Truyện Trọng Sinh

Chương 3

Phượng Diêu suy tư mấy ngày, sau đó vào một buổi trưa trời ấm, hắn quay lại phố Khởi Tình lần nữa.

 

Viện trưởng nói, hi vọng hắn có được cuộc sống riêng của mình, nếu nhất định phải rời khỏi cô nhi viện, vậy thì, hắn muốn bắt đầu từ chỗ này.

 

Hắn ra đời ở đây; nơi này, đã từng là nhà của hắn.

 

Hai ngày nay, hắn đã mở sổ tiết kiệm ra đánh giá một chút, từ lúc mười tám tuổi, viện trưởng đã không chịu nhận tiền của hắn nữa, tích lũy đến giờ cũng đã được một khoản không nhỏ, hắn lại không biết phải dùng nó vào việc gì, giờ lấy đi mua lại căn nhà của hắn cũng tốt.

 

Hắn đến nhà số 56 cách vách để dò xét một chút xem hiện tại người đứng tên chủ quyền căn nhà này là ai, làm cách nào để liên lạc?

 

Vị hàng xóm kia quan sát hắn từ trên xuống dưới một lần, nói với giọng thăm dò: "Nhìn cậu... có vẻ không giống là người gan lớn."

 

Dáng vẻ tuấn tú thanh thoát, ánh mắt không nóng không lạnh,... kiểu người lịch thiệp thế này có thể chịu được mấy lần kinh sợ?

 

Hắn hỏi cái gì? Đối phương lại đang trả lời cái gì?

 

Mi mắt Phượng Diêu cau lại.

 

"Cậu chưa từng nghe chuyện căn nhà đó có quỷ sao?" Phàn Quân Nhã tốt bụng tiết lộ tình báo. Dù sao đây cũng chả phải bí mật, tùy tiện hỏi thăm là biết.

 

Phố Khởi Tình quái hợp quái, chỉ có người thích hợp... mới vào ở được, nhưng cái nhà kế bên này sau khi xảy ra thảm án diệt môn thì cả căn nhà đều bị bỏ hoang, ngày càng âm u.

 

Người nào nghe đều thấy da đầu tê dại, còn ai dám vào ở chứ?

 

Rốt cuộc Phượng Diêu cũng biết ánh mắt quái dị của đối phương là có ý gì: "Cảm ơn ý tốt của anh, tôi muốn nói chuyện với chủ nhà."

 

Hù đến vậy rồi mà vẫn chưa chạy sao!

 

Chẳng lẽ... hắn sẽ là vị quái nhân cuối cùng của phố Khởi Tình trong truyền thuyết?

 

Phàn Quân Nhã sợ hãi than một tiếng, mặc dù rất hy vọng có thật nhiều hàng xóm để phố xá náo nhiệt thêm một chút, nhưng vẫn không thể đánh mất lương tâm mà không khuyên hắn một tiếng: "Cô ta ở căn nhà cuối cùng trong hẻm. Cho dù cậu muốn mướn nhà hay mua nhà, nếu muốn tiếp xúc với nữ ma đầu coi tiền như mạng đó, tôi khuyên cậu phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, cô ta là ma cà rồng, không hút khô giọt máu cuối cùng của cậu chắc chắn sẽ không bỏ qua." Đây là lời khuyên của người từng trải qua cảnh đầu rơi máu chảy là anh, cái cô gái cay nghiệt đó, lương tâm đã hoàn toàn bị chó tha mất rồi!

 

Xem ra, quan hệ giữa vị chủ nhà với mọi người này không được tốt lắm.

 

Phượng Diêu đi theo chỉ dẫn, tìm được căn nhà cuối ngõ, ấn chuông cửa.

 

"Phượng Diêu..." Cửa vừa mở ra, hắn còn chưa kịp nhìn rõ là chuyện gì, một bóng dáng đã vội nhào vào lòng hắn.

 

Hắn giật lùi hai bước, một tay giữ chặt cửa mới miễn cưỡng đứng vững được, cùi đầu cau mày nhìn cô gái quấn chặt tay chân vào người mình như gấu koala.

 

"Tôn Y Nỉ?!" Sao lại là cô ấy?!

 

"Đúng đó đúng đó, rốt cuộc cậu cũng chịu gặp tôi!"

