Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 423-426: Khung xương được đánh bóng

Từng giây từng giây trôi qua, trong nháy mắt đã hơn một canh giờ.

Du Tiểu Mặc cảm nhận được tin tức mà đại não gửi tới, rốt cuộc cũng biết lỗi lầm mình mắc phải lớn tới cỡ nào, cửa ải này kiểm tra sức mạnh linh hồn mà, còn hắn thì ngu tới nỗi dùng tay để thao thao tác.

Bộ xương này không phải là xương người thật, cho nên bên trên mỗi cục xương đều có mấy lỗ nhỏ dùng để kết nối, hắn cũng hiểu vì sao lúc trước Thanh trưởng lão bảo phải dùng sức mạnh linh hồn để ghép lại, hóa ra là vì những điểm kết nối này.

Việc này cũng được gọi là kỹ thuật nè.

Du Tiểu Mặc cầm lấy hai cục xương thử xem, điểm liên kết rất nhỏ, mà mẩu xương lại hơi yếu, cho nên hắn phải khống chế sức mạnh linh hồn thật tốt, hắn thử liên kết hai lỗ nhỏ với nhau, chỉ là thất bại, bởi vì vừa buông tay là hai cục xương kia đã rời ra, mà chút sức mạnh linh hồn kia cũng tán theo.

Chẳng lẽ muốn đồng thời kết nối cả ba lỗ?

Du Tiểu Mặc chia sức mạnh linh hồn thành ba sợi tơ mỏng, thận trọng xâm nhập vào xương cốt, sau đó đồng thời kết nối ba lỗ nhỏ lại, khi hắn rút sức mạnh linh hồn, buông tay ra, quả nhiên hai cục xương kia dính chắc vào nhau.

Du Tiểu Mặc thở phào nhẹ nhõm. Hóa ra sau khi tìm đúng phương pháp lại dễ dàng như vậy.

Hắn cười hí hí rất vô lương, loại phương pháp thao túng sức mạnh làm nhiều việc một lúc thế này chính là sở trường của hắn đó, hoàn toàn không có chút độ khó nào, chỉ là thời điểm khống chế sức mạnh linh hồn phải cẩn thận một chút, nếu không thì xương cốt sẽ nát bấy luôn.

Du Tiểu Mặc đang vui vẻ mà không hề biết, đã có người làm hỏng vài cục xương, nếu không phải chỉ cần nguyên vẹn bảy phần thì chắc bọn họ đã bị loại rồi.

Bên ngoài, mắt thấy thời gian sắp tới nhưng không ai đi ra.

Đàm Trạch hơi kinh ngạc, hắn còn tưởng rằng Cửu Dạ và Kiều Vô Tinh sẽ là người ra đầu tiên chứ, đang mải nghĩ ngợi, cánh cửa của một gian thạch thất nào đó đã mở ra.

Du Tiểu Mặc đi ra khỏi phòng, bởi vì hai canh giờ bận rộn liên tục, hắn liền duỗi lưng một cái, sau đó theo bản năng tìm kiếm bóng dáng Lăng Tiêu, lại phát hiện Đàm Trạch đang nhìn hắn, những người khác vẫn chưa ra.

Đàm Trạch liền đi tới, “Du huynh đệ, khung xương của ngươi đâu?”

Du Tiểu Mặc giật mình, cười hì hì: “Ngại quá ngại quá, ta quên mang ra.” Nói xong liền chạy ngược về phòng, xách bộ xương đã được chắp vá nguyên vẹn ra ngoài.

“Ngươi xem đi, đây là tác phẩm của ta đó, sao nào?”

Đàm Trạch giật mình nhìn khung xương trước mặt, tuy còn chưa kiểm tra, nhưng dùng mắt thường có thể thấy bộ khung xương này rất hoàn mỹ, tựa như sau khi người chết chưa hề bị tháo dỡ. Đàm Trạch đang định khen ngợi một câu, những người khác cũng lục tục bước ra.

Bên cạnh Du Tiểu Mặc là Cửu Dạ và Kiều Vô Tinh, hai người lần lượt đi tới, nhìn thấy Du Tiểu Mặc, nét mặt liền chuyển thành giật mình, ánh mắt chuyển qua khung xương trên tay hắn, trong mắt lóe lên một vẻ kinh ngạc, khung xương của họ cũng được chắp vá rất hoàn chỉnh, nhưng không có bóng loáng như của Du Tiểu Mặc.

Đúng vậy, ngoại trừ nguyên vẹn thì khung xương của Du Tiểu Mặc còn như được mài giũa, bên ngoài bóng loáng. Cảm giác này còn rõ hơn khi đặt khung xương của mọi người cạnh nhau.

Đàm Trạch lau mồ hôi, dở khóc dở cười nhìn về phía Du Tiểu Mặc đang ngơ ngác, do dự một chút mới hỏi: “Du huynh đệ, sao khung xương của ngươi lại biến thành thế này rồi?”

Du Tiểu Mặc sờ mũi một cái, cười nói: “Ta làm xong thì thấy thời gian vẫn còn sớm, trong lúc nhàm chán…” Mọi người câm nín.

Du Tiểu Mặc thấy biểu lộ quái dị của Đàm Trạch, lo lắng hỏi: “Sao thế, chẳng lẽ ta phạm quy hả?”

Khóe miệng Đàm Trạch giật giật, “Không, đúng là không có quy định không được đánh bóng khung xương.” Du Tiểu Mặc thở phào một tiếng.

Sau đó, Thanh trưởng lão bắt đầu kiểm tra khung xương của mọi người, chắc chắn là Du Tiểu Mặc qua cửa rồi, tên này còn làm được cả cái việc rảnh rỗi tới mức đánh bóng khung xương cơ mà.

Bỏ qua An Kiều đã bị loại, chín người còn lại đều qua hết, thiếu nữ áo trắng Thiên Tâm lại đi một nước cở hiểm, lúc nối xương, nàng đã làm hư hết ba phần, cuối cùng liền liều mình mang ra một bộ khung xương thiếu tay thiếu chân. Trong chín người, chỉ có Du Tiểu Mặc và Cửu Dạ là ghép được một bộ hoàn chỉnh, nếu so sánh vẻ ngoài thì Du Tiểu Mặc thắng chắc, còn Kiều Vô Tinh, hắn cũng có cơ hội, nhưng lúc thí nghiệm, hắn vô ý đạp vỡ một khối xương ngón tay.

“Ngươi nối khung xương đẹp quá.” Nhan Huy lại gần, dùng vẻ mặt ngạc nhiên nhìn khung xương của Du Tiểu Mặc, không giống họ, chân thiếu một khối, tay thiếu một ngón, đúng là như tàn tật.

“Cũng tàm tạm.” Du Tiểu Mặc gượng cười, hắn đã hối hận, nếu biết trước thì đã ra sớm một chút, đỡ phải bị mọi người nhìn như động vật quý hiếm, lại còn để cho Lăng Tiêu đợi lâu như vậy.

“Ngươi khiêm tốn quá.” Nhan Huy cười, vỗ vai hắn thật mạnh.

