Truyện Trọng Sinh

Chương 2

Lại thêm hai năm trôi qua...

 

Sau khi xử lý xong chuyện ở cô nhi viện, buổi chiều trước khi ra cửa, Phượng Diêu đi vòng qua phòng viện trưởng, báo rằng bữa tối hắn sẽ không về, có chuyện gì thì cứ gọi vào di động cho hắn.

 

"Cháu cứ yên tâm đi làm chuyện của mình đi, về trễ một chút cũng không sao." Bác viện trưởng cười nói.

 

Đứa nhỏ này... thật trọng tình trọng nghĩa, nếu không đến tuổi này rồi, đứa trẻ nào cũng có kế hoạch riêng của mình, ai còn chịu vùi mình trong cái côi nhi viện không chút tiền đồ này chứ.

 

Nghĩ tới đây, viện trưởng vội gọi theo cậu thanh niên đang khóa cổng.

 

"Phượng Diêu!"

 

Hắn quay đầu, thấy viện trưởng lấy một vật trong ngăn kéo ra, đi vòng qua bàn làm việc đưa cho hắn: "Hôm nay là sinh nhật hai mươi tuổi của cháu, nhận lấy đi."

 

Hắn nhìn vật phẩm trước mặt một chút, không đưa tay ra nhận.

 

"Không có liên quan gì đến Tôn tiểu thư đâu, là bác tự mình tặng cho cháu."

 

Trong những đứa trẻ ở đây, viện trưởng luôn đặc biệt yêu thương hắn, có lẽ là vì chính bản thân hắn là một đứa nhỏ luôn khiến người khác đau lòng. Có ai lại ngốc như hắn chứ, kiếm được tiền đều dồn hết vào việc cải thiện cuộc sống ở cô nhi viện, không hề tư lợi cho riêng mình, có cái di động dùng nhiều năm vậy rồi, bị mấy đứa nhóc làm rớt cũng không chịu bỏ, khiến người khác không nhịn được mà muốn suy tính giúp hắn.

 

Phượng Diệu nghi hoặc ba giây rồi đưa tay nhận lấy, cúi đầu nói cảm ơn.

 

"Hai mươi tuổi, cháu... có những dự định gì khác không?"

 

Dự định? "Ví dụ như?"

 

"Bác nói là... Cháu có định ra ngoài trải nghiệm một chút hay không..." Thấy hắn ngạc nhiên ngước mắt, viện trưởng vội vàng bổ sung: "Không phải là bác đuổi cháu, nơi này vĩnh viễn luôn là nhà của cháu, lúc nào cháu cũng có thể quay về."

 

"Là sao?" Nếu không phải không cần hắn, vậy tại sao lại muốn đuổi hắn?

 

Đối diện với đôi mắt đầy mê mang đó, viện trưởng đau lòng vỗ vai hắn: "Mấy năm nay, trừ việc cháu ra ngoài đi học, cuộc sống chỉ quanh quẩn ở nơi này. Bác nghĩ, cuộc sống của cháu không thể bị vây mãi ở cái nơi nhỏ hẹp này được, mỗi đứa bé lớn lên, bác đều muốn thả cho tụi nó bay đi, các cháu sẽ gặp được người bầu bạn, cùng cô ấy tạo dựng một gia đình, có sự nghiệp của mình, nếm trải những thứ mới lạ, theo đuổi đam mê của mình... Tình cờ nhớ tới thì trở về thăm người mẹ già này một chút, vậy là đủ rồi."

 

Theo đuổi thứ mình thích...

 

Hắn thích gì? Hắn muốn cái gì? Cho tới nay, nhu cầu ham muốn hưởng thụ vật chất của hắn vô cùng đơn giản, hắn chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này, nếu bác viện trưởng không nhắc tới, hắn nghĩ hắn vẫn sẽ ở mãi chỗ này, đến tận cuối đời.

 

"Như bây giờ, không được sao?"

 

"Không phải không được, nhưng cháu còn chưa thử đã dễ dàng từ bỏ, vậy rất đáng tiếc." Viện trưởng suy nghĩ một chút: "Nếu không thì, cháu đi trải nghiệm một chút, nếu thấy không tốt thì lại trở về."

