Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 427-430: Tao niên

Ngọn đèn chiếu sáng cả căn phòng, trên mặt đất rơi lả tả mấy món cẩm bào được thêu tinh xảo màu ánh trăng, trường sam màu trắng cũng bị vứt dưới chân giường, trong đó, còn có mấy khối vải rách màu đen.

Đằng sau tấm màn màu trắng, hai bóng người cuốn lấy dính chặt vào nhau, bầu không khí nóng rực kiều diễm, phảng phất như mang theo rung động mạnh mẽ đâm tới, khiến cho người ta nóng bỏng khó nhịn.

Du Tiểu Mặc ngửa đầu, từ bắt đầu còn đau đớn nhưng đến bây giờ khoái cảm tê tê dại dại dâng lên như thủy triều, không ngừng quay cuồng trong cơ thể hắn, từng đợt từng đợt sóng mãnh liệt ùa đến.

Mặc dù đã làm rất nhiều lần, nhưng cơ thể hắn vẫn non nớt như trước, dưới động tác cường hành của người phía trên, hắn chỉ có thể bị động nhận lấy xâm nhập của nam nhân.

“Xem đi, em quả nhiên có thiên phú dị bẩm.”

Giọng nói khàn khàn của Lăng Tiêu mang theo một tia trầm thấp vui vẻ chậm rãi vang lên.

Du Tiểu Mặc há hốc mồm, lại không nói lên một chữ hoàn chỉnh, trong miệng thỉnh thoảng bị nam nhân va chạm mà thốt lên mấy tiếng rên rỉ, hai tay lần dò rốt cục cũng ôm lấy bả vai nam nhân, dùng chút sức lực còn lại nhướn người lên, há miệng cắn cổ y không chút do dự.

Anh mới có thiên phú dị bẩm, cả nhà anh mới có thiên phú bị bẩm.

Động tác chạy nước rút của Lăng Tiêu đột nhiên ngừng lại, trong lúc Du Tiểu Mặc có vẻ hả hê lắm, thì một cú va chạm nặng nề như muốn húc hắn bay ra ngoài đột ngột lao tới, làm cho dục vọng chôn vùi càng sâu.

Thiếu chút nữa thì Du Tiểu Mặc đã la lên, vội vàng cắn môi mình, nhưng dù vậy cũng không thể nào ngăn cản khoái cảm từ nơi đó lan tràn tới toàn thân, như bị điện giật đánh tới, nơi ngậm lấy vật gì đó vô thức kẹp chặt hơn.

Lăng Tiêu rên lên, “Kẹp chặt quá, thả lỏng một chút, ta không muốn chấm dứt quá nhanh.”

Du Tiểu Mặc lại giận dữ cắn y một miếng nữa, đã giằng co hơn một canh giờ rồi đó, lại còn nói là không muốn chấm dứt quá nhanh, chẳng lẽ phải làm suốt đêm mới chịu hả, không có cửa đâu.

Vì vậy, hắn càng kẹp chặt hơn.

Không ngờ, từng đợt tấn công trong cơ thể hắn bắt đầu cuồng dã hơn, cái trước ngay cái sau, như thể muốn chọc thủng hắn luôn, nếu không phải có Lăng Tiêu ôm eo, chắc hắn đã gục ngã từ sớm.

Không biết bao lâu, theo một tiếng gầm đè nén của nam nhân, một luồng nhiệt phun ra trong cơ thể hắn, số lượng tích góp cả một tháng vô cùng kinh người, bụng dưới như bị phình ra, phía dưới ướt nhẹp.

Mắt Du Tiểu Mặc tối sầm lại, không còn sức mà cử động.

Làm tình một lần mà còn mệt mỏi hơn là đánh một trận chiến, quả nhiên đây không phải là việc để người làm mà.

Trong đầu lóe lên ý nghĩ này, hắn liền ngủ trong hỗn loạn.

Ngày hôm sau tỉnh lại, Du Tiểu Mặc chỉ cảm thấy toàn thân như bị bánh xe lăn qua nghiền ép, xương cốt cứ vang lên răng rắc, nghĩ lại cảnh tượng nóng bỏng hôm qua, không nén được một tiếng chửi thề.

Thật ra tối hôm qua đâu chỉ làm một lần, sau khi hôn mê, nửa đêm hắn lại bị làm đến tỉnh lại, cái thứ khổng lồ chôn sâu trong cơ thể hắn cứ không ngừng rung động, sức mạnh và tốc độ làm hắn muốn bỏ qua cũng không được, căn bản là bị làm tới không thể đếm nổi.

Du Tiểu Mặc cảm nhận một lát, cơ thể nhẹ nhàng thoải mái, có thể thấy Lăng Tiêu đã tắm rửa giúp hắn, trên người cũng mặc quần áo sạch sẽ, mấy món đồ bị xé rách hôm qua, chắc đã nằm gọn trong thùng rác.

“Đau đau đau….”

Cố gắng ngồi xuống, ngũ quan của Du Tiểu Mặc đều nhăn lại thành một nhúm, hôm nay còn phải tới Tiêu Dao Viện điểm danh, vậy mà làm quá phận như thế này, xem ra chỉ có thể vào không gian để tắm linh thủy thôi.

Lúc trở ra, Du Tiểu Mặc sảng khoái tinh thần, nhảy xuống giường như không có chuyện gì xảy ra.

Lăng Tiêu vừa đi tới từ bên ngoài, nhìn thấy bộ dạng nhún nhảy hoạt bát của hắn, suy tư nói: “Chẳng lẽ hôm qua chưa làm đủ?”

Nghe xong lời này, mặt Du Tiểu Mặc đen thui, thẳng thắn quăng cho y một chữ, “Cút!”

Cuối cùng Lăng Tiêu không thèm cút, trên tay còn bưng điểm tâm nóng —— bánh bao và cháo.

Vận động cả đêm, Du Tiểu Mặc rất đói, ăn tới sáu cái bánh bao và một chén cháo mới vỗ bụng tỏ vẻ không ăn được.

Sau đó, hai người mới xuất phát tới Tiêu Dao Viện.

Đi từ tửu lâu Song Ngư tới Tiêu Dao Viện không xa lắm, nếu đi nhanh chỉ cần nửa giờ, mảnh đất trống tấp nập đông nghịt người hôm nọ, hôm nay chỉ còn rải rác vài trăm người, vô cùng trống trải, những người này đều là người thi đỗ, một số nhỏ là người đi cùng.

Bởi vì dậy trễ cho nên hai người tới khá muộn, đám người Cửu Dạ và Kiều Vô Tinh đã tới, đứng ngay trước cửa Tiêu Dao Viện, đang khẽ trò chuyện với nhau.

