CHƯƠNG 611: TRỞ NGẠI KIA
“Nghe nói gần đây có một cường giả Thánh cảnh liên tục vơ vét động phủ Linh Sơn, đã có sáu bảy động phủ bị hắn càn quét, tốc độ rất nhanh, ngay cả cỏ dại cũng không bỏ qua.”
Cái gọi là cỏ dại chính là cỏ mọc xung quanh ruộng linh thảo, thời điểm Lăng Tiêu đào linh thảo phải bốc trọn vẹn cả một mảnh ruộng linh thảo, cho nên không chừa được cỏ dại, tất cả đều vào trong không gian của y hết.
“Chắc người kia không phải là đan sư thải cấp, tám chín phần là cường giả Thánh cảnh.”
“Nói thế không phải là thừa lời sao?”
Nếu như không phải là cường giả Thánh cảnh thì rất khó để phá hủy cấm chế bên ngoài động phủ một mình, chớ nói chi là nhanh như chớp, dùng phương thức bạo lực như vậy, tỷ lệ là đan sư cực kỳ nhỏ.
“Các ngươi cảm thấy là ai?”
“Ây, có vẻ đối phương hành động một mình, còn rốt cuộc là ai thì phải điều tra mới biết được.” Cường giả Thánh cảnh hành động một mình rất dễ gây chú ý, các thế lực khác sao có thể bỏ qua được.
Không để ý đến suy đoán của những người khác, Phó Thương Khung nhìn về phía Du Quân Kỳ đứng cạnh mình, “Du huynh, ông cho rằng người kia là ai?”
Du Quân Kỳ nhíu mày, tác phong này rất giống người nam nhân nọ, nhưng ông đã chưa gặp hai đứa những một năm rồi, liệu có phải là họ không?
“Ông cảm thấy thế nào?” Du Quân Kỳ ném ngược lại câu hỏi.
Phó Thương Khung hứng thú nói: “Ta đoán suy nghĩ của chúng ta rất giống nhau.”
Du Quân Kỳ cười ha ha, “Hi vọng là chúng ta đoán đúng.” Những ngày qua, giờ nào khắc nào ông cũng nhớ về con mình, cũng không biết thằng bé sống thế nào, Du Quân Kỳ nghe nói Lăng Tiêu bị thương nhẹ, chẳng biết có phải thật không.
“Nhưng dù sự thật thế nào, gia tộc Xích Huyết và Yêu Hoàng tộc cũng không bỏ qua cho họ.” Phó Thương Khung lạnh nhạt nói.
Từ sau khi Lăng Tiêu và Du Tiểu Mặc bỏ trốn thành công, Du Chấn Thiên vẫn luôn phái thuộc hạ đi tìm kiếm tung tích của hai người, đã gần một năm mà vẫn chưa bỏ cuộc, cố chấp đến mức làm cho người ta hoài nghi. Nếu như chỉ phản bội gia tộc Xích Huyết thì căn bản là không cần gióng trống khua chiêng như thế. Vậy mà Du Chấn Thiên vô cùng coi trọng chuyện này, coi trọng đến thái quá, khiến người ta không muốn nghi ngờ cũng không được.
Về phần Yêu Hoàng tộc, sau khi Cơ Vân Lang gặp chuyện không may, Cơ Hách vẫn luôn coi hai người như cái gai trong mắt.
Khoảng thời gian này, mặc dù bề ngoài Cơ Hách tới gây sự với Thiên Cẩu, nhưng sau lưng vẫn lén lút phái người đi tìm tin tức về Lăng Tiêu và Du Tiểu Mặc.
“Còn cả bộ lạc Cổ Mã nữa.” Du Quân Kỳ bình tĩnh nói.
Ba tháng trước, Thương Minh nhận được tin tức nói Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu xuất hiện ở Đông Châu, vốn cũng không có gì hay ho, nhưng ai mà ngờ tin tức họ nhận được lại là hai người của bộ lạc Cổ Mã đã chết trong tay Lăng Tiêu và Du Tiểu Mặc, mà còn là con gái của tù trưởng Mạc Mã kia, cuối cùng kết tử thù với bộ lạc Cổ Mã. Dựa vào sự hiểu biết của Du Quân Kỳ với con trai bảo bối và Lăng Tiêu, chưa hẳn là do bọn hắn giết hai nữ nhân kia.
Lúc ấy Du Quân Kỳ chỉ cảm thấy con trai và con rể nhà mình đúng là giỏi kéo thù hận, đại lục Thông Thiên có mỗi mười thế lực lớn, ấy vậy bọn hắn đã kết nợ máu với ba thế lực, đây tuyệt đối là tiết tấu muốn chết mà.
Du Quân Kỳ cảm thấy mình phải mau chóng tăng thực lực lên, bằng không thì với tính cách của hai đứa nhỏ này, khẳng định sẽ kết thêm thù với người khác, người làm cha như ông cũng mang áp lực lớn lắm!
Phó Thương Khung thấy vẻ mặt xoắn xuýt của Du Quân Kỳ, thong dong nói: “Du huynh đừng lo lắng quá, bọn họ đã dám vào hang hổ, chứng tỏ cũng tự tin có thể toàn thân trở ra, hơn nữa ông chớ xem thường Lăng Tiêu, ta cảm thấy hắn không đơn giản, nhất định sẽ bảo vệ con ông chu toàn.”
Đối với việc này, Du Quân Kỳ hoàn toàn không lo lắng.
Mặc dù thời gian ông đi cùng Lăng Tiêu rất ngắn, nhưng Du Quân Kỳ có thể nhìn ra được, Lăng Tiêu coi mạng của con trai nhà ông quan trọng hơn cả bản thân y.
“Ta nghe thấy đã có năm phủ trong Linh Sơn Bát Phủ bị mở, trước mắt chỉ còn lại ba phủ…”
Linh Sơn Bát Phủ theo thứ tự là Khai Môn, Hưu Môn, Sinh Môn, Thương Môn, Ðỗ Môn, Cảnh Môn và Kinh Môn. Hôm nay chỉ còn lại Sinh Môn, Thương Môn và Kinh Môn chưa mở, nhưng trừ Sinh Môn ra thì cả Thương Môn và Kinh Môn đều là một trong tam đại hung môn. Tử Môn đã xuất hiện Thủy yêu cấp mười hai, có thể thấy nguy hiểm ở Thương Môn và Kinh Môn đều không tầm thường.
“Không phải còn có Sinh Môn sao, chỉ cần tìm ra trước những người kia là được.” Mắt Phó Thương Khung lóe lên tinh quang.
Sinh Môn là cát môn, tên cũng như ý nghĩa, hoàn toàn không có nguy hiểm, so với Đỗ Môn và Cảnh Môn ở chính giữa, muốn vào Sinh Môn chỉ việc phá bỏ cấm chế, bên trong hoàn toàn không có nguy hiểm gì.
Mọi người đã được nếm ngon ngọt từ Hưu Môn, tuyệt đối không buông tha cho Sinh Môn.
Đừng nhìn Linh Sơn Bát Phủ được phân bố không theo quy luật nào, nhưng nếu dùng Kỳ Môn Độn Giáp để sắp xếp, nhất định sẽ thấy được quy luật của nó, điểm ấy đối với mọi người mà nói căn bản không phải việc gì khó, tìm được Sinh Môn chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Du Quân Kỳ cũng rất có hứng thú với Sinh Môn, nhưng hứng thú không phải cho bản thân, mà là bởi vì con trai của ông.
Lần này Du Quân Kỳ xuất hiện ở di tích Đào Nguyên cũng là vì nguyên nhân ấy, ông thấy mình nên thu thập mấy loại hạt giống và linh thảo quý hiếm giúp con trai cưng.
“Việc này không nên chậm trễ, chúng ta mau đi tìm Sinh Môn.”
Phó Thương Khung dẫn đầu đệ tử Thương Minh tiếp tục trèo lên đỉnh núi Linh Sơn, bởi vì căn cứ vào suy tính của họ, phủ thứ ba rất có thể nằm trên đỉnh núi, không những thế, hai đại hung môn là Thương Môn và Cảnh Môn cũng có khả năng ở phía trên.
Giữa đường họ gặp được Huyền Quy tộc và Ngự Thú Công Hội cũng coi đỉnh núi thành mục tiêu, cuối cùng tạm thời kết thành đồng minh. Ngự Thú Công Hội đã nói cho họ biết một tin tức, gia tộc Xích Huyết, bộ lạc Cổ Mã và Yêu Hoàng tộc đã liên minh lại, mục tiêu của đám người này cũng là đỉnh núi Linh Sơn.