 

Hắn quá kỳ lạ. Lần đầu tiên bà nhìn thấy đứa trẻ này là lúc nó bảy tuổi, không hề có vẻ ngây thơ mà một đứa trẻ bảy tuổi nên có, đôi mắt lạnh lùng mà cô tịch, khi đó bà đã biết đứa trẻ này không phải người bình thường.

 

Bởi vì bà luôn mong muốn mỗi đứa trẻ đều được đến trường đi học, nên hắn cũng nghe lời mà đến trường học, năm mười tám tuổi đã lấy được văn bằng đại học, học lên nghiên cứu sinh, nếu hắn có lòng, sợ gì không thể có được thành tựu đặc sắc trong cuộc sống?

 

Bởi vì, bà hi vọng hắn chịu xông pha, vươn mắt nhìn ra thế giới, bất luận cuối cùng có kết quả gì... Có lẽ là địa vị xã hội, có lẽ là cuộc sống giàu sang, cũng có lẽ là nhân duyên mỹ mãn, thì đối với hắn đều tốt cả, đúng không?

 

Sau khi nói chuyện với viện trưởng, Phượng Diêu ngồi xe buýt đến nội thành, suy nghĩ vẫn dừng lại ở cuộc nói chuyện đó.

 

Cho đến nay, ngoại trừ bài vở, cô nhi viện chính là trọng tâm toàn bộ cuộc sống của hắn, ngay cả công việc cũng là vì muốn thay đổi hoàn cảnh ở cô nhi viện, rời khỏi nơi này, ngay cả việc phải bắt đầu từ đâu hắn cũng không biết.

 

"Hay là... cháu có muốn về nhà một chuyến không?" Viện trưởng thử dò xét, đưa cho hắn một đề nghị.

 

Hắn chấn động.

 

Nhà...

 

Đã bao lâu rồi không được nghe đến chữ này? Bắt đầu từ lúc Tôn Y Nỉ dắt tay hắn rời khỏi chỗ đó, hắn chưa bao giờ được nghe qua. Một sao chổi sẽ chỉ mang đến tai nạn cho cái nhà kia, bọn họ hận hắn, chán ghét hắn, tất nhiên cũng không cần, vậy thì hắn cần gì phải trở về để gây nên khủng hoảng cho người khác?

 

Đẩy cái suy nghĩ nhất thời ấy ra khỏi đầu, sau khi xuống xe buýt, hắn chuyển sang tàu điện ngầm, lại đi bộ thêm năm phút đồng hồ, dừng trước tòa nhà công ty Khoa Kỹ (Khoa học kỹ thuật).

 

Sau khi báo tên cho quầy tiếp tân, hắn vào thang máy lên tầng mười ba.

 

Sau khi ký xong những hợp đồng cần ký, hắn không định ở lại lâu, muốn đứng dậy ra về.

 

"Xin chờ một chút." Đối phương đóng hợp đồng, gọi hắn lại.

 

Phượng Diêu quay đầu.

 

Cô gái này là em của người phụ trách công ty Khoa Kỹ, tên là Hướng Duy Hoan, rất có năng lực, làm việc nhanh nhẹn, quyết đoán, cái hình tượng nữ cường nhân được gắn lên người cô hoàn toàn không có chút phản cảm nào.

 

"Anh có việc gấp phải đi sao?"

 

Hắn suy nghĩ, lắc đầu.

 

"Vậy muốn mời anh ăn một bữa cơm, anh có nể mặt không?"

 

Cô đã từng hẹn nhiều lần, nhưng chưa một lần thành công, hắn luôn nói muốn về phụ giúp cô nhi viện một tay.

 

Nếu không phải vẻ mặt của hắn quá nghiêm túc, hơn nữa còn biết rõ tác phong không quanh co vòng vèo của hắn, cô sẽ thật sự cho là hắn đang kiếm cớ từ chối.

 

Lúc này Phượng Diêu mới nhớ tới, bọn họ biết nhau... cũng đã được năm năm!

 

Khi đó, hắn vẫn còn đang đi học, làm thêm ở một tiệm bán hoa, có một lần giao hoa tới đây, vừa đúng lúc máy tính của công ty đang bị hacker xâm nhập, toàn bộ hệ thống bị tê liệt, hắn đứng nhìn chốc lát, cuối cùng mở miệng yêu cầu cho hắn thử.