 

Hoàn toàn không bị dáng vẻ hí hửng và nụ cười tươi rói của cô ảnh hưởng, hắn lạnh mặt "tách" cô ra khỏi người mình.

 

"Phượng..." Cô bất mãn bước lên, hắn lại theo đó mà lùi lại.

 

"Tôi có việc muốn nói với chị, đừng có động tay động chân."

 

Lần thứ nhất là do hắn không kịp đề phòng, hắn tuyệt đối sẽ không cho cô cơ hội làm thế lần nữa.

 

"Tôi biết cậu muốn nói chuyện gì, đây." Cô đã giúp hắn chuẩn bị xong hết từ sớm.

 

Hắn nghi hoặc cầm lấy túi giấy cô đưa tơi, bên trong rõ ràng là văn bản chủ quyền nhà đất, hơn nữa, người đứng tên lại là Phượng Diêu.

 

"Tôi biết cậu sẽ trở lại." Nếu hắn đã lựa chọn ra đời ở đây, cô sẽ nghe theo hắn, mua lại toàn bộ nhà trong con ngõ này, yên lặng chờ hắn quay về.

 

"Đây là quà sinh nhật 20 tuổi tôi tặng cậu, thích không?"

 

Phượng Diêu trầm mặc hồi lâu, khuôn mặt không rõ vui giận, nhưng, cuối cùng vẫn nhận.

 

Đây là lần đầu tiên hắn nhận quà của cô trong suốt mười mấy năm qua, Tôn Y Nỉ vui mừng quá đỗi, vừa định động tay động chân lần nữa thì một quyển sổ tiết kiệm được đưa tới, phá hỏng chuyện tốt của cô.

 

"Tôi không biết giá thị trường của mấy căn hộ này, đây là tất cả tiền để dành của tôi, nếu không đủ thì làm ơn nói cho tôi biết."

 

"Tôi đã nói là tôi tặng cậu..." Hắn không nghe rõ sao? Ai muốn tiền của hắn chứ!

 

"Vô công không nhận lộc."

 

"Ai nói! Chúng ta, chúng ta..." Cô nợ hắn, quả thật là không bao giờ trả hết được chưa?

 

Muốn nói, lại không biết phải nói thế nào, cô ảo não trừng hắn.

 

"Chị không phải là gì của tôi hết, tôi sẽ không nhận món quà lớn này."

 

Mới lạ đó! Cho dù là quà nhỏ hắn cũng không chịu nhận, không phải sao?

 

Vấn đề cốt lõi từ trước đến giờ không phải là quà lớn hay quà nhỏ, mà là người tặng, chỉ cần là cô tặng, hắn đều xem thường.

 

Hắn nói, cô không phải là gì của hắn hết...

 

Giọng nói thật lạnh lùng, thật xa cách.

 

"Phượng Diêu, cậu cứ nhất định phải đối xử với tôi như thế sao?" Cô buồn bã nhìn hắn.

 

Vậy mà, hắn lại để sổ tiết kiệm xuống, không thèm liếc cô thêm một cái đã xoay người đi mất.

 

Thật sắt đá mà!

 

Dòng phụ đề "Hết kịch" được giơ lên, người xem từ những góc khác nhau bắt đầu ùa ra.

 

Không phải do người ở phố Khởi Tình nhiều chuyện, mà thật sự là nhiều năm vậy rồi, bà chủ nhà xinh đẹp kiêu ngạo, làm việc gì cũng suông sẽ của bọn họ từ trước đến nay chỉ có ăn hiếp người khác, đã bao giờ thấy cô ăn nói khép nép, nịnh hót ai đâu? Khó trách mọi người đều vây đến xem, còn muốn xếp nó vào một trong những chuyện kỳ lạ hằng năm của phố Khởi Tình.

 

"Tôi nói này... bà chủ Tôn, cô đang tư xuân sao?" Không thể trách miệng của Phàn Quân Nhã cay độc, thân là khổ chủ từng bị bóc lột, ông có thể nhịn không đốt pháo ăn mừng đã là nhân đạo lắm rồi, hơn nữa vở kịch trước mắt này rõ ràng có tên là bao nuôi đàn ông, còn hào phóng tặng nhà nữa chứ, chỉ thiếu chưa quỳ gối cầu xin hắn nhận nữa thôi!

