“Toàn nói bậy nói bạ, nếu hôm nay lão phu không băm vằm ngươi ra, thì làm sao có thể tiêu nổi mối hận trong lòng.”
Du Minh nóng tính đã giận tới nỗi mặt đỏ tía tai, ánh mắt nhìn Lăng Tiêu lóe lên hào quang hung ác.
Nói xong câu đó, một luồng khí thế cường hãn bạo phát ra khỏi cơ thể lão, uy áp của cường giả Thần cảnh ùn ùn kéo đến, khiến cho những người ở đây đều khẽ thay đổi sắc mặt.
Du Thanh Sơn còn chưa kịp ngăn cản, Du Minh đã động thủ.
Thân hình điên cuồng lướt về phía Lăng Tiêu, nhanh như chớp, nhưng lí trí của lão vẫn chưa bị lửa giận đốt rụi, trên đường lao tới còn bắn ra một đòn thử nghiệm với Lăng Tiêu.
Tuy chiêu thức này rất đơn giản không có chút hoa lệ, nhưng Du Minh là cường giả Thần cảnh, dù chỉ một nắm đấm thôi cũng có thể gây khó dễ cho người khác. Đương nhiên đây là nói về mấy người có tu vi dưới Đế cảnh, còn cùng cấp hả, loại công kích thử nghiệm này chẳng có chút xíu tác dụng nào.
Lăng Tiêu còn chẳng thèm đưa mắt lên nhìn, y mở tay, nơi ấy xuất hiện một ngọn lửa màu tím cháy hừng hực, bắn xuyên qua chưởng phong phía đối diện.
Trong giây lát, hai loại công kích va chạm vào nhau, tiếng nổ ầm ầm trầm đục, chưởng phong tàn rụi, tia lửa bắn tung tóe, một vài người đứng khá gần liền bị đốm lửa chạm vào, suýt nữa đã đốt thủng da thịt rồi.
“Má ơi, lửa gì thế này, hãi hùng quá.”
“Ngọn lửa này thật dễ sợ!”
“Tim gan của gia cũng bị dọa tới nỗi đang đập ầm ầm đây này.”
“…”
Người bị đốm lửa chạm vào liền âu sầu trong lòng, tiếp tục ngẩng đầu giật mình nhìn Lăng Tiêu và Du Minh đang lơ lửng trên không.
Đúng lúc này, bóng Du Minh nhanh chóng xuyên qua tia lửa, hung ác lao thẳng tới Lăng Tiêu, thân hình quỷ mị xuất hiện ngay sau lưng y, linh lực khủng khiếp quấn quanh nắm đấm, mạnh tới nỗi xé tan không khí, phát ra tiếng ‘Xẹt xẹt’, thế như chẻ tre đánh thẳng vào đầu Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu bước sang bên cạnh một bước, nhẹ nhàng né tránh nắm đấm của Du Minh, rồi lại khẽ hạ người, ngọn lửa màu tím nhanh chóng bao trùm nắm đấm của y, càng ngày càng hung mãnh, đánh thẳng vào bụng Du Minh.
Ngọn lửa nhanh chóng xuyên qua y phục của lão, nấm đấm thẳng vào nơi yếu nhất trên bụng, lõm xuống một hố sâu như thế da thịt xương khí quan và mạch máu đều bị vò nát vụn.
Du Minh trợn ngược cặp mắt sung huyết, nhanh chóng đánh thẳng một chưởng vào mặt Lăng Tiêu ngay trước khi y kịp giết chết lão, bởi vì khoảng cách giữa hai người quá gần, vì tránh một chưởng này, Lăng Tiêu đành phải chủ động lui về sau.
Du Minh cũng thuận thế lui lại hơn mười mét, mãi tới khoảng cách lão cho rằng khá an toàn mới dừng lại, bụng lão đã cháy đen, mơ hồ nhìn thấy máu thịt bên trong, cực kỳ đáng sợ.
Thấy cảnh này, mọi người không nén nổi tiếng hít khí.
Nói sao thì Du Minh cũng là một cường giả Thần cảnh hai sao, mới chỉ giao phong lần đầu mà đã rơi xuống yếu thế, đã vậy còn bị đánh cho thê thảm, rốt cuộc thì là vì thực lực của người nọ cao hơn Du Minh quá nhiều, hay do ngọn lửa của y quá lợi hại?
“Ta cảm giác, rất có thể Lăng Mặc này có tu vi Thần cảnh ba sao, thực lực cao hơn Du Minh một sao, cộng với ngọn lửa màu tím rất đặc biệt kia, Du Minh có bại cũng chẳng oan uổng!” Hoàng Phủ Lập đứng trong đám đông nheo mặt lại, hờ hững phân tích.
“Hoàng Phủ trưởng lão, ngài cho rằng bọn họ thật sự cấu kết với nhau sao?” Kiều Vô Song chớp mắt.
Hoàng Phủ Lập lắc đầu, “Cái này thì khó mà nói, không có chứng cớ xác thực, rất khó kết luận thật giả.”
Ánh mắt của Kiều Vô Song lại chuyển qua bóng người tuấn tú mạnh mẽ đứng trên không trung, những gì Lăng Mặc này nói không phải là vì y có sơ hở, mà ngược lại, y nói không sai, hơn nữa từng câu từng chữ đều có tính ám chỉ và dẫn dắt.
Thế nhưng mà trực giác lại nói cho hắn biết, Lăng Mặc và Du Tiểu Hắc kia không đời nào hợp tác với gia tộc Xích Huyết, đây chỉ là một loại dự cảm mà thôi, nếu đặt bọn họ đứng cùng một chỗ, hắn cứ thấy có một loại cảm giác kì quái mãnh liệt.
“Nếu như ta đoán không nhầm, thì ngọn lửa màu tím kia, chính là Kỳ Lân Thần Hỏa!” Hùng Tiếu bỗng lên tiếng, kiến thức của y rất rộng, nhiệt độ của ngọn lửa và uy áp lờ mờ này, tuyệt đối không thể nhìn lầm.
Kiều Vô Song quay phắt về phía y, “Hùng lão ca, ngươi xác định là Kỳ Lân Thần Hỏa chứ?”
Hùng Tiếu gật đầu khẳng định, “Đúng vậy, ta tuyệt đối không nhìn nhầm, nhưng tại sao hắn lại có được Kỳ Lân Thần Hỏa, chẳng lẽ…”
Y không cần nói hết câu kế tiếp, bởi vì chỉ có hai loại khả năng.
Một là Lăng Mặc có khế ước với Kỳ Lân, hai là y chính là Kỳ Lân kia.
Kỳ Lân tộc đứng đầu Tứ Linh, tuy phát triển tới ngày nay nhưng tộc nhân của họ chỉ còn lại không tới hai mươi người. Có điều không thể phủ nhận được, Kỳ Lân tộc rất may mắn, mỗi Kỳ Lân vừa sinh ra đã là cường giả, hơn nữa bọn họ rất biết bao che khuyết điểm, nếu chọc giận một người thì tất cả Kỳ Lân sẽ dốc hết toàn lực, ngay cả gia tộc Xích Huyết cũng có thể bị diệt.
