Vân Thường Tiểu Nha Hoàn

Chương 98-99: Ngược yêu - Ma Quân Long Phi

Chương 98 Ngược yêu
Edit&Beta:BachLien

Nhưng mà trong mắt Lăng Thiên là sự lạnh lùng, làm Y Vân nghi ngờ rằng, hắn đã nghe thấy những lời vừa rồi của nàng, hắn lại hiểu lầm nàng. Đó không phải là sự thật, tất cả đều để lừa Hồng Điệp.

“Phong Hành, dẫn Hồng Điệp lại đây!” Quân Lăng Thiên lạnh giọng bảo thuộc hạ phía sau.

Phong Hành tựa như cơn gió lướt đến, đem Hồng Điệp đi.

Quân Lăng Thiên vẫn như cũ đứng bất động ở nơi đó, lạnh lùng nhìn vào Y Vân, trong mắt là sự cân nhắc mà chế giễu, hắn thậm chí cũng không tiếp tục đi về phía trước.

Khuôn mặt xinh đẹp của Y Vân được sắc trời soi rọi, toả ra sự dịu dàng nồng ấm, ngay cả chiếc váy trắng tinh, cũng được bao phủ bởi ánh hồng mềm mỏng, cả người của nàng đứng dưới ánh trời chiều, đẹp như một tiên nữ.

Nhưng mà, cho dù lúc này thật sự là tiên nữ hạ phàm, chỉ sợ cũng bị hàn ý trong đôi mắt Lăng Thiên làm đóng băng.

“Lăng Thiên!” Y Vân run giọng hô.

Lăng Thiên lạnh lùng cười, không hề nhìn nàng, hắn thậm chí cũng không nói với nàng câu nào, bỗng nhiên xoay người, mang theo thị vệ rời đi.

“Lăng Thiên!” Y Vân nôn nóng hô to, nhưng thanh âm của nàng không thể theo kịp bước chân của hắn, chỉ trong nháy mắt, bọn họ đã biến mất dạng.

Trái tim Y Vân cũng giống như mặt trời hướng tây, càng lúc càng chìm xuống, hắn đã đi rồi, bỏ lại nàng, cũng như cái đêm ở trên thảo nguyên, nhưng mà trong đêm đó hắn rất nhanh đã quay trở lại, còn hôm nay có thể quay lại sao?

Nàng tin rằng hắn sẽ trở lại, chỉ cần hắn còn yêu nàng.

Trong lòng Y Vân mang theo hy vọng, ngồi ở trong đình, nhìn thấy mặt trời đã lặn, ánh sáng ngũ sắc đầy trời, nhìn thấy màn đêm buông xuống, tiếng chim mỏi mệt quay về tổ, gió đêm đang bắt đầu gào rít, trời cao điểm xuyết vài ánh sao lấp lánh, nhưng Lăng Thiên vẫn không đến.

Không biết khi không thấy nàng ở Mạc vương phủ, Long Mạc sẽ lo lắng thế nào, hai tiểu nha hoàn kia hẳn vẫn còn bị vây ở bên trong phòng, nhưng mọi thứ Y Vân đều không muốn quan tâm, nàng chỉ muốn biết liệu đến cùng thì Lăng Thiên định bỏ lại nàng ở nơi này đến bao giờ.

Gió đêm rất lạnh, Y Vân ôm lấy hai bả vai chịu lạnh, âm thanh của núi rừng vào ban đêm, làm trong lòng Y Vân có phần sợ hãi. Nếu ở đây suốt một đêm, nàng nhất định sẽ bị đông cứng mà chết.

Lăng Thiên có lẽ sẽ không đến, nhưng nàng sẽ không buông tay, nàng còn muốn đem chuyện đứa trẻ nói cho hắn biết.

Y Vân xiết lấy quần áo trên người, nàng không thể ngu ngốc ngồi đợi ở đây, nàng phải đi tìm hắn, hắn có lẽ đang ở trên ngọn núi này.

Y Vân từ trong đình chậm chạp bước ra, nương theo ánh sao cùng ánh trăng trong trẻo, tịch mịch dưới màng sương nhẹ nhàng, đi vào trong núi.

Nàng từng bước từng bước một di chuyển, nhưng vẫn bị ngã, Y Vân chán nản quỳ rạp lên mặt đất, nghĩ thầm nàng không thể cứ như vậy, nhất định không được gục ngã, đang ngồi trên mặt đất tìm ra biện pháp.

Một giọng nói lạnh lùng ma quỷ đặc trưng của Quân Lăng Thiên vang lên ở trên đỉnh đầu của nàng, “Ngươi vẫn chưa chết chứ?”

