Vân Thường Tiểu Nha Hoàn

Chương 100-101: Điều kiện của Thính Hồ - Đại kết thúc

Chương 100 Điều kiện của Thính Hồ

Eidt&Beta:BachLien

Y Vân hít một hơi thật sâu, trong giây phút này, nàng bỗng nhiên hiểu ra tên Ma Quân mà mọi người trong kinh thành bàn tán gần đây là ai, là hắn, là người từng là Thương Dung đại ca………..Long Phi.

Hàn ý bức bách từ người Long Phi truyền đến, làm Y Vân không kìm được run lên bần bật, chậm rãi lui về phía sau từng bước.

“Như thế nào? Sợ ta?” Long Phi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn của Y Vân, hơi hơi cười khẽ, “Vân nhi, ngươi vẫn xinh đẹp mê người như vậy, chẳng trách cả Mạc và Quân Lăng Thiên đều thích ngươi, nhưng mà đáng tiếc nha, bọn họ không ai có thể chiếm được ngươi!”

Hắn chậm rãi nói, mỗi một câu một chữ đều mang theo sát khí mạnh mẽ.

Đôi tay thon dài của hắn hơi nâng lên, nhẹ nhàng chạm vào gương mặt tái nhợt của Y Vân.

Y Vân gạt đi bàn tay của Long Phi, vội vàng lui về phía sau vài bước. Đầu ngón tay của Long Phi vừa chạm vào nàng thì một luồng hàn ý lạnh lẽo liền thấm qua làn da, lạnh tới trong lòng.

Long Phi chẳng khác nào một người băng.

“Vân nhi, ngươi sợ cái gì? Chúng ta đã bái đường, ngươi quên rồi sao? Trong lòng ta, người vĩnh viễn là nữ nhân của ta, cho dù ta chết, cũng sẽ mang ngươi theo.”

Long Phi thản nhiên nói, vừa nói vừa bước tới trước mặt Y Vân.

“Ngươi muốn làm gì?” Thanh âm Y Vân khẽ run.

“Ta muốn ngươi đi theo ta!” Sự hung ác trong mắt hắn từ từ hiện ra, thật sâu trong đấy là sự khác khao sâu đậm, hắn nhìn vào trong đôi mắt trong suốt của Y Vân, “Ta muốn Long Mạc, cho dù có được thiên hạ, cũng không có được nữ nhân mà hắn yêu thương nhất. Theo ta đi, ở cùng với ta, được chứ? Khiến Mạc đau khổ cả đời!” Long Phi gần như điên cuồng nói.

Y Vân lắc đầu liên tục, cơ thể không ngừng lui về phía sau, Long Phi như vậy không còn là Thương Dung đại ca mà nàng quen biết.

“Ta sẽ không đi với ngươi, Long Phi, ngươi vì sao cho đến lúc này vẫn không chịu tỉnh ngộ? Long Mạc đau khổ thì ngươi có thể sống dễ chịu sao? Hắn là huynh đệ của ngươi nha, chẳng lẽ giữa các ngươi không có một chút tình huynh đệ hay sao?”

“Tình huynh đệ? Nếu đã quan tâm đến tình huynh đệ thì hắn còn cướp đi ngôi vị hoàng đế của ta sao?” Long Phi âm u lạnh lẽo nói.

Y Vân chưa từng nghĩ, đến lúc này rồi mà Long Phi vẫn còn ngoan cố như vậy.

“Long Phi, phụ hoàng của người bị người khác bắt đi, ngươi không tìm cách cứu người, ngược lại còn chiếm đoạt ngôi vị hoàng đế của phụ hoàng, ngươi có được thiên hạ như vậy là trái với đạo nghĩa, ngươi còn cho người ám sát phụ hoàng và hoàng đệ của ngươi, như vậy sao có thể là một vị hoàng đế tốt!” Ánh mắt Y Vân dịu dàng mà kiên định, thầm than một tiếng, Long Phi, hắn còn có thể cứu chữa hay không?

“Đạo nghĩa, con người sao có thể bị thứ đạo đức ấy ràng buộc! Thắng làm vua, thua làm giặc! Đây chính là đạo nghĩa. Còn ngươi, ta sẽ không từ một thủ đoạn nào ép ngươi phải vĩnh viễn ở bên cạnh ta, đây chính là tình yêu của ta.”

Long Phi nói, hàn quang trong mắt chợt lóe, đầu ngón tay của hắn, chẳng biết lúc nào xuất hiện một băng châm thật dài.

Băng châm kia, ước chừng hơn một tấc, vô cùng trong suốt, loé ra ánh sáng lạnh lẽo.

Hắn nắm bàn tay trắng mịn của Y Vân.

“Ngươi đang làm cái gì?” Một loại cảm giác sợ hãi trước đây chưa từng có truyền đến, Lăng Thiên cũng từng hành hạ nàng, nhưng chưa bao giờ khiến nàng sợ hãi như thấm vào trong xương tuỷ như thế này.

“Không được cử động!” Long Phi dịu dàng nói, gắt gao nắm chặt cổ tay của Y Vân, làm Y Vân không thể nhúc nhích, sau đó đem băng châm kia từ từ đâm vào đầu ngón tay của Y Vân.

Trong nháy mắt một luồng hàn ý lạnh như băng từ đầu ngón tay truyền đến khắp toàn thân.

“Ta muốn ngươi cũng trở nên lạnh giống như ta.” Long Phi từ từ nói.

“Ta không muốn! Ngươi vô sỉ, đê tiện!” Y Vân gần như suy sụp, cố nhịn để không rơi nước mắt, căm hận nói.

Ánh mắt của nàng sắc bén mà kiên định, trong bi thương mang theo sự quật cường không thể lay động. Ánh mắt kia khiến Long Phi có cảm giác cho dù là hắn giết nàng, cũng sẽ không làm nàng khuất phục.

Hắn u sầu cười nói, “Ta vô sỉ?” Trên đầu ngón tay lại xuất hiện thêm một băng châm.

Đầu óc Y Vân quay cuồng, nàng không thể cứ ngồi chờ chết như vậy, đứa con trong bụng, làm sao có thể chống lại sự xâm nhập của hàn ý.

Y Vân bỗng nhiên ngồi xổm xuống, che ngực, đau thương nói: “Thương Dung đại ca, ngực Vân nhi rất lạnh, chỉ sợ ngươi còn tiếp tục đâm xuống, ta sẽ bị đông cứng mất.”

Long Phi sau khi nghe một tiếng Thương Dung đại ca, trong mắt như có những cơn sóng nhỏ lan toả.

Hắn hạ tay xuống, dịu dàng nói: “Ngươi nói rất đúng, sợ rằng ngươi không thể lập tức tiếp nhận. Chúng ta còn rất nhiều thời gian.”

Nói xong lạnh lùng cười, chậm rãi đi ra cửa động, nhìn về phía đỉnh núi tuyết phủ đến xuất thần.

Thật lâu sau, khi Long Phi muốn quay lại trong động thì phát hiện hắn lại không vào được.