“Du Tiểu Hắc, chúng ta ở đây này.”

Một giọng nói hưng phấn bỗng vang lên, từ rất xa đã thấy người nọ đang nhiệt tình vẫy tay, là Nhan Huy, trên mặt nở nụ cười tươi.

“Quen là được rồi.” Lăng Tiêu cười cười thì thầm vào tai hắn.

Du Tiểu Mặc lừ mắt khinh bỉ, “Em biến thành Du Tiểu Hắc không phải vì anh hả, sao lúc ấy anh không tìm cho em cái tên dễ nghe một chút? Lại còn tự gọi mình là Lăng Mặc, đó là tên em cơ mà.”

Lăng Tiêu nhướn mày nói: “Chẳng lẽ em thích Du Tiểu Tiêu hơn?”

Du Tiểu Mặc sững sờ, lúc kịp phản ứng mới hiểu là Du Tiểu Tiêu, nhưng nghe cứ như Tiểu Tiểu (nho nhỏ), cái tên này còn khủng khiếp hơn, nếu hắn là nữ nhân sẽ không câu nệ đâu, nhưng hắn là nam nhân mà.

“Thôi thì, Du Tiểu Hắc cũng được.”

Lăng Tiêu chẳng thèm bất ngờ.

“Du huynh đệ, các ngươi đang nói gì thế, sắc mặt tệ quá?” Nhan Huy tò mò nhìn vẻ mặt Du Tiểu Mặc như dưa muối.

Du Tiểu Mặc uể oải lắc đầu, nói sang chuyện khác: “Bao giờ chúng ta được vào?”

“Cũng nhanh thôi, nhưng hình như có người vẫn chưa tới.” Nhan Huy gãi gãi đầu, đột nhiên hạ giọng, “Ta nghe nói, cái tên An Kiều kia cũng tới.”

Du Tiểu Mặc giật mình, “Chẳng phải hắn đã bị loại rồi sao?”

Nhan Huy hừ hừ, “Người ta có chống lưng, nghe nói là một nhân vật lớn của Đan Sư Công Hội ra mặt, Tiêu Dao Viện nể mặt mũi vị đó, cuối cùng mới đồng ý cho An Kiều nhập học.”

Du Tiểu Mặc chợt bật cười, đúng là tên đần.

Nhan Huy buồn phiền: “Ngươi cười gì thế?”

“Không có gì…”

Kiều Vô Tinh dẫn Thiên Tâm tới, vừa cười vừa nói: “Du huynh đệ, sau này chúng ta đều là viện sinh của Tiêu Dao Viện rồi, xin chỉ giáo nhiều hơn.”

Du Tiểu Mặc đang định đáp lời, đám người đứng phía sau bỗng vang lên một đợt tiếng vang ầm ĩ, ban đầu mọi người không quan tâm, nhưng nơi phát ra tiếng ồn quá ầm ĩ, đợi tới lúc tiếng vang càng ngày càng lớn, đám người kia đã tách ra làm hai, không gian trống như trải thảm đỏ cho người ta đi qua ấy.

Một người quen thuộc đến không tưởng được đang đi tới.

Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh.

Du Tiểu Mặc nhìn An Kiều vênh váo tự đắc, khóe miệng giật giật, đã thi trượt còn phải dựa vào quan hệ để nhập học, đã vậy mà còn không biết điều, cứ cố tình làm rầm rộ, tên này là ngu hay đần vậy?

Lăng Tiêu yên lặng nói một câu, “So với hắn, thực ra chỉ số thông minh của em cao lắm.”

Du Tiểu Mặc cười ha ha: “Nếu anh bỏ câu trước đi, em nghĩ mình sẽ cao hứng lắm đó.”

Lăng Tiêu nói: “Không được, nếu bỏ câu trước thì cũng phải bỏ luôn cả câu sau.”

Du Tiểu Mặc dùng sức lừ mắt khinh bỉ.

Nhìn thấy Du Tiểu Mặc đứng ở đây hoàn toàn không hề hấn gì, An Kiều nhíu mày, với giao tình giữa hắn và Vũ Thành, đáng lẽ phải ra tay từ hôm qua rồi chứ, nhưng nhìn Du Tiểu Mặc vẫn thản nhiên thế kia, chẳng lẽ Vũ Thành chưa động thủ.

An Kiều không hề biết chuyện xảy ra tối qua, Vũ Thành cũng không phái người nói cho hắn biết, cho nên tới lúc này An Kiều vẫn mờ mịt, không hề biết huynh đệ tốt đã có chút bất mãn với hắn.

“Xem ra ngươi cũng may lắm, vậy mà tối qua không chết.” An Kiều dừng lại trước mặt Du Tiểu Mặc, giễu cợt nói.

Du Tiểu Mặc sờ mũi một cái, cười nói: “Đúng rồi đó, ta cũng cảm thấy vậy.” Đúng là hắn may lắm.

An Kiều lạnh mặt, hắn rất ghét cái vẻ mặt này của Du Tiểu Mặc, như thể Du Tiểu Mặc không hề để tâm tới bất cứ điều gì, như thể tất cả những việc đã xảy ra chỉ có một mình hắn đang diễn trò vậy.

Nếu như Du Tiểu Mặc biết rõ ý nghĩ của An Kiều, nhất định sẽ cho hắn một cái đáp án khẳng định, đúng là ngươi đang diễn trò một mình.

“Ngươi chớ đắc ý.”

An Kiều lạnh giọng, trong mắt hiện hung quang.

Du Tiểu Mặc bình tĩnh nói: “Ta không đắc ý, ngược lại, người cần chú ý là ngươi đấy, lúc thi thì bị loại, ban đầu ngươi đâu có được vào Tiêu Dao Viện, bây giờ còn luân lạc tới mức phải nhờ Đan Sư Công Hội ra mặt mới được vào, ngươi không cảm thấy mất mặt sao? Ở đây cũng chỉ có một mình ngươi không dựa vào bản lĩnh để vào.”

Du Tiểu Mặc càng nói sắc mặt An Kiều càng khó coi, giọng điệu lúc nói câu cuối cùng kia càng làm cho hắn thấy Du Tiểu Mặc đang hả hê cười nhạo mình.

Thực ra, ngay từ đầu hắn vẫn không cảm giác được dựa vào trưởng bối để vào thì có gì mà mất mặt, ngược lại còn rất đắc ý, nhưng Du Tiểu Mặc vừa nói ra, hắn mới phát hiện, ánh mắt những người khác nhìn mình đều mang theo một chút trào phúng khó phát hiện.