Trái tim Y Vân đập mạnh, nàng vui mừng ngẩng đầu, dưới bóng đêm âm u, một bóng dáng ngay thẳng đứng lặng bên người nàng, “Lăng Thiên! Ta biết chàng sẽ không bỏ mặc ta mà!”

“Sao?” Dưới ánh trăng mông lung, đôi mi Lăng Thiên khẽ run: “Ta không phải là quan tâm tới ngươi! Ta chỉ muốn đến nhìn xem ngươi đã chết hay chưa thôi!”

Xem ra hắn không có ý định đỡ nàng lên, Y Vân đành phải tự mình từ trên mặt đất đứng dậy, nói: “Lăng Thiên, ta biết chàng còn giận ta, những lời vừa rồi ta nói với Hồng Điệp không phải là thật, là ta lừa nàng. Ta sợ nàng sẽ thật sự giết ta.”

“Ngươi khi nào thì sợ chết như vậy?” Lăng Thiên hừ lạnh một tiếng, hiển nhiên là không tin lời của nàng, “Ngươi vì sao còn chưa đi?”

“Đi, đi đâu? Chàng ở đâu, ta sẽ ở đó, chúng ta sinh tử cùng nhau, từ nay về sau vĩnh viễn không xa rời, được không?” Y Vân nói xong, liền ôm lấy thắt lưng của Lăng Thiên.

Thân mình Quân Lăng Thiên khẽ run lên, hắn chậm rãi tách cổ tay của Y Vân ra, vẻ mặt sâu xa khó hiểu, hắn nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo của Y Vân, nói: “Ngươi nói xem, lần này Long Mạc phái ngươi tới đây là có ý gì? Lại muốn mê hoặc ta sao? Ngươi cho rằng ta vẫn sẽ tiếp tục vì ngươi mà u mê à?”

Y Vân ngẩn ra, Lăng Thiên không tin lời của nàng, một chút cũng không tin tưởng.

“Lăng Thiên, ta yêu chàng, ta sẽ không lừa gạt chàng, chàng phải tin ta. Trong bụng ta còn có cột nhục của chàng.” Y Vân bình tĩnh nhìn Lăng Thiên nói.

Trong mắt hắn hình như có cơn sóng trỗi dậy, nhưng mà, ngay lập tức liền bình tĩnh trở lại, “Con? Thật sao? Cho dù là có con, cũng không nhất định là của Quân mỗ ta.”

Hắn bỗng nhiên bắt lấy người của nàng, hung tợn nhìn vào Y Vân nói: “Đây là mục đích của ngươi phải không? Nói cho ta biết ngươi có con với ta, sau đó làm ta tiếp tục trở thành tù binh của ngươi, trở thành tù binh của Long Mạc, có phải hay không?”

Lời nói chất vấn của Lăng Thiên tựa như tiếng sấm nổ vang bên tai Y Vân, nếu như bởi vì nàng cứu Long Đằng mà Lăng Thiên giận nàng, Y Vân có thể hiểu. Nhưng nàng thật không thể tưởng tượng được rằng Lăng Thiên hoài nghi tình cảm của nàng, thậm chí hoài nghi sự trong sạch của nàng, vì thế mà nghi ngờ cốt nhục trong bụng nàng không phải là của hắn.

Sự tức giận nhanh chóng lan toả ở trong lòng của nàng, “Ngươi là một tên khốn kiếp!”

“Đúng, là ta khốn kiếp, cho nên mới lần này đến lần khác bị lừa bị mắc mưu, nhưng lúc này ta sẽ không.” Hắn cay nghiệt nói, bỗng nhiên cười tà, nói: “Nếu ngươi không đi, thì đừng trách ta không khách khí, là do ngươi muốn ở lại.”

Cánh tay thon dài nhẹ nhàng vươn ra, nhất Y Vân lên, ôm vào trong ngực, đi lên núi.

Đây vẫn là sơn động, nơi mà lần đầu nàng bị giam giữ, nhưng mà, lần này đến đây, cảm giác cũng không như lần trước, khi đó bọn họ là hai người xa lạ, còn bây giờ, bọn họ còn không bằng người lạ.

Đống lửa trong động tựa như âm hồn đang nhảy múa.

Y Vân bị Lăng Thiên ném lên giường, mà hắn lại ngồi ở bên ánh lửa yêu ma kia, khoé môi thoáng hiện nét cười lạnh lùng.

Hắn dường như đang ngắm nhìn một con mồi xinh đẹp, hai ngọn lửa sáng rực từ trong mắt phát ra. Hắn lạnh lùng, ác nghiệt như lần đầu tiên bọn họ gặp nhau.