Linh Sơn là một ngọn núi rất lớn, dường như cường giả thời viễn cổ cũng đã ngờ tới sẽ có ngày hôm nay, bởi vậy họ cài đặt rất nhiều chướng ngại trên Linh Sơn, nhất là con đường dẫn đến đỉnh núi, dù đi đường nào cũng gặp nguy hiểm khó lường. Có vài tán tu tự cho là có thể dựa vào sức mình để đi lên, kết quả đều gục ngã giữa đường.
Lời hẹn nửa tháng của Lăng Tiêu đã đến.
Trên đường y cũng thăm dò tin tức, mục tiêu của tất cả các thế lực lớn đều là đỉnh núi Linh Sơn, bởi vì Linh Sơn Bát Phủ chỉ còn dư lại ba phủ, có điều y không tới góp vui.
Thời gian vừa đến, Lăng Tiêu đã trở về.
Cấm chế quanh động phủ do Lăng Tiêu bày ra, cấm chế lúc trước đã bị hủy, cho nên thời điểm y đi vào hoàn toàn không kinh động tới bất cứ ai.
Nửa tháng này, có mấy đám người đi qua, chín phần đi thẳng, nhưng có một nhóm giảo hoạt hơn, thấy động phủ có cấm chế, cứ tưởng là bên trong chưa bị càn quét. Cả lũ hè nhau phát động công kích với cấm chế. Cũng may mà cấm chế Lăng Tiêu bày ra rất kiên cố, những người kia dùng hết tất cả sức lực từ hồi bú sữa mẹ đến giờ mà cũng không phá nổi, cuối cùng đành phải bỏ cuộc.
Chỉ chốc lát, Lăng Tiêu đã tìm được thạch thất mà Du Tiểu Mặc đang bế quan.
Giờ phút này, Du Tiểu Mặc đang ngồi xếp bằng chính giữa thạch thất, linh khí thiên địa xung quanh như nước xoáy điên cuồng chảy vào mi tâm của hắn, duy trì tới hai canh giờ mới ngừng lại.
Sau đó Du Tiểu Mặc biến đổi thủ thế, da thịt trắng nõn đã biến thành màu hồng phấn, càng ngày càng đỏ hơn, như sắp nhỏ máu đến nơi, thân thể ngồi im cũng chậm rãi rung động.
Lúc này, trong đầu hắn đang phát sinh biến hóa nghiêng trời lật đất.
Bảy điểm sáng như bị một dải ánh sáng kết nối lại, chúng không ngừng biến đổi tốc độ và hình dạng, chẳng khác nào Thất Tinh Bắc Đẩu. Bảy loại màu không ngừng lóe lên, một lúc thì ánh sáng màu vàng chiếm vị trí chủ đạo, lúc sau lại tới ánh sáng màu tím thay thế vị trí ấy, cứ như thể chúng đang tranh đoạt quyền chủ đạo ấy. Thời gian dần qua, bảy loại màu sắc dần dần cân đối.
Không biết đã qua bao lâu, khi bảy điểm sáng xoay tròn đến cực hạn, Du Tiểu Mặc chợt thấy bên tai vang lên một tiếng nổ thật lớn, cảm giác cứng ngắc này cũng biến mất, chuyển thành một loại cảm giác sảng khoái như được thấy trời cao biển rộng.
Du Tiểu Mặc quan sát trạng thái cơ thể, suýt nữa thì đã vui tới nỗi nhảy dựng lên.
Chướng ngại cản trở hắn bấy lâu nay cuối cùng cũng biến mất, hắn cẩn thận ngẫm lại, rốt cục đã hiểu vì sao trước kia hắn tìm đủ mọi cách mà không đột phá nổi.
Điểm sáng trong biển ý thức có bảy màu, lúc này mỗi điểm đều đại biểu cho một loại màu sắc khác nhau, tản ra ánh sáng dìu dịu, như đang làm dịu cho nhau sau khi đạt được sự cân đối.
Sở dĩ hắn không đột phá nổi là bởi vì không cân bằng.
Đối với đan sư thải cấp, từ tam phẩm đến tứ phẩm có một bức tường lớn cần phải vượt qua, muốn lên càng cao thì nhất định phải đạt được một điểm cân đối, mà cái ấy chính là màu sắc của mỗi điểm sáng.
Lúc ở tường Thời Gian, Du Tiểu Mặc từng được nghe tổ tiên Đan Thanh truyền thụ kinh nghiệm của đan sư thải cấp, lúc ấy nghe ông nói về cân đối, hắn còn không hiểu gì, bây giờ thì đã biết. Linh khí thiên địa trên Linh Sơn có hiệu quả làm dịu tâm trạng, phòng ngừa lúc lên cấp sinh ra tâm lý tiêu cực, cho nên mọi người mới nói tu luyện ở Linh Sơn có thể làm chơi ăn thật, lời này không sai.
“Lăng Tiêu, em có thể luyện Chuyển Sinh đan cho anh rồi.”
Du Tiểu Mặc đứng dậy liền thấy Lăng Tiêu đứng ở cửa thạch thất, nhào về phía y không chút do dự, trong giọng nói là sự hưng phấn khó kìm nén nổi. Hắn vẫn luôn nhớ mục tiêu để lên cấp của mình là luyện Chuyển Sinh đan cho Lăng Tiêu, bây giờ rốt cục cũng đạt đủ tất cả điều kiện rồi.
Lăng Tiêu ôm eo Du Tiểu Mặc, nâng cằm hắn lên như đang đùa giỡn.
Hai tay Du Tiểu Mặc vịn vai y, nhón chân lên, cực kỳ phối hợp, cực kỳ nóng lòng hôn lên môi y, chủ động hé miệng đưa lưỡi, còn khát khao hơn cả người đùa giỡn hắn nữa.
Đậu hủ tự dâng lên tận miệng sao có thể không ăn.
Lăng Tiêu không thể từ chối thịnh tình, ngậm lấy đầu lưỡi của hắn, bá đạo hôn, làm một người chồng hoàn mỹ hợp cách, y phải thỏa mãn bất cứ nhu cầu nào của phu nhân.
CHƯƠNG 612: LUYỆN ĐAN
Trong thạch thất yên tĩnh thỉnh thoảng lại vang lên tiếng thở dốc, kèm theo đó là tiếng rên rỉ rất khẽ, khiến cho thạch thất đơn sơ này thêm vài phần kiều diễm, dưới ánh dạ minh châu, trên mặt đất là hai bóng người đang quấn chặt vào nhau.
Du Tiểu Mặc bị Lăng Tiêu đè trên vách tường, hai tay ôm chặt cổ y, mặt ửng hồng, đầu lưỡi quấn lấy nhau, mũi chạm mũi, hơi thở phả vào trên mặt đối phương, càng có vẻ thân mật khăng khít.
Không biết qua bao lâu, Lăng Tiêu mới buông bờ môi đã bị y hôn đến sưng đỏ, một sợi tơ bạc kéo dài giữa khóe môi, bị y liếm sạch rồi.
Cho dù đã làm không biết bao nhiêu lần nhưng Du Tiểu Mặc vẫn bị động tác dâm mỹ này của y làm cho đỏ mặt, hai má như được nhuộm thêm màu hồng, cặp mắt hơi ướt át, thỉnh thoảng lại thốt ra một tiếng rên rỉ.
Biểu lộ mê người như vậy khiến hai mắt Lăng Tiêu tối sầm, thứ vùi trong cơ thể Du Tiểu Mặc lập tức nổi dậy, còn lớn hơn cả lúc trước, Du Tiểu Mặc thút thít, theo phản xạ kẹp chặt hai chân.
Y phục ở nửa người dưới đã bị cởi từ đầu, hai cái chân trắng nõn đang kẹp chặt bên hông Lăng Tiêu, sau lưng dựa vào vách tường, cả người mềm nhũn đón nhận va chạm hung mãnh từ phía dưới, nếu không phải một tay của Lăng Tiêu đỡ mông thì chỉ sợ hắn đã tuột xuống rồi.
“A, mới một thời gian không làm, sao em càng ngày càng nôn nóng thế hả?”
Hơi thở nóng hổi làm cho người ta xấu hổ tới nỗi tim đập rộn ràng phả vào tai Du Tiểu Mặc, sau đó giọng nói của Lăng Tiêu khẽ vang lên, nội dung lại làm cho hắn thẹn thùng, mặt đã đỏ như muốn nhỏ máu đến nơi.
Du Tiểu Mặc cắn vai y một cái, mập mờ nói: “Anh, anh nhanh lên…”
Bên trai lại truyền tới tiếng cười khẽ của Lăng Tiêu, “Tuân mệnh, phu nhân!”
Vừa dứt lời, động tác ra vào càng thêm hung mãnh gấp bội lúc trước, kịch liệt như thể muốn hòa hắn vào trong cốt nhục của y, một lát sau, giọng nói nức nở của Du Tiểu Mặc vang lên đứt quãng.
