quyết liệt. Thậm chí có người còn định tranh thủ lúc không ai chú ý để lẻn xuống dưới, đáng tiếc là đã bị phát hiện.
Mãi tới nửa canh giờ sau, đám người Kiều Vô Song chạy tới, tình huống hỗn loạn mới được khống chế. Bởi vì các thế lực có mặt, thì làm gì tới phiên bọn họ nữa.
Không thể ngờ lại có nhiều người phát hiện tới vậy, Kiều Vô Song âm thầm thở dài, xem ra hơn phân nửa người tới nơi này đều biết rõ mình không thể giành nổi Thôn Kim thú và nguyên tố chi tâm Kim, cho nên thời điểm tìm kiếm bảo vật khác mới tình cờ phát hiện ra nơi này, bởi vậy mà tới sớm hơn họ một bước.
“Sao miệng giếng cổ này lại bị chặn rồi, chẳng lẽ đã bị ai lấy mất?”
Du Minh vội vã đẩy mấy người đứng chắn trước mặt lão, sau khi phát hiện ra tình huống của giếng cổ, lập tức quăng cái nhìn hung ác về phía những người khác.
Du Thanh Sơn đi tới trước mặt lão, “Minh lão, chắc miệng giếng này bị vô ý phá vỡ trong lúc đang đánh nhau. Nếu như bị người khác lấy mất, làm sao mà người nơi này lại biểu hiện bĩnh tình được.”
Du Minh âm thầm thở phào, giơ chân lên định đi qua.
“Du Minh, ngươi nóng vội quá đấy, ngươi cho rằng chúng ta chết hết rồi sao?” Hoàng Phủ Lập nhìn bộ dạng nóng nảy của Du Minh, liền châm chọc.
“Đúng vậy, ở đây không chỉ có một mình ngươi muốn lấy nguyên tố chi tâm Thổ.” Hùng Tiếu bước lên một bước, cùng biểu hiện ra quyết tâm của y.
Tuy người của Đan Sư Công Hội không lên tiếng, nhưng có thể khẳng định suy nghĩ cũng như vậy.
Thế nhưng mà, nguyên tố chi tâm chỉ có một, mà cả bốn thế lực ở đây đều mơ tưởng, phân chia thế nào cũng là một vấn đề khó khăn.
Sắc mặt Du Minh lạnh lẽo, lão đã sớm biết không dễ gạt bỏ đám người này mà lấy nguyên tố chi tâm, nhưng không phải không được, Du Minh quay sang nói với Tề Hàng của Đan Sư Công Hội: “Tề huynh, nếu như Đan Sư Công Hội chịu giúp chúng ta một tay, ta đại biểu cho gia tộc Xích Huyết sẽ nhận lời giúp các ngươi một việc.”
Trong mắt Tề Hàng thoáng hiện lên một chút động tâm, rồi lại chần chừ, bọn họ cũng rất muốn nguyên tố chi tâm Thổ, đây là bảo bối trong truyền thuyết, dùng một điều kiện để đổi nó, nghĩ sao cũng thấy lỗ.
“Tề Hàng đại sư, thực ra nguyên tố chi tâm Thổ không có tác dụng lớn với Đan Sư Công Hội, chắc hẳn ông rất hiểu điểm ấy, huống chi nơi này có nhiều người nhìn chòng chọc như vậy, chưa chắc nguyên tố chi tâm đã rơi vào tay các ngươi, sao không giúp chúng ta, mặc kệ kết quả thế nào, các ngươi cũng không lỗ.”
Người nói câu này là Du Thanh Sơn.
Tề Hàng hiểu hắn nói rất có lý, cắn răng một cái: “Được, ta đáp ứng.”
Du Minh và Du Thanh Sơn đều vui vẻ.
Hùng Tiếu và Kiều Vô Song đứng đối diện quay sang liếc nhau, gia tộc Xích Huyết và Đan Sư Công Hội đã hợp tác, như vậy bọn họ cũng phải hợp tác thôi, còn việc nguyên tố chi tâm Thổ thuộc về ai, sau khi sự việc kết thúc rồi thương lượng cũng không muộn, dù sao quan hệ giữa Thương Minh và Ngự Thú Công Hội không tệ lắm.
