CHƯƠNG 616: KINH HỈ NGOÀI Ý MUỐN
Thang trời là một trong những thắng cảnh nổi tiếng ở di tích Đào Nguyên, thang trời chỉ có một đường, đi thẳng từ chân núi Linh Sơn tới đỉnh núi, tổng cộng có mười mấy vạn bậc, còn cụ thể là bao nhiêu thì từ xưa tới nay chưa có ai đếm rõ được.
Mặc dù nơi này có một cầu thang đi thẳng tới đỉnh núi Linh Sơn, bình thường chỉ cần đi hết bậc thang là có thể tới đỉnh núi, nhưng thực tế thang trời lại là con đường khó đi nhất. Bởi vì nơi này cài đặt rất nhiều cửa ải và bẫy rập, nhằm vào thất tình lục dục, chỉ cần vượt qua cửa ải này là có thể đi thẳng tới đỉnh núi, không qua thì có thể đi thẳng tới gặp Thượng Đế rồi.
Trước kia có người đã từng đi thử, nhưng những người ở đó đều tận mắt thấy bọn họ lăn ra khỏi bậc thang, thậm chí đã chết rồi, phải biết, từ xưa đến nay, thất tình lục dục là thứ khó vượt qua nhất, người dám khiêu chiến nó trừ phi là người có tự tin không ai bằng.
Sở dĩ bộ lạc Thủy Tây lựa chọn con đường này là vì cửa ải của thang trời chỉ nhằm vào người đi lên, còn từ trên xuống dưới không có tác dụng mấy, nhưng điểm này cũng chỉ có người của bộ lạc Thủy Tây biết.
Nửa tháng trước, một thuộc hạ của Mặc Sĩ Tây Nguyên bất cẩn ngã xuống thang trời, khi đó ai cũng nghĩ người nọ chết chắc rồi, mà ngay cả Mặc Sĩ Tây Nguyên cũng nghĩ thế, ai ngờ hắn lại xuất hiện, hơn nữa còn nói cho Mặc Sĩ Tây Nguyên tin tức bí mật này.
Các thế lực khác không dám khiêu chiến thang trời, vì thế cũng không biết.
Mặc Sĩ Tây Nguyên cứ tưởng kế hoạch không có sơ hở nào, ai ngờ lại xuất hiện phản đồ, khiến bí mật của thang trời cũng bị lộ.
Phải biết lúc đi lên đỉnh núi, các thế lực lớn đã tử thương không ít. Hôm nay có một con đường tắt dẫn thẳng xuống núi, bọn họ còn chịu đi đường khó nữa sao.
Bậc thang làm từ ngọc trắng bị trận chiến ảnh hưởng, lúc này vỡ hỏng tàn tạ.
Một vài cây cỏ xung quanh cũng bị đốt thành tro tàn, một lát sau, một lùm cây vốn đứng yên đột nhiên khẽ đung đưa. Một gã đệ tử của gia tộc Xích Huyết đứng phía trước đột nhiên xoay người, nghi hoặc nhìn quanh, lại không phát hiện ra cái gì.
Bạn hắn nhìn theo tầm mắt hắn, “Nhìn gì thế?”
“Mới nãy ta nghe được tiếng động gì đó.” Đệ tử kia gãi đầu.
Đồng bạn nói: “Nghe nhầm rồi hả, làm gì có gì?”
Đệ tử kia nói, không tự tin lắm: “Đại khái là ta nghe nhầm, thôi, phải tranh thủ tìm hai con yêu thú kia, gia chủ nói bắt được một con có trọng thưởng.”
Hai người chạy xa.
Đúng lúc này, lùm cây kia lại rung động, lần này hết sức rõ ràng. Ngay sau đó, một tiểu yêu thú toàn thân óng ánh bé xíu như côn trùng chui ra khỏi bụi rậm, nhìn xung quanh, mãi tới khi xác định không có ai mới quay ra phía sau khẽ ngao một tiếng, một con tiểu yêu thú khác cũng chui ra.
Hai đứa lén lút nhìn quanh, bây giờ bọn chúng đang ở phía trên thang trời, khắp xung quanh đều là người của gia tộc Xích Huyết, muốn xuống núi chỉ có thể tìm đường khác.
Thôn Kim thú nằm rạp trên mặt đất hít hít, sau khi xác định phương hướng liền gọi Tiểu Binh phía sau lưng, ngay lúc chúng chuẩn bị chui vào bụi cây, một tiếng kêu vui mừng bất chợt vang lên.
“Tìm được rồi, ta phát hiện ra hai con yêu thú rồi!”
Chủ nhân của tiếng kêu kia chính là đệ tử phát hiện ra lùm cây có động tĩnh, bên cạnh là đồng bọn của hắn, thời kì này cực kỳ nhạy cảm, bất luận là xung quanh phát sinh điều gì khả nghi đều không thể bỏ qua, cho nên chuyện bỏ đi lúc nãy chỉ là quỷ kế của họ, quả nhiên không ngoài dự đoán.
Thôn Kim thú và Tiểu Binh nhìn họ, giật mình chui tót vào lùm cây.
Có điều lần này vận khí của chúng không được tốt lắm, bởi vì sau khi hai người kia phát hiện tình huống liền kêu mấy đệ tử ở xung quanh tới, bọn họ gần như vây kín xung quanh.
Phát hiện phía trước có người, hai đứa đành phải đổi hướng, đổi tới đổi lui vẫn không thể thoát khỏi vòng vây, mắt thấy bọn họ sẽ vây kín mình, Thôn Kim thú và Tiểu Binh không thể ngồi chờ chết, vì vậy chủ động phát động công kích.
Phải biết chúng đều là yêu thú quý hiếm thời viễn cổ, những năm qua đi theo chủ nhân ngốc thỉnh thoảng lại được ăn linh đan, ngay cả linh đan thải cấp mà chúng cũng nếm qua mấy lần rồi cơ mà, thế nên dù không tu luyện, tu vi của chúng vẫn từ từ tăng lên. Giờ mà đánh không lại mấy tên tu luyện giả loài người thì mất thể diện quá. Nếu không phải lúc trước lo lắng gặp phải cường giả Thần cảnh của gia tộc Xích Huyết thì chúng đã ra tay từ lâu rồi.
Bởi vì đệ tử của gia tộc Xích Huyết không nhìn thấy bộ dạng đại phát thần uy của Tiểu Binh và Thôn Kim thú, cho là hình thể của chúng quá nhỏ, cho nên hơi lơ đãng, cứ tưởng hai đứa không có bản lãnh gì, kết quả là bị Thôn Kim thú cào rách mặt, móng vuốt của nó cực kỳ sắc bén, một cào kéo rách nửa khối da mặt rồi.
Tiểu Binh cũng không kém cạnh, mặc dù nó hết ăn lại chơi, nhưng công kích của nó không kém gì Thôn Kim thú nhé, đâm một nhát, nếu không có linh đan diệu dược thì cứ chờ mà đau đến chết đi.
Tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên, vô cùng thê thảm, tên đệ tử đến sau may mắn không bị thương kia sợ tới mức chân mềm nhũn, má ơi, lúc trước đâu có ai nói rằng hai con yêu thú này không dễ chọc, chỉ thấy bề ngoài của chúng nhỏ, dáng vẻ còn đáng yêu, cứ tưởng là yêu thú được nuôi làm sủng vật.
Đa số nữ tu đều thích sủng vật, ngoại hình hai đứa đáng yêu quá nhiều, cũng khó trách họ lại nhận lầm.
Thôn Kim thú và Tiểu Binh không dám ham chiến, sợ kéo cường giả của gia tộc Xích Huyết tới, sau khi đánh vài nhát liền chuẩn bị bỏ chạy, nhưng cuối cùng vẫn chậm một bước, một âm thanh nghiêm nghị như tiếng sấm rền bỗng vang lên bên tai chúng, đi theo đó là khí thế cực mạnh từ trên trời giáng xuống.
“Nghiệt súc, xem các ngươi còn trốn đi đâu!”
Hai đứa biết không ổn rồi, uy áp này trăm phần trăm là của cường giả Thần cảnh bảy sao, thực lực của chúng bây giờ còn có thể đối phó với Thần cảnh bốn năm sao, nhưng bảy sao là tiêu rồi.
Hai đứa vội vã chạy về hướng ngược lại, ngay lúc chúng chuẩn bị phóng qua đỉnh đầu của đám đệ tử kia, sắp hóa thành luồng sáng bay mất, một tấm màng trong suốt đột nhiên ngăn cản chúng lại, hai đứa bị bắn ngược về.
Thôn Kim thú mạnh mẽ đáp xuống bậc thang, tứ chi bám chặt vào mặt đất nhe răng nhếch miệng về hướng kia, trong miệng phát ra tiếng gầm đầy nguy hiểm. Tiểu Binh nằm trên đỉnh đầu nó, cảnh giác nhìn về phía cường giả Thần cảnh mới gọi chúng là nghiệt súc kia.
