CHƯƠNG 442: DU TIỂU MẶC THẲNG THẮN
Lăng Tiêu ngồi xuống giường, nơi duy nhất có thể dùng để ngồi trong phòng, nhìn Du Tiểu Mặc hưng phấn đi tới đi lui, nói: “Đến cùng thì em đã gặp cái gì trong tường Thời Gian?”
Du Tiểu Mặc lập tức vọt tới trước mặt y, hình như chỉ đợi y hỏi câu này, “Em nhìn thấy rất nhiều pho tượng và công pháp, kỹ pháp trong tòa thấp ấy, nhưng em không xem kỹ mấy thứ đó, à đúng rồi, ở tầng bảy có một pho tượng rất kỳ quái, bên trên khắc ba chữ Thông Thiên Đế, chẳng phải người này nên ở Thông Thiên Điện sao?”
Thông Thiên Đế?
Lăng Tiêu tựa tưng vào vách tường, co một chân lên, “Đã nghe nói qua về người này.”
Du Tiểu Mặc gật gật đầu, ý bảo y nói tiếp.
“Chẳng phải lúc trước Kiều Vô Song đã nói, muốn trở thành viện sinh của Tiêu Dao Viện chỉ cần tín ngưỡng Thông Thiên Điện là được sao, thực ra người chính thức được tín ngưỡng phải là Thông Thiên Đế, ông ta là một nhân vật mang tính truyền kỳ của đại lục Thông Thiên, mười vạn năm trước, nghe nói ông ta là người duy nhất có thực lực gần tới Thánh cảnh đỉnh phong, cũng là người có hi vọng đột phá khỏi sự ràng buộc của Thánh cảnh, bây giờ thì không biết.”
“Cái đó thì liên quan gì tới tín ngưỡng?”
“Đương nhiên là có, mặc dù đại lục Thông Thiên là vị diện cao cấp, nhưng từ viễn cổ cho đến bây giờ, chỉ có một người duy nhất đột phá khỏi Thánh cảnh, người kia chính là điện chủ đầu tiên của Thông Thiên Điện.”
“Chỉ có một thôi hả, vì sao chứ?”
“Nếu như nói khoảng cách từ Thần cảnh đến Thánh cảnh chỉ như một dòng sông nhỏ, thì độ khó khi muốn đột phá khỏi Thánh cảnh rộng lớn như biển khơi mênh mông vô tận, em nói có khó hay không?”
Du Tiểu Mặc hít một hơi, cách ví von này khoa trương quá đó, bảo sao từ xưa tới nay chỉ có đúng một người, nhưng mà… “Anh vẫn chưa nói đến cùng thì có liên quan gì tới tín ngưỡng.”
Lăng Tiêu liếc hắn một cái, thở dài: “Em biết Thông Thiên Đế đầu tiên dựa vào cái gì để đột phá khỏi Thánh cảnh không?”
Du Tiểu Mặc cố gắng phớt lờ ý từ mà ánh mắt Lăng Tiêu đang truyền đạt, ngẫm nghĩ, “Chẳng lẽ liên quan tới tín ngưỡng?”
Lăng Tiêu gật đầu nói: “Ta chỉ biết việc Thông Thiên Đế đầu tiên đột phá khỏi Thánh cảnh có liên quan tới tín ngưỡng, nhưng không rõ ông ta sử dụng tín ngưỡng như thế nào, nghe nói cái tín ngưỡng này là do Thông Thiên Đế tự tìm tòi ra được, cho nên mỗi Thông Thiên Đế sau này chỉ là kéo dài con đường xưa mà thôi, nếu không thì em cho rằng vì sao Thông Thiên Điện lại tốt tới mức tổ chức một nơi như Tiêu Dao Viện, cũng đâu phải rảnh rỗi tới đau trứng đâu.”
“Thế nhưng mà, nếu tín ngưỡng có thể giúp cường giả Thánh cảnh đột phá, vậy sao các thế lực khác không có động tĩnh gì?” Du Tiểu Mặc cảm thấy cái thứ tín ngưỡng này chẳng đáng tin cậy chút nào.
“Bởi vì chỉ có Thông Thiên Đế mới biết cách sử dụng tín ngưỡng, em thấy ông ta sẽ chiêu cáo thiên hạ rồi công bố cách đó sao? Hơn nữa mỗi người đều có cơ duyên của mình, không phải cứ lắp bộ phận của người khác lên cơ thể mình là sẽ có tác dụng.”
Du Tiểu Mặc nghe mà gật đầu liên tục, “Em hiểu rồi, cho nên anh thu thập năm viên nguyên tố chi tâm, cũng là đang dùng phương pháp của mình, chỉ là nếu phương pháp này được truyền thừa trong tộc, vì sao trong Kỳ Lân tộc không xuất hiện cường giả trên Thánh cảnh?”
Lăng Tiêu hừ hừ, “Tuy Kỳ Lân tộc được trời xanh chiếu cố, nhưng mạnh quá sẽ khiến thiên địa mất cân bằng, cho nên trong quá trình họ lên cấp, còn khó khăn hơn tu luyện giả loài người nhiều, tuy không có số liệu chính xác, nhưng căn cứ vào trí nhớ truyền thừa của ta, độ khó tối thiểu phải cao hơn tu luyện giả loài người vài lần.”
Du Tiểu Mặc giật mình há hốc miệng, mãi một lúc lâu sau mới lên tiếng, “Vậy là cho dù sau này anh có thu thập đủ năm viên nguyên tố chi tâm, thì vẫn có khả năng thất bại hả?”
“Đương nhiên, muốn thành công ngay lần đầu cũng phải có cơ duyên to lớn mới được.” Lăng Tiêu dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Nhưng đúng là loại chuyện này nên chuẩn bị một lần cho tốt, bởi vì nếu đã thất bại, độ khó sẽ tăng cao.”
Du Tiểu Mặc nghĩ nghĩ, “Nếu như thất bại, có phải năm viên nguyên tố chi tâm sẽ biến mất không?”
Lăng Tiêu ngã người nằm xuống giường đá, lười biếng nói: “Đương nhiên, vậy nên đã muốn làm, phải thành công ngay lần đầu tiên.”
Du Tiểu Mặc bỗng cảm thấy lo lắng, tuy Lăng Tiêu chỉ còn cách Thánh cảnh đỉnh phong một quãng, nhưng hắn đã sốt ruột tới mức đi tới đi lui lại chỗ, “Anh nói phải làm sao đây? Có phải cần tới em không?”
Nghe vậy, Lăng Tiêu mở mắt ra, “Đúng là có việc cần đến em, nhưng với thực lực của em bây giờ còn chưa làm được, lúc trước đã nói với em rồi.”
Du Tiểu Mặc dừng một chút, “Có phải liên quan tới linh đan cấp mười một và mười hai không?”
Lúc này Lăng Tiêu mới nâng người dậy, dùng cặp mắt sáng ngời hữu thần nhìn hắn, “Nếu như em có thể luyện ra một viên Thất Thải đan, còn có năm viên nguyên tố chi tâm nữa, tỷ lệ thành công sẽ tăng lên rất nhiều.”