“Nếu không phải do ngươi hãm hại ta…”

Du Tiểu Mặc cắt ngang lời An Kiều, dùng cặp mắt sáng ngời nhìn hắn: “Làm người phải biết dũng cảm thừa nhận sai lầm, lúc nào cũng quay đầu nhìn lại để làm gì, ngươi định dậm chân tại chỗ này sao? Đừng sống thế nữa, thiếu niên phải có một trái tim chân thành.”

Tràn ngập tính triết lý, làm mọi người xung quanh yên tĩnh một lát.

Đại ca, trước mặt ngươi là người đang nhìn ngươi như kẻ thù đó, ngươi dùng loại giọng điệu như trưởng bối giáo dục hắn là muốn diễn trò gì vậy?



CHƯƠNG 431: CỰ VÔ PHÁCH

Lúc đạo sư của Tiêu Dao Viện đi ra, An Kiều đã bị Du Tiểu Mặc với bề ngoài mang tính sát thương dùng chính sách dụ dỗ đánh cho cạn thanh máu, cuối cùng, dưới sự dẫn dắt của đạo sư, một đám người rầm rộ đi vào Tiêu Dao Viện.

Tiêu Dao Viện khác với học viện Đạo Tâm, nơi đây không cung cấp các điều kiện tiện ích cho đệ tử, ví dụ như linh mạch dưới mặt đất chẳng hạn, đây là một nơi rất đơn giản, dùng thực lực để nói chuyện.

Mọi người đi qua một con đường rộng lớn vắng vẻ, đạo sư vừa đi, vừa giảng giải về tình hình Tiêu Dao Viện cho họ.

Đại khái khoảng nửa giờ sau, bọn họ cũng tới bên dưới tòa kiến trúc khổng lồ này, so sánh với nó, con người chỉ bé nhỏ như con kiến, nếu không bay lên không trung để quan sát thì khó mà ước lượng được độ lớn nhỏ của nó.

“Phương thức được Tiêu Dao Viện áp dụng là cách sinh tồn để lên cấp, kiến trúc trước mặt các ngươi có tổng cộng một trăm tầng, mỗi tầng đều có lợi ích riêng, có thể học được bao nhiêu phải xem tạo hóa của các ngươi, đương nhiên, càng lên cao càng tốt, chỉ là các ngươi vừa tới đây, cho nên phải ở tầng một.”

Đạo sư nói những lời này để cho mấy người không biết gì như Du Tiểu Mặc, còn đám người của các công hội đã sớm biết từ lâu, hơn nữa còn biết toàn diện hơn, đạo sư vừa nói, Kiều Vô Tinh cũng đứng phía sau phổ cập những tri thức chưa được nhắc tới cho họ.

“Tên của tòa kiến trúc này là Cự Vô Phách, ngoại trừ viện sinh, thì đạo sư và các trưởng lão cũng ở trong đó, chỉ là họ ở không phải để tiện dạy học, mà là để quản lí viện sinh của mỗi tầng, cho nên sau khi tiến vào trong, các ngươi chỉ có thể dựa vào bản thân để lĩnh ngộ, người khác sẽ không chỉ bảo cho các ngươi đâu.”

“Còn nữa, phương thức thăng cấp của Cự Vô Phách đó chính là mỗi ba tháng có một lần khiêu chiến, mỗi người có tổng cộng ba lượt khiêu chiến và bị khiêu chiến, nếu thất bại, phải đợi tới ba tháng sau để gỡ lại.”

“Nếu như có người khiêu chiến mình, có được từ chối không?” Du Tiểu Mặc nghe mà tặc lưỡi không thôi, đây mới là cách dạy học muốn đòi mạng nhau nè.

Bước chân Kiều Vô Tinh dừng lại, hắn còn tưởng rằng người hỏi câu này là người khác, tùy tiện trả lời: “Có thể, nhưng chỉ có một cơ hội.”

Du Tiểu Mặc lại hỏi: “Nếu đồng thời có nhiều cá nhân khiêu chiến mình, người bị khiêu chiến có thể lựa chọn chiến đấu với ai không?”

Kiều Vô Tinh đáp: “Không thể, nếu như cao hơn ba người, sẽ tiến hành rút thăm, chọn ra một người trong số những người đó, nhưng người bị khiêu chiến có thể sử dụng cơ hội từ chối duy nhất kia, sau khi từ chối không cần rút thăm nữa.”

Du Tiểu Mặc trợn tròn mắt, “Tốt vậy hả?”

Thiên Tâm hoạt bát lúc lắc hai bím tóc, nghe Du Tiểu Mặc hỏi liền cười nhạo hắn, “Ngươi đần ghê, đương nhiên là không thể, khiêu chiến liên quan tới điểm tích lũy đó.”

Du Tiểu Mặc tự động bỏ qua câu trước, “Điểm tích lũy là thứ gì vậy?”

Thiên Tâm nói: “Điểm tích lũy liên quan tới số lần khiêu chiến, mỗi lần thắng sẽ được cộng một điểm, từ chối sẽ bị trừ một điểm, thua thì không cộng cũng chẳng trừ, mà điểm tích lũy có thể dùng để đổi rất nhiều thứ, cụ thể thì chờ vào trong ngươi sẽ biết.”

Du Tiểu Mặc đã hiểu, cũng tương tự với việc dùng điểm ở học khu A, nhưng hình thức thì tàn khốc hơn nhiều.

Đạo sư đưa họ tới tầng thứ nhất, vừa nhìn đã biết điều kiện sinh hoạt không được tốt cho lắm.

Nhìn căn phòng vừa bẩn vừa nhỏ, Du Tiểu Mặc cảm thấy hắn có tí thích sạch sẽ, chớ nói chi là Lăng Tiêu, ngũ quan của y đã nhăn lại thành một nhúm rồi kìa.

Đạo sư nói: “Mỗi người ở một phòng, nếu có dẫn theo người, Tiêu Dao Viện không cung cấp nơi dừng chân.”

Nghe nói thế, một số người rên la.

Gian phòng nhỏ như vậy, ở một mình đã chật lắm rồi, sao có thể ở hai người được.

Đa số đã nghĩ tới việc bảo người đi theo trở về.

Du Tiểu Mặc cũng đoán được đại khái, tuy Tiêu Dao Viện không có quy định dẫn người theo, nhưng ở mấy nơi thế này, làm gì có ai muốn cho người ở cùng.

“Thực ra các ngươi không cần lo lắng, chúng ta không phải ở nơi rách nát này lâu đâu, bởi vì ba ngày nữa chính là khiêu chiến đấu diễn ra mỗi ba tháng, mặc dù chúng ta vừa gia nhập nhưng vẫn có thể tham dự ngay, nếu không muốn ở đây, phải cố gắng leo lên, điều kiện mấy tầng trên còn tốt hơn chỗ này nhiều, không gian cũng rất rộng rãi.”