Hiển nhiên Du Minh cũng ý thức được điểm này, ánh mắt hiện lên sự hoảng sợ.
Bây giờ lão đã hối hận rồi, nếu sớm biết y là người của Kỳ Lân tộc thì bằng mọi giá lão sẽ không để sự việc phát triển đến bước này.
Nhưng mà, nếu bảo lão bỏ chạy, dù lão không biết xấu hổ thì gia tộc Xích Huyết cũng biết, cho nên mặc dù Du Minh vô cùng kiêng kị Lăng Tiêu, nhưng cũng không thể bỏ đi như thế, huống chi chưa vạch trần được lời nói dối của y, lão không cam lòng.
Nghĩ vậy, Du Minh dứt khoát lui về trận doanh.
Đến nước này, trên bầu trời chỉ còn lại một mình Lăng Tiêu.
Bây giờ có hai con đường, hoặc là để y rời đi, hai là bọn họ liên thủ ép y ở lại.
Kiều Vô Song nhìn về phía Hoàng Phủ Lập, người nọ lắc đầu với hắn, uy lực của Kỳ Lân Thần Hỏa vô cùng mạnh mẽ, ông không thể nắm chắc liệu có ép y ở lại được không, kể cả có liên thủ với người khác cũng không thể chắc chắn hoàn toàn. Hơn nữa, Ngự Thú Công Hội liên hệ với yêu thú, càng không thể đắc tội với Kỳ Lân tộc.
Về phần Hùng Tiếu, thấy Kiều Vô Song nhìn qua, liền nói không chút do dự: “Sư phụ đã từng nói, nếu ngày sau nhìn lấy tộc nhân của Kỳ Lân tộc, nhất thiết không thể đối địch với họ.”
Những lời này đã cho thấy lập trường của y.
Nói thế, cũng chỉ còn Nam Trảm và Tề Hàng của Đan Sư Công Hội, hai người này một người là Thần cảnh một sao, một người là Thần cảnh hai sao, nếu liên thủ thì phần thắng cũng không lớn, lúc này, trên mặt cả hai đều hiện vẻ chần chờ.
Du Minh thấy thế, trong mắt lóe lên một tia sắc bén, “Nam Trảm, Tề Hàng, lúc ở dưới địa cung các ngươi đã đáp ứng phải giúp ta đoạt lại nguyên tố chi tâm, chẳng lẽ các ngươi muốn đổi ý hay sao?”
Tề Hàng trầm giọng: “Đúng là ta đã nói thế, nhưng nếu trở thành địch của Kỳ Lân tộc, thì thù lao ngươi cam kết trả cho ta quá bất bình đẳng, cho nên ta muốn suy tính lại một chút.”
Nam Trảm không nói lời nào, nhưng thái độ của gã cho thấy gã cũng có suy nghĩ như Tề Hàng.
Ánh mắt Du Minh lạnh lẽo, một lũ lựa gió xoay chiều, sớm muộn gì cũng có một ngày, ta sẽ ép các ngươi phải trả giá, “Tề Hàng, Nam Trảm, các ngươi cũng đừng quên, lúc thỏa thuận các ngươi chưa từng nói sẽ trở thành kẻ địch của ai, các ngươi đã nuốt lời như vậy, sau khi trở về ta sẽ báo cáo với các trưởng lão trong tộc.”
Tề Hàng không hề lay chuyển, sau lưng lão là cả một Đan Sư Công Hội, nói tới lực ảnh hưởng, gia tộc Xích Huyết sao có thể so được với Đan Sư Công Hội.
Nhưng Nam Trảm thì khác, gã chỉ thuộc một thế lực tầm trung trong Nam Lục, mà Nam Lục này là thiên hạ của gia tộc Xích Huyết, nếu như phải vạch mặt, rất có thể sau này gã sẽ không thể sống yên ổn ở Nam Lục nữa rồi, lúc này, sau khi nghe được mấy câu của Du Minh, sắc mặt gã khó coi đáng sợ.
Nam Trảm đành phải hạ giọng, “Du Minh, không phải là ta không giúp ngươi, mà là vì bọn họ đã rút lui hết rồi, nếu như ngươi cũng bại dưới tay hắn, một mình ta xông tới cũng chỉ tự tìm cái chết mà thôi.”
Mặc dù Du Minh biết mấy lời này của gã chỉ là giả mù sa mưa, nhưng gã không hề nói sai, nếu như vậy mà còn ép gã ra tay, ai có thể đảm bảo gã sẽ không đâm ngược lại một đao.
“Ài, Du Minh, ngươi thật sự làm ta quá thất vọng, cứ tưởng ngươi có thể hoàn thành nhiệm vụ, kết quả nhiệm vụ không chỉ thất bại, mà còn bị kẻ khác đánh cho trọng thương, ngươi bảo ta phải nói ngươi thế nào đây?”
Mọi người sững sờ, chẳng lẽ người của gia tộc Xích Huyết lại tới?
Du Minh và Du Thanh Sơn cũng sững sờ, trong lòng bay lên một sự cuồng hỉ có nói nên lời, giọng nói này, chẳng lẽ vị lão tổ kia đã đến sao?
Hoàng Phủ Lập biến sắc, “Là Du An Thái, sao lão lại tới đây?”
Nét mặt Hùng Tiếu cũng trở nên nghiêm túc, cái người tên Du An Thái này, không kể y, chắc tất cả những người đứng ở đây đều đã từng nghe nói tới tên của lão, bởi vì lão chính là một trong mười Thần của đại lục Thông Thiên – Thiết Huyết Thần, một cường giả Thần cảnh bảy sao đỉnh phong danh xứng với thực, chỉ thiếu chút nữa là lão có thể trở thành cường giả Thánh cảnh rồi.
Kiều Vô Song ngẩng đầu nhìn qua Lăng Tiêu đang lơ lửng trên không trung, nếu thật sự là lão, cho dù Lăng Tiêu có huyết mạch Kỳ Lân cũng không thể nào địch nổi Du An Thái, phải biết, Du An Thái được xưng là Thiết Huyết Thần, đâu có phải cường giả Thần cảnh bảy sao thông thường.
Lăng Tiêu đang tự hỏi có nên mang Du Tiểu Mặc ra không, chắc hắn ở trong đó đã nóng lòng lắm rồi, không ngờ, đột nhiên lại xuất hiện thêm một đối thủ mạnh đến vậy.
CHƯƠNG 411: PHONG CHI CHÂN ĐẾ
Du An Thái, người chưa tới, tiếng đã tới trước.
Khi Lăng Tiêu ngẩng đầu nhìn qua hướng khác, ở nơi xa xa kia xuất hiện một bóng ngươi mơ hồ đang đứng trước gió, chỉ chớp mắt, một lão đầu lưng gù đã xuất hiện trước mặt mọi người.
Người này chính là Thiết Huyết Thần Du An Thái, tướng mạo và ngoại hiệu của lão hoàn toàn không liên quan, Du An Thái như một cụ ông già cả, râu ria và mái tóc đều trắng như tuyết, khuôn mặt nhìn như điềm tĩnh, nhưng cặp mắt kia lại lóe tinh quang, bất cứ ai đụng vào tầm mắt của lão đều cảm thấy da đầu đang run lên.