Nhìn thấy hai người xuất hiện, đệ tử của gia tộc Xích Huyết hấp tấp chạy tới, bị cường giả Thần cảnh kia mắng một câu “phế vật”, lúc này ánh mắt lạnh như băng mới nhìn về phía Thôn Kim thú và Tiểu Binh.
“Quả nhiên là Thôn Kim thú và Kim Sí trùng, hơn nữa còn là hai con yêu thú cấp mười một, khó trách gia chủ lại muốn ta đích thân ra tay, nếu có thể bắt chúng về, gia tộc Xích Huyết sẽ như hổ thêm cánh, để tránh đêm dài lắm mộng, Ô Nha, chúng ta động thủ.”
“Dạ, đại nhân.”
Kẻ ngăn cản Thôn Kim thú và Tiểu Binh đào tẩu chính là người được gọi là Ô Nha, gã là đại tướng dưới trướng chiến thần Du Tề Bắc, một cường giả Thần cảnh bốn sao, cao hơn Thôn Kim thú và Tiểu Binh một sao.
Vừa nói xong, cả hai lập tức xuất chiêu.
Tiểu Binh vội vội vàng vàng phun ra một tầng cấm chế, nó ăn nhiều cấm chế như vậy, ít nhiều cũng biết tạo một vài loại cấm chế, nhưng trước mặt Du Tề Bắc, cấm chế của nó không đủ nhìn, hai ba lần đã bị gã phá giải.
Tiểu Binh không nhụt chí, tiếp tục nhả cấm chế, lần này là vô số lớp cấm chế chồng chất lên nhau, uy lực cao hơn nhiều, thoạt nhìn thì có vẻ là đơn phương phòng thủ, trên thực tế nó đang tạo cơ hội cho Thôn Kim thú, bởi vì nếu đánh không lại, thế thì trốn thôi.
Thôn Kim thú thích ăn kim loại, lúc ở Nam Lục cũng ăn không ít, có vài loại kim loại bị chôn sâu trong lòng đất, cho nên nó thường xuyên phải đào đất, dần dần liền luyện thành bản lĩnh đào đất như thần.
Du Tề Bắc vừa phá vỡ cấm chế, Thôn Kim thú đã mang theo Tiểu Binh chui xuống lòng đất, không phải nó vào trong lòng đất rồi chạy, mà là càng đào sâu xuống dưới, phải sâu đến mức Du Tề Bắc không thể nào đào nổi, sau đó mới trốn xuống dưới núi.
Du Tề Bắc phát hiện mình đã xem thường chúng, nhưng con mồi bị nhắm làm mục tiêu sao có thể để chúng chạy thoát, huống chi trên người chúng có ấn ký gã thừa cơ dán lên, mặc kệ chúng trốn đi đâu, gã cũng có thể cảm ứng được vị trí của chúng.
…
Sau khi Phục Tử Lâm được Thôn Kim thú và Tiểu Binh cứu được, mặc dù tạm thời thoát khỏi nguy hiểm, nhưng bởi vì thân phận của Thôn Kim thú bại lộ, bị nhận ra là yêu thú khế ước của Du Tiểu Mặc, cho nên một người hai thú còn gặp phải công kích mãnh liệt hơn. Cuối cùng bởi vì Linh Sơn quá rộng, bọn họ lại hoảng hốt chạy bừa, kết quả là đã lạc nhau.
Trong lúc hỗn loại ấy, cường giả Thần cảnh được Mặc Sĩ Tây Nguyên phái tới bảo vệ Phục Tử Lâm cũng bị tách ra, cuối cùng chỉ còn lại một mình hắn. Người của bộ lạc Cổ Mã coi hắn như cái đinh trong mắt, không ngừng phái người đuổi giết, vận khí của hắn xui xẻo, chạy trốn nhầm hướng, gặp đúng phải người của gia tộc Xích Huyết, kết quả bị hai mặt giáp công.
Y phục màu lam thấm đẫm máu, trên trán Phục Tử Lâm cũng có một vết thương lớn, máu tươi chảy ướt nửa bên mặt, sắc mặt tái nhợt đến dị thường, mặc dù những năm qua thực lực của hắn đã tăng lên rất nhiều, nhưng cuối cùng một mình hắn không thể nào địch lại sáu người, nếu như không có kỳ tích phát sinh, chỉ sợ hắn sẽ phải bỏ mạng ở đây, trái tim Phục Tử Lâm siết lại.
Khó khăn lắm mới biết được tin tức tiểu sư đệ đang ở trong di tích Đào Nguyên, có lẽ đã sắp gặp được rồi, sao hắn có thể cam tâm chết ở chỗ này!
“Phục Tử Lâm, có oán thì hãy oán ngươi theo nhầm người.”
Một gã ở bộ lạc Cổ Mã cười đắc ý, giết Phục Tử Lâm có thể nhận được trọng thưởng từ bộ lạc, vừa nghĩ đã thấy hưng phấn, bởi vì bộ lạc ít đan sư, cho nên bình thường linh đan được chia ra rất ít.
Nói xong, cả đám giơ vũ khí trong tay lên.
Phục Tử Lâm siết chặt hai nắm đấm.
Đúng lúc này, một âm thanh ngạc nhiên từ trên trời vọng lại.
“Nhị sư huynh?”
CHƯƠNG 617: CỨU MẠNG
Nghe thấy giọng nói này, tất cả mọi người đều theo bản năng nhìn qua, chỉ thấy một luồng sáng vốn định bay qua đầu họ đột nhiên quay ngược lại về phía này.
Gia tộc Xích Huyết và bộ lạc Cổ Mã quay sang nhìn nhau, tất cả đều cho rằng người này là người quen của bên kia, dù sao cũng gọi nhị sư huynh, không có khả năng lại trùng hợp đi gọi Phục Tử Lâm chứ hả, có điều bộ lạc Cổ Mã lại nghe nói Phục Tử Lâm có một đại sư huynh.
Bóng Du Tiểu Mặc nhanh chóng xuất hiện trước mặt họ.
Lúc này mọi người mới phát hiện ra một thiếu niên có vẻ rất non nớt, vóc dáng không cao, da rất trắng, nhưng không phải là kiểu trắng bệch, mà là trắng nõn hồng hào, vừa nhìn đã biết rất khỏe mạnh, được “nuôi” rất tốt.
Sau khi thiếu niên đáp xuống liền chạy về phía Phục Tử Lâm trong ánh mắt soi mói của mọi người, tiếp tục ngạc nhiên hô: “Nhị sư huynh, sao huynh lại ở đây?”
Mọi người giật mình.
Đây thật là sư đệ của Phục Tử Lâm sao?
Nhất là người của bộ lạc Cổ Mã, họ chưa từng nghe nói Phục Tử Lâm và Phương Thần Nhạc có sư đệ, phải biết từ sau khi sư huynh đệ hai người rực rỡ hào quang ở Đông Châu, bộ lạc Cổ Mã đã điều tra được tám chín phần về bọ, bởi vậy mới biết họ tới từ vị diện trung cấp, hoàn toàn không có người thân ở đại lục Thông Thiên.
Hiện tại, bọn họ không nhận ra Du Tiểu Mặc, dù sao không phải ai cũng từng gặp Du Tiểu Mặc, nhất là cứ mỗi lần xuất hiện, hắn và Lăng Tiêu lại biến mất một thời gian ngắn.
Phục Tử Lâm cũng ngơ ngác, hắn cứ tưởng mình chết chắc rồi, trong đầu đang nhớ về tiểu sư đệ vô duyên gặp lại, vậy mà ông trời lại đưa tiểu sư đệ tới trước mặt mình, quả thực là khiến Phục Tử Lâm không thể tin được đây là sự thật. Khuôn mặt xưa nay lạnh như băng, nét mặt người lạ chớ gần bỗng có thêm một chút kinh ngạc.
Du Tiểu Mặc nhìn Phục Tử Lâm, chợt nghĩ liệu có phải nam nhân và Thôn Kim thú và Tiểu Binh bất chấp nguy hiểm để cứu chính là nhị sư huynh không, bởi vì mặc dù Thôn Kim thú được thu lúc ở đại lục Thông Thiên, nhưng Tiểu Binh đã trở thành khế ước thú của hắn từ lâu lắm rồi, có nhận biết Phục Tử Lâm cũng là chuyện dễ hiểu.
“Nhị sư huynh, là đệ đây, nhưng sao huynh lại ở đây, huynh đi cùng đại sư huynh hả?”