Thiên Tâm tùy tiện đi vào, đáng lẽ thiếu nữ phải thích sạch sẽ hơn người khác, nhưng nàng lại biểu hiện rất bình thường.

Gian phòng của họ được xếp cạnh nhau, cộng thêm việc phòng quá nhỏ, cho nên muốn qua lại chỉ cần đi có vài bước.

Giọng nói dí dỏm của Thiên Tâm lại vang lên, “Du Tiểu Hắc, các ngươi dọn phòng một chút đi, đợi lát nữa ta sẽ đưa các ngươi tới sân khiêu chiến tham quan, trước kia ta đã tới mấy lần rồi đó.” Mặc dù là lúc nhỏ.

“Ừa!”

Bạn Hắc nào đó vẫn chưa trả lời, âm thanh hưng phấn của Nhan Huy đã vang lên.

Thiên Tâm liếc hắn một cái, thì thầm: “Đâu có hỏi ngươi.” Cuối cùng vẫn không nói gì, phải biết hòa thuận mới phát tài, phải đoàn kết mới có yêu thương, Vô Tinh ca ca nói vậy.

Du Tiểu Mặc thở dài, sau đó hắn lại không cam lòng nhìn đầu sỏ đang đứng bên cạnh mình, “Còn không mau qua giúp một tay, bẩn muốn chết.”

Rất ít các bạn nam thích sạch sẽ, nhất là mấy người trong đầu chỉ biết tu luyện, cho nên đa số không quá chú ý vệ sinh, hơn nữa đây là tầng một, ai ai đều nghĩ mình sẽ leo lên nhanh thôi, càng không có ý định dọn dẹp.

Du Tiểu Mặc lấy ra hai cái khăn lau trong không gian, sau đó bảo Lăng Tiêu lấy một thùng nước bình thường từ không gian của y, nếu dùng linh thủy ở chỗ này thì quá phung phí của trời, hắn ném một cái cho Lăng Tiêu.

“Em dọn rác chỗ này, anh lau giường trước đi.”

Lăng Tiêu nhìn chằm chằm cái khăn lau trong tay, trên mặt không lộ vẻ gì.

Du Tiểu Mặc thấy y không nhúc nhích, liền cười hì hì: “Việc gì cũng có lần đầu nha, đợi anh quen là được rồi.” Nói xong hắn lấy ra một cây chổi bắt đầu quét dọn.

Nghe được động tĩnh của họ, Nhan Huy đi tới trước cửa phòng, nhìn thấy động tác của Du Tiểu Mặc thì kinh ngạc cực kỳ, “Sao ngươi biết mà mang theo chổi, đừng bảo ngươi luôn mang theo mấy thứ này nha?”

Du Tiểu Mặc bình tĩnh trả lời: “Trước kia ta ở một mình.”

Nhan Huy lại nói: “Ngươi còn có cái chổi nào nữa không, cho ta mượn một cái được không?”

Du Tiểu Mặc dừng một chút, “Không có, nhưng đợi ta quét xong rồi cho ngươi mượn.”

Nhan Huy mừng rỡ gật đầu.

Lúc này, giọng nói yếu ớt của đại thúc truyền vào, “Xin hỏi, có thể cho ta mượn với được không?” Cá tính của người này khá ngại ngùng, ít khi dám lộ mặt.

Khóe miệng Du Tiểu Mặc giật một cái, “Được.”

Đợi Du Tiểu Mặc sắp quét xong, Lăng Tiêu mới bắt đầu bất đắc dĩ hành động, chỉ là bởi vì quá nhiều bụi, mới lau một lát mà khăn đã đen xì, đành phải giặt đi giặt lại, kết quả không bao lâu sau, một chậu nước trong veo đã đổi màu đen thui.

Du Tiểu Mặc đổi chậu nước khác, phải dùng tới mười chậu mới lau sạch giường, sau đó hắn lại dùng vải bố để lau khô giường.

Ban đầu hắn còn định lau sàn, nhưng tro bụi tích tụ trên đất dày hơn giường quá nhiều, hơn nữa còn thành từng khối từng khối trên mặt đất, không biết dính vào mấy thứ bẩn thỉu gì, nếu cố ý lau sẽ rất phiền toái, Lăng Tiêu không chịu làm đâu.

Lăng Tiêu tiện tay ném tấm vải bẩn, dùng một loại giọng điệu đương nhiên nói: “Em biết là tốt rồi, cũng đúng lúc, ta đỡ phải kiếm cớ nữa.”

Du Tiểu Mặc bị chọc giận mà cười phá lên, ngài không muốn làm gì còn phải kiếm cớ sao?

Cái này không phải là thẳng thắn đâu, mà là dối trá!

Lăng Tiêu dối trá lập tức chiếm cứ cái giường mới được lau sạch sẽ, thoải mái duỗi lưng một cái.

Nhưng cuối cùng hắn vẫn nghe theo lời Lăng Tiêu, sàn nhà bẩn như vậy, nếu có máy lau nhà như ở hiện tại thì tốt quá, nhưng đáng tiếc nơi này không có, hết thảy đều phải dựa vào hai tay, cũng may mà họ chỉ ở đây có ba ngày.

Hai khắc sau, Thiên Tâm cũng tới tìm họ.

Đi cùng họ còn có người của Đan Sư Công Hội, cũng không biết An Kiều có ý định gì, còn chịu đi thăm sân khiêu chiến với đám Du Tiểu Mặc.

Cự Vô Phách có một trăm tầng, mỗi mười tầng đều có một sân khiêu chiến rộng lớn thông dụng xây dựng ở trung tâm của mười tầng lầu, một sân đấu như đấu trường thú cổ của La Mã, mỗi khi kì khiêu chiến ba tháng tới, nơi này sẽ có vô số người tụ tập.

Về điểm này, Tiêu Dao Viện có một quy định, đó chính là một lần khiêu chiến không được vượt quá hai mươi tầng, cho nên dù thực lực của ngươi cao tới đâu, cũng không thể leo lên tầng cao nhất trong giây lát.

Trên cơ bản thì khiêu chiến từ tầng bảy mươi trở xuống không có gì đáng xem, sân khiêu chiến thật sự làm cho người ta cảm thấy hưng phấn kích thích là những tầng ở phía trên cùng, những trận chiến trên ấy có thể làm cho người ta hưng phấn tới nỗi tim đập rộn ràng, huyết dịch sôi trào.

Từ tầng bảy mươi đến tầng một trăm khác với những tầng phía dưới, ba mươi tầng này chỉ có một sân khiêu chiến, cho nên các trận khiêu chiến ba tháng đều tiến hành trên một sân đấu, cũng là sân đấu náo nhiệt nhất trong Cự Vô Phách.

