Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 446-449: Tâm Kế

CHƯƠNG 446: TÂM KẾ

Du Tiểu Mặc không biết những chuyện đã xảy ra bên ngoài cánh cửa, hắn nghĩ có lẽ hắn đang tự mình đa tình, nhưng lại cảm thấy cái nhân vật ‘hắn’ và ‘người kia’ trong câu chuyện của hai người họ rõ ràng là đang nói về hắn và Lăng Tiêu mà.

Nghe thấy Thiên Tâm nói thích hắn, phản ứng đầu tiên của Du Tiểu Mặc không phải mừng rỡ, mà là kinh ngạc, thời gian hắn và Thiên Tâm quen biết nhau không hề dài, cho tới nay cũng chưa hề phát sinh chuyện khác người, hắn thật sự không thể giải thích được, đến cùng thì vị đại tiểu thư này thích hắn ở điểm gì.

Nếu thật sự phải nói thích, không phải nên thích Lăng Tiêu sao?

Loại người yếu ớt như hắn, bề ngoài thoạt nhìn rất yếu đuối, khó mà tưởng tượng được sẽ có em gái nào chịu thích hắn.

Kiếp trước hắn có gia thế, nói thế nào cũng được coi như phú nhị đại, tuy sống không giống phú nhị đại lắm, nhưng đúng là từ nhỏ đến lớn chẳng có cô gái nào thổ lộ với hắn.

Hắn còn nhớ có một cô bạn nói với hắn thế này, đa số con gái đều chọn cho mình một người bạn trai có thể mang tới cảm giác an toàn, mà hết lần này tới lần khác hắn lại không hề có thứ đó.

Dung mạo của kiếp này còn non nớt hơn cả kiếp trước, nếu thật sự có cô nào để ý hắn, hắn cảm giác nhất định là do cô này mù rồi.

Hơn nữa cho dù không có Lăng Tiêu, hắn cũng không thích vị đại tiểu thư như Thiên Tâm đâu.

Đây là chứng sợ đại tiểu thư mà kiếp trước mang tới, thật sự là bởi vì hắn có hai người anh em quá xuất sắc, đã đẹp trai lại còn học giỏi, gia thế cũng tốt vân vân và mây mây, còn chưa tốt nghiệp cấp ba đã có rất nhiều danh môn khuê tú vừa ý họ, thường xuyên động tay, động chân, động luôn cả tâm tư để làm họ vui lòng.

Vốn thì chuyện này cũng không liên quan gì tới hắn, nhưng chẳng biết mấy má này moi được tin tức ở đâu ra, nói rằng Du Bách không thích hắn, mà hắn nghi ngờ cái bệnh não tàn này lây được nè, dám bắt nạt hắn trong tiệc sinh nhật Du Bách, còn ngay trước mặt nó nữa chứ, dù hắn không được sủng ái, thì cũng là Du nhị thiếu gia nhé.

Vì vậy, mấy cô đại tiểu thư dẫn đầu bị Du Bách đuổi ra khỏi cửa trước mặt các vị khách khác.

Đương nhiên cũng không thể dùng một gậy đánh chết, đa số đều là tiểu thư khuê các có giáo dưỡng, nhưng đúng là Du Tiểu Mặc thật sự sợ mấy cô ả đó, một khi lên cơn là muốn ăn tươi nuốt sống người khác.

Có lẽ Thiên Tâm không phải là người vô lý, nhưng hắn vẫn có suy nghĩ nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, chứ nếu Lăng Tiêu trở về mà biết chuyện này, hắn sẽ bị đánh chết tươi thật đó.

Lau mồ hôi lạnh, Du Tiểu Mặc quyết định không nghĩ tới chuyện này nữa, gần đây luôn nhớ tới chuyện kiếp trước, hắn còn tưởng rằng mình đã quên gần hết rồi chứ, kết quả là mỗi lần nhớ tới như va vào cái công tắc nào đó, trí nhớ cứ chảy ra ào ào, nếu tiếp tục như vậy, hắn sẽ càng ngày càng nhớ người nhà mất.

Du Tiểu Mặc lấy Thiên Công đỉnh ra đặt lên mặt đất.

Thiên Công đỉnh bé nhỏ bắt đầu phồng lớn như gậy Kim Cô của Tề Thiên Đại Thánh, mãi tới khi cao tới eo Du Tiểu Mặc mới ngừng lại.

Thiên Công đỉnh có màu đen, hai bên có quai, khác hoàn toàn với lô đỉnh bình thường hắn mua, nó không có lỗ khảm, còn bình thường hơn cả lô đỉnh bình thường ấy, nhưng đây cũng là chỗ lợi hại của nó, chỉ có đan sư cao cấp mới khống chế được.

Du Tiểu Mặc lấy ra đám linh thảo cấp chín đã rửa sạch sẽ trong không gian, tuy hắn đã đột phá khỏi cấp chín, nhưng khoảng thời gian nay bận rộn quá, cho nên không có nhiều cơ hội luyện tập, hắn muốn củng cố nền móng trước.

Linh đan đầu tiên hắn muốn luyện là Thanh Vân đan, chính là đơn thuốc mà phái Thiên Tâm cất giấu như bảo bối ấy, thực ra cấp bậc của nó phải là cấp tám đỉnh phong, nhưng có thể trợ giúp cường giả Tiên cảnh đột phá lên Hoàng cảnh, nếu mang đi bán, tuyệt đối có thể làm đám tu luyện giả dưới Hoàng cảnh chạy theo như vịt.

Du Tiểu Mặc bỏ từng cây linh thảo một vào trong lô đỉnh

Nguyên liệu chủ yếu của Thanh Vân đan là hoàng huyết thảo, ngư long thảo, và hương ti thảo, những thứ khác đều là linh thảo cấp tám để phụ trợ, sau khi bỏ hết nguyên liệu vào, tổng cộng phải có tới bốn mươi, năm mươi loại linh thảo.

Du Tiểu Mặc chậc một tiếng, đối với người bình thường mà nói, muốn luyện hết bốn mươi, năm mươi loại linh thảo một lúc đúng là tính khiêu chiến không thấp, chớ nói chi đằng sau còn có rất nhiều trình tự dung hợp.

Nhưng với hắn mà nói thì đây chỉ là một bữa ăn sáng mà thôi, bởi vì trong số linh đan cấp chín, độ khó của Thanh Vân đan chỉ được coi là cấp chín hạ phẩm trong hạ phẩm.

Có điều vì linh đan cao cấp cần quá nhiều linh thảo, cho nên thời điểm luyện đan, hắn không thể làm nhiều việc một lúc được, chỉ có thể tận lực dựa vào độ thuần thục và thủ pháp để rút ngắn thời gian.

Du Tiểu Mặc nhắm mắt lại điều chỉnh trạng thái một lát rồi mới bắt đầu.

Thời gian luyện đan luôn trôi qua rất nhanh, trong vô thức mà đã qua nửa ngày.

Ở mấy bước thành đan cuối cùng, Du Tiểu Mặc không thể không tập trung tinh thần cao độ.

