Từ binh lính đột kích bắt đầu Phật hệ đội quân mũi nhọn

Chương 189: Vấn đề này không thể giải

Editor: trucxinh0505

Hơn mười một giờ buổi tối ngày này.

Trong ký túc xá đã một mảnh an tĩnh, không phải những binh lính này thực ngoan ngoãn, mà là bọn họ quá mệt mỏi, ngã đầu liền ngủ.

Tiếng ngáy các binh như máy kéo, chẳng sợ Tề Hoàn cùng Viên Lãng đứng ở lầu một, cũng nghe được rõ ràng, nhưng dù cho như thế, cũng không thể đánh thức được một người, mọi người đều ngủ thật ngon.

Lầu một, dưới ánh trăng nhàn nhạt, Viên Lãng đi đến phía trước trạm gác lầu một, ngẩng đầu nhìn thoáng qua phía trên, lúc này mới cúi đầu, nhìn về phía tề Hoàn.

“Hiện tại?” Tề Hoàn bị hoảng sợ.

Dựa theo kế hoạch huấn luyện, buổi tối ngày này đích xác muốn làm tập hợp khẩn cấp, chính là hiện tại mới hơn mười một giờ, mọi người ngủ mới hơn hai giờ, hiện tại đánh thức mọi người, Tề Hoàn có chút không đành lòng.

“Cậu còn biết thương người!” Viên Lãng liếc mắt trừng nhìn Tề Hoàn một cái.

“Đội trưởng, còi tắt đèn thổi mới hơn hai giờ!” Tề Hoàn nhỏ giọng nói.

“Tôi theo lịch!” Viên Lãng nâng tay lên, chỉ đồng hồ trên cổ tay quơ quơ trước mặt anh ta.

Tề Hoàn có chút mặt ủ mày ê: “Đội trưởng, khi nào em mới có thể khôi phục tự do?”

Anh cố ý nói sang chuyện khác, muốn tranh thủ một chút thời gian cho những người ở ký túc xá, chẳng sợ một phút cũng tốt.

Viên Lãng nghe xong, quả nhiên không lại vội vã kêu anh thổi còi tập hợp khẩn cấp, xoay đầu nhìn anh, mượn ánh trăng nhàn nhạt liếc mắt đánh giá trên dưới anh một cái: “Sao nào? Đã không kiên nhẫn?”

Thực mau Viên Lãng lại nói: “Hơn nữa hiện tại không phải cậu thực tự do sao? Tôi thấy mỗi ngày cậu trôi qua rất thoải mái, không cần tùy thời huấn luyện, cường độ so trước kia chỉ bằng một phần mười, trước kia mỗi ngày không phải các cậu đều kêu khổ thấu trời sao, hiện tại cho cậu một cơ hội tốt nghĩ ngơi, còn không muốn? Hơn nữa tôi thấy cậu làm được rất không tồi, những bí đỏ đó... Không ai không bị cậu huấn luyện đến quỷ khóc sói gào?”

“Đội trưởng, không phải em không muốn, mà là... Em cảm thấy... Em cảm thấy thật có lỗi với những bí đỏ đó! Em cảm thấy mình quá xấu xa!”

Tề Hoàn buồn rầu nói: “Đội trưởng, em vẫn luôn cảm thấy mình là một người tốt, hiện tại mới phát hiện... Thì ra bản thân thật hư, thời điểm làm những chuyện xấu đó, còn có chút vui vẻ, hơn nữa càng làm càng thuận tay, càng yên tâm thoải mái, đội trưởng, này... Cái này quá không bình thường... Em... Em cảm thấy không thể lại làm, bằng không chẳng phải em sẽ biến xấu xa sao?”

“Tôi so với cậu còn hư hơn, cậu không phát hiện sao? Tôi chẳng những làm cho bọn họ cảm thấy tôi hư, các cậu cũng cảm thấy tôi hư!”

“Không không không! Đội trưởng, nhưng em không cảm thấy anh hư, những đội viên chúng em, đều không cảm thấy anh hư, chúng em đều biết, anh đối với chúng em tốt, ở trên sân huấn luyện không hung hăng chà đạp chúng em, chúng em phải bị địch nhân chà đạp!” Tề Hoàn vội vàng lắc đầu như trống bỏi.

Viên Lãng vỗ vỗ bờ vai anh, nói: “Vậy cậu còn lo lắng cái gì, xấu xa đối với bọn bí đỏ này, là đối tốt với bọn họ, cậu thoải mái với bọn họ, không phải địch nhân đạp hỏng bọn họ, Tề Hoàn, cậu cảm thấy cậu đối với bọn xấu xa tốt, hay để địch nhân chà đạp bọn họ tốt!”

“Vậy em tình nguyện đối xấu với bọn họ!”

“Vậy là đúng rồi!” Viên Lãng vỗ vỗ Tề Hoàn: “Cậu không thể vĩnh viễn chỉ làm một cái binh, cậu còn phải học được mang binh!”

Nhưng sắc mặt Tề Hoàn cũng không có tốt lên, anh do dự, có chút ngượng ngùng xoắn xít, một bộ đầy ngượng ngùng.

