Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 494-497: Đồng đội như heo

CHƯƠNG 494: ĐỒNG ĐỘI NHƯ HEO

Mặt Giang Lưu đã được chữa trị, hai con mắt mà giờ là hai lỗ thủng đen ngòm đang được đắp vải ướt, nhìn theo góc độ của Du Tiểu Mặc có vẻ cũng không thảm thiết ghê lắm, tối đa là sắc mặt tái nhợt.

Du Tiểu Mặc do dự một chút, vẫn gạt bỏ ý định đi xuống xem sao, lỡ đâu Đường Trung Hoa trở về bắt gặp được, nhất định sẽ đánh nhau, thực lực của lão già kia ngang ngang hắn.

Nghĩ vậy, Du Tiểu Mặc lại xếp mái ngói về chỗ cũ.

Mấy thứ như mái ngói này phải cầm nhẹ nhàng đặt cẩn thận, bằng không chỉ hơi va chạm một chút là phát ra tiếng vang ngay, nhất là trong đêm tối yên tĩnh thế này, âm thanh còn bị phóng đại lên vài lần.

Du Tiểu Mặc cảm thấy hắn đã cẩn thận lắm rồi, vậy là lúc chân của hắn dẫm lên miếng ngói nào đó, lập tức phát ra tiếng răng rắc, trong lòng đang chửi thề ầm ĩ.

Ngói gì mà vừa dẫm đã vỡ vậy, chất lượng quá kém!

“AI ĐẤY?”

Mấy người dưới phòng bị động tĩnh trên nóc nhà làm kinh động, kể cả Đường Trung Hoa vừa trở về, phản ứng của lão nhanh hơn cả thủ vệ, không tới một giây đã bay lên nóc nhà.

Nhìn thấy bóng đen sắp biến mất trong màn đêm, Đường Trung Hoa lập tức đuổi theo.

Thủ vệ không đuổi theo, nhưng bọn hắn đi báo thành chủ, cũng báo luôn cả hướng Du Tiểu Mặc bỏ chạy, nếu trở thành ba ba trong hũ thì việc chạy khỏi phủ thành chủ cũng khó khăn.

Du Tiểu Mặc chạy như có lửa đốt sau mông, đây là lần đầu tiên hắn gặp bất lợi từ khi bước vào thế giới này đó, không tìm được long huyết thì thôi, còn bị phát hiện.

Bây giờ hắn chỉ có thể chạy về hướng không người, còn bản đồ phủ thành chủ đã chẳng có tác dụng gì mấy, vì bắt người, tất cả lối ra trong phủ đều bị canh chừng.

“Má ơi, đuổi nhanh quá vậy!”

Du Tiểu Mặc xẹt qua một chạc cây, quay đầu nhìn Đường Trung Hoa đuổi theo xít sao, như quỷ đòi nợ á, có phải thủ vệ đâu mà, làm gì phải đuổi như muốn bán mạng vậy hả!

Hắn không biết là, Đường Trung Hoa cho rằng hắn đã trộm mất long huyết, mà long huyết là mục tiêu của chúng, đương nhiên không thể cho hắn lấy đi.

Du Tiểu Mặc quay đầu liếc mắt nhìn cánh rừng rậm rạp trước mắt, cánh rừng đen thui kia có vẻ không có người, nhưng nếu xông nào thì thật sự biến thành ba ba trong hũ rồi, do dự một chút, Du Tiểu Mặc vẫn ngoặt vào hướng ít người hơn.

Mượn bóng đêm che chắn, Du Tiểu Mặc tăng tốc độ chạy điên cuồng, thoáng chốc đã mất hút.

Đường Trung Hoa đáp xuống một sân nhỏ, phát hiện đây là nơi bày tiệc của phủ thành chủ, ngoại trừ sương phòng thì cũng là nơi ít thủ vệ nhất, không khỏi nhíu mày lại.

Hình như tên trộm này rất quen thuộc với địa hình của phủ thành chủ, chẳng lẽ là người trong phủ?

Trong đầu vừa lóe lên ý nghĩ này, một đội thủ vệ mười lăm người đột nhiên xông vào, đội trưởng nhìn thấy Đường Trung Hoa lập tức đi tới.

“Đường tiên sinh, sao ngài lại ở đây?”

Đường Trung Hoa nói: “Ta đuổi theo tên trộm, các ngươi có thấy ai khả nghi không?”

Đội trưởng nhíu mày suy tư một lát, lắc đầu. “Việc này… Tiểu nhân cũng không thấy ai khả nghi.”

“Chắc chắn là hắn còn ở đây, ngươi lập tức dẫn người tìm xem sao.” Đường Trung Hoa không bất ngờ, tốc độ của người kia không tệ, thực lực có vẻ ngang bằng lão, hơn nữa còn có chuẩn bị kỹ lưỡng, chỉ sợ không dễ bắt.

“Vâng!”

Đội trưởng lập tức dẫn theo đội thủ vệ, chia làm ba tiểu đội, mỗi đội năm người.

Sau đó chỉ bị bọn họ lục soát theo từng hướng, tất cả tách ra, Đường Trung Hoa cũng tìm theo hướng có khả năng đào tẩu nhất.

Không ai ngờ, một thanh niên mặc đồng phục thủ vệ đột nhiên đi tới từ góc tối nào đó, yên lặng đuổi theo đội ngũ.



Bên kia, Thôn Kim thú và Kim Sí trùng cũng bị đuổi tới nỗi nhảy trên nhảy dưới.

Chúng đuổi theo hướng của chủ nhân ngốc, nhưng chủ nhân cũng đang di động, kết quả là trơ mắt nhìn khoảng cách ngày càng bị kéo dài, thật xót xa!

May mà chúng nhỏ, người của phủ thành chủ cũng không ngờ thủ phạm lại là hai con tiểu yêu thú, vì vậy vẫn thoát nạn trong gang tấc. Ngay từ đầu là thế, nhưng từ khi thành chủ Tinh La tự mình ra trận, vận may của chúng đã chấm dứt.

Thành chủ thành Tinh La là một cường giả Thần cảnh hai sao, quản lí cả một thành, có thể thấy lão vẫn có mấy phần bảnh lĩnh, không phải chỉ là một lão già tinh trùng lên não.

Gã vừa tự thân xuất mã, Thôn Kim thú và Kim Sí trùng nhanh chóng bị phát hiện, mặc kệ chúng chạy tới đâu đều có thủ vệ đuổi theo, may mà chúng có ưu thế bẩm sinh, lúc này mới thoát.

Thành chủ với khuôn mặt lạnh như phủ băng nhìn hướng Thôn Kim thú và Tiểu Binh chạy trốn, lão đã tới kim khố xem qua, tuy long huyết không bị trộm, nhưng mấy thứ có giá trị trong kim khố đã bị khoắng sạch phân nửa, nếu không tìm lại, phủ thành chủ sẽ bị tổn thất nặng nề.