Chỉ là không biết lão vừa tới đây, hay đã đến sớm đứng nhìn một hồi lâu, nhưng có lẽ khả năng trước lớn hơn, bởi vì suýt chút nữa thì Lăng Tiêu đã giết chết Du Minh, vậy mà Du An Thái không hề ra mặt.
Người tên Du An Thái này, chớ nhìn lão đã rất già, để có thể được xưng tụng là Thiết Huyết Thần, không biết đã có bao nhiêu người chết trong tay lão, tuy không thể nói là kẻ âm hiểm nhất gia tộc Xích Huyết, nhưng tuyệt đối là một trong số đó.
Lão vừa ra trận đã mang cho mọi người một sự áp lực thật lớn, không khí như đặc quánh lại, ngay cả hít thở cũng khó khăn, bốn phía hoàn toàn chìm vào yên lặng.
Du Minh mừng rỡ đi qua, “Thái trưởng lão, sao ngài lại tới đây?”
Đã có Thái trưởng lão, cán cân đã nghiên hẳn về một hướng rồi, Du Minh không tin cái tên Lăng Mặc kia còn có thể lật ngược tình thế, lão nhất định phải mượn cơ hội này để báo thù toàn bộ những gì y đã gây ra.
Du An Thái lừ mắt nhìn Du Minh, nhàn nhạt hừ một tiếng: “Nếu ta không đến, thể diện của gia tộc Xích Huyết đều bị các ngươi vứt sạch.” Nói xong còn đưa mắt nhìn bụng Du Minh, đồng thời khẽ nhíu mày.
Du Minh không dám phản bác mà còn khom lưng cười nói: “Thái trưởng lão dạy phải.”
Lúc này, sắc mặt Du An Thái mới tốt hơn một chút, ánh mắt chuyển qua Du Thanh Sơn với biểu lộ cũng kích động như vậy, nhưng nội liễm hơn Du Minh nhiều lắm, thấy hắn không bị thương mới yên lòng, ánh mắc sắc bén lại lia về phía Lăng Tiêu đứng cách đó không xa, Du An Thái cười một tiếng, sởn hết cả gai ốc.
“Các hạ giỏi lắm, ngay cả người của gia tộc Xích Huyết chúng ta mà cũng dám động, đã rất lâu rồi lão phu chưa gặp kẻ nào dám can đảm khiêu khích gia tộc Xích Huyết thế này, ngươi chính là người đầu tiên trong trăm ngàn năm qua, xem tuổi của của ngươi chắc cũng không cao lắm, đúng là nghé mới sinh không sợ cọp, hôm nay, lão phu sẽ thay trưởng bối của ngươi dạy lại ngươi, để cho ngươi biết, hậu quả khi chọc phải gia tộc Xích Huyết!”
Giọng điệu rất hời hợt, nói gần nói xa tỏ vẻ hờ hững.
Nhể thể Lăng Tiêu không thể nào là đối thủ của lão, lão chính là cường giả áp đảo tuyệt đối tất cả những người ở nơi này.
Nhưng nếu không có sự tự tin ấy, vậy thì lão đâu phải là Thiết Huyết Thần Du An Thái nữa.
Du An Thái được xưng là Thiết Huyết Thần, ngoài việc lão giết người không chớp mắt ra, thì còn bởi vì những người giao thủ với lão chưa có ai sống sót, dù mạnh hay yếu, đều chết trên tay lão.
“Ngươi nói, muốn thay thế trưởng bối dạy bảo ta?” Lăng Tiêu liếc nhìn Du An Thái, như thể nghe được cái gì buồn cười lắm, tuy giọng điệu mang theo nghi hoặc, nhưng càng có cảm giác miệt thị trắng trợn, dung nhan anh tuấn bỗng lóe lên tà ý nghiêm nghị.
Du An Thái nheo mắt lại, “Sao, ngươi cảm thấy lão phu nói không đúng hả?”
Khóe môi Lăng Tiêu hơi cong cong, “Ngươi cảm thấy ngươi có tư cách sao?”
Ánh mắt Du An Thái lạnh lẽo, giọng nói cũng tràn đầy lãnh ý, “Có tư cách hay không, cứ chờ ngươi nếm đến đau đớn sẽ tự biết.”
Lăng Tiêu nói: “Khoác lác mà không biết ngượng!”
Nếu như Du Tiểu Mặc ở chỗ này, chắc hắn sẽ phát hiện sắc mặt của đám đông ở đây hơi thay đổi, bởi vì người thường nói cái câu ‘Khoác lác không biết ngượng’ kia thường là người lớn tuổi kìa.
Mọi người đứng dưới thấy hai người lời qua tiếng lại chuẩn bị động thủ, nhao nhao lùi tới một khoảng cách có vẻ an toàn, người ở nơi này đa số để chưa từng thấy cảnh cường giả Thần cảnh bảy sao đỉnh phong chiến đấu, cũng không biết uy lực của trận chiến sẽ ảnh hưởng lớn đến mức nào, chỉ có thể dùng hết sức lui về sau.
Lăng Tiêu cũng hơi căng thẳng, đây là lần đầu tiên y đối chiến với cường giả Thần cảnh đỉnh phong, mặc dù có tự tin, nhưng không thể lơ là được.
Hơn nữa, lúc này y mới cảm thấy may mắn vì đã đưa Du Tiểu Mặc vào trong không gian, nếu không chắc chắn Du Minh sẽ mượn cơ hội này để ra tay với hắn.
“Tiểu tử, để cho lão phu xem thực lực của ngươi, xem ngươi có mấy phần năng lực.”
Sau khi nói xong câu đó, Du An Thái liền bước lên trước một bước, không khí dưới chân lập tức nổi lên từng đợt rung động như mặt nước, cả người lập tức biến mất.
Lăng Tiêu khẽ động, dùng cách thức đã đấu với Du Minh lúc trước di chuyển vài bước qua bên cạnh, một lưỡi dao xuất hiện từ hư không xẹt qua tai y, không tạo thành bất cứ thương tổn gì.
“Ồ?”
Thân ảnh Du An Thái dừng lại ở phía trước Lăng Tiêu khoảng bảy mươi thước, trong miệng phát ra âm thanh nghi hoặc, hiển nhiên là không ngờ được Lăng Tiêu lại nhẹ nhàng tránh thoát như vậy.
Phải biết, lão có năng lực điều kiển gió, loại năng lực này chỉ một trong ngàn ngàn vạn vạn người mới sở hữu, không những có thể để cho cơ thể mình biến thành gió, mà còn khống chế được gió xung quanh cơ thể trên trăm mét, đây cũng là lý do vì sao lão lại rút ngắn khoảng cách xuống còn bảy mươi mét, chính là vì khống chế gió.
Theo lý thuyết, người nam nhân này sao có thể tránh thoát được, trừ khi năng lực của y cao hơn lão, hoặc cũng là “người may mắn” giống như lão.