 

Nếu cô gái này thích làm việc thiện đến thế, vậy lúc đầu sao anh lại bị lột mất một lớp da?

 

"Vừa nãy cô ấy... hình như là đang làm nũng?"

 

"Anh cũng thấy sao? Tôi còn tưởng rằng chưa tới rằm tháng bảy, đã nhìn thấy thứ không sạch sẽ...."

 

Bọn họ anh một câu tôi một câu, không xem ai ra gì, vô tư thảo luận!

 

Lâm Giang được xem là người có lương tâm nhất, nhẹ nhàng đi tới bên người cô, hỏi: "Nỉ Nỉ, chị có sao không?"

 

Bộ dạng của cô nhìn như muốn khóc, trước giờ cậu chưa từng thấy tâm tình cô tồi tệ đến vậy, xem ra người này có ảnh hưởng rất lớn đối với cô.

 

"Người kia..." Lâm Giang liếc mắt nhìn theo hướng người đàn ông kia rời đi. "Không phải là cháu trai của bà cụ Thái sao? Có vẻ như hắn rất ghét cô."

 

"Không phải là cô làm cho nhà người ta diệt môn đấy chứ?" Khấu Quân Khiêm kinh ngạc kêu lên.

 

"..." Cái suy đoán không não gì thế này, hoàn toàn không có ai muốn hưởng ứng theo hắn.

 

"Hay là...làm cho người ta to bụng, sau đó lại không chịu trách nhiệm?" Hai chị em sinh đôi nghiêng đầu suy nghĩ, bình thường trong phim đều diễn như vậy.

 

".." Tốt nhất là cô làm cho Phượng Diêu to bụng!

 

"Hoặc là..."

 

"Được rồi, ngừng lại!" Không thể chịu được mấy cái giả thuyết khoa trương không đâu ra đâu của mọi người, cô buồn bực nói thật: "Tôi chỉ là... dẫn hắn rời nhà lúc hắn sáu tuổi, sau đó gửi hắn ở cô nhi viện thôi..."

 

Có gì nghiêm trọng lắm đâu, cái cô nhi viện đó từ viện trưởng cho đến người quét dọn đều rất hòa ái dễ gần, có thể cho hắn ngập tràn tình yêu, tốt hơn nhiều cho với những kẻ mang danh người thân kia, thật mà! Cô đã dò xét kỹ rồi, cô để cho nhiều người thương yêu hắn, quan tâm hắn như thế, rốt cuộc có chỗ nào không tốt chứ?!

 

Cả hiện trường đều lặng ngắt như tờ.

 

Mọi người nhất trí dùng ánh mắt không thể tin được nhìn cô chằm chằm, sau đó, cứ như thể nói thêm một câu cũng cảm thấy lãng phí nước miếng, từng người một đều lắc đầu rồi xoay người rời khỏi.

 

Này, này, đây là cái phản ứng gì chứ! Cô cũng có nỗi khổ mà, cô cũng có muốn đâu chứ...

 

"Nỉ Nỉ..." Lâm Giang muốn nói lại thôi.

 

"Sao?" Vốn đang mong chờ cậu bé thiện lương nhất phố Khởi Tình an ủi mấy câu, ai ngờ...

 

"Chị thật.. thật quá đáng!" Nếu Ninh Dạ vứt bỏ cậu như thế, cậu nhất định ói đầy ba thùng máu sau đó đau lòng mà chết.

 

"..." Ngay cả em trai Lâm Giang đáng yêu khi trước của cô cũng đã quay lưng với cô rồi.

 

Nghiêm trọng đến thế sao?

 

... Được rồi, cô thừa nhận, khi hắn biết cô muốn để hắn lại đó thì vẻ mặt của hắn quả thật rất bi thương, mà cô thì cũng có chút lòng lang dạ sói, vờ như không nhìn thấy.

 

Từ nhỏ hắn đã không phải là đứa trẻ thích lấy tiếng khóc để biểu đạt tâm trạng của mình, mỗi khi cảm thấy đau khổ, hắn luôn giấu kín trong lòng, yên lặng mà nhìn hết thảy mọi chuyện.