Đại chiến hết sức căng thẳng.
Vừa lúc ấy, một nam nhân người đầy sát khí bước ra từ trong đám đông, nhìn bốn phe thế lực đạt thành hiệp nghị, nam nhân trầm trầm lên tiếng.
“Liệu có phải chư vị quên sự hiện diện của chúng ta rồi không?”
Du Minh nhìn người nọ, lông mày nhăn lại thật chặt, người trung niên này chính là đoàn trưởng Nam Trảm của băng trộm lừng lẫy khắp Nam Lục, ngoại hiệu Hung Lang. Là một kẻ rất khó chọc. Không ngờ gã cũng tới đây.
CHƯƠNG 408: PHÁ GIẾNG
Ở Nam Lục, ngoại trừ bốn thế lực lớn có mặt tại đây, cũng không thiếu các thế lực nhỏ.
Chỉ là tuy nhỏ, nhưng mỗi thế lực đều có ít nhất một cường giả Thần cảnh tọa trấn, ví dụ như Nam Trảm, tuy thực lực của gã chỉ có Thần cảnh một sao, kém Du Minh đúng một sao, nếu gã cũng muốn tham dự vào cuộc chiến tranh đoạt nguyên tố chi tâm này, phần thắng của họ sẽ càng ngày càng thấp. Sau lưng Nam Trảm cũng không thiếu thế lực mạnh, thậm chí còn có mấy cường giả Đế cảnh đỉnh phong.
Nếu như bọn họ đều muốn có một chân, vậy thì đến tột cùng nguyên tố chi tâm Thổ sẽ thuộc về ai, khó mà nói được.
“Nam Trảm, quả thật là thế lực của ngươi cũng có chút tiếng tăm, nếu như liên thủ với người khác, khả năng thắng cũng cao đấy, nhưng ngươi nên biết, đối nghịch với gia tộc Xích Huyết, sau này băng trộm của ngươi sẽ khó mà dừng chân ở Nam Lục này!” Du Minh lạnh lùng cảnh cáo, vất vả lắm mới thuyết phục được Đan Sư Công Hội, đương nhiên lão không muốn thấy có quá nhiều người cùng tranh giành.
Sắc mặt Nam Trảm lập tức trở nên vô cùng khó coi: “Nói nhảm ít thôi, ai muốn lấy nguyên tố chi tâm, nhất định phải qua được ta đã.”
Làm một cường giả có tôn nghiêm lại còn có da mặt dày, nếu như bị mấy câu của Du Minh dọa cho lùi bước, thì mặt mũi cả băng trộm để ở đâu, mặt mũi của Hung Lang gã để ở đâu, nếu thật sự kiêng kị gia tộc Xích Huyết thì theo vào địa cung làm quái gì.
Du Minh giận tái mặt, vốn lúc lôi kéo được Đan Sư Công Hội còn có một nửa cơ hội, bây giờ lại thêm một gã Nam Trảm, cơ hội của họ chỉ còn lại ba phần, đây không phải là kết quả là lão muốn.
Nam Trảm nở một nụ cười gian trá, “Rất đơn giản, điều kiện ngươi đã hứa hẹn với Đan Sư Công Hội, chỉ cần cho ta một lời hứa tương tự là được, lúc ấy, ai cũng thế, chỉ cần nói ra điều kiện làm ta động lòng, ta sẽ giúp người đó cướp đoạt nguyên tố chi tâm.”
Du Minh thầm mắng lão hồ ly, quả là đểu giả, nói cái gì mà muốn tranh đoạt nguyên tố chi tâm chứ, thực ra là muốn nhân cơ hội kiếm lời mà thôi, nhưng nếu không xử lý người này, đúng là phiền phức.
Tuy rất không muốn làm lợi cho gã, nhưng nhìn tình hình, đành phải làm vậy thôi, dù sao nguyên tố chi tâm Thổ cũng chỉ có một, nếu mất đi cơ hội này, mai sau muốn tìm Hoàng Thổ Chi Nhãn khác cũng khó khăn.
