Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 490-493: Đã tìm được

CHƯƠNG 490: ĐÃ TÌM ĐƯỢC

“Đa tạ tiên nhân, ơn cứu mạng suốt đời khó quên.” Thời điểm nam nhân áo đen buông Ông Công ra, lão lập tức buông gậy quỳ xuống đất khấu đầu tạ ơn, biểu hiện ra sự thành tâm cực lớn.

Nam nhân áo đen lạnh nhạt liếc lão, “Ngươi đừng hiểu lầm, ta không cố ý cứu ngươi, chỉ có điều nhìn thấy ‘người quen’ mới thuận tay cướp đi mà thôi, cái chết của ngươi không có quan hệ lớn với ta.”

Ông Công không hề bất ngờ, “Bất kể thế nào, tiên nhân đã cứu lão hủ một mạng.”

Nam nhân áo đen không trả lời, thời điểm chuẩn bị rời đi đột nhiên dừng lại, nghiêng đầu nhìn Ông Công, “Ngươi chỉ là một kẻ phàm nhân, sao Ngọc Tiên Thành lại truy bắt ngươi?”

Không ngờ, sắc mặt Ông Công đột nhiên thêm một chút đề phòng rất kì lạ.

Tuy lão che giấu rất kĩ, nhưng nam nhân áo đen lập tức chú ý, vốn y chỉ thuận miệng hỏi mà thôi, thấy thái độ phản ứng của Ông Công, lập tức cảm thấy có chút thú vị.

Nam nhân cười hỏi ngược lại: “Đây là thái độ ngươi đối với ân nhân cứu mạng?”

Ông Công trấn định nói: “Tiên nhân, thực không dám giấu diếm, lão hủ không biết vì sao chúng lại tìm tới, trước đây, lão hủ chưa bao giờ gặp chúng.”

“Ngươi nói dối.” Nam nhân thờ ơ, “Câu cuối là sự thật, nhưng toàn bộ những lời phía trước đều là nói đối, rõ ràng mười người kia hỏi ngươi về thanh niên đã đưa ngươi đến thôn này, lão già, tuổi đã lớn như vậy, nói dối là không tốt đâu.”

“Ngươi đều nghe thấy?” Ông Công còn tưởng rằng y đột nhiên xuất hiện, không ngờ khi bọn họ nói chuyện, y đã có mặt.

“Như vậy, người thanh niên kia đã làm việc gì khiến Ngọc Tiên Thành đề phòng hắn?”

Nam nhân hỏi thẳng vào vấn đề làm mình thấy hứng thú. Ngọc Tiên Thành vừa gặp đại nạn, với tư cách là đại công tử, đột nhiên chạy đến nơi xa xôi này, theo y biết, không lâu nữa thành Tinh La sẽ tổ chức thi tuyển, đáng lẽ hắn không nên xuất hiện ở đây mới đúng, trừ khi có thứ gì đó còn quan trọng hơn thi tuyển.

Nam nhân biết, việc này liên quan tới thanh niên được họ nhắc tới.

“Không có.” Ông Công thề thốt phủ nhân.

“Xem ra là ngươi không muốn nói.” Nam nhân ra vẻ tiếc nuối.

Ông Công vội vàng nói: “Tiên nhân, ta thật sự không biết vì sao bọn chúng lại phải tìm người kia, ta chỉ nhận thức người nọ mấy ngày mà thôi, mười ngày trước hắn đột nhiên xuất hiện trong thôn, ta thật sự không biết trước kia hắn có ân oán gì với Ngọc Tiên Thành không.”

“Người ngày trước?” Nam nhân bỗng nhiên nói: “Hắn tên gì, lúc ấy mặc quần áo gì, dáng dấp ra sao, bên người có xuất hiện động vật nhỏ nào không?”

Ông Công không hiểu rõ mục đích của nam nhân, nhưng có vẻ không giống tìm tới tới vì thù oán, liền do dự trả lời từng vấn đề, nhưng lão không biết tên của Du Tiểu Mặc, chỉ có thể hình dung đại khái, nhưng có một lần lão đi ngang qua, nghe thấy có tiếng động, lúc ấy Du Tiểu Mặc đã đi ra ngoài rồi.”

“Rốt cục… Ta cũng tìm được rồi!”

Nam nhân nhìn qua một hướng khác, nụ cười trên môi y vô cùng rực rỡ, mặc dù không có tên, nhưng y đã vững tin.

Nghe nói thế, trái tim Ông Công hẫng một nhịp, đừng bảo là tới báo thù chứ, nếu không thì sao lại cười kì quái như vậy, như là đi bắt phạm nhân trốn ngục ấy.

“Lão đầu, kể hết chuyện sau khi các ngươi gặp nhau cho ta nghe.” Nam nhân nói.

“Ngươi muốn làm gì?” Ông Công cảnh giác.

“Làm gì?” Nam nhân nheo mắt lại, dùng một loại giọng điệu vừa cưng chiều vừa ghét bỏ nói: “Vất vả lắm mới tìm được tên ngốc này, đương nhiên phải biết rõ hắn đã làm chuyện ngu xuẩn gì khi không có ta rồi.”

Ông Công ngạc nhiên.

Lúc này, Du Tiểu Mặc còn không biết mình đã bị ai kia tìm được, hơn nữa có vẻ còn giận dữ lắm, có thể đoán được sau khi bị tìm được hắn sẽ phải chịu trừng phạt như thế nào.

Bây giờ hắn không có tâm trạng nghe thấy thứ kia, hắn vừa nghe lén được một sự kiện từ chỗ Giang Lưu.

Sở dĩ Giang Lưu đến thành Tinh La, ngoại trừ tham gia thi tuyển vào gia tộc Xích Huyết thì còn một nguyên nhân quan trọng nữa đó là long huyết.

Long huyết là tinh huyết của rồng.

Một giọt long huyết tương đương với một viên linh đan đại bổ, không chỉ tăng cao tu vi mà còn gia tăng sức chịu đựng của cơ thể, quan trọng nhất là nó có thể tăng phẩm cấp của linh đan.

Long huyết của gia tộc Xích Huyết được lấy từ Ngân Long, Ngân Long là một loại yêu thú có địa vị chỉ kém Kim Long, còn Kim Long chính là Chân Long trong Tứ Linh, trong long tộc, địa vị của Chân Long vô cùng cao quý.

Thiên hạ đồn rằng, thê tử của Du Chấn Thiên chính là Ngân Long.

Tuy không biết liệu long huyết có được lấy từ Ngân Long kia không, nhưng mọi người tỏ vẻ vô cùng thèm thuồng.