 

Cô vẫn nhớ rất rõ, lúc từ biệt hắn mở to hai mắt, trầm mặc nhìn cô, ánh mắt chưa từng rời khỏi cô một giây một phút, nhưng mà, cô vẫn xoay người đi.

 

Cô nói, mỗi năm vào ngày sinh nhật hắn, cô sẽ trở lại thăm hắn.

 

Đến cuối cùng, hắn vẫn mở miệng trả lời, nhưng lại là, tôi không muốn nhìn thấy chị nữa.

 

Cô không nghĩ rằng hắn nghiêm túc, nhưng mười mấy năm qua, quả thật hắn chưa từng muốn gặp cô lấy một giây, mỗi lần đều là cô mặt dày mày dạn sáp tới, mới có thể miễn cưỡng ở cạnh hắn trong chốc lát...

 

"Phượng Diêu, Phượng Diêu..." Ngươi thật... không bao giờ... muốn để ý đến ta nữa sao?

 

Hắn đã từng rất lưu luyến cô.

 

Khi cô mang theo nụ cười rực rỡ, ôm hắn vừa chào đời vào ngực, nói với giọng vừa chua xót vừa lưu luyến: "Rốt cuộc cũng tìm được ngươi rồi, ta đã tìm rất lâu, rất lâu..." Hắn cảm thấy tim mình rất đau.

 

Rõ ràng hắn mới là người cần được bảo vệ, chỉ cần cô dùng sức một chút thôi là đứa trẻ yếu ớt như hắn sẽ vỡ tan tành, nhưng giây phút đó, hắn lại cảm thấy cô mới là người cần được bảo vệ, hắn rất muốn ôm chặt cô vào ngực để mà che chở, yêu thương.

 

Đương nhiên, hắn không làm được. Những lúc đó đều là cô bảo vệ hắn trong ngực, giống như đang bảo vệ một thứ gì đó vô cùng quý giá, sợ hắn biến mất lần nữa.

 

Khi hắn bị cha mẹ coi thường thì cô ngồi trong góc chơi với hắn, kiên nhẫn đối thoại với đứa chỉ mới vừa bi bô tập nói như hắn.

 

"Phượng, Diêu, em tên là Phượng Diêu đó."

 

Ừ, cô nói vậy, thì là vậy.

 

"A nha..." Vậy, còn chị?

 

"Chị hả, Nỉ Nỉ, trước kia em đều gọi chị như thế." Cô cười giải đáp nghi vấn của hắn.

 

"Nha nha nha..." Vậy, chúng ta có quan hệ thế nào?

 

"Chúng ta hả, là chủ tớ."

 

Thế ra, cô là chủ của hắn sao? Thế nên cô mới có thể canh lúc hắn vừa mở mắt, đã xuất hiện bên cạnh hắn, nhét hắn vào dưới đôi cánh của cô mà che chở.

 

Cô luôn hiểu được suy nghĩ trong lòng hắn, khi đó bọn họ thường ngồi trong góc để tiến hành cuộc đối thoại chỉ có riêng họ mới hiểu, người hắn để ý nhất là cô, ngoài cô ra, hắn không đếm xỉa đến ai khác.

 

Vì vậy, người nhà bắt đầu hoài nghi hắn mắc chứng tự kỷ.

 

Nhưng hắn thờ ơ, hắn không muốn giải thích.

 

Người khác không biết cũng không sao, tự hắn biết là được.

 

Bị ngộ nhận là đứa câm thì có sao? Đối mặt với những người khác, quả thật hắn chả biết phải nói gì.

 

Cô luôn cưng chìu hắn, cẩn thận nâng niu và che chở hắn, không để hắn chịu chút xíu tổn thương nào, đối với một người chủ mà nói, cô làm thế là đã tận hết chức trách rồi.

 

Nhưng mà, hắn phải làm gì để báo đáp cho cô đây?

 

"Em đó, chỉ cần sống thật tốt, là được rồi."

 

Có thật chỉ vậy là được rồi không?

 

Không biết là từ lúc nào, có lẽ là... từ sau khi hắn mở miệng cất tiếng gọi đầu tiên, cô đã không còn... ở cạnh hắn mỗi ngày nữa, mà đổi thành một năm một lần.