Một phút sau, Thiên Công đỉnh đột nhiên vang lên một tiếng ‘Keng’, như thể có vật gì đó vừa va vào thành lô đỉnh, sau đó, viên linh đan màu xanh đã thành hình trong lô đỉnh như được trao linh trí, thoắt một cái đã định bỏ chạy. Một giây tiếp theo, lô đỉnh phát ra tiếng vù vù, miệng đỉnh phun ra một luồng ánh sáng trắng, hình thành một bức tường chặn Thanh Vân đan lại.

Du Tiểu Mặc thở phào một tiếng, linh đan cấp chín là linh đan cao cấp, sau khi thành đan sẽ bay đi, nếu không có Thiên Công đỉnh, chưa chắc hắn đã ngăn cản được viên Thanh Vân đan này lại.

Rốt cục thì hắn cũng cảm nhận được ưu điểm của Thiên Công đỉnh, không những ngăn linh đan lại, mà còn có thể phòng ngừa mùi linh đan bay ra ngoài, bởi như vậy, người khác sẽ không biết hắn đang luyện đan.

Linh tính của linh đan cao cấp chỉ xuất hiện vài giây khi thành đan, Thanh Vân đan không thể bỏ trốn, thoáng cái đã rơi lại xuống đáy lô đỉnh, hoàn toàn mất linh tính.

Du Tiểu Mặc lấy bình ngọc đã để bên cạnh từ trước đặt Thanh Vân đan vào.

Bỏ ra gần sáu canh giờ mới luyện được một viên linh đan, Du Tiểu Mặc cảm thán một tiếng, hiệu suất quá chậm, nhưng đúng là ngay từ đầu sẽ khá chậm.

Trình tự dung hợp Thanh Vân đan rất nhiều, hắn phải thí nghiệm trước xem những trình tự nào có thể đồng thời dung hợp mà không bài xích nhau, quả thực đã hao tốn không ít thời gian, tiếp theo hắn còn phải thí nghiệm thêm mấy lần nữa.

Sau khi nghỉ ngơi một lát, Du Tiểu Mặc lại bắt đầu.

Hai ngày sau, cuối cùng thì hắn cũng tìm ra phương pháp nhanh chóng nhất, thời gian được rút ngắn lại tới hai giờ, hắn đã thí nghiệm rất nhiều lần, phát hiện đây là tốc độ nhanh nhất rồi, không thể ngắn hơn được nữa.

Xác định chắc chắn, Du Tiểu Mặc dùng ngọc giản ghi nhớ lại trình tự dung hợp Thanh Vân đan của hắn, không phải là sợ mình sẽ quên mất trình tự, mà là có một đơn thuốc hoàn chỉnh chỉ thuộc về hắn cũng vui lắm.

Tiếp theo, hắn bắt đầu thí nghiệm tới linh đan cấp mười, trên tay hắn có hơn mười đơn thuốc cấp mười, còn đơn thuốc thải đan thì chẳng có lấy một tờ, cho nên về sau hắn lại có thêm phiền não nữa rồi.

Một tháng cứ yên lặng trôi qua như vậy.

Tuy Nhan Huy đã nói với họ là Du Tiểu Mặc muốn bế quan hơn một tháng, nhưng mỗi ngày Thiên Tâm vẫn không nhịn được mà chạy tới bên ngoài phòng Du Tiểu Mặc đi đi lại lại, chỉ hy vọng hắn sẽ ra sớm, nếu không có thời gian nói với hắn, đợi sau khi Lăng Tiêu trở về, nàng sẽ không có cơ hội rồi.

Kiều Vô Tinh cũng mặc kệ nàng, dù sao hắn đã xác định được suy nghĩ trong lòng Du Tiểu Mặc, cho nên để Thiên Tâm muốn tự mình làm khổ mình cũng không khuyên can, đợi mấy ngày nữa nàng cảm thấy vô vọng sẽ tự buông tha thôi.

Thế nhưng mà lần này Kiều Vô Tinh đã tính sai, suốt một tháng, ngoại trừ thời gian tu luyện, Thiên Tâm đều giữ vững kiên trì, mỗi ngày không đi qua cửa phòng Du Tiểu Mặc nhìn một cái sẽ thấy bứt rứt cả ngày luôn.

Có một ngày, Nhan Huy không kiềm được mà bắt đầu tùy tiện bình luận về nàng, “Không ngờ Thiên Tâm cô nương lại là người có tâm kế như vậy, đúng là nhìn người không thể xem bề ngoài!”

“Là sao?” Trình Hướng Vinh vẫn chưa trả lời, Uyển Nhã đi ngang qua tình cờ nghe được câu này, lập tức tò mò lên tiếng hỏi thăm.

“Các ngươi ngẫm lại đi, nếu như Du Tiểu Hắc biết được trong lúc hắn bế quan, mỗi ngày Thiên Tâm đều tới nhìn hắn, chẳng phải trong lòng sẽ sinh ra một vài cảm giác khác thường sao?” Nhan Huy vỗ đùi, “Tạm thời không nói tới cảm giác khác thường gì, nhưng chắc chắn nàng đã thành công khắc sâu ấn tượng về mình trong lòng Du Tiểu Hắc rồi.”

Uyển Nhã suy ngẫm một chút, “Đúng là vậy, nhưng ngươi đâu thể dùng từ tâm kế để hình dung việc này chứ?”

Nhan Huy nở nụ cười, “Tiếp theo mới là trọng điểm, các ngươi ngẫm lại đi, phòng của nàng ngay bên cạnh phòng Du Tiểu Mặc, muốn đi tới cửa phòng hắn cũng chỉ mất mất bước, cớ gì mà nàng không làm, dù sao mỗi ngày nàng đều đi ngang qua, làm dáng một lần có gì khó.”

Uyển Nhã phì cười, phân tích cũng có lý lắm.

Trình Hướng Vinh cũng chảy một giọt mồ hôi lạnh.

“Nhan Huy, ngươi muốn chết hả! Ngươi nói ai đang làm dáng, có gan thì lặp lại lần nữa xem.” Đúng lúc này Thiên Tâm đi ngang qua hằm hằm lao đến, hung ác trợn mắt nhìn Nhan Huy.

Nhan Huy rụt cổ một cái, “Không có không có không có, đại tiểu thư ngài nghe nhầm rồi, ta không nói tới ngươi mà.”

Con mắt Thiên Tâm lập tức phun nửa, “Nhan Huy nhà ngươi giỏi lắm, hóa ra là đang nói xấu ta thật, bản tiểu thư thấy ngươi chán sống rồi.”

Suýt nữa thì Nhan Huy đã ngã quỵ, hóa ra vị đại tiểu thư này đang bẫy hắn, quả nhiên, nàng không hề vô hại như bề ngoài, thật là một người nhiều mưu mô.

Uyển Nhã cười nói: “Thiên Tâm, ta thấy ngươi đừng uổng phí tâm tư nữa, mấy thứ như tình cảm không thể miễn cưỡng được đâu, hắn đã từ chối rõ ràng như vậy, cho dù ngươi làm nhiều hơn cũng không thể làm hắn lung lay đâu.”