Sắc mặt Hùng Tiếu và Kiều Vô Song lại hiện lên chút chần chừ.
Bọn họ không phải là người tùy tiện lôi kéo minh hữu, bởi vì dưới sự chi phối của lợi ích thế này, cho dù là minh hữu cũng có khả năng đào ngũ giữa trận, trừ khi là người quen, cho nên họ không tin tưởng Nam Trảm cho lắm.
Nhưng nếu để ba phe kia liên thủ, Ngự Thú Công Hội và Thương Minh sẽ thiệt hại mất.
“Được…”
Du Minh thấy hai người đang chần chừ cân nhắc giữa lợi và hại, liền mở miệng hứa hẹn.
Thế nhưng còn chưa đợi lão nói xong, miệng giếng cổ đang bị đá vụn lấp kín đột nhiên nổ tung, một tiếng “Ầm” vang lên thật lớn, mấy hòn đá khổng lồ văng tứ tung, nặng nề nện vào mặt đất, đám người đứng xung quanh vội vã lùi lại.
Tất cả đều bị hoảng hốt, quay đầu nhìn giếng cổ đầy khiếp sợ.
Ai đó đã làm miệng giếng nổ tung, chẳng lẽ bên trong giếng cổ có người?
Trong ánh nhìn soi mói của mọi người, một bóng đen nhẹ nhàng nhảy ra khỏi giếng cổ, là một nam nhân mặc y phục màu đen, khi y ngẩng đầu, khuôn mặt anh tuấn quen thuộc lập tức lộ ra.
“Là ngươi!!!”
Vừa nhìn thấy mặt y, Du Minh là người đầu tiên kêu lên, trong mắt là khiếp sợ sâu đậm và khó mà tin nổi, từ sau khi không nhìn thấy bóng hai người này ở đại điện, lão cứ cho rằng chắc chắn người này và đồng bạn của y sẽ không thể đến được đây, ai mà ngờ được y sẽ đi ra từ trong lòng giếng cổ.
Hùng Tiếu và Kiều Vô Song cũng trợn tròn mắt, không thể nào đoán được, người nhảy ra từ trong giếng cổ lại là Lăng Mặc. Lúc trước không nhìn thấy y và Du Tiểu Hắc, bọn họ còn tưởng rằng hai người này đang loanh quanh ở chỗ khác, hoặc ở bên ngoài địa cung.
“Sao Lăng Mặc lại ở chỗ này?” Kiều Vô Song giật mình hỏi.
“Xem ra hắn không đơn giản như chúng ta nghĩ.” Hùng Tiếu lắc đầu nói, hóa ra đã nhìn lầm rồi.
“Hắn là người phương nào? Các ngươi quen hắn sao?” Hoàng Phủ Lập chưa từng gặp Lăng Tiêu, không biết tướng mạo của y, thấy mọi người dùng vẻ mặt khiếp sợ nhìn y, trong lòng không nén nổi nghi hoặc.
Kiều Vô Song giải thích: “Hoàng Phủ trưởng lão, hắn chính là một trong hai người con đã nói với ngài lúc ở bên ngoài, hắn tên là Lăng Mặc.”
Hoàng Phủ Lập vuốt râu gật gật đầu, “Hắn khá may mắn, vậy mà tới trước chúng ta, nhưng nếu hắn đang cầm nguyên tố chi tâm Thổ, vậy thì tình cảnh của hắn nguy hiểm rồi.”
Kiều Vô Song nhíu mày lại, ánh mắt rơi vào sau lưng Lăng Tiêu, hắn nhớ rõ Lăng Mặc và Du Tiểu Hắc lúc nào cũng như hình với bóng, vậy mà lần này không hề thấy Du Tiểu Hắc đâu, đã có chuyện gì xảy ra?