Nàng thật sự rất muốn rơi nước mắt, nhưng mà nàng gắng nhịn.

Nàng không hiểu, một chút cũng không hiểu, vì sao, hắn không tin lời của nàng. Vì sao?

Quân Lăng Thiên đứng dậy, chậm rãi đi tới bên Y Vân.

Tay hắn dịu dàng đem mái tóc của Y Vân giữ ở trong tay, hắn bắt nàng phải ngẩng đầu, bắt nàng phải nhìn hắn, bọn họ cứ như vậy yên lặng đối diện với nhau. Sắc mặt của hắn khó đoán, ánh mắt biến hoá thất thường.

Hắn bỗng nhiên ôm lấy Y Vân, đặt lên giường.

“Ngươi muốn làm gì? Buông!” Y Vân giãy giụa nói.

“Ngươi đang cự tuyệt ta sao? Bởi vì đã có con với hắn nên không muốn tiếp tục gần gũi với ta sao?”

Lăng Thiên lạnh lùng nói.

Bỗng nhiên một bàn tay của hắn nắm lấy hai tay Y Vân, trong tay còn lại chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện một thanh đoản kiếm sắc bén, hàn quang loé sáng, chạm lên cổ của Y Vân, trong một thoáng sự lạnh lẽo của lưỡi kiếm truyền đến, cổ áo bị kéo ra, hàn ý kia một đường trượt đi, từ trên ngực Y Vân cho đến bên hông. Quần áo rơi xuống, bộ ngực sữa trắng muốt của Y Vân hiện ra trước mặt Quân Lăng Thiên, giống như một đoá bạch liên nở rộ trong bóng đêm. Thanh khiết không nhiễm bụi trần, yêu kiều như muốn cướp đi ánh mắt của người.

Lăng Thiên bỗng nhiên hôn lên đôi môi Y Vân, nụ hôn này vừa lạnh lùng vừa mềm mại, Y Vân không có phản kháng, phản kháng chỉ làm cho hắn tức giận thêm mà thôi, nàng cũng không hùa theo hắn, cho dù là nàng yêu hắn, nàng cũng không muốn ở dưới tình trạng này mà triền miên với hắn.

Y Vân nhắm mắt, nàng cảm nhận được sự nhục nhã và tức giận. Có lẽ đây chính là cảm giác bị phu quân ép buộc, nước mắt không kìm được mà chảy xuống.

“Vì sao lại khóc? Ta nhớ lần trước ngươi rất là hưởng thụ, còn là ngươi chủ động nữa, ngươi yên tâm ta sẽ làm ngươi thoả mãn. Chẳng lẽ đây không phải là mục đích của ngươi hay sao?” Hắn lạnh lùng nói.

Tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve lên làn dan trắng nõn của Y Vân, môi của hắn mặc sức hấp thu vị ngọt trên môi của nàng.

Môi của hắn từ trên vành môi Y Vân một đường đi tới, hôn lên nước mắt của nàng, lại từ bên môi đi xuống, hôn lên bộ ngực sữa của nàng, hắn tuỳ ý lưu lại dấu hôn đỏ ửng trên người của Y Vân, hình như chỉ có như vậy mới có thể chứng minh nàng là của hắn.

“Không cần! Lăng Thiên! Ta đã có thai! Là con của ngươi. Không cần phải đối xử với ta như vậy!” Y Vân vô lực nói.

“Là của Long Mạc, ta không tin chỉ có một lần như vậy mà ngươi đã có con với ta.” Quân Lăng Thiên cười tà, nhưng mà trong ánh mắt lại lạnh giá đến cực điểm.

“Ngươi vì sao lại không tin ta?” Lệ trong mắt Y Vân đong đầy.

“Bởi vì ta thà rằng tin tưởng đôi mắt của mình.” Lăng Thiên lạnh lùng nói.

Lăng Thiên quên không được đêm đó, sau khi hắn được thuộc hạ cứu, từ cửa sổ đã nhìn thấy dáng vẻ nàng và Long Mạc khanh khanh ta ta với nhau.

Nghĩ đến đây, không biết là vì tức giận hay ghen tỵ, đôi mắt Lăng Thiên trở nên đen như đêm như mực.

Hắn chậm rãi cởi ra quần áo của mình và Y Vân, trong nháy mắt, cả hai người đều trần trụi nhìn nhau.

Dục vọng thiêu đốt đôi mắt của hắn, cùng với ngọn lửa của tức giận và ghen tị.

Hắn phát tiết lên trên người của nàng, hắn giày vò nàng, cũng là giày vò chính hắn.