Lúc Du Tiểu Mặc trở về phái Thiên Tâm, Triệu Đạt Chu có nói cho hắn biết đại sư huynh và nhị sư huynh đang du lịch bên ngoài, lúc ấy hắn chưa từng nghĩ tới sẽ có ngày mình gặp được họ ở đại lục Thông Thiên. Nếu nhị sư huynh đã ở đây, vậy đại sư huynh cũng ở nơi này đúng không?
Phục Tử Lâm khụ một tiếng, “Đợi có thời gian ta sẽ nói cho đệ biết chân tướng, trước mặt giải quyết những người này quan trọng hơn.”
Mặc dù Phục Tử Lâm không nhìn được tu vi của tiểu sư đệ, nhưng hắn đã nghe nói qua về sự tích của Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu, tốc độ tu luyện của Du Tiểu Mặc, cả hắn và Phương Thần Nhạc đều không so được, chắc hiện tại đã có tu vi thải cấp.
Lúc này ánh mắt của Du Tiểu Mặc mới chuyển qua đám người đang bao vây nhị sư huynh, vừa nhìn đã phát hiện ra là người của gia tộc Xích Huyết và bộ lạc Cổ Mã, bởi vì kiểu cách ăn mặc của họ rất khác biệt, không khỏi nheo mắt, cũng đúng lúc hắn đang cảm thấy cực kỳ khó chịu với người của hai phe này.
“Ta không cần biết ngươi là ai, dám cản trở chuyện tốt của chúng ta thì chính là kẻ địch của bộ lạc Cổ Mã và gia tộc Xích Huyết, ngươi nên tự biết!” Gã cầm đầu bên bộ lạc Cổ Mã quát lớn, không chút hoang mang.
Thấy ánh mắt Du Tiểu Mặc lóe lên sát ý, nét mặt gã rất thờ ơ, phía họ có sáu người còn sợ không đối phó được với một người sao, huống hồ nếu là sư đệ của Phục Tử Lâm, chắc hẳn thực lực sẽ không cao được, dù sao ít khi có sư đệ nào tu vi lại cao hơn sư huynh.
Người của gia tộc Xích Huyết thấy Du Tiểu Mặc hoàn toàn không lo lắng, cảm thấy là lạ sao đó, hơn nữa không biết có phải họ ảo giác hay không, cứ cảm giác đã gặp thiếu niên ở nơi nào rồi, có điều không phải vì đám người này thật sự gặp Du Tiểu Mặc.
Du Tiểu Mặc hừ lạnh một tiếng, ai cần quan tâm gia tộc Xích Huyết và bộ lạc Cổ Mã gì chứ, cũng đâu phải mới đắc tội lần đầu, dám làm bị thương sư huynh của hắn thì đừng hòng sống sót.
Du Tiểu Mặc nhìn chằm chằm vào sáu tên, giọng đều đều: “Đương nhiên ta biết chứ, không ai rõ ràng hơn ta, có điều các ngươi cũng phải còn sống sót mới được…”
Gã dẫn đầu bộ lạc Cổ Mã hơi sửng sốt, giận điên, chỉ thấy gã há to miệng, có vẻ muốn nói gì, không ngờ thiếu niên phía đối diện nhoáng cái đã biến mất, đợi gã kịp phản ứng, một cái tay xa lạ đang đặt lên lồng ngực gã, cảm giác nguy hiểm lao thẳng lên não…
Những người khác vẫn còn ngơ ngác, đợi lúc bọn họ phát hiện ra tình hình không ổn, gã dẫn đầu đã té gục xuống đất, trên ngực có một cái hố lớn, máu tươi chảy lênh láng.
Có tiếng nói điên cuồng gào thét trong đầu bảo họ phải chạy trốn, nhưng dù họ có nhanh đến mấy cũng không nhanh bằng đối phương, chưa đầy năm phút đồng hồ, cả đám người đã nằm trên mặt đất.
Với tu vi của Du Tiểu Mặc hiện tại, trừ khi gặp phải cường giả Thánh cảnh, nếu không Thần cảnh hoàn toàn không phải đối thủ của hắn, huống chi là một đám lính tôm tướng cua.
Phục Tử Lâm không ngờ tiểu sư đệ lại lợi hại như vậy, mặc dù chỉ cần nghe lời đồn là biết người này lợi hại hơn hắn và Phương Thần Nhạc nhiều lắm, nhưng nhẹ nhàng giết chết mấy kẻ đẩy hắn vào tuyệt cảnh thế này làm Phục Tử Lâm rất rung động. Trong lúc hắn và Phương Thần Nhạc không biết, tiểu sư đệ đã vươn tới độ cao mà bọn họ chỉ có thể nhìn lên ngưỡng mộ rồi.
Du Tiểu Mặc không nhìn thi thể trên đất, so với cái sự ham máu me của Lăng Tiêu, mấy người bị hắn giết thật không đáng kể chút nào, chịu thôi, gặp dân chơi thứ thiệt thì sao mà sánh nổi há.
“Nhị sư huynh, sao huynh lại ở đây một mình, có phải lúc trước có hai con tiểu yêu thú cứu huynh không?”
Du Tiểu Mặc vẫn không quên mục đích của mình đến đây là để tìm hai cục nợ kia, mặc dù chúng cứu nhị sư huynh làm cơn giận của hắn đã nguôi chín phần rồi, nhưng còn một phần không thể cho qua như vậy được, nếu như Tiểu Binh nhận ra nhị sư huynh, đáng lẽ phải nói cho hắn biết ngay mới đúng.
“Chẳng lẽ hai con yêu thú kia là khế ước thú của ngươi?” Phục Tử Lâm hơi sững sờ, vội vàng tỉnh táo lại, lúc trước hắn cứ thắc mắc mãi không hiểu vì sao hai con tiểu yêu thú kia lại cứu mình, bây giờ nghe tiểu sư đệ hỏi là hiểu ngay.
Du Tiểu Mặc gật gật đầu, “Một trong hai đứa được đệ khế ước ở đại lục Long Tường, đệ nghĩ trước đây nó đã thấy huynh rồi, không phải chúng cứu được huynh hả, sao không thấy hai đứa đâu?”
Phục Tử Lâm gật gật đầu, rồi lại lắc đầu, “Giữa đường chúng ta đã bị thất lạc, ta cũng không rõ bây giờ chúng đang ở đâu, nếu ngươi lo lắng cho chúng vậy đi tìm ngay đi, ta không có gì đáng ngại, có thể tự xuống núi được.”
Du Tiểu Mặc không nói gì, hắn lấy một viên linh đan bổ huyết đưa cho Phục Tử Lâm, sau đó lại lấy ra nửa bình linh thủy còn thừa. So với linh đan, linh thủy giúp khôi phục linh lực nhanh hơn nhiều lắm, còn vấn đề bại lộ hả, bây giờ hoàn toàn không tồn tại vấn đề này nữa.
Phục Tử Lâm không từ chối, lúc này mà từ chối thì đúng là sĩ diện cãi láo, sau khi uống linh thủy xong, cảm nhận được sức mạnh linh hồn khôi phục nhanh chóng, Phục Tử Lâm hoàn toàn không lộ ra vẻ bất ngờ, chỉ trong chốc lát, vết thương trên người đã đỡ ít nhiều.
“Tiểu sư đệ…”
Phục Tử Lâm vừa lên tiếng, phía xa đã tuyền tới tiếng đánh nhau, hơn nữa càng ngày càng gần, như thể sắp qua bên ngày đến nơi. Phục Tử Lâm quay đầu đã thấy tiểu sư đệ biến sắc, rồi lập tức tiến lên, hắn không kịp hỏi nguyên nhân, cũng lập tức chạy theo.
Không lâu sau, bọn họ đã thấy khuôn mặt của người đánh nhau.
Đó là hai gã cường giả Thần cảnh thực lực rất mạnh, bọn họ không ngừng không kích mặt đất, núi lở đá vỡ, mặt đất đã bị nổ một hố to, chỉ là không thấy bóng dáng của đối thủ đâu. Không đợi Phục Tử Lâm kinh ngạc, hắn đã thấy hai bóng vàng xẹt qua giữa không trung, nhào vào trong ngực Du Tiểu Mặc, gần như cùng lúc.
Hai cường giả Thần cảnh nọ đúng là Du Tề Bắc và thuộc hạ của gã Ô Nha, hiển nhiên là không ngờ giữa đường lại có hai tên Trình Giảo Kim xuất hiện, không khỏi dừng tay. Khác với những người khác, cả hai lập tức nhận ra Du Tiểu Mặc.
“Là ngươi?” Du Tề Bắc không ngờ lại gặp được một trong hai mục tiêu ngay tại thời điểm này, gã lập tức theo bản năng nhìn về phía sau lưng Du Tiểu Mặc, cực kỳ cảnh giác, lúc không phát hiện bóng dáng Lăng Tiêu mới thở phào một tiếng. Với thực lực hiện tại của Lăng Tiêu, chỉ có gia chủ mới trị được y.