 

Theo thời gian, hắn ngày càng hiểu biết thì cô cũng ngày càng xa cách với hắn, rồi sau đó, thậm chí cô còn vứt bỏ hắn. Nếu biết có một ngày sẽ như thế, hắn nguyện cả đời không bao giờ mở miệng nói chuyện.

 

Chắc cô không hề biết, khi cô hỏi hắn - chị dẫn em đi có được không?

 

Hắn gật đầu, khoảnh khắc khi hắn đặt tay mình vào tay cô, hắn cũng đã giao phó tất cả tình cảm và nỗi niềm quyến luyến của mình vào đó, bất luận là tình thân, ơn nghĩa, hay là... một thứ tình cảm nào đó to lớn hơn thế.

 

Nhưng cô lại không hiểu, buông tay hắn ra, cũng buông bỏ tất niềm tin của hắn.

 

Có một khoảng thời gian, ngay cả chính hắn cũng phải tự hoài nghi, có phải hắn thật sự là ác quỷ chuyển thế hay không? Cho nên người thân của hắn vì tự bảo vệ mình, không thể giữ hắn lại được, ngay cả cô... cũng càng ngày càng sợ, sợ hắn đem đến tai họa, sợ sẽ bị hắn làm hại.

 

Hắn không cách nào ép mớ suy nghĩ đó ra khỏi đầu được. Hắn biết mình không phải người bình thường, chả có người bình thường nào có được trí nhớ từ lúc mới sinh cả, lại còn có cả một vài năng lực không thể giải thích mà những người bên cạnh không có nữa chứ. Mà chính vào lúc ấy, cô cũng như đang sợ hãi điều gì đó, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, bắt đầu giữ khoảng cách với hắn...

 

Hắn không phải kẻ ngốc, hắn cũng nhận ra được cô đang trốn tránh.

 

Nếu đã ruồng bỏ hắn như thế, cần gì phải buông lời hẹn ước một năm? Không bằng cứ thế buông tay, đến lúc bạc đầu cũng không gặp lại, chẳng phải sẽ càng gọn gàng, dứt khoát hơn sao?

 

Thế nhưng, hết lần này tới lần khác, cô lại cứ cố ra vẻ quyến luyến, không nỡ buông tay. Đến tận bây giờ, cô vẫn luôn nhớ rõ ngày sinh của hắn, luôn chạy đến từ sáng sớm, tha thiết chờ mong hắn sẽ thay đổi tâm ý, bằng lòng gặp cô.

 

Hắn thật sự không hiểu được cô.

 

Làm việc thì lạnh lùng, tàn nhẫn, vẻ mặt lại quyến luyến, thương yêu, còn lời nói thì mẫu thuẫn đến tột cùng...

 

"Còn đứng ngơ ngác ở đó làm gì, những thứ này phải xử lý thế nào?"

 

Một tiếng gọi cắt ngang mới suy nghĩ của hắn, hắn quay đầu lại, thấy Phàn Quân Nhã đang lôi từng thùng đồ ra khỏi nhà kho.

 

Những người này tuy bị mấy hàng xóm xung quanh nói là quái dị, nhưng kỳ thật lại là những hàng xóm tương lai rất có tình nghĩa, cứ khăng khăng đòi giúp hắn dọn dẹp nhà mới cho bằng được, hắn có muốn từ chối cũng không từ chối được... ngoại trừ một người, mà người đó, lúc này đang bị chặn lại trước cửa, buồn bã cắn khăn tay.

 

Phượng Diêu bước tới mở thùng giấy ra, vẻ mặt đờ đẫn.

 

Là những món đồ chơi dành cho con nít, tất cả đều là của Tôn Y Nỉ mua, cô nói mấy cái thứ được gọi là "trò chơi trí tuệ" này quả thực là đang làm nhục hắn, chỉ để hắn giết thời gian mà thôi.

 

Thật ra thì cha mẹ hắn chưa từng mua cho hắn thứ gì, những ngày không có cô bên cạnh, hắn đều lặng lẽ ngồi chơi trong góc, lặng lẽ chờ cô.

 

"Giữ lại đi." Trước khi bản thân kịp ý thức, lời nói đã trôi tuột ra khỏi miệng.

 

Mất một tuần lễ để dọn dẹp, sắp xếp lại nhà mới, hắn chính thức dọn vào ở, trở thành một thành viên của phố Khởi Tình.