 

Một thiếu niên mười lăm tuổi, giải quyết được phiền toái mà vô số kỹ sư cũng phải bó tay, từ đó mở ra duyên phận giữa hắn với công ty này.

 

Thỉnh thoảng hắn lại giúp bọn họ viết chương trình, đó cũng trở thành nguồn thu chính trong năm năm qua của hắn.

 

Mấy năm gần đây, tâm huyết của hắn dâng trào, bắt đầu mở rộng sang viết phần mềm trò chơi, mất hơn một năm trời, trước mắt đã bước vào giai đoạn thử nghiệm.

 

Hôm nay ký hợp đồng, sau khi bán đi toàn bộ phần mềm này, sẽ nhận được một khoản thu nhập lớn, hắn vốn định dùng số tiền này để sửa chữa lại phòng ốc trong cô nhi viện, dù sao phòng chơi cũng đã cũ...

 

Nhưng mà, bác viện trưởng không chịu nhận. Từ khi hắn đủ mười tám tuổi, bà đã không chịu nhận tiền của hắn nữa, luôn nói muốn hắn giữ lại để tính toán cho mình.

 

Nghĩ một chút, hắn ngước đầu nhìn cô.

 

Viện trưởng nói, muốn hắn nếm trải những thứ mới mẻ, mở rộng tầm mắt, có cơ hội thì phải phát triển quan hệ thật rộng, có lẽ, có lẽ cuộc đời của hắn, sẽ rẽ được sang một hướng khác.

 

"Được." Hắn gật đầu đồng ý.

 

Kết bạn, tiếp xúc với nhiều người, cảm nhận cuộc sống dưới một góc nhìn khác, viện trưởng hi vọng hắn thử, hắn sẽ thử, cũng không khó...

 

Kết thúc bữa tối với Hướng Duy Hoan, một mình hắn đi trên đường, còn khoảng nửa giờ nữa mới có xe buýt, có lẽ hắn có thể đến nhà sách gần đây để đi dạo một chút...

 

Bên tai lại vang lên câu nói của viện trưởng - Cháu có muốn về thăm nhà một chuyến không?

 

Cái nhà kia, lúc này đã biến thành bộ dáng gì rồi? Thân thể bà nội còn mạnh khỏe không? Được em trai may mắn đó bảo vệ, chắc cái nhà đó sẽ gặp vận may không ngừng, vui mừng không ngớt chứ nhỉ? Cũng có thể, sẽ có thêm mấy đứa em hắn chưa từng gặp...

 

Một khi bức tranh tưởng tượng đã được vẽ ra, thì không ngừng lại được.

 

Cứ đi thăm bọn họ một lần đi, như vậy cũng tốt, dù sao thì cũng không có ai nhớ tới hắn, hắn có thể lặng lẽ đến, lặng lẽ đi, không làm phiền đến bất kỳ ai.

 

Nghĩ xong, hắn thay đổi phương hướng, đi đến phố Khởi Tình, đứng chờ ở trạm trước tiệm bán hoa, lên xe rồi xuống ở trạm đầu đường, đi thêm sáu phút thì đến...

 

Thì ra, đường về nhà vẫn luôn hiện rõ trong trí nhớ, chưa từng phai nhạt.

 

Lúc này đây, rất nhiều cảnh vật đã đổi khác, cũng có rất nhiều thứ không thay đổi, như là cảnh đêm bên bờ để, con đường đi bộ được lót ngói đỏ... vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.

 

Đi vào đường tắt, nhà hắn ở số 54, kỳ lạ là căn nhà lại tối đen một mảnh, không phải là ánh đèn ấm áp như trong tưởng tượng của hắn.

 

Tất cả mọi người đều đi vắng sao? Nhưng nhìn thì có vẻ đã nhiều năm rồi không có người ở, vừa hoang vu lại vừa... âm lãnh.

 

Lâm Giang vừa đuổi theo xe rác trở về, nhìn thấy một vị khách xa lạ, chủ động tiến lên chào hỏi.

 

"Anh muốn xem phòng sao? Hay là tìm người?" Mỗi hộ gia đình ở đây cậu đều quen, bất kể là hữu hình hay vô hình, có lẽ cậu sẽ giúp được!

 

"Gia đình đó... chuyển đi rồi sao?" Bảng hiệu treo trước cửa, vẫn viết là "Nhà họ Thái".