Có điều tiếng thở phào này của gã không kéo dài được lâu, bởi vì với thực lực bây giờ, Du Tiểu Mặc không phải là người gã có thể đối phó được nữa rồi. Cơ mà nếu biết chắc Du Tề Bắc đã không đứng im ở chỗ này.
“Đội trưởng, chỉ có một mình hắn.” Ánh mắt Ô Nha nóng rực, nhìn Du Tiểu Mặc chằm chằm, gã cũng phát hiện Lăng Tiêu không có bên cạnh Du Tiểu Mặc, chắc đang cảm thấy đây là cơ hội tốt.
Phía đối diện, Du Tiểu Mặc không để ý đến hai người nọ, hắn đang lo lắng kiểm tra toàn thân Thôn Kim thú và Tiểu Binh, phát hiện không bị thương mới thở dài một tiếng. Mặc dù bình thường có vẻ không đáng tin cậy, nhưng may mà khả năng chạy trốn không tệ lắm.
Hắn tạm thời giao hai đứa cho nhị sư huynh, sau đó mới chính thức chú ý tới hai gã đằng kia. Có điều hiển nhiên là hắn không biết họ, cho dù Du Tề Bắc rất nổi tiếng.
“Các ngươi là người của gia tộc Xích Huyết?” Du Tiểu Mặc nheo mắt, lộ ra khí tức nguy hiểm, phải nói, động tác này có phần nào giống Lăng Tiêu lắm.
Du Tề Bắc nhíu mày.
“Đúng thì sao, hôm nay đụng phải chúng ta là ngươi xui xẻo, ngươi muốn ngoan ngoãn đưa tay chịu trói, tự đi theo chúng ta, hay muốn chúng ta ra tay?” Ô Nha cực kỳ khó chịu với giọng điệu của Du Tiểu Mặc, cùng lắm là tạp chủng mà gia tộc Xích Huyết không cần, dám dùng bộ dạng này để nói chuyện với bọn hắn sao.
“Ra tay?” Du Tiểu Mặc nở nụ cười giả tạo, “Chỉ sợ hôm nay người phải giơ tay chịu trói là các ngươi…”
Vừa dứt lời, Du Tiểu Mặc đã biến mất.
“Coi chừng!” Du Tề Bắc biến sắc, vội vã đẩy Ô Nha ra, sau đó bản thân gã cũng biến mất tại chỗ.
CHƯƠNG 618: BỊ BẮT
Du Tiểu Mặc hôm nay đã là đan sư thải cấp tứ phẩm, mặc dù vừa lên cấp chưa đầy ba tháng, nhưng trải qua khoảng thời gian củng cố này, tu vi của hắn cực kỳ ổn định. Du Tề Bắc là người đứng đầu tứ chiến thần của gia tộc Xích Huyết, nhưng chỉ cần chưa trở thành cường giả Thánh cảnh, gã không thể nào trở thành đối thủ của Du Tiểu Mặc.
Cho dù có Du Tề Bắc nhắc nhở, nhưng Ô Nha vẫn bị thương.
Phía dưới, Phục Tử Lâm trợn tròn mắt nhìn cảnh tượng này, hôm nay bị kích động quá nhiều lần, hắn cảm thấy có chút không chịu nổi rồi.
Tiểu sư đệ của hắn đang chiến đấu với một gã cường giả Thần cảnh bảy sao, hơn nữa vừa nhìn đã biết rõ tiểu sư đệ tuyệt đối đang thắng thế, nam tử tên Ô Nha kia vừa đối mặt đã bị thương, cuối cùng đành phải lui lại.
Thôn Kim thú và Tiểu Binh thấy thế, hai đứa ầm thầm liếc nhau, đột nhiên xông ra khỏi vòng tay của Phục Tử Lâm.
Phục Tử Lâm cứ tưởng chúng sẽ gia nhập vào trận chiến, nhưng lại cảm thấy chúng đi qua chỉ gây phiền toái cho tiểu sư đệ, đang định gọi hai đứa lại, đã thấy chúng lặng lẽ chạy về phía gã Ô Nha nọ.
Bề ngoài thì có vẻ Ô Nha bị thương không nặng, nhưng nội thương của gã cực kỳ nghiêm trọng.
Thói quen khi chiến đấu của Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu có một sự khác biệt rất lớn, hắn không thích nhìn hình ảnh quá máu me, cho nên lựa chọn cách đánh thẳng vào kinh mạch của đối phương, kinh mạch bị thương, sức chiến đấu sẽ tuột dốc không phanh.
Trước mắt, tu vi của Ô Nha đã giảm hẳn một phần, căn bản không phải là đối thủ của Thôn Kim thú và Tiểu Binh.
Thôn Kim thú và Tiểu Binh cũng có âm mưu này, lúc trước kẻ này đuổi cho chúng chạy lên trời xuống đất, bây giờ có cơ hội trả thù tốt như vậy, sao có thể buông tha.
Ô Nha không phát hiện ra Thôn Kim thú và Tiểu Binh đang tới gần, tất cả sự chú ý của gã đều đặt vào trận chiến của Du Tiểu Mặc và Du Tề Bắc, nét mặt cực kỳ lo lắng, bởi vì chính gã cũng nhìn ra được Du Tề Bắc không phải là đối thủ của Du Tiểu Mặc, nếu tiếp tục như vậy, rất có thể bọn họ sẽ thua.
Ô Nha do dự, gã phải đi tìm cứu viện, nhưng bây giờ chỉ có gia chủ mới đối phó được với Du Tiểu Mặc, nếu bỏ lại lão đại một mình, tình cảnh của lão đại sẽ nguy hiểm hơn, con người rất ích kỷ, gã cũng thế, nhưng thân phận của Du Tề Bắc khác biệt.
Từ sau khi Du An Thái chết, lão đại gần như trở thành trụ cột tiếp theo của gia tộc Xích Huyết, nếu Du Tề Bắc chết, gia tộc Xích Huyết sẽ bị tổn thất lớn. Mà gã, nếu gã bỏ lão đại một mình, dù là tìm cứu binh thì sau này trên lưng gã cũng sẽ mang danh xấu.
Chỉ là không tìm cứu binh, bọn họ cũng không sống được.
Ô Nha không ngừng cân nhắc, mãi mà không thể quyết định được, thực ra gã càng hy vọng chính miệng lão đại ra lệnh cho gã đi tìm viện binh.
Nhưng không đợi Ô Nha xoắn xuýt xong, đã có người quyết định giúp gã.
Đương nhiên, Ô Nha với thực lực giảm mạnh không dám coi thường hai con khế ước thú của Du Tiểu Mặc và Phục Tử Lâm, chỉ là khả năng ẩn nấp của hai đứa thật quá cao minh, gã chỉ chừa lại ba phần chú ý trên người Phục Tử Lâm, bởi vậy mà không chú ý tới Thôn Kim thú và Tiểu Binh đang lẻn tới phía sau mình.
Một lát sau, cơ thể Ô Nha cứng lại.
Thật lâu, gã mới cúi đầu nhìn lồng ngực mình, một cột máu đang phun ra từ vị trí của trái tim, như thiên nữ rải hoa, sau đó một bóng vàng chui ra khỏi miệng vết thương, đó chính là Kim Sí trùng từng bị gã đuổi bắt.
Ô Nha hoàn toàn không biết đối phương xông tới từ đâu, rõ ràng gã không hề cảm giác được khí tức của chúng, cuối cùng gục xuống đất, chết không nhắm mắt. Đối với một người có dã tâm, chết lúc tráng niên là một chuyện không cam lòng tới nhường nào, bởi vì Ô Nha vẫn luôn chờ mong có một ngày mình sẽ tiếp nhận vị trí của lão đại.
Cái chết của Ô Nha lọt vào ánh mắt của Du Tề Bắc, cả khuôn mặt đen thui.
Ô Nha có dã tâm, nhưng cũng là tâm phúc của Du Tề Bắc, nếu không thì sao Du Tề Bắc phải dẫn Ô Nha theo. Phải biết không phải ai cũng được vào di tích Đào Nguyên, kể cả là người của gia tộc Xích Huyết, số người được vào không nhiều lắm, Ô Nha vừa chết, gã đã thiếu mất một tên thuộc hạ đắc lực.
Du Tiểu Mặc thấy Du Tề Bắc muốn xông qua, nhanh chân cản gã lại, “Có thời gian lo lắng cho người khác, còn không bằng tự lo cho mình đi.”
Du Tề Bắc nhanh chóng kéo dài khoảng cách với hắn, ánh mắt âm lãnh đến cực điểm, “Đừng nói quá sớm, ngươi cho rằng thực lực cao hơn ta thì có thể an toàn rời khỏi Linh Sơn sao? Ta cho ngươi biết, không đời nào!”