“Hức… Em… Ý em không phải là thế này…”
Nhưng đáp lại hắn chỉ có động tác mãnh liệt hơn.
Hắn chỉ muốn bảo Lăng Tiêu kết thúc nhanh lên, vì sao lại khó như vậy chứ?
Cuối cùng, Du Tiểu Mặc vẫn mệt nhoài ngã vào trong lòng Lăng Tiêu, động tác và lực sức lực kia rõ ràng là muốn trút hết những gì đã tích lũy trong bao ngày không làm đây mà, dù tình trạng sức khỏe của hắn có tốt đến mấy cũng không chịu được giày vò như vậy. Đợi Du Tiểu Mặc tỉnh lại, mặt trời đã lên cao.
Lăng Tiêu không thấy tăm hơi, Du Tiểu Mặc vịn eo dứt khoát vào không gian, dù là ai thì cũng đừng hòng ngăn cản hắn dùng linh thủy tẩy sạch mấy vết xanh xanh tím tím trên người. Lúc đi ra, Du Tiểu Mặc toàn thân sảng khoái, cũng đổi một bộ y phục màu đen sạch sẽ mới.
Lăng Tiêu vừa đi tới, thấy hắn có thể chạy có thể nhảy là biết hắn không sao rồi.
Du Tiểu Mặc đang tràn đầy sức sống, không thèm so đo với y, nghĩ đến chủ đề ngày hôm qua chưa kịp đã bắt, “Đợi em củng cố tốt cảnh giới tứ phẩm, em sẽ luyện Chuyển Sinh đan cho anh ngay.”
Hắn đã dự trữ sẵn vài bộ nguyên liệu, nhỡ có thất bại cũng không phải đợi tới khi đám linh thảo tiếp theo thành thục.
“Được.” Lăng Tiêu đồng ý không chút do dự. Mặc dù luyện đan trong di tích Đào Nguyên hơi phí phạm thời gian, dù sao nơi này cũng là bảo địa để thám hiểm, người khác tìm bảo bối hoặc tu luyện còn không kịp, làm sao có thời gian mà ngồi luyện đan.
Du Tiểu Mặc nóng lòng như vậy cũng là có nguyên nhân, nội thương của Lăng Tiêu càng sớm hồi phục thì càng có lợi cho họ, hắn chưa từng quên Du Chấn Thiên cũng có mặt ở nơi này, lỡ đụng phải lão thì phiền toái.
Sau đó Lăng Tiêu dẫn hắn vào không gian.
Vừa vào, Du Tiểu Mặc đã bị cái đống hỗn độn chồng chất bên trong làm cho hết hồn.
Nửa tháng này, Lăng Tiêu liên tục vơ vét rất nhiều động phủ, vì tiết kiệm thời gian, lúc vơ vét y không chọn tới chọn lui, chỉ cần là vật có thể nhìn bằng mắt thường đều bị y thẳng tay ném vào không gian, kết quả được một đống chồng chất như thế này đây, cũng may mà y không để linh thảo bị đè vào, cũng may mà không gian lớn.
“Em đi sắp xếp linh thảo, anh sắp xếp những thứ khác đi, nhớ phân loại kỹ, đến lúc ấy em sẽ xem cái nào nên giữ lại, cái nào bỏ đi.” Du Tiểu Mặc lập tức sai bảo Lăng Tiêu, cực kỳ thuận tay.
Đa số những tòa động phủ bị Lăng Tiêu vơ vét đều nằm ở giữa sườn núi Linh Sơn, chỉ có một vài động phủ ở gần đỉnh, cấp bậc khá cao, linh thảo được trồng trong động phủ cũng đã thành thục sáu phần rồi, số còn lại dù ít hay nhiều cũng gọi là có, tổng sản lượng không nhỏ.
Du Tiểu Mặc không có ý định cấy ghép đám linh thảo này vào không gian của hắn, bởi vì qua nhiều năm như vậy, linh thảo cũng đã thành cây rồi, mặc dù có một vài linh thảo chỉ ở mức trung phẩm, nhưng thượng phẩm vẫn chiếm đa số.
Bỏ ra nửa ngày, vất vả lắm mới đào xong hết, bên phía Lăng Tiêu đã dọn dẹp xong rồi.
Mấy cái bàn rất nguyên vẹn, có điều chủ nhân của mỗi động phủ đều có sở thích đặc biệt, có người thích xa hoa, cũng có người thích đơn giản mộc mạc.
Du Tiểu Mặc suy nghĩ một lát, quyết định dùng cái bàn được tạc bằng tinh thạch để đặt vào cung điện của Bạch Hổ.
Tòa cung điện kia cực hiếm đồ nội thất, lúc trước hắn vòng vo mấy vòng, ai ngờ chỉ thấy được đúng một bộ vật dụng, những nơi khác đều trống rỗng.
Về phần số bàn còn lại, hắn chọn một bộ để đặt trong không gian, còn dư lại đều bị Lăng Tiêu bỏ ra ngoài. Sau đó là tới những đồ đạc hỗn tạp khác, ví dụ như linh đan, công pháp, vũ khí và kỹ pháp.
Bởi vì Lăng Tiêu không thích ăn linh đan do người khác luyện, cho nên Du Tiểu Mặc không xem trọng chỗ linh đan vơ vét từ người khác lắm, hắn cũng không cần công pháp và kỹ pháp, chọn mấy bộ có cấp bậc cao cao, còn dư lại đều ném vào trong góc.
“Anh không ăn thật hả?”
Du Tiểu Mặc giơ một bình linh đan cao cấp lên trước mặt Lăng Tiêu.
Đa số linh đan trong bình đều là linh đan thượng phẩm, chỉ có lẻ tẻ mấy viên trung phẩm, nếu như Lăng Tiêu chỉ bắt bẻ chất lượng của linh đan thì chắc có thể ăn mấy thứ này chứ hả, bởi vì cũng phải một thời gian ngắn rồi hắn chưa luyện đan cho Lăng Tiêu ăn.
Lăng Tiêu liếc nhìn hắn, ngạo kiều nói: “Không ăn.”
Khóe miệng Du Tiểu Mặc giật giật, không ăn thì thôi, mặc dù để quá lâu có ảnh hưởng tới hiệu quả của linh đan, nhưng mang bán cũng kiếm được một số linh tinh lớn đấy. Lần trước mua hai gốc linh thảo trong thị trấn Ô Sơn làm túi trữ vật của hắn hơi xẹp rồi.
Sau khi rời khỏi không gian, Du Tiểu Mặc bắt đầu củng cố cảnh giới tứ phẩm, một tháng sau, khi hắn cảm giác đã ổn, Du Tiểu Mặc mới bắt tay vào chuẩn bị nguyên liệu của Chuyển Sinh đan.
Mặc dù Chuyển Sinh đan là linh đan tứ phẩm, nhưng đối với người vừa lên cấp như hắn cũng không khó lắm, hắn chuẩn bị ba phần.
Hôm nay, Lăng Tiêu ra ngoài nghe ngóng tin tức.
Xác định chắc chắn các thế lực lớn và đa số tán tu đã trên đường lên đỉnh Linh Sơn, không có khả năng giữa đường quay lại.
Sáng ngày hôm sau, Du Tiểu Mặc bắt đầu luyện đan.
Nguyên liệu để luyện Chuyển Sinh đan còn nhiều hơn linh đan tam phẩm tới mười cây linh thảo, tổng cộng là hơn hai trăm cây, số lượng rất nhiều, để tinh luyện hết chỗ linh thảo này, hắn bỏ ra thời gian ba ngày. Có điều việc này cũng vì hắn rất xem trọng lần luyện đan này, còn cẩn thận hơn khi luyện đan trên đảo lúc trước.
Chỉ là cẩn thận đến mấy thì lúc dung hợp vẫn xuất hiện một sai lầm nhỏ, ba ngày tinh luyện linh thảo đã tan theo mây khói như vậy đấy.
Du Tiểu Mặc uể oải nhìn chất lỏng đen thui nằm im dưới đáy lô đỉnh, mấy trăm loại linh thảo được tinh luyện cẩn thận, bây giờ lại biến thành một vũng nước đen ảo não, phải biết nếu mang số linh thảo này đi bán tuyệt đối có thể kiếm được hơn một trăm triệu linh tinh á, vậy mà lỡ tay một chút thôi, một trăm triệu đã biến mất.
Biết rõ luyện đan không thể nóng vội, Du Tiểu Mặc lại điều chỉnh tâm trạng cho tốt, sau đó mới bắt đầu luyện viên Chuyển Sinh đan thứ hai, lần này hắn tuyệt đối không mắc phải sai lầm như lần trước nữa
Thời gian yên lặng trôi qua ba ngày.