“Thành chủ, chúng chạy về phía tây.” Một đội trưởng đội thủ vệ chạy tới báo cáo.

“Phía tây à? Ngươi lập tức thông báo cho thủ vệ phía tây, bảo chúng bao vây lại, nhất định phải hốt gọn một mẻ.” Thành chủ âm tàn nói.

“Dạ, thành chủ!”

Du Tiểu Mặc vừa nghe được tin tức này liền biết Thôn Kim thú và Tiểu Binh đã bị phát hiện rồi.

Rõ ràng đã bảo chúng sau khi bị phát hiện phải chạy khỏi phủ thành chủ ngay, vậy mà đến bây giờ vẫn chạy vòng vòng khắp nơi này, trẻ con khó dạy!

Thủ vệ phát huy tinh thần truy quét, không nhìn thấy đối tượng khả nghi, nhưng phạm vi càng ngày càng co lại, cũng không lâu lắm, Du Tiểu Mặc liền thấy mấy đội thủ vệ khác chạy về phía này.

Tình hình này, một là hai đứa đã chạy thoát, hai là chúng đang ở trong phạm vi tìm kiếm, giả thiết thứ nhất thật là vui mừng, còn giả thiết thứ hai thật là khiến hoa cúc nhức nhối.

“Tìm được rồi!”

Đúng lúc này, một tiếng gào hưng phấn đột nhiên vang lên.

Du Tiểu Mặc giật mình, thủ vệ bắt đầu chuyển động, khi bọn họ đuổi theo, quả nhiên có một cái bóng màu vàng đang chạy về bên này, tốc độ nhanh như chớp, đúng là Thôn Kim thú, chắc Tiểu Binh đang đậu trên người nó.

Du Tiểu Mặc còn chưa kịp phản ứng, “đồng đội” của hắn đã xông ra.

Thôn Kim thú xoay người tránh, linh hoạt tránh khỏi tầm tay của thủ vệ, cuối cùng nhẹ nhàng rơi trên một tảng đá, cặp mắt màu xanh lam lóe lên ánh sáng lập lòe, tròng mắt phản chiếu một bóng người, đột nhiên sáng lên, thời điểm thủ vệ bổ nhào tới, nó dùng sức đạp hai chân, lao về hướng người nào đó.

Du Tiểu Mặc đang định bỏ chạy thì Thôn Kim thú đã lao thẳng vào lòng hắn, trước mắt bao người, đúng là ứng nghiệm cái câu không sợ đối thủ như thần, chỉ sợ đồng đội ngu như heo.

Hình ảnh như dừng lại ở giây phút này.

“Làm tốt lắm, mau tóm lấy nó!”

Một gã đội trưởng không phát hiện Du Tiểu Mặc là hàng giả, biểu lộ biến thành kinh hỉ, còn lớn tiếng khen ngợi, như thể chính hắn đã bắt được Thôn Kim thú.

Du Tiểu Mặc: “…”

Một lát sau, rốt cục cũng có người chú ý tới thân phận kì lạ của Du Tiểu Mặc, có một tên thủ vệ còn nhỏ giọng lẩm bẩm một câu ‘Ở đội nào thế’.

Du Tiểu Mặc ôm Thôn Kim thú nhanh chân bỏ chạy.

Đám thủ vệ ngơ ngác, có chuyện gì xảy ra?

“Muốn chạy?” Bầu trời đen kịt đột nhiên vang lên âm thanh lạnh lẽo của thành chủ, như ma âm xuyên não, gã xuất hiện trên không trung, tình cờ làm sao, chặn ngay trước mặt Du Tiểu Mặc, không nói hai lời liền động thủ.

Nắm đấm mang theo sức mạnh kinh người như muốn phá vỡ hư không đánh thẳng vào chính diện của Du Tiểu Mặc, thành chủ thành Tinh La tận lực phóng thích uy áp của cường giả Thần cảnh, ý đồ ngăn Du Tiểu Mặc lại.

Nhưng Du Tiểu Mặc còn được thể nghiệm qua uy áp của cường giả Thánh cảnh rồi cơ mà, há lại sợ một gã cường giả Thần cảnh, thành công bỏ qua.

Du Tiểu Mặc chật vật né tránh quyền phong của thành chủ.

Trên có thành chủ, dưới có thủ vệ, quả nhiên có cánh cũng khó mà thoát.

Thành chủ thành Tinh La chắp hai tay sau lưng, đứng từ trên cao nhìn xuống Du Tiểu Mặc, “Giao con yêu thú trong lòng ngươi và những thứ trong kim khố ra đây, lão phu có thể cân nhắc để ngươi toàn thây, nếu không ta sẽ để ngươi sống không bằng chết.”

Du Tiểu Mặc đảo mắt, hắn đang cân nhắc liệu có nên trốn vào không gian không.

Thấy hắn rề rà không trả lời, nét mặt thành chủ lạnh thêm vài phần, “Ngươi đã muôn chết, lão phu sẽ thành toàn cho ngươi.” Nói xong bóng lão biến mất tại chỗ.

Thời điểm xuất hiện lại, thành chủ đã xuất hiện trước mặt Du Tiểu Mặc, tốc độ của lão rất nhanh, chỉ trong nháy mắt đã giơ tay định tóm bả vai của Du Tiểu Mặc.

Du Tiểu Mặc căn bản không kịp phản ứng.

Đúng lúc này Tiểu Bàng vẫn nằm ngoan ngoãn trên đầu hắn đột nhiên bay lên, dùng khí thế xét đánh không kịp bưng tai cắn ngón ta của thành chủ, miệng vết thương rất nhỏ, nhưng thành chủ lại kêu thảm một tiếng, ôm chặt ngón tay đang chảy máu không ngừng, nhanh chóng lui về phía sau.

“Đây là… Kim Sí trùng?!”

Thành chủ khiếp sợ nhìn Tiểu Bàng vừa bay về đỉnh đầu Du Tiểu Mặc, khoảng cách rất gần, lão có thể thấy rõ ràng, đúng là một con côn trùng màu vàng, cặp mắt màu đỏ.

Du Tiểu Mặc còn tưởng hai đứa bóng bàn chỉ biết cắn cấm chế, không ngờ lại có cả lực công kích, tranh thủ lúc thành chủ chấn kinh không kịp phản ứng, hắn đổi hướng bỏ chạy.

CHƯƠNG 495: TA CÓ ĐỒNG LÕA

Đời nào thành chủ Tinh La lại bỏ qua cho Du Tiểu Mặc, nhất là sau khi phát hiện kẻ trộm kim khố thật ra là hai con tiểu yêu thú, trong lòng lão ra có mấy phần tâm tư.

