Từ binh lính đột kích bắt đầu Phật hệ đội quân mũi nhọn

Chương 186: Không vứt bỏ không buông tay

Editor: trucxinh0505

Tô Tề cùng Thành Tài mỗi người giúp một người, Thành Tài kéo Ngô triết, Tô Tề lôi kéo Thác Vĩnh Nhập, nhưng vì chạy vội, ước chừng sau ba phút, bắt tay Thành Tài buông lỏng, không có khí lực nói với Tô Tề: “Tề ca, em không được rồi, em chạy không nổi, không quản được anh ấy!”

Bắt tay anh buông lỏng, tức khắc Ngô Triết giống như bãi bùn, mềm mại ngã xuống trên mặt đất, thời điểm anh ta ngã xuống, thiếu chút nữa kéo theo Thành Tài ngã, còn may Thành Tài phản ứng mau, vội vàng nhích về phía sau, lúc này mới miễn cưỡng đứng vững vàng.

Anh đứng chống nạnh, thở dốc hồng hộc, chật vật đến cực điểm.

Lúc này, Tô Tề vừa vặn đi tới bên cạnh anh, buông Thác Vĩnh Nhập xuống.

Kỳ thật Thác Vĩnh Nhập so với Ngô triết còn tệ hơn, Tô Tề nhẹ buông tay, anh ta cũng trực tiếp ngã xuống trên đất.

Bất quá lúc này Tô Tề cũng quản không được nhiều, anh hung hăng liếc trừng Thành Tài, quát: “Thành Tài, anh ta là chiến hữu cậu, trên chiến trường vì bản thân cũng là vì huynh đệ mình, cậu cứ như vậy vứt bỏ huynh đệ mình sao? Có phải về sau cậu cũng đối với tôi như vậy hay không?”

Thành Tài bị Tô Tề rống có chút không biết làm sao.

Tô Tề lại lần nữa hạ giọng quát: “Quên trước kia tôi nói với cậu như thế nào sao? Lão A không cần binh chỉ nghĩ cho bản thân mình! Thành Tài, cậu còn nghĩ lưu tại Lão A sao?”

Thành Tài há miệng thở dốc: “Chính là Tề ca, em...”

“Không vứt bỏ! Không buông tay! Không vứt bỏ là làm cậu không cần ném anh ấy, không buông tay, là làm khổ làm khó cậu, cũng muốn kiên trì đi tiếp!”

Nói xong, Tô Tề ném xuống một câu: “Tự cậu hãy chờ xem!”

Sau đó, anh túm Thác Vĩnh Nhập lên, đỡ anh ta, thất tha thất thểu chạy lên phía trước.

Thành Tài ngơ ngác đứng tại chỗ.

Lúc này, trên xe jeep phía trước, Viên Lãng tựa hồ cũng phát hiện tình huống nơi này, hắn cầm loa phóng thanh, lười biếng kêu: “41, nếu cậu tụt lại phía sau, trừ năm điểm!”

Dường như sợ thanh âm Viên Lãng không đủ dọa người, Tề Hoàn ngồi ở một bên khác đột nhiên đứng lên, trừng mắt hét lớn: “41, còn không chạy? Cậu muốn bị đào thải sao? Cậu đã bị trừ mười lăm điểm!”

Thanh âm Tề Hoàn quả nhiên so Viên Lãng dọa người hơn nhiều, Thành Tài nghe xong, vội vàng cúi người, một phen túm Ngô Triết lên, đột nhiên chạy lên phía trước.

Trên xe.

Ánh mắt Viên Lãng sáng lên: “Nha —— tiểu tử này —— thật nhìn không ra, thế nhưng không bỏ lại số 39!”

“Nếu không phải 42, hắn sớm đá bay 39 đến Thái Bình Dương nào rồi!” Tề Hoàn từ từ ngồi xuống, từ từ nói.

Viên Lãng kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn Tề Hoàn: “Ha hả —— nhìn không ra nha, được gọi phán quan đồ tể mặt đen, thế nhưng nói lời hay vì người khác!”

“Tôi chỉ ăn ngay nói thật thôi!” Tề Hoàn có chút ngượng ngùng, tựa hồ có chút ngượng ngùng.

“Cậu không nhớ sao? Phía trước số 42 mới vào nói cho ăn bẹp!” Viên Lãng thực không đủ ý tứ nói lên.

“Tôi không có!” Tề Hoàn mạnh miệng nói.

“Cậu không có?” Viên Lãng cười như không cười.

“Đương nhiên tôi không có rồi!” Tề Hoàn chuyển đôi mắt nhìn về nơi khác.

“Vậy sao tôi không thấy anh nhằm vào số 42? Hắc hắc —— còn nghĩ rằng tôi không biết? Còn không phải sợ ăn bẹp?”

Tề Hoàn có chút ngồi không yên, đột nhiên xoay người trừng Viên Lãng nói: “Đội trưởng, đừng phân cao thấp cùng số 42, đây chính là anh nói cùng tôi, tôi chẳng qua là nghe anh nói mà thôi!”