Thất Thải đan là loại linh đan cao cấp nhất trong tất cả các loại Thải đan, theo thứ tự là từ cấp một tới cấp bảy, muốn luyện được Thất Thải đan phải luyện ra một viên linh đan có đường vân bảy màu mới được gọi là thành công, chỉ là nó yêu cầu đan sư rất nghiêm khắc, vì thế từ viễn cổ cho tới bây giờ, chưa từng có một viên Thất Thải đan nào xuất hiện.
Trước kia Lăng Tiêu không nói rõ với hắn, thật ra là sợ hắn có áp lực.
Trên điển tịch ghi lại, thời viễn cổ đã từng xuất hiện một vị đan sư sở hữu linh hồn thất thải giống như Du Tiểu Mặc, nhưng cả đời người nọ cũng không thể luyện ra một viên Thất Thải đan, không chỉ có thế, cơ hội luyện thành Lục Thải đan cũng chỉ có 1% mà thôi.
Bởi vậy mới thấy luyện được một viên Thất Thải đan khó tới nhường nào.
Thực ra đây cũng là lý do vì sao vị Thông Thiên Đế đầu tiên muốn dùng cách khác, so với việc chờ mong Thất Thải đan xa vời, còn không bằng đi một con đường khác.
Chỉ là…
Lúc ấy dưới đáy mắt Lăng Tiêu hiện lên một tia linh quang, trước kia không chờ đợi được, nhưng bây giờ đã có, khó đảm bảo được người khác sẽ không sinh ra tâm tư xấu, y phải chuẩn bị đề phòng một chút mới được.
Du Tiểu Mặc vỗ ngực một cái: “Việc này cứ giao cho em, em nhất định sẽ luyện được Thất Thải đan.”
Lăng Tiêu kéo hắn vào trong lòng, y thích Du Tiểu Mặc tràn đầy tự tin thế này đây, nếu đổi thành người khác, vừa nghe đến việc này, có khi còn phải lo trước lo sau, lo gần lo xa, chỉ có Du Tiểu Mặc của y, mỗi lần gặp được khó khăn mà khẳng định dễ dàng như uống nước lọc vậy.
“Thế thì em phải cố gắng thật tốt, tương lai của ta liền giao cho em đó.”
“Ha ha, anh cũng có hôm nay.”
Lăng Tiêu gõ đầu hắn, “Nói gì đấy?”
Du Tiểu Mặc nghiêm mặt, “Không có gì.”
“Được rồi, lạc đề lâu như vậy, chẳng phải bây giờ em nên nói cho ta biết đến cùng thì em đã trải qua chuyện gì trong tường Thời Gian sao?” Bầu không khí trong phòng yên lặng vài giây, Lăng Tiêu đột nhiên lên tiếng.
Cả người Du Tiểu Mặc cứng đờ, hắn vô thức nghĩ tới giấc mơ về Du Bách.
Lăng Tiêu phát hiện, nheo mắt lại, “Thẳng thắn sẽ được khoan hồng.”
Du Tiểu Mặc âm thầm tính toán một chút, cả người hắn từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, trừ việc mình đã thay đổi thân thể ra, thì không còn bất cứ bí mật gì không nói cho Lăng Tiêu, tuy trước kia luôn nói dối quanh, nhưng hắn cảm giác sớm muộn gì Lăng Tiêu cũng biết, bây giờ nói dối y rồi sau này nhận được tính sổ gấp bội, có lẽ mình thẳng thắn thì tốt hơn nhỉ?
“Chọn lọc từ kỹ chưa?”
Du Tiểu Mặc ngẩng đầu, nhích qua bên cạnh y, cẩn thận từng li từng lí mà nói: “Anh phải cam đoan, sau khi em nói anh không được tức giận.”
“Được.” Lăng Tiêu đáp lại ngay, còn chẳng thèm do dự một giây.
Du Tiểu Mặc dừng lại một giây, “Anh khẳng định nhanh quá đó.”
Lăng Tiêu im lặng hai giây, “… Được.”
Du Tiểu Mặc: “…”
Du Tiểu Mặc quyết định không thèm tính toán với y nữa, một khi so đo quá nhiều, cuối cùng chỉ có mình là thua thiệt thôi, sau khi động viên bản thân, hắn mới giải thích: “Thực ra cơ thể này không phải là của em, thực ra em cũng tên là Du Tiểu Mặc, nhưng em là người sống ở thời không khác, một ngày nọ bất cẩn chết, linh hồn phục sinh ở trong cơ thể này.”
Nói xong hắn liền thấp thỏm nhìn Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu lại im lặng vài giây, “Vì sao lại chết?”
Du Tiểu Mặc sửng sốt, trọng điểm này lệch tâm hơi quá à nha.
“Vì sao lại chết?” Lăng Tiêu lặp lại một lần nữa.
“Bị hàng xóm liên lụy, nổ chết ấy.”
“Vậy thì em chết thật oan uổng.”
“Đúng rồi đó…”
“Nếu như chuyện này là thật sự, em phục sinh như những gì đã nói, vậy thì chuyện này xảy ra trước khi ta gặp em chứ hả, khi ấy em mới phục sinh không được bao lâu, đúng không?”
“… Làm sao anh biết?”
“Dùng chỉ số thông minh bằng không của em để đoán.”
“…”
Du Tiểu Mặc hít vào một hơi thật sâu, dùng giọng điệu rất chi là kích động kể lể: “Sau khi em bước vào tòa tháp đó, mơ tới chuyện của kiếp trước, em cứ cho rằng mình không còn lo lắng tới chuyện kiếp trước nữa, nhưng bây giờ em mới phát hiện, thực ra em vẫn còn luyến tiếc vài người, nhất là ông nội của em, chắc sau khi biết em chết ông sẽ đau lòng lắm.”
“Quê hương của em là một nơi như thế nào?”
“Nơi ấy là một nơi rất đẹp, nó tên là Trái Đất, chỉ là người ở Trái Đất đều là người bình thường, cho tới bây giờ vẫn chưa từng nghe nói tới tu luyện giả hoặc đan sư.”
Lăng Tiêu tựa cằm vào bờ vai Du Tiểu Mặc, “Quê hương của em hẳn là một vị diện cấp thấp, chỉ có người ở vị diện cấp thấp mới không thể tu luyện được, nhưng không phải là tuyệt đối, có một số vị diện cấp thấp tình trạng khá hơn.”
Du Tiểu Mặc bỗng kích động, quay phắt lại túm chặt áo y, “Anh nói thật hả? Ý là, sau này em sẽ có cơ hội trở lại Trái Đất sao?”
“Có lẽ là vậy.” Lăng Tiêu nhìn bàn tay đang túm áo mình thật chặt.
“Cái gì gọi là có lẽ?”
Lăng Tiêu nhìn trần nhà, “Vị diện cấp thấp khác với vị diện trung cấp, không gian vừa yếu vừa không ổn định, nguy hiểm khi tạo hành lang không gian rất lớn, trừ khi đợi ta trở thành cường giả Thánh cảnh hoặc cao hơn thế, mới có thể làm được.”
Du Tiểu Mặc dùng ánh mắt kiên định nhìn y, “Anh nhất định phải cố gắng lên.”
“Được..”
Buổi chiều, mọi người thi đấu xong lần lượt trở về, chỉ cần qua một đêm nữa, họ sẽ không phải ở tầng một nữa rồi.