 

"Anh nói nhà của bà cụ Thái sao? Không có, bọn họ vẫn còn ở." Chỉ là người thường không thấy được.

 

"Nhưng mà..." Hắn liếc nhìn căn nhà tối đen.

 

"À, đó là bởi vì... bởi vì..." Nhớ ra được mình không thể nói quá nhiều, Lâm Giang kịp thời ngừng lại, khó xử gãi đầu: "Aizz... rất khó mà giải thích cho anh hiểu được, nhưng mà... dù sao thì... ừ, dựa theo định nghĩa của thế tục mà nói, cũng có thể xem là bọn họ không còn ở đây nữa!"

 

Người bình thường chắc sẽ khó lòng mà lý giải được cái câu nói thiếu logic này?

 

Nhưng Phượng Diêu hiểu: "Ý của cậu là qua đời rồi hả?"

 

Hả? Vậy mà cũng hiểu được? Lâm Giang vô cùng kinh ngạc.

 

Sao... kết quả lại là như thế?

 

Phượng Diêu đóng mắt lại, hỏi: "Bọn họ đã xảy ra chuyện gì."

 

"Chuyện này... Tôi cũng chỉ nghe nói..." Nghe từ người trong cuộc "Khoảng mười mấy năm trước, hình như là có mấy tên côn đồ đến quấy nhiễu, vốn cũng chỉ muốn cướp tiền mà thôi, kết quả là bị bà cụ bắt gặp, vậy nên... không có cách nào khống chế được..."

 

Tin tức về huyết án diệt môn này lúc đó cũng rất chấn động, cả một nhà năm người đều bị chết thảm, nam chủ nhân, nữ chủ nhân, bà cụ, bé trai ba tuổi và một bé gái vừa ra đời, không một ai may mắn thoát được, đều là chết không toàn thây.

 

"Mười mấy năm trước..." Phượng Diêu lặng lẽ than thở. Là chuyện xảy ra sau khi hắn rời đi mấy năm, khi đó hắn mấy tuổi? Chín tuổi? Hay là mười tuổi? Hắn nhớ khi đó trên tivi có đưa tin một vụ huyến án diệt môn, nhưng viện trưởng lại gạt hắn, không cho hắn tiếp xúc với tin tức trên tivi và báo chí, bây giờ nghĩ lại, có lẽ bà đã biết từ trước.

 

Vậy còn bây giờ? Nếu đã giấu giếm mười năm, sao còn mở miệng muốn hắn về thăm, nhìn thấy hoàn cảnh thê lương của người thân khi xưa, hắn thật không biết mình phải dùng tâm tình gì để đối mặt.

 

Lâm Giang nghiêng cứu vẻ mặt phức tạp của hắn, suy đoán nói: "Anh... có quan hệ thế nào với bà cụ?" Thật kỳ quái, bình thường lúc này bà cụ đều ra đây vận động, sao hôm nay lại không thấy bóng dáng, không thì đã có thể trực tiếp hỏi bà rồi.

 

"Không, tôi không phải." Phượng Diêu bật thốt lên theo bản năng.

 

Cho tới bây giờ hắn chưa bao giờ là một thành viên trong gia đình kia, bọn họ không muốn thừa nhận, hắn cũng chả phải.

 

Hắn xoay người, cứng ngắc rời đi.

 

Sau khi hắn đi, một tiếng thở dài sâu kín truyền ra.

 

"A, bà cụ, sau bà lại núp ở đây?" Lâm Giang rất kinh ngạc, thì ra bà vẫn luôn ở đây sao!

 

Nhìn theo ánh mắt của bà, Lâm Giang thấy bóng lưng sắp biến mất ở đầu ngõ: "Người kia, bà biết sao?"

 

"Nó là cháu của bà." Người thường tu cả ngàn kiếp cũng chưa chắc có được đứa cháu như thế, bọn họ lại không biết quý trọng...

 

Loài người quá ngu xuẩn, Tôn tiểu thư mắng rất đúng, cho nên Phượng Diêu có hận, có không chịu thừa nhận, cũng phải thôi. Bọn họ không có mặt mũi mà gặp hắn.

 

Thấy bà co người lại thật nhỏ, thật nhỏ, buồn bã đến mức gần như vùi cả người vào chậu hoa chết héo bên dưới. Trong nháy mắt Lâm Giang như hiểu được gì đó, lập tức nhấc chân đuổi theo.