Thiên Tâm không muốn nghe thuyết giáo, không thèm đáp lời.

Uyển Nhã cũng không giận, nói hai câu với Nhan Huy và Trình Hướng Vinh rồi mới đi.


CHƯƠNG 447: TỪ CHỐI

Thời gian trôi rất nhanh, nửa tháng đi qua chỉ trong chớp mắt.

Trong thời gian Du Tiểu Mặc bế quan, hắn đã thí nghiệm rất nhiều đơn thuốc, không thể nói thành công 100%, dù sao linh đan hắn luyện không phải là linh đan cấp thấp hoặc trung cấp, dù bản lĩnh của hắn có cao đến mấy cũng chẳng thể luyện được linh đan cao cấp thành công 100%, cho nên đã hỏng vài lần.

Du Tiểu Mặc duỗi lưng một cái, thực ra hắn không có ý định bế quan cả tháng như vậy, cũng may đây không phải là lần đầu tiên.

Thu dọn hết bình bình lọ lọ trên bàn, Du Tiểu Mặc dùng linh thủy rửa mặt, sau khi sửa sang lại hình tượng mới đi ra khỏi phòng, vừa mới mở cửa, thiếu chút nữa đã bị mấy ngươi ngoài cửa làm giật mình.

“Các ngươi đứng đây làm gì?”

Du Tiểu Mặc kinh ngạc nhìn Kiều Vô Tinh đang mang vẻ mặt lúng túng, người bị hắn kéo chính là Thiên Tâm, cô nàng này đang mừng rỡ, ánh mắt lóe sáng nhìn hắn, phía sau họ, là Nhan Huy và Trình Hướng Vinh, mà sau lưng Trình Hướng Vinh, là Cửu Dạ đứng ở cửa phòng mình, y khoanh tay mặt vô cảm tựa vào khung cửa, tất cả đều đang tụ tập ở cửa phòng hắn.

Thiên Tâm vội vàng đẩy Kiều Vô Tinh ra, túm lấy tay Du Tiểu Mặc vui vẻ nói: “Tiểu Hắc, cuối cùng ngươi cũng xuất quan, ta đợi ngươi rất lâu rồi.”

Du Tiểu Mặc lập tức nổi da gà, vì sao hắn lại cảm giác cái từ ‘Tiểu Hắc’ này ngọt như được bỏ thêm mật vậy nè, chẳng lẽ trong thời gian hắn bế quan đã xảy ra chuyện gì hả?

Du Tiểu Mặc gượng cười rút tay mình ra, làm bộ như không có chuyện gì, hỏi: “Sao các ngươi lại chạy tới cửa phòng ta hết vậy hả?”

“Ây, ta và Trình Hướng Vinh chỉ đi ngang qua mà thôi.” Nhan Huy vội vàng phủi sạch liên quan.

Trình Hướng Vinh trung thực lập tức gật đầu phụ họa.

Chỉ có Kiều Vô Tinh mang vẻ mặt bất đắc dĩ, áy náy nói: “Thật có lỗi, có phải đã quấy rầy đến ngươi không?”

Du Tiểu Mặc lắc đầu, “Không có, các ngươi tới đúng lúc lắm, ta không bế quan nữa, vừa định ra ngoài đã gặp các ngươi, đúng là trùng hợp ghê.”

Câu này vừa nói ra, sắc mặt mọi người khác nhau.

Thực ra đâu có trùng hợp, lúc trước Du Tiểu Mặc đã nói muốn bế quan nửa tháng, hôm nay chính là thời gian hắn xuất quan, cho nên mới sáng sớm Thiên Tâm đã đứng đây chờ, bọn họ thì là vì xem kịch vui nên mới chạy tới. Đương nhiên, không ai nói cho hắn biết, nhưng không đảm bảo hắn sẽ không đoán được.

“Ngươi muốn đi đâu thế?” Thiên Tâm thấy hắn đang muốn ra ngoài, liền hỏi.

Du Tiểu Mặc vô thức lùi lại phía sau một bước, “Ta có chút việc, phải rời khỏi Tiêu Dao Viện một chuyến.”

Thiên Tâm bước về phía trước một bước, nụ cười tươi rói: “Tình cờ quá, ta cũng muốn đi ra ngoài, hay là chúng ta cùng đi?”

Khóe miệng Du Tiểu Mặc khẽ giật, “Không cần đâu, ta thật sự có chuyện quan trọng lắm, ngươi đi theo sẽ bất tiện.”

Thiên Tâm ép sát từng bước, “Không sao, đến lúc đó ngươi đi làm việc của ngươi, ta không đi theo đâu mà.” Khó lắm nàng mới thích một người, đương nhiên không thể nào vì thất bại nho nhỏ thế này mà buông tay, nếu không thì sao nàng có thể là Thiên Tâm chứ.

Du Tiểu Mặc nhìn về phía Kiều Vô Tinh xin giúp đỡ.

Kiều Vô Tinh hiểu ý kéo nàng ra, “Thiên Tâm, nghe lời được không?” Hơn một tháng này, hắn đã sắp khuyên nhủ đến vô lực rồi.

Thiên Tâm ủy khuất cắn môi, nhìn Du Tiểu Mặc chờ đợi.

Du Tiểu Mặc đau đầu chống cằm, hắn đột nhiên có chút hâm mộ Lăng Tiêu rồi đó, y chưa bao giờ để ý tới người mình không thích, càng không bao giờ làm phiền bản thân để đi phụ họa cho đối phương, nếu hắn có thể phóng khoáng như vậy thì tốt biết bao.

“Thiên Tâm cô nương.”

“Gọi Thiên Tâm là được.” Nghe thấy Du Tiểu Mặc gọi mình, Thiên Tâm lập tức thay đổi tâm trạng, ẩn ý đưa tình nhìn hắn.

Du Tiểu Mặc sờ mũi một cái, “Được rồi, Thiên Tâm, thực ra ta có một chuyện muốn nói cho ngươi biết.”

“Chuyện gì?”

Du Tiểu Mặc dứt khoát nói: “Ta đã thích một người, ta rất yêu hắn, cả đời này cũng không muốn xa rời hắn, cho nên… Ây, xin lỗi nha.”

Nụ cười trên mặt Thiên Tâm dần dần biến mất.

Bầu không khí trong hành lang cũng đặc quánh lại, mọi người quay sang nhìn nhau, đại khái là không ngờ Du Tiểu Mặc lại dứt khoát tới vậy, nhưng kết quả thế này là tốt nhất, càng dây dưa càng làm cho đối phương nhen nhóm hy vọng.

Sắc mặt Thiên Tâm lúc trắng lúc xanh, nàng phát hiện ánh mắt mọi người nhìn mình mang theo thương hại và đồng tình, không khỏi hung hăng vuốt mặt, lên giọng nói: “Ngươi thích đâu có liên quan gì tới ta, cái gì mà có lỗi với ta chứ, bản tiểu thư đâu có thích ngươi, ngươi đừng tự mình đa tình, bản tiểu thư không bao giờ thèm thích mấy tên yếu đuối như ngươi.”