Lăng Tiêu vẫn luôn đứng ở bên ngoài không quấy rầy hắn, thấy hắn bỏ ra sáu ngày mà vẫn chưa xuất hiện, trên bầu trời cũng không có lôi vân là y biết Du Tiểu Mặc đã thất bại một lần rồi. Đối với việc này Lăng Tiêu cảm thấy không hề bất ngờ, bởi vì y biết phu nhân nhà mình cực kỳ coi trọng lần luyện đan này, tâm trạng hơi khác mọi khi, tục ngữ nói càng xem trọng thì càng dễ phạm sai lầm, chính là đạo lý này đấy.
Lại một ngày nữa trôi qua, mặt trời bên ngoài đã lên cao.
Đúng lúc này, Hoàng Thử thú đột nhiên hoảng hốt chạy vào, không đợi nó lên tiếng, Lăng Tiêu đã nhíu mày, ánh mắt sâu thẳm nhìn ra bên ngoài động phủ.
“Có người đến?”
Nghe thấy giọng nói trầm trầm kia, mãi hai giây sau Hoàng Thử thú mới tỉnh táo lại, thở dốc nói: “Lão đại, không ổn rồi, ta vừa thấy có người chạy về phía bên này.”
Bởi vì Du Tiểu Mặc đang luyện đan ở đây, Lăng Tiêu không muốn để bất cứ kẻ nào quấy rầy đến hắn, cho nên bảo Hoàng Thử thú ở bên ngoài. Tuy thực lực của Hoàng Thử thú chỉ có cấp mười, nhưng Linh Sơn không thiếu yêu thú, cũng có Thử thú thực lực kém hơn nó, cho nên Hoàng Thử thú gọi một vài Thử thú tới trông coi xung quanh động phủ, có người tới gần là báo ngay, tin tức này chính là Thử thú nói cho nó biết.
“Còn bao lâu?” Lăng Tiêu bình tĩnh gần đầu.
Hoàng Thử thú đáp: “Với tốc độ của họ thì chắc khoảng một giờ nữa là tới đây.”
Ai ngờ nó vừa mới dứt lời, bầu trời đột nhiên tối sầm.
Lăng Tiêu ngẩng đầu nhìn lên, bầu trời còn đang trong xanh đã xuất hiện một mảng mây đen đang dần dần tụ lại, diện tích của mây đen rất lớn, mấy trăm mét xung quanh đều bị bao phủ, nhìn qua còn có thể thấy tia chớp mơ hồ.
Quả nhiên, luyện đan ở di tích Đào Nguyên cũng không thể ngăn cản lôi vân giáng xuống.
Thế này thì càng gây chú ý hơn rồi.
CHƯƠNG 613: NAM NHÂN ĐỘT NGỘT
Lôi vân xuất hiện chứng tỏ Du Tiểu Mặc đã sắp kết đan thành công, tiếp theo chính là thời điểm để đối phó với lôi kiếp, có điều bên ngoài động phủ có một lớp cấm chế, lôi vân muốn bổ xuống cũng phải giải quyết xong cấm chế mới được.
“Tiếp tục giám sát chúng, một khi tới gần trong phạm vi ngàn mét lập tức báo cho ta biết.”
Lăng Tiêu ra lệnh, hôm nay tất cả các thế lực lớn đều đang trên đường lên đỉnh Linh Sơn, nếu thật sự có người tới nơi này, chắc hẳn thực lực sẽ không mạnh lắm, chỉ cần đuổi đi trước khi họ tới nơi này là được.
“Vâng, lão đại.”
Hoàng Thử thú nói xong lập tức chạy ra khỏi động phủ, trong khoảng thời gian này nó thu được mấy tiểu đệ, mặc dù số lượng không thể bằng lúc ở đảo nhỏ, nhưng thừa sức giám sát đám người kia. Ra khỏi động phủ, Hoàng Thử thú lập tức hóa thành nguyên hình chui vào lòng đất.
…
“Các ngươi có nghe thấy âm thanh gì không?”
Một gã toàn thân được che chắn bởi áo choàng đen đột nhiên dừng bước chân vội vã lại, trầm ngâm nói: “Ngươi nói thế, ta cũng nghe được vài tiếng kỳ quái, giống như tiếng sấm.”
“Sao trong di tích Đào Nguyên lại có tiếng sấm!” Gã mặc áo choàng trầm giọng. Gã nói cũng không phải là không có căn cứ, Linh Sơn ở trong khe hở không gian, mặc dù có ban ngày và ban đêm, nhưng hình như mặt trời ở nơi này là nhân tạo, một năm bốn mùa đều là xuân, không thể nào có giông tố.
Linh quang trong đầu gã áo đen đột nhiên lóe lên, quay phắt về phía gã áo choàng, “Trừ phi có người đang luyện đan!”
Ánh mắt gã mặc áo choàng trở nên âm u, “Chỉ có linh đan thải cấp mới triệu hồi được lôi vân…”
“Ha ha, thật sự là trời cũng giúp ta!” Gã áo đen cười lớn. Dám luyện đan ở di tích Đào Nguyên, lá gan không nhỏ, bây giờ có thể xác định đối phương là một đan sư thải cấp, giờ này rồi mà chưa lên Linh Sơn, chắc thu hoạch phải phong phú lắm.
“Chúng ta đi coi trộm xem sao.”
Gã áo choàng liếc nhìn là đoán ra suy nghĩ trong lòng đồng bạn, tình cờ làm sao, suy nghĩ của gã cũng thế. Tình huống thế này, chỉ sợ ngay cả đám người tự xưng là quang minh lỗi lạc kia cũng động tâm, huống chi là Hắc Tri Chu có danh xưng là cường đạo.
Lúc này mà còn xuất hiện ở đây cũng chỉ có người của Hắc Tri Chu.
Sau khi gã áo choàng đen bị Lăng Tiêu giết, Hắc Tri Chu bị ảnh hưởng rất lớn, bởi vì cường giả Thánh cảnh duy nhất của họ đã chết rồi, người có tu vi cao nhất cũng chỉ là Thần cảnh bảy sao đỉnh phong, hiển nhiên là chưa đủ tư cách để tranh đoạt báu vật trong Linh Sơn Bát Phủ với các thế lực khác, có khi còn bị họ lấy cớ để chém giết.
Hắc Tri Chu đều là những kẻ ích kỷ, sau khi phát hiện nguy cơ khi lên đỉnh núi, liền từ bỏ ý định đối địch với các thế lực khác, vì vậy bốn người còn lại thừa cơ lúc các thế lực lớn còn trên đỉnh Linh Sơn, tìm xem còn động phủ nào chưa bị phát hiện không, cho nên mới xuất hiện ở nơi này.
Sau khi đám Thử thú phát hiện tình huống liền báo ngay cho Hoàng Thử thú, chúng có phương thức liên lạc đặc biệt, tốc độ nhanh hơn loài người nhiều, Hoàng Thử thú vừa nhận được tin lập tức chạy về động phủ, với tốc độ này, lôi vân sẽ không thể tan nhanh như vậy.
Nghe Hoàng Thử thú thuật lại, Lăng Tiêu im lặng một lát, “Tổng cộng có bốn người, hơn nữa tất cả đều mặc áo đen hả?”
“Vâng, không bao lâu nữa chúng sẽ tới đây, liệu chúng ta có nên cản chúng lại ngay không?” Hoàng Thử thú gật gật đầu nói, quanh năm co đầu rút cổ trên đảo nhỏ, đương nhiên nó không biết đám người kia là ai.
“Không cần, cứ để cho chúng chạy tới là được.” Lăng Tiêu phẩy phẩy tay, “Để đám Thử thú kia tiếp tục trông coi ở xung quanh, nếu còn có người tới gần phải báo cho ta biết ngay.”
“Vâng!”
Lần này Hoàng Thử thú không rời khỏi động phủ, nó chỉ phát ra một loại sóng âm đặc biệt lần lượt truyền tin tức cho thuộc hạ.
Đám người kia tới rất nhanh, thậm chí lôi vân vừa mới tụ lại xong.
Bầu trời đen kịt như thể lúc nào cũng có một tia chớp bổ xuống, phía dưới lôi vân là một tòa động phủ như ẩn như hiện, ruộng linh thảo phía ngoài đã bị đào hết.
Bốn gã áo đen ẩn thân cách đó mấy trăm mét, họ đã xác định người luyện đan đang ở trong động phủ. Đề phòng người nọ còn có đồng bạn, sau khi quyết định liền chia thành hai đội, một đội đột nhập từ cửa chính, đội khác lẩn vào từ đằng sau. Phải một canh giờ nữa lôi vân mới tán đi, thời gian rất dư dả.
