Từ binh lính đột kích bắt đầu Phật hệ đội quân mũi nhọn

Chương 175: Lão A, tôi tới

Editor: trucxinh0505
Thời gian thấm thoát thoi đưa, lịch cuốn mỗi ngày xé một tờ, rất là nhanh.
Trong bất giác, xuân qua hạ đến, rất nhanh đã cuối tháng sáu.
Tô Tề ở học viện chỉ huy lục quân kiếp sống học tập tiến vào giai đoạn cuối cùng đếm ngược.
Bất quá mấy chuyện kế tiếp như, tốt nghiệp, trao quân hàm, trở về bộ đội.
Khoảnh khắc Tô Tề khua chiêng gõ mõ lên kế hoạch chuẩn bị ở lễ tốt nghiệp cùng mọi người, một người đột nhiên đến, đón anh đi.
Viên Lãng lái xe, tới trường học đón anh.
Tên kia mặc thường phục mùa hạ, treo quân hàm trung giáo, mở cửa chiếc xe phá cách đón.
Viên Lãng một thân đầy chính khí, nhưng trên mặt cười xấu xa, làm người buồn cười, anh ta đi tới trước mặt Tô Tề, đánh giá anh trên dưới vài lần, sau đó nâng tay lên vỗ trên vai anh vài cái, lại đấm một quyền trước ngực anh, lúc này mới vừa lòng nói: “Còn tốt còn tốt, không rỗi phế đi.”
Sau đó kéo anh đi qua một loạt cửa, để Tô Tề đứng đó chui vào chỗ ngồi, phịch một tiếng, cánh cửa nặng nề đóng lại, lúc này mới giương ánh mắt hướng Tô Tề: “Lên xe!”
Tô Tề cũng không khách khí, kéo cửa ghế phụ ra ngồi lên.
Còn chưa thắt đai an toàn xong, khoảnh khắc, Viên Lãng đột nhiên đề xe, xe jeep chuyển hướng mãnh liệt, sau đó gào thét bay nhanh đi, tựa như bắn ra ngoài.
Một bộ động tác này thực cuồng bạo, tựa như có thù oán với xe, làm hai vệ binh đứng gác cửa trợn mắt há hốc mồm, phải một hai ngày chưa có thể phục hồi tinh thần lại.
Trong xe.
Tô Tề thắt đai an toàn xong, thản nhiên ngồi.
Viên Lãng phía trước lái xe rất cuồng bạo, hơn nữa đột nhiên gia tốc hoặc bẻ lái trái phải, bất quá cũng không làm cho Tô Tề ngã trái ngã phải, anh phản ứng thực mau, tay nắm chặt tay vịn, ngồi vững vàng, hơn nữa trên mặt không có kinh hoảng hoặc kinh hách, thần thái như thường.
Mặt khác, anh cũng không cảm thấy tinh thần Viên Lãng biến thái, ánh mắt trước sau như một, bình tĩnh như hồ nước mùa thu.
Viên Lãng dùng dư quang khóe mắt liếc anh một chút, cười càng sung sướng.
Xe chạy được bốn năm km, lúc này Viên Lãng mới quay đầu hỏi Tô Tề: “Thế nào, ở trường học vẫn sinh hoạt bình thường đi?”
“Còn được!” Tô Tề trả lời, vẫn như cũ ngắn gọn, thái độ vẫn đạm nhiên, cũng không bởi vì về sau Viên Lãng là thượng cấp trực tiếp mình mà cố ý lấy lòng anh ta, cũng không có cố ý xa cách, bình đạm trước sau như một.
“Kỳ tập huấn viên mới đã đến đông đủ, còn thiếu một mình cậu, cho nên tôi chỉ có thể đến đón cậu đi trước, chờ cậu dự xong lễ tốt nghiệp, chúng tôi đã tiến hành tập huấn hơn phân nửa!”
Viên Lãng vừa lái xe vừa giải thích.
Lúc này, anh ta lái xe mới thật sự ổn, thực mượt mà, không nhanh không chậm, tựa như một người lái xe lão luyện, không giống người điên lái điên cuồng vừa rồi.
“Ai, sao cậu không đeo quân hàm lên?”
Viên Lãng quay đầu liếc mắt huân chương trên vai anh, hỏi.
Lúc này, huân chương học viên học viện chỉ huy lục quân còn chưa có cử hành nghi thức, cho nên vẫn đeo huân chương học viên, bất quá xét thấy tình huống Tô Tề đặc thù, thượng cấp đã phát quân hàm cho anh.
Sau khi suy xét tổng hợp các phương diện, thượng cấp trao tặng anh quân hàm thượng úy, lấy này khen thưởng anh đã làm ra cống hiến ở học viện chỉ huy lục quân trong thời gian học tập này.