Kim khố của lão không chỉ dùng sắt cực phẩm chế tạo, mà bên trong còn có cấm chế lão tự bày, nhưng hai con tiểu yêu thú này không chỉ lách qua được phòng ngự, còn lặng lẽ lẩn vào trong kim khố mà không ai phát hiện, chỉ riêng điểm này, thành chủ có thể khẳng định hai con tiểu yêu thú này tuyệt đối không phải là yêu thú bình thường.

Thành chủ không nhận ra Thôn Kim thú, dù sao nó cũng là yêu thú từ viễn cổ, chỉ được biết đến trong truyền thuyết, nhưng Kim Sí trùng thì khác, đại danh đỉnh đỉnh, như sấm bên tai.

Phát hiện một con Kim Sí trùng đã đủ làm lão kinh hỉ, vậy mà còn có tới hai con, bất luận thế nào, lão phải bắt được chúng.

Thành chủ cảm giác vết thương nơi ngón tay đau nhức tới tận xương tủy, chỉ bị Kim Sí trùng cắn một chút nhưng lão đã tôn thất vài giọt tinh huyết, nhìn qua hướng Du Tiểu Mặc bỏ chạy, ánh mắt thành chủ không chỉ có lửa giận, mà còn có nồng nặc tham lam.

Du Tiểu Mặc cảm thấy hôm nay gay go quá trời, bốn phương tám hướng đều là kẻ địch. Lần này nhất định phải dạy cho Thôn Kim thú và Tiểu Binh biết cái gì gọi là chiến thuật, cái gì gọi là đồng đội như heo, lúc nào cần giả bộ cũng không biết.

Đương nhiên, điều kiện trước tiên là đợi hắn an toàn thoát hiểm đã.

Xa xa, Đường Trung Hoa không tham chiến, đứng lặng trên không trung, lão đang dùng biểu lộ giật mình nhìn Du Tiểu Mặc bị đuổi chạy toán loạn, thị lực tuyệt hảo giúp lão thấy rõ ràng khuôn mặt của Du Tiểu Mặc.

Rõ ràng là thanh niên mà mấy ngày trước bọn họ mới gặp ở quán rượu, khi ấy còn tưởng hắn đã đi, không ngờ lại chạy đến phủ thành chủ ăn trộm.

Nghe thấy thành chủ nghẹn ngào hô lên ba chữ ‘Kim Sí trùng’, trong mắt Đường Trung Hoa có thêm một chút tâm tư khác thường. Thành chủ đã trì hoãn quá mức, cuối cùng cũng cầm được máu, biểu lộ vặn vẹo tham lam, nhìn Du Tiểu Mặc như nhìn con mồi.

Lúc mọi người đang tập trung vào vòng chiến, lão lại yên lặng di chuyển vào phía sau Du Tiểu Mặc, tất cả âm thanh ầm ĩ đột nhiên biến mất, đây là lĩnh lực của thành chủ Tinh La.

Nhiều cường giả Thần cảnh đều có lĩnh vực riêng, mà cường giả Thần cảnh có lĩnh vực còn mạnh hơn cường giả Thần cảnh bình thường, hơn nữa lĩnh vực còn có một công năng rất tốt, lão có thể dẫn mục tiêu của mình nào, ngăn cách những người khác bên ngoài, không ai có thể nhìn thấy tình hình bên trong lĩnh vực.

Du Tiểu Mặc nghe thấy xung quanh không có tiếng động gì liền biết đại sự không ổn.

Quả nhiên, đợi hắn quay đầu lại đã thấy thành chủ Tinh La, ánh mắt nhìn hắn khinh miệt như nhìn con sâu cái kiến, như thể hắn chính là con khỉ dù có bay nhảy thế nào cũng không thoát khỏi bàn tay của Phật Tổ Như Lai.

Lần này hắn biết, có lẽ sắp thua rồi.

“Chạy đi, ngươi chạy nữa đi.” Thành chủ cười lạnh, bây giờ lão không động thủ nữa, vốn với thực lực của lão thì không cần triệu hồi lĩnh vực, nhưng lão có tâm tư riêng, hơn nữa Du Tiểu Mặc lúc này chẳng khác nào con giun đang nằm dưới đế giày.

Du Tiểu Mặc đảo mắt, đột nhiên nói: “Thực ra ta còn có một đồng lõa.”

Thành chủ Tinh La nheo mắt lại.

Du Tiểu Mặc thây slão không phản bác, tiếp tục nói dối: “Ta với hắn chia thành hai đường, hắn dẫn yêu thú khế ước của ta tới kim khố trộm đồ, ta thì tới phòng ngươi, chắc bây giờ hắn đang mang bảo bối trong kim khố đào tẩu mất rồi.”

“Cho nên?”

“Hắn đã không để ý đến sống chết của ta, bất nhân bất nghĩa, vậy cũng đừng trách ta vô tình, ta có liên hệ với hắn, có thể hẹn hắn tới gặp mặt.”

“Ta thấy, ngươi muốn gọi đồng bọn tới cứu ngươi chứ gì.” Thành chủ nhìn hắn lom lom, tiện thể nói một câu phá vỡ âm mưu của hắn.

Du Tiểu Mặc chớp mắt mấy cái, “Thành chủ đại nhân, kể cả hắn có tới cứu ta, bằng thực lực của ngài, hắn cũng không phải đối thủ của ngài, dù sao bây giờ ta đã rơi vào tay ngài, có chạy đằng trời cũng không thoát, cho nên nếu ngài tin tưởng ta, nói không chừng có thể lấy lại được bảo bối.”

Trong mắt thành chủ lóe lên một tia tinh quang, “Được, bản thành chủ sẽ tin ngươi một lần.”

Du Tiểu Mặc lập tức lấy đá truyền âm ra, suýt nữa thì nước mắt đã rơi đầy mặt, cầu ông trời phù hộ, lần này nhất định phải gọi được, nếu không thì hắn thật sự chết chắc.

Đợi sau khi hắn thoát hiểm, hắn sẽ sám hối với Lăng Tiêu.

Du Tiểu Mặc kích động không chú ý tới, khóe môi thành chủ nhếch lên một nụ cười lạnh lơ đễnh, căn bản không thèm tin lời hắn, lúc này lão đang đứng xem tôm tép nhãi nhép làm trò.

Du Tiểu Mặc xoay người đưa lưng về phía thành chủ, đưa mắt nhìn đá truyền âm bắt đầu lóe lên, ngay thời điểm hắn đang lẩm bẩm cầu thần bái phật, đá truyền âm đột nhiên hóa thành một vòng sáng nhàn nhạt.