Có điều ngay khi họ chuẩn bị hành động, một giọng nói trầm thấp đột ngột vang lên phía sau, mang theo sự nguy hiểm và chút hưng phấn không thể kiềm chế khi bắt được con mồi.
“A ha, phát hiện ra bốn con chuột…”
Bốn gã áo đen cứng đờ, phải mất tới 0,1 giây cả đám mới kịp phản ứng, thật đúng là như lũ chuột bị giật mình, thoáng cái đã nhảy ra xa vài trăm mét, đứng ở bốn hướng khác nhau, tuy bây giờ động phủ đang ở ngay sau lưng, nhưng bọn chúng không nghĩ được nhiều như vậy. Người có thể xuất hiện sau lưng chúng vô thanh vô thức, chắc phải rất mạnh!
Bốn người cảnh giác nhìn quanh, phát hiện đối phương chỉ có một mình, ánh mắt rơi trên người hắn.
Nam tử đang mặc cẩm bào màu đen, ngũ quan anh tuấn lạnh lùng, khóe miệng giữ nụ cười khát máu như có như không, chẳng biết là dành cho họ, hay là trời sinh đã thế. Trên tay hắn cầm một vũ khí như Thiêu Hỏa côn*, trên người tản ra mùi máu tanh tưởi, đứng cách họ không đến hai trăm mét.
Việc này cũng có nghĩa là bọn họ bị người tiếp cận này tiếp cận trong phạm vi trăm mét mà không hề phát giác, cả bốn người đều thấy mồ hôi lạnh chảy ra ướt hết lưng áo.
“Đế Vương thú?” Một gã áo đen không nhịn được mà hít vào một hơi, mặc dù thực lực của gã không bằng đối phương, nhưng có thể nhìn ra bản thể của nam tử là một Đế Vương thú, tu vi cấp mười hai!
Sắc mặt mấy tên đồng bọn cũng cực kỳ căng thẳng, “Chưa từng gặp qua người này, chẳng lẽ là Đế Vương thú sống trong Linh Sơn?” Cũng có khả năng lắm, yêu thú cấp cao ở Linh Sơn đã bị nhốt trong nơi này ngàn vạn năm, chắc chắn rất muốn ra ngoài, chỉ là không ngờ bọn chúng lại xui xẻo tới mức gặp phải Đế Vương thú, không ổn rồi.
“Có lui lại không?” Gã áo đen C rất muốn bỏ cuộc giữa chừng, tuy nói bốn người họ đối đầu với một Đế Vương thú cấp mười hai cũng có chút phần thắng, nhưng sau lưng là động phủ nguy hiểm khó lường, nếu người bên trong thừa dịp họ không chú ý để đánh lén, rủi ro không chỉ lớn bình thường đâu.
“Xem ra kế hoạch vô dụng rồi, tiếp theo chúng ta đành nghe theo mệnh trời vậy.” Gã áo đen A cũng không muốn ở lại chỗ này nữa, thực ra trong lòng gã đang hoài nghi rất có thể nam tử này có liên quan tới đan sư đang luyện đan trong động phủ kia, nếu bọn chúng bị bao vây tứ phía thì khó mà thoát nổi, cho nên muốn chạy trốn phải tranh thủ ngay lúc này.
Vừa dứt lời, áo đen A đã cử động.
Tốc độ của ba gã còn lại cũng không chậm, hơn nữa còn rất ăn ý chia làm ba hướng khác nhau.
Nụ cười trên mặt nam tử sâu hơn, hắn nhìn thoáng qua động phủ, ánh nhìn sâu xa khó đoán, quay người đuổi theo tên lợi hại nhất trong đám, thoáng cái bóng người đã biến mất.
Cảm giác sau lưng có người đuổi theo, sắc mặt gã áo đen A trầm xuống, sau đó đổi hướng không chút do dự, đó là hướng gã áo đen B bỏ chạy.
Thêm người thêm một phần thắng, đương nhiên, cũng thêm một cái đệm lưng. Hai người khác mừng thầm trong lòng, vội vàng tăng tốc và cũng chạy ra xa hơn, bọn chúng không muốn bị kéo làm đệm lưng, từ rất xa nhưng cả hai đều có thể nghe thấy tiếng chửi rủa bực tức của gã B nọ, làm gì có ai bị dính líu lại vui nổi.
“Hình như các ngươi rất vui nhỉ?”
Ngay lúc bọn chúng hưng phấn vì bảo toàn được mạng sống, phía trước đột nhiên xuất hiện vòng xoáy màu đen, một nam nhân chậm rãi bước ra từ vòng xoáy ấy, dung nhan tuấn mỹ mê hoặc đang nở một nụ cười tà dị, trên tay y là một thanh đao, cẩm bào màu trắng bay trong gió, dường như đã đứng đây chờ chúng từ lâu lắm rồi, thỉnh thoảng cặp mắt màu đen kia còn lóe lên ngọn lửa màu tím đầy yêu dị.
Hai người nhanh chóng phanh lại, hoảng hốt nhìn chằm chằm vào nam nhân đột nhiên xuất hiện kia, mồ hôi lạnh ướt đầm đìa, “Ngươi là ai?” Tuy hỏi thế, nhưng trong lòng chúng đã sớm có đáp án, ngoại trừ người đang ẩn thân trong động phủ thì còn có ai nữa đây.
“Ta là ai không quan trọng, quan trọng là… Ta không thích các ngươi.” Đáy mắt nam nhân lộ ra sự nguy hiểm, vòng xoáy đen đã biến mất ngay sau khi y bước ra khỏi đó.
Hai người rùng mình, phản ứng của chúng cực nhanh, nhưng nam nhân đối diện còn nhanh hơn. Gã áo đen D chỉ thấy máu tươi bắn vào mặt mình, bên tai thì vang lên tiếng kêu thảm thiết của đồng bọn, cánh tay bị chém đứt bay một vòng trên không trung rồi đáp xuống mặt đất, gã đã hoàn toàn choáng váng.
Nói gì thì nói, bọn chúng cũng là cường giả Thần cảnh bốn sao, vậy mà chẳng có chút sức chống cự nào sao?
Gã quay người định trốn.
Nam nhân đã thuấn di đến trước mặt gã, thanh đao trên tay chém từ đỉnh đầu gã xuống, gã áo đen D nhìn thấy bản thân mình bị chém thành hai nửa, nhưng mãi đến hai giây sau ý thức của gã mới hoàn toàn biến mất.
Gã áo đen C mất một cánh tay kia hoảng sợ nhìn cảnh tượng này.
Nam nhân xoay xoay đại đao trên tay như thể không quen lắm, quay sang nhìn gã, nhẹ nhàng nói: “Bây giờ đến lượt ngươi, ngươi thích hấp, rán hay là hầm?”
Chân gã run bần bật.
Đương nhiên gã sẽ không chọn, nhưng cuối cùng nam nhân vẫn chọn cho gã một cái chết rất lừng lẫy —— Ngũ mã phanh thây!
CHƯƠNG 614: SUY ĐOÁN THÂN PHẬN
Trên mặt đất lênh láng máu tươi, những khối thịt be bét kia tỏ rõ cách đây không lâu, nơi này mới trải qua một trận ngược đãi đơn phương, hai cỗ thi thể, không có cái nào là hoàn chỉnh.
Mà hết thảy đều là kiệt tác của nam nhân nọ, nếu không phải đại đao trên tay y còn dính máu tươi, có lẽ nhìn vào cẩm bào sạch sẽ trắng tinh của y sẽ khó tưởng tượng y mới hành hạ hai tên áo đen đến chết.
Nam nhân ném thanh đao nhuốm máu kia, đây là lần đầu y dùng đao giết người, cảm giác không giống như lúc giết bằng tay không. Mặc dù không gọn gàng linh hoạt, nhưng lâu lâu dùng một lần cũng gọi là có thú, đương nhiên, lén làm sau lưng phu nhân nhà y thôi.
“Không tệ!”
Giọng nói trêu tức sặc mùi hứng thú vang lên sau lưng nam nhân.
Nam nhân nghiêng đầu nhìn hắn một cái, trên mặt hoàn toàn không có vẻ gì là bất ngờ, người này không phải ai khác, chính là nam tử áo đen vừa mới đuổi giết hai gã Hắc Tri Chu khác.
Nam tử vẫn khiêng thanh Thiêu Hỏa côn như trước, vì cẩm bào quá đen nên không biết có dính chút máu nào không, nhưng có thể ngửi thấy mùi máu tươi trên người hắn còn đậm hơn lúc trước, thậm chí trên thanh Thiêu Hỏa côn màu tím kia còn dính một ít máu.
“Hơn một tháng trước, có người liên tục quét sạch bảy tám động phủ trong mười lăm ngày, người này là ngươi đúng không?”