Bên giếng cổ, Lăng Tiêu cũng không hề mảy may khiếp đảm vì ánh mắt của mọi người, thấy Du Minh, Du Thanh Sơn và Thành Đông Thanh đều dùng một loại ánh mắt chỉ hận không thể giết chết y, Lăng Tiêu còn vui vẻ khẽ nhếch khóe môi, tà khí lẫm liệt lên tiếng chào hỏi.
“Ô, chúng ta lại gặp mặt!”
Ánh mắt Du Minh đang lia qua giữa y và giếng cổ, tuy không biết vì sao không thấy người còn lại, nhưng trước mắt bọn họ cũng không nghĩ được nhiều vậy.
“Ngươi đang cầm nguyên tố chi tâm Thổ đúng không?” Du Minh bước lên phía trước, dùng ánh mắt cực kì bất thiện nhìn y.
Nghe được câu này, ánh mắt những người khác nhìn Lăng Tiêu cũng thay đổi.
Mặc kệ y có cầm nguyên tố chi tâm hay không, nhưng y đã đi ra từ giếng cổ, vậy thì chắc hẳn đã lấy được rồi.
Du Minh âm u nói: “Giao nguyên tố chi tâm ra đây, nếu không thì đừng trách chúng ta không khách khí.”
Vừa dứt lời, nguyên một đám người đã từ từ vây quanh Lăng Tiêu và giếng cổ.
Lăng Tiêu liếc mắt nhìn đám người vây quanh mình, nét vui vẻ trên khóe miệng không hề biến mất, lúc nghe được lời đe dọa của Du Minh, nụ cười trên mặt còn sâu hơn, “Nếu không giao, thì các ngươi định không khách khí thế nào?”
Khí thế như chẻ tre, trường kiếm xé đôi không khí mang theo tiếng gió bén nhọn, như thể sắp bổ đôi đầu Lăng Tiêu, người nọ thờ ơ liếc nhìn Du Minh, cái nhìn kia lập tức làm cho Du Minh âm thầm rùng mình, đột nhiên dâng lên một loại dự cảm rất tệ.
Một giây sau, dự cảm của lão đã thành sự thật.
Lăng Tiêu nhấc một chân lên, đá thẳng vào ngực gã hộ vệ nọ ngay trước khi trường kiếm kịp lao tới, rất đẹp trai, lực đạo khủng khiếp đánh trúng vào hộ vệ, người nọ bay ra ngoài, lướt qua đỉnh đầu mọi người, rồi nặng nề ngã trên đất.
Lúc mọi người thấy thảm trạng của hộ vệ, không khỏi hít vào một hơi, lồng ngực người nọ lõm xuống rất sâu, một cường giả Đế cảnh lại bị y đá một cước đã mất hết sức chiến đấu như vậy.
Lực phá hoại của một cước này mạnh thế nào mà có thể trực tiếp phế bỏ một cường giả Đế cảnh cơ chứ, có lẽ thực lực của y trên Thần cảnh, chỉ là không biết mấy sao.
“Không ngờ, người này lại là một cường giả Thần cảnh.” Kiều Vô Song khiếp sợ than thở.
Hùng Tiếu gật đầu nói: “Khó trách lúc trước ta không thể cảm nhận được thực lực của hắn, xem ra tu vi của hắn cao hơn ta thật, quá khó tin.”
Kiều Vô Song than nhẹ một tiếng: “Thực ra cũng chẳng có gì để kinh ngạc, bọn họ đã có can đảm đối nghịch với gia tộc Xích Huyết và Đan Sư Công Hội, đương nhiên là phải có chỗ dựa rồi.” Hơn nữa nói không chừng, thực lực của Lăng Mặc còn cao hơn họ tưởng tượng ấy chứ.
Sắc mặt Du Minh u ám đáng sợ, lão chỉ muốn thăm dò thực lực của Lăng Tiêu mà thôi.
Không ngờ y chỉ dùng một cước đã giải quyết người của lão, xem ra y đúng là một cường giả Thần cảnh.