Du Tiểu Mặc nghe lén được Giang Lưu muốn dùng giọt long huyết kia để luyện một loại linh đan, nghe nói đó là một loại linh đan kỳ lạ nhằm vào linh hồn, vô cùng quan trọng với hắn, cho nên nhất định phải đứng đầu trong kỳ thi tuyển này.

Nếu đã quan trọng như vậy, Du Tiểu Mặc quyết định lén trộm long huyết, phá kế hoạch của Giang Lưu. Hai ngày nay, hắn đang bận rộn lập kể hoạch vào phủ thành chủ để trộm long huyyết.

Kỳ thi được tổ chức ở phủ thành chủ, giải thưởng được đặt trong kim khố của phủ, bên ngoài có rất nhiều cường giả canh gác, ngay cả con ruồi cũng không lọt vào được.

Dùng tu vi của hắn, muốn lén lút lấy long huyết mà không kinh động tới ai là bất khả thi, trừ khi bây giờ có Lăng Tiêu ở bên cạnh, nhưng hắn còn chẳng biết y đang ở nơi nào.

Du Tiểu Mặc bực bội gãi đầu, đột nhiên nhớ tới đã một ngày hắn chưa thử dùng đá truyền âm để thử liên lạc với Lăng Tiêu rồi, nghĩ vậy, hắn lập tức móc ra đá truyền âm, không ôm hy vọng mấy…

“A!!!”

Du Tiểu Mặc khiếp sợ nhìn đá truyền âm đang sáng lên, thật sự liên lạc được hả, hắn kích động đến mức nhảy lên, quá tuyệt vời!

Du Tiểu Mặc tranh thủ thời gian bình tĩnh, giơ đá truyền âm lên, há miệng định vấn an trước một câu, ai ngờ, đá truyền âm đang tỏa sáng đột nhiên tắt ngóm…

“???”

Du Tiểu Mặc cảm thấy như bị sét đánh, vẻ mặt hoàn toàn không thể tin nổi, Lăng Tiêu lại có thể chủ động cắt đứt liên hệ với hắn?

Thôn Kim thú và Kim Sí trùng ngẩn đầu lên, ngơ ngác nhìn chủ nhân đang hóa đá.

Du Tiểu Mặc chưa từ bỏ ý định, quyết định thử lại lần nữa, kết quả vẫn thế, rõ ràng đã sáng lên rồi, nhưng qua vài giây bị ngắt đi, lập tức xác nhận suy đoán của hắn.

Xem ra, Lăng Tiêu đang giận…

Bây giờ Du Tiểu Mặc mới phát hiện ra sự thật muộn màng này, hắn đã quên béng mất là vì sự kiện ô long đó mà mình và Lăng Tiêu mới tách ra, nếu như bị y tìm thấy, chỉ sợ hắn sẽ không có kết cục tốt, vừa nghĩ đã thấy sợ, xem ra sắp tới không thể liên hệ với Lăng Tiêu.

Nhưng mà không đúng!

Động tác cất đá truyền âm của Du Tiểu Mặc đột ngột dừng lại, hiện tại Lăng Tiêu phải gấp gáp muốn tìm hắn lắm mới đúng, sao có thể chủ động cắt đứt liên hệ được, trừ khi… Lăng Tiêu đã biết hắn ở đâu.

Đây là dự cảm không lành chút nào!

Du Tiểu Mặc dùng đá truyền âm tiếp tục yên lặng gọi cho Lăng Tiêu, rất có tư thế anh mà không nghe em sẽ không bỏ qua, hy vọng sự kiên trì này sẽ giúp cho hắn, Lăng Tiêu có thể xem xét mà giảm nhẹ hình phạt một chút.

“Cạc cạc cạc!!”

Thôn Kim thú cười đến nỗi ngã trái ngã phải, quả nhiên chủ nhân ngốc cũng sợ đại nhân.

Du Tiểu Mặc gõ đầu nó, bực gội hô: “Cười cái con khỉ, có gì đáng cười.”

Tiếng cười của Thôn Kim thú ngừng bặt.

Hai con Kim Sí trùng vo ve bay quanh nó, có vẻ hả hê lắm.

Du Tiểu Mặc lườm chúng một cái, cười nữa là khâu hết miệng các ngươi lại, có điều uy hiếp của hắn chẳng có chút tác dụng nào, Kim Sí trùng bay lên nóc nhà, vo ve vòng vòng cười nhạo hắn.

Du Tiểu Mặc tức giận kéo tay áo, chuẩn bị nhảy lên bắt chúng, không hề để ý đá truyền âm lại sáng lên, bên ngoài tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, là dấu hiệu liên hệ đã được chuyển.

Trên đường phố hối hả, Lăng Tiêu cầm một khối đá truyền âm, nghe âm thanh ồn ào truyền tới từ bên kia, khóe miệng bỗng nhếch, vẽ ra một đường cong mờ nhạt, vẫn còn cười được, xem ra người nào đó cảm giác nguy cơ không đủ mạnh hả.

Lúc này, trước mặt y xuất hiện mấy người.

Lăng Tiêu tùy ý liếc qua, ánh mắt rơi vào thanh niên chính giữa, một cảm giác có vẻ quen mắt lóe lên, lập tức tìm được tên người nọ trong xó xỉnh của trí nhớ.

Ừm, hình như người này tên là Giang Lưu.

Đây là kẻ đã bán đứng phái Thiên Tâm, bán đứng đồng hương.

Thú vị đây.

Giang Lưu đột nhiên dừng bước, dùng vẻ mặt khiếp sợ nhìn chằm chằm vào nam tử đang chậm rãi đi tới, tư thế tản mạn, cặp mắt đen láy mang ý cười đang lơ đãng nhìn qua người xung quanh, ánh mắt lập tức đụng phải tầm mắt hắn, sự vui vẻ trong đáy mắt y không chỉ giảm mà ngược lại còn tăng lên.

Giang Lưu như bị sét đánh, đúng là hắn, đúng là đại sư huynh mà Du Tiểu Mặc kính nể nhất – Phương Thần Nhạc, bằng không thì sao kẻ này lại cười với hắn, tại sao Phương Thần Nhạc lại xuất hiện ở đại lục Thông Thiên?

“Làm sao thế?” Người trung niên phát giác được sự khác thường của Giang Lưu, nhìn theo tầm mắt của hắn chứng kiến nam nhân phía đối diện, nam nhân có một khuôn mặt nho nhã, nhưng kỳ lạ là, gương mắt này mang lại cảm giác không giống với cảm giác mà gã cảm nhận được từ người này, nhưng lại không hiểu vì sao.