Nam tử áo đen liếc nhìn y, mặc dù người này nói ra câu nghi vấn, nhưng giọng điệu lại khẳng định rõ ràng, như thể cho dù nam nhân có phủ nhận thì hắn cũng không tin.
Ánh mắt thản nhiên của nam nhân chuyển từ thanh đao qua người đối phương, mang theo ý dò xét, khóe miệng dần dần cong lên, lộ ra nụ cười nhạt: “Cho nên?”
“Ta có hứng thú với ngươi, đánh với ta một trận.” Nam tử áo đen tùy tiện đề nghị, ánh mắt kiêu ngạo nhìn y chằm chằm, càng nhìn càng hăng hái, rõ ràng là phần tử hiếu chiến, chắc chắn đây là một người lúc nào cũng đắm chìm trong máu tanh và giết chóc.
Nam nhân thờ ơ liếc nhìn hắn: “Ngươi không phải là đối thủ của ta.”
“Ha ha!” Nam tử áo đen không giận mà còn cười lớn. Hắn là một người độc đoán bá đạo, sống lâu như vậy, đây không phải là lần đầu tiên có người nói với hắn câu này, nhưng đây lại là người duy nhất khiến hắn tin tưởng lời nói của y, bởi vì y nói không sai, đúng là hiện tại hắn không phải là đối thủ của y.
“Ngươi nói không sai, nhưng ta vẫn muốn thử một lần.”
Hắn không bị cuồng ngược đãi, rõ ràng biết mình không phải đối thủ của người ta mà vẫn đâm đầu vào, sở dĩ muốn đấu với nam nhân một trận là vì hắn tin tưởng chỉ có chiến đấu mới khiến mình trở nên lợi hại, đột phá trong hiểm nguy, bùng nổ trước sinh tử, đây mới là phương châm sống của hắn.
“Không rảnh!” Nam nhân lạnh lùng ném cho hắn một câu, xoay người rời đi.
Bóng nam tử áo đen lóe lên, cản trước mặt y, cố chấp: “Không được, ngươi phải đánh với ta một trận.”
Ánh mắt nam nhân trầm xuống.
Phía bên kia, lôi vân nổi lên thật lâu, cuối cùng cũng bạo phát.
Bởi vì khoảng cách hơi xa, cho nên đứng từ phía này chỉ có thể nghe được tiếng sấm nhỏ.
Không có Lăng Tiêu, Du Tiểu Mặc phải tự đối phó với lôi vân, cũng may là hắn đã có rất nhiều kinh nghiệm, cộng thêm thực lực của hắn không tệ, bởi vậy cho dù uy lực của lôi vân tứ phẩm mạnh hơn tam phẩm một chút, hắn vẫn thành thạo.
Giải quyết xong lôi kiếp, Du Tiểu Mặc bỏ linh đan đang có ý định đào tẩu vào bình, đợi hắn chạy ra bên ngoài, Hoàng Thử thú lại nói cho hắn biết Lăng Tiêu ra ngoài vẫn chưa trở về.
Lúc này còn ra ngoài làm gì?
Vì vậy đợi khi Du Tiểu Mặc ôm một bụng tò mò lần theo tung tích tới nơi, Lăng Tiêu đã đánh nhau tưng bừng với nam tử áo đen.
Tu vi của nam tử là cấp mười hai hai sao, thấp hơn Lăng Tiêu hai sao, chưa kể Lăng Tiêu bị nội thương làm giảm thực lực mất một sao, vì thế sự chênh lệch chỉ còn đúng một sao mà thôi.
Có điều thân là một người cuồng chiến đấu, quanh năm đấu đá với các cường giả, kinh nghiệm chiến đấu của nam nhân phong phú hơn Lăng Tiêu nhiều, cộng thêm việc Lăng Tiêu cố tình dây dưa với hắn, kết quả hai người đánh tới nỗi cát bay đá chạy, oanh oanh liệt liệt.
Phạm vi một trăm mét vuông xung quanh đều có “dấu chân” họ để lại khi đánh nhau, hai cỗ thi thể bị Lăng Tiêu tách rời cũng đã biến mất tăm.
Nếu tình huống này xảy ra sớm hơn, nhất định sẽ thu hút tất cả mọi người ở trong Linh Sơn, dù sao người chiến đấu cũng là hai cường giả cấp mười hai. Chỉ là lúc này mục tiêu của mọi người là đỉnh núi, thế nên lúc này chỉ còn mỗi Du Tiểu Mặc đứng nhìn.
Một tiếng sau, hai bóng người giằng co trên không trung rốt cục cũng tách ra.
Thiêu Hỏa côn trên tay nam tử áo đen rực lên ánh sáng màu tím, giống như đang hỗn loạn, Lăng Tiêu đang cầm thanh đại đao vơ vét ở động phủ khác, lưỡi đao mang một màu đen hiếm thấy, vết máu đỏ phía trên vẫn chưa kịp lau sạch.
“Lăng Tiêu!”
Du Tiểu Mặc vội vàng vẫy tay với Lăng Tiêu.
Đương nhiên Lăng Tiêu đã phát hiện ra hắn từ trước, ném cho Du Tiểu Mặc một ánh mắt an tâm.
Không ngờ, động tác nam tử áo đen đột nhiên dừng lại khi nghe thấy cái tên này, con mắt quỷ dị lóe lên vẻ hưng phấn, “Hóa ra ngươi chính là Lăng Tiêu!”
“Ngươi biết ta?” Ánh mắt Lăng Tiêu nhìn về phía hắn, thản nhiên hỏi.
Nam tử thè đầu lưỡi đỏ thắm ra, liếm liếm đôi môi khô ráo, “Đương nhiên, tên của ngươi ta nghe như sấm bên tai, làm sao cũng không quên được, từ rất lâu trước đây ta đã muốn gặp ngươi rồi.”
Đã từng có một khoảng thời gian ngắn, có người có lẩm bẩm cái tên này bên tai hắn, khi ấy hắn cũng muốn gặp người này một lần, chỉ là mãi không có cơ hội chạm mặt.
Hôm nay lại đụng phải một cách tình cờ thế này, đúng là kinh hỉ, bởi vì sự thực khác hoàn toàn với tin tình báo, lúc ấy người khác nói cho hắn biết tu vi của Lăng Tiêu là cấp mười hai một sao, nhưng Lăng Tiêu trước mặt y nhìn thế nào cũng không có khả năng chỉ mang tu vi một sao.
“Vậy ngươi là ai?”
Người hỏi câu này là Du Tiểu Mặc, hắn cảm giác nam tử áo đen trước mắt này vừa giống bạn lại vừa giống địch.
Nam tử không trả lời câu hỏi của hắn, ngược lại cất Thiêu Hỏa côn đi, có vẻ không định đánh tiếp, làm họ khá bất ngờ.
“Ta là ai, về sau các ngươi sẽ biết, hôm nay không phải là lần gặp cuối cùng, ta tin, không bao lâu nữa chúng ta sẽ gặp gỡ.”
Nam tử áo đen nhướn hàng lông mày kiếm, ngũ quan sắc bén bỗng sinh ra vẻ tà khí nghiêm nghị, đó là một cảm giác vừa bá đạo vừa đường hoàng, khác với loại mị hoặc bẩm sinh, nhưng lại càng thêm hấp dẫn.
Du Tiểu Mặc nghe mà chẳng hiểu gì, theo ý của nam tử thì có vẻ là người quen, nhưng hắn có thể khẳng định bản thân chưa bao giờ gặp người này, nam tử là người mang sát khí nặng nhất mà hắn từng gặp từ khi bước vào thế giới này, nếu gặp rồi thì không bao giờ quên nổi.
Nam tử áo đen nói xong liền tiêu sái đi mất.
Tựa như hắn quấn quít lấy Lăng Tiêu đòi đánh một chầu là xong, đi như một cơn gió.
Chỉ là ánh mắt nhìn họ lần cuối đầy ẩn ý sâu xa, nhất là lúc nhìn về phía Lăng Tiêu, cứ có cảm giác trong đó cất giấu sự thích thú mà họ không hề hay biết. Nhưng có thể khẳng định một điều, lúc nam tử áo đen nhìn họ không hề có sát khí, dù chỉ là một chút.
Du Tiểu Mặc gãi gãi đầu, quay qua hỏi Lăng Tiêu, “Anh biết hắn là ai không?”
Lăng Tiêu đang lau vết máu trên đao, sau đó đóng vỏ lại, trước mắt thì y dùng cây đại đao này rất thuận tay, cho nên tạm thời không có ý định ném đi, thấy Du Tiểu Mặc mới trả lời: “Hiển nhiên, hắn hiểu rất sâu về chúng ta.”
“Thì sao chớ, anh có thể đoán được hắn là ai không?” Du Tiểu Mặc hỏi tiếp
“Đại khái.” Lăng Tiêu đáp.