Du Tiểu Mặc là một trong những người muốn đổi phòng nhất, chứ mỗi đêm cứ vào chen chúc ngủ trên một cái giường nhỏ xíu với Lăng Tiêu, hôm sau dậy là y rằng xương sống thắt lưng của hắn đau muốn chết, hắn sắp chịu hết nổi rồi, hơn nữa sau ngày tâm sự với Lăng Tiêu ấy, hắn liền tràn đầy tình cảm mãnh liệt.
CHƯƠNG 443: THẺ THÂN PHẬN
Trải qua sáu ngày thi đấu, trên cơ bản thì thành tích đã được xác định rồi.
Bất kể là người khiêu chiến hay người bị khiêu chiến, sau khi nhận được thông báo, bọn họ liền gói đồ mang tới phòng mới, đạo sư không dẫn bọn họ tới căn phòng của người bị đẩy xuống lúc trước, ban đầu, vì để tránh tình trạng quá đông đúc, cho nên Cự Vô Phách có rất nhiều phòng.
Phòng của họ vẫn ở gần nhau như trước, bên cạnh Du Tiểu Mặc là Thiên Tâm và Trình Hướng Vinh, đối diện là Kiều Vô Tinh và Cửu Dạ.
Căn phòng ở tầng sáu mươi giống như Nhan Huy đã miêu tả, chia thành hai gian, bài trí không tinh xảo, nhưng rất có cảm giác như đang ở nhà.
Nhan Huy còn định đổi phòng với Trình Hướng Vinh, hắn nói mình thích căn phòng tọa nam hướng bắc, chỉ là không đợi Trình Hướng Vinh trả lời, vị đạo sư dẫn họ tới đã an bài cho hắn một căn phòng tọa nam hướng bắc thật, cách phòng của bọn hắn năm sáu gian gì đấy, vì vậy Nhan Huy lại ảo não trở về.
“Thực ra tọa bắc hướng nam cũng không tệ.” Nhan Huy nói ra một lý do không có sức thuyết phục cho lắm.
Nhưng không ai để ý tới hắn, ở gần mười ngày trong căn phòng bẩn thỉu tầng một, mặc cho là ai cũng không chịu nổi, dù lúc trước Thiên Tâm nói chỉ phải ở lại có ba ngày thôi, nhưng cô nàng đã quên cộng thêm cả thời gian so tài vào.
Đối với những người quen ở phòng rộng thoải mái như họ, ở phòng nhỏ lâu sẽ có cảm giác hít thở không thông.
Sau khi tống cổ Nhan Huy đi, Du Tiểu Mặc đóng cửa lại ngăn ánh mắt tò mò của mọi người, việc hắn làm đầu tiên là nhào thẳng lên giường ở gian trong, nhào tới nhào lui mấy cái, vừa lăn vừa cảm thán.
“Quả nhiên là giường rộng tốt nhất.”
Lăng Tiêu còn định nói tu luyện giả không ngủ cũng không sao, nhưng nghĩ đến lúc trước Du Tiểu Mặc cũng từng là người bình thường, liền bỏ qua.
Sau đó Du Tiểu Mặc liền leo đến bên người Lăng Tiêu, tựa cằm lên vai y, “Hôm trước anh đi ra ngoài cả ngày, làm gì vậy?”
Lăng Tiêu dựa vào thành giường, “Đi ra ngoài nghe ngóng một ít tin tức, đợi tới sau khi em đánh lên tầng bảy mươi, ta không thể lên theo em nữa rồi.”
Du Tiểu Mặc giật mình ngồi thẳng người, “Vì sao?”
Lăng Tiêu nói: “Em thật sự cho rằng Tiêu Dao Viện hào phóng vậy hả, còn để cho người ngoài tùy ý ra vào.”
Xét từ tình hình ở tầng một là thấy, rất ít người tình nguyện ở chung trong gian phòng bé tẹo kia, chỉ riêng việc này đã vô hình gạt đi ý niệm trong đầu nhiều người, hơn nữa quan trọng nhất là, ai mà chẳng ích kỉ, người đơn thuần như Du Tiểu Mặc rất hiếm.
Chỉ là đã làm vậy, vẫn có một vài người vì tham lam mà cấu kết với nhau, cho nên từ tầng bảy mươi trở lên cấm người ngoài bước vào, bởi vì từ tầng bảy mươi trở lên mới thật sự là bảo tàng, còn từ tầng bảy mươi trở xuống, tính cả tầng thứ bảy mươi, những món đồ Tiêu Dao Viện đưa cho viện sinh đều có thể mua được ở bên ngoài.
“Vậy sau này anh phải làm sao?”
Du Tiểu Mặc biết rõ học viện có quy định của học viện, thực ra lúc trước hắn cũng cảm thấy kỳ lạ, Tiêu Dao Viện lại có thể cho phép dẫn người ngoài vào, bây giờ mới biết còn có việc này.
“Em nên an tâm học tập ở đây, ta nghe nói tình hình ở trên tầng bảy mươi không giống như mấy tầng dưới đâu, có lẽ em sẽ không được hạnh phúc cho lắm.” Lăng Tiêu nói.
Khóe mắt Du Tiểu Mặc hơi giật, “Làm ơn đừng dùng hai chữ hạnh phúc này để hình dung.”
Lăng Tiêu lập tức đổi giọng: “Em sẽ sống mà không có tính phúc đâu.”
Du Tiểu Mặc: “…”
Đừng tưởng rằng em không biết anh đổi hạnh sang tính nhá.
“Nói chính sự.” Nói nhảm quá nhiều, Du Tiểu Mặc thấy y còn không có ý định trả lời câu hỏi của hắn, giơ tay đập vào bắp tay rắn chắc kia, rất có cảm giác vững vàng.
Lăng Tiêu liếc nhìn tay hắn, “Đại lục Thông Thiên là quê hương của ta, rất nhiều thứ của ta đều ở nơi này, trước kia không có cơ hội đi xem, bây giờ có thời gian, cho nên ta định ra ngoài một chuyến.”
Nói xong y liền phát hiện Du Tiểu Mặc đang dùng vẻ mặt kinh ngạc nhìn mình, “Sao thế?”
Du Tiểu Mặc lắc đầu, “Em vẫn cho rằng anh một thân một mình cơ, không ngờ còn có “rất nhiều thứ”, là gì thế, có tiện nói không?”
Hỏi xong câu cuối hắn liền buồn phiền, rõ ràng bí mật cả đời hắn đều nói cho Lăng Tiêu, vậy mà tới bí mật của Lăng Tiêu hắn cũng không có quyền được biết.
Cũng may, Lăng Tiêu không có ý định giấu giếm hắn, bằng không thì Du Tiểu Mặc sẽ nhào tới, sau đó khoe hàm răng trắng bóng của hắn ra.
“Chuyện của phụ mẫu ta em cũng biết rồi, trước kia phụ thân của ta có một vị thân tín, những chuyện của phụ mẫu ta đều do ông kể lại, trong vạn năm ta rời khỏi đại lục Thông Thiên, ông đã thành lập nên một thế lực.”
“À, cho nên anh chuẩn bị đi tìm thân tín của phụ thân mình?”