Giang Lưu rốt cục cũng tỉnh táo lại, một ý nghĩ tuyệt hảo thành hình trong đầu hắn, vẻ mặt khiếp sợ dần chuyển thành mừng rỡ, hắn chỉ vào Lăng Tiêu, kích động quát lên: “Mau bắt hắn lại!”

CHƯƠNG 491: ÁNH MẮT

Mưu đồ của Giang Lưu rất dễ đoán, hắn đã đoán được Du Tiểu Mặc tới đại lục Thông Thiên, còn Phương Thần Nhạc với tư cách là đại sư huynh được Du Tiểu Mặc kính nể nhất, nếu Du Tiểu Mặc biết Phương Thần Nhạc rơi vào tay hắn, nhất định không thể đứng ngoài nhìn.

Nghĩ đến việc sắp bắt được Du Tiểu Mặc, Giang Lưu không nén nổi hưng phấn, hắn không biết vì sao gia tộc Xích Huyết lại tìm Du Tiểu Mặc, nhưng có thể xác định một điều, trên người Du Tiểu Mặc có thứ gì đó mà bọn họ nhất định phải có được.

Chỉ là Giang Lưu không lập tức truyền đạt cho Đường Hách và Đường Trung Hoa.

Vô duyên vô cớ chỉ vào một người xa lạ nói muốn bắt hắn, tuy Âm Dương Cốc có chút thế lực ở thành Tinh La, nhưng chưa xác định được đối phương mà vội vàng ra tay là một việc mất lý trí.

Huống chi ngày mai là thi tuyển rồi, nói không chừng còn bị ảnh hưởng.

Giang Lưu lấy hai người lề mề không động thủ, mơ hồ đoán được hai người đang kiêng dè cái gì, lúc này mới hạ giọng thoáng lo lắng nói: “Ta biết người này, hắn là người ở vị diện trung cấp, thân phận của hắn rất đặc thù, bắt hắn lại, các ngươi sẽ không thiệt đâu.”

Đã là người ở vị diện trung cấp, vậy thì không có chỗ dựa.

Tuy không biết vì sao Giang Lưu muốn bắt người này, nhưng có vẻ hắn không nói láo, Đường Trung Hoa bán tín bán nghi đi đến trước mặt Lăng Tiêu.

Ánh mắt mang ý cười của Lăng Tiêu quét qua ba người, cuối cùng nhìn chằm chằm vào Giang Lưu.

Ngẫm nghĩ một lát, y liền đoán được ý đồ của Giang Lưu, xem ra mấy năm này Giang Lưu gặp không ít cơ hội, chỉ tiếc, cơ thể hắn có chút cổ quái, di chứng để lại sau khi cưỡng ép tu vi tăng cao?

Giang Lưu thấy “Phương Thần Nhạc” không hề hoang mang, biểu lộ vẫn còn mang cười, trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác bất an hoảng sợ mãnh liệt, nhất là thời điểm cặp mắt kia nhìn hắn, luôn có cảm giác như linh hồn cũng bị nhìn thấu.

Hắn vội vàng an ủi mình, chuyện này sao có thể xảy ra.

Phương Thần Nhạc chỉ là một gã đan sư, thực lực có mạnh đến mấy cũng không thể mạnh hơn mấy người bọn họ.

Vì quá mức phấn khích đã làm Giang Lưu bỏ qua một việc, đó chính là khí chất của Phương Thần Nhạc, khí chất rất giống với đại ca nhà bên, ở bên cạnh Phương Thần Nhạc sẽ có cảm giác ấm áp vì được quan tâm, mà Lăng Tiêu, cho dù toàn bộ vị diện cao cấp nổ tung cũng không thể có loại khí chất này.

Đường Trung Hoa chắp tay sau lưng, ánh mắt nhìn Lăng Tiêu soi mói: “Muốn ta động thủ, hay là ngươi tự đi theo chúng ta.” Lão không để vị diện trung cấp vào mắt, lúc nói chuyện mang theo ý khinh thị rất rõ ràng.

“Người của Âm Dương Cốc đều vô lý như vậy hả?” Lăng Tiêu cười hỏi ngược lại, trên mặt không có chút lo lắng.

“Ngươi đã biết chúng ta là người của Âm Dương Cốc, ta khuyên ngươi tốt nhất không nên phản kháng, chúng ta không làm gì bất lợi cho ngươi, chỉ muốn ngươi đi theo chúng ta một chuyến, cho nên đừng ép ta động thủ, thế này là tốt nhất cho ngươi rồi.” Đường Trung Hoa hy vọng y thức thời một chút, đỡ tốn sức.

“Đường thúc, nói nhảm nhiều thế làm gì, cứ động thủ luôn là được.” Đường Hách không nghe nổi đống lải nhải đó nữa, lôi lưỡi dao của gã ra, khát máu nói: “Nếu ngươi chưa nghĩ xong, vậy thì để ta, cũng đúng lúc, đánh ở tửu lâu ta còn chưa tận hứng.”

“Không cần ngươi, ta tự làm.”

Đường Trung Hoa từ chối lời đề nghị của gã, giơ cánh tay lên lộ ra thứ bị che khuất dưới lớp tay áo, đó là một đôi bàn tay sắt màu bạc.

Đường Húc lộ vẻ hứng thú, vừa ra tay đã muốn dùng tuyệt chiêu hả? Không ngờ Đường thúc lại coi trọng chuyện này như vậy, xem ra là muốn tốc chiến tốc thắc, có điều —— Đường Hách nhíu mày nhìn về phía Lăng Tiêu, gã cảm giác, có chỗ nào đó rất kì dị, nhưng trong giây lát không thể nghĩ ra.

Đường Trung Hoa giơ bàn tay sắt sáng choang về phía Lăng Tiêu, đồng thời hô: “Rượu mời không muốn còn muốn uống rượu phạt, vậy thì nếm thử Quỷ Trảo của ta đi, về sau ghi nhớ thật kỹ, đây là bài học cho ngươi.”

Chân trái của Lăng Tiêu bước lên phía trước một bước nhỏ, giơ nắm đấm, không có găng tay sắt, đây chỉ là một nắm đấm bình thường, nhưng lại phảng phất cảm giác nặng ngàn cân, đánh thẳng vào Quỷ Trảo của Đường Trung Hoa.

Hai luồng kình khí gặp nhau, thoáng chốc đã bột phát hai dòng khí lưu, lan tràn ra bên ngoài, có vài người đi đường không kịp né tránh, bị thổi gã chổng vó.

Hai giây sau, một tiếng “Rắc” vang lên.

Còn chưa đợi mọi người kịp phản ứng có chuyện gì xảy ra, Đường Trung Hoa đã kêu lên thảm thiết bị đánh bay ra ngoài, nặng nề ngã trên mặt đất, tay phải của lão hiện lên hình thù vặn vẹo mất tự nhiên, rủ xuống vô lực ở một bên, mặt xám ngoét, trong mắt chỉ toàn đau đớn và khiếp sợ.

