Editor: trucxinh0505
Viên Lãng sau khi hô to một tiếng, một nam tử ngăm đen chạy chậm lại.
Dáng người kẻ này cũng không cường tráng, nhưng lại cho người ta một loại cảm giác áp bách cường đại, làn da anh ta đen nhẻm, phảng phất giống đại dương không thấy đáy, bên trong cất giấu một lực lượng không rõ, anh có đôi mắt sáng như tuyết, liếc mắt nhìn qua một cái, phảng phất có thể nhìn thấu người, động tác của anh mạnh mẽ hữu lực, phảng phất giống liệp báo am hiểu đánh lén săn mồi nhất trên thảo nguyên.
Người này chỉ đeo một cái quân hàm trung úy, nhưng một ít quan quân cấp bậc cao hơn đứng trước mặt anh ta, cũng sẽ cảm thấy khí thế yếu đi ba phần.
Đi đến trước mặt, anh ta liếc mắt nhìn Tô Tề một cái, thời điểm nhìn Tô Tề, mặt không biểu tình, lạnh lùng tựa một khối ván sắt, vừa cứng lại lạnh.
Bất quá thời điểm người này quay người nhìn về phía Viên Lãng, liền thay đổi một một chút, công phu biến sắc mặt không khác Viên Lãng vừa rồi, thời điểm nhìn Viên Lãng, vẻ mặt chẳng những đầy ý cười, còn mang theo một chút a dua.
“Tề Hoàn!”
“Đến!”
“Thụ huấn nhân viên đều đến đông đủ?”
“Báo cáo, ứng đến 42 người, thật đến 41 người! Đều đã an bài chỗ ở xong.”
“Đây là người cuối cùng, nhiệm vụ tôi hoàn thành, cái khác, tôi không nhọc lòng!”
“Không còn chỗ tốt!”
“Tùy tiện tìm một chỗ nhét vào là được!”
“A —— Vậy tôi đã biết!”
“Nơi này giao cho cậu, tôi đi xem tẩu tử cậu đây!”
“Vâng, để người cho em, cái khác anh không cần nhọc lòng!”
Viên Lãng phất phất tay, cười cười, nói một câu cúi chào, không biết là chào Tô Tề hay Tề Hoàn, anh ta quay người lại, chỉ chốc lát sau đã không thấy tăm hơi đâu.
Tô Tề cùng Tề Hoàn cùng nhìn theo Viên Lãng trong chốc lát, đợi anh đi xa, lúc này Tề Hoàn mới xoay người, mặt không biểu tình nhìn Tô Tề: “Tên họ, đơn vị?”
“Học viên tốt nghiệp học viện chỉ huy Lục quân, Tô Tề!” Tô Tề đứng thẳng người, cao giọng nói.
Tề Hoàn nghe xong, bắt đầu thô bạo tìm tra dấu vết: “Học viện chỉ huy Lục quân ghê gớm sao? Kêu lớn tiếng như vậy? Cậu cho rằng lỗ tai tôi điếc à?”
Tô Tề an tĩnh đứng, không kích động không phẫn nộ không bực bội không tức giận.
Một là tính cách anh cho phép, một cái khác, anh biết đây là chiêu số bộ đội đặc chủng quen dùng, mục đích người ta là giáo huấn anh, vô luận anh làm gì, họ đều có thể tìm được lý do.
Thanh âm anh nhỏ họ sẽ mắng anh ẻo lả, thanh âm anh lớn sẽ mắng anh có phải kiêu ngạo, nói ngắn gọn, bọn họ sẽ tìm bất luận cái cớ gì mắng anh, mắng cho máu chó đầy đầu, không có lý do gì cũng muốn sáng tạo lý do mắng anh đến thương tích đầy mình, cho nên dứt khoát không bằng thuận theo tự nhiên, chờ bị mắng ai huấn là được.