Nơi đó rõ ràng là cửa động, tuy nhiên lại có một lớp mây mù ma quái bao phủ. Đã bước về phía trước, nhưng vẫn không thể nào đến được cửa.

Trận pháp! Y Vân đem mình giam trong động.

“Nhan Y Vân! Ngươi đi ra cho ta! Mau thu lại trận pháp, ngươi không ra, phải không? Vậy thì ngươi cứ ở trong đó chờ chết đi, sớm muộn gì cũng vì đói vì lạnh mà chết.” Long Phi vô cùng đáng khinh nói.

Khi Quân Lăng Thiên và Long Mạc nhìn thấy Long Phi cũng là lúc hắn đang đứng bất động ở ngoài cửa động, ánh mắt sắc bén mà sâu sa.

Long Phi nhìn hai người này từ trên trời bay xuống, trong phút chốc không kịp phản ứng, nhanh như vậy bọn họ đã tìm được đến nơi này sao? Hai người bọn họ, không phải là kẻ thù của nhau sao? Tại sao lại kề vai đến đây?

Long Mạc bạch y tung bay, ngọc thụ lâm phong, tuấn tú phi phàm.

Lăng Thiên hắc y khẽ động, kiệt xuất hiên ngang, anh tuấn xuất trần.

Nhưng mà sắc mặt cả hai người đều không tốt, vô cùng lạnh lùng.

“Long Phi! Y Vân đâu?” Quân Lăng Thiên hỏi, y phục bay bay, ánh mắt sắc bén, khí thế bức người.

Sự tàn nhẫn, tàn bạo trong mắt Long Phi càng ngày càng sâu, hắn lạnh lùng cười, ngay cả không khí cũng trở nên u ám.

“Nếu muốn thấy nàng, trừ phi đánh bại ta!”

Hàn quang trong mắt Quân Lăng Thiên nổ tung, hắn giơ tay lên, ống tay áo màu đen theo hướng gió mở rộng, bỗng nhiên vung tay lên, một nguồn lực như dời núi lấp biển hướng Long Phi đánh tới. Nguồn lực cuồn cuộn kia nổi lên trên mặt đất phủ tuyết, tựa như một cơn gió lốc.

Quân Lăng Thiên phẫn nộ, cho nên vừa ra tay đã là sát chiêu mạnh mẽ.

Long Phi vì cảm thấy bản thân cũng không còn lưu luyến với thế gian này, nên vừa ra tay cũng chứa sát khí muốn phá huỷ tất cả.

Mái tóc đen của hắn bị một chưởng của Lăng Thiên đánh dựng thẳng lên, cổ tay xoay nhanh, một loạt băng châu tuyết châm, lấp lánh mờ ảo, mang theo hơi lạnh thấu xương, tựa như muốn đông cứng mọi thứ trên thế gian này, hướng về phía Lăng Thiên.

Ống tay áo Lăng Thiên mở rộng, vô số băng châu tuyết châm bị hút vào trong tay áo, mang theo khí thế sắc bén, làm ống tay áo của Lăng Thiên bị xé nát.

Lăng Thiên kinh hoảng, không ngờ tà công âm hàn của Long Phi thật sự không thể xem thường.

Hắn rút lấy bảo kiếm trong tay, ánh nắng sau giờ ngọ thản nhiên chiếu rọi lên gương mặt lạnh lùng của hắn, mái tóc rối tung, phần phật tung bay.

Hai người yên lặng đối diện, băng tuyết trên đỉnh núi dường như cũng biến đổi, ngay cả không khí chung quanh tựa như cũng bắt đầu ngưng kết. Hai người vẫn không nhúc nhích, một khi đã bùng nổ, thì không biết sẽ trở nên trời long đất lở như thế nào.

Long Mạc bỗng nhiên trầm giọng nói: “Đại ca, không cần phải tiếp tục u mê không tỉnh ngộ! Ngươi đem Vân nhi giấu ở nơi nào?”

Long Phi quay đầu, cười lạnh nói: “Mạc, ta trước hết xử lý hắn, trong một lát sẽ tới ngươi! Vân nhi, nàng sớm muộn gì cũng là của ta.”

Đôi mày Long Mạc ngưng đọng, tay áo giương lên nói: “Đại ca, đừng trách tiểu đệ không khách khí!”

Long Mạc chưa từng nghĩ, có một ngày hắn và Quân Lăng Thiên cùng liên thủ đối phó với đại ca của mình, nhưng mà hắn không còn lựa chọn nào khác, Long Phi rõ ràng đã trở nên u mê, chỉ sợ không kìm hãm được hắn, không biết sẽ còn bao nhiêu người vô tội phải gặp nạn. Hơn nữa, Y Vân còn ở trong tay của hắn, chưa biết sống chết thế nào.

Cầm kiếm nơi tay, trong lúc này, trên đỉnh Ô Mi Sơn, ba người chiến đấu kịch liệt với nhau.

Bọn thị vệ đi theo, ánh mắt hỗn loạn nhìn chằm chằm vào bóng dáng của bọn họ, thầm than nhẹ, trong mấy năm gần đây, đây có thể là trận quyết chiến dữ dội nhất trên giang hồ.

Ba người đấu trên trăm hiệp, Long Phi dần dần chống đỡ hết nổi, hắn không thể ngờ rằng mười mấy năm luyện tà công âm hàn cuối cùng vẫn không làm được gì. Hắn vẫn không hiểu được đạo lý, tà không thể thắng chính.

Lăng Thiên và Long Mạc cùng tiến công, Long Phi bị đánh bại, ngã xuống đất, bị kiếm của Long Mạc chỉa vào ngực.

Lăng Thiên bay nhanh chạy về phía cửa động, lại phát hiện hắn không thể vào trong hang động. Nhưng mà hắn có thể xác nhận, tuyệt đối là Y Vân đang ở bên trong. Bởi vì trước cửa động rõ ràng là được bày một trận pháp, cũng chỉ có Y Vân mới có thể bày trận.

“Vân nhi, nàng có ở bên trong không? Mau thu lại trận pháp.”

Trong động lặng yên không một tiếng động, Lăng Thiên gấp đến độ xoay tròn, sau này nhất định phải học được trận pháp này, bằng không nếu bị vây ở ngoài trận, hoặc bị nhốt ở trong trận, thì thật lại vô ích hắn một thân tuyệt thế võ công.

Thật lâu sau, trong động truyền đến thanh âm lạnh lùng mềm mại của Y Vân, “Ngươi đi đi, ta không muốn gặp ngươi, ta phải ở chỗ này với con của ta.”

“Con làm sao vậy? Vân nhi, nàng đừng như vậy, đừng làm ta sợ, mau mau thu hồi trận pháp đi.”

Long Mạc nghe thấy lời nói của Lăng Thiên, trong lòng bỗng nhiên kinh hãi, bàn tay run lên nhè nhẹ.

Thu trận? Chẳng lẽ, Vân nhi đem mình giam ở trong trận sao?

Con? Chẳng lẽ, Vân nhi đã có con với Quân Lăng Thiên?

Nghĩ đến đây, trong đầu một mảnh mê muội, thiếu chút nữa mất đi tri giác, đôi tay gần như ngay cả kiếm cũng cầm không vững.