Du An Thái thẳng thắn loại trừ khả năng đầu tiên, cao hơn lão chính là cường giả Thánh cảnh rồi, cường giả Thánh cảnh trẻ như vậy, lão chưa từng nghe nói tới, còn “người may mắn” hả, có thể trùng hợp đến thế sao?
“Xem ra, đúng là ngươi cũng có chút bản lĩnh, bảo sao thái độ lại lớn lối như thế, nhưng cũng chỉ được đến đây thôi, sự kiêu ngạo và tôn nghiêm của ngươi, ta sẽ đập chúng nát bấy ngay tại nơi này.” Cuối cùng Du An Thái vẫn bác bỏ cả hai suy đoán kia, có lẽ y chỉ khá may mắn mà thôi.
Lăng Tiêu bỗng nở nụ cười, “Lão già, ngươi nói nhảm nhiều quá đó, điều khiển được gió thì có gì đặc biệt hơn người, với thực lực của ngươi, phạm vi khống chế chắc hẳn là khoảng trăm mét hả, chỉ bằng điểm ấy mà đòi thắng ta sao? Ngươi quá ngây thơ rồi đấy!”
Đồng tử của Du An Thái đột nhiên co lại, y biết hết sao?
Đúng là khả năng điều khiển gió của lão không phải là bí mật gì ở đại lục Thông Thiên này, nhưng rất ít người biết đến phạm vi công kích, hơn phân nửa đều đã bị lão giết chết tại chỗ.
Thế nhưng y lại có thể nói ra dễ dàng, trong lòng lão thật sự cảm thấy khiếp sợ.
Trong lúc mọi người cảm thấy sợ hãi, một khí thế làm cho tất cả những người đứng ở đây đều run sợ không thôi, kèm theo đó là ngọn lửa màu tím xuất hiện từ thân thể Lăng Tiêu, giăng quanh thân y đầy trời như biển lửa, mà ngay cả những người đứng xa tít cũng cảm thấy nóng rực, vẻ khiếp sợ trên mặt cũng bị ánh lửa chiếu rõ.
“Thần cảnh bảy sao đỉnh phong?”
Yết hầu Du Minh khô khốc run sợ, thực lực chân chính của Lăng Mặc này không phải ba sao, mà là cường giả đỉnh phong, cùng cấp bậc với Thái lão, sao có thể!
Du Thanh Sơn xiết chặt nắm đấm, sắc mặt cũng khó nén nổi khiếp sợ.
Mọi người cũng cảm thấy yết hầu khô khốc, nếu như lúc trước bọn họ cho rằng Lăng Tiêu chỉ có tu vi ba sao, có lẽ còn hơi sợ hãi thán phục một chút, dù sao bề ngoài của y cũng trẻ lắm, nhưng nếu là đỉnh phong, đây lại là một chuyện hoàn toàn khác. Bởi vì việc này đại biểu cho khả năng y sẽ sớm trở thành cường giả Thánh cảnh trong tương lai, trở thành cường giả đứng trên đỉnh của đại lục Thông Thiên.
Thiên phú như vậy, có thể chắc chắn y là người của Kỳ Lân tộc, hơn nữa, nếu chỉ là khế ước, không thể nào triệu hồi quá nhiều thần hỏa trong chốc lát như vậy.
Thực ra không chỉ bọn họ, mà ngay cả đám Xà Cầu cũng không biết tu vi thật sự của Lăng Tiêu.
Chúng vẫn cho rằng tu vi tối đa của Lăng Tiêu cũng chỉ khoảng Thần cảnh bốn sao gì đó thôi, ai mà ngờ được, chỉ thiếu chút nữa thôi, y sẽ trở thành cường giả Thánh cảnh rồi.
Nhưng chúng vẫn quên một điều.
Tu vi hiện tại của Lăng Tiêu đúng là đỉnh phong, nhưng đó là sau khi y triệu hồi Kỳ Lân Thôn Phệ. Thông qua việc chuyển hóa tu vi của ba kẻ kia mà có thực lực hiện tại, y vốn định thuận thế đột phá khỏi Thần cản, nhưng không ngờ sau khi đặt chân tới đại lục Thông Thiên lại chẳng có một ngày yên ổn, cho nên mới kéo dài đến bây giờ.
Nếu y có thể bế quan thêm mấy tháng, luyện hóa hết năng lượng còn dư trong cơ thể, thì người có thể điều khiển gió như Du An Thái, cũng chỉ là con cọp giấy trước mặt y mà thôi.
Sắc mặt Du An Thái cứng lại, đúng là lúc trước lão không thể nhìn thấu tu vi của Lăng Tiêu, nhưng khi đó lão cảm thấy việc này không cần thiết, Du An Thái cứ đinh ninh là dù Lăng Tiêu có nghịch thiên đến mấy cũng chẳng thể mạnh hơn lão, nhưng không ngờ Du An Thái đã nhìn nhầm rồi.
Lăng Tiêu đứng giữa biển lửa, mở cặp mắt màu tím yêu dị ra, ánh mắt lạnh như băng vô tình rơi vào trên người Du An Thái, khóe môi hơi nhếch lên, “Bây giờ ngươi muốn gì đây, bị ta đánh cho chạy chối chết, hay là dứt khoát hơn, mai táng luôn ở chỗ này cho rồi.”
Ánh mắt Du An Thái bắn ra tinh quang, biểu lộ lạnh lẽo, “Người trẻ tuổi, ngươi tự cho mình có tu vi đỉnh phong là thắng được lão phu sao? Lão phu nói cho ngươi biết, cường giả đỉnh phong chết trên tay lão phu không có mười thì cũng phải chín, đâu có thiếu một mình ngươi.”
“Vậy sao.” Lăng Tiêu nhạt nhẽo đáp lại.
“Được, hay lắm, lão phu cũng muốn xem xem, ngươi dựa vào cái gì!” Nếp nhăn trên mặt Du An Thái cũng rung động, hiển nhiên là đã phẫn nộ đến cực điểm.
Vừa dứt lời, thần hỏa xung quanh Lăng Tiêu đột nhiên thay đổi…
CHƯƠNG 412: ĐỒNG QUY VU TẬN?
Dường như có thứ gì đó nhẹ nhàng trôi trên biển lửa, trôi tới đâu ngọn lửa vặn vẹo tới đó, cuốn lại như vòi rồng, gầm gừ lao về phía Lăng Tiêu.
Trên khuôn mặt anh tuấn của Lăng Tiêu hiện lên nét vui vẻ trào phúng, người thừa kế Phong Chi Chân Đế cũng sẽ làm trò mèo này sao?
Vòi rồng điên cuồng kia xuất hiện trong ba bốn giây ngắn ngủi, rồi sụp đổ chỉ bằng một suy nghĩ của Lăng Tiêu, muốn dùng gió để thao túng ngọn lửa bản mệnh của y hả, trên đời còn có điều gì buồn cười hơn không?
Lăng Tiêu thu gọn biển lửa lại chỉ còn một mét, ngước mắt liếc nhìn Du An Thái đang cau mày, cười nhạt nhòa: “Du An Thái, muốn mưu toan dùng gió thao túng thần hỏa của ta sao, chỉ số thông minh của ngươi chỉ có ngần ấy thôi hả?”