Sáng sớm.

Tiếng chim hót trên đỉnh núi cao đánh thức Lăng Thiên đang ngủ say, hắn mở mắt ra, nhìn thấy Y Vân ở bên cạnh, trái tim của hắn đột nhiên hoảng hốt.

Nàng nằm nghiêng ở trên giường, má gối lên tay ngọc, tóc đen nằm tán loạn ở trên giường, da thịt bên ngoài rải rác những dấu hôn xanh tím.

Hắn chợt thấy rõ ràng đêm qua hắn điên cuồng như thế nào, đêm qua, sự ghen ghét đã thiêu đốt đôi mắt của hắn, hắn tra tấn nàng hết lần này đến lần khác.

Hiện giờ hắn mới biến bản thân có bao nhiêu là tàn nhẫn.

Hắn nhất định đã tổn thương nàng. Có ông trời mới biết, hắn yêu nàng bao nhiêu, hắn sao có thể cam lòng mà thương tổn nàng, nhưng mà cuối cùng là bởi vì ganh ghét nên hắn đã giày vò nàng.

“Vân nhi!”

Hắn nhẹ chạm vào nàng, nhưng mà nàng lại giống như một tượng gỗ, sắc mặt ngơ ngác, trong mắt là sự mù mờ, u mê

Sự yên lặng của nàng là đang kháng cự lại hắn, đôi mày hắn nhanh chóng cứng lại, sắc mặt âm u, chậm rãi mặc quần áo vào, đi ra ngoài.

Loan Nguyệt theo như sự căn dặn của chúa thượng, mang theo một thùng nước đi đến bên người Y Vân, nhìn thấy gương mặt Y Vân không chút biểu cảm. Nàng bỗng nhiên cảm thấy áy này vô cùng, lúc trước không nên gạt chúa thượng, Y Vân vì cứu chúa thượng, đã phải hạ độc Long Mạc.

“Y Vân! Ngươi vẫn khỏe chứ?” Loan Nguyệt nhẹ nhàng gọi, bắt đầu lấy nước giúp Y Vân lau chùi.

Trong bụng Y Vân bỗng nhiên đau thắt, nàng sợ tới mức gương mặt không còn chút máu, nàng lo lắng nắm lấy cổ tay của Loan Nguyệt.

“Loan Nguyệt, ngươi đưa ta xuống núi, tìm thầy thuốc, được không? Ta đau bụng, ta nhất định phải giữ được đứa bé trong bụng.”

“Trong bụng ngươi thật sự có một đứa trẻ sao? Là của chúa thượng?” Loan Nguyệt hỏi.

Y Vân gật đầu, “Loan Nguyệt, ngươi có tin ta không? Vì sao hắn lại cố tình không tin ta?”

Trong một thoáng Loan Nguyệt liền rõ ràng, nàng đã phạm phải bao nhiêu là tội lỗi, nếu nàng sớm nói với chúa thượng, thì cũng không xảy ra tình trạng thế này. Đó là con của chúa thượng nha, nàng nhất định phải giúp.

Nhưng mà chúa thượng lại không biết đã đi nơi nào?

“Nhanh lên một chút được không?” Y Vân cầu khẩn.

Loan Nguyệt nhanh chóng tìm ra một bộ quần áo, giúp Y Vân mặc vào, ôm lấy nàng, từ trên núi chạy xuống.

Bên trong một y quán trong kinh thành.

Một thầy thuốc lớn tuổi, bắt mạch cho Y Vân, chậm rãi nói: “Ngươi là động phải thai khí, một lát ta sẽ bốc thuốc cho ngươi, một ngày hai lần, sau khi uống vào, sẽ không còn gì đáng ngại.”

Y Vân nghe vậy, vui mừng khôn xiết, trên mặt cuối cùng cũng nở một nụ cười.

Loan Nguyệt lấy thuốc, đưa Y Vân đến “Vận Lai Khách”, là một cứ điểm của bọn họ.

Loan Nguyệt sau khi ổn định nơi ở cho Y Vân, liền đi sắc thuốc cho Y Vân.

Y Vân sau khi uống thuốc, Loan Nguyệt nói: “Y Vân, ngươi trước tiên hãy ngủ một giấc thật tốt, không nên cử động, để tránh động vào thai khí, ta sẽ trở về giải thích rõ ràng cho chúa thượng. Một lát liền quay lại!”

Từ trong thâm tâm Y Vân cười cười, nói: “Loan Nguyệt! Lần này thật sự cảm ơn ngươi!”

