Editor: trucxinh0505
Chưa từng có thời gian dài lâu như vậy.
Cho dù là Tô Tề, cũng cảm thấy thời gian như vậy quá gian nan, mỗi một phút đều như là một năm.
Thể năng anh không tồi, nhưng chỉ bảo đảm huấn luyện cho chính mình, kéo theo nhóm người ký túc xá, cho nên anh cũng mệt mỏi sắp suy sụp.
Nhưng đây không phải tra tấn bọn họ nhất.
Khó nhất chính là sau khi bọn họ bị tra tấn, lại không thể nghỉ ngơi, còn phải đi học.
Cho nên đại đa số huấn luyện thể năng, đều tiến hành trước bữa cơm hoặc tiết học.
Khoảnh khắc một đám người mệt đến không còn tinh thần gì, còn phải cắn chặt răng đi vào phòng học, ngồi trong lớp học, nghe huấn luyện viên khác giảng bài chuyên ngành.
Mỗi người chỉ cần ngồi xuống, một lát trên ghế chảy đầy nước, tất cả đều là mồ hôi.
Thời điểm mỗi người ngồi, không thể ngồi thẳng, ngã trái ngã phải, thật sự quá mệt mỏi.
Nhưng mẹ nó bực bội chính là, còn phải chuyên tâm nghe giảng bài, nếu không nghe giảng nghiêm túc, cũng bị trừ điểm, học xong còn phải làm tác nghiệp, thành tích tác nghiệp cũng được đưa vào tổng thành tích.
Thời điểm vừa mới bắt đầu còn có người bất mãn, thực phẫn nộ, thậm chí còn có người đứng lên kháng nghị, nhưng dần dần, mọi người đều không nói chuyện nữa, bởi vì mọi người phẫn nộ, đều không có sức lực kháng nghị, trong lòng mọi người đều chỉ có một cái tín niệm, đừng ngã xuống, không thể bị trừ điểm, cần phải kiên trì đi tiếp.
Thời gian một tuần tựa như một vạn năm, mỗi người trãi qua đều quá khổ, nhưng không ai từ bỏ, bởi vì mọi người không có lựa chọn, bởi vì rời khỏi nơi này, không chỉ sỉ nhục bản thân, cũng chính là sỉ nhục bộ đội của mình.
Cuốn lịch mỗi ngày xé một tờ, rốt cuộc ——
Rốt cuộc đi tới ngày thứ bảy tuần thứ nhất.
Ngày này, buổi tối.
Bốn người trong ký túc xá, ngã xuống liền có thể ngủ như chết, nhưng mọi người đều không có ngủ, chỉ ngồi ở mép giường, dựng lỗ tai lên, chuyên tâm lắng nghe.
“Còn chưa có thổi còi gì cả!” Thác Vĩnh Nhập nghe trong chốc lát, sau đó cau mày, lo lắng nói.
“Miệng quạ đen! Chú mày đừng nói chuyện được chưa?” Ngô Triết liếc mắt trừng Thác Vĩnh Nhập một cái.
Mấy ngày nay mọi người học được giảo hoạt, chẳng sợ tiềng còi tắt đèn, mọi người cũng sẽ không cởi quần áo ngủ, bởi vì tiếng còi tập hợp khẩn cấp khả năng tùy thời thổi lên, cho nên, cần cảnh giác nghe thanh âm bên ngoài, chỉ có thanh âm mắng người của mấy huấn luyện viên kia đi xa, lúc này mới tính an toàn, nếu không, tùy thời đều phải làm tốt chuẩn bị tập hợp khẩn cấp.
Mấy ngày nay mọi người đều quá mệt nhọc, một khi ngã xuống ngủ rồi, chẳng sợ tiếng còi thổi ở bên tai, cũng không nghe được, hơn nữa chẳng sợ nghe được, thân thể mỏi mệt, tinh thần khốn đốn, luôn làm người phản ứng chậm hơn mấy nhịp, như thế, tập hợp khẩn cấp luôn sẽ đến trễ, liền sẽ bị trừ điểm, cho nên, vì giảm bớt điểm trừ, mọi người phải giảo hoạt lên, không nắm chắc 90%, liền không ngủ được.
Lúc này, mọi người đang chờ đợi thời khắc an toàn cuối cùng.
Thác Vĩnh Nhập nghe Ngô Triết nói, nâng tay lên, vỗ miệng mình một cái: “Cái miệng quạ đen này —— nên đánh!”
Lúc này, Tô Tề vẫn luôn ngồi xếp bằng trên ván giường mở mắt: “Yên tâm đi, đêm nay khẳng định sẽ tập hợp khẩn cấp, chuẩn bị sẵn sàng là được, không cần tâm lý may mắn!”
Một đoạn thời gian gần đây Tô Tề bắt đầu tĩnh tọa, loại phương pháp này là đời trước xem phim tài liệu thấy được, là một tuyển thủ giảng cách đấu chuyên nghiệp, anh ta nói phương pháp này có thể làm người nhanh chóng bình tĩnh trở lại, đồng thời còn có thể làm thể năng người nhanh chóng khôi phục, anh thử một chút, hiệu quả cũng không tệ, cho nên đoạn thời gian này anh luôn kiên trì làm.