Tề Hoàn trừng mắt liếc mắt nhìn Tô Tề một cái, sau đó mới cúi đầu nhìn nhìn, thực mau, anh ta bực bội nhìn Tô Tề đặt, hung hăng đá cái balo trên mặt đất, Tô Tề nhìn cái balo phình phình, kỳ thật đồ vật không nặng, liền bị đá đi thật xa, bay đến trên mặt cỏ.
Tô Tề trước sau như một, vô cùng an tĩnh, bởi vì một màn này anh đã sớm xem qua không biết bao nhiêu lần, cho nên trong lòng không có bất luận cái gợn sóng gì.
Đương nhiên, anh cũng sớm đem những đồ vật phóng quan trọng để trong túi bố, không để trong balo.
Tề Hoàn vốn dĩ chờ Tô Tề nói chuyện, sau đó mới đổ ập xuống mắng một trận, chính là Tô Tề như một cây gỗ, không có một chút phản ứng gì, cái này làm cho anh ta mình đầy lời kịch không biết nói ra như thế nào, nhất thời có một loại cảm giác không biết phải làm sao, anh ta chỉ phải hung hăng trừng mắt nhìn Tô Tề một cái, sau đó quát: “Đi tới nhặt cái đồ kia lên!”
Sau đó lại hướng Tô Tề quát: “Đồ vật của các cậu đều phải nộp lên, quần áo chờ lát đổi toàn bộ, chúng tôi đưa tới——”
Nặng nề hừ một tiếng, Tề Hoàn cầm sổ điểm danh, cõng đôi tay, giống lão cán bộ chậm rì rì đi vào tòa lầu.
Tô Tề an tĩnh đi theo.
Cửa thang lầu có hai tên vệ binh, bọn họ như sắp dán ở bên nhau, thấy Tề Hoàn đi lên, hai vệ binh tách rah ai bên trái phải, nhường ra một con đường, chờ Tô Tề lên lầu, hai người mới dán lại gần, kìm giọng nói chuyện.
Tề Hoàn đi lên lầu, mặt không biểu tình nói quy tắc: “9 giờ tắt đèn, 6 giờ đến 6 giờ rưỡi rửa mặt, cơm sáng, 12 giờ cùng 6 giờ buổi chiều, cơm trưa cùng cơm chiều, bất quá những quy định này, huấn luyện viên có quyền tùy thời điều chỉnh, không cần giải thích cùng bất kỳ ai.”
Nói tới đây, anh ta ngừng lên lầu, xoay người liếc mắt nhìn Tô Tề một cái, thấy Tô Tề vẫn một bộ vân đạm phong khinh, giống như sớm tập thành thói quen, không khỏi có chút bực bội, mắng: “Thời điểm huấn luyện viên nói chuyện nên lắng tai nghe hiểu không?”
“Vâng, huấn luyện viên!” Tô Tề đứng thẳng người, nghiêm túc trả lời, cảm xúc không có kịch liệt.
Tề Hoàn tức khắc lại cảm thấy thở không ra hơi, há miệng thở dốc, muốn mắng hai câu, nhưng cũng nhạy bén nhận ra một vấn đề, trên người binh Tô Tề này rất khó tìm được mắng cảm giác vui sướng cùng thành tựu chửi người, cho nên chỉ nặng nề hừ một tiếng, xoay người tiếp tục đi lên lầu.
“Không được tự mình xuống lầu, ra ngoài phải được huấn luyện viên hoặc tôi phê chuẩn; Không được tự mình đi ký túc xá khác; không được lén tiếp xúc nhân viên khác cùng căn cứ; Không được hỏi thăm các người đạt được trong lúc đặc huấn; Không được sử dụng bất luận thiết bị thông tín liên lạc cùng bên ngoài; thông tin mọi người do tôi phát...”
Anh ta tựa như trả bài, đọc lên những điều lệnh cùng yêu cầu, mặc kệ Tô Tề có thể nhớ rõ hay không.