Du Tiểu Mặc lảo đảo một bước, lực tay tên này mạnh ghê.

Kì thi đã kết thúc ở đây, Du Tiểu Mặc từ chối lời mời của người khác, đi thẳng ra khỏi Tiêu Dao Viện với Lăng Tiêu, chỉ là hai người không về khách sạn, mà đi tới một nơi vắng vẻ. Thời điểm không ai chú ý, Du Tiểu Mặc thả Lam Cầu và Tiểu Kê ra. Khoảng thời gian này bận rộn đi lại rồi báo danh, cho nên không có thì giờ để an bài chuyện của chúng, sau khi kì thi kết thúc, rốt cục cũng có thời gian rảnh nỗi, Du Tiểu Mặc quyết định xử lý chuyện này cho xong.

Du Tiểu Mặc lấy ra một cái túi trữ vật dự bị, để vào đủ linh tinh để hai người sinh hoạt và đi đường rồi giao cho Lam Cầu, đồng thời dặn dò: “Nhớ đi sớm về sớm, nếu người thân không cần các ngươi, cứ trở về bên ta, ta sẽ không vứt bỏ các ngươi đâu.”

Lam Cầu xạm mặt, ta không ngại ngươi vứt bỏ ta đâu.

Tiểu Kê ‘Chiếp chiếp’ hai tiếng, không biết đang truyền đạt ý tứ gì.

Du Tiểu Mặc bày tỏ, không hiểu tiếng chim, làm ơn nói tiếng người.

Lăng Tiêu nói: “Sau khi các ngươi đến Tây Cảnh, mỗi tháng nhớ gửi một vài tin tức quan trọng ở Tây Cảnh về, ngoài ra, chú ý tới tin tức của Tứ Linh, nhất là Kỳ Lân tộc.”

Lam Cầu nói: “Vâng!”

Lăng Tiêu quay về phía Tiểu Kê: “Sau khi vào Yêu Hoàng tộc, cố gắng nghe ngóng tin tức trong tộc, càng bí ẩn càng tốt.”

Tiểu Kê kêu một tiếng: “Chiếp!”

Nghe nói thế, ánh mắt Du Tiểu Mặc sáng lên, “Lăng Tiêu, không phải anh nói mẫu thân của anh bị nhốt trong cấm địa của Yêu Hoàng tộc sao? Có thể bảo Tiểu Kê nghe ngóng.”

Lăng Tiêu nói: “Ta đang có ý đó, nhưng trong thời gian ngắn thì không được, vừa trở thành một thành viên trong Yêu Hoàng tộc, không thể nào nghe được bí mật nội bộ.”

Tiểu Kê: “Chiếp chiếp!” Ta sẽ nhanh chóng đánh vào bên trong, trở thành mật thám trung thành nhất của đại nhân, chiếp!

Lăng Tiêu bình tĩnh nói: “Rất tốt!”

Tiểu Kê hưng phấn đập cánh vài cái, đây là lần đầu tiên đại nhân khen ngợi nó đó nha.

Du Tiểu Mặc nhìn một lớn một nhỏ tác độc qua lại, có cảm giác muốn câm nín, cái sự vui mừng thái quá này là gì vậy hả? Tiểu Kê, ngươi phải trở về Yêu Hoàng tộc để đoàn tụ, không phải là đi làm gian tế nằm vùng đâu, đừng có biểu lộ hưng phấn như vậy chớ.

Cũng không lâu lắm, Tiểu Kê đắm chìm xong sung sướng được nằm vùng bị nhét vào trong bọc đồ xách đi, tuy lông vẫn chưa dài hẳn, đầu và cánh vẫn trụi lủi như con gà con, nhưng không thể đảm bảo người khác sẽ không nhận ra, khá nhiều người ở Trung Thiên uyên bác lắm.

Dạo quanh phố, bận rộn nhiều ngày rồi, hiếm lắm mới được yên bình thế này.

Du Tiểu Mặc đi bên cạnh Lăng Tiêu, khóe miệng cứ giữ nụ cười vui vẻ mãi, bước chân cũng nhanh hơn.

Mãi tới khi đi qua một tiệm linh thảo, bước chân của Du Tiểu Mặc mới ngừng lại, kéo tay Lăng Tiêu đi vào bên trong.

Nếu Trung Thiên đã là nơi có Đan Sư Công Hội và Ngự Thú Công Hội, chắc phải có rất nhiều hạt giống linh thảo hiếm thấy.

“Chúng ta vào xem đi.”

Lăng Tiêu tùy ý để hắn kéo mình vào, lười biếng đưa mắt nhìn không gian rộng lớn bên trong cửa hàng, đủ các loại tủ ngọc lớn nhỏ, bên trong trưng bày rất nhiều linh thảo và hạt giống, linh thảo cấp thấp khá ít, đa số là trung cấp và cao cấp.

Du Tiểu Mặc hăng hái dạo một vòng, quả nhiên không ngoài dự liệu, chỉ thoáng một lát hắn đã thấy không ít hạt giống mà hắn không có, còn linh thảo, mỗi cây linh thảo cao cấp đều đắt muốn chết, vài chục vạn linh tinh cũng có luôn.

Lúc trở ra, túi tiền bên hông Du Tiểu Mặc lại héo đi trông thấy. Hắn không bán linh thảo, nhưng lại mua vào một đống hạt giống, giá cả không hề rẻ.

Điều duy nhất làm Du Tiểu Mặc chú ý là, tuy không nhiều lắm, nhưng bên trong thậm chí còn bán hạt giống cấp mười một và mười hai, nghe nói đã bày ở đây lâu lắm rồi, nhưng hạt giống cấp mười một mười hai khó trồng, thời gian còn dài mà giá thì đắt, cho nên ít ai hỏi tới, hai ngày trước, chưởng quầy mới hạ giá một lượt, Du Tiểu Mặc mua không do dự.

Một lát sau, Lăng Tiêu đang đi đột nhiên ngừng lại.

Du Tiểu Mặc nhìn theo tầm mắt y, phát hiện ở đây có một đan phố tên là Tiên Đan.

Nhìn tên đã biết chủ cửa hàng đang nằm mơ giữa ban ngày, cứ treo bảng hiệu Tiên Đan là người khác sẽ tưởng bên trong bán tiên đan thật sao? Nhưng đúng là trong tiệm ít khách thật.

“Làm sao vậy?” Du Tiểu Mặc tò mò hỏi.

“Vào xem.”



CHƯƠNG 427: TỬU LÂU SONG NGƯ

Không gian bên trong Tiên Đan phố có chút xíu, làm ăn cũng không được đắt hàng cho lắm, bên trong cửa hàng chỉ có một tiểu nhị, đang tựa trên quầy ngủ gà ngủ gật, đại khái là nghe được tiếng bước chân, đầu hắn đập mạnh vào quầy kêu một tiếng ‘Cốp’ rất vang, tiểu nhị đau tới nỗi nhảy dựng.