“Đại khái… Ý là đoán được hắn là ai?”
“Ừm.”
“Là ai?”
“Yêu thú cấp mười hai chứng tỏ hắn ở Tây Cảnh, lại biết rõ về chúng ta, mà chúng ta lại không biết hắn, quan trọng nhất là ánh mắt hắn nhìn chúng ta có vẻ gì đó rất chờ mong chuyện sắp đến, còn có vẻ hả hê rất kỳ quái, em cảm thấy hắn là ai?” Lăng Tiêu chỉ ra các manh mối, sau đó hỏi ngược lại.
Du Tiểu Mặc xoa cằm suy nghĩ, một phút trôi qua, hắn không nhịn được mà đưa tay vuốt tóc, năm phút trôi qua, hắn xoắn tóc tới tê cả da đầu, mười phút trôi qua, hắn giương mắt nhìn Lăng Tiêu, cầu đáp án!
“Không nghĩ ra được?” Ánh mắt Lăng Tiêu sặc mùi khi dễ.
Du Tiểu Mặc bĩu môi, phiền não nói: “Trong ấn tượng của em ngoại trừ Chân Long tộc và Huyền Quy tộc có vẻ hữu hảo với chúng ta, người kia có tu vi cấp mười hai, hẳn là thuộc hai tộc này, nhưng em không biết cường giả cấp mười hai nào trong tộc của họ hết, anh bảo em phải đoán thế nào chớ!”
“Em đúng là ngu ngốc đến chết.”
Lăng Tiêu ném ra câu này rồi xoay người bỏ đi, không thèm nói chuyện với hắn.
Du Tiểu Mặc vội vàng đuổi theo, nhìn phản ứng của Lăng Tiêu là hắn biết mình đoán sai rồi, nhưng vậy thì hắn càng hồ đồ hơn. Chẳng lẽ là người của Yêu Hoàng tộc, dù sao cũng chỉ có phe của Cơ Hách mới coi họ là kẻ thù, những người khác đều thiên vị Tiểu Kê, chắc không hận bọn họ mới phải.
“Vậy anh nói thẳng đáp án cho em đi!”
Đã biết chỉ số thông minh của hắn rất thấp mà còn bảo hắn đoán, chẳng phải là muốn hắn sốt ruột muốn chết sao.
“Không nói.” Lăng Tiêu không quay đầu lại, lần này quyết tâm không nói cho hắn biết.
Du Tiểu Mặc kêu ca ầm ĩ, cái loại cảm giác đọc đến cuối câu chuyện rồi mà bị kẹt lại ngay ở lời giải đáp này thật sự đáng ghét, chắc chắn tối nay hắn sẽ ngủ không yên cho coi.
Lăng Tiêu tỏ vẻ, thế thì đừng ngủ.
CHƯƠNG 615: GẶP RẮC RỐI
Cuối cùng, Du Tiểu Mặc vẫn không thể lấy được đáp án từ Lăng Tiêu, hoặc là tự nghĩ, hoặc phải đợi tới ngày chủ nhân của câu trả lời tự công bố.
Du Tiểu Mặc mè nheo ba ngày mà vẫn không thể làm y hé nửa câu, cuối cùng đành bỏ cuộc, dùng cái đầu không được linh hoạt cho lắm suy nghĩ, còn Chuyển Sinh đan hả, hắn đã giao cho Lăng Tiêu rồi.
Từ sau khi hắn luyện được Chuyển Sinh đan, toàn thân nhẹ nhàng rất nhiều.
Sau này hắn lại cố gắng luyện thêm một viên Chuyển Sinh đan nữa, loại đan dược cứu mạng thế này phải dự trữ một ít vẫn tốt hơn, miễn cho lúc cần dùng mới luyện sẽ luống cuống tay chân, hơn nữa còn dễ thất bại.
Hôm nay, bọn hắn đã ở trong di tích Đào Nguyên hai tháng, khoảng cách tới thời hạn nửa năm cũng chỉ còn lại hai tháng, nhưng cả hắn và Lăng Tiêu đều ở nơi này không đi đâu. Bởi vì Lăng Tiêu quyết định dùng hai tháng còn lại để bế quan, tranh thủ chữa trị nội thương trước khi tất cả các thế lực lớn trở về từ đỉnh Linh Sơn. Đến lúc ấy nhỡ có xui xẻo gặp phải đám người Du Chấn Thiên, cũng có cái để bảo vệ tính mạng.
Trước đó Du Tiểu Mặc đã bế quan một thời gian ngắn, bây giờ tới phiên hắn trông coi động phủ.
Có điều hắn may mắn ghê lắm, trông cả tháng mà chả gặp tên nào có mắt không tròng chủ động tới gây sự, làm hắn nhàm chán muốn chết.
Cũng may mà Hoàng Thử thú mang đến cho hắn không ít tin tức tốt để giết thời gian.
Thời hạn mở cửa của di tích Đào Nguyên sắp kết thúc, theo như thuộc hạ của Hoàng Thử thú nói thì trên đỉnh núi Linh Sơn đang đánh nhau cực kỳ kịch liệt. Nhưng bởi vì có người sai lầm mở ra hai động phủ là Thương Môn và Kinh Môn, kết quả là tử thương vô số.
Phải biết, lúc trước Tử Môn không nằm ở đỉnh núi, bởi vì căn cứ vào vị trí của Linh Sơn Bát Phủ mà phán đoán, Tử Môn không phải là nơi nguy hiểm nhất, cho nên mới được bố trí ở sườn núi. Nói đơn giản hơn thì có thể căn cứ vào địa thế để phán đoán độ nguy hiểm của tam đại hung môn.
“Ngươi tiếp tục để thuộc hạ canh giữ ở mấy lối dẫn tới đỉnh núi, nếu có người xuống núi thì báo cho ta biết, nhất là người của gia tộc Xích Huyết, phát hiện bọn họ là phải báo cho ta biết ngay.” Du Tiểu Mặc dặn dò.
“Vâng, chủ nhân.” Hoàng Thử thú tiếp tục ra ngoài bôn ba, mặc dù luôn bị sai bảo, nhưng nó không hề oán hận một câu. Ngay từ lúc đầu nó đã nghĩ phải làm việc cho chủ nhân, hơn nữa khoảng thời gian ở Linh Sơn này, nó còn ăn được mấy con gà ăn mày cơ mà.
Đi cùng với Hoàng Thử thú còn có Thôn Kim thú và Tiểu Binh.
So sánh với Hoàng Thử thú, mấy đứa này đúng là lười biếng đến nỗi làm người khác tức lộn ruột.
Du Tiểu Mặc cảm thấy không để cho chúng ăn ngon rồi lại nằm lười như vậy được, cho nên ném mấy đứa cho Hoàng Thử thú, dặn nó cứ sai bảo không cần khách khí.
Hoàng Thử thú nào dám, từ sau khi bị Thôn Kim thú đánh bại, nó cũng hơi kiêng kị, không chỉ sai bảo Thôn Kim thú, mà ngược lại còn bị Thôn Kim thú sai bảo mới đúng. Mà Hoàng Thử thú còn có vẻ thích lắm, chẳng biết đang cười ngốc gì.
Nếu như bị Du Tiểu Mặc nhìn thấy, nhất định sẽ dán lên trán nó cái mác cuồng ngược đãi.
Về phần nam tử áo đen kia, Du Tiểu Mặc để Hoàng Thử thú tiện thể nghe ngóng, nhưng mãi mà chẳng có tin tức hữu ích nào, bởi vì thời điểm người ta đang tranh giành bảo bối trên đỉnh núi, người nọ lại đi quanh tìm đối thủ, thấy người có thực lực không tệ là đòi đánh một chầu, làm cho thanh danh hiếu chiến của hắn vang dội khắp Linh Sơn.
Mãi cho đến khi thời gian không thừa lại bao nhiêu, nam tử mới tiến về đỉnh Linh Sơn.
Có điều Hoàng Thử thú không dám để thuộc hạ theo dõi hắn, khác biệt giữa cấp mười hai và cấp mười một rất lớn, chỉ tới hơi gần một chút là bị phát hiện ngay, bị đánh thành tro cũng không được trả tiền bảo hiểm.
Vì thế mới mấy ngày đã mất tung tích của hắn.
Du Tiểu Mặc cực kỳ tiếc nuối, bây giờ hắn đứng trước mặt Lăng Tiêu mà sắp không ngóc đầu lên được rồi nè, ai mà ngờ đối phương lại nhạy cảm như vậy, cũng không thể bảo Hoàng Thử thú phái thuộc hạ đi chịu chết, cuối cùng đành phải thôi.
Nhưng hắn không ngờ lại gặp xui xẻo đúng vào ngày cuối.