Suýt nữa thì Du Tiểu Mặc đã ngẩng đầu cười lớn, ôm lấy đá truyền âm như bảo bối, “Đồng lõa thân yêu, anh đang ở đâu, em nhớ anh lắm, một ngày không gặp như ba năm, em nhớ anh nhiều ngày lắm rồi.”

“Ha ha…”

Năm giây sau, một tiếng cười vang bên tai hắn.

Du Tiểu Mặc cố gắng bỏ qua hờn dỗi đột nhiên trào dâng trong lòng, cười khan: “Anh yêu, anh đừng cười nữa, em sắp chạy ra khỏi phủ thành chủ rồi, anh nhanh tới tiếp ứng đi, nếu không thì sang năm chính là ngày giỗ của em đó.”

Hắn sợ thành chủ sẽ nghe được đối thoại của họ, cho nên không dám nói quá rõ ràng.

Người nọ như nghe được chuyện gì buồn cười lắm, “Phủ thành chủ hả, phủ thành chủ ở đâu, em đi lúc nào thế, sao ta không biết, vì sao phải chạy ra khỏi phủ thành chủ?”

Du Tiểu Mặc sợ tới mức tranh thủ thời gian bịt chặt đá truyền âm, quay đầu lén nhìn trộm thành chủ Tinh La, thấy lão không có biểu lộ kì quái, lúc này mới yên lòng, vội ho một tiếng.

“Anh đừng hỏi nhiều như vậy, em đang ở phủ thành chủ thành Tinh La, cấp tốc mau!”

“Cấp tốc? Ta thấy em đùa vui lắm, chạy từ phía bắc tới phía tây, đúng là hào hứng mà, ta nhìn mà thấy hâm mộ quá chừng luôn nè.”

Du Tiểu Mặc lắp bắp: “Tại tại… Em có cố ý đâu, đến cùng thì anh có đến cứu phu nhân của anh không hả?” Hắn biết mà, Lăng Tiêu lại lôi chuyện cũ ra nói.

“A, lúc này mới thừa nhận mình là phu nhân của ta?” Lăng Tiêu cười mờ ám. Du Tiểu Mặc buồn phiền, “Được rồi, em biết em sai rồi, về sau em không dám thế nữa, anh nói đông chắc chắn em sẽ không đi về phía tây, cho nên anh nhanh nhanh cầm bảo bối trong kim khố tới cứu em đi.”

Nói đến câu cuối, hắn cố ý nói thật lớn.

“Vậy em cứ từ từ mà đợi.”

Lăng Tiêu nói xong câu cuối, đá truyền âm cũng tắt ngóm.

Không còn nghe thấy giọng y, Du Tiểu Mặc bỗng cảm thấy an toàn đã đi xa lắm, cảm giác thất lạc trống rỗng này quá đáng ghét.

Thu hồi cảm xúc trên mặt, Du Tiểu Mặc quay người nở nụ cười, tủm tỉm nói với thành chủ: “Thành chủ đại nhân, ta đã nói với bạn ta rồi, hắn nói chẳng mấy chốc hắn sẽ hạy tới, đến lúc đó sẽ trả lại hết bảo bối trong kim khố cho ngài.”

Thành chủ nheo mắt nhìn hắn vài giây, biểu lộ như một lão hồ ly, đột nhiên cất tiếng cười lớn, cười không chút đắc ý, mà còn lộ ra một tia hung ác.

“Ngươi cười gì?” Du Tiểu Mặc nhíu mày, tiếng cười gớm quá, như ma âm xuyên não.

Thành chủ ngưng cười, âm lãnh nhìn hắn, “Ngươi thật sự cho rằng bản thành chủ sẽ tin tưởng chuyện ma quỷ của ngươi sao?”

“Ngươi có ý gì? Không phải ta nói đồng lõa sẽ mang đồ đã trộm tới chuộc ta sao, không phải ngươi đã nghe thấy hả?” Trên đầu Du Tiểu Mặc hiện một dấu hỏi chấm, chẳng lẽ lão không nghe thấy đối thoại giữa hắn và Lăng Tiêu, mặc dù nội dung có chút kì quái, nhưng thật sự chứng minh rằng hắn có “đồng lõa” còn gì.

Thành chủ cười lạnh một tiếng: “Ta không biết ngươi dùng thủ đoạn gì, nhưng dám bày trò trước mặt bản thành chủ, lá gan không nhỏ, trong lĩnh lực của ta, đá truyền âm như một hòn đá vứt đi, bàn trình diễn của ngươi khá lắm.”

Du Tiểu Mặc ngơ ngác, “Đợi một chút, ý của ngươi là đá truyền âm không thể dùng trong lĩnh vực hả, vậy lúc nào mới dùng được, chẳng lẽ là đối trượng ta truyền âm phải ở trong lĩnh vực mới dùng được chăng?”

“Đúng thế, nhưng ngươi đừng hòng lừa bản thành chủ, đừng tưởng ta không biết ngươi giở trò với đá truyền âm, thực ra ngươi không hề có đồng lõa!” Thành chủ Tinh La cười lạnh.

Du Tiểu Mặc há hốc miệng, có một đáp án đang sinh động hình thành trong đầu hắn, mãi một lúc lâu, hắn mới khó khăn nuốt nước miếng, thăm dò hỏi: “Mới nãy ngươi không nghe thấy đối thoại của ta và ‘đồng lõa’ hả?”

Thành chủ bắt đầu mất kiên nhẫn, “Cho rằng ta không biết ngươi đang tự biên tự diễn à, đúng là ngu xuẩn, bên trong lĩnh vực của ta, nhất cử nhất động của ngươi đều bị ta giám sát.”

Nói đến đây, Du Tiểu Mặc đã xác định chắc chắn được một việc.

Hắn bị đùa bỡn!

Bị Lăng Tiêu đùa bỡn, hóa ra y đã sớm biết hắn ở trong phủ thành chủ, hơn nữa còn nhìn từ đầu tới đuôi, đá truyền âm có thể gọi được, là bởi vì y cũng đang ở trong lĩnh vực, nhưng tên này đâu có đối thoại với hắn bằng đá truyền âm, mà trực tiếp truyền âm kìa.

Bảo sao thành chủ Tinh La lại cho rằng hắn nói dối!

Hay quá ha, lừa hắn chạy vòng vòng luôn!

Có điều, Du Tiểu Mặc cảm thấy hắn đã lo lắng quá đủ rồi, ánh mắt nhìn thành chủ Tinh La lập tức trở thành không biết sống chết, còn có chút hả hê, “Thành chủ đại nhân, ngươi có biết không, bên trong lĩnh vực của ngươi còn có một… Ối!”

Chưa kịp nói hết lời, đầu hắn đã bị một bàn tay vô hình gõ mạnh một cái.