Anh ở học viện chỉ huy lục quân làm ra mấy phương diện cống hiến: Một là phối hợp đám người Tây Môn Xa hoàn thành nhiệm vụ bí mật vài lần; Thứ hai anh cùng các học viên ban thực nghiệm cùng nhau nghiên cứu làm một cái phương diện tương quan lục quân hợp thành lữ, bao gồm biên chế, kết cấu, chỉ huy, chiến thuật chiến pháp, còn có hệ thống dụng binh cờ suy đoán ra vài bộ lưu trình mấu chốt, tuy đây đều có thể xem như lý luận suông, nhưng trước mặt quân ta vẫn có tác dụng chỉ đạo quan trọng tương đương, cho nên đạt được cống hiến nghiên cứu, hơn nữa bị liệt vào cơ mật quan trọng; Thứ ba.....
Xét thấy biểu hiện anh ưu dị, cho nên thượng cấp trao tặng anh quân hàm thượng úy.
Kỳ thật có rất nhiều lãnh đạo đề nghị nhấc quân hàm anh lên, bất quá bị viện trưởng áp xuống, viện trưởng nói tấn chức quá nhanh không phải chuyện tốt, con đường đi từng bước vững chắc mới tốt.
Cho nên, lúc này, anh có thể treo quân hàm thượng úy.
Viên Lãng khẳng định cũng biết chuyện này, nên mới có thể hỏi như vậy.
Tô Tề nghe xong, cười nói: “Treo lên cũng không dùng gì, dù sao các anh lại không nhận?”
“Ách?” Viên Lãng ngẩn ra, có chút kinh ngạc xoay đầu nhìn anh một cái, sau đó mới đem ánh mắt nhìn về phía trước, vân đạm phong khinh nhanh né chiếc xe phía trước suýt tông vào ô tô bọn họ, lúc này mới kỳ quái hỏi: “Cậu giống rất quen thuộc bộ này của chúng tôi?”
“Có chút hiểu biết, dù sao tới chỗ các anh rồi, chúng tôi là thịt trên thớt, mặc các anh mổ xẻ!”
“Móa! Sao liên tưởng chúng tôi khó coi như vậy?” Viên Lãng mắng lên một câu, làm bộ có chút bất mãn, kỳ thật trong lòng âm thầm đắc ý.
Tô Tề quay đầu liếc mắt nhìn Viên Lãng một cái, cười nói: “Bất quá kỳ thật em cũng hiểu được các anh?”
“Cậu có thể hiểu?” Viên Lãng đột nhiên quay đầu nhìn lại.
“Nếu em là anh, em cũng làm như vậy, hơn nữa xuống tay còn muốn ác hơn, tựa như thợ săn trường học vậy!”
“Cậu biết thợ săn trường học?” Cái này làm Viên Lãng có chút chấn kinh rồi.
“Vâng.” Tô Tề gật đầu.
“.....” Viên Lãng không nói nữa, thu ánh mắt trở về.
“Trách không được tiểu tử này vân đạm phong khinh, thì ra còn có chút chướng mắt chỗ bọn họ?” Anh lẩm bẩm nói trong lòng.
Ô tô bay nhanh, một đường chạy tới nơi dân cư thưa thớt.
Mí mắt Tô Tề có chút nặng nề, có chút ngủ gật, anh quay đầu liếc mắt nhìn Viên Lãng một cái: “Viên đội, nếu không để em lái đi?”
“Tôi lái, cậu không biết chỗ!”
Kỳ thật Tô Tề không nghĩ lái xe, mục đích của anh là câu tiếp theo: “Vậy em ngủ một lát.”
“Ừ, cậu ngủ đi!”
Tô Tề dựa vào ghế, nhắm hai mắt lại, chỉ chốc lát sau liền thật sự ngủ rồi.
Một đoạn thời gian này khá vội, giấc ngủ giảm bớt trên diện rộng, đầu tiên là mỗi ngày mài giũa luận văn tốt nghiệp, sau đó lại cùng mọi người nghiên cứu chuyện lễ tốt nghiệp, hơn nữa anh thường thức đêm đọc sách —— sau tốt nghiệp có rất nhiều sách không thể đọc được —— cho nên giấc ngủ ít đi một ít, có chút thiếu ngủ.
Viên Lãng quay đầu nhìn anh một cái, thấy anh ngủ thơm ngọt như thế, lắc đầu, có chút buồn cười, lại có chút bội phục.
Không biết khi nào, Tô Tề ngủ đủ rồi, đôi mắt mông lung mở, lúc này mới phát hiện bản thân đã tiến vào doanh địa Lão A.
Doanh địa Lão A nằm ở một nơi rộng thoáng, bốn phía không có dân cư, non xanh nước biếc, phong cảnh rất không tồi.