Nhưng không phải ai cũng có điều kiện để vào quan sát, những người ở tầng bảy mươi trở xuống phải tốn một điểm tích lũy mới có thể vào, mỗi ngày một điểm.

Bởi vì bọn họ mới tới, tạm thời không thể lên trên.

Thiên Tâm dẫn họ tới sân đấu của tầng năm mươi.



CHƯƠNG 432: BẢNG NGỌC THẠCH

Bởi vì ba ngày sau khiêu chiến đấu sẽ diễn ra, mỗi người ở tầng trệt đều biểu hiện rất hừng hực để nghênh đón khiêu chiến đấu.

Cự Vô Phách có mười cầu thang thông thiên, dựng dọc theo sân đấu nối thẳng tới tầng một trăm, chỉ cần đi dọc theo những cầu thang này là có thể nhìn thấy các sân đấu. Chỉ là từ tầng sáu mươi chín trở nên được xếp đặt trạm canh gác.

Đường Thiên Tâm dẫn họ đi là cầu thang số sáu, đi lên có thể gặp không ít người đi tới đi lui, một số thì vui vẻ nói chuyện, số còn lại thì đăm chiêu ủ dột.

Thiên Tâm dẫn họ tới sân số một, bởi vì từ đây tới tầng mười có nhiều người ở nhất, cho nên đây cũng là sân lớn nhất.

Sau đó Thiên Tâm dẫn họ lên thẳng tầng năm mươi, sân đấu số năm có thể gọi là một đường ranh giới của Cự Vô Phách. Trước kia, rất nhiều cường giả đều xuất hiện trong sân đấu này, cho nên nó chính là sân đấu náo nhiệt thứ hai trong Cự Vô Phách, tuy sân đấu của tầng sáu mươi rất mạnh, nhưng không náo nhiệt bằng.

Đợi tới khi bọn họ tới, bên trong sân đấu đã có người rồi.

Thiên Tâm giải thích: “Sân đấu số năm khá đặc biệt, các cường giả đều quật khởi ở đây, bởi vì không thể đi tiếp lên trên cho nên đa số người đều tập trung ở nơi này. Mỗi khi khiêu chiến đấu bắt đầu, chỗ ngồi nơi này luôn chật ních, có người còn tới sớm để chiếm chỗ đẹp.”

Du Tiểu Mặc cũng phục họ lắm, còn tới trước ba ngày để giành chỗ, đến cùng thì nơi này phải sôi động tới mức nào.

Nhưng đây cũng là chuyện phải làm thôi, chỗ ngồi nơi này là công cộng mà, ai cướp được trước thì là của người đó, ai đi muộn có khi còn không có chỗ.

Đương nhiên cũng có khả năng xuất hiện mấy kẻ vô lại bá đạo cướp chỗ của người khác, nhưng tình huống này hiếm khi xảy ra. Hơn nữa nhìn người khác chiến đấu cũng là một cơ hội học tập, cho nên rất ít người chịu bỏ qua.

“Đúng rồi, nếu như các ngươi muốn khiêu chiến vào ba ngày sau tốt nhất phải báo danh trong hai hôm nay, nếu không chỉ có thể đợi đến ba tháng sau, bởi vì ngày cuối cùng dùng để an bài việc so tài.” Dẫn mọi người đi dạo xong, Thiên Tâm mới nhắc tới chuyện này.

“Chúng ta phải tới đâu để báo danh?” Nhan Huy hỏi.

Kiều Vô Tinh bên cạnh Thiên Tâm mở miệng nói: “Những tầng có số năm trong Cự Vô Phách chính là chỗ báo danh.”

Nhan Huy đảo mắt một vòng: “Vậy các bây giờ ngươi định tới tầng nào?”

Cái này còn phải hỏi sao?

Đương nhiên là tầng mười lăm rồi, có thực lực mà phải nhích từng bước một, đây không phải là làm ra vẻ nữa, mà là ngu hết chỗ nói, huống chi mỗi người chỉ có ba cơ hội khiêu chiến.

Thiên Tâm khinh bỉ nhìn hắn một cái.

Kiều Vô Tinh nhìn về phía Cửu Dạ, cười nói: “Muốn đi cùng không?”

Cửu Dạ yên lặng gật đầu, tuy địa vị của y ở Đan Sư Công Hội không thấp, nhưng cũng chỉ nghe nói qua về nơi này, y chưa bao giờ tới Cự Vô Phách.

Uyển Nhã và Trương Lan Vũ cũng không có dị nghị gì.

“Hừ, bản thiếu gia còn lâu mới đi chung, đứng cùng họ Du kia đã cảm thấy gớm.” An Kiều lạnh lùng hừ một tiếng, ánh mắt lạnh lẽo rơi vào trên người Du Tiểu Mặc.

Thiên Tâm lập tức giơ tay lên vẫy vẫy với An Kiều, cười tủm tỉm nói: “Tạm biệt, không tiễn!”

Nghe được câu này, mặt An Kiều lập tức đen thui.

Du Tiểu Mặc cảm thấy đại thiếu gia này khó hầu hạ quá, lại còn mắc chứng hay quên, mới nãy còn đi cùng họ, sao không nói thế đi? Bây giờ còn xì hơi*, không chỉ không vang, mà còn tự làm mình thối luôn.

An Kiều xanh mặt bỏ đi, theo sau còn có mấy tên tùy tùng.

Thiên Tâm nhìn bóng lưng hắn hừ hừ, “Tốt quá cơ, cái tên làm người ta chán ghét đã đi rồi, cuối cùng thì thế giới cũng được thanh tĩnh.”

Mấy người của Đan Sư Công Hội đều không nói gì.

Bởi vì họ đi dạo tới tầng thứ năm mươi, cho nên lúc này phải đi xuống dưới, Du Tiểu Mặc kéo tay Lăng Tiêu đi sau cùng, vừa đi vừa tổng kết tin tức đã nghe được hôm nay.

Kỳ hạn khiêu chiến của Cự Vô Phách là ba tháng, mà chắc Tiêu Dao Viện sẽ không cấm viện sinh ra ngoài đâu ha, nói cách khác, khoảng thời gian ba tháng này có thể tự do chi phối theo ý cá nhân, nhưng mà vẫn không đủ.

Kỳ hạn Hùng Tiếu đưa ra chỉ còn nửa tháng, mà từ Trung Thiên tới Nam Lục cả đi cả về hết hai tháng, căn bản là không thể kịp nổi lần thi đấu sau.

Còn nữa, nếu có người khiêu chiến mình, mà mình lại không thể nào xuất hiện, trọng tài sẽ phán quyết mình thua phải không, hây, hắn bỗng cảm thấy có lẽ mình đã tới Tiêu Dao Viện quá sớm.