Hắn bỗng nhiên hiểu rõ ngày đó ở trong hôn lễ, phụ hoàng vì sao nhìn thấy Y Vân có nét giống với Nguyệt Như Thuỷ lại xúc động đến ngất đi.

Nếu như nữ nhân yêu quý mà không yêu thương mình, không sao cả, hắn còn có thể cố gắng tranh thủ, mãi cho đến khi có được trái tim của nàng.

Nhưng nếu như nữ nhân yêu quý lại có con với người khác, vậy hắn làm sao có thể tiếp tục cố gắng? Còn như thế nào tranh thủ?

Long Phi nhìn thấy dáng vẻ Long Mạc hồn bay phách lạc, sát khí tràn ngập trong mắt, từ trên mặt đất chồm dậy, hàn quang loé sáng trên đầu ngón tay, là một băng châm dài hơn một thước, mang theo nguồn lực sắc bén, hướng về phía ngực Long Mạc.

Khoảng cách giữa hai người quá gần, lần biến hoá này lại bất thình lình, thị vệ bên cạnh hô lên một tiếng, nhưng lại không thể ngăn cản. Lần tập kích này nếu thực hiện được, chỉ sợ Long Mạc sẽ khó giữ được tính mạng.

Khoảng khắc ngàn cân treo sợi tóc, một tấm lụa trắng tựa như tia chớp lướt đến, lực nơi băng châm, toàn bộ bị mảnh lụa ngăn cản, khí thế giảm đi rất nhiều. Nhờ vào sự tấn công của mảnh lụa, giúp Long Mạc có đủ thời gian, phi thân tránh khỏi băng châm.

Sau một hồi nguy hiểm, vài tên thị vệ cuống quít chạy đến, bắt lấy Long Phi.

Long phi ha ha cười lạnh, trong tiếng cười vẫn không ngăn được sự tuyệt vọng.

Sắc mặt Long Mạc lạnh lùng, hắn thật không thể tưởng được, đại ca của hắn càng lúc càng hết thuốc chữa.

Long Mạc ngẩng đầu, nhìn về phía ân nhân cứu mạng.

Chỉ thấy hơn một trượng phía trước, một thiếu nữ lục y đang đứng lặng yên.

Mái tóc đen vấn một kiểu tóc tao nhã mà xinh đẹp, thân mình một màu xanh nhạt yên lặng đứng trong gió, có một sự kiều diễm thướt tha nói không nên lời. Đôi mắt sáng rõ long lanh, cười như không cười nhìn hắn.

Mảnh lụa trắng ở trong tay, trên đầu kia của mảnh lụa còn lưu lại những băng châm chưa kịp tan chảy.

Là công chúa Nhật Hi Quốc Nhan Thính Hồ!

Chính là Nhan Thính Hồ ở trên chiến trường liên tiếp bại trận dưới tay hắn.

Lúc này lại một thân y phục nữ nhi, nhìn qua cũng rất phóng khoáng mỹ lệ.

Nhưng mà vì sao nàng lại xuất hiện ở nơi này?

“Long Mạc! Ngươi thiếu ta một mạng!” Đôi môi đỏ mọng của Thính Hồ khẽ mở, chậm rãi nói, thanh âm êm tai.

Long Mạc cười lạnh một tiếng, nói: “Bổn vương tạ ơn Thính Hồ công chúa đã ra tay giúp đỡ! Ngày khác nhất định sẽ hậu tạ.” Vừa dứt lời, xoay người đi đến cửa động.

Trước cửa là một khoảng sương mù lờ mờ, căn bản là tìm không thấy đường vào.

Đây rõ ràng là một trận pháp vô cùng lợi hại.

Long Mạc tuy rằng cũng từng đọc qua binh pháp, đối với kỳ môn độn pháp cũng có chút hiểu biết, nhưng lại không tinh thâm, hơn nữa cũng chưa từng thấy qua loại trận pháp quái lạ thế này.

Lăng Thiên đứng bất động ở cửa động, từng tiếng gọi tên Y Vân, khiến người nghe muốn tan nát cõi lòng.

“Vân nhi, nàng ra đây đi, tha thứ cho ta được không, Vân nhi ta van xin nàng xuất hiện đi. Nàng có phải còn giận ta! Nàng cho ta một cơ hội để chuộc tội nha!”

“Vân nhi, nàng vì sao lại giam mình ở bên trong?” Long Mạc nắm lấy cổ áo của Lăng Thiên, hỏi.

“Là lỗi của ta, ta tưởng đứa trẻ trong bụng là của ngươi!” Vẻ mặt Lăng Thiên buồn bả nói.

Long Mạc nghe vậy, sự đau xót và giận giữ ở trong mắt hoà lẫn vào nhau, hắn một quyền đánh lên ngực của Lăng Thiên, nói: “Ngươi khốn kiếp! Bản thân ta ước gì kia chính là con của ta, đáng tiếc lại không phải, trong trái tim của nàng hoàn toàn chỉ nhớ đến ngươi, vậy mà ngươi lại tổn thương nàng.”

“Còn nói ta, đều là tại ngươi, ngươi vì sao phải cướp đi Vân nhi của ta?” Hàn ý trong mắt Lăng Thiên chợt hiện, tức giận nói.

“Hai người các ngươi, rốt cuộc thì có muốn cứu nàng hay không?” Một thanh âm trong veo vang lên.

Hai nam tử nóng nảy đến đỏ cả mắt, bỗng nhiên quay đầu, nhìn thấy Thính Hồ đang đứng phía sau bọn họ, nét mặt không chịu nổi.

Quân Lăng Thiên hình như mới phát hiện sự tồn tại của Thính Hồ, hắn nắm chặt cổ tay nàng, nói: “Thính Hồ sao ngươi lại tới đây? Ngươi có thể cứu nàng phải không! Các ngươi là tỷ muội, ngươi cũng có thể bày trận, có đúng hay không?”

Thính Hồ mỉm cười nói: “Quân đại ca, đây là lần đầu tiên ta thấy ngươi luống cuống như vậy nha!”

Thính Hồ ở trước cửa động đi qua vài vòng, xem xét tình hình một lát, hơi hơi gục gặt nói: “Đây là Thập Nhị Tinh Túc Trận, là trận pháp do cha ta nghĩ ra. Có lẽ phụ thân đã chỉ lại cho Nguyệt di, Nguyệt di lại dạy cho Vân nhi.”

“Vậy ngươi mau thu hồi trận đi?” Lăng Thiên và Long Mạc cùng đồng thanh.

Thính Hồ nhìn hai gương mặt anh tuấn không giống nhau, nhưng lại có cùng biểu cảm lo lắng.

Khẽ thở dài một hơi, Vân nhi nha, ngươi thật là vô cùng may mắn. Có điều lần này tỷ tỷ cần phải lợi dụng ngươi một lần, đây có lẽ là cơ hội duy nhất của ta. Vân nhi! Ngươi nhất định phải ráng chịu đựng nha.

Thính Hồ bỗng nhiên cười rạng rỡ: “Ta sẽ cứu nàng, nhưng có một điều kiện!” Xoay người nhìn về phía Long Mạc, nói, “Ngươi có thể đáp ứng không?”