Đúng lúc này, Du Thanh Sơn bỗng nhìn thẳng vào Lăng Tiêu, thản nhiên nói: “Theo ta thấy, các hạ chính là kẻ thần bí đã thu phục được Thôn Kim thú, lấy đi nguyên tố chi tâm Kim từ chỗ Thái Dương Chi Nhãn, đúng không?”
Lăng Tiêu kinh ngạc liếc nhìn hắn.
Những người khác đều ngơ ngác, cả Thôn Kim thú và hai viên nguyên tố chi tâm đều nằm trong tay người nào? Sao có thể, nếu như là thật…
Đôi mắt mọi người dần dần hiện lên sự tham lam, nếu thật sự ở trên người y, có thể cướp được thì tốt quá, ngay cả ánh mắt Nam Trảm nhìn về phía Lăng Tiêu cũng nóng rực.
Thấy cảnh tượng này, Du Thanh Sơn âm hiểm nhếch khóe miệng.
Không ngờ, Lăng Tiêu đột nhiên quay về phía Du Thanh Sơn, ánh mắt trùng hợp đụng vào hắn, trong mắt y lóe lên một nụ cười giả tạo, như thể đang cười nhạo hắn.
Du Thanh Sơn hoảng hốt, sau lưng bỗng túa mồ hôi lạnh, đợi hắn kịp phản ứng, nét mặt đã trầm xuống, hắn vừa sinh ra đã ngậm thìa vàng, từ khi nào lại bị kẻ khác dọa tới mức đổ mồ hôi lạnh chứ, trong lòng càng thêm khó chịu.
Đúng lúc này, Lăng Tiêu vẫn đứng im tại chỗ đột nhiên cử động.
Cả người hóa thành một luồng sáng màu đen lao thẳng về phía Du Thanh Sơn, người nọ còn chẳng kịp phản ứng, Du Minh nhanh chóng cản trước mặt Du Thanh Sơn, còn bày ra tư thế phòng ngự.
Ai mà ngờ, luồng sáng màu đen đột nhiên vòng qua hướng khác, dùng tốc độ nhanh hơn để bay ra khỏi phế tích này.
“Không ổn, hắn chạy trốn rồi!”
CHƯƠNG 409: CẤU KẾT THÀNH GIAN
Chẳng ai ngờ được người nam nhân này lại đột nhiên bỏ trốn, mọi người ngơ ngác mấy giây, đợi y ra khỏi phế tích mới hoàn toàn tỉnh ngộ.
Trong mắt họ, hành vi của y là có tật giật mình, mấy người vốn còn nghi ngờ lời Du Thanh Sơn nói, lúc này đều phấn chấn đuổi theo.
Đám Xà Cầu núp trong bóng tối cũng không rời địa cung như lời Lăng Tiêu nói, chúng liếc nhau một cái, rồi làm bộ đuổi theo Lăng Tiêu như mấy người kia, trà trộn vào trong đám đông, cả năm người ngoại trừ Tiểu Kê đều có tu vi từ Hoàng cảnh trở lên, bởi vậy không sợ bị phát hiện.
“Tại sao Lăng Tiêu lão đại lại phải bỏ chạy, chẳng phải làm thế càng xác nhận lời nói của kẻ kia sao?”
Mao Cầu thắc mắc, dưới cái nhìn của nàng, những người nơi này ngoại trừ một hai kẻ khó lừa, thì lập trường của những người khác đều không kiên định, chỉ cần giá họa cho người khác, chắc chắn mấy người kia sẽ dao động.
“Ta cũng không hiểu.” Tiểu Hắc nghiêm mặt, lãnh diễm cao quý phát biểu.
“Chiếp?” Tiểu Kê thò đầu ra từ đỉnh đầu Lam Cầu dò xét xung quanh, cũng phát ra một âm thanh nghi hoặc, tuy rằng không ai để ý tới nó.
Xà Cầu thản nhiên nói: “Cái này thì có gì mà khó hiểu, đối với Lăng Tiêu lão đại, người khác biết hay không cũng chẳng có gì khác biệt, ngươi nghĩ sao? Lam Cầu.”