“Ừm.”
“Lúc nào trở về?”
“Khoảng nửa tháng sau.”
Du Tiểu Mặc tính toán một chút, nửa tháng sau chính là thời hạn ba tháng mà Hùng Tiếu đã cam kết, xem ra Lăng Tiêu đã tính toán hết từ trước rồi, “Vậy anh nhớ đừng đi quá thời gian đó.” Tuy hắn rất muốn đi cùng, nhưng đã bôn ba bên ngoài lâu như vậy, hắn cần thời gian ổn định để tu luyện.
“Ta biết em sẽ thấy cô đơn lạnh lẽo, ta sẽ về sớm.” Lăng Tiêu ôm đầu hắn rồi thủ thỉ.
Du Tiểu Mặc cô đơn lạnh lẽo quyết định nể tình y sắp đi xa cho nên không thèm tính toán với y, cái gì mà ‘cô đơn’ cái gì mà ‘lạnh lẽo’ chứ.
“Đúng rồi, anh chuẩn bị đi lúc nào?”
“Hôm sau.”
Thời gian trước khi ly biệt luôn trôi qua cực kỳ nhanh, Du Tiểu Mặc cảm thấy hắn mới thở dài một tiếng mà hôm sau đã tới, chỉ có điều vừa nghĩ tới cái sự tiêu tiền như nước của Lăng Tiêu, hắn chẳng còn tâm trạng mà ưu thương nữa rồi.
Từ sau khi đặt chân tới đại lục Thông Thiên, số linh tinh hắn tiêu mất thực ra còn chưa tới 1% tài sản, cho nên hắn hơi xoắn xuýt, không biết nên đưa cho y bao nhiêu là ổn, có thể khẳng định, càng đưa nhiều càng tốn nhiều, nhưng nếu đưa ít quá, Lăng Tiêu không có linh tinh để dùng thì làm sao bây giờ?
Du Tiểu Mặc xoắn xuýt cả buổi, cuối cùng vẫn quyết định đưa nhiều một chút.
Lăng Tiêu vừa nhận túi trữ vật đã biết ngay bên trong có bao nhiêu linh tinh, cười ẩn ý nhìn hắn, “Đưa cho ta nhiều như vậy, em không đau lòng sao?”
“Nói nhảm, đương nhiên là đau lòng.” Du Tiểu Mặc lườm y một cái.
Lăng Tiêu vừa đeo túi trữ vật lên hông, vừa nói: “Đau lòng sao đưa ta nhiều thế, ta không thể đảm bảo cuối cùng sẽ còn lại bao nhiêu đâu nhé.”
Du Tiểu Mặc lập tức đẩy y ra bên ngoài, “Đi nhanh lên, mắt không thấy tâm không phiền.”
“Chính em nói đấy, ta đi đây.” Lăng Tiêu nói xong liền đi thật, chớp mắt đã không thấy tăm hơi.
Du Tiểu Mặc đứng im tại chỗ, ba giây sau chạy ra hành lang tìm tòi, quả nhiên không thấy bóng người đâu, trong lòng thầm mắng sau chạy nhanh quá vậy.
Lăng Tiêu đi hai ngày, đám người Trình Hướng Vinh rốt cuộc cũng phát hiện ra sự biến mất của y, trước kia còn tưởng rằng Lăng Tiêu có việc phải đi ra ngoài, cho nên mọi người không để ý lắm.
Thời điểm Nhan Huy kéo Trình Hướng Vinh chạy tới quan tâm, bị Du Tiểu Mặc dùng hai ba câu cho qua, tuy bình thường hắn và Lăng Tiêu như hình với bóng, nhưng không thể dính lấy nhau ngày qua ngày được.
Lại trở về khoảng thời gian bận rộn một mình, mỗi ngày yên tĩnh.
Sau khi giải đấu vừa kết thúc, viện sinh ở Cự Vô Phách bắt đầu tiến vào thời gian nghỉ ngơi và hồi phục.
Bởi vì họ là tân sinh, chỉ đấu có ba trận, bởi vậy không cần tĩnh dưỡng vài ngày như những người khác, vừa rạng sáng ngày hôm sau, cửa phòng Du Tiểu Mặc đã bị gõ ầm ầm.
“Làm gì đấy, không biết phá vỡ giấc mộng đẹp của người khác là thiếu đạo đức sao?” Du Tiểu Mặc bưng mái tóc ổ gà, tức giận mở cửa quát người phía ngoài.
Thấy hắn còn mang bộ dạng chưa tỉnh ngủ, Nhan Huy lập tức đẩy Trình Hướng Vinh hiền lành ra trước.
Trình Hướng Vinh thấy Du Tiểu Mặc tức giận, lắp bắp nói: “Xin xin lỗi, ta không biết.”
Du Tiểu Mặc dụi dụi mắt, phát hiện là đại thúc yếu đuối, lập tức hạ giọng, “À, là đại thúc hả, tìm ta có việc gì không?”
Trình Hướng Vinh liếc nhìn Nhan Huy, nói: “A Huy nói phải đi tìm đạo sư để lĩnh thẻ thân phận, cho nên chúng ta định hỏi xem ngươi có muốn đi cùng hay không?”
“Đợi ta một lát.” Du Tiểu Mặc ném ra câu này rồi quay về gian trong.
Nhan Huy lập tức bất mắt trợn mắt nhìn Trình Hướng Vinh, “Vì sao Tiểu Hắc thấy ngươi thì giọng điệu lại nhẹ nhàng hơn?” Hắn còn tưởng rằng tâm trạng của Du Tiểu Mặc không tốt.
Trình Hướng Vinh gãi gãi đầu, “Ta không biết.”
Nhan Huy tức giận tới mức thở gấp.
Mười phút sau, Du Tiểu Mặc mang hình tượng chỉnh tề đi tới, nụ cười lờ mờ trên môi, đâu còn thấy bộ dạng mới nãy, chỉ thiếu điều không viết lên trán bốn chữ lớn ‘Ta rất bực bội’.
Nhan Huy không khỏi cảm thán, trở mặt nhanh quá, đừng bảo là do Lăng Mặc không có ở đây, cho nên tính tình của hắn cũng biến thành âm u khó đoán nhé? Nhan Huy cảm giác mình đã đoán trúng chân tướng rồi.
Thẻ thân phận mà Trình Hướng Vinh nói chính là tấm thẻ chứa điểm tích lũy của Cự Vô Phách.
Bởi vì bọn họ là tân sinh, cho nên mới phải đi lĩnh một tấm thẻ trước, trên thể sẽ ghi chép tất cả những trận đấu của mình trong Cự Vô Phách, thắng, thua hay hòa đều có hết, chỉ có điều điểm tích lũy từ trận thắng mới dùng được.
Nửa giờ sau, đạo sư đưa tấm thẻ đã chế tạo xong đưa cho họ, “Đây là thẻ của các ngươi, nếu mất phải chế tác cái mới, rất phiền toái, cho nên nhớ rõ phải giữ gìn cho kỹ.”
Du Tiểu Mặc nhận lấy ba tấm thẻ, rồi đưa thẻ của Nhan Huy và Trình Hướng Vinh cho họ.