“Em đang tự xoắn xuýt gì thế?” Lăng Tiêu lên tiếng hỏi.

Du Tiểu Mặc liền nói ý nghĩ của mình cho y biết, kết quả lại bị cười nhạo.

Lăng Tiêu cười nhạo: “Em không thể đi, nhưng ta có thể.”

Du Tiểu Mặc ngẩn ngơ, ý của y là chuẩn bị bỏ hắn một mình ở đây sao? Có lẽ hắn đi sẽ chẳng có tác dụng gì, nhưng vì hắn nên Phong Trì Vân mới bị bắt, hắn phải đi, nghĩ vậy, Du Tiểu Mặc lập tức dùng ánh mắt kiên định nhìn Lăng Tiêu chằm chằm.

Lăng Tiêu khẽ cười.

Du Tiểu Mặc nổi cáu rồi.

Lăng Tiêu lau trán hắn, nhẹ giọng nói: “Phu nhân, em toát mồ hôi.”

Du Tiểu Mặc lập tức gạt bay tay y, lãnh diễm cao quý hừ một tiếng, không thèm nói chuyện với y, hắn quyết định chiến tranh lạnh.

“Các ngươi làm sao thế?” Nhan Huy đi trước bỗng quay đầu lại.

Lăng Tiêu thờ ơ liếc hắn, “Không có gì.”

Nhan Huy nhìn Du Tiểu Mặc vài lần, rõ ràng nét mặt của hắn rất thúi, nhưng có thể nghe ra ý tứ của Lăng Tiêu là không muốn nói, cũng không dám hỏi nhiều, nhìn thêm một lần mới thu ánh mắt.

Lúc gần tới tầm mười lăm, Du Tiểu Mặc đột nhiên lẩm bẩm một câu, “Ta không tin không có cách khác, Tiêu Dao Viện đã được sáng lập từ rất lâu, chắc chắn đã từng gặp được đủ các kiểu vấn đề, cho nên phải có cách giải quyết mới đúng.

Cũng không lâu lắm, một đoàn người đã tới tầng mười lăm rồi.

Bởi vì đây là thời kỳ cao điểm để báo danh, cho nên toàn bộ tầng mười lăm vô cùng chật chội, còn chưa tới gần đã thấy đám người chen chúc gần điểm báo danh, mọi người đều bị giật mình.

Nhưng hỏi ra mới biết, hóa ra đa số đều là tới xem tình hình khiêu chiến, còn có một số người muốn xác định mình có bị khiêu chiến hay không, bị ai khiêu chiến, cho nên mới ùa tới điểm ghi danh.

Điểm ghi danh có năm cửa sổ, ngay phía trên cửa sổ có một màn hình cực lớn, phía trên đang chạy tên và số tầng người bị khiêu chiến cùng người khiêu chiến, rậm rạp chằng chịt, ai nhìn cũng phải hoa mắt.

“Chúng ta tới cửa sổ thứ năm nhìn xem, có vẻ vắng hơn.”

Du Tiểu Mặc không có hứng thú với mấy cái tên đang chạy trên màn hình, đâu có quen biết gì, sự chú ý của hắn đặt hết vào cửa sổ số năm, sau khi phát hiện một cái cửa sổ khá vắng vẻ, liền nóng lòng quay sang nói với Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu rủ mắt xuống nhìn Du Tiểu Mặc mới một giây trước còn làm bộ không thèm nói chuyện với y, còn đang dự tính hắn có thể nhẫn nhịn khoảng mười phút, kết quả là chẳng tới nổi năm phút, quả nhiên y vẫn đánh giá hắn quá cao.

Không thấy Lăng Tiêu đáp lại, Du Tiểu Mặc nghi ngờ quay đầu, vừa quay lại đã thấy y đang nhìn mình trêu ghẹo, lập tức…

“…”

Lăng Tiêu chậm rãi cười rộ lên, “Đi thôi.”

Du Tiểu Mặc đưa mắt nhìn bóng lưng đi, vỗ vỗ miệng mình mấy cái, đúng là quá tiện.

Hai người gõ cửa sổ thứ năm, bên trong là một nữ chấp sự, nhìn thấy bọn họ liền dùng giọng điệu nói việc chung: “Báo tên, cấp bậc, số tầng của các ngươi cùng số tầng muốn khiêu chiến.”

Du Tiểu Mặc nói: “Du Tiểu Hắc, tầng một, đan sư cấp chín, muốn khiêu chiến người ở tầng hai mươi.”

Nữ chấp sự dừng lại, ngẩng đầu kinh ngạc dò xét hắn, mãi một lúc sau mới nói: “Chẳng lẽ ngươi mới tới?” Vậy mà đã là đan sư cấp chín, thiếu niên này quá trẻ rồi đó.

Du Tiểu Mặc nói: “Đúng, xin hỏi có vấn đề gì không?”

Nữ chấp sự không nói gì, bởi vì đây không phải là lần đầu tiên xảy ra tình huống thế này, mỗi năm Tiêu Dao Viện đều tuyển viện sinh mới, lâu lâu lại có vài người khiêu chiến thẳng tới tầng hai mươi, sau đó bà ta đưa danh sách của tầng hai mươi cho hắn nhìn.

Danh sách là một tấm bảng ngọc thạch, chất liệu khá giống ngọc giản, khác ở chỗ dùng bảng ngọc thạch có thể nhìn được nội dung bên trong từ ngoài, mà lúc này bên trên bảng ngọc thạch đang hiện lên số tên và cấp bậc của tất cả những người ở tầng hai mươi.

Du Tiểu Mặc kiểm tra một hồi, phát hiện người khiêu chiến tương đối phân tán.

Tình huống hắn hỏi Kiều Vô Tinh lúc trước xuất hiện khá ít, đa số người vì muốn lên tầng thật nhanh, sẽ cố tránh những người bị khiêu chiến quá nhiều.

Bởi vì số người càng nhiều sẽ phải tiến hành rút thăm, ai mà biết liệu mình có được rút trúng hay không, cho nên vì không phải uổng phí cơ hội, đa số đều chọn những người ít hoặc chưa khiêu chiến.

Nhưng cũng có người chỉ bị một người khiêu chiến, những người này đều có chút thanh danh.

Du Tiểu Mặc không muốn mạo hiểm vào việc rút thăm, cho nên chọn đại lấy một trong số những người kia.

Lúc này, nữ chấp sự ghi tên của hắn vào, bởi vì bảng ngọc thạch có liên hệ với nhau, cho nên sau khi ghi tên sẽ lập tức xuất hiện ở những bảng ngọc thạch khác.

Cửu Dạ cũng đang nhìn danh sách này, vừa nhìn thấy tên của Du Tiểu Mặc bỗng hiện lên, ánh mắt dừng một chút, sau đó chọn lấy một người phía dưới hắn.