 

Thời tiết đầu thu cũng giống như sắc mặt của mẹ kế vậy, nói đổi là đổi ngay.

 

Một tia sét đánh xuống, chả thèm màng đến phút trước ánh nắng vẫn còn chói chang, giây tiếp theo trời đã mưa như trút nước. Phượng Diêu vừa nói chuyện với Hướng Duy Hoan xong, giờ bị vây ở tầng trệt công ty chả thể nhúc nhích.

 

"Có muốn tôi tiễn anh một đoạn hay không?"

 

Hắn chuyển mắt: "Có làm phiền cô không?"

 

"Không sao, tôi rất vui lòng." Hướng Duy Hoan cười đáp.

 

Cô theo đuổi hắn, biểu hiện rất rõ ràng, cũng không hề che giấu cảm tình dành cho hắn, chỉ cần là người có mắt thì đều nhìn ra được, Phượng Diêu không phải người ngu, đương nhiên cũng không thể không biết.

 

Cô lớn hơn Phượng Diêu sáu tuổi, nhưng chả có ai để ý đến chuyện này, hắn chững chạc lại điềm tĩnh, không hề có vẻ bộp chộp, non nớt của thanh niên mới lớn, sổ tuổi của hắn dường như cũng chả có ý nghĩa gì mấy.

 

Cô từng mấy lần dò xét mời hắn đi ăn dưới danh nghĩa công việc, sau đó lại bắt đầu dùng danh nghĩa cá nhân mà mời hắn đi xem kịch, nghe nhạc.... Phượng Diêu không từ chối, hai bên đều ngầm hiểu với nhau, nếu thuận lợi, có lẽ họ sẽ có thể phát triển thành một mối quan hệ hoàn toàn mới...

 

Vì để cảm ơn cô đã đưa hắn đi nhờ một đoạn, cô lại thuận miệng nói câu "chưa từng thấy anh xuống bếp", thế nên họ thuận đường ghé qua siêu thị mua thức ăn, sau đó hắn giữ cô lại dùng bữa tối do đích thân hắn nấu.

 

Lúc ra về thì mưa đã nhỏ hạt, hai người đứng chung dưới một chiếc ô, hắn tiễn cô vào xe, đưa mắt nhìn theo bóng Hướng Duy Hoan rời đi, sau đó mới xoay người đi trở vào nhà.

 

"Nỉ Nỉ, chị đang nhìn cái gì thế?"

 

Cửa nhà số 58 mở ra, Lâm Giang ở trong nhà đợi hoài chả thấy ai, mới phát hiện cô đứng ở trước cửa, ngẩng người nhìn cửa nhà 54 đang đóng chặt.

 

"Ninh Dạ đã chuẩn bị sẵn bắp rang rồi, chị có muốn vào xem phim chung không?"

 

Tôn Y Nỉ đột nhiên tỉnh lại: "Không rãnh! Tôi còn có chuyện quan trọng hơn cần làm."

 

Chớp mắt một cái, cô đã không còn bóng dáng.

 

"Quái lạ, năm phút trước không phải còn nói là rãnh tới mức phải đi bắt muỗi để giao phối sao..."

 

Tôn Y Nỉ đến gặp Nguyệt lão một chuyến.

 

Cô đột nhiên nhớ ra, có một việc vô cùng khẩn cấp, không có được đáp án thì không xong.

 

Đối mặt với lời ép hỏi của cô, Nguyệt lão thở dài một cái.

 

"Nha đầu, ngươi biết rõ thân phận của hắn hơn ta mà, nhân duyên của hắn sao ta có thể nhúng tay vào được?"

 

"Nhưng mà, bây giờ hắn là phàm thai, nhân duyên của người phàm không phải đều do ngươi quản hay sao?" Cô cho là vậy, nên mới đến hỏi xem nhân duyên đời này của Phượng Diêu được buộc vào với ai.

 

Nguyệt lão cảm thấy đau đầu, xoa trán: "Mặc dù hiện tại hắn là phàm thai, nhưng bản chất của hắn vẫn là thiên nhân, hắn chỉ không vào tiên tịch thôi, nếu tính kỹ ra, hắn còn hơn ta vài cấp lận đó."