Lam Cầu nói: “Ta đồng ý với Xà Cầu, nếu thật sự muốn tìm hiểu nguyên nhân, ta lại cảm thấy, rất có thể là vì phế tích kia quá nhỏ, đánh nhau sẽ vướng tay vướng chân, chắc là Lăng Tiêu lão đại định tìm một nơi trống trải hơn. Hơn nữa nơi này là địa cung, ai mà biết nó có thể sụp đổ hay không.”
Xà Cầu nói: “Xin đừng gọi ta là Xà Cầu, cám ơn!”
Lam Cầu bình tĩnh trả lời “Vậy cũng xin các ngươi về sau đừng gọi ta là Lam Cầu.”
Mặt Tiểu Hắc không cảm xúc, “Ta biết, Lam Cầu.”
Lam Cầu: “…”
Một hồi đuổi đuổi chạy chạy, cũng chỉ có cường giả Thần cảnh mới đuổi kịp Lăng Tiêu, bọn họ phải tập trung lắm mới theo kịp, kéo một khoảng cách rất xa với đám đông đằng sau.
“Lăng Mặc, ngươi không còn đường nào để trốn nữa đâu, thức thời thì giao Thôn Kim thú và hai viên nguyên tố chi tâm trong tay ngươi ra đây.” Du Minh nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Lăng Tiêu, trong mắt lộ ra hung quang.
Lăng Tiêu vẫn tiếp tục bay, như thể không nghe thấy gì.
Tuy cửa vào biến hóa theo Thái Cực Âm Dương trận, nhưng chỉ cần đi theo đường cũ trở về nhất định có thể tìm được lối ra.
Du Minh thật sự biết rõ điểm này, cho nên lão lo lắng nếu như Lăng Tiêu chạy mất, sẽ thật sự thành trời cao mặc chim bay. Hơn nữa hình như y đang cố ý duy trì một khoảng cách với họ, mỗi khi lão tăng tốc, y lập tức kéo dài khoảng cách.
Không đến nửa giờ, lối ra đã xuất hiện trước mắt Lăng Tiêu.
Thấy vậy, Du Minh đột nhiên ngẩng đầu, cái khó ló cái khôn, một luồng sáng xanh bay ra khỏi ống tay áo, tốc độ rất nhanh, ngay khi Lăng Tiêu sắp lao ra ngoài, luồng sáng xanh kia đã đuổi kịp, còn cắn thật mạnh lên mu bàn tay y.
Đáng lẽ Lăng Tiêu phải dừng lại, nhưng y không hề quan tâm, xông thẳng ra ngoài.
Lối vào của địa cung đã thay đổi, nơi đây là một vách núi trụi lủi chỉ có đá lởm chởm kì quái xung quanh, xem ra bọn họ vẫn còn ở bên trong sơn mạch Lục Nguyệt.
Sau khi ra ngoài, Lăng Tiêu không rời đi ngay, mà đứng lại bên trên một tảng đá lớn.
Y đưa tay nên nhìn vết thương nơi mu bàn tay, là hai lỗ nhỏ màu xanh xanh rất dữ tợn, lại nhìn thứ vừa bay về trên vai Du Minh, hóa ra nguyên hình của luồng sáng xanh kia lại là một con rắn nhỏ màu xanh.
Toàn thân con rắn kia mang màu xanh lục bích, khóe miệng hơi nhếch để lộ hai cái răng nanh nhọn hoắt dính đầy chất nhầy dinh dính màu xanh lục, vừa nhìn đã biết rõ là chứa kịch độc.
“Ha ha ha ha….” Du Minh thấy rắn của mình đã cắn trúng Lăng Tiêu, cười phá lên hết sức đắc ý, “Xem lần này ngươi còn chạy đâu, đã trúng độc của ta, không bao lâu, chất độc sẽ từ từ xói mòn linh lực của ngươi cho đến khi cạn kiệt, bây giờ dù ngươi van xin, ta cũng không bỏ qua cho ngươi.”
Lúc Du Minh nói mấy câu này, những người khác cũng đã đuổi tới. Kể cả đám Xà Cầu, nghe được câu này, trừ Tiểu Kê, cả bốn đều nhíu mày, Lăng Tiêu lão đại trúng độc? Thiên phương dạ đàm*!