Nhìn thấy bọn họ, tiểu nhị nhanh chóng điều chỉnh thành hình thức đón khách, chạy nhanh tới trước mặt họ, mở miệng phun ra một tràng, “Hai vị công tử tới mua linh đan sao, các ngươi đến đúng chỗ rồi đó, tuy cửa hàng chúng ta không phải là đan phố lớn nhất thành Trung Tâm, nhưng nơi đây có đầy đủ các chủng loại linh đan, chỉ có ngươi không muốn, không có ngươi không tìm thấy, hơn nữa linh đan chỗ chúng ta cũng rẻ lắm…”

“Có ngọc khí hay không?”

Giọng nói lạnh nhạt của Lăng Tiêu cắt ngang tràng thao thao bất tuyệt của tiểu nhị.

Tiểu nhị ‘Há’ một tiếng, nhất thời không kịp phản ứng, đây là khách tới đan phố để mua ngọc khí hả?

Thấy hắn không nói lời nào, Lăng Tiêu cho rằng không có, quay người định đi.

Cuối cùng tiểu nhị cũng lấy lại tinh thần, vội vàng hô: “Có có có… Ở chỗ chúng ta có đủ các loại ngọc khí, hai vị công tử đến đúng chỗ rồi đó, cửa hàng của chúng ta…”

Khóe miệng Du Tiểu Mặc co giật, chắc tiểu nhị này đã luyện nhuần nhuyễn chiêu đi với Bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy hả, nói liên miên không khác mấy, chỉ là sao Lăng Tiêu lại muốn mua đồ ngọc?

“Mang đến cho chúng ta nhìn xem.” Lăng Tiêu tiếp tục cắt ngang lời hắn.

“Được được được, mời hai vị công tử chờ một lát.” Tiểu nhị sợ bọn họ chạy, mỗi bước đi đều cẩn thận.

Du Tiểu Mặc tranh thủ lúc tiểu nhị chưa trở lại, nói ra nghi vấn trong lòng, “Anh mua ngọc khí làm gì?”

Lăng Tiêu nói: “Để đựng nguyên tố chi tâm, ngọc khí bình thường dễ hỏng lắm.”

Đó giờ Du Tiểu Mặc không có khả năng nhận biết mấy thứ làm bằng ngọc, tuy đám bình ngọc mua lúc trước có chất lượng không tệ lắm, nhưng cũng không thể gọi là tốt. Hai viên nguyên tố chi tâm Kim và Thổ không giống Mộc, linh trí của chúng đã sinh ra từ rất lâu, công kích mạnh hơn Mộc nhiều, hộp ngọc thông thường không thể nhốt chúng được.

Không bao lâu, tiểu nhị liền ôm một cái hòm lớn ra, hắn đặt cái hòm lên quầy, không gian bên trong được chia làm ba tầng, chia thành các loại ngọc khí có chất lượng khác nhau.

Tiểu nhị sinh động giới thiệu cho họ chỗ ngọc khí này tốt đến nhường nào, đương nhiên, không quên đề cập giá cả, có thể lên giá là lên hết sức, nhưng hiển nhiên là hắn không biết, hắn có nâng giá lên cao tới đâu, Lăng Tiêu và Du Tiểu Mặc cũng không để tâm.

Lăng Tiêu tiện tay lấy ba chiếc lọ dưới cùng, đúng là mấy món đắt tiền nhất theo lời tiểu nhị.

Tiểu nhị cười tới nỗi không thấy mắt đâu, “Ánh mắt của công tử tốt quá, ba bình ngọc này được chế thành từ vật liệu đặc biệt, chất lượng không thể chê, cho nên giá cũng hơi đắt, chỉ là thấy công tử tới tiệm chúng ta lần đầu, ta có thể giảm giá 10% cho các ngươi.”

Du Tiểu Mặc đưa mắt nhìn cái lọ trong tay Lăng Tiêu, thoạt nhìn thì cũng tốt đấy, nhân tiện nói: “Một cái bao nhiêu linh tinh?”

Tiểu nhị đưa tay lên, “Một cái mười vạn linh tinh, giảm giá 10% còn chín vạn.”

Du Tiểu Mặc hết hồn, thất vọng trợn tròn mắt, vai cũng ưỡn thẳng lên, giận dữ nói: “Cả nhà cả cửa của ta cũng chỉ có chín vạn linh tinh, ngươi lại đòi một cái chín vạn, căn bản không đủ, ta còn định mua ba cái, thế thì thôi, chúng ta đi đi.” Nói xong làm bộ phải đi.

Tiểu nhị nóng nảy, “Chín vạn vừa đủ mua một cái còn gì.”

Du Tiểu Mặc lắc đầu, “Ta cần ba cái cơ, nếu như chỉ mua một cái thì phiền toái quá, ta thà không mua còn hơn.”

“Đợi một chút, chuyện gì cũng phải thương lượng đã.” Tiểu nhị sợ hắn đi thật.

Du Tiểu Mặc quay đầu lại, “Nếu như ngươi chịu bán ba cái chín vạn thì nói chuyện tiếp.”

Nét mặt tiểu nhị hiện lên một tia giãy dụa, cuối cùng vẫn đau đớn hạ quyết tâm nói: “Thành giao!” Thực ra cái giá mười vạn này là do hắn nâng lên, bởi vì thấy hai người quần áo chỉnh tề, không giống như không có linh tinh, cho nên mới nói khống thành mười vạn, muốn kiếm chút lợi nhuận.

Không ngờ sự việc lại biến thành như vậy, tuy bán ba lọ chín vạn không lời mấy, nhưng có còn hơn không, hơn nữa nếu không bán được gì, tháng sau chưởng quầy sẽ sa thải hắn mất.

Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu hài lòng rời khỏi đan phố, xét theo sự quạnh quẽ của đan phố, hắn liền đoán được tình cảnh của tiểu nhị kia, mới nắm chắc như vậy.

Đợi hai người trở lại khách sạn, mặt trời đã sắp xuống núi rồi.

Lúc bọn họ đang muốn đi vào, chưởng quầy đột nhiên đi tới, ngăn cản trước mặt họ.

Lăng Tiêu nhíu mày.

Du Tiểu Mặc khách khí hỏi: “Chưởng quầy, có chuyện gì không?”

Chường quầy lộ ra nét mặt giãy dụa, đưa mấy khối linh tinh cho hắn, khó xử nói: “Hai vị công tử, tiểu nhân đã lui phòng các ngài rồi, vì biểu đạt lòng áy náy của tiểu nhân, đây là tiền phòng lúc trước, ta trả lại hết cho các ngài, mời các ngài đi nơi khác.”

Thấy cảnh này, Du Tiểu Mặc cũng không biết phải phản ứng thế nào.

Lăng Tiêu thờ ơ nheo mắt lại, “Có người ép ngươi đuổi chúng ta đi?”

Chưởng quầy giận dữ nói: “Khách sạn của tiểu nhân chỉ là làm ăn nhỏ, không có bối cảnh cũng chẳng có chỗ dựa, thật sự là không thể làm gì được, kính xin hai vị thứ lỗi.”