Chiêu công kích chỉ số thông minh không chút lưu tình nào thế này, Du Tiểu Mặc trong không gian có nhiều tâm đắc lắm nè.
Nhưng Du An Thái không phải Du Tiểu Mặc, Du Tiểu Mặc đã quen bị đả kích, còn lão già này chỉ nếm trải mùi vị này lần đầu mà thôi.
Ai cũng nói lần đầu tiên là khó chịu nhất mà, cứ nhìn sắc mặt tái nhợt của Du An Thái là hiểu liền, chắc trong đầu lão già này đang tức tới sắp nổ tung ấy chứ.
“Thằng nhãi chỉ biết mạnh miệng, ngươi đã cố ý muốn chết, lão phu sẽ thành toàn cho ngươi.”
Nói xong, không gian vốn bình tĩnh xung quanh lão đột nhiên xuất hiện sáu cơn gió xoáy nho nhỏ, càng ngày càng lớn, dần dần biến thành sáu cơn lốc khổng lồ, điên cuồng cuốn hết mọi thứ xung quanh, như thể ẩn chứa sức mạnh có thể hủy thiên diệt địa, đây là sức mạnh mà gió tự nhiên không thể nào có được, cũng mạnh mẽ hơn bất cứ thủ đoạn công kích nào.
Từ sau khi Du An Thái nắm giữ Phong Chi Chân Đế, lão liền bỏ hết các loại kỹ pháp không kích, chỉ chuyên tâm tu luyện và lĩnh ngộ Phong Chi Chân Đế, sau này rốt cục cũng trở thành Thiết Huyết Thần người gặp người sợ, ngoại trừ chín Thần nổi danh cùng lão, thì những kẻ có tu vi dưới Thánh cảnh, chưa có kẻ nào thắng nổi lão.
“Bây giờ ta sẽ để cho ngươi mở mắt ra xem, Phong Chi Chân Đế chiêu thứ nhất.”
Đi theo âm thanh của Du An Thái, sáu cơn gió lốc khổng lồ xung quanh lão cũng hòa vào nhau, tiếng gió gào thét chói tai, trong giây lát đã tạo thành một con rồng khổng lồ làm từ gió, con rồng xoay quanh trên bầu trời, thân thể to lớn như muốn che lấp cả nửa bầu trời, chiều cao chắc phải hơn năm trăm mét.
Sau khi con rồng khổng lồ hình thành, Du An Thái chỉ một ngón tay về phía Lăng Tiêu, con rồng cũng theo chỉ thị của lão, sau khi đã tập trung được mục tiêu, Du An Thái gào lớn: “Tiếp chiêu của ta —— Phong Long Khiếu Thiên!”
Phong Long phát ra một tiếng gào thét, cái đầu khổng lồ bắn thẳng về phía Lăng Tiêu, những nơi nó đi qua, không gian đều bị bóp méo.
Nhìn Phong Long đang điên cuồng lao tới, Lăng Tiêu khẽ xì một tiếng, ngọn lửa màu tím xung quanh nhanh chóng dâng cao hơn đỉnh đầu y, cuối cùng hình thành một con Kỳ Lân cao khoảng bốn, năm trượng tuy so với con rồng kia thì khá bé nhỏ, nhưng uy áp từ Kỳ Lân Thần Hỏa đang từ từ chèn ép Phong Long.
Hỏa Kỳ Lân hơi dừng lại trên không trung, sau đó nhảy dựng lên, chạy băng băng về phía Phong Long, chỉ một lát sau đã va chạm, từng vòng từng vòng không khí gợn sóng khuếch trương ra từ chấn động, dư âm còn lại ảnh hưởng tới những người đứng khá gần, thực lực hơi kém một lúc, lập tức ngã xuống đất thổ huyết.
Lửa và gió cắn xé lẫn nhau, nhìn thì như thể Phong Long đang thắng thế, nhưng trên thực tế, tốc độ cắn giết và uy lực của Hỏa Kỳ Lân lại hơn Phong Long gấp bội.
Hơn nữa, Lăng Tiêu có thể dùng suy nghĩ để khống chế Hỏa Kỳ Lân, còn Du An Thái vì vấn để khoảng cách nên chỉ có thể đứng nhìn, so sánh hai bên, nếu Lăng Tiêu không thắng vậy thì thiên lý khó tha rồi.
Thời điểm cái đuôi của Phong Long bị Hỏa Kỳ Lân cắn nuốt gần hết, sắc mặt Du An Thái tái nhợt lui về phía sau một bước, quả nhiên Phong Long Khiếu Thiên không thể làm gì được Kỳ Lân Thần Hỏa.
Đáng chết, cái thứ Kỳ Lân Thần Hỏa này đúng là khắc tinh của lão, ngay cả uy lực của Phong Chi Chân Đế cũng không làm gì được y, xem ra lão phải nghĩ cách khác mới được, nếu không thì uy danh của Thiết Huyết Thần sẽ bị hủy ở nơi này.
Nhưng đám người kia sao có thể trấn định như Du An Thái.
Những người hiểu rõ Phong Chi Chân Đế của Thiết Huyết Thần đều biết, lần giao thủ đầu tiên còn có thể nói rằng vì thăm dò nên mới không dùng toàn lực, nhưng lần thứ hai sao có thể dùng lý do y hệt như vậy nữa.
Phong Long Khiếu Thiên là chiêu thức đã thành danh của Du An Thái, vậy mà lại thua đau đớn như thế.
“Hùng lão ca, với tin tức của Thương Minh, ngươi có thể đoán Lăng Mặc là ai không?” Kiều Vô Song dùng vẻ mặt suy nghĩ sâu xa để hỏi, không ngờ hai người xa lạ mà bọn họ tùy ý kết giao lại có một người là cường giả đỉnh phong, thậm chí tới Thiết Huyết Thần Du An Thái cũng không phải là đối thủ của y. Nếu như trên đại lục Thông Thiên thật sự có người này tồn tại, chắc chắn Thương Minh sẽ biết.
Không ngờ, Hùng Tiếu lại lắc đầu, thất vọng nói: “Mặc dù Thương Minh có tin tức của Kỳ Lân tộc, nhưng không có ai phù hợp với Lăng Mặc cả, người này như thể xuất hiện từ hư không vậy đó.”
Nghe thế, vẻ mặt Kiều Vô Song chuyển thành nghiền ngẫm, “Xem ra, hai người Lăng Mặc và Du Tiểu Hắc này, còn phức tạp hơn chúng ta tưởng tượng nhiều.”
“Ha ha, chẳng cần biết bọn họ là ai, chắc có lẽ Lăng Mặc này không phải là địch nhân của chúng ta đâu.” Hoàng Phủ Lập đứng cạnh cũng nghe được cuộc đối thoại của hai người, liền bật cười sung sướng, “Hơn nữa, chỉ sợ vị trí của Thiết Huyết Thần sẽ phải đổi cho người khác rồi.”