CHƯƠNG 496: ĐỒNG LÕA KHÍ PHÁCH

Du Tiểu Mặc ôm đầu ngồi xuống, hắn lại ngộ ra một chân lý —— Người quả nhiên không thể quá cứng rắn! Đồng thời còn có chút oán niệm nhỏ, ít nhất cũng phải để hắn nói nốt chữ cuối cùng rồi mới gõ cũng không muộn mà.

Thành chủ Tinh La đứng phía đối diện đang chấn kinh đến mức suýt rơi cả đồ lót.

Lão đã đoán được chữ Du Tiểu Mặc chưa kịp nói xong, cảm xúc hoảng sợ trong mắt hiện lên rõ mồm một, lĩnh vực cũng được coi như một thế giới nhỏ, trong thế giới này, sự tồn tại của bản thân cũng tương đương với ông trời, nếu thật sự còn có người thứ hai, sao lão lại không biết. Chỉ có hai khả năng giải thích được vấn đề này.

Thứ nhất là Du Tiểu Mặc đang lừa lão, nhưng hiển nhiên là không có khả năng, nếu không thì sao hắn lại đột nhiên bị đánh? Tiếng gõ đầu vang tới nỗi chính lão cũng có thể nghe thấy.

Thứ hai, một người có thể vô thanh vô tức tiến vào trong lĩnh vực của lão, hơn nữa còn không bị phát hiện, chắc chắn thực lực phải cao hơn lõa, thậm chí còn cao hơn rất nhiều.

Giải thích thứ hai càng gần với sự thật hơn, thành chủ Tinh La đang hỗn độn trong gió.

“Làm sao có thể, làm sao có thể xảy ra!”

Thành chủ lập tức giải trừ lĩnh vực, nhưng cảnh tượng xung quanh vẫn không trở về hình ảnh của phủ thành chủ, ngược lại biến thành một không gian kín đen tối, xung quanh là những ngọn lửa đang cháy rực, nhiệt độ lập tức tăng vọt.

Trung tâm của ngọn lửa dần dần vây quanh một bóng người thon dài, tay áo, lọn tóc tung bay theo ngọn lửa, như một ma vật khí phách từ trên trời giáng xuống, uy áp tràn ngập toàn bộ lĩnh vực.

Thành chủ bị ép tới mức không đứng thẳng lưng được, lão chỉ cảm giác được sự sợ hãi này từ một người duy nhất, đó chính là lão gia chủ Du Chấn Thiên của gia tộc Xích Huyết.

Nghĩ tới việc đối phương là cường giả Thánh cảnh, mặt thành chủ Tinh La đã trắng bệch.

Bảo sao người này có thể bỏ qua lĩnh vực của lão, bảo sao lão không hề phát hiện được sự hiện hữu của y, cũng chỉ có cường giả Thánh cảnh mới làm được.

Thế nhưng mà, từ khi nào đại lục Thông Thiên lại xuất hiện thêm một cường giả Thánh cảnh?

Thành chủ bỗng nghĩ tới trận bạo động lớn mà bổn gia của gia tộc Xích Huyết gặp phải, thân phận của lão khá cao, cho nên có nghe được chút chuyện từ trận bạo động lớn ấy, nghe nói người thả tù phạm trong cấm địa là một cường giả Thánh cảnh, chẳng lẽ là người này?

Còn cả sự kiện ở Ngọc Tiên Thành, đối phương cũng là một cường giả Thánh cảnh, có khi nào hai người đều là một?

Lăng Tiêu không để ý đến thành chủ Tinh La, mà buồn cười nhìn Du Tiểu Mặc đang ngồi xổm ôm đầu trên đất.

Du Tiểu Mặc hết đau từ lâu rồi, nhưng hắn đang giả ngu, cái cảm giác bị bắt thật tệ quá, phát hiện Lăng Tiêu đang nhìn hắn, hắn lập tức nhắm đầu mâu vào thành chủ Tinh La.

“Thành chủ đại nhân, đồng lõa của ta đã tới, muốn lấy lại bảo bối, cứ tìm hắn nha.”

Bắp thịt trên mặt thành chủ bắt đầu chuyển động, nếu đến bây giờ vẫn chưa nhìn ra vấn đề thì quá uổng phí ngần ấy năm lão sống trên đời, “Rốt cuộc thì các ngươi là ai, có mục đích gì?”

Ánh mắt Lăng Tiêu rời khỏi Du Tiểu Mặc, cợt nhả nhìn lão: “Không thấy à, đương nhiên là ăn cướp, giao hết tất cả bảo bối trên người ngươi ra đây.”

Thành chủ Tinh La có thể thề, đây là lần đầu tiên lão gặp cường giả Thánh cảnh có da mặt dầy đến vậy.

“A!” Du Tiểu Mặc bất chợt nhớ ra, kêu lên một tiếng, chỉ vào thành chủ: “Em nhớ ra rồi, chắc chắn long huyết em đang tìm đang ở trên người lão.”

Lăng Tiêu vuốt cằm cười lớn, “Hóa ra mục tiêu của em là long huyết à!”

Du Tiểu Mặc lập tức ngượng ngùng thu tay lại.

Thành chủ Tinh La lập tức lấy ra bình ngọc đựng long huyết, trong mắt lão, tuy long huyết có trân quý, nhưng còn chưa hi hữu đến mức để một cường giả Thánh cảnh bỏ qua thể diện mà chạy tới cướp bóc, có điều nếu đây thật sự là người làm loạn bổn gia và Ngọc Tiên Thành, thế thì chẳng có gì kì quái nữa.

“Ta có thể đưa long huyết cho hai vị.”

Long huyết có quý đến mấy cũng không quan trọng bằng mạng mình.

“Nhưng muốn ta tha cho các ngươi một mạng đúng không?” Du Tiểu Mặc nói tiếp, hắn biết mà, đứng trước mặt cường giả, người có cốt khí đến mấy cũng biến thành động vật nhuyễn thể hết, hơn nữa long huyết không thuộc sở hữu của thành chủ, lão không thể vì bảo vệ long huyết mà đánh mất mạng mình.

“Không tệ.” Thành chủ Tinh La nói xong liền nhìn về phía Lăng Tiêu, lão biết người làm chủ chính là nam nhân này, “Nếu các ngươi không đáp ứng, dù sao ta cũng chết, còn không bằng hủy long huyết.”

Du Tiểu Mặc suy tư, thực ra hắn không nhất định phải có được long huyết, cơ mà có vẫn hơn không chứ hả, nói cho cùng thì dùng long huyết đổi mạng lão cũng lời hắn, nghĩ đến đây, hắn lập tức nhìn về phía Lăng Tiêu, nỗ lực nháy mắt.

Nhận được sóng điện não của hắn, Lăng Tiêu mỉm cười nói: “Ngươi không có tư cách ra điều kiện với ta, hoặc là đưa long huyết đây, hoặc là chết, tùy tiện chọn một.”