Long Mạc ngẩn ra, “Nói đi!”

Thính Hồ mỉm cười yếu ớt nói: “Ta muốn ngươi lấy ta làm Hậu!”

Long Mạc ngẩn người, tâm đột nhiên kinh hoàng, trăm triệu lần cũng không tưởng tượng được rằng nàng sẽ nói như vậy, tực giận nói: “Nhan Thính Hồ, người bị nhốt bên trong là muội muội của ngươi, ngươi lại đem điều kiện như vậy uy hiếp ta? Ta không tin ngươi thấy chết mà không cứu!”

“Ngươi không đồng ý sao? Ta đi đây. Dù sao nàng cũng không phải là muội muội ruột thịt của ta.” Thính Hồ xoay người chậm rãi đi xuống chân núi.

Lăng Thiên mặc dù lo lắng trong lòng, nhưng nghĩ nếu như Long Mạc đồng ý, thì sẽ không tiếp tục dây dưa với Vân nhi, “Long Mạc, ngươi mau đồng ý đi, Vân nhi, không biết nàng ở bên trong đã xảy ra chuyện gì.”

Sắc mặt  Long mạc tái nhợt như tuyết, hắn nhắm mắt lại, hắn ta muốn hắn cả đời không có được Vân nhi, Vân nhi đã mang trong người cốt nhục của Lăng Thiên. Bất đắc dĩ thở dài một tiếng, hắn không thể để Vân nhi tiếp tục chịu giày vò ở bên trong.

Nhìn thấy bóng dáng thướt tha của Thính Hồ càng ngày càng xa, Long Mạc nhẹ nói, “Được rồi, ta đồng ý với ngươi.”

Thính Hồ vui sướng chạy vội trở về, đôi mắt sáng linh hoạt, cả khuôn mặt sáng bừng rực rỡ, “Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy, vỗ tay làm lời thệ.” Nói xong, một chưởng đánh lên bàn tay Long Mạc.

Long Mạc đã đáp ứng rồi, mặc dù vì Y Vân mà đồng ý, nhưng chỉ cần cho nàng cơ hội yêu hắn, nàng tin tưởng không lâu sau trong lòng của hắn nhất định sẽ có chỗ cho nàng.

Tiếp theo, bóng dáng Thính Hồ chợt loé, liền không thấy đâu, nàng sớm đã đi vào trong trận. Nàng cũng rất lo lắng cho Y Vân.

Chỉ một lát sau, trận pháp được thu hồi.

Lăng Thiên và Long Mạc cùng đi vào, thấy được Y Vân đang nằm trên mặt đất.

Hơi nước trong động lượn lờ, ánh tà dương xuyên vào trong cửa động, hoá thành những vệt sáng nhàn nhạt, lặng lẽ chiếu lên khuôn mặt tái nhợt của Y Vân.

Hai mắt nàng nhắm nghiền, không biết là đang hôn mê hay là không muốn mở mắt. Cả người của nàng tựa như nhành liễu đung đưa trong gió, bất cứ lúc nào cũng có thể bị thổi bay đi.

Lăng Thiên chậm rãi quỳ gối trước người Y Vân, dịu dàng nói: “Vân nhi!”

Y Vân từ từ mở to hai mắt, nhìn thấy Lăng Thiên, thì thào nói: “Các ngươi đi đi, con của ta đã không còn, ta muốn vĩnh viễn ở đây với nó.”

“Ai nói con của nàng không còn?” Lăng Thiên vốn biết thân mình Y Vân rất yếu, nên đã mang theo thầy thuốc trong y quán đến, lúc này đang bắt mạch cho Y Vân.

----------------

Chương 101: Đại kết thúc

Vị thầy thuốc kia xem mạch xong, nhíu mày trầm ngâm một lát nói :”Đứa nhỏ tạm thời không có việc gì, nhưng mà………Trong cơ thể nàng còn có một luồng hàn khí kì lạ, cần nhanh chóng loại trừ, nếu để thời gian lâu, chỉ sợ sẽ ảnh hướng đến đứa bé.”

“Ngươi nói đứa nhỏ của ta là không có việc gì? Mới vừa rồi trong bụng ta đau đớn, còn tưởng rằng đứa bé không còn?” Y Vân chuyển buồn thành vui.

“Nhưng, trong cơ thể ngươi có một luồng khí lạnh vô cùng kì lạ, lão phu làm nghề y đã nhiều năm, chưa bao giờ thấy qua, không dám tuỳ ý kê đơn, các ngươi nên tìm một vị cao minh khác đi!” Lão thầy thuốc lắc đầu thở dài.

“Vân nhi, trong cơ thể nàng có hàn khí là sao? Chẳng lẽ là Long Phi?” Thanh âm Lăng Thiên khẽ run hỏi.

Y Vân cúi đầu im lặng, thật lâu sau nâng lên ánh mắt đầy lệ, nhẹ giọng nói: “Hắn dùng băng châm đâm lên đầu ngón tay của ta, đưa hàn độc vào, nếu ta không đem mình vây trong trận, chỉ sợ hắn…”

Quân Lăng Thiên nghe vậy, hàn ý trong mắt loé ra, sát ý dần dần lan tràn.

Hắn chậm rãi ôm lấy Y Vân, toàn tâm che chở cho nàng, dịu dàng nói: “Nàng yên tâm, ta sẽ không tiếc bất cứ thứ gì để có thể cứu nàng và con.”

Y Vân nhìn vào đôi mắt tràn ngập sự tự trách của hắn, cười khổ nói: “Chàng tin tưởng ta sao? Tin rằng đứa bé là của chàng sao?”

Lăng Thiên vươn tay, vuốt lên mái tóc rối bời của Y Vân, nhỏ giọng nói: “Giống như lời nàng nói, là ta đáng chết, ta hồ đồ, mới không tin nàng, Vân nhi, nàng mắng ta đi!”

Y Vân xoay đầu, nhắm mắt lại, dựa vào vai hắn, hiện tại nàng cái gì cũng không muốn nhìn, cái gì cũng không muốn nghe, chỉ muốn tựa đầu chôn sâu vào trong lòng ngực của hắn, nhẹ nhàng ngửi lấy mùi hương nhàn nhạt từ trên người của hắn.

Nàng không trách hắn, nhưng nếu như đứa trẻ không còn, nàng sẽ vô cùng thương tâm, nàng không biết khi đó nàng có còn chấp nhận hắn không.

Long Mạc và Thính Hồ theo sát phía sau bọn họ, Long Mạc mắt thấy Y Vân rút đầu vào trong vòng tay Lăng Thiên, trong lòng vô cùng buồn bả mất mát, hốt hoảng, không hề phát giác Thính Hồ đang khoác lên cánh tay của hắn, đôi mắt sáng như nước chăm chú nhìn hắn, trong ánh mắt là tình cảm chân thành.