Đã nói rõ ràng đến vậy, bọn họ cũng không phải là mấy kẻ càn quấy, Du Tiểu Mặc rất thản nhiên lấy lại linh tinh chưởng quầy đã đưa cho hắn, cùng Lăng Tiêu rời khỏi khách sạn.

“Anh nói ai sẽ đối phó chúng ta như vậy?” Tâm trạng của Du Tiểu Mặc rất tốt, tự dưng được mấy khối linh tinh, chẳng phải là đổi khách sạn khác sao, thành Trung Tâm lớn như vậy, còn sợ không tìm thấy chỗ ở sao, nếu cùng lắm thì vào không gian cũng được.

Lăng Tiêu thản nhiên nói: “Đương nhiên là một kẻ còn ngu xuẩn hơn em.”

Tâm trạng tốt của Du Tiểu Mặc rơi vỡ đầy đất, bất mãn nói: “Này, anh muốn nói hắn ngu xuẩn em không có ý kiến, nhưng làm ơn đừng kéo em vào theo, không thể nào so sánh theo kiểu này được, hiểu chưa.”

Bước chân Lăng Tiêu dừng lại, “Nói cũng đúng.”

Du Tiểu Mặc thề, chắc chắn ý tứ tên này muốn biểu đạt khác hoàn toàn với cách nghĩ của hắn, nói mát gì gì đó đáng ghét quá đi, hiểu rõ đối phương quá cũng rất đáng ghét.

Hai bóng người một trước một sau, trời chiếu kéo bóng của họ thật dài.

Hai người quyết định phải tìm được khách sạn khác trước khi mặt trời xuống núi, ban đầu thì tưởng dễ lắm, không ngờ, những nơi khác cũng bị đe dọa, vừa nghe thấy tên họ lập tức nói không còn phòng, bảo họ tới nơi khác đi, kết quả là nơi khác cũng nói vậy.

Bởi vì hai người ‘nhỡ hẹn’ mặt trời quyết đoán xuống núi.

Du Tiểu Mặc ngồi xổm ở góc đường, cái tên An Kiều này cũng có bản lĩnh ghê cơ, vì tranh giành mà làm trò hề này, không biết làm thế rất dễ đắc tội người khác sao?

“Làm sao bây giờ?”

Lăng Tiêu kéo hắn lên, “Chúng ta tới đại tửu lâu.”

Đại tửu lâu cũng giống như khách sạn, là nơi nghỉ lại, nhưng khách sạn thuộc về cá nhân, đa số đều không có bối cảnh gì, người như vậy vừa bị mấy dạng thiếu gia như An Kiều này uy hiếp một chút, liền ngoan ngoãn nghe theo. Nhưng đại tửu lâu thì khác, đa số sau lưng đều là người có lai lịch lớn, dù là An Kiều cũng chẳng thể làm bọn họ nể tình.

Du Tiểu Mặc cũng nghĩ tới chỗ này, không khỏi hoài nghi, chẳng lẽ An Kiều cho rằng họ không thể ở nổi đại tửu lâu sao? Nghĩ tới đây, hắn lập tức hăng hái.

Tửu lâu nằm ở con phố phồn hoa nhất thành Trung Tâm, khi màn đêm buông xuống, nơi này đèn đuốc sáng trưng, lưu lượng người qua lại trên phố không hề ít hơn ban ngày, có vài nơi thậm chí còn vang lên từng đợt từng đợt tiếng ồn ào, cực kỳ náo nhiệt.

Tửu lâu Song Ngư là tửu lâu lớn nhất thành Trung Tâm, nghe nói người đứng phía sau không phải là Đan Sư Công Hội, cũng chẳng phải Ngự Thú Công Hội, mà là một người thần bí, cho tới bây giờ cũng chưa có ai gặp được người nọ.

Mỗi khi đêm xuống, tửu lâu Song Ngư chính là địa điểm náo nhiệt nhất thành.

Mặc kệ có tiền hay không, nhưng cửa tửu lâu chưa từng vắng bóng người, người đến người đi, vô cùng dày đặc, bởi vì nơi này có sòng bạc lớn nhất đại lục Thông Thiên.

Chỉ là sòng bạc nằm bên dưới tửu lâu, phía trên khá là yên tĩnh.

Một gã tiểu nhị bận rộn làm việc nhìn thấy hai người bước vào, liền vội vàng đi tới, khuôn mặt tươi cười chào đón, biết được bọn họ tới đây để dừng chân, tiểu nhị gọi người tới làm thay mình, sau đó dẫn hai người lên lầu.

Phòng nghỉ ở tửu lâu Song Ngư cũng được chia làm ba bậc, rẻ thì một ngày một linh tinh, đắt thì một ngày mười linh tinh, khách có thể căn cứ vào khả năng kinh tế của mình để lựa chọn, những người đến nơi này đều có chút tài sản riêng.

“Hai vị khách quan, đây là phòng của các ngài.” Tiểu nhị dẫn hai người vào.

Du Tiểu Mặc đánh giá bên trong gian phòng, gật đầu thỏa mãn.

“Nếu buổi tối khách quan không ngủ được, muốn giải sầu, có thể tới sòng bạc bên dưới chơi vài ván, đảm bảo có thể làm hai vị vui đến quên cả trời đất.” Tiểu nhị ân cần phổ cập tri thức cho họ.

Du Tiểu Mặc nhướn mày, đương nhiên là sẽ vui đến quên trời đất rồi, một khi mê muội cái thứ bài bạc này, sẽ khó mà bứt ra nổi, nhưng cả hai đời hắn đều chưa đánh bạc bao giờ, nghe tiểu nhị giới thiệu, hắn cũng động tâm ghê gớm, cho dù không chơi thì xuống xem chút cũng được ha.

Tiểu nhị đi rồi, Du Tiểu Mặc đi tới đi lui trong phòng, thấy Lăng Tiêu thờ ơ, rốt cục hắn cũng không nhịn được, đề nghị: “Hay là chúng ta xuống sòng bạc xem sao?”

Lăng Tiêu liếc nhìn hắn, cũng đoán là hắn sẽ không nhịn được, “Chờ một lát rồi đi, bây giờ em thả đám Xà Cầu ra, để chúng tự do hoạt động, Trung Thiên không kì thị chủng tộc, cho dù bị phát hiện là yêu thú cũng không sao.”

Ngự Thú Công Hội liên hệ với yêu thú, nếu muốn động thủ với yêu thú, còn phải cân nhắc có phải là yêu thú của Ngự Thú Công Hội hay không đã, cho nên có thể nói Trung Thiên là nơi an toàn nhất.



CHƯƠNG 428: CHƠI VÁN NHỎ VUI VẺ

Tiểu nhị lại vào phòng bọn họ một lần nữa, trên mặt mang dáng tươi cười, không hề có chút bất ngờ nào, như thể đã biết trước rằng họ sẽ kêu mình lên lần nữa vậy.