Ngày cuối cùng là thời điểm kết thúc, nhưng cũng là thời điểm để nhân cơ hội này giải quyết mấy cái đinh trong mắt.
Không phải Du Tiểu Mặc không biết cha hờ nhà hắn đang ở trong di tích Đào Nguyên, nhưng mà Du Quân Kỳ đi cùng Phó Thương Khung, nên hắn thấy không cần lo lắng cho an nguy của ông nữa. Một thế lực có hai cường giả Thánh cảnh và rất nhiều cường giả Thần cảnh, chắc chắn đội hình này là đội hình mạnh nhất trong số các thế lực có mặt ở đây rồi, người hơi có đầu óc cũng biết không thể đắc tội với minh chủ Thương Minh.
Thế lực có tổng thể yếu nhất chính là bộ lạc Thủy Tây, trong lần tìm bảo vật này, bộ lạc Thủy Tây không chiếm được món lời lớn, nhưng khẳng định thu hoạch không nhỏ, vì thế có người nhắm mục tiêu vào họ.
Người này chẳng ai khác ngoài bộ lạc Cổ Mã, sau lưng còn có bóng dáng của gia tộc Xích Huyết.
Mọi người đều biết, bộ lạc Cổ Mã vẫn luôn coi bộ lạc Thủy Tây như cái gai trong mắt, nhất là mấy năm gần đây, tình hình càng nghiêm trọng hơn. Mà lần này người dẫn đầu bộ lạc Thủy Tây chính là Mặc Sĩ Tây Nguyên, Mạc Mã cho rằng đây chính là cơ hội tốt để cho bộ lạc Thủy Tây một kích trí mạng.
Nếu Mặc Sĩ Tây Nguyên thiệt mạng ở nơi này, không có lão tọa trấn, thực lực của bộ lạc Thủy Tây sẽ giảm mạnh, đến lúc ấy chỉ cần giải quyết một vài tên lính tôm tướng cua là có thể thôn tính cả bộ lạc Thủy Tây rồi, sau đó sẽ đến lượt bộ lạc Vạn Sa, toàn bộ Đông Châu sẽ trở thành thiên hạ của bộ lạc Cổ Mã.
Chỉ là, sao Mặc Sĩ Tây Nguyên lại không nghĩ tới điểm này được, nhưng dù biết thì họ vẫn gặp phải mai phục, nguyên nhân là trong số họ có phản đồ, kẻ này tiết lộ đường xuống núi của họ cho bộ lạc Cổ Mã, kết quả là bọn họ đã trúng mai phục.
Âm mưu này bị thuộc hạ của Hoàng Thử thú tình cờ nghe được.
Nhưng mấu chốt ở chỗ, Hoàng Thử thú không biết gì về mấy thế lực ở đại lục Thông Thiên, nhưng vì Du Tiểu Mặc bảo nó chú ý đến gia tộc Xích Huyết, cho nên sau khi biết rõ chuyện này, nó liền phái thuộc hạ tới.
Thuộc hạ của nó là một con Thử thú cấp chín, đã biến hóa rồi, chỉ là trên đường bị chậm trễ một chút, kết quả đợi lúc Du Tiểu Mặc biết rõ chuyện này, hai phe đã chiến đấu tung trời.
Du Tiểu Mặc không biết đại sư huynh và nhị sư huynh của hắn ở ngay trong bộ lạc Thủy Tây, hắn cho rằng đại thúc gặp nguy hiểm, nhưng ngay sau đó Hoàng Thử thú lại mang cho hắn một tin tức quan trọng khác.
Thôn Kim thú và Tiểu Binh đột nhiên xuất chiến.
Hoàng Thử thú không nói rõ tình huống lúc đó, chỉ biết là khi nó còn chưa kịp phản ứng, Thôn Kim thú và Tiểu Binh bất ngờ xông ra trận, chúng cứu được một nam nhân suýt nữa đã bị bộ lạc Cổ Mã giết chết. Căn cứ vào tình huống lúc ấy, có vẻ bộ lạc Cổ Mã luôn đặt trọng tâm vào việc “chiếu cố” nam nhân nọ, sau đó bọn chúng đã bại lộ.
Mục tiêu là Thôn Kim thú này rất rõ ràng, bởi vì nó bị phát hiện ở Nam Lục, về sau thân phận của Lăng Tiêu và Du Tiểu Mặc bại lộ, gia tộc Xích Huyết đều biết rõ Thôn Kim thú chính là khế ước thú của Du Tiểu Mặc. Không thể nghi ngờ, sự xuất hiện của nó như thể đang thừa nhận với Du Chấn Thiên rằng Du Tiểu Mặc đang ở phụ cận.
Thực lực của Hoàng Thử thú quá yếu, một khi tới gần sẽ chết thảm ngay, nó không cứu được Thôn Kim thú và Tiểu Binh, đành phải chạy về báo tin tức này cho Du Tiểu Mặc.
Suýt nữa thì Du Tiểu Mặc đã sợ mất mật, đúng là tìm đường chết đây mà.
Bảo sao hôm nay hắn cứ có cảm giác bất an, cả ngày không thể tập trung nổi, quả nhiên là xảy ra chuyện rồi.
“Sao bọn hắn lại phải cứu người nam nhân kia, chẳng lẽ là đại thúc?” Du Tiểu Mặc nôn nóng đến nỗi xoay quanh, sớm biết hai đứa lại gây ra họa lớn như vậy thì còn lâu hắn mới ném chúng đi.
Hoàng Thử thú gãi gãi đầu, nó cũng không biết, lúc trước nó cũng chưa từng nhìn thấy tướng mạo của Trình Hướng Vinh, “Tiểu nhân không biết có phải là người ấy không, nhưng người kia có bề ngoài khoảng hai mươi lăm đến hai mươi sáu tuổi, khí chất lạnh như băng, nét mặt lúc nào cũng vô cảm.”
“A?” Du Tiểu Mặc hồ đồ luôn rồi, đại thúc có vẻ hòa nhã lắm, tuyệt đối không thể nào dính tới mấy từ lạnh như lăng, vậy thì không phải là đại thúc rồi, nhưng tại sao Thôn Kim thú và Tiểu Binh lại cứu người nọ, chẳng lẽ là người hắn đã từng quen biết?
Hoàng Thử thú nói: “Chủ nhân, chúng ta có đi cứu họ không?”
“Phải cứu chứ! Nhưng mà…”
Du Tiểu Mặc do dự nhìn thạch thất mà Lăng Tiêu đang bế quan, giờ phút này hắn vẫn ngồi im ở đây cũng bởi vì Lăng Tiêu, nếu hắn đột nhiên chạy, có người tới quấy rầy Lăng Tiêu thì làm sao đây? Nhưng nếu không đi, hắn thật sự lo lắng cho an nguy của Thôn Kim thú và Kim Sí trùng.
“Chủ nhân, ta cảm thấy ngài không cần lo cho lão đại quá đâu, động phủ có cấm chế, chỉ cần kẻ đến không phải cường giả Thánh cảnh thì sẽ không có vấn đề, nếu ngài thực sự lo lắng, không bằng để Tiểu Bàng ở lại.” Hoàng Thử thú do dự nói.
Du Tiểu Mặc cắn răng, “Thôi được rồi, nhưng ngươi cũng ở lại đi, để thuộc hạ của ngươi đi cùng ta, nếu quả thật có kẻ nào không có mắt chạy tới nơi này, lập tức phải cho ta biết, không thể trì hoãn, bằng không trở về ta cho ngươi ăn đòn đó nha.”
“Dạ, chủ nhân!” Hoàng Thử thú nghiêm túc trả lời.
Thu xếp mọi việc ổn thỏa, Du Tiểu Mặc mới đi theo sự dẫn đường của Thử thú để tới đích, dưới tình huống hắn không biết, sự việc lại có thay đổi. Đó chính là bộ lạc Vạn Sa cũng nhúng tay, họ rất rõ hậu quả nếu bộ lạc Thủy Tây bị tiêu diệt, chắc chắn sau đó sẽ đến lượt họ, vì vậy để bảo vệ bộ lạc, họ đành phải liên minh với bộ lạc Thủy Tây.
Thang trời Linh Sơn, cũng là nơi bộ lạc Thủy tây bị mai phục, sau khi Thôn Kim thú và Tiểu Binh cứu được người nam nhân kia, lại bại lộ tung tích, kết quả đã bị gia tộc Xích Huyết đuổi giết. Hai đứa đành phải trốn đông trốn tây, người nam nhân cũng đi cùng chúng.
“Cạc cạc cạc~” Nếu ngươi không cho ta một lời giải thích, ta sẽ đập chết ngươi!
“Chít chít~” Sẽ giải thích mà.