Đi ra ngoài động, Lăng Thiên nhìn thấy thị vệ đang áp giải Long Phi, hàng quang loé sáng, cười lạnh nói,” Long Phi, ngươi thật là nhẫn tâm, đến cả Vân nhi cũng hại. Nếu như Vân nhi có xảy ra chuyện gì, ta nhất định sẽ bâm ngươi ra thành trăm mảnh. Phong Hành, Tật Vũ, trước tiên bắt lấy hắn.”

Long Mạc nghe vậy, nói: “Long Phi vẫn là nên để ta xử lý!”

“Không được, ta sẽ không bỏ qua cho hắn.” Thanh âm của Lăng Thiên tràn ngập hàn ý, cùng với sự quyết đoán không cho người khác cự tuyệt.

Long Phi sớm đã cảm thấy không thể cứu vãn, lại thấy Y Vân rút đầu vào trong lòng của Lăng Thiên, đáy lòng nổi lên sự chua xót vô tận.

Hắn lạnh lùng cười, cổ tay khẽ động, hàn quang hiện ra trên đầu ngón tay, liền đâm thẳng vào trong ngực của mình: “Các ngươi ai cũng không cần tranh, ta sẽ không chết ở trong tay các ngươi. Vân nhi, hi vọng sau này ngươi có thể đến âm phủ tìm ta. Ta biết, ngươi chưa bao giờ thích ta, nhưng mà………Ta lại thích ngươi, thật sự thích ngươi.”

Đến lúc chết, Long Phi mới bỗng nhiên cảm thấy được, hắn sống cả một đời, gần như không hề có ý nghĩa, âm mưu giả bệnh mười mấy năm, làm hoàng đế được mấy ngày, hắn cũng không nếm được sự vui thích khi có quyền lực trong tay, nhưng mà lại biết được thế nào lại mùi vị thê lương không chịu được, trong đầu hắn lúc nào cũng hiện lên hình ảnh tiểu nha đầu Hoàng Nhan có đôi má lúm đồng tiền mê người, bên tai luôn quanh quẩn tiếng gọi Thương Dung đại ca lanh lảnh êm tai.

Nếu có kiếp sau, hắn nhất định sẽ không từ bỏ nàng.

Ngực, máu tươi chảy ra, đau đớn truyền đến, Long Phi khó khăn nói: “Vân nhi, ngươi………ngươi………..có thể gọi ta một tiếng Thương Dung đại ca không?”

Trong lòng Y Vân đau xót, nhẹ giọng gọi: “Thương Dung đại ca!”

Trước mắt một mảnh mờ nhạt, trước đi bóng đêm kéo đến, Long Phi nhìn thấy đôi mắt trong suốt của Y Vân nhìn chăm chú vào hắn, nghe thấy tiếng gọi Thương Dung đại ca say lòng người.

Hắn thoả mãn nhắm mắt lại, vĩnh viễn ngủ thiếp đi.

Đường xuống núi lại dài như vậy, hàn khí trong cơ thể Y Vân kéo đến, đầu óc trở nên mê muội, nàng nặng nề rơi vào giấc mộng.

Tả Tuyết Viện – Nguyệt Phủ

Từng đợt hương hoa nhẹ nhàng lượn lờ quanh mũi, Y Vân mở ra đôi mắt mơ màng, phát hiện mình đang nằm trong khuê phòng của mẫu thân ở Tả Tuyết Viện, trên người đang đắp một chiếc chăn thật dày.

Bên ngoài màn cửa bằng lụa mỏng, gốc cây quế đã nở đầy hoa.

Những đoá hoa quế màu vàng nhạt chụm đầu vào nhau, không như mẫu đơn, hoa cúc xinh tươi mê người, nhưng lại có mùi hương thanh nhã nhàn nhạt đặc trưng của nó.

Hương thơm theo gió đưa vào bên trong, cả căn phòng liền ngập chìm trong hương hoa.

Long Phi chết! Thương Dung đại ca của nàng đã mất.

Y Vân nhớ đến câu nói trước lúc chết của Long Phi, trong lòng bất giác có cảm giác bi thương, nàng không biết, thì ra Long Phi cũng thích nàng.

Long phi, Thương Dung đại ca của nàng, nếu như có kiếp sau, hi vọng hắn có thể sinh ra trong một gia đình bình thường, trôi qua những ngày tháng yên bình, không phải vì tranh giành quyền lực mà sức cùng lực kiệt, mà là, sống một cuộc sống vui vẻ.

Y Vân đang nhìn hoa quế đến xuất thần.

Chiếc rèm thuỷ tinh khẽ động, một dáng người không thể ngờ đang bước đến.

Áo quần bằng tơ trắng, dịu dàng đoan trang, trong tay bê một chén thuốc, thong dong bước đến.

Đúng là mẫu thân của Y Vân Nguyệt Như Thủy.

“Nương, sao người lại ở đây?” Y Vân bất chợt nhìn thấy mẫu thân, bi thương trong lòng trỗi dậy, dòng nước mắt từ trên gương mặt gầy yếu của nàng lăn xuống.

Nguyệt Như Thủy ngồi xuống bên giường, đem chén thuốc trong tay đặt trên bàn, đưa tay lau đi giọt nước mắt của Y Vân, dịu dàng nói, “Vân nhi, ngươi đã chịu khổ, lúc này cảm thấy thế nào, có còn lạnh không?”

Y Vân hiện tại mới phát hiện nàng không còn lạnh nữa, còn có chút cảm giác nóng, liền vội vén tấm chăn bông trên người ra, nói: “Nương, Vân nhi cảm thấy tốt hơn rất nhiều. Có chuyện gì vậy, vị thầy thuốc kia chẳng phải nói hàn độc trong người Vân nhi rất khó loại trừ mà? Đứa bé không có sao chứ?”

Nguyệt Như Thủy khẽ mĩm cười nói: “Ngươi đã quên mẫu thân là thần y sao? Đứa bé vô cùng khoẻ mạnh.”

Y Vân khẽ cười, nói: “Nương, người tới khi nào? Làm sao lại biết Vân nhi bị bệnh?”

“Ta cùng đi đến với Thính Hồ, phát hiện ngươi đem hai tiểu nha hoàn vây ở trong trận, ta liền cứu các nàng ra, từ trong miệng các nàng biết được ngươi chạy trốn, ta đoán là ngươi đi tìm Lăng Thiên. Sau lại nghe thấy Long Mạc và Lăng Thiên đi đến Ô Mi Sơn, ta nghĩ có lẽ ngươi cũng ở đó, cho nên để Thính Hồ vội vàng đi tới Ô Mi Sơn. Không ngờ ngươi lại trúng hàn độc, hôm qua được bọn họ cứu về, Long Mạc đã cho gọi hơn mười ngự y để khử độc cho ngươi, bởi vì ngươi đang mang thai, nên các ngự y này đều không dám dùng thuốc, may mắn là có mẫu thân, mới có thể giải quyết hàn độc trong người ngươi.”

Nguyệt Như Thủy than nhẹ một tiếng, nói :”Long Mạc, hắn đối với ngươi là tình thâm ý trọng, hy vọng hắn có thể sớm buông tay.”

Y Vân nhớ đến Long Mạc, trong lòng lại tựa như ngũ vị bị xáo trộn, cảm giác rối bời.