Viên Lãng phụt cười một tiếng: “Sao giống cô vợ nhỏ vậy? Có cái gì nói thẳng đi, tôi còn có thể nhốt cậu lại sao?”

Tề Hoàn do dự một hồi lâu, lúc này mới nói: “Đội trưởng, kỳ thật em rối rắm nhất chính là cái binh Tô Tề kia!”

“Tô Tề?” Viên Lãng sửng sốt, nghiêm túc liếc mắt nhìn Tề Hoàn, phát hiện anh không có ý tứ nói giỡn, lúc này mới vội vàng nói: “Không phải biểu hiện cậu ta khá tốt sao? Không quấy rối cậu đi?”

“Cậu ta không có quấy rối! Cậu ta không có khuyến khích những người khác tới quấy rối, trên thực tế, mỗi một phương diện cậu ta biểu hiện đều thực tốt, có đôi khi em muốn trừ điểm đều không tìm thấy lý do xuống tay!”

“Vậy cậu rối rắm cái gì?”

Tề Hoàn do dự một hai giây, lúc này mới gãi gãi đầu, cắn răng nói ra: “Chính là em cảm thấy cậu ta nhìn ta tựa như đang xem con khỉ vậy!”

“Xem con khỉ?” Viên Lãng ngẩn ra.

Tề Hoàn buồn rầu gãi gãi đầu: “Nói xem con khỉ cũng không đúng, chính là... Chính là...”

“Tôi hiểu ý cậu, là cậu cảm thấy hết thảy cách làm, động cơ bản thân, cậu ta đều rõ như lòng bàn tay, đúng không?

Ở trước mặt cậu ta, cậu không tìm thấy uy nghiêm cùng tôn nghiêm huấn luyện viên, cậu ta tựa như ông chú, mà cậu tựa như một đứa trẻ, vô luận cậu xụ mặt ở trước mặt cậu ta cỡ nào, đều cảm thấy khí thế giảm bớt một ít, đôi mắt cậu ta xem thấu cậu! Tựa như cái mông mình trần trụi vậy!”

“Đúng đúng đúng! Đội trưởng, chính là ý tứ này! Thậm chí em hoài nghi Tô Tề đã biết buổi tối hôm nay chúng ta phải tập hợp khẩn cấp, hơn nữa còn biết ngày mai chúng ta khẳng định sẽ không cho bọn họ nghỉ ngơi, nhưng cậu ta không vạch trần, không phản đối, lẳng lặng nhìn chúng ta biểu diễn, đội trưởng... Cái loại cảm giác này thật sự khiếp đến hoảng... Em có điểm sợ!”

Viên Lãng dùng ngón trỏ đào đào lỗ tai, có chút không thể nề hà nói: “Cái này... Cái này tôi cũng không có biện pháp gì, vấn đề này không thể giải! Cậu chỉ có thể không thèm nghĩ đến cậu ta, không nhìn cậu ta, chậm rãi khắc phục đi!” Viên Lãng vỗ vỗ bả vai Tề Hoàn, trầm mặc ba bốn giây, nói: “Thổi còi đi!”

Tề Hoàn trầm mặc ba bốn giây, lúc này mới đem cái còi nhét vào trong miệng, dùng hết toàn lực thổi một tiếng.

Tích ——

Khoảnh khắc tiếng còi dồn dập đâm thủng ban đêm yên lặng.

“Tập hợp khẩn cấp ——”

Thanh âm Tề Hoàn như tiếng sấm tức thì đập vào lỗ tai mọi người.

Khoảnh khắc một ít người bừng tỉnh, nhưng cũng có một ít người ngủ như lợn chết.

Trong ký túc xá, Tô Tề ngồi dậy một chút.

Thành Tài cũng thức tỉnh một chút, anh cơ hồ là phản xạ có điều kiện liền nhảy xuống giường.

Nhưng Thác Vĩnh Nhập cùng Ngô Triết còn nặng nề ngủ, không có một chút phản ứng.

Tô Tề cùng Thành Tài thập phần ăn ý, hai người một bên mang giày một bên hô lên: “Tập hợp khẩn cấp—— Rời giường thôi ——”

Phanh phanh phanh bang bang!

Tô Tề hung hang vỗ trên giường Thác Vĩnh Nhập vài cái, lúc này Thác Vĩnh Nhập như mới vừa làm xong ác mộng ngồi dậy: “Sao sao?”

Ngô Triết cũng mơ màng tỉnh lại.

“Mau rời giường, tập hợp khẩn cấp!”

Tô Tề cùng Thành Tài liền lôi túm, kéo Thác Vĩnh Nhập cùng Ngô Triết ra ngoài, mãi cho đến xuống dưới lầu, lúc này hai người mới thoáng thanh tỉnh một chút.

Còn may phía trước hai người nghe ý kiến Tô Tề, không cởi quần áo, bằng không giờ phút này còn phải vai trần chạy ra.

Bốn người đi vào sân thể dục đứng một hồi lâu, mới có những học viên khác lục tục xuống lầu.

Viên Lãng cùng Tề Hoàn sớm chờ đợi lâu, khi người thứ mười bước xuống, Viên Lãng buông đồng hồ bấm giây trong tay xuống, lớn tiếng nói: “Từ giờ trở đi, người muộn, một người trừ hai điểm!”

back top