Hùng Tiếu và Kiều Vô Song liếc nhau một cái, nở nụ cười ngầm hiểu lẫn nhau, điều này chứng minh rằng mắt nhìn người của họ vẫn còn chuẩn lắm.
Trong khi bọn họ bàn tán, Du An Thái vì muốn vãn hồi mặt mũi đã mất sạch, rốt cục cũng không có ý định nương tay nữa, linh lực mỏng manh trong cơ thể lão phun ra ngoài, liên kết với gió xung quanh, lực sát thương của gió bỗng tăng lên gấp ba bốn lần, đây là chiêu thứ hai lão lĩnh ngộ được từ Phong Chi Chân Đế —— Lãnh Vực Giảo Sát.
Chỉ cần đi vào phạm vi của Lãnh Vực Giảo Sát này, lão có thể dùng toàn bộ các góc trong lãnh vực để tiến hành xoắn giết kẻ địch, có thể nói là 360 độ không góc chết ấy. Du An Thái đã từng dùng chiêu này để giết chết vài tên cường giả Thần cảnh, một trong những kẻ đó đã chết trong tay lão từ khi lão chưa trở thành Thiết Huyết Thần, lúc ấy Du An Thái còn khiêu chiến vượt cấp.
Chuẩn bị xong xuôi, Du An Thái bỗng biến mất tại chỗ.
Phạm vi của Lãnh Vực Giảo Sát chỉ còn một phần mười của Phong Chi Chân Đế, tức là mười mét, cho nên lão phải tới gần Lăng Tiêu mới có thể triển khai được.
Có vẻ Lăng Tiêu cũng phát hiện ra ý đồ của lão, không những không lui ra phía sau, mà ngược lại còn chủ động đưa tới, nhìn sao cũng có cảm giác y đang âm mưu gì đó.
Du An Thái thấy vậy cũng chỉ hơi cảnh giác một chút, nhưng lão quá tự tin với Lãnh Vực Giảo Sát của mình, tự tin tới mức lão không hề để ý tới chút quái dị đang nhen nhóm trong lòng kia.
Đã nói ở trong lãnh vực, chỉ có mình ta là độc tôn.
Nếu như hai lãnh vực va chạm vào nhau thì sao? Chỉ có một loại kết quả, đó là nổ tung.
Dù là lãnh vực, nhưng lại được tạo thành từ hai thuộc tính bất đồng, nhất là dưới tình huống Lăng Tiêu cố ý lao tới, nổ tung là điều hiển nhiên.
Không phải Du An Thái chưa từng gặp cường giả Thần cảnh nào cũng tu luyện ra được lãnh vực, nhưng đối với cường giả Thần cảnh thông thường, đối phương còn chưa kịp thi triển đã chết mất xác trong tay lão.
Nhưng điều quan trọng nhất là, Du An Thái không ngờ Lăng Tiêu lại làm vậy, bởi vì một khi lãnh vực bị nổ tung, chính bản thân y cũng sẽ bị thương, nhẹ thì trọng thương, còn nặng chắc từ nay về sau không thể triển khai lãnh vực được nữa.
Khi trận nổ thổi lão bay về đằng sau, trong đầu Du An Thái chỉ hiện lên một ý nghĩ, đây chính là tên điên, vậy mà dám lựa chọn cách đồng quy vu tận, nếu không phải điên thì là gì!
Nhưng khi lão thoáng nhìn thấy Lăng Tiêu bình yên vô sự đứng trước mặt mình một khoảng không xa, cơ thể Du An Thái đột nhiên chấn động, con mắt trợn tròn như chuông đồng, chuyện gì đã xảy ra? Vì sao y không hề gì!
Thực ra không phải là không hề hấn gì, mà là Lăng Tiêu đã rời lãnh vực nổ tung kia đi.
Bởi vì trên người y, ngoài huyết mạch Kỳ Lân, thì còn có cả viễn cổ Yêu Hoàng nữa, mà từ xưa tới nay người ta đã nói Yêu Hoàng tộc hồi sinh từ tro tàn mà.
Trên thực tế không phải là Yêu Hoàng bất tử bất diệt, mà chỉ có Yêu Hoàng tộc mới tu luyện được một loại bí pháp, loại bí pháp này không cần tới trong tộc để tiếp nhận truyền thừa, mà đã xuất hiện trong đầu y từ lúc nhỏ.
Thế nhưng mà tất cả mọi người ở đây, ngoại trừ đám Xà Cầu, không có ai biết.
Cho nên bọn họ có nghĩ mãi cũng không hiểu, vì sao Lăng Tiêu lại an toàn.
Nói cho cùng thì Du An Thái cũng là nhân vật thành danh đã lâu, lão biết mình không thể ở chỗ này nữa, quyết định dứt khoát lao về phía Du Minh và Du Thanh Sơn, đồng thời bóp nát không gian phù trong tay, tóm lấy vai cả hai, chuẩn bị chạy trốn.
Ngay lúc cả ba sắp bị năng lượng không gian bao trùm, nửa người dưới của Du Minh đột nhiên bị ngọn lửa quấn lấy, cảm giác đau thấu xương này làm cho lão gào thảm thiết.
Du An Thái thấy Du Minh đã bị hỏa thiêu sắp thành phế nhân, sợ Du Minh cản trở thời gian đào tẩu tốt nhất, suy nghĩ ngoan độc lóe lên, tay trái buông lỏng bả vai Du Minh, khuôn mặt người nọ bị bao phủ bởi sự sợ hãi và tuyệt vọng, cuối cùng cả người bị ngọn lửa cắn nuốt.
Thực ra toàn bộ quá trình chỉ xảy ra trong vòng mấy giây mà thôi.
Mọi người chỉ nhìn thấy Du Thái An đẩy Du Minh ra, thời điểm Du Minh ngã xuống, đã sắp tiêu tùng rồi.
Bốn phía tĩnh lặng, nhưng ánh mắt mọi người nhìn Du Minh lại không hề có lấy một chút đồng tình.
Lăng Tiêu không để ý đến Du Minh, dù sao lão cũng là kẻ sắp chết, còn cả những đệ tử của gia tộc Xích Huyết bị Du An Thái vứt bỏ, y bay về tảng đá lớn đã đứng lúc đầu, nhìn thoáng qua vị trí đám Xà Cầu đang đứng, quay người rời đi.
Thấy sự chú ý của mọi người đều tập trung vào Lăng Tiêu lão đại, năm tên lặng lẽ bỏ chạy.
Không ngờ, một bóng người đột nhiên lóe lên từ bên cạnh, chặn ngay trước mặt Lăng Tiêu…
CHƯƠNG 413: THỪA NƯỚC ĐỤC THẢ CÂU
Ai cũng cho rằng mọi chuyện sẽ chấm dứt như vậy, không ngờ lại có biến cố, đợi mọi người thấy rõ kẻ ngăn Lăng Tiêu lại, không nén nổi ngạc nhiên, hóa ra là Tề Hàng của Đan Sư Công Hội.