Khi mang các học viên khác lên lầu, anh ta đều phải quay đầu nhìn đối phương vài lần, sau đó căn cứ đối phương phản hồi làm ra phản ứng, hoặc mắng hoặc đả kích hoặc nhục nhã, nhưng lúc này mang Tô Tề lên lầu, lại không có làm những việc này, chỉ dựa theo yêu cầu ứng phó.
Tới nơi tầng lầu ký túc xá, Tề Hoàn dừng bước chân, xoay người lại nhìn Tô Tề nói: “Cậu số 42, về sau ở căn cứ, các cậu không có tên cùng quân hàm, toàn bộ đánh số tương xứng.”
Sau khi nói xong anh ta đi phía trước vài bước, đi tới trước một cửa lớn ký túc xá đóng chặt, cũng không thèm nhìn Tô Tề, nói: “Đây là ký túc xá của cậu, trước cơm chiều lãnh huấn phục cùng đồ dùng hằng ngày!”
Nói xong, anh ta đẩy cửa ra, Tô Tề vội vàng đi vào, phịch một tiếng, anh ta lập tức đóng cửa lại, đều không có nhìn xem bên trong một cái.
Trong nháy mắt anh ta vừa đóng cửa, cách đó không xa, một ký túc xá lặng yên mở cửa, một người mặc đồ màu xanh dương dò cái ra đầu, tò mò nhìn xem phía anh.
Tề Hoàn thấy, tức khắc rống to: “Cậu nghĩ đứng ở trên hành lang chọc xem sao?”
Thiếu úy kia bi phẫn đan xen, nhưng không dám có bất luận phản kháng gì, vội vàng trốn tựa rụt trở về.
Thu hồi ánh mắt, Tề Hoàn cõng đôi tay, lạnh lùng cười, đi xuống lầu, đi ký túc xá bên kia bọn họ.
Bất quá anh ta mới đi vào cửa lớn ký túc xá, liền thấy Viên Lãng từ bên trong đi ra, sửng sốt hỏi: “Không phải anh đi tìm tẩu tử sao?”
“Hiện tại đi, vừa rồi tìm lão Trương nói chút chuyện.” Viên Lãng trả lời Tề Hoàn, hai người đi hai hướng khác nhau, bất quá khoảnh khắc sắp ra cửa, anh ta chợt dừng bước, xoay người nhìn Tề Hoàn nói: “Tô Tề kia.... Cậu cẩn thận một chút!”
“Có ý tứ gì?” Nghe câu nói kia, Tề Hoàn ngẩng đầu một chút, mặt đầy kinh ngạc.
“Bớt chơi những kịch bản đó trước mặt cậu ta, vô dụng thôi.”
Tề Hoàn nhíu nhíu mày.
Anh liền nhớ lại một chút tình cảnh đưa người kia lên lầu, phía trước anh mang bất cứ ai lên lầu, tùy tiện nói vài câu, đối phương liền máu nóng dâng lên, hận không thể nhảy dựng làm một trận một trận cùng anh, cho nên anh nhẹ nhàng nói mấy câu là có thể trấn áp đối phương.
Anh thực thích trò chơi này, thực thích người khác muốn phế anh nhưng lại không dám, nhưng vừa rồi... Ở chỗ Tô Tề anh ăn bẹp.
“Trách không được!” Sau khi lấy lại tinh thần, anh âm thầm nói một tiếng trong lòng.
Bất quá ngoài miệng không thừa nhận, anh cười một tiếng nói: “Sao có thể? Trên thế giới này còn có người Tề Hoàn tôi bắt không được?”
Viên Lãng nhìn anh ta một cái, xì bật cười một tiếng, sau đó lười biếng nói: “Người ta đối với bia là thợ săn trường học, chỗ cậu... Cậu ta chướng mắt!”
“Là thứ gì?” Tề Hoàn ngẩn ngơ, hai giây sau, anh đột nhiên trợn tròn đôi mắt: “Gì? Thợ săn trường học?”