Trên thẻ khắc tên của mỗi người, phía dưới tên là số những trận thắng, thua và hòa, trước mặt thì dưới chữ thắng trên thẻ của hắn có một con số ba, phía dưới cùng là tổng điểm, cũng là ba.
Ba người đều có số liệu giống nhau.
CHƯƠNG 444: NGỰ THÚ THẤT
Nhận được thẻ, mặc dù đám Kiều Vô Tinh không đi cùng họ, nhưng ngày hôm qua, lúc Du Tiểu Mặc còn lăn lộn nằm ỳ trên giường, họ đã nhận được thẻ của mình rồi, tất cả mọi người đều có ba điểm, ngoại trừ một người.
Đó chính là An Kiều, hình như trận đấu cuối cùng của hắn đã xảy ra một số việc, kết quả là thua, Du Tiểu Mặc không thấy tận mắt, hắn chỉ nghe nói thôi.
Thực lực của An Kiều là cấp bảy trung phẩm, mà đa số người ở tầng sáu mươi đều là cấp sáu và cấp bảy, An Kiều vì sĩ diện, cố tình chọn một đối thủ là đan sư cấp bảy trung phẩm, phải biết, cho dù đối phương không có thân kinh bách chiến, nhưng chung quy vẫn là tiền bối uy tín lâu năm, nhất định phải có kinh nghiệm chiến đấu.
Mà bản thân An Kiều, trước khi gặp phải Du Tiểu Mặc, có thể nói là một đường xuôi gió xuôi nước, chưa từng thiệt thòi bao giờ, nói đến thực chiến, có thể đếm hết trên mười đầu ngón tay ấy chứ.
Như vậy kinh nghiệm của An Kiều chỉ có thể coi là ‘lý luận suông’, thiếu sót kinh nghiệm thực tế nghiêm trọng, kết quả chắc ai cũng đoán được.
Thời điểm chiến đấu, không phải cứ tu vi cao là được.
Nói một cách khác, một đan sư cấp bảy đã học kỹ pháp chiến đấu với một đan sư cấp tám không học bất cứ kỹ pháp nào, có tu vi cao nhưng không có lực công kích, cũng chỉ có chút uy hiếp mà thôi.
Mặt khác, trên võ đài còn có một quy tắc nữa, đó là không được triệu hoán khế ước thú, bởi vì có đan sư khế ước được yêu thú mạnh hơn bản thân rất nhiều, vì mục đích công bằng, Tiêu Dao Viện cấm triệu hoán yêu thú.
An Kiều cũng biết điểm này, chỉ là trận cuối lại tính sai, hoặc phải nói chết vì sĩ diện, coi mình cao quá rồi.
Vài phút cuối trước khi trận đấu chấm dứt, bởi vì bị đối thủ ép sát từng bược, hắn nhất trời đánh mất lý trí, triệu hoán khế ước thú ra, ngay thời điểm sắp công kích đối thủ liền bị trọng tài ngăn lại, hơn nữa còn tuyên bố hắn trái quy tắc ngay tại chỗ.
Hình phạt khi làm trái quy tắc rất nghiêm nghị.
Cho nên An Kiều không chỉ thua trận, mà còn bị trừ luôn hai điểm lúc trước, không chỉ có thế, bây giờ hắn chỉ có thể ở tầng mười, là người mất mặt nhất trong đám bọn họ, nếu không phải vì địa vị của sư phụ hắn ở Đan Sư Công Hội rất cao, chỉ sợ An Kiều đã bị người của Đan Sư Công Hội khinh bỉ tới chết rồi.
Những điều này đều là Du Tiểu Mặc nghe được Thiên Tâm kể lại bằng giọng điệu rất vui vẻ hả hê.
“Du Tiểu Hắc, ta đột nhiên phát hiện, đối nghịch với ngươi sẽ nhận được kết quả rất thảm thiết, nhìn xem cái tên thiếu gia An Kiều kia đi, hắn không phải là ví dụ điển hình sao.”
Du Tiểu Mặc cùng Trình Hướng Vinh và Nhan Huy trở về, Thiên Tâm đang ngồi trong phòng Kiều Vô Tinh tình cờ nhìn thấy họ, liền hấp tấp đi tới, có vẻ lại nghĩ tới kết cục của An Kiều, cười ha hả một mình như kẻ điên.
Du Tiểu Mặc cảm thấy Kiều Vô Tinh nói không sai, tính tình của nha đầu này có chút điên.
Thời điểm nhìn thấy cô nàng lần đầu, hắn còn tưởng rằng đây là một muội muội hàng xóm tốt tính kìa, nhưng càng hiểu rõ liền phát hiện ấn tượng ban đầu chỉ là ảo giác, nàng thường xuyên giả vờ giả vịt, vui vẻ là lộ bộ mặt khác ngay, thích động thủ động cước, đã thế còn rất nhiệt tình.
Cho nên khi nhìn thấy tay Thiên Tâm đang muốn vỗ vai hắn, Du Tiểu Mặc lập tức nhảy ra.
Tay của Thiên Tâm vỗ vào không khí, lập tức bất mãn nhìn về phía Du Tiểu Mặc, “Ngươi làm gì thế?”
Du Tiểu Mặc bình tĩnh nói: “Con gái chỉ nói chứ không động thủ.”
Thiên Tâm nghi hoặc nhìn hắn, “Ngươi nói sai rồi, là quân tử chứ.”
Du Tiểu Mặc còn muốn nói, chỉ có nữ tử và tiểu nhân là khó nuôi thôi, nhưng hiển nhiên là lời này không hợp để nói ở đây, hắn gật gật đầu, trợn mắt bịa đặt: “Cũng thích hợp với nữ tử.”
Thiên Tâm không muốn nói tiếp chuyện này, lập tức đổi chủ đề, “Buổi chiều ta và Vô Tinh ca ca định tới Ngự Thú thất xem sao, ngươi có muốn đi cùng không?”
“Ngự Thú thất?”
Trên đầu Du Tiểu Mặc hiện lên một dấu hỏi chấm.
Thiên Tâm giải thích: “Là Ngự Thú pháp ấy, Ngự Thú thất ở tầng sáu mươi có ghi lại rất nhiều Ngự Thú pháp trung cấp, nhưng không có đạo sư dạy, hết thảy phải dựa vào bản thân tự lĩnh ngộ.”
Du Tiểu Mặc gật gật đầu, “Được, lúc các ngươi đi nhớ gọi ta.”
“Ta cũng muốn đi.” Đầu Nhan Huy ló vào từ ngoài cửa.
Vì vậy, đội ngũ từ ba người biến thành tám người, bởi vì Cửu Dạ và hai người khác cũng muốn đi, tuy họ là người của Đan Sư Công Hội, nhưng chỉ cần là đan sư là có thể học được Ngự Thú pháp cấp thấp và trung cấp, có điều ba người này không muốn tới Ngự Thú thất, mà là Minh Tưởng thất bên cạnh Ngự Thú thất kìa.
Nghe nói tu luyện bên trong Minh Tưởng thất, tốc độ tu luyện sẽ cao hơn bình thường gấp đôi.
Nhưng cũng như Thiên Tâm đã nói, đạo sư của Tiêu Dao Viện sẽ không chỉ bảo, Ngự Thú pháp cũng không phải ghi lại trong sách để viện sinh học, mà được ghi lại trên vách tường.