Xung quanh hoàn toàn yên lặng…

“Không đúng, ngươi không phải là Phương Thần Nhạc!”

Trong bầu không khí quỷ dị này, âm thanh chát chúa của Giang Lưu đột nhiên vang lên, như ma âm xuyên qua lỗ tai mọi người, thoáng chốc đã khiến họ tỉnh táo lại.

Lăng Tiêu đưa mắt nhìn hắn, dùng giọng điệu ngạc nhiên quá chừng hỏi lại: “A, Phương Thần Nhạc là ai?”

Mặt Giang Lưu hoàn toàn vặn vẹo, bây giờ hắn mới phát hiện, ngoại trừ khuôn mặt giống hệt Phương Thần Nhạc thì người toàn thân người nam nhân này hoàn toàn không có chỗ nào tương tự, chẳng lẽ hắn thật sự nhận lầm người?

“Đây không phải là chuyện chỉ nhận nhầm người là có thể giải quyết được.” Lăng Tiêu nói tiếp, giọng điệu mang theo ý trêu tức, hoàn toàn không muốn bỏ qua.

Giang Lưu nhanh chóng trấn định lại, dù sao thì hắn cũng đã trải qua không ít sóng to gió lớn, tuy nhận lầm người nhưng thành Tinh La cũng thuộc phạm vi thế thực của Âm Dương Cốc, hắn không tin người này dám làm gì bọn hắn.

“Chuyện này chỉ là hiểu lầm, ta nghĩ các hạ sẽ không muốn trở thành địch với Âm Dương Cốc mới đúng.”

Nói thì nói thế, ngoài miệng có vẻ muốn thương lượng, nhưng thái độ lại nói rõ hắn đang uy hiếp.

Lăng Tiêu nheo mắt, cái kẻ tên Giang Lưu này không mềm yếu như trước kia, chẳng lẽ vì có chỗ dựa là Âm Dương Cốc, cho nên mới phấn khích mười phần thế này?

Cảm giác này giống như lúc trước ngươi từng gặp một kẻ còn không bằng con kiến, đột nhiên biến hóa nhanh chóng, thành một người có quyền có thể, oai phong trên cao, hơn nữa còn nhìn người bằng nửa con mắt, cái cảm giác này vô cùng khó chịu.

Lăng Tiêu không thích nhìn cái vẻ mặt này của hắn, vì vậy y giáng xuống một bạt tai, một tiếng “Chát” cực kỳ vang dội.

Dù Giang Lưu đã là đan sư cấp chín, nhưng vẫn không thể chịu nổi một cái tát của Lăng Tiêu, hắn ngã rạp trên mặt đất, thời điểm ngẩng đầu lên, một bên mặt của hắn đã xưng phù như bánh bao, bên mặt còn lại đang mang một loại biểu lộ vô cùng khó tin.

“Ngươi dám đánh ta?”

Hai tay Giang Lưu run run, cặp mắt đỏ ngầu nhìn Lăng Tiêu chằm chằm.

Lăng Tiêu bỏ qua Đường Hách đi đến trước mặt Giang Lưu, hơi cúi người, nhìn ánh mắt như muốn khắc cốt cừu hận của hắn, khẽ cười: “Ta không thích ánh mắt của ngươi, móc ra được không?”

Giang Lưu cảm thấy lạnh cả người, tim gan đều run lên, hắn biết người nam nhân này không hề nói đùa, hắn không muốn bị móc mắt, hoảng sợ gào thét với Đường Hách: “Không KHÔNG… Đường Đường Hách, Đường Hách, mau tới cứu ta, MAU TỚI CỨU TA!!”

Đường Hách đứng sững tại chỗ, không phải gã không muốn cứu Giang Lưu, chỉ là bất lực, trên người nam nhân này đang tản ra khí tức của cường giả Thần cảnh, tu vi của gã chỉ là Đế cảnh mà thôi, nhìn sao cũng không phải là đối thủ của y, có lẽ nếu gã đứng đây lâu hơn, y sẽ giết luôn cả gã mất.

Nghĩ vậy, Đường Hách vừa lui về phía sau, vừa hô: “Giang Lưu, ngươi cố chống đỡ, ta tìm người tới cứu các ngươi.” Nói xong gã liền đào tẩu.

Giang Lưu trợn mắt, cứu tinh duy nhất lại vứt bỏ hắn mà chạy, tuy biết rõ Đường Trung Hoa không phải là đối thủ của y, Đường Hách lại càng không, nhưng trong lòng vẫn dâng trào oán hận.

Lăng Tiêu thấy thời gian đã trôi qua kha khá, kéo dài thêm nữa thì cường giả ở thành Tinh La sẽ kéo đến đây hết, tuy y không sợ mấy kẻ đó, nhưng tên nhóc ngốc vẫn đang ở trong thành, liền tốc chiến tốc thắng móc mắt hắn.

Đương nhiên, Lăng Tiêu không dùng ngón tay để móc, bẩn muốn chết!

Y dùng lửa đốt, con mắt yếu ớt không chịu nổi ngọn lửa nung khô, dần dần hòa tan, cực hình này còn tàn khốc hơn cả móc mắt, Giang Lưu gào khàn cả giọng, gân xanh hằn lên, móng tay cào trên mặt đất nứt gãy bê bết máu, chỉ hận không thể chết ngay bây giờ.

Mãi tới khi Lăng Tiêu triệu hồi ngọn lửa, hắn đã không còn sức để kêu ra tiếng, toàn thân nằm trên mặt đất co giật, hấp hối, như đã mất nửa cái mạng.

Người xung quanh sợ tới mức chạy hết, quá kinh khủng, chỉ nghe tiếng kêu của Giang Lưu mà họ đã cảm thấy mắt mình cũng nóng dễ sợ.

Tuy đáng thương nhưng không ai đồng tình với Giang Lưu. Nếu không phải hắn ỷ vào Âm Dương Cốc, cho rằng không ai bì nổi mình, đòi ra tay với người nam nhân kia thì đâu có rơi vào kết cục này.

Lăng Tiêu đưa mắt nhìn mấy bóng người đang bay về hướng này, cúi đầu nhếch miệng nói với Giang Lưu, giọng cười rất sung sướng: “Ối chà, cứu tinh của ngươi đã đến rồi, vậy đến đây thôi ha, lần sau nhớ kiềm chế một chút đó.”

Đợi y đi rồi, những người kia mới đuổi tới.