Anh cũng đã dạy mấy người Thành Tài, bọn họ cũng đều thử qua, nhưng hiệu quả không nhiều lắm, bọn họ một khi nhắm mắt liền muốn ngủ, không có tác dụng gì, cho nên chỉ có anh vẫn luôn kiên trì.
Nghe Tô Tề nói, Ngô Triết thiếu chút nữa nhảy dựng lên: “42, cậu đừng dọa người, ngày mai là chủ nhật, chủ nhật nghỉ ngơi là chính miệng bọn họ nói!”
“Nhưng họ cũng nói quy củ tùy thời sẽ sửa!” Tô Tề cười nói.
Tức khắc Ngô Triết tựa trái bóng cao su bị xì, mềm xuống.
Kỳ thật anh ta cũng biết Tô Tề nói đúng, một tuần qua, nói rồi vẫn đổi bất thường, đã không biết bao nhiêu lần.
Anh chỉ có chút không cam lòng, có chút may mắn.
Dù sao cũng là ngày cuối tuần duy nhất có cơ hội nghỉ ngơi.
Nếu lại không cho mọi người một đoạn thời gian thở dốc, tất cả mọi người sẽ hỏng mất.
Đúng lúc này, còi tắt đèn vang lên.
“Tắt đèn! Đừng để tôi nói lần thứ hai!” Thanh âm Tề Hoàn tựa như lời ma quỷ bên ngoài truyền vào.
Nghe được thanh âm Tề Hoàn, Thác Vĩnh Nhập lập tức như sói đói bay qua vồ mồi, bang một tiếng liền tắt đèn, sau đó cả người dán trên tường, dựng lỗ tai lên, tựa như đang chấp hành nhiệm vụ trinh sát, nhạy bén lắng nghe.
Trong ký túc xá, mọi người nín thở ngưng thần, vì Thác Vĩnh Nhập lắng nghe trinh sát.
Tiếng bước chân Tề Hoàn càng lúc càng xa.
Thác Vĩnh Nhập nghe trong chốc lát, rón rén trở về: “Anh ta chưa nói, có lẽ đã quên, hoặc cuối tuần này sẽ không lại tra tấn chúng ta!”
Tô Tề nằm xuống trên giường: “Đừng có nằm mộng, đều chuẩn bị sẵn sàng đi!”
“Hẳn sẽ không thảm như vậy đi!” Thành Tài không cam lòng nói.
“Nếu tôi là huấn luyện viên, tôi cũng sẽ làm như vậy, bởi vì lúc này, khảo nghiệm một người có đủ tư cách binh lính Lão A hay không, đây là cơ hội tốt nhất, binh Lão A, chính là muốn ở tình huống tuyệt vọng còn có thể kiên trì, còn có thể tiếp tục, lúc này, nếu bọn họ lại làm huấn luyện, rất nhiều người chúng ta đều sẽ tuyệt vọng, thậm chí rất nhiều người sẽ vứt bỏ, cho nên, nếu tôi là huấn luyện viên, tôi cũng muốn buổi tối hôm nay cùng ngày mai tiếp tục thao luyện mọi người, hơn nữa, còn muốn thao luyện thực mạnh mẽ!”
Trong ký túc xá đen như mực, nhưng vài người ngồi nhìn nhau, trong lòng mọi người, đều thật lạnh thật lạnh.
“Được rồi, đừng có thất thần, ngủ!” Tô Tề mở chăn ra.
“Ngủ?” Mọi người đều mở to hai mắt nhìn.
“Nắm chặt thời gian ngủ một lát, bọn họ ít nhất cho mọi người ngủ một hai giờ mới thổi còi tập hợp khẩn cấp. Bất quá đừng cởi quần áo, một khi tiếng còi vang, em liền gọi mọi người, nắm chặt thời gian ngủ đi!”
Tô Tề ngã xuống một lát liền ngủ rồi, Thác Vĩnh Nhập ngẩn ra: “Móa, thật sự ngủ rồi, vậy tôi cũng ngủ!” Phịch một tiếng, anh ta nhảy lên giường cũng nằm xuống.
Ngô Triết do dự một chút nằm xuống đất.
Thành Tài quay đầu nhìn thoáng qua Ngô Triết, cứ việc anh không nhìn thấy gì, nhưng tựa hồ vẫn biết nhất cử nhất động Ngô Triết, anh nhẹ giọng nói: “39, yên tâm ngủ đi, thời điểm tiếng còi vang Tề ca sẽ kêu chúng ta!”
“Tô Tề?”
Ngô Triết lẩm bẩm cái tên này, sau đó cũng bang một tiếng ngã xuống trên giường, một chút liền ngủ rồi.
Không biết từ khi nào, tựa hồ anh cũng dần dần bắt đầu ỷ lại Tô Tề, phảng phất chỉ cần có Tô Tề, hết thảy vấn đề đều sẽ không có vấn đề gì!
Chỉ hai giây, anh cũng ngáy như sấm!