Làm việc ở đây lâu rồi sẽ biết, bất cứ vị khách nào dừng chân nghỉ lại, bất kể là tới lần đầu hay đã tới nhiều lần, đều không thể từ chối được sự hấp dẫn của sòng bạc, dù không chơi cũng muốn xuống xem một chút. Cho nên tiểu nhị đã sớm nghĩ rằng Du Tiểu Mặc sẽ gọi mình lên.

Du Tiểu Mặc nhìn cái vẻ mặt ‘Như ta dự liệu’ của tiểu nhị, đột nhiên cảm thấy buồn phiền.

Ngươi là tiểu nhị, tứ chi khỏe mạnh là được rồi, không cần dùng đến đầu óc đâu.

Trước khi ra khỏi phòng, Du Tiểu Mặc gọi tiểu nhị lại, đầu tiên là chậm rãi đi qua bên cạnh hắn, sau đó mới khe khẽ ném ra câu nói tiếp theo, Du Tiểu Mặc nói: “Biết không? Thực ra ta có thể gọi tiểu nhị khác dẫn đường.”

Tiểu nhị: “…”

Theo sự dẫn dắt của tiểu nhị, hai người đi vào lối ngầm xuống sòng bạc, đây là một lối đi rộng khoảng bốn, năm mét, cầu thang kéo dài xuống dưới mãi, bên trên còn trải một lớp thảm màu đỏ, quả là xa xỉ, tiếng ồn ào huyên náo, tiếng gào liên tục truyền tới không ngừng. Nhìn xuống từ cửa vào, mơ hồ có thể nhìn thấy mấy kẻ mê bài bạc đi đi lại lại.

Tiểu nhị dẫn hai người xuống, vừa đi vừa giới thiệu: “Nếu hai vị công tử muốn chơi, có thể đi đổi thẻ bạc, thẻ bạc nhỏ nhất là một linh tinh, lớn nhất là một trăm vạn linh tinh.”

Đứng ở bậc thang cuối cùng, tiểu nhị chỉ vào quầy hàng cách cửa không xa, nói cho bọn họ biết đó chính là nơi để đổi thẻ, không khác gì Trái Đất ở thế kỷ 21, dù sao số lượng quá nhiều, nếu tùy tùy tiện tiện ném một đống linh tinh to tướng ra cũng khó nhìn, nói không chừng còn dụ kẻ xấu tới.

Tiểu nhị đưa bọn họ vào sòng bạc, nhận một linh tinh Du Tiểu Mặc đưa cho hắn rồi đi.

Trước đi khi, tiểu nhị còn nói cho họ biết, nếu như muốn chơi nhưng không biết chơi, có thể tìm người phục vụ của sòng bạc, họ sẽ dạy hắn cách chơi.

Du Tiểu Mặc không tìm, hắn tới quầy hàng đổi năm thẻ bạc giá một linh tinh, sau đó hưng phấn nhìn về phía Lăng Tiêu, “Anh có biết chơi không?”

Lăng Tiêu ra vẻ đứng đắn, “Không biết.”

Du Tiểu Mặc bĩu môi, còn tưởng y sẽ nói biết chứ, bởi vì thoạt nhìn thì sòng bạc này có vẻ nổi tiếng lắm, cho nên hắn cứ đinh ninh là y tới rồi.

Nghĩ nghĩ, Du Tiểu Mặc lại đổi thêm mười lăm cái thẻ nữa, sau đó chia cho Lăng Tiêu mười cái.

“Không biết cũng không sao, chúng ta cùng học.”

Lăng Tiêu nắm mười miếng thẻ bạc, nét mặt không thay đổi, “Em phải đuổi kịp ta mới được.”

Du Tiểu Mặc sửng sốt vài giây mới hiểu được ý của Lăng Tiêu, làm một ‘Nhân sĩ tàn tật’ đã quen bị đả kích, hắn tỏ vẻ sức miễn dịch của mình càng ngày càng mạnh, cho dù bây giờ y nói thẳng là chỉ số thông minh của hắn thấp, hắn cũng không thèm dao động một chút nào nhé, tối đa là mắng thầm trong lòng thôi.

Từ xưa tới nay, trò chơi thường thấy nhất trong sòng bạc chính là ném xúc xắc.

Sòng bạc Song Ngư cũng không ngoại lệ, không chỉ có vậy, xúc xắc nơi này có rất nhiều mặt, ngoại trừ xúc xắc sáu mặt thì còn có xúc xắc tám mặt, cách chơi cũng khác nhau, nhìn một vòng, Du Tiểu Mặc cảm thấy cược đại – tiểu là dễ nhất, ít nhất còn có một nửa cơ hội thắng, nhưng mà vận khí cũng quan trọng lắm.

“Hay là, chúng ta chơi cái này đi?” Du Tiểu Mặc hưng phấn kéo Lăng Tiêu vây quanh một bàn xem người ta cá cược, nhìn mà ngứa ngáy quá chừng.

Lăng Tiêu nhìn thoáng qua, ghét bỏ tuyên bố: “Cược đại tiểu thì có gì hay.”

Du Tiểu Mặc mất hứng trợn mắt nhìn y.

Lúc này, bên cạnh bỗng vang lên một giọng nói hài hước, “Các hạ nói sai rồi, bất cứ loại đánh bạc nào, đều có tính kích thích và nguy hiểm riêng, đa số người đều vì theo đuổi loại cảm giác này mới đến đánh bạc, giống như cược đại tiểu, vẫn có người chơi hăng say.”

Hai người đồng thời nhìn sang, là một người trung niên ăn mặc sạch sẽ, thấy bọn họ nhìn mình liền đi tới.

“Chắc hẳn hai vị tới sòng bạc lần đầu đúng không.” Người trung niên vừa cười vừa nói.

“Có việc?” Lăng Tiêu thờ ơ hỏi ngược lại.

Người trung niên cười nhạt một tiếng, “Chỉ là thấy hình như hai vị không biết nên chơi cái gì, cho nên không nhịn được đề nghị một tiếng mà thôi, nếu hai vị tới chơi lần đầu tiên, tốt nhất là cược đại tiểu trước, thích nghi chút rồi chơi những trò khác sẽ tốt hơn.”

Du Tiểu Mặc nhìn ông ta thêm mấy lần, nghe nói thế liền cười: “Đa tạ đại thúc đã nhắc nhở.”

Người trung niên gật đầu, há hốc miệng.

Du Tiểu Mặc lập tức kéo Lăng Tiêu qua chỗ khác, như thể không thấy được vẻ mặt muốn nói lại thôi của đại thúc.

Người trung niên bị lờ đi nhìn bóng lưng họ một lát, chậm rãi nhếch khóe miệng, quay người rời đi.

“Vô sự mà ân cần, không phải gian thì cũng là trộm!”

Du Tiểu Mặc vừa nhìn hết đông rồi lại nhìn qua tây, vừa nói nhỏ.

Lăng Tiêu xoay đầu hắn về hướng sáu giờ, “Bên kia có một bàn ít người.”