Trong đó còn có Đường Hách chạy đi tìm cứu tinh, nhìn thấy thảm trạng của Giang Lưu, không kiềm chế nổi mà hít vào một hơi, hai con mắt đều bị đốt thành hai lỗ thủng màu đen, nếu bị móc ra còn có thể khôi phục, nhưng bây giờ đã không còn khả năng phục hồi nữa rồi.

Trong mắt thành chủ thành Tinh La lóe lên một tia bàng hoàng, nhưng trên mặt lại chỉ toàn phẫn nộ, có kẻ dám giết người trong thành Tinh La của lão, hơn nữa còn là ứng cử viên gia tộc Xích Huyết đã dự định, không thể tha thứ.

“Truyền lệnh của ta, dùng toàn lực truy nã hung thủ!”

CHƯƠNG 492: MỘT ĐÊM XÔNG VÀO PHỦ THÀNH CHỦ

Thân phận của Giang Lưu khá đặc biệt, được đưa thẳng về phủ thành chủ, thành chủ không gọi đại phu, mà mời đan sư lợi hại nhất quý phủ đến xem vết thương của hắn.

Giang Lưuu đau đến mức không thể kêu nổi ra tiếng, ai nhìn thấy thương thế của hắn cũng bị giật mình, quá thảm, máu đã chảy be bét khắp khuôn mặt, con mắt biến thành hai lỗ thủng màu đen, trống rỗng, nhìn mà sợ.

“Quách lão, thương thế của hắn thế nào, có thể trị được không?”

Lão giả khám cho Giang Lưu đi ra khỏi phòng, vừa đi tới đại sảnh, thành chủ Tinh La đã đi tới, vội vàng hỏi thăm.

Phía sau còn có Đường Hách và Đường Trung Hoa.

Vết thương ở tay Đường Trung Hoa cũng rất nghiêm trọng, xương cốt gần như vỡ nát, nhưng so với Giang Lưu thì vết thương này của lão nhẹ hơn nhiều, có lẽ trong lòng Đường Trung Hoa đang may mắn mình chỉ bị đánh nát xương tay.

Quách lão lắc đầu, “Thương thế của Giang công tử, lão phu bất lực, thật sự quá nghiêm trọng, hình như loại lửa làm hắn bị bỏng không phải là lửa bình thường, sự sống trong mắt đã bị đốt cháy sạch, cho dù có tìm được linh đan, chỉ sợ cũng không thể khôi phục.”

“Thật sự không còn biện pháp nào sao?” Biểu lộ của thành chủ Tinh La biến thành nghiêm túc.

Trong địa phận thành Tinh La, ngay dưới mí mắt của lão, ứng cử viên mà gia tộc Xích Huyết đã dự định lại bị hãm hại thảm đến thế, nếu gia tộc Xích Huyết truy cứu, gã cũng phải chịu trách nhiệm.

Quách lão tiếp tục lắc đầu, “Lão phu thật sự bất lực.”

Đường Trung Hoa quan tâm hỏi: “Quách lão, tình trạng hiện tại của Giang Lưu, sẽ không ảnh hưởng tới việc luyện đan sau này đúng không?”

“Trên lý luận thì có lẽ là không.” Quách lão giải thích: “Tuy có thể dùng mắt để nhìn, nhưng lúc luyện đan, đan sư phải dựa vào cảm giác của linh hồn, hơn nữa xuyên qua sức mạnh linh hồn cũng có thể ‘nhìn thấy’ sự vật, cho nên vấn đề không quá lớn, chỉ là chú yếu phải xem hắn có vượt qua được chuyện này không.”

Còn trẻ mà đã mất đi một đôi mắt, đối với nhiều người, việc này sẽ gây ra ảnh hưởng rất lớn, mà người như Giang Lưu, chỉ sợ phải có tính cách sáng sủa lắm mới tiếp thu được.

Nếu như hắn không thể nghĩ thông, điều chỉnh bản thân trước ngày mai, đoán chừng không thể tham gia kì thi được rồi.

Đương nhiên, đây là ý nghĩ của Đường Trung Hoa và Đường Hách.

Trên thực tế, ảnh hưởng của việc bị móc mắt không hề đơn giản như vậy, tất cả tai hại khi Giang Lưu bất chấp hậu quả cố tăng tu vi thật nhanh lần lượt kéo tới.

Đây mới là mục đích thực sự của Lăng Tiêu.

Cùng lúc đó, việc Giang Lưu bị móc mắt đã truyền khắp thành Tinh La, nếu hắn là một tên vô danh tiểu tốt thì đã chẳng có ai quan tâm, nhưng éo le làm sao, hắn lại là đại biểu của Âm Dương Cốc, thân phận không còn bình thường nữa rồi.

Nếu chỉ nói riêng Âm Dương Cốc mọi người sẽ không để ý lắm.

Nhưng sau sự kiện phát sinh ở Ngọc Tiên Thành, việc Giang Lưu bị móc mắt khiến mọi người đều khiếp sợ, bởi vì cả Âm Dương Cốc và Ngọc Tiên Thành đều bị người khiêu khích trong một khoảng thời gian, ai mà to gan vậy?

Thời điểm Du Tiểu Mặc nghe nói tới chuyện này, hắn đang ngồi trong đại sảnh, suýt nữa thì đã phun hết trà vào vị khách ở bàn đối diện, làm hắn sặc tới nỗi nước mắt nước mũi tèm lem.

Giang Lưu bị người ta móc mắt?

Đến bây giờ hắn vẫn chưa quên hình ảnh Giang Lưu ngồi trong quán rượu ngày đó, không ai bì nổi nhường nào, tự tin nhường nào!

Mới qua một ngày mà đã bị móc mắt, đừng bảo là hắn nghe nhầm nha?

Du Tiểu Mặc vểnh tai nghe tiếp, sự thật chứng minh hắn không nghe nhầm, bởi vì gần như tất cả mọi người đều đang bàn tán về chuyện này, thậm chí còn nói tới người nam nhân đã móc mắt Giang Lưu.

“Ta nói cho các ngươi biết, lúc ấy ta cũng có mặt ở hiện trường, không ai thấy rõ hơn ta đâu, người nam nhân kia có một khuôn mặt rất nhã nhặn, luôn mỉm cười, không ngờ lại độc địa khủng khiếp như vậy.”

“Đây là kết cục vì khinh địch.”

“Đến cùng thì vì sao người nam nhân kia lại móc mắt Giang Lưu, bọn họ có ân oán gì hả?”

Người đàn ông lớn giọng vỗ bàn một cái, “Có ân oán gì đâu, do Giang công tử người ta không có việc gì đi bới móc, lúc ấy ta ở gần bọn hắn này, hai bên còn chẳng nói với nhau một câu, Giang công tử đột nhiên chỉ vào người nam nhân kia, bảo người bên cạnh bắt hắn lại.”