“Tôi có nói qua như vậy sao?” Viên Lãng sửng sốt, phảng phất thật sự không nhớ được!

“Anh có ——” Tề Hoàn nói từng chữ.

Viên Lãng thấy Tề Hoàn bị tức giận đến không nhẹ, vội vàng cười hì hì: “Nói giỡn cùng cậu thôi, xem cậu gấp đến như vậy.” Hắn vô tình thoáng nhìn phía sau, sau đó di một tiếng, Tề Hoàn cũng bị thanh âm hắn hấp dẫn, vội vàng ngẩng đầu nhìn phía sau, lúc này, chỉ thấy Tô Tề tay trái túm Thác Vĩnh Nhập tay phải túm Ngô Triết, thế nhưng một kéo hai người, một bên khác Ngô triết, Thành Tài một tay anh ta.

“Thể năng 42... Không tồi!” Tề Hoàn hơi kinh ngạc.

“Nếu không có chút tài năng... Tôi phải tự mình đi đón sao?” Viên Lãng nở nụ cười, tươi cười đầy xán lạn, bất quá hắn thực mau đứng lên, cầm loa phóng thanh quát: “41 42, hai người dẫm con kiến à, chạy chậm vậy, Tề Hoàn ——”

“Có!”

“41 42 chạy quá chậm, mỗi người trừ hai điểm!”

“Vâng!”

Trong đội ngũ, Thác Vĩnh Nhập cảm giác bản thân sắp ngất xỉu dùng sức đẩy cánh tay Tô Tề, hô: “42, đừng kéo tôi, cậu tự chạy đi!”

Một bên khác, Ngô Triết cũng nói: “42 41, hai người đừng đỡ chúng tôi, tự mình chạy đi, bằng không điểm của hai người đều phải bị trừ hết!”

Thành Tài một bên thở dốc một bên liếc mắt nhìn Tô Tề một cái, tâm có chút động, anh thật sự rất muốn ném Ngô Triết lại, tự chạy một mình.

Nhưng Tô Tề lại nói: “Sao tôi có thể bỏ lại hai người? Hai người là huynh đệ tôi, bỏ lại huynh đệ mình, còn là người sao? Nếu hai người băn khoăn, liền cố chạy tốt, đừng có từ bỏ, bằng không, tôi cùng 41 đều bị hai người kéo chết!”

Thác Vĩnh Nhập cùng Ngô Triết nghe xong, chỉ phải cắn răng một cái, rống lớn một tiếng, sau đó lại thở hổn hển chạy lên.

Lúc này, xe jeep chậm lại, từ từ đi ở một bên, đi ở giữa đội ngũ, Tề Hoàn lại đứng lên, cầm loa phóng thanh, giọng nói như chuông đồng hô: “Chạy lên! Đều chạy lên cho tôi —— không phải nói mỗi người đều là huấn luyện mũi nhọn sao? Sao tôi không thấy được? Sao tôi chỉ thấy một đám phế vật, lúc này mới tám km, sao như không được rồi? Nói cho các người, từ nay về sau, mỗi ngày, buổi sáng, giữa trưa, buổi tối, phụ trọng việt dã mười km một lần, sớm tối hít đất, hít xà, gập bụng, trồng chuối, vượt 400 mét chướng ngại, tay không leo núi một lần, toàn bộ chương trình dạy đều yêu cầu phụ trọng 25 kg, toàn bộ chương trình dạy đều yêu cầu làm xong trước bữa cơm, bởi vì, những này đều là đồ ăn khai vị, không thể để đồ ăn ảnh hưởng bữa ăn chính, cho nên —— nếu cảm thấy bản thân không kiên trì nổi nữa, chạy nhanh ngừng, đừng ở chỗ này lãng phí thời gian, đừng lại tra tấn chính mình ——”

Trong đội ngũ không có người nói chuyện, cũng không biết có ai nghe hay không, tất cả mọi người trầm mặc, máy móc chạy vội về phía trước.

Không biết qua bao lâu, lúc này Viên Lãng mới tuyên bố mười km võ trang việt dã kết thúc.

Chạy đến điểm cuối, Thác Vĩnh Nhập cùng Ngô Triết đều ngã trên mặt đất, ngay cả Thành Tài cũng xụi lơ, không nghĩ động một chút nào, Tô Tề cũng mệt mỏi đến muốn chết, thể năng anh không tồi, chính là cho một người anh, mà vừa rồi...

Anh vẫn cắn chặt răng, một phen túm Thành Tài, túm Thác Vĩnh Nhập, túm Ngô Triết lên, quát: “Đều đứng lên, đi trong chốc lát, đừng nằm, bằng không thân thể sẽ có vấn đề!”

Bốn người tôi đỡ anh, anh đỡ tôi, giống như con ma men say chết, lung lay, ngã trái ngã phải, không có sức bước tới.

 

back top