Loan Nguyệt không khỏi có chút xấu hổ, nói: “Không cần cảm ơn, ta đi đây! Ta đã cho người ở bên ngoài bảo vệ ngươi, nếu có chuyện gì, cứ gọi các nàng.”

Y Vân gật đầu.

-----------------
Chương 99: Ma Quân Long Phi

Trên đỉnh Khuynh Đình Sơn, mây mù bao phủ mênh mông. Ánh nắng xuyên qua làn mây trùng điệp, trở nên dịu dàng hơn.

Sương mù mờ ảo, lá đỏ ở trong gió bay múa khắp ngọn núi, dự báo mùa thu đã sắp đến.

Quân Lăng Thiên đứng trên đỉnh núi cao ngất, bảo kiếm trong tay khẽ động.

Thanh kiếm kia không ngừng tung bay, chuyển động, đem cả người của hắn chìm ngập trong ánh kiếm sắc bén.

Trong phạm vi hai trượng xung quanh hắn, từng ngọn cây cọng cỏ đoá hoa, khi bị thanh kiếm chạm vào, đều tan tác thảm thương. Hắn không ngừng khua kiếm, điên cuồng mà múa, áo choàng màu mực phần phật tung bay, kiếm kia liên tục chạm vào thân cây, hoa lá liền lả tả rơi xuống.

Thật lâu sau, hắn thu lại kiếm trong tay, trên khuôn mặt tuấn mỹ là một nét lạnh lùng, nhưng mà thật sâu trong ánh mắt là sự bi thương đau xót.

Suốt nửa ngày, hắn không dám nhìn nàng, hắn sợ phải nhìn vào đôi mắt hờ hững của nàng, so với sự thù hận còn khiến hắn khó chịu hơn. Hắn biết lần này hắn đã thật sự thương tổn nàng, đêm qua hắn đã bị sự ghen ghét làm cho điên cuồng.

Khi hắn nghe nàng nói với Hồng Điệp, nàng không hề yêu hắn, nàng vẫn là yêu Long Mạc. Trong lồng ngực của hắn tựa như có một ngọn lựa đang thiêu đốt.

Hắn chỉ có thể không ngừng múa kiếm, hình như chỉ có như vậy, mới có thể làm cho trái tim hắn tê dại, khiến hắn tạm quên đi vết thương mà hắn gây ra cho nàng, cũng như quên đi nỗi thống khổ của hắn.

Có trời mới biết, hắn nhớ nàng bao nhiêu, hắn muốn sủng ái nàng bao nhiêu, yên nàng, nhưng lại chính hắn làm tổn thương nàng.

Hắn đáng chết!

Hắn bỗng nhiên vung quyền lên, đánh vào một gốc cổ thụ cao ngút trời, lập tức, thân cây run lắc, lá cây ào ào rơi xuống, vươn đầy bả vai, mà hắn lại không hề phát hiện.

Một quyền rơi lên thân cây kia, hắn chầm chậm buông tay, máu tươi đầm đìa, cũng như trái tim đang nhỏ máu của hắn. Nhưng hắn không cảm thấy đau, bởi vì đáy lòng còn đau đớn hơn.

Loan Nguyệt thật vất vả mới tìm được, đi qua núi đá, liền nhìn thấy bàn tay Quân Lăng Thiên đầy máu tươi.

Trong lòng hoảng sợ, vội vàng chạy tới, nói: “Chúa thượng, tay người sao lại bị thương?”

“Không sao!” Quân Lăng Thiên hờ hững nói: “Loan Nguyệt, nàng thế nào?”

Loan Nguyệt từ trên người xé một mảnh vải, vừa băng lấy vết thương của Lăng Thiên vừa nói: “Chúa thượng, mới vừa rồi trong bụng Nhan cô nương đau đớn, Loan Nguyệt không kịp bẩm báo, liền tự mình quyết định, đưa nàng xuống núi chữa trị.”

Đôi mày Quân Lăng Thiên ngưng lại, trong lòng đau xót, lo lắng hỏi: “Nàng hiện giờ thế nào? Còn đau không? Nàng đang ở đâu?”

“Đã không có việc gì, uống thuốc xong, đang nghỉ ngơi ở Vận Lai Khách, thuộc hạ đã cho người bảo vệ nàng.”

Lăng Thiên nói một hơi, “Ngươi phái ai bảo vệ nàng? Người trong khách điếm sao? Võ công của bọn họ không tốt, ngươi cũng không phải không biết!”

Quân Lăng Thiên lạnh giọng quát lên, xoay người xuống núi.

“Chúa thượng, còn có một việc, Loan Nguyệt phải báo cho chúa thượng.” Loan Nguyệt cuống quít nói, nàng nhất định phải hoá giải hiểu lầm giữa bọn họ.