“Không phải chớ, chẳng lẽ bọn họ quen biết?”

“Ngay từ đầu ta cũng nghĩ vậy, nhưng hình như về sau lại phát hiện ra nhận lầm người, ta nhớ lúc ấy Giang công tử hô một câu.”

“Nói gì?”

“Hắn nói —— Không đúng, ngươi không phải là Phương Thần Nhạc!” Người đàn ông lớn giọng nhại theo giọng điệu và biểu lộ khiếp sợ của Giang Lưu lúc ấy, vừa nhìn đã thấy rất buồn cười.

Rốt cuộc thì lần này Du Tiểu Mặc đã không nhịn nổi nữa, nước trà trong miệng phụt ra, phun hết vào bàn, người cũng bị sặc, suýt nữa thì ho bay luôn cái mạng nhỏ, mặt đỏ rần.

Phản ứng dữ dội làm mọi người chú ý, một đống ánh mắt dò xét không hẹn mà cùng rơi trên người hắn, dừng lại hai giây rồi thu về, tiếp tục nói chuyện, sau đó lại một hồi cười vang, không ai chú ý tới vẻ mặt khiếp sợ của hắn.

Phương Thần Nhạc?

Không phải là đại sư huynh hắn đã biết chứ.

Sự khiếp sợ trong ánh mắt Du Tiểu Mặc dần dần được lý trí thay thế, chắc không phải là đại sư huynh, câu cuối Giang Lưu đã bảo người nọ không phải là Phương Thần Nhạc, nhưng khiến Giang Lưu nhận lầm, chắc dung mạo của người nọ rất giống đại sư huynh.

Khuôn mặt giống, tâm ngoan thủ lạt, vừa ra tay đã móc mắt Giang Lưu…

Du Tiểu Mặc (; ̄Д ̄), sao cảm giác giống ai kia thế nhỉ?

Đầu tiên là Khâu Nhiễm, giờ là Phương Thần Nhạc, tiếp theo thì sao, tên kia muốn đổi mặt mấy người, chẳng lẽ phải sử dụng hết khuôn mặt của mỗi người ở đại lục Long Tường mới thôi?

Xong đời rồi, liệu hắn có nên tránh đầu sóng ngọn gió không?

Du Tiểu Mặc vội vàng chạy lên lầu hai, ôm hai gánh nặng —— Thôn Kim thú và Kim Sí trùng, sau đó nhanh chóng chạy ra khỏi quán rượu, không phải hắn đang chạy trốn đâu, chỉ là đột nhiên nhớ ra một chuyện rất quan trọng mà thôi, thật đó thật đó!

Sau khi Giang Lưu bị móc mắt, thành chủ thành Tinh La muốn cho Âm Dương Cốc một công đạo, liền hạ lệnh toàn lực truy nã hung thủ, bởi vì tu vi của hung thủ rất cao, cho nên cao thủ trong phủ thành chủ đều được điều động, lúc này, chắc chắn không có mấy ai canh giữ phủ thành chủ nữa, đây là cơ hội tốt cho hắn ra tay.

Hai ngày trước hắn đã tính hết rồi.

Để đảm bảo kế hoạch không có chút sơ hở nào, hắn còn điều tra một việc.

Hắn phát hiện ra người gác cổng của phủ thành chủ thích đánh bạc, kết quả đã thiếu sòng bạc một số tiền lớn, mấy ngày nữa chính là kỳ hạn trả nợ, nếu không nhanh chóng trả hết, không chỉ có nguy cơ bị đá khỏi phủ thành chủ, mà có khi còn bị bán đi làm nô cả đời để trả nợ.

Du Tiểu Mặc giúp gã trả nợ, điều hiện là gã sẽ cung cấp quần áo hạ nhân và bản đồ phủ thành chủ cho hắn, còn phải mở cửa cho hắn đi vào lúc hắn muốn.

Người gác cổng không muốn bị bán đi, lập tức đồng ý.

Thời gian ước định của họ là đêm nay.

Nhưng trước khi đến phủ thành chủ, Du Tiểu Mặc dùng đá truyền âm tiếp tục giả mù sa mưa gọi cho Lăng Tiêu một lần, quả nhiên không thèm trả lời hắn. Sau đó hắn gấp rút chạy tới phủ thành chủ.



Lợi dụng thời gian thay ca, Du Tiểu Mặc trốn sau một cái cột nhà lớn, lôi bản đồ người gác cổng cho hắn ra nhìn một lần, đi cùng hắn còn có ba con tiểu yêu thú, khi đã xác định chắc chắn phòng thành chủ và kim khố mới thu lại.

“Tiểu Kim Tiểu Binh, các ngươi tới kim khố xem long huyết có được cất ở đấy không, ta và Tiểu Bàng sẽ tới phòng thành chủ xem sao, nếu có thể chắc chắn an toàn trở về thì hãy lấy long huyết, không chắc thì phải chạy ngay, nghe rõ chưa?”

Nói xong, Du Tiểu Mặc liền đeo một cái túi trữ vật lên cổ Thôn Kim thú, bởi vì Tiểu Binh và Tiểu Bàng quá nhỏ, nếu treo trên người chúng sẽ ảnh hưởng tới tốc độ, cuối cùng chỉ có thể để cho Tiểu Binh và Tiểu Kim cùng một đội.

Dù nghe có vẻ kì cục, nhưng cũng chỉ còn mỗi cách này, bằng không thì hai đứa có tìm được long huyết cũng chẳng mang đi nổi, nếu không tìm được thì có thể ném túi trữ vật đi.

Tuy hắn thăm dò được long huyết có khả năng được đặt trong kim khố, nhưng phần thưởng quan trọng như vậy cũng có thể được thành chủ Tinh La đặt trong phòng gã.

Thời khắc trời tối người yên, trong phủ thành chủ bỗng xuất hiện thêm mấy “con chuột nhỏ”.

Trong bóng tối, hai cái bóng nho nhỏ lén lút đi tìm kim khố, kim khố được rất nhiều thủ vệ canh gác, như tường đồng vách sắt, thậm chí bên ngoài còn có hai cường giả Đế cảnh đỉnh phong tọa trấn, hai lão giả một đen một trắng.

Thôn Kim thú núp sau hòn đá, cặp mắt như đá quý màu xanh lam lấp lánh đang yên lặng quan sát tình hình của kim khố.

Tiểu Binh đang đậu trên đầu nó, mấy phút đồng hồ sau, hai đứa leo lên nóc kim khố, cũng là nơi duy nhất không có thủ vệ trông coi.