Không hổ là nam nhân của hắn, đề nghị liên quan đến sống chết này mà cũng có thể tùy tiện chọn một, quá khí phách!

Sắc mặt hành chủ Tinh La lúc trắng lúc xanh, dĩ nhiên đáp án này không phải là thứ lão muốn, nhưng đúng là trong tình huống hiện tại lão không có tư cách. Cuối cùng thành chủ vẫn phải giao long huyết ra, thời gian càng kéo dài, lão càng bất lợi.

Bên ngoài, Đường Trung Hoa phát hiện thành chủ và Du Tiểu Mặc đồng thời biến mất, lập tức đoán được thành chủ Tinh La đang sử dụng lĩnh vực, mắng thầm một tiếng, lão biết rõ tên hồ ly kia đang có ý đồ gì.

Đường Trung Hoa cũng muốn nuốt riêng Kim Sí trùng và con yêu thú thân phận không rõ kia, nhưng đáng tiếc thực lực không đủ, nếu không có thể chen một chân vào cuộc tranh giành này rồi.

Lại nói tới thủ vệ mất đi mục tiêu, đành phải đứng im tại chỗ chờ lệnh.

Trong lúc bọn hắn rảnh rỗi tới mức quay sang than thở, một tiếng ồn như sấm sét vang lên, đợi tới thời điểm bọn hắn ngẩng đầu, chỉ thấy bóng thành chủ bị đá ra từ hư không, thân thể đập đúng vào cột đá trên hành lang, kêu một tiếng thật lớn, người đứng đầu một thành chật vật lăn xuống mặt đất.

Bốn phía hoàn toàn tĩnh mịch…

Đám thủ vệ ngơ ngác, trơ mắt nhìn lỗ đen trên không trung biến mất trước mắt họ, thậm chí còn chẳng thấy người đã đánh bay thành chủ.

Có chuyện gì xảy ra, chẳng lẽ thành chủ đã bị tiểu quỷ kia đánh bại rồi hả?

Nghi vấn này cứ bay quanh đầu họ, chẳng ai ngờ rằng đột nhiên có một cường giả Thánh cảnh xuất hiện, hơn nữa còn chẳng tốn sức mà đánh bại thành chủ của họ.

Đường Trung Hoa và Đường Hách ý thức được việc không ổn, lập tức lui lại.

Lúc này, Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu đã rời khỏi phủ thành chủ, an toàn rút lui hơn nữa còn mang theo một đống chiến lợi phẩn, có điều bản thân Du Tiểu Mặc còn chưa biết khế ước thú của hắn đã chuẩn bị cho hắn một sự kinh hỉ lớn đến nhường nào.

Bây giờ hắn vẫn chưa xem, vừa về quán rượu đã bị Lăng Tiêu túm tai kéo lên lầu, đau đến nỗi hắn tru tréo không ngừng, làm không ít người ghé mắt tò mò.

Vừa về phòng, Du Tiểu Mặc đã bị ném lên giường như gà con, hắn dùng sức đứng dậy, vậy mà vừa chuyển người đã bị Lăng Tiêu đè xuống, đè nghĩa đen, toàn bộ trọng lượng đều đè trên người hắn, suýt thì khỏi thở luôn.

“Anh…” Du Tiểu Mặc thò tay định đẩy y ra.

Lăng Tiêu tóm lấy cổ tay hắn để lên đỉnh đầu, tay kia nâng cằm hắn, như công tử trăng hoa đang đùa giỡn thiếu nam nhà lành.

“Phu nhân, để cho ta làm trước mấy lần, hay là làm mấy lần rồi nói sau?”

Khóe miệng Du Tiểu Mặc giật giật, khác quái gì nhau?

Ánh mắt không chút rung động của Lăng Tiêu đang nói đáp án cho hắn —— Hiện tại gia có chút khó chịu, không làm gia thoải mái trước thì lát nữa em cứ chuẩn bị tinh thần mà chịu đựng!

Du Tiểu Mặc nghĩ thầm, dù sao cũng phải làm một hồi, có lẽ chủ động chút sẽ được khoan hồng, nghĩ đến đây, hắn ngẩng đầu hôn đôi môi mỏng của Lăng Tiêu, vì biểu đạt thành ý còn lè lưỡi, đầu lưỡi hồng hồng chui vào, xấu hổ quyến rũ đầu lưỡi Lăng Tiêu.

Dù không có nhiệt tình như lửa, nhưng Du Tiểu Mặc cảm giác hô hấp của Lăng Tiêu nặng hơn, phả trên mặt hắn, hơi ngưa ngứa, vì vậy càng ra sức khiêu khích y, còn cong chân lên cọ cọ vào háng, không ngoài dự liệu, nơi đó vừa căng vừa nóng.

“Xoẹt!”

Du Tiểu Mặc phát hiện y phục của hắn lại bị xé một cách thô bạo, còn chưa kịp phản ứng, Lăng Tiêu đã chuyển từ thế bị động sang chủ động, cướp mất đôi môi hắn, truyền đạt khát khao trong mười ngày chia ly này, thô bạo lục lọi từng góc trong khoang miệng hắn, cực kỳ bá đạo.

Quần áo bị xé toang rốt cục cũng hoàn thành sứ mệnh của nó, biến thành một đống vải rách, bị Lăng Tiêu ném xuống đất, lúc này, trên giường chỉ còn lại một cơ thể trơn mượt, ngược lại người đè lên hắn vẫn áo mũ chỉnh tề như trước.

Ngay cả màn lụa cũng không buông, hai bóng người trên giường không kịp chờ đợi để quấn quít lấy nhau, mồ hôi rơi, tiếng thở dốc đan xen.

Có thể là hai, ba lần hoặc nhiều hơn nữa….

Du Tiểu Mặc còn tưởng tối đa là ba lần, ai ngờ đến thời điểm cả chân lẫn eo hắn bủn rủn chẳng còn chút sức đã qua lần vô số lần, nhiều tới nỗi hắn chẳng đếm nổi, người đè phía trên hắn vẫn uy vũ dữ dội, như thể muốn ăn sạch hắn không chừa một miếng.

Đợi tới lúc xong việc, hắn còn chẳng nhấc nổi một ngón tay.

Cái giá phải trả này lớn quá!

Du Tiểu Mặc nằm lỳ trên giường, chăn đang phủ từ eo trở xuống, lộ ra một đường cong ngạo nghễ, nửa người trên thì vẫn trơn bóng, da thịt trắng nõn đầy vết xanh xanh hồng hồng, vô cùng thê thảm, như vừa bị bánh xe cán qua.

Lăng Tiêu thoải mái xong chỉ mặc một cái quần ngồi bên cạnh bàn, nhấp một ngụm trà lạnh ngắt, biểu lộ như đang thưởng thức trà ngon.