“Nói!” Quân Lăng Thiên lạnh giọng nói, lúc này lòng hắn nóng như lửa đốt, hận không thể lập tức bay xuống chân núi, hắn thật lo lắng cho an nguy của Y Vân.

“Loan Nguyệt từng che giấu một việc, mới tạo nên hiểu lầm giữa chúa thượng và Nhan cô nương. Đêm đó, trước khi thuộc hạ và Hồng Điệp đến cứu chúa thượng, bởi vì sợ võ công của Long Mạc, từng nhờ Nhan cô nương giúp đỡ. Nhan cô nượng thật sự là một lòng muốn cứu chúa thượng, vì cứu người, nàng đã hạ độc vào rượu của Long Mạc, khiến Long Mạc mê man không tỉnh. Đêm đó người muốn chúng ta phải cứu cả Nhan cô nương, Loan Nguyệt thấy chúa thượng vì nàng đã phải chịu khổ như vậy, nên mới che giấu chân tướng. Nhưng mà, hiện giờ nàng đã mang trong người cốt nhục của chúa thượng, trong lòng không nhẫn tâm. Chúa thượng, Loan Nguyệt biết sai, xin chúa thượng trách phạt.”

Loan Nguyệt hối hận, quỳ trên mặt đất.

“Ngươi nói cái gì?” Lăng Thiên đưa tay nắm lấy áo của Loan Nguyệt, vội hỏi, “Lặp lại lần nữa.”

“Chúa thượng! Đêm đó Nhan cô nương là bởi vì Long Mạc trúng độc, cho nên mới ở bên cạnh hắn, chứ không phải giống như những gì người tưởng tượng. Đứa trẻ trong bụng nàng là của chúa thượng.”

Lăng Thiên nhẹ thả lỏng, buông Loan Nguyệt xuống.

Hắn ngơ ngơ ngẩn ngẩn đứng yên trên đỉnh núi, trong đầu hiện lên cảnh tượng đêm đó.

Đêm đó, Long Mạc nằm ở trên giường, còn Vân nhi thì ngồi bên người hắn.

Vân nhi, nàng vì cứu mình, mà hạ độc Long Mạc? Lăng Thiên không dám tưởng tượng, sau đó, Vân nhi sẽ phải chịu sự trừng phạt như thế nào của Long Đằng, mà hắn lại còn hiểu lầm nàng.

Hắn nhớ lại những lời nói đêm qua của Y Vân.

Lăng Thiên, ta yêu chàng, trong bụng ta còn có cốt nhục của chàng.

Lăng Thiên, mới vừa rồi là ta lừa Hồng Điệp.

Lăng Thiên, chúng ta sinh tử có nhau, vĩnh viễn ở bên nhau, được không?

Lăng Thiên! Lăng Thiên! Lăng Thiên!…..

Những tiếng gọi khẽ trong lúc say rượu kia, sao có thể là giả?

Thì ra nàng thật sự yêu hắn, đêm đó triền miên là thật tâm, những lời nói khi say là thật, những lời thổ lộ đêm qua cũng là thật.

Hắn thật là hồ đồ, lại không tin nàng, hắn đúng là như nàng nói, là tên khốn kiếp.

Vân nhi, chờ ta, ta đi đón ngươi trở về, chúng ta sinh tử có nhau, mãi không xa rời.

Gương mặt Lăng Thiên mở ra một nụ cười đến sáng lạng, nhưng mà nụ cười kia lập tức trôi qua, chuyển thành sự lo lắng.

Lúc này nhìn Lăng Thiên cũng tựa như một đứa trẻ hay thay đổi tâm tình, vẻ mặt của hắn từ thương tâm tuyệt vọng đến phấn khởi kích động rồi lại lo lắng ưu sầu, tựa như bầu trời trước cơn mưa, cảnh sắc đang tươi đẹp, bỗng nhiên trở nên u ám.

Lăng Thiên không rảnh trách phạt Loan Nguyệt, một khắc cũng không chần chờ mà đi xuống chân núi.

Vận Lai Khách.

Lòng tràn đầy vui sướng chờ mong, Lăng Thiên chạy tới Vận Lai Khách thì bị cảnh tượng trước mắt làm sợ hãi đến ngây cả người.

Khách điếm một mảnh hỗn loạn, hình như vừa mới bị cướp.

Người trong cửa tiệm, không một ai may mắn thoát được, toàn bộ đều nằm trên mặt đất, ngừng thở.

Trong căn phòng Y Vân ở cũng trống rỗng.