Tề Hàng là một đan sư cấp mười một, địa vị của lão ở Đan Sư Công Hội cũng không thấp, lực công kích không yếu như đa số đan sư, với thực lực của mình, Tề Hàng hoàn toàn có thể đứng ngang hàng với cường giả Thần cảnh, hơn nữa lão còn có một yêu thú khế ước bản mệnh, tuy không phải là Đế Vương Thú, nhưng cũng rất mạnh, người bình thường gặp lão đều chọn đi đường vòng cho khỏe.
Ai mà ngờ người gây hấn lại là Tề Hàng chứ.
Lúc trước Du Minh bảo lão ra tay, Tề Hàng còn ra sức từ chối, bây giờ Du Minh chết rồi, ngay cả Du An Thái cũng không phải là đối thủ của Lăng Tiêu, vậy mà lão lại chìa mặt ra.
Cử động này làm cho rất nhiều người cảm thấy khó hiểu.
“Lão định thừa nước đục thả câu đấy.” Kiều Vô Song vừa liếc đã hiểu ý đồ của Tề Hàng.
“Lão già này đúng là giỏi đục nước béo cò.” Hùng Tiếu cũng có chút xem thường hành động của Tề Hàng, trong mắt y, đại trượng phu là phải quang minh lỗi lạc, mà loại như Tề Hàng đúng là tiểu nhân.
Kiều Vô Song nghiêm túc nói: “Tổn thương do lãnh vực tự bạo không chỉ tệ bình thường, ngay cả Du An Thái cũng bị dọa đến đào tẩu, ta nghĩ vết thương của Lăng Mặc cũng khá nặng, theo tình huống, rất có thể hắn không phải là đối thủ của Tề Hàng, chúng ta có nên giúp hắn một tay không?”
Hoảng Phủ Lập nhìn qua hai người đang lơ lửng trên không trung, vuốt râu nói: “Chờ một chút, lão phu cảm giác, sự việc có chút kỳ quặc, dường như không hề đơn giản như bề ngoài.”
Tề Hàng rất đắc ý, đúng là lão đang định thừa nước đục thả câu đây.
Nếu Lăng Tiêu không bị thương, đương nhiên lão sẽ không nảy ra ý nghĩ này, nhưng mà bị thương rồi hả, lão không hạ thủ thì quá có lỗi với bản thân.
Hai viên nguyên tố chi tâm và một con Thôn Kim thú, quá đáng giá để mạo hiểm.
Lăng Tiêu nhíu mày, chỉ sợ kẻ này đang cho rằng y bị thương nên mới vội vã rời đi, trên thực tế y chỉ định tìm một chỗ rồi đưa Du Tiểu Mặc ra, bởi vì y phát hiện hình như trong không gian đang xảy ra biến cố.
“Ta biết chắc chắn ngươi đang bị trọng thương, chỉ cần ngươi giao nguyên tố chi tâm, ta có thể đảm bảo cho ngươi rời khỏi đây bình yên vô sự.” Tề Hàng thấy Lăng Tiêu không nói lời nào, sắc mặt còn hơi lúng túng, lão cho rằng chính mình đã đoán trúng rồi.
“Lão già, làm trò xong rồi thì cút ngay, ta không rảnh để chơi với ngươi.” Lăng Tiêu không nhịn được cười.
Nghe vậy, trên mặt Tề Hàng bắt đầu xuất hiện vẻ bực bội, đang muốn gầm lên, nam nhân đối diện đã đưa tay giáng cho lão một chưởng, chỉ là một chưởng đơn thuần, nhưng với sức mạnh của cường giả Thần cảnh đỉnh phong thì sao có thể bình thường được.
Rốt cục thì sắc mặt Tề Hàng cũng thay đổi, người bị trọng thương thì làm gì có loại sức mạnh này!
Bởi vì bị kinh sợ, Tề Hàng lảo đảo cực kỳ chật vật, đợi khi lão lùi về phía sau vài chục bước, ổn định cơ thể nhìn về phía Lăng Tiêu, một bóng người bỗng xuất hiện ngay từ hư không, người nọ gào thét thảm thiết rơi thẳng xuống, sau đó được Lăng Tiêu đưa tay đỡ lấy.
Dường như người nọ đã bị kinh hãi, vẻ mặt vẫn chưa tỉnh táo hẳn túm chặt lấy y phục của nam nhân, người này chính là Du Tiểu Mặc, tóc hắn rối bù như ổ gà, như bị ai đó vò rối tung, khuôn mặt trắng nõn cũng xuất hiện một vài vết tím xanh.
Nhìn thấy bộ dạng chật vật của hắn, vẻ mặt nghiêm túc của Lăng Tiêu liền trở thành dở khóc dở cười, “Sao mới một lát không gặp mà em đã tự làm mình thành thế này rồi hả.”
Du Tiểu Mặc ủy khuất khóc lóc kể lể: “Anh cho rằng em cam tâm tình nguyện hả, còn không phải cái thứ nguyên… Ây, không biết vì sao, nó đột nhiên xuất hiện, còn công kích em, nếu không phải có Thôn… À, tên kia, thì anh khỏi cần thấy em luôn.”
Bảo sao Lăng Tiêu không cho hắn bỏ nguyên tố chi tâm Kim vào trong không gian, hóa ra tên này lợi hại đến thế. Tuy hắn cũng có sức chiến đấu, nhưng tên này không phải là người mà do nguyên tố tạo thành, công kích thông thường không có tác dụng với nó.
Thực lực của Tiểu Cầu cũng không cao lắm, linh trí của nguyên tố chi tâm Kim lại trưởng thành hơn nguyên tố chi tâm Mộc nhiều, là một tên rất giảo hoạt, nếu không phải Thôn Kim thú khắc chế được nó, chắc chắn hắn sẽ thảm hại hơn bây giờ nhiều nhiều nhiều.
“Ồ? Tình hình bây giờ sao rồi?”
Sau khi Du Tiểu Mặc trút hết bực tức ra, rốt cục cũng phát hiện tình huống xung quanh có gì đó rất khác thường, đợi hắn ngó xuống dưới xem xét, mới phát hiện nguyên đám người đang nhìn về phía bọn họ, mắt người nào người nấy đều ngơ ngác…
Còn đang buồn phiền, hắn mới phát hiện mình đang bị Lăng Tiêu ôm vào trong lòng.
Du Tiểu Mặc gượng cười nói với Lăng Tiêu: “Xem ra trận chiến của anh vẫn chưa kết thúc, hay là anh thả em xuống trước, rồi tiếp tục giải quyết.”
Lăng Tiêu liếc nhìn hắn, nói: “Đã xong hết.”
Du Tiểu Mặc lập tức chỉ vào Tề Hàng đứng phía đối diện: “Nói bậy, không phải còn có lão già này sao? Chẳng lẽ lão không phải người?”
Lăng Tiêu bình tĩnh nói: “Em muốn nói như vậy cũng được.”
Du Tiểu Mặc câm nín, một lát sau, hắn đổi đề tài, “Lại nói, lão già này là ai á?”
Tề Hàng: “…”
Nghe vậy, Lăng Tiêu ban cho lão một cái nhìn thích thú, “Lão hả, một kẻ sắp chết.”