“Nương, bọn họ hiện đang ở đâu? Vì sao không thấy bóng dáng?” Không thấy Lăng Thiên và Long Mạc, Y Vân có chút kinh ngạc.

Nguyệt Như Thủy đứng dậy, trầm mặc thật lâu, nói :”Vân nhi, hai người bọn họ đi luận võ!”

Y Vân kinh hãi, thân mình khẽ run, “Nương, người nói bọn họ đi luận võ sao? Ở nơi nào? Vân nhi muốn đi ngăn cản bọn họ!”

Nguyệt Như Thủy xoay người lại giữ chặt lấy Y Vân, lắc đầu nói: “Vân nhi, ngươi cũng đừng có quan tâm, hãy để cho bọn họ tự giải quyết với nhau đi, đây là ân oán giữa bọn họ, cũng đã đến lúc kết thúc, hai người bọn họ đều là người ưu tú như vậy, ta nghị bọn họ sẽ không dễ dàng từ bỏ đâu. Ngươi không cần lo lắng, phải kiên nhẫn chờ đợi.”

Chờ đợi, cảm giác này khó chịu đến nhường nào!

Nguyệt Như Thủy đưa thuốc đến bên môi Y Vân, Y Vân uống thuốc xong, liền đứng bất động ở cửa sổ, nhìn hoa thơm nở đầy trong viện, chờ đợi hai người trở về.

Nguyệt Như Thủy lặng lẽ lui ra ngoài, nàng hiểu được tâm tình hiện tại của Y Vân, bởi vì nàng cũng từng như vậy.

Sự yên tĩnh của một buổi chiều thu, ánh nắng ngoài phòng nhàn nhạt, hoa cúc ở trong sân lay động theo làn gió, sinh động mà rực rỡ như vậy.

Sắc mặt Y Vân bình tĩnh vô cùng, nàng tin tưởng hai người bọn họ sẽ không xảy ra chuyện gì, nàng tin tưởng họ sẽ trở lại. Bởi vì, trong hai người bọn họ cho dù là ai bị thương, nàng đều đau lòng.

Thật lâu sau, sắc trời dần chìm sau hướng tây, cửa Tả Tuyết Viện nhẹ nhàng mở ra, một bóng người đón lấy ánh tà dương chậm rãi đi đến.

Hắn xuyên qua bụi hoa, một thân bạch y như tuyết, theo gió tung bay, ánh tà dương chiếu rọi, gương mặt ngọc sáng rỡ, cả người hắn tuấn mỹ siêu phàm, phóng khoáng đến xuất thần.

Là Long Mạc!

Đôi mắt Y Vân nhìn chăm chú vào cửa viện, không thấy có ai nữa bước vào.

Tâm tư bắt đầu bồn chồn.

Lăng Thiên vì sao chưa trở về? Chẳng lẽ….?

Sẽ không!

Y Vân chậm rãi xoay người lại, đôi mắt trong suốt của nàng hướng về phía Long Mạc vừa bước vào.

Mặt mũi của nàng thanh lệ như nước, ánh mắt sâu thẳm như hồ nước sâu, khí chất thanh khiết như hoa lan.

Trái tim Long Mạc lại không ngừng đau nhói.

Vân nhi, hắn vẫn phải từ bỏ nàng sao? Chẳng lẽ ông trời là đang trừng phạt hắn vì tội lỗi trước kia sao?

Trong lòng tuy rằng không cam lòng, nhưng mà, chỉ cần nàng có thể hạnh phúc, hắn tình nguyện buông tay.

Hắn không muốn đi trên vết xe đổ của phụ hoàng, cầm tù Nguyệt Như Thủy mười mấy năm, cuối cùng cũng là một mình ôm buồn bã.

“Đại ca ca, hắn đâu?”

Y Vân bước đến, dịu dàng hỏi, trong giọng nói lộ ra sự run rẩy không thể che giấu.

Long Mạc giương mắt nhìn Y Vân, đôi mắt hắn tối đen như mực, ưu tư ở trong lòng cũng như áng mây trắng bay trên bầu trời.

Hắn luôn luôn dịu dàng tao nhã, hắn luôn luôn điềm tĩnh lạnh lùng, nhưng mà, lúc này hắn vẫn không kìm được tâm tình bất ổn.

Vân nhi, trong lòng chỉ nhớ tới hắn sao?

“Vân nhi, ngươi có yêu ta không? Trả lời ta!” Hắn hỏi.

Y Vân ngẩn ra, nhiều năm trước ở Lăng Hà, vị thiếu niên tuấn mỹ mà ưu nhã kia, một thân bạch y thanh thuần, ngồi ở mũi thuyền, dáng vẻ thoải mái thổi sáo, dần hiện lên trong lòng.

Tiếng sáo du dương kia, như thổi vào đáy lòng thiếu nữ của nàng.

Nàng nhẹ gật đầu, nói: “Có yêu!” Thanh âm rất thấp, nhưng giọng điệu vô cùng kiên định, “Ta từng mỗi ngày đều nhớ tới ngươi, khi đó, ngươi chính là giấc mộng đẹp nhất trong lòng ta, giúp ta trôi qua những ngày tháng cô quạnh. Ta thích mặc bạch y, bởi vì ngươi thích mặc, ta thích đánh đàn thổi sáo, cũng bởi vì ngươi thích nghe. Nhưng mà Lăng Thiên lại giống như một cơn gió ngỗ ngược, thổi tan giấc mộng của ta, lúc đó ta mới biết, thật ra ta đã………”

“Được rồi.” Long Mạc cắt đứt lời nói của Y Vân.

Hắn đã mãn nguyện.

Hắn biết, hắn là giấc mộng của một thiếu nữ ngây thơ, Lăng Thiên mới là người nàng thật sự yêu thương.

Nhưng mà hắn hiểu rõ, Y Vân không phải là giấc mộng trong lòng hắn mà là người hắn yêu thương sâu sắc.

“Đại ca ca,” Y Vân gọi Long Mạc, “Vân nhi, vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên ngươi!”

Long Mạc quay đầu mỉm cười, trong một khắc này, có ánh mặt trời loé ra trong đôi mắt hắn.

“Thính Hồ là một cô nương tốt.” Y Vân nhẹ nhàng nói.

Long Mạc gật đầu, hắn biết, nhưng mà lòng hắn đã bị Y Vân chiếm giữ, hắn không biết liệu có còn chỗ cho nữ tử kia không.

Long Mạc xoay người chậm rãi rời đi.

Y Vân nhìn bóng lưng Long Mạc thầm than nhẹ, chỉ mong, Thính Hồ có thể xoa dịu nỗi đau trong lòng Đại ca ca.

Nàng ngồi lại bên cửa sở, nhẹ nhàng trải ra mảnh giấy Tuyên Thành, mài mực, bắt đầu tỉ mỉ hoạ lên.

Ánh tà dương cuối ngày chiếu lên cổ tay của nàng, làm cho những ngón tay nhỏ nhắn như ngọc của nàng phủ thêm một tầng ánh sáng vàng nhạt.