Viên Lãng lái xe đến bãi đỗ ngừng lại, sau đó mang Tô Tề đi tới ký túc xá.
Căn cứ Lão A rất lớn, từ bãi đỗ xe đi đến ký túc xá, đường rất xa, phải đi một hồi lâu.
Ở bãi đỗ xe người gần đó rất ít, không mấy người, bất quá dần dần đi đến gần ký túc xá, người dần dần nhiều lên, rất nhiều người nhìn thấy Viên Lãng, đều cười chào hỏi anh, kêu Viên đội Viên đội, những lão binh đó cũng liếc mắt nhìn Tô Tề một cái hoặc vài lần, bất quá những ánh mắt kia không giống nhau, có mang theo hài hước, mang theo loại đặc thù lão binh nhìn tân binh.
Tô Tề từ đầu đến cuối đều thực bình tĩnh, một không có cảm thấy quá mức tò mò, nhìn bộ dạng nơi này không có kích động, thứ hai anh cũng không có khẩn trương, chẳng sợ đối diện gặp được một người là trung úy thượng úy gì đó, anh vẫn luôn bình đạm, không phản ứng đặc biệt.
Viên Lãng mang Tô Tề đi trong chốc lát, phát hiện Tô Tề cũng không phản ứng quá lớn, tựa hồ cảm thấy có chút nhàm chán, không khỏi chủ động nói lên: “Cậu có phát hiện một cái hiện tượng hay không, người nơi này, quân hàm đều rất cao?”
“Phát hiện, vừa rồi gặp được bảy người, một thiếu úy, hai trung úy còn lại đều là thượng úy, thấp nhất là thiếu úy kia.”
Viên Lãng nghe xong, xoay đầu nhìn Tô Tề một chút.
Vừa rồi thời điểm Tô Tề đi theo anh, vẫn luôn an tĩnh, tựa hồ ánh mắt không có nhìn chung quanh, chính là thế nhưng thấy được thân phận những người đó hơn nữa nhớ kỹ quân hàm bọn họ.
“Tiểu tử cậu?” Viên Lãng vui vẻ, tươi cười trên mặt cũng tăng lên vài phần.
Lại đi phía trước vài bước, lúc này anh mới giải thích: “Chỗ chúng tôi đã cơ bản thực hiện chức nghiệp hóa quân nhân, cho nên tùy tiện xách ra một người, đều là sĩ quan cấp uý, thấp nhất cũng là thiếu úy...... A, không đúng, hiện tại có một sĩ quan.”
“Sĩ quan?” Tô Tề sửng sốt, “Không phải là Thành Tài đi?”
Bất quá tuy anh có chút nghi hoặc cũng có chút chờ mong, nhưng trên mặt không có biểu hiện ra ngoài, vẫn bình đạm trước sau như một.
Lại đi phía trước trong chốc lát, lúc này Viên Lãng mới nở nụ cười: “Tới rồi!”
Tô Tề ngẩng đầu nhìn, quả nhiên là một đống tòa lầu xuống cấp, giống như phim truyền hình, mỗi một cửa thang tầng lầu đều có hai vệ binh bắt tay, mỗi một tầng lầu ký túc xá đều an tĩnh, cửa phòng đóng chặt, đương nhiên, cũng có người lặng lẽ mở cửa phòng ra, nhưng mới thò đầu ra, đã bị huấn luyện viên rống lên rụt trở về.
Một cảm giác rất quen thuộc!
Viên Lãng chỉ tòa lầu xuống cấp kia: “Đây là ký túc xá các cậu, bất quá hiện tại ở lâu nhất ba tháng, ít nhất... Liền xem bản lĩnh các cậu, có khả năng một ngày, cũng có khả năng...”
Anh quay đầu nhìn Tô Tề: “Tôi hy vọng có thể nhìn thấy cậu trong ký túc xá kia!” Anh chỉ toàn ký túc xá sạch sẽ bên kia.
“Em tin tưởng nhất định sẽ.” Tô Tề thực bình tĩnh nói.
Viên Lãng cười như không cười: “Sắp chia tay tặng lời khen, tổng hợp tố chất chính là tùy thời tùy chỗ, hết thảy!”
Nói xong, sắc mặt anh ta biến đổi, tựa như những đại sư biến sắc mặt, khoảnh khắc trên mặt đã không có một chút tươi cười, chỉ trầm khuôn mặt rống: “Tề Hoàn —— tề Hoàn ——”
Bất quá rống lên xong anh liền có chút hối hận.
Bởi vì Tô Tề căn bản không đem nơi này để vào mắt, người ta đối với bia là thợ săn trường học... Cho nên nơi này... Ai... Chút xiếc này của mình làm người ta chướng mắt!

back top