Nói xong mấy câu này, nàng liền bỏ chạy.

Kiều Vô Tinh áy náy liếc nhìn Du Tiểu Mặc, lập tức đuổi theo.

Du Tiểu Mặc im lặng, đây là công kích cơ thể à!

Yếu đuối thì sao, đây là thế giới dựa vào nắm đấm để nói chuyện nhé, không thể dùng bề ngoài để đánh giá một người, dù hắn có yếu đuối, cũng mạnh hơn đa số người đứng ở đây nha.

Nhưng hắn biết là lòng tự trọng của Thiên Tâm đại tiểu thư rất mạnh, đại khái là thấy mất mặt vì bị hắn từ chối như vậy, cho nên mới nói mấy lời này để phản bác hắn, cũng may mà hắn đã sớm chuẩn bị tâm lý.

Nhan Huy vỗ vỗ vai an ủi Du Tiểu Mặc, “Huynh đệ, đừng để trong lòng, ngươi từ chối cô nàng, người ta cũng phải lấy lại chút thể diện.”

Du Tiểu Mặc lập tức dở khóc dở cười.

“Đúng rồi đó, trong thời gian ngươi bế quan, mỗi ngày nàng đều đứng nhìn cửa phòng ngươi, chúng ta thấy, có lẽ nàng thật sự thích ngươi đó, thông cảm cho nàng một chút đi, ta thấy nàng cũng khó chịu lắm.” Trình Hướng Vinh còn tưởng rằng Du Tiểu Mặc đau lòng, nhưng hắn cũng đồng tình với Thiên Tâm lắm, thích sai người.

Du Tiểu Mặc yên lặng nhìn thoáng qua phòng bên cạnh, hẳn là thời điểm đi qua thuận tiện liếc mắt nhìn chứ gì? “Các ngươi không cần lo lắng, ta không sao, vậy nha, ta đi trước.”

Nhìn hắn vội vội vàng vàng rời đi, Nhan Huy gãi đầu, “Gấp gáp như vậy, chẳng lẽ là Lăng Mặc sắp về, cho nên hắn chuẩn bị đi đón, hay là chúng ta lén lút đi theo xem sao?”

Trình Hướng Vinh chuẩn bị về phòng mình, nghe được câu này liền nhíu mày lại, “Đây là chuyện riêng của hắn, sao ngươi lại có thể nói như vậy.”

Nhan Huy đầu hàng xua xua tay, “Đương nhiên là ta biết, ta chỉ đùa chút thôi mà.”

Trình Hướng Vinh nói: “Mấy việc thế này ít nói đùa thì tốt hơn, bằng không nghe được sẽ để lại ấn tượng xấu cho hắn.”

“Biết rồi, đại thúc.”

Cửu Dạ xem hết kịch vui đã không thấy tăm hơi.

Lại nói tới Kiều Vô Tinh, sau khi đuổi theo Thiên Tâm, hắn còn định an ủi nàng vài câu, khuyên nàng đừng để trong lòng, nhưng lại phát hiện cặp mắt Thiên Tâm long lanh ngập nước, như thể một giây sau nước mắt sẽ tràn mi, khuôn mặt nhỏ nhắn rất quật cường, nét mặt không khỏi nhu hòa.

“Đừng khóc, hắn không thích muội là hắn thiệt, muội là Thiên Tâm đại tiểu thư của Ngự Thú Công Hội cơ mà, còn rất nhiều người theo đuổi muội, chúng ta không thể để người khác xem thường, đúng không?”

Thiên Tâm lau nước mắt, càng không cam lòng nói: “Nhưng hắn là mối tình đầu của muội, nào có dễ dàng như vậy, nói quên là quên ngay được.”

Kiều Vô Tinh bất đắc dĩ nói: “Thiên Tâm, thực ra ta vẫn muốn nói, đến cùng muội thích hắn ở điểm nào?”

Đôi má Thiên Tâm hiện lên một vầng đỏ ừng, “Muội cảm thấy hắn không tồi, xứng với muội, hơn nữa không giống những người khác, hắn biết rõ chúng ta là ai, nhưng chưa từng nịnh bợ chúng ta.”

“Nếu chỉ là như vậy, thì không phải là thích, mà muội chỉ thuần túy có thiện cảm với hắn thôi, nghe lời ta, hắn không hợp với muội đâu, đợi tương lai muội gặp được người phù hợp sẽ biết ngay, người kia mới là người muội chờ đợi.” Kiều Vô Tinh xoa xoa gò má nàng.

“Muội có thể gặp được sao?” Thiên Tâm ngẩng đầu lên.

“Đương nhiên.” Kiều Vô Tinh gật đầu khẳng định.

Thiên Tâm miễn cưỡng nhếch miệng, “Là huynh nói đấy nhé, về sau nếu không tìm thấy, Vô Tinh ca ca phải đền cho muội một người.”

Kiều Vô Tinh cười cười, “Được, đền Vô Song cho muội được không?” Bán rẻ đường đệ không chút do dự.

“Không được, trước kia tên đó toàn bắt nạt muội thôi.”

“Nói không chừng vì nó thích muội nên mới bắt nạt chăng.”

“Huynh đừng có nói tốt cho hắn.”

“A…”

※※※

Sau khi Du Tiểu Mặc rời khỏi Tiêu Dao Viện, liền vội vàng chạy tới tửu lâu Song Ngư, từ trước khi hắn bế quan, hắn và đám Xà Cầu đã hẹn gặp ở tửu lâu Song Ngư, lúc này cũng vừa đúng thời hạn ba tháng mà Hùng Tiếu đã hẹn, tuy không biết y có thể đưa tin tức tới đúng hẹn hay không, nhưng vẫn phải tới xem.

Tửu lâu Song Ngư ngay gần Tiêu Dao Viện, Du Tiểu Mặc không tốn bao nhiêu thời gian đi đường.

Tửu lâu vẫn náo nhiệt như trước, cho dù là giữa ban ngày cũng có tấp nập khách tới đánh bạc, trong đại sảnh có không ít người, vui vẻ bàn luận, vô cùng náo nhiệt.

Sau khi xác định là tửu lâu này, Du Tiểu Mặc nhấc chân đi vào.

Đám Xà Cầu ở ngay căn phòng mà hắn và Lăng Tiêu đã ở lúc trước, không cần tiểu nhị dẫn đường, Du Tiểu Mặc vẫn có thể thoải mái tìm tới.

Ngay trước khi bóng lưng hắn biết mất trong cầu thang, một lão giả hắn đã gặp thoáng qua, chuẩn bị rời khỏi tửu lâu đột nhiên quay người, liếc nhìn bóng lưng hắn như có điều suy nghĩ, chợt quay lại đi vào lối ngầm dẫn tới sòng bạc.

Nếu như Du Tiểu Mặc nhìn thấy, sẽ biết lão giả này chính là một trong hai người đã che chở Vũ Thành ở sòng bạc ngầm lúc trước.