Du Tiểu Mặc nhướn mày, hắn không cho rằng Du Tề Bắc đang vùng vẫy giãy chết, nhìn sự tự tin trong ánh mắt gã, chẳng lẽ tên này thật sự có hậu chiêu sao?
Không bao lâu nữa, hắn đã biết vì sao Du Tề Bắc không hề lo lắng cho an uy của mình rồi, bởi vì Du Chấn Thiên đã đến.
Địa vị của Du Tề Bắc trong gia tộc Xích Huyết rất cao, mặc dù gã nghe lệnh con cả của gia chủ, nhưng trên thực tế rất nhiều chuyện chỉ nghe theo phân phó của gia chủ, vì thế gã cũng có phương thức đặc biệt để liên hệ với Du Chấn Thiên.
Ngay từ lúc phát hiện tu vi của Du Tiểu Mặc cao hơn mình không ít, gã đã có ý định khác, lén lút dùng phương pháp đặc biệt kia báo cho gia chủ, chỉ là không ngờ Ô Nha lại chết.
Mặc dù cái chết của Ô Nha không đến nỗi ảnh hưởng nặng nề đến thực lực tổng thể của chiến đội, nhưng cũng không thể coi là nhỏ, dù sao rất khó để bồi dưỡng ra một cường giả Thần cảnh, mà tu vi của Ô Nha đã là bốn sao, chỉ cần bồi dưỡng thêm một chút, có lẽ không bao lâu nữa sẽ trở thành cường giả bảy sao rồi.
Khắp xung quanh lan tràn uy áp cực kỳ cường đại, cũng như lần trước Du Chấn Thiên đuổi giết bọn họ, khí thế của cường giả Thánh cảnh bảy sao vô cùng khủng khiếp, đột nhiên áp chế thực lực của người khác, chỉ cần không có lòng tin, sức chiến đấu sẽ giảm xuống.
Du Chấn Thiên vẫn chưa tới gần nhưng Du Tiểu Mặc đã cảm giác sức mạnh linh hồn trong cơ thể mơ hồ có dấu hiệu hơi bế tắc, ảnh hưởng này nói rõ sự khủng khiếp của Du Chấn Thiên, lần trước hắn đã được chứng kiến rồi.
Một kích chí mạng của Lăng Tiêu cũng chỉ khiến lão bị thương nhẹ, mặc dù khi ấy thực lực của Lăng Tiêu đã rất mạnh, nhưng đánh với Du Chấn Thiên đúng là không đáng là bao.
Du Tiểu Mặc không dám ở lại đây nữa.
Nằm ngoài dự liệu, Du Tề Bắc không hề cản hắn lại, thậm chí còn trơ mắt nhìn hắn chạy trốn, đại khái là tin chắc rằng Du Tiểu Mặc không thể chạy thoát khỏi sự đuổi giết của Du Chấn Thiên.
Đối với Du Tiểu Mặc, Du Chấn Thiên vẫn không thay đổi cái sự cố chấp muốn bắt hắn lại, lần trước để bọn hắn chạy thoát, sau đấy bất kể tìm thế nào cũng không thấy tăm hơi, lần này lão tuyệt đối không thể bỏ qua cơ hội, nếu không để chúng trốn đi, muốn tìm sẽ rất khó.
Du Tiểu Mặc nhanh chóng ôm Thôn Kim thú và Tiểu Binh lên, ném vào không gian, còn cả Phục Tử Lâm nữa, cũng được hắn đưa vào không gian không chút do dự.
Hắn tin cho dù nhị sư huynh biết rõ bí mật của hắn cũng sẽ không nói ra ngoài, nếu như Phục Tử Lâm có thêm suy nghĩ không nên, vậy thì chỉ sợ tình nghĩa huynh đệ của họ đã đi đến cùng rồi, chỉ là hắn tin tưởng nhân phẩm của nhị sư huynh.
Làm xong hết thảy, Du Tiểu Mặc lập tức bay về phía Lăng Tiêu đang bế quan.
Hôm nay là ngày cuối cùng, Lăng Tiêu cũng đã xuất quan, bằng không thì lúc đang bế quan bị truyền tống ra ngoài vô cùng nguy hiểm, hắn tin Lăng Tiêu tự có chừng mực.
“Ngươi trốn không thoát đâu, giơ tay chịu trói đi, ta có thể đối tốt với người.”
Ngay lúc hắn chạy được gần hai ngàn mét, âm thanh được khuếch đại mấy trăm lần của Du Chấn Thiên đột nhiên truyền tới từ phía sau, trong đó còn mang theo cả công kích, làm tinh thần Du Tiểu Mặc cực kỳ hoảng hốt, suýt nữa đã té ngã khỏi không trung.
Vì sự chậm trễ này, Du Chấn Thiên đã đuổi kịp.
Cái bóng quen thuộc của Du Chấn Thiên càng tới càng gần, đi theo lão còn có một cú đấm khổng lồ đang hóa thành thực thể, nhanh chóng nện về phía hắn, ngay cả không gian cũng bị đè ép tới biến hình, cảm giác bị phong tỏa này làm cho Du Tiểu Mặc tê cả da đầu.
Du Tiểu Mặc dứt khoát kết Tu ấn, đây là một trong hai chiêu thức lợi hại nhất của Tu Di Ấn, với tu vi hiện tại của hắn, muốn dùng Tu ấn không khó, chỉ là Tu ấn đòi hỏi một lượng sức mạnh linh hồn rất lớn, thoáng cái đã cạn mất bảy phần.
Sau khi đẩy Tu ấn ra, Du Tiểu Mặc không nhìn kết quả, chỉ tiếp tục bỏ chạy.
Tiếng nổ ầm ầm khiến trời rung đất chuyển, đúng là uy lực của Tu ấn rất mạnh, nhưng cũng chỉ là một chiêu để cản Du Chấn Thiên lại thôi, chỉ bằng điểm này cũng có thể thấy sự chênh lệch giữa hai người lớn thế nào.
Du Tiểu Mặc bị vụ nổ không lồ sau lưng làm suýt ngã, cũng may hắn lập tức phản ứng, mượn luồng gió từ vụ nổ đẩy nhanh tốc độ, thoáng cái đã bay ra mấy ngàn mét, tới bản thân hắn cũng không nhịn mà sợ hãi thán phục chính mình.
“Ngươi trốn không thoát đâu, ngoan ngoãn chịu trói đi.”
Giọng nói của Du Chấn Thiên lại rót vào tai hắn.
Du Tiểu Mặc càng hoảng sợ hơn, rõ ràng hắn đã kéo dài khoảng cách với lão rồi mà, kết quả nhìn lại, Du Chấn Thiên chỉ cách hắn chưa đầy năm trăm mét, khuôn mặt uy nghiêm, cặp mắt đen nhìn hắn chằm chằm, như thể hắn đã là vật trong túi lão.
Du Tiểu Mặc há to miệng, chiêu thứ hai của đối phương đã tới.
Lần này do khoảng cách quá gần, hắn không tránh được, chỉ có thể phòng thủ, kết quả là khí huyết toàn thân bốc lên, Du Tiểu Mặc không nhịn được mà phun ra một búng máu. Mắt thấy Du Chấn Thiên chỉ còn cách mình có trăm mét, Du Tiểu Mặc không chịu nổi nữa, lập tức vào trong không gian. Sự biến mất của hắn không những không làm Du Chấn Thiên giận dữ, mà còn lộ ra nét mặt vui mừng.
CHƯƠNG 619: KÉO DÀI
Lúc Du Tiểu Mặc biến mất, Du Chấn Thiên bất chợt dừng lại, đứng tại chỗ, khóe miệng kéo ra một đường cong quỷ dị.
Thực ra cho tới nay lão vẫn không xác định chắc chắn liệu Du Tiểu Mặc có thực sự mở không gian được không, bởi vì trước khi không gian được mấy lão già kia truyền cho Du Quân Kỳ, thì ngoại trừ các tiền bối thời kỳ viễn cổ, chưa từng có ai mở được không gian.
Các đời gia chủ của gia tộc Xích Huyết đều thử rất nhiều cách, kể cả lão lúc còn trẻ, khi chưa trở thành gia chủ cũng đã từng thử qua, nhưng không phải lão lén lút mở, mà là mấy lão già kia muốn thử mở không gian ra nên mới lấy máu của lão, cũng nhờ lúc ấy mà Du Chấn Thiên mới biết được gia tộc Xích Huyết còn có một món bảo bối như vậy, đáng tiếc là không thể nào mở được.
Lúc ấy, Du Chấn Thiên trẻ tuổi không để món báu vật truyền tộc kia ở trong lòng, bởi vì trong mắt lão thứ không thể sử dụng hoàn toàn không có giá trị gì, lão vẫn tin chắc như vậy.
Đợi tới khi Du Chấn Thiên trở thành gia chủ, tiếp xúc đến bí mật hạch tâm của gia tộc mới biết được báu vật truyền tộc thực sự là thứ gì.