“Làm màu!”

Du Tiểu Mặc không nhịn được oán thầm.

CHƯƠNG 497: NGHỆ THUẬT KIỂU ĐAO PHỦ

Du Tiểu Mặc nằm trên giường lén lút liếc nhìn Lăng Tiêu, trong lòng đang có một sự nghi vấn nhộn nhạo ngứa ngáy, ban đầu chỉ như gãi ngứa, về sau càng bứt rứt khó chịu.

“Phu nhân thân yêu.”

Du Tiểu Mặc nghe thấy Lăng Tiêu gọi hắn, ngẩng đầu chỉ thấy y đã đặt chén trà xuống, đang nhìn về phía này, hình như nét mặt còn có một chút trêu tức.

Lăng Tiêu nhếch khóe miệng, “Nhìn cái biểu lộ xoắn xuýt của em, chẳng lẽ còn muốn làm thêm mấy lần hả?” Nụ cười rất tà ác, nhìn sao cũng thấy tên này muốn bổ nhào vào hắn rồi ấy.

Du Tiểu Mặc yên lặng quay đầu, nửa người dưới đã mất cảm giác, hắn có muốn chết đâu, vốn hắn chỉ cần uống chút linh thủy là có thể khôi phục ngay, nhưng lúc nghe được câu sau, hắn lại yên lặng bỏ đi ý nghĩ này, tốt nhất là không nên tự tìm đến cái chết.

“Anh… Làm sao anh biết em đang ở thành Tinh La, lại còn tới phủ thành chủ nữa?” Du Tiểu Mặc do dự một lát, cuối cùng không nén nổi tò mò, liền mở miệng hỏi.

Động tác rót trà của Lăng Tiêu dừng lại, nghiêng đầu nhìn hắn, nở nụ cười như có như không, “Làm sao ta lại biết người nào đó vì cố ý trốn ta mà chạy tới phủ thành chủ được.”

Du Tiểu Mặc á khẩu.

Coi như hắn chưa từng hỏi được không?

Lăng Tiêu tiếp tục bình tĩnh quở trách: “Phu nhân, mấy ngày ta không có ở đây, hình như em tiến bộ lắm nhỉ, nào là cứu người, nào là báo thù, cuối cùng còn nhốt mình vào trong ổ chó, còn có chuyện gì em chưa làm không?”

Du Tiểu Mặc dúi đầu vào trong gối, mấy giây sau bỗng nhiên ngẩng đầu, “Làm sao anh biết mấy sự việc này?”

Lăng Tiêu hừ một tiếng, “Bởi vì ta là thần cơ diệu toán.”

Du Tiểu Mặc vội vàng vỗ mông ngựa, “Anh lợi hại quá đi.” Thực ra hắn đã đoán được rồi, chuyện báo thù chỉ có hắn và Ông Công biết rõ, nếu Lăng Tiêu biết thì chỉ có một khả năng, đó là y đã gặp được Ông Công, hơn nữa còn hỏi được về hắn, từ đó tìm tới thành Tinh La.

“Em cứ nghỉ ngơi thêm hai canh giờ nữa, đến lúc đó chúng ta sẽ rời khỏi thành Tinh La.” Lăng Tiêu nghiêm nghị nói.

Du Tiểu Mặc thận trọng đánh giá nét mặt của y, nói: “Nhất định phải đi ngay hôm nay sao? Nhưng em đã đáp ứng với Ông Công sẽ báo thù giúp rồi mà.”

Hình như Lăng Tiêu đã nhỏ giọng nói câu gì đó, Du Tiểu Mặc không nghe thấy.

“Vậy làm thịt hắn rồi đi.”

Ngày hôm sau, chắc cũng chỉ có mỗi Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu đêm hôm trước lẻn vào phủ thành chủ trộm hết bảo bối nhưng sáng hôm sau vẫn dám đi nghênh ngang trên đường. Có điều việc phủ thành chủ bị trộm không truyền ra ngoài, đại khái là thành chủ Tinh La cho rằng họ đã bỏ đi, cho nên chỉ tăng thêm ít thủ vệ tuần tra mà thôi.

Tổng bộ của Thanh Phong Môn không nằm trong nội thành Tinh La.

Trong thành là phạm vi quản hạt của thành chủ, đặt tổng bộ trong thành chỉ thêm vướng chân vướng tay, cho nên rất nhiều thế lực hoạt động trong thành đều dời cứ điểm ra xa thành Tinh La.

Có điều Cao Mã Viễn chỉ là tiểu nhân vật hơi được coi trọng trong Thanh Phong Môn, gã không có tư cách bước vào tổng bộ, cho nên Cao Mã Viễn ở ngay trong nội thành, tại một nơi gọi là Đông Phong Lâu.

Du Tiểu Mặc hơi nghe ngóng đã biết Đông Phong Lâu ở nơi nào, hóa ra là phố hoa nổi danh nhất thành Tinh La.

Phố hoa ở đây không phải là nơi bán hoa, trái cây hay mấy vật phẩm cho ngày lễ, mà là nơi để phong lưu, toàn bộ con phố đều là quan quán kỹ quán.

Du Tiểu Mặc cứ tưởng đại lục Thông Thiên không có mấy thứ phản cảm này chứ, hóa ra là hắn không có kiến thức.

Kỹ quán và quan quán ở phố hoa không giống như mấy hình ảnh hắn từng xem trên phim, việc làm ăn ở nơi này rất cởi mở, trước cửa được trang trí rất đẹp, nhưng không có cô nương hay thiếu gia xinh đẹp đứng ngoài mời chào khách.

Du Tiểu Mặc rướn cổ lên dò xét, mặc dù là giữa ban ngày nhưng không thiếu khách nhân đến mua vui, oanh oanh yến yến, đủ các loại lời nói tục tĩu, không thiếu một chữ.

Lăng Tiêu xách cổ áo hắn vào, “Muốn xem? Vậy hãy xem một cách quang minh chính đại.”

Vừa nói xong, người bên trong đều nhìn lại.

Du Tiểu Mặc = 口 =, ở nơi tràn ngập hơi thở dâm mỹ này, tuy lúc trước hắn cũng muốn nhìn qua chút xem sao, nhưng giờ lại cảm thấy hoàn toàn không thích hợp.

Người chiêu đãi họ là một nữ tử ăn mặc hở hang, mặt trang điểm lòe lọt, nử tữ lắc lắc thân hình như rắn nước, âm thầm đánh giá họ.

Du Tiểu Mặc bảo nữ tử chuyển hai chữ cho Cao Mã Viễn, sau đó bọn hắn ngồi đợi trong một phòng khác.