CHƯƠNG 448: THỜI KỲ ĐỘNG DỤC

Tìm được gian phòng, Du Tiểu Mặc cố kiềm chế hành vi không lễ phép là đẩy cửa phòng đi thẳng vào, nhẫn nại gõ cửa, âm thanh cốc cốc cốc vang lên ba lần, nhưng bên trong không có người chạy đến mở cửa như hắn dự liệu.

Vì vậy, hắn lại gõ thêm hai tiếng, vẫn không có ai ra mở, đúng lúc hắn chuẩn bị đẩy cửa xông vào, một tiếng rên rỉ khe khẽ bay vào trong tai.

Du Tiểu Mặc trợn tròn mắt.

Đây là tiếng rên rỉ?

Tiếng rên?

Hắn không nghe lầm chứ, sao căn phòng hắn để lại cho đám Xà Cầu lại có tiếng rên của nữ nhân. Đừng tưởng bây giờ hắn là đồng tính luyến thì không phân biệt được âm thanh của khác phái luyến nhé, cái âm thanh này chắc chắn là đang làm việc kia.

Mấy đứa nó… Cưa được gái rồi hả?

Du Tiểu Mặc xoắn xuýt muốn chết, rốt cuộc thì hắn có nên đi vào hay không?

Xung quanh càng yên tĩnh, tiếng rên rỉ trong phòng càng lớn hơn, dâm ngôn uế ngữ vang lên đứt quãng, giữa ban ngày ban mặt mà dám trắng trợn như thế, tuyệt đối không phải là Mao Cầu.

“Này, ngươi… Đứng ở đây làm gì?”

Đúng lúc này, một giọng nói hơi do dự chợt vang lên.

Du Tiểu Mặc quay đầu, phát hiện người lên tiếng là Vũ Thành có duyên gặp một lần, người nọ đang dùng vẻ mặt phức tạp nhìn hắn, Du Tiểu Mặc đang định đáp, thì cái tiếng rên rỉ kia đột nhiên cất lên cao vút.

“A… Giỏi quá… Nhanh hơn chút nữa…”

Du Tiểu Mặc: “…”

Vũ Thành: “…”

Du Tiểu Mặc vội vàng thả tay xuống, khụ một tiếng rồi mới nhìn thẳng vào Vũ Thành: “Ngươi có chuyện gì không?”

Vũ Thành lúng túng vuốt mũi, “Không ngờ ngươi lại có sở thích kiểu này, tuy không phải là chuyện xấu xa gì, nhưng nếu ngươi thật sự thích, có thể tới Mỹ Nhân quật, chỗ đó còn có nhiều mà.”

Du Tiểu Mặc: “…”

Đại khái là tên này đã hiểu nhầm to rồi, nhưng Mỹ Nhân quật là cái gì?

Quyết tâm gạt bỏ tâm trạng phức tạp, Du Tiểu Mặc trầm giọng nói: “Ngươi hiểu lầm rồi, ta tới tìm người, chỉ là gõ cửa mãi mà chẳng có ai đáp lại.”

Vũ Thành nhìn nhìn hắn, giống như đang xác định liệu hắn có nói dối hay không, mới nói tiếp: “Ngươi muốn tìm chủ nhân căn phòng này?”

Du Tiểu Mặc thấy Vũ Thành không có vẻ như đến gây sự, ngôn ngữ cử chỉ cũng có ý tốt, liền nói: “Đúng, nhưng hình như chúng không ở nơi này.” Dù mới nãy có nghi ngờ, nhưng hắn không muốn tin tưởng mấy đứa sẽ là loại người không biết phân biệt nặng nhẹ như thế, đã biết hôm nay hắn tới mà còn làm chuyện này.

Vũ Thành đáp: “Ta sẽ điều tra thêm giúp ngươi.”

Với thân phận của Vũ Thành, rất nhanh đã tra ra phân thận của khách nhân, mở sổ ra xem xét, Vũ Thành liếc nhìn danh tự, kinh ngạc nói với hắn: “Cái tên ghi trong này là Du Tiểu Hắc, chắc là ngươi phải không?”

Du Tiểu Mặc câm nín, quả nhiên là chúng không đổi phòng, ý là, giờ phút này tên đang hưởng thụ trăng gió với nữ nhân trong kia, nhất định là một đứa trong đội bóng của hắn.

Du Tiểu Mặc rất hiệu suất tự động loại bỏ Tiểu Cầu, Mao Cầu và Thôn Kim thú, còn dư lại chỉ có Xà Cầu và Tiểu Hắc, bề ngoài Tiểu Hắc có chút thích sạch sẽ, mà lãnh diễm cao quý như nó có lẽ sẽ không để cho người xa lạ tiếp cận mình, như vậy thì chỉ còn Xà Cầu…

“Ngươi làm sao vậy?” Vũ Thành đưa mắt nhìn hắn thăm dò.

“… Không có gì.” Nét mặt Du Tiểu Mặc dần dần rạn rứt, hắn đã tin đó là Xà Cầu tới 90% rồi.

Vì sao?

Vì Xà Cầu rất lười, không có chuyện quan trọng sẽ không ra khỏi phòng, hơn nữa hắn vừa mới nghĩ tới bản thể của Xà Cầu —— Cửu Dực Linh Tê xà, thực lực có mạnh đến mấy cũng là rắn, mà xà bản tính dâm á!!!

Cơ mà không ngờ Xà Cầu lại thích kiểu kịch liệt tới vậy.

Du Tiểu Mặc cố giữ nét mặt vô cảm nói: “Một người trong phòng đó, là người ta muốn tìm.”

Vũ Thành nghe tiếng rên càng ngày càng cao vút. Còn mơ hồ nghe được tiếng giường kịch liệt lay động phát ra âm thanh kẽo kẹt, cảm giác chắc không thể chấm dứt trong chốc lát đâu, hắn do dự đề nghị: “Hay là, xuống dưới ngồi một lát?”

“… Ừa.” Du Tiểu Mặc yên lặng che mặt, sau đó theo Vũ Thành xuống lầu.

Trong phòng, Xà Cầu phát hiện người phía ngoài đã đi rồi, lập tức nở một nụ cười tà dị. Đúng như Du Tiểu Mặc đoán, xà bản tính dâm, trước kia nó luôn ở trong không gian, cho nên không có điều kiện, bây giờ khó khăn lắm mới ra ngoài, còn có thời gian hoạt động tự do không hạn định, đương nhiên là muốn tùy theo lòng mình rồi.

Có lẽ sẽ nói Mao Cầu là nữ mà, nhưng đây không phải là chuyện có nữ hay không, mà là trong không gian không chỉ có một mình nó.

Xà Cầu vỗ vỗ cái mông bự của nữ nhân dưới thân, cô ả là một con rắn cái, sức chịu đựng được, dẻo dai, quan trọng nhất là có thể tiếp nhận hai cái chít chít lớn của nó không chút trở ngại, cho nên thời điểm nó muốn tìm nữ nhân thường tìm rắn cái.