Kỳ Lân Thần Hỏa và Yêu Hoàng Chi Hỏa được thế gian xưng tụng là hai đại thần hỏa, có thể thiêu đốt vạn vật trên đời, cho dù nọc độc có lợi hại thế nào cũng không thể làm khó được Lăng Tiêu lão đại.
Đúng là nét mặt Lăng Tiêu không hề thay đổi, ngược lại còn nghiềm ngẫm nhìn chằm chằm vào Du Minh đang đắc ý quá mức.
Con rắn nhỏ trên vai lão là một loại yêu thú tên là Bích Yêu xà, chỉ là yêu thú cấp cao bình thường, tuy sức chiến đấu không chênh lệch quá nhiều với đồng loại Cửu Đầu Xà Hoàng, nhưng nó lại có một bản lãnh rất ngạo nghễ.
Đó chính là nọc độc của nó, nếu như phải sắp xếp thứ tự, vậy thì loại nọc độc này có thể chiếm hẳn một vị trí trong ba hạng đầu, bởi vì chỉ cần một chút thôi cũng có thể làm cường giả Đế cảnh tiêu đời, còn cường giả Thần cảnh trọng thương.
Sở dĩ trong những cường giả cùng cấp bậc, rất nhiều người kiêng kị Du Minh cũng vì nguyên nhân này.
Nhưng số lượng Bích Yêu xà không nhiều, Du Minh cũng do ngẫu nhiên mới có được, từ sau khi lão phát hiện ra sự lợi hại của nọc độc Bích Yêu xà, Du Minh liền đem vận mệnh của mình buộc lại cùng nó.
Nhưng mà, đối với cường giả bình thường, nọc độc Bích Yêu xà đúng là phiền toái trí mạng, nhưng như đám Xà Cầu đã phỏng đoán đó, đối với người có thần hỏa như Lăng Tiêu mà nói, ngay lúc Bích Yêu xà cắn trúng tay y, thần hỏa trong cơ thể y đã tự động thiêu rụi. Cũng vì nguyên nhân này, Lăng Tiêu mới không để ý tới Bích Yêu xà.
Lúc Du Thanh Sơn mới nghe Du Minh nói, hắn đã rất vui vẻ, rồi lại bình tĩnh, bởi vì hắn thấy phản ứng bất thường của Lăng Tiêu.
Đáng lẽ lúc này y chỉ có hai lựa chọn, một là lập tức chạy trối chết, hai là giao cả ba món đồ ra đây, sau đó vẫn chạy trối chết, nhưng y không hề làm vậy, biểu lộ còn rất quỷ dị.
“Minh lão, tình hình không ổn.” Du Thanh Sơn đi đến bên cạnh Du Minh, nhỏ giọng nói.
Tiếng cười của Du Minh im bặt, ánh mặt chợt chuyển qua trên người Lăng Tiêu, sắc mặt của y hoàn toàn không có triệu chứng trúng độc, bóng người đứng phía trên tảng đá lớn rất khoan thai, thậm chí còn dùng một loại ánh mắt vô cùng khinh miệt nhìn lão.
Đang lúc lão khiếp sợ, Lăng Tiêu đã lên tiếng.
“Du Minh, ta thấy các ngươi đừng đóng kịch nữa, nếu thật sự muốn biết chân tướng cuối cùng thế nào, ta thấy các ngươi biết rõ hơn ta nhiều, cần gì phải vừa ăn cướp vừa la làng trước mặt ta.”
“Ngươi nói bậy bạ gì đó!” Nghe một câu vô căn cứ như thế, mặt mũi Du Minh đã phủ kín bởi vẻ giận dữ, lão cũng đoán được đại khái ý của Lăng Tiêu rồi, đơn giản là đang ám chỉ chính gia tộc Xích Huyết trộm mất Thôn Kim thú và nguyên tố chi tâm Kim.
