"Tiểu Mạt, thực xin lỗi, ta không chú ý..."
Tàn Nguyệt áy náy nói, trong mắt che giấu một tia sáng.
"Tiểu thư, thuốc đổ một ít, người uống trước một ít này, ta sẽ đi nấu thêm."
Lòng bỗng nhiên trùng xuống. Nhìn chén thuốc trong tay lại nhìn bóng dáng Tiểu Mạt vội vã chạy ra ngoài, Tàn Nguyệt trong lòng bất an càng lớn.
Tiểu Mạt, rốt cuộc nàng gạt mình cái gì?
Nàng vẫn luôn tự giám sát mình uống thuốc , nhưng lần này, bởi vì thuốc đổ, nàng thậm chí ngay cả nhìn xem mình có uống thuốc không cũng không chú ý
Kỳ quái, thật sự là kỳ quái!
"Lưu công công!"
Đi ra ngoài phòng Tàn Nguyệt, Tiểu Mạt đi vào phòng Lưu công công. Lưu công công quay đầu, cao giọng hỏi:
"Sao? Hôm nay thế nào lại sớm như vậy, bọn ta chưa chuẩn bị xong?"
"Lưu công công, nương nương không may làm đổ thuốc, mọi người có thể chờ một chút không?"
Tiểu Mạt gục đầu xuống, nhỏ giọng dò hỏi
"Cái gì? Chờ một lát? Ngươi cũng biết hiện tại có bao nhiêu thời gian? Nàng bất quá là một người."
Lưu công công mắt chó trừng lớn, không kiên nhẫn xả giọng quát
"Nhưng, nhưng thân thể tiểu thư."
Đối với Lưu công công, Tiểu Mạt vẫn có chút sợ hãi, dù sao bây giờ còn chưa đến Kỳ quốc, Lưu công công là quản sự , đắc tội với Lưu công công không có gì tốt
"Ngươi thậtnghĩ nàng là công chúa. Tiểu Mạt, đi qua cũng chịu chết, thân mình được hay không còn không phải như vậy"
Lưu công công khinh thường cười, Tiểu Mạt đỏ mặt, cả giận nói:
"Không phải? Tiểu thư chính là công chúa. Hiện tại thân thể nàng không tốt, ngươi còn như vậy, nếu chẳng may có chuyện gì xảy ra, ngươi gánh vác được trách nhiệm này sao? Đừng quên, trong kinh thành mọi người đều nhìn thấy nương nương."
Lưu công công bĩu môi khinh thường:
"Trách nhiệm? Nương nương phân phó nhất định phải chăm sóc nàng cho tốt, ta cũng không để nàng thiếu ăn, thiếu mặc!! Không uống thuốc phải không? Được, cho ngươi nửa canh giờ, đến giờ đừng nói ta không cho ngươi thời gian!"
Nghĩ đến Thái Tử rất quý trọng Tàn Nguyệt, trên mặt Lưu công công dễ nhìn một chút, tuy nói Tàn Nguyệt đi có lẽ không có khả năng trở lại, nhưng không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, làm người nên để cho mình một đường lui mới tốt!