Lúc Du Tiểu Mặc nghe Thiên Tâm nói tới đây, ý niệm lóe lên trong đầu chính là tường Thời Gian.
Ngày ấy, sau khi hắn phá vỡ mộng cảnh, về sau đã bị tường Thời Gian hút vào, bức tường Thời Gian này như một biển tri thức, bên trong tràn đầy chi chít hình ảnh và ký tự, nếu muốn tìm thứ phù hợp với mình trong những vật này đúng là rất khó.
Có điều hắn khá may mắn, thứ hắn nhìn thấy không phải ký tự, mà là một vị đan sư từ viễn cổ tên Đan Thanh đang truyền thụ con đường đan sư cho hắn, cũng nhận được sự dẫn dắt rất lớn từ đó.
Nhờ có Thiên Tâm chỉ đường, bọn họ cũng tới được đích.
Bên ngoài Ngự Thú thất có một nam một nữ chấp sự trông coi, nhìn thấy họ chạy tới, nữ chấp sự liền dùng giọng điệu lạnh lùng nói: “Muốn vào Ngự Thú thất, mỗi người phải nộp một điểm, thời gian ở lại là một ngày.”
Ngoại trừ Du Tiểu Mặc, những người khác không hề bất ngờ.
Khiêu chiến đấu tiếp theo sẽ bắt đầu vào ba tháng sau, bây giờ họ chỉ có đúng ba điểm, nói cách khác chỉ có thể vào ba lần, sự hạn chế này quá hà khắc rồi đó, bảo sao mọi người coi trọng điểm tích lũy tới vậy.
“Xin hỏi Minh Tưởng thất thì sao ạ?” Uyển Nhã cung kính hỏi.
Nam chấp sự nói: “Mỗi lần một điểm, nhưng thời gian ở lại là ba ngày, ba ngày kết thúc, sẽ tự động truyền tống ra.”
Mọi người nhiều rõ, lần lượt đi tới mục tiêu của mình.
Du Tiểu Mặc cảm thấy thật không công bằng, rõ ràng cùng một điểm mà được ở lại trong Minh Tưởng thất những ba ngày, còn Ngự Thú thất chỉ có mỗi một ngày.
Sau khi mỗi người trừ mất một điểm tích lũy, người trước người sau tiến vào Ngự Thú thất.
Ngự Thú thất là một nơi vừa rộng rãi vừa sáng ngời, bên trong đã có mười mấy người, nghe được động tĩnh cũng không nhìn qua, con mắt họ vẫn nhìn chằm chằm bức tường đá như trước, thậm chí còn có người biểu lộ như si mê.
“Vách tường bốn phía của thạch thất này có rất nhiều Ngự Thú Pháp, phải tự mình đi cảm ngộ mới có thể nhìn thấy.” Thiên Tâm cẩn thận nói câu này rồi đi vào bên trong.
Du Tiểu Mặc thở dài một tiếng, sau đó mới cùng đi tới.
Ngự Thú thất cũng giống như tường Thời Gian, nhưng nội dung truyền thừa khác nhau, thứ mà tường Thời Gian truyền tải là biển tri thức khổng lồ lưu truyền từ viễn cổ, còn Ngự Thú thất chỉ được một phần nào đó mà thôi, chắc chắn nội dung không có nhiều.
Đợi hắn lấy lại tinh thần, những người khác đã tìm được vị trí.
Du Tiểu Mặc hơi câm nín, cứ cảm giác như làm sai nên bị phạt úp mặt vào tường vậy đó, thật không ngờ lại phải học tập bằng loại phương pháp này.
Du Tiểu Mặc từng có kinh nghiệm một lần, tiến vào trạng thái rất nhanh.
Bản thân Ngự Thú pháp được phân ra ba cấp bậc là thấp, trung và cao, tầng sáu mươi thuộc về thực lực trung đẳng, cho nên chỉ có thể học tập Ngự Thú pháp cấp thấp và trung cấp.
Suy nghĩ của Du Tiểu Mặc tự động loại bỏ từng câu Ngự Thú pháp vô dụng, mấy thứ thế này chỉ quý tinh chứ không quý đa, còn cần khế ước thú phối hợp, nếu như không có khế ước thú thì học được mấy thứ này cũng vô dụng, nhưng Ngự Thú pháp không chỉ có một loại.
Có vài đan sư không có khế ước thú, nhưng họ có thể học Ngự Thú đạo.
Ngự Thú đạo cần phải lấy thân thử nghiệm, gây dựng năng lực cảm ứng giữa bản thân và yêu thú, một khi thành công, cho dù không có khế ước thú, thì yêu thú bình thường cũng có thể trở thành trợ lực mạnh mẽ của mình, ví dụ như thú triều.
Nhưng những người có khả năng này rất ít, ít đến mức trong trăm đan sư cũng chưa chắc đã xuất hiện một người.
Khi tinh thần tập trung cao độ, thời gian sẽ trôi qua rất nhanh.
Thời điểm Du Tiểu Mặc mở mắt, một bóng người lập tức lảo đảo về phía hắn, làm hắn sợ tới mức phải vội vàng né qua bên cạnh.
“Ối~”
Thiên Tâm ngã sõng soài trên mặt đất, trong miệng phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Du Tiểu Mặc tập trung nhìn vào mới biết hóa ra người nọ là Thiên Tâm đại tiểu thư, trong lòng không kiềm được mà cảm thấy hơi chột dạ: “Ngươi không sao chứ?”
Thiên Tâm chật vật đứng lên, vừa vịn eo vừa hung tợn nhìn hắn chằm chằm, “Ngươi có phải là đàn ông không vậy, thấy bản tiểu thư ngã cũng không biết đường mà đỡ, lại còn tránh ra, đến cùng thì ngươi có biết thành ngữ thương hương tiếc ngọc này không đấy.”
Du Tiểu Mặc nghe xong vẫn cảm thấy chẳng hiểu gì hết, “Đang đứng tử tế, làm sao ngươi lại ngã?”
Trên mặt Thiên Tâm hiện lên một chút bối rối, vội vàng nổi giận để che giấu: “Bản cô nương thích ngã thì sao?”
Du Tiểu Mặc sờ mũi một cái, “Thì biết thế.” Nhưng hắn đâu có nghĩa vụ đỡ cô nàng đúng không? Đương nhiên, hắn vẫn châm chước quyết định không nói câu này ra thì tốt hơn.
“Thiên Tâm, đừng làm ồn.” Kiều Vô Tinh đi tới, trách cứ.
Thiên Tâm dẫm chân, quay người bỏ chạy.
Kiều Vô Tinh nhìn về phía Du Tiểu Mặc, áy náy nói: “Đừng để ý đến nó, thỉnh thoảng con bé này sẽ động kinh như vậy đấy, cũng may mà ngươi tránh ra, nếu làm theo nó, nó sẽ một tấc tiến một bước, về sau gặp mấy chuyện thế này, không cần nể mặt đâu.”
Du Tiểu Mặc gượng cười gật đầu, lúc này mới cùng đám Nhan Huy trở về.
Đợi bọn họ quay người đi, Kiều Vô Tinh bỗng nhiên rũ mắt xuống.