Du Tiểu Mặc vui vẻ, cũng tình cờ ghê, bên đó đang cược tiểu đại, hơn nữa còn đúng hai chỗ trống, hắn lập tức chiếm chỗ không chút khách khí, mắt mấy gã xung quanh hiện lên tinh quang, phía sau bọn họ, những người chú ý tới bên này cũng lộ ra vẻ mặt có chút hả hê.

Người tới sòng bạc lần đầu, nếu không có người dẫn dắt, hơn phân nửa sẽ bị lừa gạt.

Nhà cái dùng sức lắc lắc con xúc xắc, sau đó thả lên bàn, “Xin mời đặt cược.”

Du Tiểu Mặc hỏi Lăng Tiêu, “Cược đại hơn hay là cược tiểu hơn?”

Lăng Tiêu tùy ý đưa mắt nhìn vị trí của hai con bạc, nói: “Vậy tiểu đi.”

Du Tiểu Mặc lấy ra một thẻ bạc đặt ở chữ tiểu.

Nhà cái nhìn chằm chằm vào cái thẻ bạc kia, khóe miệng khẽ giật, mở cốc lên, nhìn thấy số điểm bên trong, mừng rỡ nói: “Nhất nhất tam, tiểu, chúc mừng các hạ, ván đầu tiên may mắn như vậy, ván sau phải tiếp tục tiến lên.”

Nói xong hắn liền ném một tấm thẻ bạc cho Du Tiểu Mặc.

Tuy rằng có một chút, nhưng Du Tiểu Mặc vẫn cầm lấy khoe khoang trước mặt Lăng Tiêu.

Ván thứ hai, Du Tiểu Mặc lại hỏi Lăng Tiêu nên đánh bên nào, Lăng Tiêu bảo hắn tiếp tục đánh tiểu.

Du Tiểu Mặc lại đặt một tấm thẻ bạc, vẫn là tiểu, hắn lại thắng … Ván thứ ba, ván thứ tư…. Mãi tới khi thắng tới ván thứ mười, bọn hắn vẫn cược tiểu, tay nhà cái đều run lên.

Du Tiểu Mặc vẫn đặt một tấm thẻ bạc, mặc kệ hắn có thắng suốt hay không, hắn đều không thay đổi suy nghĩ, thời gian dần trôi qua, nhà cái không thể kiên nhẫn được nữa.

“Các hạ, nếu vận may đã tốt như vậy, sao không cược nhiều một chút, đến sòng bạc chơi không phải để tìm kiếm kích thích sao, mỗi lần chỉ cược có một thẻ, chơi lâu cũng chán chứ hả?”

“Không phải nói chơi ván nhỏ vui vẻ, chơi ván lớn thương thân sao?” Du Tiểu Mặc ngẩng đầu nhìn nhà cái, chớp mắt mấy cái rồi nói: “Huống hồ, ta không hề thấy chán, ngược lại, ta cảm thấy rất thú vị á…” Nhất là lúc nhìn mặt ngươi nhiều biểu cảm phong phú vậy.

Nhà cái cứng họng, cứ cảm giác có chỗ nào là lạ.

“Ta thấy, căn bản là một kẻ nghèo kiết xác không có linh tinh chứ gì?” Phía sau đám người truyền tới một tiếng cười nhạo mỉa mai, đợi Du Tiểu Mặc quay lại sau cũng không biết ai nói, dường như người nói chuyện đang ẩn núp trong đám đông không có ý định ra mặt.

Du Tiểu Mặc quay đầu lại, tiếp tục nhìn nhà cái, “Chơi nữa không?”

Nét mặt nhà cái hơi run rẩy.

Giọng nói kia lại vang lên, “Thằng quỷ nghèo kiết xác cút ra khỏi sòng bạc sớm sớm đi, vừa nhìn đã thấy buồn nôn.”

Du Tiểu Mặc liếc mắt, vừa liếc vừa lầu bầu: “Vậy thì tốt, ta cứ ở lại chỗ này làm cho ngươi buồn nôn á.”

“…”

Không biết có phải người nọ cũng cứng họng rồi không, không thấy trả lời nữa, sau đó Du Tiểu Mặc tiếp tục cược tiểu, nhưng lần này hắn cược tận mười thẻ, ngẩng đầu nhìn nhà cái, dùng một loại giọng điệu rất chi là bất đắc dĩ: “Giờ được chưa?”

Nhà cái: “…”

Nhà cái sâu sắc cảm giác bị chơi xỏ, lần này không có ý định thả dây dài câu cá lớn nữa, thẳng tay xóc ra tam tứ ngũ, ăn hết sạch mười tấm thẻ của Du Tiểu Mặc.

“Xem đi, ta vừa cược nhiều đã thua, vậy thì ta nào dám cược nhiều nữa…” Du Tiểu Mặc thở dài, nhìn về phía Lăng Tiêu: “Anh nói đúng ghê, cược đại tiểu chẳng vui gì hết, không chơi nữa, chúng ta đi thôi.”

Hai người đứng dậy định đi ra ngoài, năm kẻ trong đám đông bỗng đi ra chặn lại trước mặt họ, nguyên một đám mang bộ dạng hằm hằm, khí thế cũng không yếu.

Sau lưng, nhà cái đã đi tới, cái bộ mặt giả dối lừa Du Tiểu Mặc đặt cược lớn đã biết mất rồi, thay vào đó là nụ cười âm lãnh, nhìn biểu lộ kiêng kị của người khác là rõ, hẳn là chính hắn đã sai những kẻ này.

“Đã đến đây, thì đừng đi nữa.”

Du Tiểu Mặc buồn bực, “Đại ca, chúng ta đâu có thù oán với ngươi.”

Nhà cái sung sướng cười phá lên: “Đúng là không có thù, nhưng các ngươi lại có thù oán với huynh đệ của ta, dám gây sự với hắn chính là gây sự với ta, chỉ trách các ngươi xui xẻo, chọc ai không chọc lại chọc phải huynh đệ của ta, hắn đã nhờ ta gửi lời chào, nếu đêm nay không để lại chút gì, thì mặt mũi Vũ Thành này còn để đâu được, cơ mà, còn đang định tìm các ngươi, không ngờ các ngươi lại tự động dẫn xác tới cửa.”

Trong đầu Du Tiểu Mặc tự động hiện lên hình ảnh người nào đó, nếu nói ai có thù oán với họ, cũng chỉ có cái tên ngu xuẩn lòng dạ siêu hẹp hòi kia, không ngờ hắn cũng có huynh đệ ở sòng bài cơ đấy.

“Lăng, người này có tu vi Hoàng cảnh đỉnh phong nè, làm sao bây giờ? Em không phải là đối thủ của hắn, chết chắc rồi.” Du Tiểu Mặc chạy đến sau lưng Lăng Tiêu, bày ra vẻ mặt hoảng hốt tai vạ đến nơi rồi.

Lăng Tiêu lừ mắt rất không ưu nhã.

Nhìn thấy bộ dạng hèn mọn của hắn, bọn người xung quanh cười ha hả, kể cả năm kẻ đang chặn đường họ, mà phải nói chúng là người cười lớn tiếng nhất ấy.