CHƯƠNG 433: TÂM LINH BÉ NHỎ

“Xin hỏi, mỗi người có ba cơ hội báo danh phải không, bây giờ ta báo danh một trận, còn hai cơ hội dư lại có thể dùng không?” Du Tiểu Mặc nhìn nữ chấp sự ghi chép xong mới nói.

Lúc trước Kiều Vô Tinh nói mỗi người có ba cơ hội khiêu chiến, có thể hiểu đây là cơ hội cho các viện sinh gỡ lại, nhưng đối với những viện sinh có thực lực, nếu thắng ngay từ trận đầu, chẳng phải sẽ uổng phí mất hai cơ hội phía sau sao, vì vậy nên mới có câu hỏi này.

Hiển nhiên, nữ chấp sự hoàn toàn không bất ngờ, lạnh nhạt nói: “Có thể, nhưng phải đợi trận này kết thúc mới được báo danh tiếp.”

Thực ra thì thắng hay thua đều có thể báo danh tiếp, chỉ là bên phía Tiêu Dao Viện cần thời gian để an bài trận đấu cho hợp lý, hơn nữa cũng có một người chỉ sử dụng cơ hội thứ nhất hoặc thứ hai, cho nên mới phải báo danh thành nhiều đợt.

Du Tiểu Mặc lại hỏi: “Nếu như ta có việc, biết thời điểm tranh tài mình không thể có mặt, liệu có cách gì để không phải tham gia khiêu chiến đấu không?”

Nghe vậy, nữ chấp sự hơi nhướng mày, “Cách thì cũng có, nhưng phải xin trước năm ngày, hơn nữa phải có lý do chính đáng, nếu được thông qua thì tên ngươi sẽ được xóa khỏi danh sách.”

Du Tiểu Mặc mừng rỡ vạn phần, bởi như vậy, hắn có thể đi Nam Lục với Lăng Tiêu rồi, nghĩ thế, hắn lập tức ném cho Lăng Tiêu một cái nhìn rất đắc ý.

Lăng Tiêu nhận được ánh mắt khiêu khích của Du Tiểu Mặc, nhưng chỉ cười cười.

Bạn nhỏ nào đó muốn làm tặc nhưng lại không có gan, lại ỉu xìu, quả nhiên hình ảnh mơ mộng đạp lên đầu y chỉ có thể thầm nghĩ trong lòng.

Len ra khỏi đám đông, những người khác đều báo danh xong rồi.

Bởi vì bọn họ vừa báo danh, cho nên tên và đối thủ bị khiêu chiến lập tức xuất hiện trên màn hình.

Trên màn hình lớn xuất hiện mấy cái tên quen thuộc và xa lạ, một số người không khỏi hét lên kinh ngạc.

Mấy cái tên quen thuộc chính là những người được công nhận là mạnh nhất, tất cả mọi người đều chọn những người có thực lực hơi yếu để ra tay, cho nên hiếm ai lại đi khiêu chiến mấy người này, vậy là khi tên bọn họ vừa xuất hiện, lập tức gây chú ý.

“Mấy người này ở đâu ra vậy, sao chẳng có ai quen thuộc hết?”

“Mới một lát mà đã xuất hiện nhiều như vậy, phía dưới tầng hai mươi đâu có người nào xuất chúng đâu…”

“Ta nhớ mấy ngày nay hình như là thời gian Tiêu Dao Viện tuyển viện sinh mới.”

“Hóa ra là tân sinh, bảo sao lại quyết đoán như vậy, trong số học sinh mới hàng năm luôn xuất hiện một hai người có thực lực rất mạnh, chuyện này cũng không phải ngoại lệ, chỉ là hình như nhân số nhiều hơn năm ngoái rất nhiều.”



Chung quanh vang lên tiếng bàn tán, ánh mắt nhìn đám Du Tiểu Mặc cũng mang theo một chút hâm mộ và ghen ghét, bởi vì hàng năm, tốc độ leo tầng của mấy thiên chi kiêu tử này không phải nhanh mà là cực nhanh.

Năm nay vừa nhập học đã gặp ngay khiêu chiến đấu, có lẽ sau trận chiến này, bọn họ sẽ leo lên thẳng tầng năm mươi cũng không chừng, so với mấy người bò từng tầng một như bọn hắn, quả là khác nhau một trời một vực.

Đoàn người đi ra khỏi chỗ ghi danh tầng mười lăm, Kiều Vô Tinh mới nói: “Hôm sau sẽ có thời gian thi đấu, đến lúc ấy mọi người nhớ tới xem.”

Sau đó bọn họ liền tản.

Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu không đi nghe ngóng tin tức của Cự Vô Phách như những người khác, mà trở lại tầng một.

Lúc trước Thiên Tâm có nói mỗi tầng của Cự Vô Phách đều có lợi ích riêng, nàng chỉ nói qua loa, trong một trăm tầng, chỉ có tầng một là không có gì, đây cũng là lý do vì sao tầng một lại vắng vẻ như vậy, sau khi bọn họ xuống tới nơi, riêng tầng một gần như không có bóng người.

Tới tận đêm khuya, mọi người mới lần lượt trở về.

Ban đêm, Du Tiểu Mặc cẩn thận nằm ngủ trên giường đá.

Giường đá dài hai mét rưỡi, nhưng chỉ rộng có nửa mét, đừng nói là hai người cùng nằm, đối với một người khá cường tráng thì cái giường đá nửa mét này chẳng đủ nằm.

“Chật thế này thì ngủ kiểu gì bây giờ?” Du Tiểu Mặc ném vấn đề cho Lăng Tiêu.

Phòng bên cạnh có mấy tên siêu nhạy cảm, cho nên không thể vào không gian ngủ được, càng không thể nằm trên mặt đất, quá bẩn, cho nên chỉ có thể ngồi.

Nét mặt Lăng Tiêu mang theo một chút lười biếng, ngồi trên giường đá cười tà khí: “Em có thể ngủ trên người ta, ta không ngại.”

Biết ngay y sẽ nói thế mà, Du Tiểu Mặc dứt khoát cởi giày ra ngồi xếp bằng bên cạnh y, kiên định nói: “Buồn ngủ thì anh ngủ một mình, bây giờ em quyết định tu luyện.”

“Tu luyện hả, anh theo em.”

Không biết nghĩ đến cái gì, Lăng Tiêu cười rộ lên đầy gian trá, trong lúc Du Tiểu Mặc kinh ngạc mở mắt, y lập tức bổ nhào về phía hắn, đánh bay vẻ mặt kinh ngạc của Du Tiểu Mặc.