Trên bàn còn đặt thang thuốc từ y quán. Trên giường, một chiếc túi hương nhiều màu lẳng lặng nằm ở đấy, là túi hương em bé cưỡi cá của Lăng Thiên.

Hai tay Lăng Thiên run rẩy cầm lên, nắm chặt trong lòng bàn tay, giống như giữ lấy trái tim Y Vân.

Tim của hắn tựa như bị cắt rạch đến khó chịu.

Đêm qua cho dù hắn tra tấn nàng thế nào, nàng cũng không hề vứt bỏ túi hương này, không hề vứt bỏ tình yêu với hắn.

Lăng Thiên thật cẩn thận đem túi hương đặt ở trong ngực.

Nhưng mà hiện giờ nàng ở nơi nào? Là ai mang nàng đi?

Đi vào trong sân, không hề thấy thi thể của Y Vân, có thể nàng còn sống. Nhưng mà cuối cùng là người nào bắt đi nàng, mục đích là gì? Đôi mắt trên gương mặt như ngọc của Lăng Thiên toả ra hàn ý, sát ý chết người, nắm tay của hắn bất giác nắm chặt, hắn nhất định phải cứu Y Vân trở về, hắn nhất định phải giết cái tên đã cướp đi nàng.

Lăng Thiên cúi người, tỉ mỉ xem xét chung quanh, phát hiện tất cả người bị hại đều bị loại võ công âm hàn gây thương tích. Võ công của người kia hiển nhiên là không tệ, những người trong khách điếm này võ công tuy không cao, nhưng cũng không phải là hạng người bình thường, không ngờ chỉ trong một chiêu liền mất mạng.

Lăng Thiên bỗng nhiên nhớ tới gần đây trong kinh thành xảy ra các cuộc thảm sát, còn có người tự xưng là Ma Quân.

Chẳng lẽ là hắn ta? Là Ma Quân? Nếu hắn đoán không sai, Ma Quân kia chính là Long Phi.

Nghĩ đến đây, đôi mày Lăng Thiên càng nhíu chặt, hắn mất đi ngôi vị hoàng đế, sẽ không xuống tay với Y Vân đấy chứ.

“Loan Nguyệt, ngươi triệu tập các huynh đệ, ở trong ngoài thành tìm kiếm. Tật Vũ, Phong Hành, đi theo ta, ta muốn đến Mạc vương phủ một chuyến.” Quân Lăng Thiên trầm giọng nói.

“Chúa thượng!” Vẻ mặt Tật Vũ có phần lo lắng hỏi, “Chúa thượng sao có thể đến Mạc vương phủ? Đó chẳng phải là tự chui đầu vào lưới sao?”

Lăng Thiên ngước mắt nhìn, lạnh giọng nói: “Yên tâm, ta nghĩ trước mắt Long Mạc không rảnh rỗi mà bắt ta, ta muốn đến chỗ của hắn để tìm manh mối, tên Long Phi kia xem ra đã luyện thành loại tà công âm hàn nha.”

Lăng Thiên chỉ mang theo Tật Vũ và Phong hành đến Mạc vương phủ.

Lúc này Mạc vương phủ yên tĩnh đến đáng sợ, mỗi người đều dè dặt.

Quản gia không biết Lăng Thiên, thấy dáng vẻ bọn họ không hề tầm thường, cuống quít đến bẩm báo.

Long Mạc đang nổi trận lôi đình, Y Vân mất tích một ngày một đêm, đã phái người đi tìm nhưng vẫn không thấy tin tức.

Nghe thấy quản gia bẩm báo, Quân Lăng Thiên đến, sắc mặt Long Mạc chấn động, lập tức cho mời.

Trong phòng khách.

Vẻ mặt Quân Lăng Thiên lạnh lùng ngồi trên ghế, phía sau là Phong Hành và Tật Vũ.

Ngồi đối diện là Long Mạc, nét mặt cũng rét lạnh.

Sớm đã có tiểu nha hoàn đặt ly trà trước mặt bọn họ, khí nóng đang lượn lờ bốc lên, hai người lạnh lùng nhìn nhau.

Nếu như có một người, có thể khiến cho hai nam tử ưu tú nhất thế gian này từ bỏ sự đối nghịch với nhau, mà lại ngồi ở đây nói chuyện thưởng trà, duy chỉ có Y Vân.

Long Mạc  nhìn vẻ mặt thản nhiên của Lăng Thiên, thanh âm lạnh lùng nói: “Quân Lăng Thiên, lá gan của ngươi quả không nhỏ nha, dám đến vương phủ của ta!”

Lăng Thiên lạnh lùng cười, nói, “Vì Y Vân, cái gì ta cũng dám làm!”