Vũ Thành hơi khinh bỉ, còn đang định mở miệng, một tiếng kêu thảm thiết bỗng vang lên không hề có điềm báo trước.



CHƯƠNG 429: VŨ KHÍ THÀNH TƠ LỤA

Tiếng kêu thảm thiết thình lình vang lên kia làm mọi người ngơ ngác, sau đó lại thấy năm gã tay chân của Vũ Thành đều ngã nhào trên đất, mặt tái nhợt. Kẻ nào kẻ ấy ôm đầu, như thể bị kích thích, điên cuồng đập đầu vào đất, rất nhanh đã thấy vết máu xuất hiện.

Vũ Thành giật mình ngơ ngác, lúc tỉnh táo lại, ánh mắt tràn ngập sát khí đã rơi vào Du Tiểu Mặc đang tựa trên vai Lăng Tiêu, người kia nào còn kinh hoảng, cái mặt đang cười hì hì kia vô cùng chói mắt.

“Là ngươi làm!”

“Sao ta biết.” Du Tiểu Mặc rụt đầu lại.

Đương nhiên Vũ Thành không tin, nét mặt càng phẫn nộ hơn, “Các ngươi có gan, thì hôm nay lão tử đếch thèm quan tâm các ngươi có phải là viện sinh của Tiêu Dao Viện không, dám đùa giỡn ta, thì đừng hòng ra khỏi đây.”

Du Tiểu Mặc rất ngạc nhiên, tên này moi đâu ra lắm tự tin quá vậy? Chỉ là một tu luyện giả Hoàng cảnh bảy sao thôi mà, còn hung hăng càn quấy hơn cả hắn nữa.

Lăng Tiêu chẳng muốn nói nhiều, giải thích cho Du Tiểu Mặc, “Trong sòng bạc này có hai gã cường giả Đế cảnh, đại khái là hắn cậy vào chỗ đấy.”

Du Tiểu Mặc đưa mắt nhìn xung quanh, không phát hiện nhân vật khả nghi, “Vậy bây giờ phải làm sao, hình như hắn muốn giữ chúng ta ở lại thật á, nếu không quật ngã hắn, chắc hắn sẽ không từ bỏ ý đồ đâu, nhưng trong sòng bạc lại có người của hắn, nếu chúng ra tay…”

“Thế thì giết hết chúng đi là xong.” Du Tiểu Mặc câm nín, đây đúng là ý kiến hay… Mới là lạ! Sòng bạc này hình như cũng có máu mặt lắm, nếu giết chúng rồi ai mà chắc liệu đêm nay có người tìm tới báo thù không, đừng quên bọn họ còn ở lại ngay phía trên.

Du Tiểu Mặc châm chước hạ giọng, “Hay là chúng ta…”

“Rầm—— “ Tiếng vật nặng rơi xuống đất và tiếng bàn bị lật đã ngắt lời hắn

Đợi Du Tiểu Mặc nhìn sang, nhân vật chính của sự kiện này đang nằm trong một đống hỗn độn, sắc mặt trắng bệch, miệng phun máu tươi, cả người đều bày tỏ ‘Ta sắp chết rồi’.

Hai bóng người bay ra từ trong góc, nhanh chóng xuất hiện trước mặt Vũ Thành, hai người sốt ruột đỡ Vũ Thành dậy, xem xét thương thế của hắn, sắc mặt khẽ thay đổi, con mắt âm u hơn nhiều.

Tuy nói vụ việc này là do Vũ thiếu gia tự gây ra, nhưng không nói hai lời mà đã ra tay với Vũ thiếu gia, hiển nhiên là không để bọn họ vào mắt.

“Vũ thiếu gia, ngươi làm sao vậy?” Lão giả cau mày nhìn sắc mặt lúc trắng lúc xanh của Vũ Thành.

Toàn thân Vũ Thành đã ở biên giới sắp nổi giận, hắn chưa từng bị nhục nhã như thế này, phụ thân của hắn là một trong những quản sự của sòng bạc Song Ngư, tuy sòng bạc Song Ngư chỉ là một sòng bạc, nhưng thật ra nó là thế lực lớn nhất thành Trung Tâm, Vũ Thành đã tiêu dao ở thành Trung Tâm này lâu như vậy, đây là lần đầu tiên gặp phải kẻ đám đối xử với hắn như thế.

“Ta muốn để ngũ mã phanh thây chúng, không cần để ý tới Tiêu Dao Viện, bọn chúng còn chưa chính thức trở thành viện sinh, cho dù giết chúng ta cũng không thành vấn đề.” Vũ Thành đã giận tới cực điểm, ngược lại còn hơi tỉnh táo.

Lão giả thấy thế, hít một hơi, lúc này mới đặt sự chú ý lên người Lăng Tiêu và Du Tiểu Mặc, vừa nhìn đã không khỏi ồ một tiếng, lão có thể nhìn thấy thiếu niên sau lưng là đan sư cấp chín, nhưng lại không thể nhìn thấu nam nhân.

Một lão giả khác cũng phát hiện ra điểm này, ban đầu còn định động thủ tóm gọn hai người, giờ lại không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa, bây giờ nhớ lại, người này ra tay nhanh như vậy, ngay cả họ cũng không kịp phản ứng, đủ để chứng minh thực lực của y còn cao hơn họ.

“Các ngươi còn đứng ngây ra đấy làm gì, không mau động thủ.” Vũ Thành không biết suy nghĩ trong lòng họ, thấy hai người còn đứng sững tại chỗ không chịu động thủ, nổi đóa.

Lão giả cười khổ: “Vũ thiếu gia, không phải là chúng ta không muốn động thủ, mà là thực lực của người kia còn cao hơn chúng ta, ngay cả hai người chúng ta liên thủ cũng chẳng làm gì được.”

Bọn họ cũng muốn hòa giải lắm, nhưng Vũ thiếu gia đã nói trước mặt mọi người, hắn ra mặt vì huynh đệ.

Sắc mặt Vũ Thành đổi từ trắng sang xanh, cường giả mạnh hơn cả hai người, hoặc là Đế cảnh bảy sao, hoặc là cường giả Thần cảnh, nếu là phương án trước thì tốt, tửu lâu Song Ngư cũng có cường giả Thần cảnh, nhưng nếu là phương án thứ hai thì phiền toái rồi, trên cơ bản là không thể đắc tội.

Với tư cách là con trai của quản sự sòng bạc, Vũ Thành đã gặp rất nhiều loại người, tuy hắn ương bướng, nhưng cũng không phải là không có mắt nhìn người, nếu không phải An Kiều nói với hắn là đối phương chỉ có hai người, hơn nữa thực lực chẳng đáng là bao, bây giờ biết sự thật khác hoàn toàn với thông tin lúc trước, Vũ Thành không khỏi oán trách.

“Hai vị, thật ra là có hiểu lầm, không bằng dừng ở đây, hai vị cảm thấy thế nào?”

Lão giả thấy thái độ của Vũ thiếu gia đã mềm hơn, liền biết hắn không để tâm tới chuyện này nữa, đây cũng là nguyên nhân lão khá thích Vũ Thành, cầm được thì cũng buông được.