“Này…”

Hôm sau, Du Tiểu Mặc đeo hai cái quầng mắt đứng dậy từ trên giường, hôm qua bị Lăng Tiêu giày vò một đêm, nhưng không phải là giày vò kiểu kia đâu, dù sao bên cạnh có nhiều người như vậy, hắn có lớn mật đến mấy cũng không dám làm tình với Lăng Tiêu.

Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.

Du Tiểu Mặc đi ra mở cửa xem xét, phát hiện Nhan Huy và Trình Hướng Vinh, không thấy những người khác đâu, chắc đã có nơi đi riêng rồi, “Là các ngươi hả, tìm ta có chuyện gì?”

Nhan Huy quan tâm nói: “Tối qua ngươi không ngủ ngon sao, sắc mặt hơi tệ.”

Du Tiểu Mặc ngáp một cái, “Đúng thế.”

Trình Hướng Vinh vội hỏi: “Vậy thì ngươi tranh thủ thời gian nghỉ ngơi đi, hai ngày nữa phải thi đấu rồi, đừng để ảnh hưởng tới tâm trạng, nếu thua thì không tốt đâu.”

Tiễn hai người đi, Du Tiểu Mặc dùng sức vỗ vỗ mặt, ở đây không có nước để tắm, cũng không biết Lăng Tiêu đi đâu, hắn đành phải dùng linh thủy để rửa mặt, đúng là sảng khoái tinh thần.

Một lát sau, Lăng Tiêu đã trở về, Du Tiểu Mặc nói với y một tiếng rồi chuẩn bị vào không gian, Lăng Tiêu không muốn ở ngoài một mình, liền vào chung.

Không gian xanh mơn mởn, rộng hơn lần đầu Du Tiểu Mặc nhận được nó, chỉ là tốc độ mở rộng rất chậm chạp, cho nên thường xuyên ra vào không gian sẽ không phát hiện ra điểm nào.

“Không gian này đã hoàn toàn ràng buộc với em, hơn nữa nó không phải là không gian giới chỉ bình thường, cho nên rất có thể phát triển theo sự trưởng thành của em.” Lăng Tiêu đi về phía nhà gỗ.

Du Tiểu Mặc cảm thấy không quan trọng, diện tích không gian lúc này đã đủ rồi, tăng lên cũng không dùng tới, cho nên chẳng cảm thấy kinh hỉ tẹo nào.

Lăng Tiêu nhìn thấy nét mặt của hắn, liền giải thích: “Không gian của em khá đặc biệt, nó tăng trưởng thì linh khí cũng tăng trưởng, con suối ở trung tâm linh hồ cũng sinh ra nhiều linh thủy hơn.”

Du Tiểu Mặc ngơ ngác, lập tức chạy vội tới chỗ linh hồ.

Chỉ là đám Xà Cầu không ở đây, nếu có mặt, hắn có thể hỏi sản lượng mỗi ngày của con suối, chứ trong thời gian ngắn thế này không thể nhìn ra sự khác biệt, đành phải bỏ cuộc, dù sao chúng cũng không mọc chân bỏ chạy.

Quay người đã thấy Lăng Tiêu đi về phía ruộng linh thảo, Lăng Tiêu đang ngồi xổm trong ruộng thất linh thảo, không khỏi tò mò đi qua, “Anh đang làm gì đó?”

Lăng Tiêu chọc chọc hai con côn trùng trên đất, “Chúng tiến hóa rồi.”

Du Tiểu Mặc thăm dò, trên mặt đất bỗng có thêm hai con côn trùng màu vàng, đang nhâm nhi gặm lá thất linh thảo, còn Thất Tinh Ẩn Hương trùng đã biến mất, hóa ra hai con côn trùng đã hoàn thành ba lượt lột xác trong lúc hắn hoàn toàn không hay biết, được rồi, hắn thừa nhận mình rất ít khi chú ý tới chúng.

Chỉ là Kim Sí trùng cũng như Thôn Kim thú, đều là yêu thú không thể tiến hóa, cho nên mặc dù bây giờ chúng đều là yêu thú cấp cao, nhưng vẫn chỉ ở trong hình thái côn trùng.

Đại khái là cảm ứng được sự có mặt của hắn, hai con Kim Sí trùng đột nhiên ngừng động tác gặm thất linh thảo lại, từ từ bò về phía Du Tiểu Mặc, đột nhiên bay lên, sau đó đậu trên đầu hắn.

Da đầu Du Tiểu Mặc tê dại, loại cảm giác này làm hắn liên tưởng tới con gián.

Lăng Tiêu phát hiện nét mặt Du Tiểu Mặc sượng ngắt, suy ngẫm nhìn Kim Sí trùng trên đầu hắn, vuốt vuốt cái cằm trơn bóng, cười nói: “Đừng bảo là em sợ côn trùng nhé?”

“Làm… Làm gì có.” Du Tiểu Mặc cố lờ đi đám da gà đang nổi lên ầm ầm, giả bộ bình tĩnh.

Lăng Tiêu túm lấy một con Kim Sí trùng trên đầu Du Tiểu Mặc, giơ lên trước mặt hắn, cười tủm tỉm: “Ta cũng nghĩ thế, nhìn xem, có phải chúng rất nhỏ, rất đáng yêu đúng không?”

Nét mặt Du Tiểu Mặc cứng đờ.

Lăng Tiêu làm bộ như không thấy được, kéo tay Du Tiểu Mặc ra đặt Kim Sí trùng vào trong lòng bàn tay hắn, “Đây là một trong những yêu thú khế ước của em đó, tuy thể tích quá nhỏ, dễ bị xem nhẹ, nhưng em cũng phải đối xử như nhau mới được, bằng không thì sẽ tổn thương tới tâm linh bé nhỏ của chúng.”

Tâm linh bé nhỏ cái quái gì, ai an ủi tâm linh của tui đây?

Du Tiểu Mặc không dám biểu hiện ra vẻ mặt ghét bỏ, chỉ có thể tiến thối lưỡng nan mặc kệ Lăng Tiêu đặt hai con Kim Sí trùng lên tay mình, cảm giác bị mấy cái chân nhỏ bò qua bò lại trong lòng bàn tay không tốt chút nào, nhưng hắn không thể lùi bước, nếu không sẽ tổn thương tới cái thứ tâm linh bé nhỏ quỷ quái kia.

Hai phút sau, Du Tiểu Mặc hít một hơi thật sâu, kín đáo đưa hai con Kim Sí trùng cho Lăng Tiêu: “Em đoán tâm linh bé nhỏ của chúng đã được chăm sóc tốt lắm rồi, em phải đi làm việc đây.”

Lăng Tiêu nhìn bóng lưng Du Tiểu Mặc chạy trối chết, sung sướng cười phá lên.

back top