Có thể khiến linh thảo phát triển nhanh hơn, có thể giúp linh lực khôi phục cấp tốc, còn có thể luyện chế một số lượng linh đan cực lớn, đây tuyệt đối là báu vật vô giá, làm sao Du Chấn Thiên có thể không động tâm đây, chỉ tiếc là sau khi biết rõ tác dụng của báu vật truyền tộc, lão đã không có cơ hội nhìn thấy nó nữa, bởi vì đệ đệ của lão – Du Quân Kỳ đã mang theo báu vật truyền tộc biến mất.
Từ đó về sau, đã mấy vạn năm Du Chấn Thiên không gặp lại Du Quân Kỳ.
May mà Du Quân Kỳ cũng không thể mở báu vật truyên tộc, Du Chấn Thiên vừa lo lắng vừa nhẹ nhõm, ít nhất bản thân Du Quân Kỳ không có khả năng sử dụng vật báu ấy, lão không cần lo Du Quân Kỳ sẽ bất chợt quay về giành lại vị trí gia chủ.
Du Chấn Thiên vẫn luôn vững tin rằng chắc chắn sẽ không có ai mở được báu vật truyền tộc, có điều sau khi Du Tiểu Mặc xuất hiện, lão dần dần không còn tự tin ấy nữa.
Nói không chừng hắn thật sự mở được báu vật truyền tộc, mặc kệ tỷ lệ cao bao nhiêu, vừa nghĩ tới lợi ích mà báu vật truyền tộc sẽ mang lại cho gia tộc Xích Huyết, Du Chấn Thiên càng kiên định quyết tâm muốn bắt Du Tiểu Mặc trở về.
Về phần vì sao phải đợi Du Tiểu Mặc tiến vào không gian.
Bởi vì nếu như hắn không vào, Du Chấn Thiên muốn truy hỏi về không gian còn phải phí chút thủ đoạn, nếu lỡ tay làm ảnh hưởng tới không gian thì đúng là cái được không bù nổi cái mất, nếu có cách tốt nhất sao lại không dùng.
Nghĩ vậy, Du Chấn Thiên nhanh chóng phóng lĩnh vực của lão ra —— lĩnh vực hư vô, chỉ cần ở trong lĩnh vực, bất cứ vật gì cũng không thoát khỏi tầm mắt của lão.
…
Trong không gian, Du Tiểu Mặc xuất hiện trước mặt Phục Tử Lâm, miệng đầy máu tươi, làm Phục Tử Lâm hoảng sợ vô cùng, một giây trước còn đang khiếp sợ vì cảnh vật xung quanh, một giây sau đã chẳng còn thời gian mà quan tâm tới những thứ này.
“Tiểu sư đệ, ngươi làm sao thế?”
Phục Tử Lâm vội vàng chạy qua đỡ Du Tiểu Mặc dậy, vừa kiểm tra mới phát hiện hắn bị chút nội thương, may mà không nghiêm trọng.
Du Tiểu Mặc xua xua tay, lấy một viên linh đan ra nuốt xuống, linh đan vừa vào miệng đã tan ngay, không bao lâu, thương thế của hắn đỡ được bảy tám phần. Cũng khó trách, viên linh đan hắn dùng là linh đan cấp mười một, dùng loại linh đan này để trị nội thương có chút phí phạm.
“Đệ đã không có gì đáng ngại, nhưng tình cảnh của chúng ta bây giờ có chút không ổn!”
Thời khắc quyết định vào không gian tránh nạn, Du Tiểu Mặc đã biết rõ không thể nào giấu giếm được nữa, nhưng Du Chấn Thiên là cường giả Thánh cảnh bảy sao, hắn không thể cam đoan liệu lão có cách nào chiếm đoạt không gian của hắn không, phải chuẩn bị tâm lý trước.
Nét mặt Phục Tử Lâm trở nên nghiêm túc, “Tiểu sư đệ, lần này là ta hại ngươi, nếu như tìm được cơ hội, các ngươi hãy chạy trước, không cần để ý đến ta.”
“Không được! Nhị sư huynh, huynh không cần lo lắng, sẽ có cách thôi.” Du Tiểu Mặc lắc đầu, căn bản thì chuyện này không phải là lỗi của Phục Tử Lâm, Du Chấn Thiên đã nhằm vào hắn thật lâu, cho dù không phải hôm nay, thì sau này cũng sẽ xảy ra thôi. Còn nữa, vất vả lắm mới cứu được nhị sư huynh, giờ lại để hắn đi chịu chết, có thể sao?
Phục Tử Lâm vô thức nghĩ tới Lăng Tiêu, hắn từng nghe nói y và Du Tiểu Mặc như hình với bóng, lần này lại chỉ thấy một mình tiểu sư đệ, trong lòng không nén nổi nghi hoặc, “Tiểu sư đệ, vị kia nhà ngươi… Sao hắn không ở bên cạnh ngươi?”
“Lúc đệ tới đây hắn đang bế quan, nhưng bây giờ hẳn là đã xuất quan rồi.”
Trên mặt Du Tiểu Mặc hiện lên vẻ lúng túng, nhưng cũng bởi vậy hắn mới nhớ tới hắn và Lăng Tiêu có thể liên lạc bằng đá truyền âm mà, vội vàng lôi ra, nhưng mặc kệ hắn thử thế nào, đá truyền âm đều không có phản ứng. Theo lý thuyết, dù diện tích của Linh Sơn lớn đến mấy cũng không thể vượt qua phạm vi của đá truyền âm được.
Phục Tử Lâm nhìn là biết rõ kết quả.
Đúng lúc này, không gian đột nhiên chấn động kịch liệt, đá truyền âm trên tay Du Tiểu Mặc vì cầm không chặt cũng rơi xuống đất, không gian lung lay làm tất cả bọn họ không thể đứng vững, sinh vật duy nhất có thể ổn định cũng chỉ có Tiểu Binh.
Du Tiểu Mặc cuống quít ngẩng đầu, sau đó hắn thấy trên bầu trời của không gian xuất hiện một khe hở rất nhỏ, khe hở đang chậm rãi mở rộng, từng tia khí đen không ngừng chảy vào, nếu còn mặc kệ như vậy, rất có thể không gian sẽ bị hủy.
Du Tiểu Mặc nghiêng đầu nhìn nhị sư huynh và khế ước thú của hắn, cắn răng, cuối cùng vẫn phải ra khỏi không gian trước mặt hai thú một người, Phục Tử Lâm nhìn thấu ý định của tiểu sư đệ nhưng không kịp ngăn cản, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn biết mất.
Du Tiểu Mặc rời khỏi không gian liền thay thế vị trí của nó, bởi vì không gian tồn tại trong cơ thể hắn, nếu hắn tiến vào không gian, không gian sẽ hóa thành một hại bụi tầm thường cực kỳ nhỏ nhoi trôi nổi trong không khí, nếu không vào, hắn ở đâu không gian sẽ ở đó.
Du Tiểu Mặc còn chưa kịp an ủi, hắn đã bị một luồng khí đen làm người ta sởn cả da gà đánh vào chính diện, vì ép hắn ra, lại không muốn hủy hoại không gian, Du Chấn Thiên cũng không quá nặng tay, cho nên Du Tiểu Mặc chỉ mất chút sức đã chặn lại được.
“Cuối cùng cũng chịu đi ra.”
Giọng nói trầm thấp của Du Chấn Thiên mang theo sự mừng rỡ khó có thể đè nén vang lên bên tai Du Tiểu Mặc, cuối cùng không gian cũng rơi vào trong tay lão rồi.
“Khoan đã!” Du Tiểu Mặc chợt hô lớn, bộ dáng có chút chật vật.
Vốn là Du Chấn Thiên có thể không quan tâm mà bắt Du Tiểu Mặc lại ngay, nhưng đại khái là xuất phát từ sự tự tin vào bản thân, hoặc là lão cũng muốn nghe Du Tiểu Mặc muốn nói gì trước khi chết, cho nên mới dừng tay.
“Nể tình ngươi là cháu ta, ta sẽ nghe xem ngươi muốn nói gì.”
Khóe miệng Du Tiểu Mặc giật giật, xin lỗi nha, hắn không hề muốn làm cháu của lão già này, ban đầu thì chiếm vị trí gia chủ của cha hắn, bây giờ còn nhấp nghé đồ vật của cháu mình, ấy thế mà lúc nào cũng bày ra cái vẻ đạo mạo, có một người bác ác tâm như thế này tuyệt đối là bất hạnh.
Chỉnh lại sắc mặt, Du Tiểu Mặc ấp úng nói: “Ta nghĩ ông rất muốn biết vì sao ta lại mở được báu vật truyền tộc, đúng không?”