Chung quanh lập tức vang lên từng đợt âm thanh bàn tán xì xào, đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy Vũ Thành bị đánh, vậy mà còn chủ động xuống nước cầu hòa.

Quả nhiên, nắm đấm mới là đạo lý cứng rắn nhất.

Du Tiểu Mặc còn tưởng sẽ có một phen “ác chiến” chứ, không ngờ lại kết thúc như vậy, hắn không phải là người không biết nói lý, dù sao thì bớt đi một kẻ địch cũng tốt hơn, mà ngay từ đầu hắn và Vũ Thành đâu có thù hận, không cần vì thằng ngu kia mà kết thù, quá lỗ!

“Cứ như vậy đi.”

Đang định bỏ đi, Du Tiểu Mặc đột nhiên lấy ra một cái bình ngọc, bên trong chứa một viên linh đan trắng như tuyết, tiện tay ném cho Vũ Thành: “Đây là đan trị nội thương.”

Vũ Thành sững sờ nhận lấy, lúc hắn nhìn thấy viên linh đan đang lăn trong bình, nét mặt bỗng trở nên quái dị.

Khi hắn còn mải sững sờ, Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu đã đi ra ngoài.

Giọng nói hơi kích động của lão giả vang lên, “Vũ thiếu gia, đây chính là linh đan cấp chín Sinh Linh đan?”

Vũ Thành đáp lại, biểu lộ phức tạp.

Sinh Linh đan là bản nâng cấp của Sinh Cốt đan, Sinh Cốt đan là linh đan cấp sáu, chỉ làm cho tay chân mọc lại lần nữa, nhưng Sinh Linh đan lại cao hơn một tầng, có thể trị cả nội thương và ngoại thương, chỉ cần không bị chặt đầu, thì vết thương có nặng đến mấy cũng khôi phục được, hơn nữa còn không ảnh hưởng tới thực lực, nếu gặp kỳ ngộ còn có thể đột phá.

Cái này chính là đồ tốt, bởi vì không phải đan sư cấp chín vào cũng luyện được, loại linh đan này có yêu cầu rất cao với đan sư.

“Vũ thiếu gia, xem tỉ lệ linh đan này, hình như là linh đan thượng phẩm đó, xem ra người kia thật sự muốn hòa giải với ngươi.” Một lão giả khác cảm thán.

Nhờ lão nhắc nhở, Vũ Thành mới chú ý tới điểm này, linh đan hạ phẩm hay trung phẩm làm sao có thể so với giá trị của linh đan thượng phẩm, nếu giữ lại nó để sau này dùng, chắc chắn sẽ thành cây cỏ cứu mạng.

“Vũ thiếu gia, viên Sinh Linh đan này…” Lão giả nhìn viên linh đan trong tay hắn, muốn nói lại thôi.

Vũ Thành lập tức lùi lại, trợn mắt nói: “Làm gì đó, đây là của ta.”

Lão giả cứng họng, rõ ràng vừa này còn ra vẻ vướng mắc, giờ đã thay đổi nhanh như vậy rồi, nhưng mà, lão nhìn sắc mặt Vũ Thành, qua sự kiện lần này, chắc chắn sẽ không qua lại với tiểu tử kia nữa.

Tuy thiếu đi một mối quan hệ với Đan Sư Công Hội, nhưng không thể để cho tiểu tử tâm thuật bất chính kia làm hư Vũ thiếu gia, bản chất của thiếu gia nhà họ vẫn tốt lắm.

Hai người liếc nhau, không ngờ lại có phúc trong họa, xem ra rất có thể thiếu niên tên Du Tiểu Hắc kia lại là phúc tinh của thiếu gia cũng khó nói.

Lúc bọn họ đang cảm thán trong lòng, Du Tiểu Mặc đang cười trộm.

Thật ra là hắn cố ý đưa viên Sinh Linh đan kia đó, bởi vì hắn nhìn ra được, một người vừa hay tin huynh đệ bị sỉ nhục đã lập tức ra mặt giúp đỡ, hẳn không phải là kẻ đại gian đại ác gì, còn nữa, tuy từ đầu tới đuôi Vũ Thành đều biểu hiện rất phẫn nộ, nhưng trong ánh mắt vẫn còn lý trí.

Một người như vậy chắc chắn không ngu xuẩn như An Kiều đâu, cho nên hắn lợi dụng viên linh đan này để làm Vũ Thành xao động, lần sau gặp mặt, chắc sẽ không còn địch ý với họ nữa rồi.

Cuối cùng là An Kiều, nếu biết rõ huynh đệ tốt lại có thiện cảm với họ, chẳng biết sẽ có cảm giác gì nhỉ…

Lăng Tiêu phát hiện cứ thỉnh thoảng Du Tiểu Mặc lại phát ra tiếng cười hí hí rất ngu xuẩn, liền biết hắn lại muốn được hành hạ rồi đây, lập tức bước nhanh hơn, vừa về đến phòng đã ném hắn lên giường.

Du Tiểu Mặc lăn vào giữa giường, lại bò dậy, vừa ngẩng đầu đã hỏi: “Anh làm gì…” Sau đó hắn thấy Lăng Tiêu đang cởi đồ, lại yên lặng bò vào bên trong.

Tuy chưa nói hết câu, nhưng Lăng Tiêu đã giương mắt nhìn hắn, trong mắt đen kịt một màu.

Du Tiểu Mặc giải mã ra được một tin tức làm cho người ta đau cả trứng —— Ta muốn làm em! Cho nên mới nói hiểu rõ đối phương quá cũng không tốt, hắn thật sự không biết đến cùng thì lúc nãy hắn đã chạm vào dây thần kinh yếu ớt nào của y, anh nói đi, em sửa không được hả?

Lăng Tiêu cởi đồ xong liền đi tới, túm chân Du Tiểu Mặc lôi ra ngoài, đè hắn dưới thân, Du Tiểu Mặc còn định kháng nghị thì bờ môi đã bị chặn lại, cái tay đang nắm cằm hắn cũng dùng sức bóp mạnh.

Du Tiểu Mặc da mịn thịt mềm tỏ vẻ rất đau.

Dưới hình huống môi bị chặn chỉ có thể phun ra mấy tiếng rên rỉ, Du Tiểu Mặc cảm giác toàn thân đều bị sờ soạng một lượt, cái tay xấu xa kia đang xé toang y phục trên người hắn, mới mấy giây mà hắn còn trần trụi hơn cả Lăng Tiêu, chưa kịp phản ứng, hai chân đã bị đặt lên vai người nọ.

Còn không thèm dạo đầu luôn, Du Tiểu Mặc cảm giác phía dưới đang bị căng ra, thứ nóng hổi kia đang gắng gương chôn vào cơ thể hắn, Du Tiểu Mặc tức đến nỗi đạp đạp vai Lăng Tiêu, sắp chết rồi!

Giường kêu kẽo kẹt~ lắc lư…

Viết lên khúc hát thảm thiết của ai đó.

back top