Rắn cái nọ ngồi dậy, đột nhiên dùng chân khiêu khích cọ xát cái nơi lớn lớn chưa mềm hẳn giữa hai chân Xà Cầu, quyến rũ đưa tình phòng điện với nó, “Muốn thêm một lần nữa không?”

Xà Cầu khẽ chửi thề một câu, tiếp tục đè con rắn cái kia xuống, ra vẻ khao khát khó nhịn, bày tư thế chuẩn bị đại chiến ba trăm hiệp nữa.

Rắn cái bị đè vẫn không quên nói chuyện, “Ưm, người đứng bên ngoài lúc nãy là ai, vì sao đột nhiên ngươi lại bảo ta phát ra tiếng kêu.”

“Là chủ nhân của ta.” Xà Cầu không giấu giếm, “Nếu không rên, đợi tới lúc không có ai ra mở cửa, chắc chắn hắn sẽ đạp cửa tiến vào.”

“Ha ha, thì cứ để cho hắn nhìn, ngươi đâu có chú ý tới mấy việc này?” Rắn cái bị lời nói của Xà Cầu chọc cười, nếu là nữ nhân thì hơi chú ý chút cũng không sao, nhưng rõ ràng giọng nói kia là đàn ông, mà đàn ông đều là kẻ phong lưu, có nhìn thấy cũng chẳng sao hết.

“A Ưm..” Xà Cầu húc sâu một cái, rắn cái lập tức thét lên vô cùng thoải mái, thân hình uốn éo như rắn nước bắt đầu chuyển động, hai chân tự nhiên kẹp lấy eo Xà Cầu.

Thực ra Xà Cầu không băn khoăn thừa, nếu như Du Tiểu Mặc biết rõ sau khi hắn rời đi, Xà Cầu không những không thu dọn, mà còn tiếp tục một trận đại chiến yêu tinh nữa, chắc chắn hắn sẽ xông lên không do dự, đá tung cửa chạy tới bên giường, sau đó quan sát một lát, xem có thật là rắn có hai cái chít chít hay không.

Sau khi hai người xuống lầu, mông còn chưa đặt xuống ghế bao lâu, Tiểu Hắc đã về rồi.

Bước vào cửa lớn, Tiểu Hắc liền thấy Du Tiểu Mặc đang ngồi bên trong, do dự một chút liền đi qua.

Vũ Thành thấy Tiểu Hắc hoàn thân tản ra hơi thở lãnh khốc, còn tưởng nó đến gây sự, thiếu chút nữa đã đứng lên quát, cũng may mà Du Tiểu Mặc nhanh hơn một bước.

“Tiểu Hắc, rốt cục thì cũng có một đứa về.”

Tiểu Hắc đi đến trước mặt hắn, lạnh lùng liếc nhìn Vũ Thành, “Hắn là ai?”

Du Tiểu Mặc cười nói: “Hắn tên là Vũ Thành, một người xa lạ quen thuộc.”

Vũ Thành hơi nghẹn.

Người xa lạ quen thuộc? Giới thiệu kiểu gì vậy!

Tiểu Hắc không nhìn hắn nữa, “Sao ngươi không đi lên?”

Du Tiểu Mặc nghe xong liền hiểu Tiểu Hắc không biết Xà Cầu đang làm cái chuyện kia ở bên trên, đang do dự có nên nói cho nó biết hay không, lại nghe Tiểu Hắc hỏi tiếp.

“Có phải Xà Cầu đang ở phía trên không?”

“Ngươi biết?” Du Tiểu Mặc ngẩng đầu nhìn Tiểu Hắc.

Tiểu Hắc vô cảm ừ một tiếng, “Bây giờ cứ cách ba ngày hắn sẽ làm một lần thỏa thích trong phòng, bình thường đều làm nguyên một ngày, hôm nay chúng ta đều phải đi ra ngoài, bằng không thì có ở phòng bên cạnh cũng sẽ nghe thấy tiếng.”

Du Tiểu Mặc: “…” Không hổ là rắn tràn đầy ham muốn, không biết trước kia ở trong không gian của hắn thì nó nhẫn nhịn thế nào nhỉ?

“Ngươi nói hắn muốn làm một ngày, là từ hôm qua đến bây giờ sao?”

“Chắc cũng gần xong rồi đấy.”

“Hay lắm, đám Tiểu Cầu đâu, sao còn chưa trở về?”

“Mao Cầu nói muốn đi tăng tu vi, chúng nó đi cùng rồi, đến giờ sẽ tự về.”

Du Tiểu Mặc cảm thấy có lẽ hắn đã hiểu sai, “Tăng tu vi là có ý gì?”

“Ý trên mặt chữ đấy.”

“Ý trên mặt chữ là sao?” Du Tiểu Mặc vẫn chưa hiểu lắm.

Du Tiểu Mặc yên lặng nhìn lại nó.

Tiểu Hắc ngừng một lát mới nói: “Thời kỳ phát tình của cô ta cũng đến, cho nên tiện thể hấp thu tinh hoa của nam nhân, sau đó chuyển hóa thành tu vi của mình.”

Ngoại trừ tu luyện, thì Yêu hồ còn có thể tăng tu vi thông qua loại phương pháp này, chỉ là Mao Cầu rất kén chọn, cũng không ép buộc đối phương, dù là thời kỳ động dục, nàng cũng phải để đối phương cam tâm tình nguyện, cho nên không dính dáng tới mấy đứa bên này. Hơn nữa bản thể của chúng là yêu thú, không thể nói là không thấy thẹn, nhưng cũng chỉ một chút thôi, cho nên bất luận là Xà Cầu hay Mao Cầu, bọn chúng đều tuân theo bản tính.

Du Tiểu Mặc kinh hãi, đây là lần đầu tiên hắn phát hiện mình hoàn toàn chẳng hiểu vì về đám khế ước thú, một đứa đại chiến với nữ nhân, một đứa đại chiến với nam nhân, liệu về sau có đứa nào đại chiến với nhân yêu không hả?

“Nhìn ta như vậy làm gì?” Tiểu Hắc bất mãn với ánh mắt Du Tiểu Mặc nhìn nó, giống như cũng cho rằng nó giống như Xà Cầu và Mao cầu ấy.

Du Tiểu Mặc thu ánh mắt lại, bản thể của Tiểu Hắc là Kim Sắc Hắc Cực báo, ngoại trừ thời kỳ động dục, thì tình thường không có nhu cầu cao cũng phải.

Tiểu Hắc nói, “Thu cái ánh mắt kỳ quái của ngươi lại, ta không có thời kỳ động dục.”

“… Vì sao chớ?” Thật lâu lâu sau, Du Tiểu Mặc mới thốt ra được mấy lời này.



CHƯƠNG 449: ĐỘC NHÃN MẶT SẸO

Chỉ cần là yêu thú chắc chắn sẽ có thời kỳ động dục, Tiểu Hắc nói nó không có cũng không đúng hoàn toàn, nhưng chỉ cần Tiểu Hắc không muốn, đúng là có thể coi như không có thời kỳ động dục.