Thôn Kim thú gặm ra một cái lỗ trên nóc nhà.

Vách tường và nóc nhà của kim khố đều được làm từ loại sắt vô cùng cứng rắn, nhưng đối với Thôn Kim thú thì mấy thứ này còn mềm hơn đậu hũ nữa, vừa khẽ cắn đã nát.

CHƯƠNG 493: BẠO ĐỘNG

Kim khố rộng khoảng một ngàn mét vuông, trưng bày rất nhiều giá đồ, trên kệ là đủ các trân kì dị bảo thành chủ thành Tinh La thu thập được, như linh thảo, linh đan, công pháp và kỹ pháp, da lông của yêu thú cấp cao, còn có một số ít linh quả và linh tửu.

Thôn Kim thú nhẹ nhàng nhảy lên một cái giá đỡ, con mắt màu xanh lam của nó phản chiếu rất nhiều bảo bối trong kim khố, phảng phất như ánh mắt của nó đang tự động sàng lọc.

Long huyết là một loại chất lỏng, chỉ có thể dùng bình ngọc để đựng, cũng có khả năng được lưu giữ trong một cái hộp ngọc, đây là chủ nhân ngốc nói cho chúng biết, vì thế mục tiêu của chúng chính là bình ngọc và hộp ngọc.

Trong mắt Thôn Kim thú, trong kim khố có hơn hơn trăm cái bình ngọc và hộp ngọc, số lượng quá nhiều, muốn xác định từng cái thì trời cũng sáng.

Đã như vậy, như vậy…

Tiểu Binh tìm được một cái túi trữ vật lớn trong đống bảo bối kia, ngậm lấy bay ra ngoài, , sau đó bỏ từng bảo bối trên kệ vào trong túi trữ vật, tuy Tiểu Binh rất nhỏ, nhưng lại rất khỏe.

Nhìn thấy động tác của nó, ánh mắt Thôn Kim thú sáng lên.

Nó lớn hơn, tốc độ cất bảo bối nhanh hơn Tiểu Binh nhiều lắm.

Nếu tìm từng cái một mất thời gian, vậy thì cất hết bảo bối vào trong túi trữ vật, chắc chắn chủ nhân ngốc sẽ vui lắm, hai đứa nhanh nhẹn cất đồ, không đến nửa canh giờ đã dọn hết phân nửa kim khố.

Thời điểm túi trữ vật không đủ dùng, hai đứa liền lấy thêm một cái túi trữ vật nữa từ trong kim khố, sau đó lại tiếp tục công cuộc lấp đầy túi trữ vật.

Cạc cạc cạc!!!

Nếu như là chủ nhân ngốc, chắc chắn sẽ không nghĩ ra nổi cách này đâu.

Lúc này Du Tiểu Mặc đang phiền não làm sao lẻn vào phòng thành chủ, hoàn toàn không biết, hai con tiểu yêu thú của hắn đang tiếp xúc thân mật với kim khố, tư thế như chuẩn bị dọn sạch sẽ nơi này, nếu như hắn thấy, nhất định sẽ cảm thấy xấu hổ không thôi, giáo dục quá thành công.

Chỉ là ——

Tục ngữ nói sông có khúc người có lúc.

Ngay thời điểm hai đứa nhặt đồ đến sung sướng, một cái bình hoa bị Thôn Kim thú ghét bỏ lung lay rơi xuống.

“CHOANG!”

Bình hoa đẹp đẽ vỡ tan.

Thôn Kim thú và Kim Sí trùng Tiểu Binh giật mình nhìn về phía bình hoa vỡ vụn, hai đứa quay sang nhìn nhau, sững sờ nửa giây, Thôn Kim thú nhanh chóng đạp chân sau nhảy ra khỏi nóc nhà, Tiểu Binh không kém cạnh, nhanh chóng đập cánh bay ra ngoài.

“LÀ AI?!”

Bên ngoài kim khố lập tức vang lên một tiếng quát già nua phẫn nộ, ngay sau đó của bị dùng sức mạnh mở ra, một đám người từ bên ngoài nhanh chóng tràn vào, kể cả hai gã cường giả Đế cảnh đỉnh phong kia, nhìn thấy kim khố gần như bị dọn sạch, tất cả cùng hít vào một hơi.

Hai cường giả lập tức phát hiện lỗ thủng trên nóc nhà.

“Vô liêm sỉ, mau đuổi theo!”

Thôn Kim thú và Kim Sí trùng vội vã bỏ chạy.

Bởi vì Tiểu Binh và Tiểu Bàng có cảm ứng mãnh liệt, cho nên hai đứa hoàn toàn chạy về hướng của chủ nhân ngốc.

Kim khố bị trộm, phủ thành chủ lập tức cảnh giác.

Du Tiểu Mặc vẫn đang trốn bên ngoài gian phòng của thành chủ Tinh La, đã nửa canh giờ trôi qua, hắn vẫn còn đứng ngoài cho muỗi đốt, biết làm sao giờ, trong ngày quan trọng thế này mà lão già thành chủ kia không đi tìm hung thủ thì thôi, còn trốn trong phòng “này nọ í é” với tiểu thiếp.

Đáng xấu hổ nhất là tinh lực tràn đầy như vậy, nửa canh giờ rồi mà vẫn chưa giải quyết xong, hắn đứng ngoài nghe tiếng rên rỉ lâu như vậy, hết nghĩ nổi rồi.

Đang lúc hắn do dự liệu có nên bỏ cuộc hay không, đột nhiên có một đám người chạy vào, vừa chạy vừa kêu lớn ‘Không ổn không ổn rồi, đã xảy ra chuyện rồi’ đại khái vậy.

Không bao lâu, thành chủ Tinh La mang bộ dạng quần áo xốc xếch chạy ra, “Đã xảy ra chuyện gì?”

“Không ổn, thành chủ, kim khố bị trộm.”

Đội trưởng đội thủ vệ xông tới.

Nghe vậy, thành chủ Tinh La dùng sức siết chặt cổ áo của đội trưởng, con mắt hừng hực lửa giận, “Ngươi nói cái gì, tại sao kim khố lại bị trộm, có ai lơ là sao?”

Nói xong cũng không đợi đội trưởng đội thủ vệ trả lời liền xông ra ngoài.

Rất nhanh, tất cả mọi người rút lui không còn một mống.

Du Tiểu Mặc đi ra từ trong góc, kim khố bị trộm? Chẳng lẽ Tiểu Kim và Tiểu Binh đã trộm được long huyết, hơn nữa còn chạy ra khỏi phủ thành chủ rồi hả? Nhưng cũng có khả năng là thời điểm đang trộm đồ thì bị phát hiện.