Trong mắt Du Chấn Thiên lóe lên một tia tinh quang, lạnh giọng nói: “Khai hết những gì ngươi biết, ta có thể không giết ngươi.”
Du Tiểu Mặc cười: “Cho dù ta không nói, ông cũng không thể giết ta.”
“Ngươi dựa vào cái gì mà tự tin như vậy?” Ánh mắt sắc bén của Du Chấn Thiên nhìn hắn thật kỹ, uy áp từ trên người lão lan tràn khắp lĩnh vực, nếu là người bình thường chỉ sợ đã quỳ xuống run rẩy trước mặt lão.
Vậy mà Du Tiểu Mặc lại chẳng có vẻ gì là bị ảnh hưởng, ngược lại còn tự tin nói: “Bởi vì ta chết rồi, ông vĩnh viễn đừng mơ mở ra không gian.”
Du Chấn Thiên cười lạnh, “Ngươi cho rằng ta không có cách moi bí mật từ trong miệng ngươi sao?”
Du Tiểu Mặc lắc đầu, “Ý của ta là, cho dù ta có nói bí mật này cho ông, thì ông cũng không bao giờ mở được không gian, bởi vì toàn bộ gia tộc Xích Huyết chỉ có một mình ta mới mở được nó, ta không lừa ông, nếu không thì gia tộc Xích Huyết cũng không tốn bao nhiêu năm như vậy mà vẫn lực bất tòng tâm.”
Căn bản là Du Tiểu Mặc hoàn toàn không lo lắng sau khi Du Chấn Thiên biết rõ bí mật sẽ đi tìm Du gia, phải biết số lượng vị diện cấp thấp lên tới cả ngàn vạn, rất khó để tìm chính xác được một vị diện nào đó, chưa kể hắn vẫn biết nói dối, nói làm sao có thể lừa Du Chấn Thiên là được.
Du Chấn Thiên đột nhiên ngửa mặt lên trời cười lớn.
Du Tiểu Mặc nhìn lão cười mà không hiểu gì, lời hắn nói có gì buồn cười đến thế hả?
Nét mặt nghiêm túc của Du Chấn Thiên lộ ra vẻ diễu cợt, nhưng giọng điệu lại cực kỳ cường thế, quyết tâm có bằng được, “Ngươi cho rằng ngươi nói vậy thì ta không dám động tới ngươi à, quả nhiên là ngây thơ y như cha ngươi, cho dù ngươi nói thật, ta cũng có hàng trăm loại phương pháp để khống chế ngươi, khiến ngươi không chết nhưng không thể động đậy, ngươi tin không?”
Du Tiểu Mặc rùng mình, đương nhiên là hắn tin, người này ngay cả đệ đệ của mình còn hạ độc thủ được, thì có gì để trông cậy rằng lão sẽ hạ thủ lưu tình với cháu mình đây? Đáp án dĩ nhiên là cực kỳ cực kỳ không có khả năng.
Du Chấn Thiên không muốn nói nhảm với hắn, lão nheo mắt lại, toàn thân toát ra vẻ nguy hiểm, khí thế cũng bắt đầu cuồng bạo, không gian xung quanh Du Tiểu Mặc hơi vặn vẹo.
Du Tiểu Mặc nói thầm một tiếng không ổn, vội vàng lùi lại phía sau, nhưng bây giờ hắn đang ở trong lĩnh vực của Du Chấn Thiên, bất kể có lùi xa đến mấy thì vẫn ở trong phạm vi công kích của lão.
Du Chấn Thiên cho rằng một người bị giày vò tàn tạ đến mấy lão cũng có thể cứu sống, cho nên căn bản không tồn tại vấn đề có nên làm hắn tổn thương hay không, lúc này lão chỉ muốn bắt Du Tiểu Mặc lại, ra tay không hề cố kỵ.
Xung quanh Du Tiểu Mặc đột nhiên xuất hiện mấy thứ hình cầu được ngưng tụ từ ánh sáng đen, mặc dù không biết nó là gì, nhưng hắn có thể cảm nhận lực sát thương từ chiêu này cực kỳ mạnh, nếu như bị đánh trúng, có lẽ hắn sẽ bước nửa chân vào quan tài.
Ngay lúc Du Tiểu Mặc sắp tuyệt vọng, lĩnh vực đột nhiên chấn động.
CHƯƠNG 620: LẦN GIAO CHIẾN THỨ HAI
Lúc đầu lĩnh vực chấn động rất nhẹ, nhưng Du Chấn Thiên vẫn phát hiện ra ngay, khi ấy lão không quan tâm, bởi vì lão có lòng tin tuyệt đối với lĩnh vực của mình, chỉ cần không phải là Phó Thương Khung, chắc chắn những người khác không thể phá nổi lĩnh vực của lão.
Trong đầu Du Chấn Thiên lúc này, bắt Du Tiểu Mặc mới là chuyện quan trọng nhất, ai ngờ chưa đầy một phút, lĩnh vực càng ngày càng chấn động mạnh.
Nơi hai người đang đứng là một không gian đen kịt, như bị nhốt trong một quả bóng đen, nhưng khi lĩnh vực bắt đầu chấn động kịch liệt, phía trên đỉnh đầu lại rơi xuống một mảnh vỡ đen xì, lĩnh vực đang sụp đổ.
Một mảnh rồi lại một mảnh, mỗi lần như có ai đó đang cầm một cái chùy sắt thật lớn nện mạnh, khiến cho lĩnh vực chấn động ầm ầm.
Trái tim Du Tiểu Mặc đập thình thịch, hắn có dự cảm, nhất định là Lăng Tiêu đã đến, cuối cùng cũng được cứu rồi, không cần đối mặt với lão hồ ly ghê tởm này. Hắn cứ nhìn thấy cái bản mặt già đau già đớn kia là lại thấy muốn ói, so với đám cực phẩm hắn gặp lúc trước, thì lão già trước mắt này mới là cực phẩm trong cực phẩm.
Nghĩ vậy, Du Tiểu Mặc tranh chủ lúc Du Chấn Thiên đang chú ý vào khe nứt, lén lút chạy khỏi quả bóng đen này, chỉ là hắn vừa khẽ động đã bị Du Chấn Thiên phát hiện ngay.
Cho dù lĩnh vực sắp sụp đổ, nhưng lão vẫn chưa quên Du Tiểu Mặc.
Nhìn thấy cử động mờ ám của hắn, cặp mắt lạnh như băng của Du Chấn Thiên như nổi lên sương mù âm u, ánh mắt lạnh lùng, như một con rắn hổ mang âm độc đang vận sức chờ tấn công, một giây sau, một bàn tay khổng lồ màu đen vồ về phía Du Tiểu Mặc.
“Lăng Tiêu, mau đến cứu em!” Du Tiểu Mặc vừa nhìn đã thấy không ổn, lập tức nhảy lên kêu gào, hắn tin chắc người công kích lĩnh vực của Du Chấn Thiên nhất định là Lăng Tiêu.
Không biết có phải lời cầu nguyện của hắn đã có hiệu lực hay không, khi bàn tay kia bao phủ phía trên Du Tiểu Mặc, sắp vồ xuống, lĩnh vực đã bị phá hủy.
Lĩnh vực màu đen vỡ vụn như mặt gương, từng mảnh từng mảnh vỡ rơi lả tả, bầu trời xuất hiện, ánh sáng chói mắt nhanh chóng tràn ngập xung quanh, đuổi đi u tối.
Du Tiểu Mặc theo phản xả nheo mắt lại, con mắt chỉ còn lại một đường nhỏ, bằng khe hở ấy, hắn có thể mơ hồ chứng kiến một bóng người đang ngược sáng đi về phía mình, đẹp tựa như thần tiên từ trên trời giáng xuống.
Du Chấn Thiên quay phắt sang, lão không bị chói mắt như Du Tiểu Mặc, nhìn thấy nam nhân phá vỡ lĩnh vực của mình, trong miệng phát ra một tiếng hừ lạnh, nếu là Phó Thương Khung có lẽ lão sẽ kiêng kị một hai, nhưng nếu là bại tướng dưới tay lão, Du Chấn Thiên hoàn toàn không để vào mắt.
Bàn tay đen khổng lồ kia lại phát lực, hung tợn vồ về phía Du Tiểu Mặc.
Lúc trước Du Tiểu Mặc mượn phút chốc Du Chấn Thiên dừng lại để kéo dài khoảng cách, thấy nó lại đánh về phía này, hắn không lộ ra vẻ hoảng loạn nữa.
Một tia ánh sáng màu tím bay thật nhanh tới, chắn trước mặt hắn, ngọn lửa màu tím như ốc vít xoáy tròn ghim vào độc thủ của Du Chấn Thiên, tốc độ xoay điên cuồng ngăn cản độc thủ vồ xuống, hơn nữa còn xoáy sâu vào trong làn khói đen, không bao lâu độc thủ đã bị đánh bại, biến mất trong hư vô.