Mười lăm phút sau, Cao Mã Viễn liền dẫn người tới, bây giờ gã vẫn còn điều tra chuyện về thôn Hồ, gã đã hứa với tiểu thiếp là sẽ báo thù cho em vợ, nhưng tìm mãi vẫn không có manh mối làm gã cảm thấy quá mất mặt, cho nên vừa mới nghe thấy tên thôn Hồ, Cao Mã Viễn lập tức chạy tới.

“Các ngươi là ai?”

Cao Mã Viễn vừa vào phòng đã thấy hai gương mặt lạ lẫm, không khỏi cảnh giác.

Lăng Tiêu nâng chén lên nhấp một ngụm trà, trong mắt lóe lên vui vẻ, “Ta nghe nói các ngươi đang điều tra về việc em vợ ngươi bị giết, cho nên ta muốn nói cho ngươi biết hung thủ là ai.”

Du Tiểu Mặc phun hết nước trong miệng.

“Hung thủ? Ngươi là ai? Sao lại biết? Có mục đích gì?” Cao Mã Viễn không nghi ngờ vì sao y lại biết, bởi vì gã không hề giấu diếm, có người biết cũng không lạ, nhưng gã không tùy tiện tin một người xa lạ vừa gặp lần đầu.

“Mục đích của ta là gì, đợi lát nữa ngươi sẽ biết.” Lăng Tiêu nói xong liền đẩy Du Tiểu Mặc ra, cười tủm tỉm, “Nói trước cho ngươi một tin tốt, người này chính là hung thủ giết em vợ ngươi.”

Du Tiểu Mặc cười khan, y đang chơi trò gì đó?

Ánh mắt hung dữ của Cao Mã Viễn rơi vào khuôn mặt cứng ngắc của Du Tiểu Mặc, dùng vỏ kiếm chỉ vào mặt hắn: “Là ngươi đã giết hại em vợ ta?”

Du Tiểu Mặc liếc nhìn Lăng Tiêu, người nọ vẫn bình tĩnh, hay lắm, đã thế… “Đúng vậy, ta chính là người giết em vợ ngươi, nhưng ta bị người sai khiến.”

“Kẻ nào sai khiến người?” Cao Mã Viễn nắm chặt đao trong tay, trên mặt lóe lên sự tàn khốc.

Du Tiểu Mặc khụ một tiếng, chỉ về phía Lăng Tiêu, “Là hắn sai ta làm đó.”

Cao Mã Viễn giận tái mặt, “Các ngươi đang đùa ta?”

Lăng Tiêu uống hết trà trong chén, mỉm cười nhìn Du Tiểu Mặc, nhếch môi, “Mới không gặp vài ngày, em thông minh hơn hẳn, đúng là mở mang tầm mắt.”

Du Tiểu Mặc đắc ý nâng cằm lên, “Nhờ hồng phúc của anh cả.”

Cao Mã Viễn thấy hai người nói qua nói lại không coi ai ra gì, gã không thèm quan tâm liệu hai kẻ này có phải là hung thủ hay không, dù sao gã đã có ý định không bỏ qua cho chúng, dám coi hắn như con khỉ mà đùa qua giỡn lại, tức giận rút đao bổ xuống Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu đưa hai ngón tay nắm lấy cánh tay gã, cử động nhẹ một cái, tiếng xương vỡ kêu răng rắc, cả cánh tay đều vặn ngược ra phía sau, mũi đao cắm thẳng vào trong người Cao Mã Viễn, máu tươi phun khắp nơi, năm giây sau Cao Mã Viễn mới trút hơi thở cuối cùng, gã còn chẳng có sức mà gào lên, bởi vì tốc độ quá nhanh.

Du Tiểu Mặc nuốt một ngụm nước miếng, quá hung tàn

Lăng Tiêu rút đao ra khỏi người Cao Mã Viễn, máu phun ra ngoài, đưa cho hắn, “Cầm.”

Du Tiểu Mặc nhận đạo, “Làm gì?”

Lăng Tiêu nói: “Cắt đầu hắn.”

Tay Du Tiểu Mặc run lên, không hiểu: “Không phải hắn đã chết rồi à, vì sao còn phải cắt đầu?”

“Không phải em đã đáp ứng Ông Công giúp lão báo thù sao, không đem đầu đến cho lão xem thì làm sao được, hay xem định vác cả cái thi thể này đi?” Lăng Tiêu lơ đễnh hỏi ngược lại.

“Nhưng mà gớm lắm, hôm qua em mới ăn cơm xong.”

“Không sao, đã tiêu hóa xong rồi.”

“… Có thể chuyển sang nơi khác không?”

“Có thể, nửa người trên hoặc nửa người dưới, chọn một.”

“… Thôi thì đầu vậy.”

Chém đầu là việc của đao phủ, Du Tiểu Mặc không ngờ có một ngày hắn lại đi cướp việc của người ta cơ đấy, hắn đã nhìn thấy rất nhiều thi thể có tử trạng cực kỳ thê thảm, nhưng đây là lần đầu tiên hắn tự ra tay chém đầu người khác, Du Tiểu Mặc vô thức nghĩ đến cảnh cái đầu rời ra be bét máu, ọe…

Lăng Tiêu giữ cái tay đang cầm đao của hắn, hoa tay múa chân trên thi thể, nhẹ giọng an ủi: “Em cứ coi như mình đang làm thịt heo là được, đừng sợ!”

“Anh đừng nói nữa, bằng không thì sau này em chẳng dám ăn thịt heo nữa đâu.” Du Tiểu Mặc muốn thổ huyết, an ủi cái gì chớ, rõ ràng là làm hắn thấy gớm hơn thì có.

Thực ra giết người, à nhầm, chém đầu thi thể đơn giản hơn hắn tưởng tượng nhiều, giơ tay chém xuống, gọn gàng linh hoạt, cái đầu còn chẳng thèm lăn khỏi bàn, vẫn kết nói với cổ Cao Mã Viễn, tuy chính giữa còn có một thanh đao mắc kẹt, nhưng nhìn qua nhìn lại cũng thấy có nghệ thuật ghê chứ.

Du Tiểu Mặc buông chuôi đao, cười gian nói: “Được rồi.”

Lăng Tiêu cười cười vỗ tay không ngớt, khen ngợi: “Kỹ thuật không tệ, không ngờ em lại có thiên phú đến thế, vậy sau này em hãy lo mấy việc này đi nha.”

“…”

Đợi hai người rời khỏi kỹ quán, thi thể của Cao Mã Viễn và thuộc hạ mới bị phát hiện, mấy tên thuộc hạ chết khá nhẹ nhàng, thảm nhất là thi thể không đầu của Cao Mã Viễn.

Không ai biết, từ sau khi Du Tiểu Mặc lỡ tay chạy đến địa bàn của gia tộc Xích Huyết, phía tây không có một ngày yên ổn, thực ra đây đều do ô long gây họa.

back top