 

"A Bảo! Anh là A Bảo!"

 

Người đàn ông đứng chờ đèn đỏ ở đầu ngõ kinh ngạc xoay người lại.

 

Đã lâu lắm rồi không có ai gọi hắn như thế, đó là cái tên mà những người từng là người nhà của hắn gọi...

 

"Sao anh biết?"

 

"Bà cụ Thái nói!" Không kịp dừng lại để thở, Lâm Giang đã kéo hắn đi ngược trở về.

 

Dọc theo đường đi, cậu nói cho Phượng Diêu biết...

 

Cậu thường trò chuyện với bà cụ Thái, cho nên biết bà cụ rất nhớ cháu trai.

 

Trong lòng họ vẫn luôn thấy áy náy với đứa cháu đích tôn này, mấy năm nay không chịu rời đi, là vì muốn chờ hắn trở lại, nói với hắn một tiếng "xin lỗi".

 

Còn nói, họ rất hối hận.

 

Hối hận đã vứt bỏ hắn.

 

Từ đầu đến cuối Phượng Diêu chỉ im lặng lắng nghe , không hất tay cậu ra, cũng không mắng cậu là kẻ điên.

 

Trở lại trước cửa nhà số 54, Lâm Giang nghiêng đầu dò xét, lại chạy đến chỗ chậu hoa héo nhìn trên ngó dưới, lẩm bẩm nói: "Hả? Lại trốn rồi... Ôi chao, bà cụ, ra ngoài đi, không phải bà nói là rất muốn nhìn thấy cháu trai của mình sao? Bà cụ Thái, bác Thái..."

 

Phượng Diêu đẩy cánh cửa lớn đang khép hờ, không nói một câu đã đi đến chỗ bồn Kim Kết khô héo, lật mấy cái lá khô lên, bịch bịch bịch... Không phải lá cây, mà là mấy cái bóng cuộn lại thành khối nối tiếp nhau lăn xuống.

 

"Thì ra là trốn ở đó hả..." Lâm Giang gật đầu một cái, nhớ tới người nhà lâu ngày gặp lại nhất định sẽ có rất nhiều chuyện để nói, cậu thức thời tránh đi.

 

Mấy bóng đen vặn vẹo dần ngưng tụ thành hình, cho dù đã qua nhiều năm, Phượng Diêu vẫn có thể nhận ra cha, mẹ, bà nội, còn... hai cái bóng nho nhỏ này là em trai, em gái.

 

Đều là người lớn cả rồi, họ lại còn ngồi dưới đất, không hề ý thức được hành động này của mình mất mặt đến mức nào, mặt cúi gầm xuống, có đánh chết cũng không chịu ngẩng lên.

 

"Cha, mẹ, bà nội." Hắn không phải đấu tranh tư tưởng quá nhiều, bình thản gọi mấy tiếng.

 

Mấy bóng đen trên đất sửng sốt, đồng thời ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt trong suốt trong nháy mắt như có vết nước chảy xuống, biến mất không còn tăm tích.

 

Đó là nước mắt quỷ hồn, không có hình thể, nhưng cảm xúc quá mạnh có thể khiến cho nguyên thần hao tổn.

 

"Đừng đau lòng, con không trách mọi người." Hắn ngồi xổm xuống, duỗi tay, lại không biết phải làm thế nào để họ tốt hơn một chút.

 

"Xin, xin lỗi..." Cha run rẩy nói ra những chữ này. Vừa mở miếng nói ra được chữ thứ nhất, mấy chữ tiếp theo cũng dễ dàng hơn nhiều, mẹ, bà nội, .. cũng lần lượt lên tiếng với vẻ áy náy.

 

Tôn Y Nỉ đã từng nói, tái ông mất ngựa, không biết là họa hay phúc, tái ông được ngựa, không biết là phúc hay họa? Bọn họ phải mất rất lâu, rất lâu mới lĩnh ngộ được đạo lý này.

 

Thế nhân thường chỉ nhìn thấy một mặt của vấn đề. Rõ ràng là đứa bé đó liên tiếp giúp họ tránh được tử kiếp, lại bị cho là mang mầm tai họa, ném đứa bé là tiên nhân chuyển thế, mang lại may mắn ra khỏi nhà, rơi vào tình cảnh hôm nay, toàn bộ đều do họ tự tìm!