CHƯƠNG 445: TÌNH CẢM
Lăng Tiêu đi rồi, sinh hoạt hàng ngày của Du Tiểu Mặc càng trở nên quy luật hơn, từ sau khi ra khỏi Ngự Thú thất, hắn bắt đầu khóa mình trong phòng tiêu hóa hết những kiến thức đã hấp thu được ngày đó.
Ngự Thú pháp cấp thấp và Ngự Thú pháp trung cấp có sự khác biệt rất lớn, sự khác biệt rõ ràng nhất đó chính là độ dài, Ngự Thú pháp cấp thấp chỉ có một câu, tuy tối nghĩa khó hiểu, nhưng chỉ cần thuần thục là có thể học được một cách dễ dàng; Ngự Thú pháp trung cấp thì có tới hai ba câu, mỗi câu là một bước.
Một ngày hoàn toàn không đủ để học, cho nên ngay từ đầu mọi người đều ép buộc trí nhớ phải ghi lại những thứ đã nhìn thấy, sau đó đợi lúc ra ngoài sẽ sửa sang lại để học tập.
Ngự Thú pháp Du Tiểu Mặc lựa chọn liên quan tới yêu thú khế ước của hắn, ví dụ như Lam Cầu là Ngạo Mạn điểu, thuộc tính chủ yếu là phi hành, thuộc tính trọng điểm là công kích và phòng ngự. Chỉ là Du Tiểu Mặc cảm thấy tuy phi hành quan trọng, nhưng công kích và phòng ngự còn quan trọng hơn, mà thực lực của Lam Cầu cũng mạnh nhất trong đám khế ước thú.
Lại sàng lọc tin tức trong đầu một lần nữa, rốt cục thì Du Tiểu Mặc cũng quyết định được mấy cái Ngự Thú pháp.
Lại nói tiếp, có một chuyện mà mãi Du Tiểu Mặc vẫn không hiểu được.
Bản thân khế ước thú đã có ý thức tự chủ, vì sao đan sư còn phải vẽ vời cho thêm chuyện đi điều khiển chúng? Trước kia hắn đã định hỏi, nhưng quên mất, bây giờ Lăng Tiêu lại không có ở bên, hắn cũng không thể hỏi được.
Du Tiểu Mặc ra khỏi phòng, hắn nghe nói mỗi tầng đều có một nơi như Đồ Thư quán, bên trong đó rất nhiều sách, nghĩ vậy, tâm trạng của hắn đã trở nên vui vẻ.
Ngay thời điểm hắn định rẽ, một cái tay đột nhiên thò ra che miệng hắn, cũng kéo hắn ra phía sau.
Du Tiểu Mặc kinh hãi, đang định giãy dụa, bỗng phát hiện khí tức này là của người quen, quay đầu lại đã thấy khuôn mặt lúng túng của Nhan Huy, không nhịn được mà liếc mắt, ý bảo Nhan Huy bỏ tay ra.
Nhan Huy vội vàng buông tay.
Du Tiểu Mặc xoa xoa cằm, tức giận nói: “Ngươi làm gì thế?”
Nhan Huy ra hiệu bảo hắn đừng lên tiếng, sau đó chỉ chỉ khúc rẽ trước mặt.
Du Tiểu Mặc lập tức vểnh tai nghe, mấy giây sau liền nghe thấy âm thanh hai người đang nói chuyện, không khỏi kinh ngạc, bởi vì chủ nhân của giọng nói này chính là Kiều Vô Tinh và Thiên Tâm mà hắn quen biết.
“Thiên Tâm, ta đang nói chuyện với muội, muội không nghe thấy sao?” Kiều Vô Tinh giữ chặt cánh tay Thiên Tâm, bắt nàng phải quay người lại đối mặt với mình.
Khuôn mặt xinh đẹp của Thiên Tâm lộ ra một chút mất kiên nhẫn, nghe Kiều Vô Tinh nói thế liền hất tay hắn ra, lớn tiếng: “Muội đã nghe thấy, hai ngày nay huynh nói nhiều tới mức lỗ tai muội sắp mọc kén rồi, Vô Tinh ca ca, huynh đừng lo cho muội có được không?”
Kiều Vô Tinh cương quyết kéo Thiên Tâm về, “Muội muốn ta mặc kệ muội thì không được, trước khi vào thư viện, ta đã đáp ứng Thẩm trưởng lão sẽ chăm sóc muội thật tốt, không phải muội nói mặc kệ là ta sẽ mặc kệ.”
Thiên Tâm im lặng một lát, “Huynh không nói, muội không nói, lão đầu sẽ không biết.”
“Thiên Tâm, nghe lời ta, đừng làm chuyện vô nghĩa.” Kiều Vô Tinh cố gắng nhẫn nại, tận tình khuyên nhủ, hắn hiểu Thiên Tâm rất rõ, càng những lúc như thế này càng không thể nóng nảy với nàng, nếu không sẽ dẫn đến chó cùng rứt giậu.
“Muội thích hắn, loại tình cảm này sao có thể gọi là vô nghĩa?” Thiên Tâm tức giận phất phất tay, nàng không tin lời hắn nói đâu, thích là thích chứ sao.
“Hắn sẽ không thích muội đâu.” Kiều Vô Tinh vô tình đã kích nàng.
Thiên Tâm tức giận nhìn Kiều Vô Tinh, “Huynh đâu phải là hắn, làm sao biết hắn sẽ không thích muội?”
Kiều Vô Tinh thở dài một tiếng, hắn không ngờ Thiên Tâm lại cố chấp đến thế, nhưng hắn cũng có thể hiểu được, dù sao đây cũng là lần đầu tiên nàng thích một người, nhưng chính bởi vậy, hắn càng muốn nàng từ bỏ ý nghĩ này, nếu không tới lúc tình cảm sâu đậm xem, chỉ ngã càng đau thôi.
Nghĩ vậy, Kiều Vô Tinh liền nhẫn tâm nói: “Bởi vì hắn đã có người mình thích.”
Thiên Tâm trợn tròn mắt nhìn hắn, mãi một lúc sau mới trách móc: “Không thể nào, từ lúc muội biết hắn tới bây giờ, căn bản không hề thấy nữ nhân nào xuất hiện bên cạnh hắn, làm sao hắn lại thích người khác được, hơn nữa làm sao huynh lại biết?”
Kiều Vô Tinh im lặng, dường như không biết trả lời nàng thế nào cho phải.
Thiên Tâm cười đắc ý, “Huynh không trả lời được phải không, muội biết ngay huynh đang gạt muội.”
Kiều Vô Tinh hết cách, “Thiên Tâm, có vài người, đối tượng để thích không nhất định phải là nữ nhân, cũng có khả năng là… Ây, nam nhân.” Hai chữ cuối cùng này gần như không nói lên lời.
Thiên Tâm dùng ánh mắt khó mà tin nổi nhìn hắn.
“Thế giới rộng lớn không thiếu chuyện lạ, muội suy nghĩ kĩ một chút, liền biết ta có đang lừa muội hay không.” Kiều Vô Tinh sợ nàng bị đả kích quá nặng, nhưng mấy việc thế này nếu không chém đứt chắc chắn còn loạn, không bằng nhẫn tâm ngay từ đầu cho rồi.