Bởi vì thực lực của yêu thú càng mạnh, hoàn toàn có thể dùng tu vi của bản thân để ngăn chặn bản năng động dục, không hề có ảnh hưởng tới cơ thể, nhưng từ trước tới nay kỳ động dục của Xà Cầu và Mao Cầu còn mạnh hơn yêu thú bình thường nhiều nhiều, cộng với việc chúng luôn thích làm theo ý mình, cho nên không cố gắng áp chế.

Vũ Thành nghe cả buổi mới phát hiện, nam tử áo đen lãnh khốc này lại là một con yêu thú, mặc dù bây giờ rất nhiều yêu thú biến hóa, nhưng hắn vẫn tò mò quan hệ giữa con yêu thú này và Du Tiểu Mặc.

Tiểu Hắc đã sớm chú ý tới gã loài người này cứ nhìn mình mãi, sau khi nói dứt lời với Du Tiểu Mặc liền lạnh lùng liếc nhìn Vũ Thành, mang theo ý cảnh cáo.

Vũ Thành lúng túng nhìn qua chỗ khác.

Du Tiểu Mặc tình cờ chứng kiến, “Này, ngươi làm sao vậy?”

Vũ Thành đáp: “Ta không gọi này, ta tên là Vũ Thành.”

Du Tiểu Mặc nói: “Được rồi, nhưng sao ngươi vẫn còn ngồi đây?” Hắn cảm giác mình với người này vẫn chưa quen thân đến mức có thể ngồi cùng bàn.

Biểu lộ của Vũ Thành càng mất tự nhiên hơn, “Tửu lâu Song Ngư là địa bàn của ta, ta muốn ngồi đây còn phải hỏi ý kiến người khác hả?”

“Ừa, không cần.” Du Tiểu Mặc quyết định không tính toán với hắn.

Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến một hồi xôn xao ồn ào, tiếng bước chân dồn dập từ xa đến gần, có vẻ rất nhanh sẽ chạy về phía tửu lâu Song Ngư, mấy giây sau, một bóng trắng đột nhiên xông vào từ cửa lớn, lao vào trong ngực Du Tiểu Mặc, nhanh như chớp.

Nếu không có cảm ứng từ khế ước, chắc chắn Du Tiểu Mặc sẽ giật mình đập bay nó luôn ấy chứ, cúi đầu xem xét liền gặp một cặp mắt màu đỏ sáng lóng lánh, ngay sau đó, lại có một cái đầu nhỏ hơn màu vàng chui ra từ dưới bụng nó, không phải Thôn Kim thú thì là ai.

Khóe miệng Du Tiểu Mặc giật một cái, “Các nguơi…”

Còn chưa nói hết lời, một đoàn người cầm kiếm khiêng đao đột nhiên vọt vào từ bên ngoài, hùng hùng hổ hổ, bộ dạng bất thiện.

Không đợi Du Tiểu Mặc kịp phản ứng, Tiểu Cầu lập tức giãy dụa, vội vàng chui vào trong áo hắn.

Du Tiểu Mặc: “…”

Gã nam tử cầm đầu có một vết sẹo thật dài trên mặt, vết sẹo tung hoành nửa bên mặt, phế đi một con mắt, khiến khuôn mặt vốn đã tục tằng còn thêm vài phần hung ác ngoan độc, trên vai gã khiêng một thanh đại đao dài hai mét, toàn thân tản ra mùi máu tươi, đứng ở cửa vào liếc nhìn đại sảnh, ai bị gã nhìn đều cảm thấy da đầu tê dại.

“Ôi trời ơi, chẳng phải đây là Độc Nhãn mặt sẹo sao?”

“Bà mẹ nó, sao tên ôn thần này lại chạy đến đây?”



Khắp tửu lâu vang lên tiếng bàn tán xì xào, rõ ràng mọi người đều biết gã mặt sẹo này, đã vậy còn rất kiêng kị, lúc nói chuyện cố gắng nói thật nhỏ, mặc dù vậy vẫn có vài người nghe được.

Độc Nhãn mặt sẹo bước về phía trước một bước, ương ngạnh bừa bãi nói: “Ta đang truy đuổi một con yêu thú màu trắng bạc, ai nhìn thấy nó tốt nhất đừng có giấu diếm, nếu không…”

Lời uy hiếp còn chưa nói hết, tầm mắt của mọi người đã đồng loạt nhìn về phía Du Tiểu Mặc, vừa nãy lúc bóng trắng kia lao vào, họ nhìn thấy rõ ràng.

Độc Nhãn mặt sẹo nhìn theo tầm mắt của họ thấy được ba người đang ngồi trong góc, khuôn mặt vuông lập tức nở một nụ cười xấu xí ghê tởm, sải bước đi về phía ấy.

Du Tiểu Mặc xem tình hình là biết Tiểu Cầu gây họa rồi, thoạt nhìn thì gã mặt sẹo này không giống nhân vật bình thường, tính tình cũng không được tốt cho lắm.

“Du Tiểu Hắc, các ngươi phải cẩn thận.” Vũ Thành thì thầm nói với hắn, “Gã là Độc Nhãn mặt sẹo của Diều Hâu hội, thực lực Đế cảnh ba sao, hoành hành ngang dọc ở thành Trung Tâm đã lâu, nhưng không ai dám làm gì gã, bởi vì hội trưởng của Diều Hâu hội là một trong mười Thần trên Thông Thiên Bảng – Ưng Thần, kẻ này là đệ đệ của Độc Nhãn mặt sẹo.”

Du Tiểu Mặc gật gật đầu, hóa ra có bối cảnh thế này, bảo sao dám hung hăng càn quấy ở thành Trung Tâm, còn tùy tiện xông vào tửu lâu Song Ngư thế này.

Theo suy đoán của hắn, lúc này tửu lâu Song Ngư cũng có một cường giả Thần cảnh tọa chấn, tuy thực lực không cao bằng Diều Hâu, nhưng bởi vì sau lưng còn có người thành lâp thần bí, cho nên Diều Hâu hội không dám phát sinh xung đột lớn với tửu lâu Song Ngư.

Có điều, chưa ai từng gặp người thần bí kia, cho nên Diều Hâu hội cảm giác mình tài trí hơn người, nhiều khi cũng chẳng đặt tửu lâu Song Ngư ở trong mắt.

Lúc Độc Nhãn mặt sẹo xông vào, cũng ôm ý nghĩ này.

Đi đến trước mặt họ, một chân Độc Nhãn mặt sẹo dẫm mạnh lên mặt ghế, ánh mắt rơi vào trên người Vũ Thành, nở nụ cười, “Hóa ra là Vũ thiếu gia, không biết ngươi có thấy con yêu thú kia không?”

Vũ Thành cười nhạo: “Sao ta phải nói cho ngươi biết?”

Độc Nhãn mặt sẹo hừ một tiếng, “Bây giờ là việc riêng của Độc Nhãn ta, hy vọng Vũ thiếu gia thông minh một chút, không nên nhúng tay vào chuyện này.”