Du Tiểu Mặc suy tư một chút, cuối cùng vẫn quyết định vào một chuyến xem sao, “Tiểu Bàng, ngươi canh chừng ở đây, có người đến phải lập tức báo cho ta biết.”

Kim Sí trùng lập tức bay ra khỏi đỉnh đầu hắn.

Đẩy cửa phòng ra, Du Tiểu Mặc rón rén đi vào đóng cửa lại, thành chủ Tinh La vội vàng rời đi, gian phòng vẫn sáng trưng như trước, như một tẩm cung tráng lệ, bàn ghế, bình hoa có vẻ rất đáng tiền.

Du Tiểu Mặc nuốt nước miếng một cái, dời ánh mắt qua gian phòng trong.

Bức rèm kết bằng hạt châu đột nhiên bị người xốc lên, một nữ nhân trẻ tuổi trần như nhộng chỉ mặc đúng một cái áo khoác mỏng mang theo nét mặt bất mãn đi ra.

Nhìn theo góc độ của Du Tiểu Mặc, thấy gần như không sót một thứ gì.

“Ngươi là ai?” Nữ nhân thấy có người xa lạ xuất hiện trong phòng, lại tức giận quát lớn, phản ứng đầu tiên của ả không phải là che chắn xuân quang đã tiết ra ngoài.

Du Tiểu Mặc yên lặng che mắt, giơ tay bắn một chút sức mạnh linh hồn về phía nữ nhân.

Nữ nhân há miệng còn định nói gì, nhưng một giây sau đã nằm vật xuống đất, chỉ có điều tư thế nắm hơi kì cục, cái áo mỏng dính kia cũng chẳng che chắn được gì.

Du Tiểu Mặc ai thán một tiếng, kéo khăn trải bàn xuống che trên người cô ả, làm xong mới đi vào gian trong lục tìm long huyết.

Long huyết là một loại bảo bối ẩn chứa sức mạnh, nếu như nó thật sự ở trong phòng, chỉ cần tập trung cảm nhận là phát hiện ra ngay, chỉ là khi hắn tìm tất cả những nơi có khả năng cất giấu long huyết, thậm chí còn tìm khắp vách tường xem có cơ quan không, nhưng vẫn không phát hiện ra manh mối gì.

Du Tiểu Mặc gãi gãi đầu, đến cùng thì giấu ở đâu, chẳng lẽ thành chủ kia mang theo bên người?

Đúng lúc này, Tiểu Bàng vội vội vàng vàng bay vào.

Không đợi nó kịp thông báo, Du Tiểu Mặc đã tóm lấy nó bay ra theo hướng cửa sổ, ngay nửa phút sau khi hắn bỏ chạy, một đám người xông vào, cầm đầu chính là thành chủ mới rời khỏi không bao lâu, nhìn gian phòng bừa bộn, mặt lão đen như đáy nồi.

Ánh mắt lạnh như băng của thành chủ đảo qua nữ nhân đang nằm trên đất, tung một chưởng đập nát bàn, “Lập tức tìm kiếm cho ta, nhất định phải tìm ta người!”

“Dạ, thành chủ!”

Đội trưởng đội thủ vệ lập tức dẫn người bỏ chạy.

Thành chủ lại đập đồ trút giận, đột nhiên lôi một cái bình ngọc ra từ trong vạt áo, bình ngọc trong suốt, bên trong là một giọt chất lỏng màu đỏ, lăn qua lăn lại óng ánh như giọt sương, đây chính là long huyết mà Du Tiểu Mặc đang tìm, chỉ tiếc là hắn không thể nhìn thấy, nhưng cũng an ủi một điều, hắn đã đoán đúng rồi.

Phủ thành chủ đề phòng nghiêm ngặt, Du Tiểu Mặc là một người lớn sống sờ sờ, không như Thôn Kim thú và Tiểu Binh, mục tiêu như hắn quá rõ ràng, cho nên ẩn núp khá vất vả.

Khổ sở lắm mới chạy thoát khỏi chỗ bị bao vây, lại vô thức đi vào một nơi hắn không biết là đâu, xung quanh đều là các tòa nhà yên tĩnh, tối tới nỗi không nhìn thấy một tia sáng.

Du Tiểu Mặc chạy qua hành lang, phát hiện rất nhiều sương phòng.

Sương phòng nơi này đều bỏ trống, cho nên chỉ phái vài thủ vệ canh gác, nhờ vậy mà hắn mới dễ dàng chạy vào.

Khi hắn chuyển qua chỗ rẽ nơi hành lang, rốt cục cũng nhìn thấy một mảnh ánh sáng, đó là ánh sáng từ ngọn đèn phản chiếu, bên ngoài có hai gã thủ vệ canh gác.

Lúc này, cửa phòng bỗng mở ra.

Có hai người bước ra khỏi căn phòng, đúng là Đường Trung Hoa và Đường Hách.

“Có chuyện gì xảy ra, sao ầm ĩ như cãi nhau thế?” Đường Trung Hoa vừa mới thấy mấy người chạy qua, mấy nơi khác trong phủ thành chủ đột nhiên sáng trưng như ban ngày, thỉnh thoảng còn có tiếng ồn ào truyền tới, không khỏi nhíu mày lại.

“Bẩm Đường tiên sinh, có vài tên ăn trộm xông vào phủ thành chủ, thành chủ đã hạ lệnh bắt chúng lại, xin ngài cứ yên tâm!” Một thủ vệ cung kính nói.

“Ăn trộm?” Đường Hách hứng thú, “Còn dám xông vào phủ thành chủ để trộm, to gan lớn mật thật đấy, có phải đã mất gì không?”

“Chuyện này…” Thủ vệ do dự.

“Nói!”

Thủ vệ rùng mình, “Phải, nghe nói kim khố đã bị trộm.”

Đường Trung Hoa khẽ giật mình, “Vậy phần thưởng có bị trộm không?” Nếu long huyết bị trộm thì nguy rồi.

Thủ vệ đáp: “Việc này tiểu nhân cũng không rõ lắm.”

“Đường Hách, ngươi đi hỏi xem sao, ở đây có ta canh chừng là được.”

Du Tiểu Mặc lập tức nhảy lên nóc nhà, linh hoạt chạy tới phòng Giang Lưu, lật mấy miếng mái ngói phía trên, hắn nhớ rõ trên TV toàn làm thế, cứ lật mấy miếng là có thể nhìn thấy tình hình trong phòng.

Nhờ ánh sáng của ngọn đèn, Du Tiểu Mặc nheo mắt nhìn thấy một người đang nằm bất động trên giường, khuôn mặt đã bị bóng tối che khuất, nhưng hắn vẫn nhận ra được, người này chính là Giang Lưu.

back top