Nàng nhập tâm vào bức tranh, mãi đến khi ánh mặt trời chìm sâu, mãi đến khi bên ngoài cửa sổ vầng trăng sáng rõ mọc lên.

Ánh trăng nhàn nhạt bao phủ đất trời, bức tranh của Y Vân cuối cùng cũng hoàn thành, Quân Lăng Thiên một thân tử y.

Bầu trời xanh thẳm, thảo nguyên bát ngát, Lăng Thiên tay giữ dây cương, phía sau là một hắc mã anh dũng.

Tử y ở trong gió tung bay, mái tóc đen cũng theo đó lay động, hắn anh tuấn phi phàm, tiêu sái xuất trần.

Y Vân lặng yên bên bức hoạ Lăng Thiên, tâm tư như hoàn toàn đắm chìm trong bức tranh.

Hắn vì sao vẫn chưa trở lại, nàng biết ân oán giữa bọn họ đã chấm dứt. Toàn bộ thù hận đã được bỏ xuống, hắn nên trở lại nha.

Bỗng nhiên có một hồi tiêu từ ngoài cửa sổ truyền đến trong vành tai.

Y Vân mỉm cười, đôi mắt sáng trở nên đong đầy tình cảm.

Nàng buông bức hoạ trong tay, vén lên bức màn cửa sổ bằng lụa mỏng.

Hoa thơm đang tràn ngập trong sân, một nam tử mặc tử y đứng bất động nơi bụi hoa.

Ánh trăng đổ xuống, gió thu khẽ khàng, ánh trăng như nước vẩy lên người hắn, ánh sáng nhàn nhạt như bao phủ lấy hắn, tôn lên sự anh tuấn kiệt xuất.

Ống tiêu đặt ngang bên môi, đang ung dung thổi lên.

Ống tiêu kia che đi một phần gương mặt hắn, nhưng đôi mắt thâm sâu lại không chút kiêng kị nhìn thẳng vào khuôn mặt như hoa của Y Vân, trong ánh mắt là tình cảm dịu dàng như dòng nước mát lạnh, thâm tình vô cùng.

Tiếng tiêu kia du dương vui vẻ, Y Vân thật không biết ống tiêu cũng có thể thổi ra một khúc nhạc rộn ràng như vậy.

Y Vân nhìn hắn, trong lòng bỗng nhiên nhớ đến dáng vẻ của hắn khi lần đầu gặp mặt, khi đó hắn một thân hắc y, bộ dạng cưỡi trên hắc mã, thổi tiêu lại lạnh lùng như vậy, ánh mắt chỉ có sự rét lạnh, tiếng tiêu lại u oán.

Ánh mắt sắc bén đó của hắn đã khiến nàng làm đứt một rồi lại thêm một dây đàn, cũng chưa từng nghĩ, có lẽ từ khi đó, dây đàn trong lòng nàng đã bị hắn gẩy lên.

Trong cuộc sống sau này, hắn xảo quyệt, hắn bá đạo, hắn tà ma, hắn đùa cợt, hắn hờ hững, hắn anh tuấn, hắn ngạo mạn, hắn nho nhã, hắn dịu dàng, hắn tự cao tự đại, hắn thâm tình vô hạn, dáng vẻ hắn biếng nhác cười tà, còn có đôi mắt sâu thẳm như mặt biển kia, tất cả đã khiến cho lòng nàng trong lúc vô tình đã rơi vào tay giặc, mãi cho đến khi bị chìm sâu vào trong đó, không bao giờ…….có thể tự mình thoát khỏi.

Nhìn hắn, trong lòng liền rung động, có một loại cảm giác từ trong lòng nhẹ dâng lên, Y Vân biết, loại cảm giác này được gọi là hạnh phúc.

Y Vân nhẹ cười, trở vào trong phòng, ngồi ở trước chiếc đàn ngọc của mẫu thân, chỉ khẽ gẩy, một tiếng đàn thanh nhã liền từ đó vang ra.

Tiếng nhạc dịu dàng, trong suốt, vui tươi.

Giống như lời thầm thì của đôi tình nhân, lại như tiếng nước chảy róc rách.

Tiếng đàn cùng tiếng tiêu hoà vào nhau, trong không gian bóng đêm yên tĩnh, đặc biệt làm say lòng người.

Tiếng tiêu càng lúc càng gần, đột nhiên ngừng lại.

Một đôi tay mạnh mẽ ôm lấy Y Vân từ phía sau, hơi thở riêng biệt của Lăng Thiên bao phủ xung quanh, mang theo hơi ấm lan toả.

Thanh âm trầm thấp dịu dàng, nhẹ gọi ở bên tai Y Vân: “Vân nhi, Vân nhi…”

Chiếc cằm của hắn đặt lên mái tóc của nàng, nhẹ nhàng dụi vào.

Gương mặt Y Vân lại trở nên lạnh lùng, chậm rãi xoay người, nhìn vào đôi mắt thâm sâu chân thành của hắn, có chút oán trách nói: “Chàng đi đi!”

Lăng Thiên hoảng sợ, dè dặt nói: “Vân nhi, đừng tức giận, ta là tên ngốc, là tên khốn kiếp, thật ra ta sớm đã tin tưởng nàng, chỉ tại ta hồ đồ.”

“Chàng có tin hay không ta đây không quan tâm.” Y Vân nghiêm giọng nói: “Chàng tin ta, nhưng mà ta còn chưa tin chàng nha.”

“Vân nhi, ta đâu có làm chuyện gì sai.” Dáng vẻ Lăng Thiên tội nghiệp nói.

“Ta hỏi chàng, túi hương em bé cưỡi cá ta đưa sao lại ở trong tay Hồng Điệp, nàng nói đó là tín vật đính ước chàng đưa cho nàng, có phải hay không?”

Cái miệng nhỏ nhắn của Y Vân cong lên, lạnh giọng nói.

Lăng Thiên nhìn vào gương mặt như ngọc của Y Vân đang cứng lại, nghe thấy giọng nói lạnh lùng như băng của nàng, khuôn mặt anh tuấn liền bị hù đến trắng bêch.

“Vân nhi, lời nói của nữ nhân ác độc kia nàng cũng tin sao? Ta mất đi nàng, đã đau lòng muốn chết, sao còn có thể quan tâm đến nữ nhân khác. Túi hương kia là Hồng Điệp thừa lúc ta say rượu trộm đi.”

Y Vân cong miệng lên, hờn dỗi nói: “Ta không tin, chàng say rượu, người khác sẽ lợi dụng gần gũi với thân thể của chàng?”

“Ta tưởng……….tưởng đó là nàng, nhưng mà ta rất nhanh đã nhận ra mình nhầm lẫn. Vân nhi, ta với nàng ấy thật sự không có gì! Nếu nàng không tin, chúng ta lập tức đi tìm Hồng Điệp đối chất.” Lăng Thiên nói xong giữ chặt lấy bàn tay nhỏ bé của Y Vân định bước ra ngoài.

Y Vân “Phì” một tiếng bật cười.

Lăng Thiên quay lại, nhìn thấy đôi má lúm đồng tiền như hoa cùng với ánh mắt ranh mãnh của Y Vân, mới biết mình vừa bị đùa cợt.