Vũ Thành giận tái mặt, “Độc Nhãn, đừng tưởng rằng ngươi có chỗ dựa là có thể làm ẩu mọi nơi, đây là địa bàn của tửu lâu Song Ngư, nếu ngươi dám sinh sự, đừng trách ta gọi người đuổi ngươi ra ngoài.”

Vừa nói xong, khắp tửu lâu bỗng hiện lên một khí tức mạnh mẽ.

Ánh mắt lạnh lẽo của Độc Nhãn mặt sẹo nhìn Vũ Thành một cái, chợt rơi vào trên người Du Tiểu Mặc, quát lớn: “Tiểu tử, ta biết ngươi đã giấu con yêu thú kia đi, giao nó ra đây.”

“Nó là khế ước thú của ta, vì sao ta phải đưa nó cho ngươi.” Mặc kệ có phải do Tiểu Cầu tự rước họa hay không, Du Tiểu Mặc đều không có ý định giao nó ra.

“Tiểu tử, có rượu mời không uống lại đòi uống rượu phát hả, khế ước thú của ngươi đụng phải lão đại của chúng ta, tốt nhất là nên thức thời giao ra đây, nếu không thì ngươi chẳng còn mạng mà hưởng phúc đâu.” Tiểu đệ sau lưng Độc Nhãn mặt sẹo phẫn nộ quát.

Du Tiểu Mặc nhíu mày, “Khế ước thú của ta đụng phải lão đại nhà các ngươi? Vậy đụng rồi có bị thương không, có nát miếng da nào không, phải bồi thường cho các ngươi bao nhiêu linh tinh?”

Đúng lúc này, một cây đại đạo giáng từ trên cao xuống, loảng xoảng loảng xoảng đập trúng cái bàn họ đang ngồi, cái bàn yếu ớt không chịu nổi phụ tải, lập tức bể thành từng khối.

Du Tiểu Mặc ngẩng đầu nhìn lên, chủ nhân của nhát đao kia đúng là Độc Nhãn mặt sẹo, gân xanh trên mặt gã đã nổi rõ, khuôn mặt chữ điền lúc tức giận lại càng thêm dữ tợn đáng sợ, ánh mắt âm tàn nhìn hắn chằm chằm.

“Tiểu tử, ngươi có gan đấy!”

Du Tiểu Mặc đáp: “Quá khen.”

Độc Nhãn mặt sẹo cũng không mất lý trí vì câu nói của hắn, gã lăn lộn ở thành Trung Tâm này nhiều năm như vậy há lại là trò đùa, hơn nữa đây là địa bàn của tửu lâu Song Ngư, nếu gã dám động thủ phá hoại, hai lão già kia cũng sẽ động thủ, vì một tiểu tử không biết từ đâu ra mà náo loạn tửu lâu Song Ngư, nhìn sao cũng thấy không có lợi.

Tuy rằng gã không hề để tửu lâu Song Ngư vào mắt, nhưng đệ đệ đã dặn dò gã, không phải thời điểm vạn bất đắc dĩ, tuyệt đối không được gây xích mích với tửu lâu Song Ngư.

“Ngươi đã muốn thay mặt khế ước thú của ngươi bồi tội, nể mặt Vũ thiếu gia, ta sẽ cho ngươi một cơ hội, lấy một trăm vạn linh tinh ra đây, ta sẽ tha cho các ngươi một mạng.” Độc Nhãn mặt sẹo chặt đẹp.

Đám người vây xem suýt thì phun nước miếng, đòi một trăm vạn linh tinh làm tiền bồi thường? Nhưng đây đúng là tác phong của Độc Nhãn mặt sẹo.

Du Tiểu Mặc bình tĩnh nói: “Đụng một cái mà đòi trăm vạn linh tinh, ngươi làm như linh tinh dễ kiếm lắm à? Con nít ba tuổi cũng không nói vậy nữa là, không có một trăm vạn linh tinh, chỉ có một trăm linh tinh thôi.”

Toàn bộ đại sảnh chìm vào yên tĩnh.

Một trăm vạn linh tinh thì gọi là chặt đẹp, nhưng một trăm linh tinh chỉ đủ để đuổi ăn mày, với thân phân của Độc Nhãn mặt sẹo, đúng là mất giá.

“Coi chừng!”

Vũ Thành la thất thanh, hắn rất hiểu Độc Nhãn mặt sẹo, tên này bị Du Tiểu Mặc mỉa mai như thế, chắc chắn đang thẹn quá hóa giận, không lên tiếng đã muốn động thủ.

Không cần Vũ Thành nhắc nhở, Du Tiểu Mặc đã phát hiện sát khí tỏa ra từ người Độc Nhãn mặt sẹo kia, lập tức lui về phía sau, dù gã là cường giả Đế cảnh, nhưng hắn cũng là đan sư cấp mười nhé, nếu thật sự phải giao chiến thì chưa chắc hắn đã thua.

Mảnh gỗ vụ của cái bàn rơi trên đất đã bị hai luồng khí thế tương xứng nghiền nát vụn, người xung quanh sợ bị liên lụy, nhao nhao lùi lại, dùng vẻ mặt khiếp sợ nhìn Du Tiểu Mặc.

Độc Nhãn mặt sẹo vẫn đứng tại chỗ, nét mặt của gã cũng giống như mọi người, nhìn Du Tiểu Mặc như thấy điều gì khó tin lắm, “Nhìn thế mà cũng là đan sư cấp mười?”

Đại lục Thông Thiên khác với đại lục Long Tường, đa số công pháp và kỹ pháp từ viễn cổ vẫn được lưu truyền, chỉ cần học tập những thứ này, dù là đan sư thì sức chiến đấu cũng có thể sánh ngang tu luyện giả.

Nhưng đây không phải là điều quan trọng, giá trị của đan sư cao hơn tu luyện giả nhiều, đan sư cấp bậc càng cao, chỉ cần tiện tay treo giải thưởng, sẽ có rất nhiều cường giả muốn cống hiến sức lực cho họ, cũng may mà bây giờ hắn chỉ là một đan sư cấp mười, nếu để hắn trở thành đan sư cấp mười một, đây mới thật sự là phiền toái.

Nghĩ vậy, trong mắt Độc Nhãn mặt sẹo hiện lên một tia sát ý lạnh lẽo, đã đắc tội rồi, vậy thì giết đi là xong.

Giờ khắc này, rốt cục thì Tiểu Hắc cũng hối hận vì thực lực của mình, nó chỉ có tu vi cấp chín sáu sao, mặc dù tốc độ lên cấp thế này đã nhanh lắm rồi, nhưng không thể nào trở thành đối thủ của cường giả Đế cảnh.

“Độc Nhãn mặt sẹo, ngươi dám sinh sự trong tửu lâu Song Ngư?” Phát giác được sát khí của gã, Vũ Thành tức giận quát lớn.

Độc Nhãn mặt sẹo không để ý đến hắn, giơ trường đao trong tay vung về phía Du Tiểu Mặc.

back top