 

"Cho nên, ý của ngươi là trong sổ nhân duyên không có tên của hắn?" Cô bán tín bán nghi nhìn lão.

 

Ai mà không biết cái cô nàng này say mê chủ tử say đến mức mất cả lý trí, dám vì chủ tử mà đến uống rượu với Chung Quỳ, để rồi phải say mèm tận 30 ngày, thậm chí còn vì tìm kiếm ngàn năm không thể nhịn nỗi, trực tiếp ra tay đánh ngất Phán quan để tra sổ sinh tử, mới tra được nơi chủ tử đầu thai trong kiếp này, cục u trên đầu phán quan đến giờ vẫn còn nổi rõ đó...

 

Nghĩ đến những hành vi điên cuồng của vị mỹ nhân này, nếu lão dám se tơ hồng giúp Phượng Diêu, sau này có đến Linh sơn tìm Phượng Diêu uống hai chén tuyệt đối sẽ bị cô cầm chổi đuổi đánh, nha đầu này đã ghi hận rồi!

 

Lão trực tiếp mở sổ nhân duyên ra cho cô tự nhìn, quả nhiên là trắng bóc.

 

Nhân duyên của thiên nhân không phải thứ Nguyệt lão có thể chi phối, trừ khi do chính hắn tự nguyện, nếu không dù có ngàn sợi tơ hồng cũng không thể trói được.

 

Tôn Y Nỉ lấy được đáp án cô muốn, còn tệ hơn là không có đáp án nữa.

 

Ý tứ của Nguyệt lão là, có thể cả đời hắn cũng không có duyên phận, cũng có thể một lúc nào đó hắn sẽ thuộc về một cô gái khác, một khi tình cảm nảy sinh, tên của hắn sẽ tự động hiện lên trên sổ nhân duyên.

 

Tình duyên của hắn là do hắn tự mình nắm giữ, trừ khi hắn tự cam tâm tình nguyện thuộc về một cô gái, nếu không thì Nguyệt lão không cách nào chi phối được.

 

Lúc đầu cô cũng chỉ định đi điều tra một chút xem hắn và Hướng Duy Hoan có nên duyên hay không, lại hỏi xem kết quả thế nào. Không thể không thừa nhận, quả thật cô rất hoảng, cô không cách nào tưởng tượng được cảnh tượng hắn giang rộng vòng tay mà ôm cô gái khác...

 

Nhưng chẳng may, chẳng may hắn động lòng, yêu Hướng Duy Hoan, vậy phải làm sao? Đây không phải là kết quả mà cô muốn, tìm lâu như vậy, không phải để xem hắn và người khác có đôi có cặp!

 

Cô thật sự sợ hãi. Trong khoảng thời gian này, nhìn hắn và Hướng Duy Hoan ra vào có đôi, cùng dạo phố, cùng hẹn hò, nhưng lúc đối xử với cô lại luôn xa ngoài ngàn dặm, ánh mắt nhìn cô vĩnh viễn luôn lạnh lùng, xa cách...

 

Làm thế là không công bằng, hắn bằng lòng phát triển tình cảm với bất kỳ ai, lại không chừa cho cô chút cơ hội nào!

 

Chẳng lẽ, chẳng lẽ cô phải trơ mắt nhìn hắn đi yêu người khác, ân ái dắt tay nhau đi đến đầu bạc răng long hay sao?

 

Phượng Diêu, rốt cuộc là ngươi muốn ta phải làm sao đây...

 

Cô sao vậy?

 

Hắn ngồi cạnh cửa sổ, sau cơn mưa, gió đêm mang theo hơi nước và sự lạnh lẽo, đối với một người sợ nóng như hắn, thời tiết thế này rất thoải mái, hắn rót một bình trà, chọn lấy một quyển sách để đọc, lúc đầu hắn chỉ định yên lặng ngắm nhìn cảnh đêm, lại bị cô quấy phá khiến cho tâm thần không yên.

 

Có vẻ cô đang sốt ruột và bất an.

 

Nhìn từ cửa sổ lầu hai xuống, cô đã chần chờ trước cửa nhà hắn được hai giờ rồi, từ lúc cô vừa tới thì hắn đã chú ý.

 

Hắn đã dọn đến đây được một tháng, trong một tháng này, ngày nào cô cũng đến, chuẩn bị sẵn chi phí ăn mặc, ở cho hắn, nhưng lần nào hắn cũng từ chối, đóng sầm cửa lại trước mặt cô.