Hắn ôm chặt lấy Y Vân, đầu ngón tay điểm nhẹ lên chóp mũi của nàng, tức giận nói: “Tiểu ma nữ này, nàng nói xem, ta nên trừng phạt nàng thế nào đây!”

Cúi đầu, hướng về phía đôi môi anh đào của nàng mà in một nụ hôn thật sâu.

Y Vân đỏ mặt, đẩy hắn ra, hỏi: “Hồng Điệp đâu?”

“Ta đã phế võ công của nàng, thả nàng đi rồi. Hy vọng sau này nàng có thể tự chăm sóc bản thân thật tốt. Mới vừa rồi ta cũng đã giải tán toàn bộ thuộc hạ. Cho nên mới trở vể muộn như vậy.”

“Thật sao?”

“Đúng vậy, ta không muốn tiếp tục trải qua cuộc sống đánh đánh giết giết, hy vọng bọn họ cũng có thể có những ngày tháng bình thường, chỉ là bọn họ không muốn rời khỏi ta, đều theo ta trở về Trường Thành chăn dê, ta nghĩ cái thôn nhỏ của chúng ta sẽ trở nên náo nhiệt hơn.”

“Chàng sẽ không bao giờ báo thù nữa sao?”

“Không, trải qua chuyện lần này, ta cảm thấy không thể không có nàng, giữ lấy thù hận cũng chẳng có ý nghĩa gì. Huống chi, ta nhìn thấy kết cuộc của Long Phi, ta không muốn cả đời phải sống trong thù hận. Long Phi chết đối với Long Đằng đã là một đả kích rất lớn, hắn sắp thoái vị. Ta tin rằng sự cô độc quạnh quẽ sẽ theo hắn suốt quãng đời còn lại, hắn sẽ không sống một cách dễ chịu. Hơn nữa, Long Mạc cũng đã rất day dứt, ta tin hắn sẽ là một vị hoàng đế tốt.” Lăng Thiên trầm giọng nói.

“Vân nhi,” Hắn bỗng nhiên quay đầu, ánh mắt tha thiết nhìn Y Vân nói, “Ngày mai, chúng ta cùng nhau quay về Trường Thành được không?”

“Ta vì sao phải đi theo chàng? Vẫn phải làm nha hoàn của chàng sao?” Y Vân hắng giọng một cái, học theo giọng nói thong dong mà lười biếng ngày có của Lăng Thiên, nói, “Nói cho ngươi biết, làm nha hoàn của ta, cũng không phải là chuyện dễ dàng!

Khi ta khát nước ngươi phải vì ta mà bưng trà dâng nước;

Khi ta dùng cơm ngươi phải vì ta mà rót rượu gắp thức ăn;

Khi ta nghỉ ngơi ngươi phải vì ta mà cởi áo nới dây lưng;

Khi ta tắm rửa ngươi phải vì ta mà chà vai lau lưng;

Khi ta buồn chán ngươi phải vì ta mà đánh đàn ca hát;

Khi ta buồn phiền thì ngươi không được vui vẻ, phải thay ta giải sầu;

Khi ta vui vẻ thì ngươi không được buồn phiền, phải cùng ta chung vui;

Khi mùa đông rét lạnh ngươi phải vì ta mà ủ ấm giường;

Khi ngày hè bóng bức ngươi phải vì ta mà quạt gió khua muỗi;

Hừ, ta đây mới mặc kệ?”

Lăng Thiên nhìn dáng vẻ xinh đẹp của Y Vân, tươi cười, đó là nụ cười hạnh phúc từ tận đáy lòng, “Không phải nàng làm nha hoàn của ta, mà ta sẽ làm nô bộc cho nàng, được không? Nô bộc cả đời, vì phu nhân nàng mà bưng trà rót nước, trải giường xếp chăn, khua muỗi, làm ấm giường, chà vai lau lưng, được chứ?”

“Cái này cũng được nha!” Y Vân mỉm cười nói.

“Nhưng nàng phải đồng ý với ta một việc!” Đôi mi Lăng Thiên bỗng nhiên đông lại, nói.

“Chuyện gì?” Y Vân kinh ngạc nhìn nét mặt ngưng đọng của hắn.

“Sau này không cho phép nàng tiếp tục đem mình vây trong trận, làm ta lo lắng chết được, ta cũng sẽ rất đau lòng.” Lăng Thiên nhớ đến hôm nay Y Vân bị giày vò ở trong sơn động, mà bản thân lại thúc thủ vô sách, trong lòng liền buồn bực.

“Sẽ không!”

Y Vân nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của Lăng Thiên, có chút đau lòng nói.

Nàng đồng ý rất sảng khoái, nhưng trong lòng lại thầm nghĩ: Ta không đem mình vây trong trận, nhưng nếu chàng chọc ta tức giận, ta sẽ đem chàng vây trong trận.

“Vân nhi, người trong bức tranh chính là ta nha!”

Lăng Thiên nhìn thấy bức hoạ trên bàn của Y Vân, ánh nắng nồng ấm nói.

“Nhưng mà, chỉ có ta sao lại không có nàng!”

Lăng Thiên vừa nói vừa nhấc bút, nhẹ nhàng múa bút, ở bên cạnh thân mình của hắn vẽ thêm một nữ tử. Một thân bạch y thuần khiết, đôi mắt đẹp linh hoạt, mỉm cười nhẹ nhàng, chính là Y Vân.

Y Vân không ngờ khả năng hội hoạ của Lăng Thiên cũng không tầm thường, luôn miệng nói: “Không tệ! Vẽ rất giống nha!”

Hai người tựa vào nhau cũng đã trở thành một bức tranh tuyệt mỹ.

“Vân nhi, nàng xem bức tranh này chính là cuộc sống sau này của chúng ta. Nhưng mà bức hoạ vẫn còn chưa xong.”

Lăng Thiên liếc nhìn lên bụng của Y Vân nói: “Còn phải thêm vào một người, hai người, ba, bốn…..”

“Đâu ra nhiều người như vậy?”

Lăng Thiên khẽ vuốt lên bụng của Y Vân nói, “Tất nhiên là con của chúng ta, còn có con của con chúng ta.”

Nói xong, tha thiết ôm lấy Y Vân.

Bên ngoài cửa sổ, gió nhẹ phe phẩy, hương hoa nồng đậm, ánh trăng xinh đẹp.

Bên trong cửa sổ, thân người tựa vào nhau, tình ý nồng ấm.

Lạc hoa dĩ tác phong tiền vũ, cừu hận dĩ hóa hoàng hôn vũ.

Ân cần hoa hạ đồng huề thủ, canh tẫn bôi trung tửu.

Y nhân bất dụng liễm nga mi, ngã diệc đa tình sách mã bôn.

*Hoa rơi bay múa trong gió. Thù hận hoá thành cơn mưa đưa tiễn hoàng hôn

Dưới hoa ân cần nắm tay nhau. Càng thêm tình ý tràn đầy cùng nâng ly rượu

Người ấy không cần thu lại ánh nhìn, ta cũng đa tình thúc ngựa bôn*
 

Toàn văn hoàn.

back top