“Lăng Tiêu, quả nhiên là ngươi, ngươi cho rằng ngươi bây giờ là đối thủ của ta sao? Bại tướng dưới tay ta vĩnh viễn cũng chỉ có thể làm bại tướng!”
Du Chấn Thiên hoàn toàn không hề bất ngờ với kết quả này, lão liếc mắt đã thấy tu vi của Lăng Tiêu cao hơn lần trước, dù trên mặt không biểu hiện ra ngoài, nhưng trong lòng lão đột nhiên dâng lên cảm giác nguy cơ.
Chỉ trong thời gian ngắn như vậy đã tăng thêm một sao, nếu cho y thêm mấy năm, nói không chừng sẽ phát triển đến độ cao ngang hàng với lão, trong mắt Du Chấn Thiên lóe lên sát ý, người như vậy phải bóp chết ngay trước khi y kịp phát triển.
Bây giờ Du Chấn Thiên lại cảm thấy may mắn vì thực lực của đối phương chỉ có năm sao, cho dù tu vi tăng thêm một sao thì có là gì, vẫn chênh lệch hai sao thôi, trước khi truyền thống của Linh Sơn khởi động, lão nhất định phải để thi thể của Lăng Tiêu nằm lại ở chỗ này.
Ngọn lửa màu tím đã được Lăng Tiêu thu lại, lộ ra dung nhan tuấn mỹ, giữa lông mày là hoa văn hình ngọn lửa màu tím, đây là dấu hiệu của Kỳ Lân tộc, chẳng biết tại sao khuôn mặt y lại có thêm vài phần yêu dị.
Cũng chẳng biết có phải do ảo giác của hắn hay không, Du Tiểu Mặc cảm thấy, lần này Lăng Tiêu bế quan xong có gì đó khang khác, ngoại hình thì không thay đổi rõ nét, nhưng cảm giác lại có chút bất đồng, cụ thể là ở đâu thì hắn không nói rõ được.
Lăng Tiêu lại cư xử như không hề nghe thấy Du Chấn Thiên nói gì, y đưa tay kéo phu nhân nhà mình vào trong lòng, ngón tay thon dài nhẹ nhàng lau vết máu nơi khóe miệng hắn, đây là vết máu còn xót lại vì lau qua loa lúc trước, giọng nói rất trầm vang lên bên tai hắn, không nhanh không chậm, “Đau không?”
Du Tiểu Mặc không đoán được suy nghĩ của y, vốn định lắc đầu, suy nghĩ một lát lại khẽ gật đầu, “Hơi đau một chút…” Nói xong còn ho hai tiếng.
“Đau là tốt.” Lăng Tiêu thản nhiên nói, “Đau thì mới nhớ lâu, mặc dù ta cảm thấy chưa chắc em sẽ nhớ…”
Du Tiểu Mặc: “…”
Thực ra không cần nói thêm câu sau đâu mà, chỉ cần câu trước đã đủ xấu hổ lắm rồi, thêm câu nữa đúng là phá hỏng hết không khí!
Đối diện, Du Chấn Thiên lạnh mặt khó chịu, dám bỏ qua lão!
Đang lúc lão chuẩn bị nổi bão, Lăng Tiêu lại lên tiếng, ánh mắt lạnh lùng u ám chuyển về phía Du Chấn Thiên.
“Lão bất tử ở đâu ra thế, xấu như vậy mà cũng dám chìa mặt ra ngoài đường, không biết xấu hổ!”
“Phì!” Du Tiểu Mặc rất hợp tác, phì cười.
Sắc mặt Du Chấn Thiên còn âm u hơn cả đêm tối, dám mắng lão là lão bất tử, còn mắng lão xấu xí, khí tức toàn thân lập tức quay cuồng như bão táp, dường như ẩn chứa sự phẫn nộ vô cùng vô tận, không gian xung quanh cũng không chịu nổi mà vỡ nát, những khe hở này không vỡ trong vô thức mà tập trung xung quanh Lăng Tiêu và Du Tiểu Mặc, như thể bị thao túng, như thể chỉ một giây sau sẽ nuốt chửng bọn họ vậy.
Thánh cảnh bảy sao lại tự tồn tại đứng đầu đại lục Thông Thiên, không đến cảnh giới ấy sẽ không biết họ lợi hại đến mức nào, đối với họ, điều khiển những vết nứt không gian kia chỉ là chuyện cỏn con.
“Vào không gian đợi ta.” Sau khi Lăng Tiêu thì thầm vào tai Du Tiểu Mặc những lời này, không đợi hắn đáp lại đã đưa hắn vào trong không gian.
Nếu như là lúc tước, hoặc đối thủ không phải là cường giả ở cấp bậc như Du Chấn Thiên, có lẽ Lăng Tiêu sẽ thoải mái để hắn đứng cạnh chứng kiến. Đúng như Du Chấn Thiên nói, giữa năm sau và bảy sao có một sự chênh lệch cực kỳ lớn, y không có niềm tin lắm.
Sóng lửa đầy trời như sóng biển bùng lên xung quanh Lăng Tiêu, ngọn lửa ngăn cản vết nứt không gian tiếp tục thu hẹp lại, cũng đấu tranh giằng xé với năng lượng không ngăn lan tràn từ những vết nứt kia.
Du Chấn Thiên phát hiện Lăng Tiêu thực sự có tài, nghe đồn lửa của y có khả năng thôn phệ, quả nhiên không giả, nếu không thì chỉ bằng tu vi năm sao của y không thể nào giằng co với lão lâu như vậy, phải biết rằng tu vi càng cao, sự chênh lệch càng lớn.
Nhưng dù là thế, Lăng Tiêu vẫn không phải là đối thủ của lão, lửa của y có mạnh đến mấy cũng không bù đắp nổi sự chênh lệch giữa hai sao.
Du Chấn Thiên hừ lạnh, chỉ thấy lão hét lớn một tiếng, nâng hai tay lên, bầu trời bỗng trở nên âm u, ngay trên đỉnh đầu Lăng Tiêu là một mảng sương mù dày đặc đen kịt đang dần dần ngưng tụ, trong màn sương mù kia như có cả đàn sinh vật kỳ quái quỷ dị nào đó đang quay cuồng, phàm là người bị nó vây quanh đều có cảm giác run rẩy vì bị vô số sinh vật hắc ám bao vây.
Đây là một trong những tuyệt chiêu của Du Chấn Thiên – Hắc Xà Cuồng Vũ.
Ngàn vạn con Hắc Xà nhiều như lông trâu mai xung phục quanh, chỉ chờ Du Chấn Thiên hạ lệnh là sẽ cho đối phương một kích trí mạng.
Lăng Tiêu ngẩng đầu, năng lượng không gian khắp bốn phía như bị đám quái vật chi chít trong sương mù cắn nuốt, có thể nghe được tiếng nhai rất khẽ, có lẽ lúc này người bình thường đã sợ tới mức hai chân như nhũn ra.
“Hôm nay để ngươi nếm thử Hắc Xà Cuồng Vũ của lão phu, sau khi ngươi chết không cần quá cảm kích lão phu đâu.” Hai tay Du Chấn Thiên cử động, dần dần khép lại, những khe hở xung quanh Lăng Tiêu cũng khép lại, như thể chúng chưa bao giờ xuất hiện.
Thực ra vết nứt không gian chính là chiêu thức phối với hợp Hắc Xà Cuồng Vũ, nếu Hắc Xà Cuồng Vũ không thôn phệ năng lượng không gian thì uy lực sẽ thấp hơn một nửa so với Hắc Xà Cuồng Vũ chân chính, mà sau khi thôn phệ năng lượng không gian, uy lực sẽ tăng lên gấp đôi, dù Phó Thương Khung có mặt ở đây cũng phải kiêng kị đôi chút.
Sở dĩ Du Chấn Thiên dùng chiêu này để đối phó với Lăng Tiêu là vì không muốn kéo dài thêm, chỉ lát nữa truyền tống của Linh Sơn sẽ mở ra, nhưng đây chỉ là một trong số lý do, nguyên nhân chính là lão lo động tĩnh ở nơi này sẽ dẫn những thế lực khác tới, nếu là minh hữu của lão thì tốt, còn nếu là Phó Thương Khung thì phiền toái.
Du Chấn Thiên vừa dứt lời, đám quái vật dày đặc trong sương mù đột nhiên bạo động, vô số tiếng rống chói tai truyền tới sau làn sương, sau đó đám sương mù đánh về phía Lăng Tiêu như có ý thức, quái vật ẩn núi bên trong đồng loạt mở cái miệng lớn như chậu máu cắn y.
Khí tức làm cho người ta sợ hãi ùa tới, trong nháy mắt đã bao phủ Lăng Tiêu…