 

Lúc vợ mang thai đầu thì bị sinh non, ông nghe tin vội vàng chạy tới bệnh viện, trên đường xảy ra tai nạn xe cộ, mất đi một chân.

 

- Một cái chân thì gọi là gì, nếu không phải hắn ra đời trước thời gian, giúp người cha đời này hóa giải đại họa, ông đã đến đi bệnh viện đúng theo mệnh số, sau đó thì bị xe buýt đâm chết, cái mất đi là cả một mạng người. Hắn dùng tai họa nhỏ để hóa giải tử kiếp của ông, ông còn bất mãn chỗ nào chứ?

 

Ngày hắn đầy tháng, họ gửi bánh mừng đến cho bạn bè thân thích, ai ăn cũng không sao, chỉ riêng có vợ chồng nhà chủ công trình là bị tiêu chảy phải đến bệnh viện, công trình vừa được nhận thầu cũng theo đó mà bay luôn.

 

- Đúng vậy, nếu tiếp tục nhận thầu làm công trình đó, sau này sẽ xảy ra chuyện ăn bớt ăn xén vật tư xây dựng, khiến cho ba người chết, bảy người bị thương, vừa phải bồi thường vừa phải lên hầu tòa, đủ để hủy diệt cả cái nhà này rồi.

 

Tiếp theo đó là hàng loạt chuyện làm ăn không thuận lợi, gia cảnh cũng ngày càng sa sút, ông từng oán giận, từ sau khi đứa bé này ra đời thì gặp toàn chuyện xui.

 

- Gặp toàn chuyện xui? Nếu như ông biết, diêm vương đã sớm chuẩn bị bữa tiệc lớn để thiết đãi một nhà các ông, ông có còn tiếc hận hắn đã dùng tài vận để hóa giải tử kiếp cho các người không?

 

Lúc đầu Phượng Diêu lựa chọn đầu thai vào gia đình này cũng chính vì biết rõ vận mạng của họ, cố ý giúp gia đình bọn họ tránh khỏi đại nạn diệt môn, cũng nhờ có hắn bảo vệ nên ngay cả quỷ sai câu hồn cũng phải nhượng bộ lui binh, không dám đến gần tiên phật.

 

Thế nhưng, không thể vô duyên vô cớ mà tiêu trừ cái tử kiếp ấy được, nên chỉ có thể dùng tài lộc kiếp này để đổi lấy bình an cho cả nhà, từ sau khi hắn ra đời, có khi nào người trong cái nhà này gặp phải tai kiếp ốm đau gì chưa?

 

Ai ngờ bọn họ lại phụ tâm ý của hắn, xem tiên nhân giúp họ tránh kiếp tai ương trở thành ác quỷ chuyển thế.

 

Sau khi sinh được con thứ, tài vận liên tiếp gõ cửa, tiện tay mua tờ vé số cũng có thể trúng giải nhất.

 

- Đúng vậy, trúng được giải nhất, còn được truyền thông đưa tin vô cùng đặc sắc, khiến đám trộm cướp dòm ngó, cuối cùng dẫn đến tai họa diệt môn, đây là thứ các người muốn sao?

 

Phúc họa tương liên, đây là định luật thiên cổ không thể thay đổi, nhưng tầm nhìn của thế nhân lại luôn hạn hẹp, chỉ thấy cái lợi gần, chả biết cái lo xa.

 

Những thứ này họ đều được biết từ miệng của Tôn Y Nỉ.

 

Tại sao không cho họ biết sớm một chút? Vậy thì, họ cũng sẽ không xem đứa con trai cả này là sao chổi, không vứt bỏ hắn.

 

- Tại sao phải nói? Các người không biết quý trọng hắn, tôi cần gì phải để hắn tiếp tục bảo vệ một nhà các người bình an? Là chính các người chối bỏ phúc phần, hắn là thần ở Linh sơn, chỉ mượn tạm cái bụng này của bà để ra đời, trải qua một kiếp phàm trầm, hắn đã nhiều lần giúp các người hóa giải tai kiếp, các người còn hy vọng xa vời cái gì nữa chứ?

 

Cô đã từng nói muốn bọn họ hối hận không kịp, phải chính miệng thừa nhận lỗi lầm với hắn.