Tề Hàng biến sắc, đến bây giờ, sao lão còn không nhìn ra Lăng Tiêu hoàn toàn không hề bị trọng thương, tất cả chỉ là phán đoán của lão. Tề Hàng không dám ở lại nữa, lập tức mang theo đám người của Đan Sư Công Hội ảo não chạy trối chết.
Lăng Tiêu cũng không để tâm tới chuyện giết Tề Hàng, trước khi y còn chưa thành công đột phá khỏi bức tường chắn giữa Thần cảnh và Thánh cảnh, y sẽ không gây thù sâu oán nặng với Đan Sư Công Hội.
Người của Đan Sư Công Hội đi rồi, Nam Trảm cũng dẫn người của gã rời khỏi sơn mạch Lục Nguyệt, Hùng Tiếu và Kiều Vô Song liếc nhau một cái, hai người suy nghĩ một chút, sau đó cùng Hoàng Phủ Lập đi về phía Lăng Tiêu và Du Tiểu Mặc đang đứng.
Thấy bọn họ đi tới, sắc mặt Lăng Tiêu vẫn bình tĩnh như trước, còn Du Tiểu Mặc thì rất cảnh giác, hắn hoàn toàn không biết đã có chuyện gì xảy ra, chỉ biết là bọn họ cũng tới vì hai viên nguyên tố chi tâm và Thôn Kim thú.
Kiều Vô Song bước về phía trước một bước, cười nói: “Tiểu Hắc huynh, làm gì mà đề phòng chúng ta như vậy? Nếu chúng ta muốn động thủ, cũng sẽ không đợi tới giờ phút này đâu.”
Du Tiểu Mặc lúng túng, hắn thật muốn nói “làm ơn đừng gọi ta là Tiểu Hắc huynh” tới nhường nào.
“Tiểu Hắc huynh đệ, ngươi không phải lo lắng, ta sẽ không trở thành kẻ địch của Kỳ Lân tộc, mục tiêu ban đầu của ta là Thôn Kim thú, còn nguyên tố chi tâm chỉ là thuận tiện tham gia mà thôi.” Hùng Tiếu cũng đi qua, trên mặt vẫn treo nụ cười hào sảng như trước.
Du Tiểu Mặc nói: “… Nghe ngươi nói thế, rõ ràng ngươi muốn Thôn Kim thú mà.”
Nghe vậy, Hùng Tiếu nhún nhún vai đầy bất đắc dĩ, “Mục đích ta bắt Thôn Kim thú không giống với các ngươi, chuyện là thế này, không lâu nữa sẽ tới sinh nhật một tiểu sư đệ của ta, cho nên ta mới muốn tặng con Thôn Kim thú này cho hắn, để dỗ dành làm hắn vui vẻ, nhưng đã bị hai vị lấy đi thì đành chịu, dù sao cũng không nhất thiết phải là Thôn Kim thú.”
Du Tiểu Mặc cứng họng, dùng Thôn Kim thú để dỗ dành cho tiểu sư đệ vui vẻ hả? Tiểu sư đệ nào mà quý giá quá vậy!
Kiều Vô Song nói ra tiếng lòng của hắn, “Hùng lão ca, tiểu sư đệ mà ngươi nói tới, không phải là vị được sư phụ của ngươi phá lệ thu vào hai trăm năm trước đó chứ?”
Hùng Tiếu gật đầu, “Đã nhiều năm như vậy, nhưng hắn vẫn không thể cởi được khúc mắc trong lòng, cho nên sư phụ bảo chúng ta mượn ngày sinh nhật mà dỗ cho hắn vui vẻ, nhưng ta thì cảm thấy, nếu hắn không thể cởi bỏ được khúc mắc, thì mấy cách thế này chỉ có thể trị ngọn mà không thể trị được tận gốc đâu.”
Du Tiểu Mặc tò mò hỏi: “Tiểu sư đệ của ngươi có khúc mắc gì?”
Hùng Tiếu lắc đầu, bất ngờ trả lời: “Thực ra mà nói, hắn vẫn không phải là đệ tử của sư phụ, tuy sư phụ đã từng đề nghị, nhưng hắn mãi mà không chịu đáp ứng, hơn nữa bởi vì dây thanh quản của hắn bị tổn hại, có một thời gian ngắn không thể nói chuyện, mặc dù sau đó sư phụ đã chữa trị cho hắn, nhưng hắn vẫn không chịu nói chuyện.”
Tuy nói thế, nhưng nghe mà thấy vị tiểu sư đệ kia cũng đáng thương quá, chỉ là không đời nào Du Tiểu Mặc nhường Thôn Kim thú cho người ta chỉ vì cảm thấy đáng thương đâu.
Hùng Tiếu nói: “Không nói chuyện này nữa, sau này hai vị có tính toán gì không?”
Du Tiểu Mặc liếc nhìn Lăng Tiêu, cân nhắc một chút mới nói: “Hùng lão ca, có phải Thương Minh thăm dò được tất cả mọi chuyện không?”
Hùng Tiếu không ngờ hắn lại nói tới chuyện này, nhân tiện quảng cáo: “Đương nhiên rồi, mạng lưới thông tin của Thương Minh trải rộng khắp đại lục Thông Thiên, mặc kệ là sự tình gì chúng ta đều có thể thăm dò được, nhưng còn phải phán đoán theo độ khó dễ nữa.”
Du Tiểu Mặc đảo mắt một vòng, “Có thể nhờ một chuyện được không?”
Hùng Tiếu gật gật đầu.
Trước khi nhờ vả, Du Tiểu Mặc quay qua nói với Kiều Vô Song và Hoàng Phủ Lập: “Kiều đại ca, còn có vị trưởng lão này, các ngươi có thể đợi chúng ta chút được không? Ta cũng có chuyện muốn nói với các ngươi.”
Kiều Vô Song sững sờ, thích thú gật đầu, “Đương nhiên là có thể.”
Nói xong, hắn và Hoàng Phủ Lập trở lại bên phía Ngự Thú Công Hội, để không gian riêng cho ba người.
Sau khi Du Tiểu Mặc xác định không có ai nghe trộm, mới nói: “Hùng đại ca, ta muốn nhờ Thương Minh nghe ngóng về một người giúp ta, nhưng chuyện này rất rất quan trọng, cho nên càng ít người biết càng tốt.”
Hùng Tiếu cười vang: “Điểm ấy thì ngươi cứ việc yên tâm, cho dù ngươi không nói, chúng ta cũng sẽ giữ bí mật cho các ngươi, đây là đạo đức nghề nghiệp cơ bản nhất mà.”
Du Tiểu Mặc mừng rỡ, sau đó nhìn về phía Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu hiểu ý, mới nói: “Lần này chúng ta tới Nam Lục là vì nghe ngóng tin tức về một người bị bổn gia của gia tộc Xích Huyết bắt đi, hắn tên là Phong Trì Vân, ngươi bắt hắn là Nam Thần của gia tộc Xích Huyết, chúng ta muốn biết hắn bị giam giữ ở đâu.”
Hùng Tiếu sững sờ, rốt cuộc cũng biết nguyên nhân vì sao hai người cứ ba lần bốn lượt khiêu khích gia tộc Xích Huyết.