Tiểu Mạt, có chút kỳ quái!
Nàng cảm giác được, nhưng, nên tin tưởng nàng sao?
Nàng rốt cuộc gạt mình những gì? Tại sao phải gạt mình?
Nhắm mắt lại, Tàn Nguyệt che dấu sự không yên tĩnh trong lòng. Dựa vào trực giác, nàng tin tưởng Tiểu Mạt không hại nàng!
Nhưng, lời nói của Ngũ hoàng tử lại luôn quanh quẩn ở bên tai, Tàn Nguyệt lo lắng, mười lăm ngày qua đi, thuốc nàng cũng uống xong, thân mình cũng tốt lên.
Tiểu Mạt không nói, nàng cũng không nên hỏi
Trong lòng càng thêm bất an, nhưng mí mắt lại nặng nề, từ từ nhắm lại , rất nhanh ngủ mất.
Nhìn Tàn Nguyệt nằm ngủ, Tiểu Mạt giúp Tàn Nguyệt đắp kín mền, ánh mắt phục tạp nhìn nàng, sâu kín hít một hơi
Tiểu thư, phu nhân, bọn ta không biết nên xưng hô với nàng như thế nào
Tàn Nguyệt, có lẽ, hiện tại nàng không hiểu, nhưng sớm muộn gì Tiểu Mạt đều nói cho người biết chân tướng
Tiểu Mạt sẽ không hại người, thật sự sẽ không hại người
Mặc dù là bất đắc dĩ, Tiểu Mạt cũng sẽ không thương tổn người
Ngày hôm sau, trong lúc ngủ mơ, lại ngửit hấy được mùi máu tươi
Tàn Nguyệt nhăn mặt nhìu mày, mở mắt ra, vừa vặn nhìn thấy cặp mắt to sầu lo của Tiểu Mạt
"Tiểu thư, người đã tỉnh, dậy uống thuốc "
Tiểu Mạt mặt mang ý cười, thật cẩn thận nhìn Tàn Nguyệt
Lại là thuốc, vì sao nàng luôn muốn mình uống thuốc?
Ánh mắt của Tàn Nguyệt tối sầm lại, không hờn giận mặc quần áo tử tế, rửa mặt chải đầu xong, nhưng không bưng bát thuốc còn hơi nóng trên bàn lên
"Tiểu thư, phải mau một chút, nếu không lát nữa thuốc sẽ nguội"
Tiểu Mạt lấy lòng cười, Tàn Nguyệt bất đắc dĩ, đành phải bưng thuốc trên bàn lên, chuẩn bị đưa đến bên miệng
"A"
Một tiếng thở nhẹ, tay không cẩn thận buông lỏng, chén thuốc liền rơi xuống, rơi thẳng xuống đất.
"Tiểu thư"
Tiểu Mạt hoảng sợ kêu lên, tay nhanh chóng, một phen lao đến đỡ chén thuốc
Nhưng nước thuốc vẫn chảy ra một chút, nước thuốc màu đen rớt xuống đất, trong bát thuốc vơi gần một nửa