 

Quá nhiều hối tiếc, quá nhiều ăn năn, không cách nào thay đổi cũng chả kịp bù đắp, chỉ có thể hóa thành giọt lệ vô hình lăn dài xuống đất.

 

"Lâm Giang nói, các người không chịu đầu thai, cố chấp chờ đợi ở đây, là vì chờ tôi trở lại?"

 

Nếu không thể chính miệng thừa nhận sai lầm, truyền đạt lại sự áy náy nhiều năm nay của họ cho hắn biết, bọn họ không thể yên lòng rời đi.

 

"Được, tôi hiểu rồi." Chưa từng oán trách, sao phải cần tha thứ?

 

Phượng Diêu không chút ngập ngừng, lòng bàn tay nhẹ nâng đứa nhóc trong ngực mẹ lên, hắn cũng không biết nên làm thế nào, chỉ nghĩ là một đứa trẻ tinh khiết như vậy, nên có được một khởi đầu mới đầy tốt đẹp, chứ không phải bị nhốt ở chỗ này, trở thành một cô hồn không chốn dung thân.

 

Rồi sau đó, lòng bàn tay dần nóng lên, phát ra một tia sáng nhu hòa, bao bọc xung quanh họ, hắn cũng không rõ là có chuyện gì xảy ra, nhưng hắn biết, thứ ánh sáng dịu nhẹ và ấm áp này sẽ đưa bọn họ đến một nơi tốt hơn.

 

Có lẽ, Tôn Y Nỉ không hề nói dối bọn họ, có thể có được thứ năng lực đủ mạnh để gột rửa đi những chấp niệm và oán khí chất đầy trong lòng khiến họ khó lòng nhắm mắt kia, đưa họ đến cầu Nại Hà, sau khi hóa giải hết tất cả tội nghiệt đời này, họ mới có thể tiến vào lục đạo luân hồi với một linh hồn hoàn toàn mới, người có được thứ năng lực đó quả thật không phải người thường.

 

"An tâm đi, tôi không oán trách các người." Hắn nói, nhìn theo từng tia sáng dần biến mất trước mắt hắn.

 

Thứ năng lực này đã có từ nhỏ, tồn tại tư nhiên như chính hơi thở, hắn chưa từng tìm tòi nghiên cứu, lúc thấy những linh hồn phiêu đãng không nơi nương tựa thì giúp họ một chút, bất luận là người hay động vật nhỏ.

 

Cả cái sân lại trở về vẻ hắc ám, hoang vu vốn có của nó, hắn đứng dậy, lặng lẽ ra ngoài, đóng cửa, một mình bước đi trên đường.

 

Gió đêm đầu thu thổi tới, có chút lạnh lẽo, ngay cả trái tim trống rỗng cũng hơi lạnh đi.

 

Từ bây giờ, thực sự chỉ còn lại mình hắn rồi.

 

Bên dưới đèn đường, là một bóng dáng lẻ loi, cô độc.

 

Ngay đêm đó...

 

Những tia sáng xanh nhạt dần tụ lại, đến khi ánh sáng tản đi rồi, một bóng người nhỏ bé xuất hiện trên giường, không chút bất ngờ, hơn nữa, lần này người đó còn trực tiếp nằm úp sấp lên thân người đàn ông đang ngủ say.

 

"Thật quá đáng..." Cô cúi đầu lẩm bẩm.

 

Viện trưởng tặng quà, hắn nhận.

 

Mỹ nữ mời hắn ăn cơm, hắn nhận lời.

 

Thậm chí, ngay cả những người nhà đối xử với hắn tệ đến không thể tệ hơn, hắn cũng có thể dùng năng lực của bản thân mà hóa giải đau thương cho họ, tiễn họ đến cầu Nại Hà.

 

Vậy mà, hết lần này tới lần khác, thái độ đối xử với cô lại hoàn toàn khác biệt! Không thèm để ý tới cô, không nhận quà của cô, ngay cả ngày sinh nhật 20 tuổi quan trọng đến vậy, hắn cũng không chịu gặp cô.

 

"Phượng Diêu, Phượng Diêu, Phượng Diêu..." Cô lẩm bẩm gọi một lần lại một lần, mỗi một lần gọi, cô lại hôn lên môi hắn một cái: "Đừng đối xử với ta như vậy mà..."