Long Mạc nghe vậy, hàn ý trong mắt tràn ngập, “Quân Lăng Thiên, Y Vân ở chỗ của ngươi?”

“Nếu ở chỗ ta, ta còn đến nơi này của ngươi sao? Thật sự Y Vân có đến tìm ta, nhưng hiện tại nàng đã mất tích, bị người ta cướp đi.” Lăng Thiên trầm giọng nói.

“Cái gì?” Long Mạc kinh ngạc, “Bị ai cướp đi, nàng đi tìm ngươi, sao ngươi lại không chăm sóc nàng thật tốt!”

Trong mắt Lăng Thiên thoáng hiện lên sự đau xót, than nhẹ một tiếng, trầm giọng nói: “Nếu như ta đoán đúng, người cướp đi nàng, hẳn là tên Ma Quân gần đây khiến lòng người hoang mang, cũng chính là đại ca của ngươi Long Phi!”

Sắc mặt Long Mạc thay đổi đột ngột, Long phi là Ma Quân, thật ra hắn cũng đã sớm đoán được, nhưng lại không ngờ hắn ta cướp đi Y Vân.

“Long Mạc, trước mắt không phải là thời gian để chúng ta giành giật nhau, chúng ta nhất định phải hợp tác, mới có thể nhanh nhất cứu được Y Vân. Đại ca của ngươi, hắn đã luyện thành loại tà công âm hàn, ngươi là người hiểu rõ đại ca ngươi, nói xem hắn có thể ở nơi nào? Chúng ta không thể tìm kiếm một cách mù mờ được.”

Long Mạc đứng dậy, ở bên trong phòng không ngừng di chuyển, sau một lúc lâu nói: “Ở trong cung hắn có một căn phòng ngầm dưới đất, nơi đó có chứa rất nhiều nước băng. Hắn chạy trốn khi vẫn chưa luyện thành loại tà công kia, nếu hiện tại đã luyện thành công, hắn sẽ phải ở nơi nào để luyện công đây?”

Ô Mi Sơn!

Hai người đồng thanh nói.

Ô Mi Sơn là ngọn núi cao ở phía bắc kinh thành, trên đỉnh núi băng tuyết bao phủ quanh năm, cũng có vài hồ băng, nếu như Long Phi cần nước băng để luyện thành công phu, có khả năng nhất chính là ở trên Ô Mi Sơn.

Lăng Thiên và Long Mạc bỗng nhiên nhìn nhau, hiện tại trong mắt hai nam nhân này không có thù hận, không có sự đối nghịch, mà chỉ có sự lo lắng cho cùng một người.

Ô Mi Sơn.

Y Vân bị điểm huyệt đạo, dùng chăn bọc lại, mang đến cái sơn động này.

Tuy rằng nhìn không thấy, nhưng Y Vân vẫn biết nàng đang ở trên núi, mà cái người bên cạnh, cả người toả ra hơi lạnh, dù cách một tấm chăn, vẫn có thể cảm nhận được hàn ý tràn ngập kia.

Y Vân biết, nếu có một người mà trên người luôn lạnh lẽo như băng, thì phải là Long Phi.

Chiếc chăn được mở ra, xuất hiện trước mặt là một người mặc quần áo màu ngọc.

Đúng là Long Phi!

“Long phi! Quả nhiên là ngươi!”

Long phi nhìn thẳng vào Y Vân, cười, nói: “Đúng vậy! Thật không ngờ phải không!” Giọng nói như băng tuyết lạnh lùng.

Y Vân quan sát Long Phi, người này chính là Thương Dung đại ca sao?

Còn nhớ, trên vầng trán của hắn vẫn thường cất giấu một sự ưu sầu nhàn nhạt, nhưng mà, bên môi luôn là nụ cười dịu dàng.

Còn nhớ, trên người của hắn luôn thoang thoảng mùi dược thảo như có như không, nhẹ thấm vào trong lòng.

Còn nhớ, gương mặt hắn tái nhợt như tuyết nhưng cũng anh tuấn phi phàm, nụ cười của hắn ưu sầu mà dịu dàng đến mê người.

Nhưng mà hiện tại người nam tử đang đứng trước mắt nàng, sắc mặt gầy yếu mà tái nhợt, màu da trong suốt tựa như hàn băng quanh năm trên đỉnh núi, đôi mi tràn ngập sự tàn ác.

Trên người của hắn, mơ hồ hiện ra cảm giác khát máu, khí chất hung tàn, gần như muốn huỷ diệt tất cả.

Hắn giống như ma quỷ, một ma quỷ thật sự.

back top