Thiên Tâm cắn chặt môi không nói lời nào.
Kiều Vô Tinh biết rõ cuối cùng nàng cũng nghe lọt, vừa muốn thở phào một tiếng, câu kế tiếp lại làm hắn hoảng hốt.
“Muội biết rồi, nhưng muội không muốn từ bỏ như vậy, khó khăn lắm muội mới thích một người, nếu chỉ bởi vậy mà buông tha, muội không cam lòng.” Thiên Tâm nắm tay, ánh mắt kiên định: “Bây giờ người kia không ở bên cạnh hắn, đúng là cơ hội của muội, muội muốn mượn khoảng thời gian này để đánh vào trong lòng hắn.”
“…” Kiều Vô Tinh nói, “Nếu cuối cùng vẫn không thành thì sao?”
Thiên Tâm nói: “Vậy thì muội sẽ từ bỏ.”
Kiều Vô Tinh lắc đầu, “Ta hiểu rồi.” Hắn sẽ không ngăn cản nàng nữa, bởi vì chỉ có như vậy mới làm cho nàng triệt để hết mọi hy vọng.
Nghe thế, Nhan Huy đưa ánh mắt thận trọng nhìn nét mặt Du Tiểu Mặc.
Du Tiểu Mặc thấy họ đã nói xong, quay người quay lại đường cũ, từ đầu tới đuôi hắn đều không có phản ứng gì đặc biệt.
Nhan Huy vội vàng đuổi theo, “Ngươi muốn đi đâu?”
“Trở về phòng ta.” Du Tiểu Mặc nói mà không quay đầu lại.
Nhan Huy nở nụ cười xầu xa, “Đừng bảo là ngươi muốn trở về phòng đợi mỹ nữ đến nịnh nọt nhé, diễm phúc tốt quá nha, cảm giác được mỹ nữ ái mộ thế nào?”
Nghe vậy, Du Tiểu Mặc dừng bước lại, nghiêng đầu nhìn hắn, cười ha ha nói: “Ngươi không nghe mấy lời mà Kiều Vô Tinh đã nói sao, so với nữ nhân, có lẽ ta càng thích nam nhân hơn.” Ánh mắt đánh giá Nhan Huy không chút kiêng kỵ.
Nhan Huy cảm giác cánh tay đang nổi da gà ầm ầm, vội vàng xua tay, “Đừng đừng đừng, ta không có khẩu vị này đâu.”
Du Tiểu Mặc hừ một tiếng, lúc bước vào phòng mới quay người nói với hắn: “Đúng rồi, làm phiền ngươi nói với mọi người một tiếng, bây giờ ta muốn bế quan, có thể phải hơn một tháng sau mới ra, có chuyện gì đợi ta đi ra rồi nói sau, vậy nha.”
Nhan Huy còn muốn nói điều gì, Du Tiểu Mặc đã đóng cửa lại rồi, suýt nữa thì đập mũi vào cửa, lập tức hết hồn sờ sờ mũi.
Trình Hướng Vinh đứng bên cạnh nghe được động tĩnh lập tức ló đầu ra, “Nhan Huy, có chuyện gì thế?”
Nhan Huy đanh định trả lời, thì Thiên Tâm và Kiều Vô Tinh cũng trở về, nhìn thấy hắn đứng ngoài cửa phòng Du Tiểu Mặc, Thiên Tâm vội chạy tới, “Ngươi đứng đây làm gì?”
Nhan Huy thấy chính chủ đã đến, lập tức nở nụ cười, “Các ngươi đến đúng lúc lắm, ta cũng đang có chuyện muốn nói với các ngươi, liên quan tới Du Tiểu Hắc.”
“Chuyện gì?” Thiên Tâm lập tức hỏi lại.
Nhan Huy nói: “Tiểu Hắc vừa mới nói với ta, bây giờ hắn phải bế quan, có thể phải hơn một tháng mới ra ngoài, nếu có việc tìm hắn, đợi hắn đi ra rồi nói sau.”
Nụ cười trên mặt Thiên Tâm vụt tắt, “Ngươi không lừa ta chứ hả? Làm sao hắn lại đột nhiên bế quan?”
Nhan Huy nhún nhún vai, “Làm sao ta biết được, đại khái là nam nhân kia không có ở đây, cho nên mới bế quan để giết thời gian, hoặc là muốn luyện tập mấy thứ học được từ Ngự Thú thất.”
Nét mặt Thiên Tâm âm u khó đoán.
Kiều Vô Tinh cũng không phải là Thiên Tâm, liền hỏi: “Có phải đã xảy ra chuyện gì đúng không?”
Nhan Huy kinh ngạc nhìn Kiều Vô Tinh một cái, rồi sung sướng nói: “Thực ra ta cũng không rõ ràng lắm, nhưng hình như vừa nãy hắn định tới Tàng Thư thất, nhưng không biết gì sao, đột nhiên quay lại, sau đó nói muốn bế quan.”
Thiên Tâm biến sắc.
Kiều Vô Tinh lập tức hiểu rõ.
Thiên Tâm cắn cắn môi, “Vô Tinh ca ca, có lẽ hắn không nghe được đối thoại của chúng ta đâu nhỉ?”
Kiều Vô Tinh thở dài một tiếng, “Đường tới Tàng Thư thất phải đi qua chỗ đó, ta nghĩ chắc chắn hắn đã nghe thấy rồi.” Tuy giọng điệu có vẻ tiếc nuối, nhưng trong lòng Kiều Vô Tinh đang thấy rất may mắn, từ chối rõ ràng như vậy, hắn không tin Thiên Tâm lại không hiểu ra.
“Các ngươi đang nói gì thế?” Trình Hướng Vinh nghe mà không hiểu gì.
“Không có việc gì, về phòng ngươi đi.” Thiên Tâm thẹn quá hóa giận hét lớn một tiếng, sau đó tức giận về phòng mình, dùng sức đạp cửa.
Trình Hướng Vinh lắc đầu, quả nhiên tính khí đại tiểu thư thật khó hầu hạ.
Kiều Vô Tinh nói: “Thật có lỗi, tâm trạng con bé không tốt, ta thay mặt Thiên Tâm xin lỗi ngươi.”
Trình Hướng Vinh vừa mừng vừa lo xua xua tay, “Không có việc gì đâu.”
Kiều Vô Tinh không nói tiếp, đưa mắt nhìn cánh cửa phòng Du Tiểu Mặc đang đóng chặt mới rời khỏi, hắn không đi tìm Thiên Tâm, có lẽ bây giờ không cần hắn khuyên can nữa, phải xem bản thân nàng có thể hiểu ra được không.
Trình Hướng Vinh không hiểu sao, hắn chuyển qua Nhan Huy đang cười rất chi là rực rỡ, từ đầu đến cuối đều mang biểu lộ như xem kịch vui, “Ngươi biết có chuyện gì xảy ra không?”
Nhan Huy cười tủm tỉm nói: “Thực ra đây có thể là câu chuyện về hai nam nhân và một nữ nhân, những lại không phải là chuyện tình tay ba, thật là thú vị, mấy thứ như tình cảm này quả nhiên là khó suy đoán nhất.”