 

Cô rất chán nản, cũng rất suy sụp, cô sắp khóc rồi, hắn không thấy sao?

 

Rõ ràng người đối xử với hắn tốt nhất, quan tâm hắn nhất chính là cô, nhưng sao hắn lại có thể tha thứ cho tất cả mọi người, chỉ chán ghét mỗi cô? Không công bằng, hắn thật thiên vị!

 

Hại cô hằng năm đều chỉ có thể ẩn thân mà ở bên cạnh hắn, cả một ngày, nhìn hắn đối xử tốt với tất cả mọi người, chỉ riêng cô, không thể đến gần hắn.

 

Không thể làm gì khác hơn là chờ đến đêm, tự mình trở lại thăm hắn.

 

"Ta rất nhớ ngươi..." Chỉ mút hôn thôi thì không đủ để cô thỏa mãn, cô đưa tay lần mò vào trong quần áo, lướt lên từng đường cong cơ thể người đàn ông, cảm nhận sự ấm áp của làn da, hoàn toàn không chút ý thức mình đang thừa dịp người ta ngủ say mà giở trò, hiển nhiên là hành vi của dâm tặc.

 

Sờ đủ, cũng hôn đủ rồi, cô mới thỏa mãn mà than thở một tiếng, tựa vào hõm vai hắn, giống như trước đây.

 

Trước kia, mỗi khi cô ăn vạ mà dán vào người hắn, hắn chưa bao giờ tức giận, luôn dành cho cô sự nuông chìu vô hạn, sau đó lại dùng đôi tay vừa ấm áp lại vừa dịu dàng kia, nhẹ nhàng vuốt ve tóc cô, đầy yêu thương và chìu chuộng.

 

Đã lâu lắm rồi hắn không làm thế với cô...

 

Ngón tay mềm mại nhẹ nhàng mơn trớn từng đường cong kiên nghị trên mặt hắn, rơi xuống cánh môi mím chặt, day nhẹ tới lui, lẩm nhẩm nói: "Ngươi không vui sao?"

 

Đã rất lâu rồi hắn không cười, trong con ngươi cô tịch ấy luôn là vẻ hờ hững không ấm không lạnh, không chút gợn sóng.

 

Để hắn quay về đây, là sai sao?

 

Năm đó dẫn hắn đi, chẳng qua là vì không muốn hắn tiếp tục ở lại cái nơi không người thương yêu đó, vừa phải chịu hết khinh miệt còn phải bảo vệ họ bình an, tuy hắn không thèm để ý, nhưng đại tiểu thư cô lại không thấy thoải mái!

 

Cô biết rất rõ, hắn đi rồi, những người đó sẽ khó thoát tử kiếp, nhưng cô vẫn làm như vậy.

 

Trong lòng cô hắn quan trọng hơn tất cả mọi thứ, cô tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai làm tổn thương đến hắn, cô muốn cho loài người tầm thường đó thấy rõ, sai lầm của họ lớn đến mức nào!

 

Lúc nhìn bọn họ chết trước mặt mình, tuy có thể cứu nhưng cô lại không muốn cứu, ai bảo bọn họ dám đối xử như thế với người cô kính trọng và yêu thương nhất.

 

Nhưng mà... sai rồi sao? Mặc dù trong quan niệm của cô, sinh tử cũng chỉ là một lần luân hồi chuyển thế, giống như đánh xong một ván cờ thì xếp quân đánh lại lần nữa vậy, không có gì lớn, nhưng cô quên, bây giờ hắn là người, quan niệm của loài người vẫn có sự khác biệt...

 

Mặc dù Phượng Diêu luôn lạnh nhạt với mọi thứ, nhưng họ vẫn là người thân ruột thịt của hắn trong kiếp này, họ mất rồi, hắn chỉ còn lại một mình.

 

Hắn không vui là vì vậy sao?

 

Có phải nếu cô chịu cứu họ, hắn sẽ vui vẻ hơn không?

 

Tôn Y Nỉ thở dài một hơi, miễn cưỡng dựa vào vai hắn, hai cánh tay vòng quanh thắt lưng hắn.

 

Loài người thật phiền phức, cứ không ngừng luân hồi chuyển kiếp, cô phải tốn bao công sức mới tìm được kiếp này của hắn, vốn muốn bảo vệ hắn thật tốt, nhưng sao lại khó đến vậy...

 

***

back top