 

Cô luôn không sợ bị từ chối, tính nhẫn nại còn cao hơn cả Tiểu Cường, vì vậy lúc này đây hắn cũng cho là cô muốn đưa thứ gì đó cho hắn, nhưng hai giờ trôi qua, cô vẫn chỉ đi đi lại lại, không hề ấn chuông cửa.

 

Rốt cuộc là cô bị cái gì thế nhỉ? Định đào một cái rãnh bùn trước cửa nhà hắn sao?

 

Dù không muốn thừa nhận thì quả thật, hắn có thể cảm nhận trược tâm tình của cô, có lẽ kiếp trước mình là nô tài của cô thật, luôn đặt cảm nhận của chủ tử lên làm ưu tiên hàng đầu... Lúc này đây, hắn biết trong lòng cô đang lo sợ và bất an.

 

Sợ hãi? Cô gái luôn luôn làm việc tùy hứng, không sợ trời không sợ đất như cô, cũng biết chữ "sợ" viết thế nào sao?

 

Tâm tư cũng dần bị quấy nhiễu đến mức không thể chịu nổi, hắn thở dài, thả cuốn sách trên tay xuống, đứng dậy cầm áo khoác và dù bước xuống lầu.

 

Mấy hạt mưa bụi lất phất không đủ để làm ướt người, nhưng hứng mưa suốt hai giờ liền thì cũng sẽ thấy lạnh, dù hắn có giận cô thì cũng không hi vọng cô vì mình mà bị lạnh.

 

"Phượng Diêu khốn khiếp..."

 

Vừa định chạm tay vào khóa, tiếng mắng chửi đã lọt vào trong tai, hắn khựng lại, không lập tức mở cửa.

 

"A, lỡ lời, lỡ lời, ngươi không có khốn khiếp, tuyệt đối không có, ngươi là chủ tử tốt nhất trên thiên hạ, người khốn khiếp là ta... Ngàn vạn lỗi lầm đều là của ta..." Giọng nói vô cùng ảo não, không nỡ mắng chửi hắn dù chỉ một từ, nháy mắt, trong đầu hắn bỗng hiện lên bộ dáng cắn môi tự trách của cô.

 

Rốt cuộc thì ai là chủ, ai là tớ? Hắn không biết, cũng không cảm thấy việc đó có gì quan trọng, chỉ cảm thấy đáy lòng chua xót.. bởi vì giọng điệu chán nản và suy sụp của cô.

 

"Rốt cuộc thì ngươi muốn ta phải làm gì đây... đừng có không để ý đến ta mà... Phượng Diêu..."

 

Hắn tựa lưng vào cánh cổng lạnh ngắt, chỉ cách một lớp cửa, người bên ngoài kẻ bên trong, lắng nghe tiếng nỉ non câu được câu mất của cô, đến cuối cùng, gần như chỉ còn lại tiếng lầm bầm yếu ớt không thể nghe rõ.

 

Đến tận bây giờ, mình đang cố gắng kiên trì vì điều gì? Hắn tự hỏi.

 

Đối với hắn mà nói, sự tồn tại của cô luôn có ý nghĩa đặc biệt hơn bất kỳ ai, thậm chí còn quan trọng hơn cả người nhà của hắn.

 

Vậy thì tại sao hắn phải tuyệt tình đến vậy, một mực chối từ sự quan tâm của cô, làm khó cô, cũng làm khó chính mình?

 

Hoặc giả, hắn đang chờ đợi điều gì?

 

Đợi cô chính miệng thừa nhận lỗi lầm với hắn? Đợi cô nói ra lời hứa hẹn, đảm bảo, sẽ không bao giờ... bỏ rơi hắn nữa...

 

Hắn đóng chặt mắt, hít sâu một hơi, xoay người mở cửa...

 

Ngoài cửa, đã không còn bóng người.

 

Kiên trì suốt hai giờ, đến phút cuối cùng, lại xoay người tránh né.

 

Không biết là thất vọng hay thở phào nhẹ nhõm, hắn đưa tay đón lấy từng hạt mưa, bật ra mấy tiếng thở dài không thể nghe thấy.

back top