Lăng Tiêu khẽ cười: “Có phải nói bậy hay không chính ngươi biết rõ, nếu không thì ngươi việc gì phải vội vã giết người diệt khẩu, nếu không phải mệnh ta lớn, chỉ sợ đã bị ngươi giết rồi.”
Mặc dù không nói rõ, nhưng tính ám chỉ đủ để mọi người có suy đoán riêng rồi, hơn nữa so với một người xa lạ như Lăng Tiêu, ai ai cũng biết đến sự âm hiểm xảo trá của Du Minh, cho nên dù đa số vẫn ôm thái độ hoài nghi, nhưng suy nghĩ đã thay đổi.
Du Thanh Sơn đi ra sau lưng Du Minh, sắc mặt âm trầm nói: “Ta thấy ngươi đang nghĩ những người đứng ở đây là kẻ ngu phải không, nếu như chúng ta cấu kết với ngươi, thì xung đột ở thành Lục Nguyệt phải giải thích thế nào? Thực ra ngươi muốn giá họa cho người, kéo gia tộc Xích Huyết xuống nước mà thôi.”
Lăng Tiêu không những không bối rối, mà ngược lại còn cười tủm tỉm gật đầu: “Ngươi nói không sai, tất cả mọi người ở đây đều biết rõ, ta và các ngươi không thể nào cấu kết với nhau.”
Du Thanh Sơn chợt giận tái mặt.
Lại là ám chỉ, mọi người đều có một tính xấu. Đó chính là khi ngươi nghi ngờ người khác, mặc kệ đối phương nói gì, ngươi đều suy đoán theo hướng kia, căn bản là không hề nghe lời thanh minh của người ta.
Cho nên tuy nhìn thì thấy Lăng Tiêu đang phụ họa với hắn, nhưng trên thực tế, y đang dẫn dắt mọi người suy nghĩ theo hướng kia.
Chính là vì bọn họ không thể nào cấu kết, cho nên bình thường sẽ không có ai nghĩ tới hướng ấy, mà mặt khác, bọn họ cũng có thể lợi dụng điểm này.
Lăng Tiêu lại tiếp tục lừa dối: “Đúng là người của gia tộc Xích Huyết không bao giờ biết đủ, ta đã sớm nói, lòng tham không đáy, các ngươi đừng mơ, nhất là sau khi thành công rồi còn định giết ta diệt khẩu, đã như thế, ta cũng sẽ bất chấp liều mạng với các ngươi.”
“Ta giết ngươi!” Du Minh điên cuồng quát, nhìn thái độ như chuyện có thật của y, ngay cả bọn họ không làm thì giờ cũng chẳng thể thoát khỏi hiềm nghi, bởi vì rất nhiều người đã tin tưởng lời y, ngay cả ánh mắt đám người Kiều Vô Song nhìn họ cũng mang theo hoài nghi rồi.
Du Minh tức muốn thổ huyết, tuyệt đối không thể ngờ được tình huống lại biến thành thế này, lão không những không chiếm được Thôn Kim thú và nguyên tố chi tâm, mà còn bị người ta bôi nhọ, quả nhiên là, quả nhiên là đáng hận đến cực điểm!
Lần này thật sự là báo ứng.
Lúc trước Du Minh cũng dùng chính chiêu này để vu oan cho Ngự Thú Công Hội và Thương Minh, ai mà ngờ được, báo ứng lại tới nhanh đến thế.
Một số người đã tin rồi.
Còn đám Xà Cầu thì đang trợn mắt há mồm, tuy sớm biết tài ăn nói của Lăng Tiêu đại nhân không tệ, thường xuyên lừa gạt chủ nhân mà, nhưng dù sao thì chỉ số thông minh của chủ nhân cũng có hạn, lừa dối được hắn không thể gọi là thành tựu được. Cho nên lúc này được tận mắt thấy y lừa dối đám người không biết đã sống bao nhiêu năm trên đời kia, cảnh tượng này rung động lắm á.
*Thiên phương dạ đàm: nghĩa đen là truyện cổ tích ngàn lẻ một đêm. Ý nói rất khó mà tin nổi.