Vân Thường Tiểu Nha Hoàn

Chương 96-97: Túi hương đưa tin - Cuộc gặp mặt toan tính

Chương 96 Túi hương đưa tin
Edit&Beta:BachLien

Đội quân đã trải qua nửa tháng đi đường gian nan, cuối cùng sau giờ ngọ, cũng đã đến được ngoại ô kinh thành Nam Long Quốc.

Từ đầu cho đến bây giờ, cũng gặp phải mấy lần bị tập kích lớn nhỏ khác nhau, binh sĩ của Nguyệt Lãng tướng quân chết đi cũng không ít, nhưng những người này không hổ đã trải qua gian khổ trên sa trường, cuối cùng cũng có thể biến nguy thành an, hộ tống Long Đằng an toàn về kinh.

Chỉ cần Long Đằng an toàn, kinh thành sẽ tránh được một trận loạn lạc.

Ánh nắng giờ ngọ sáng rỡ, chiếu lên mặt nước Lăng Hà, phát sáng lóng lánh. Lăng Hà vẫn trong veo thanh khiết! Mặt nước đón ánh mặt trời.

Đội quân dừng lại ven bờ Lăng Hà, Long Mạc đã truyền thư tín đến cấm vệ quân trong kinh thành, nếu không có chuyện gì bất ngờ xảy ra, bọn họ sẽ đến đây tiếp ứng, dù sao thì quân đội này cũng do một tay Long Mạc quản lý, Long Phi, đại ca của hắn, biết phụ hoàng quay về kinh, cũng sẽ biết khó mà lui.

Cuối cùng cũng đã đến kinh thành, tựa như thấy được ánh sáng rạng đông, những binh sĩ cũng có phần lơi lỏng cảnh giác.

Mà đôi mày Long Mạc lại càng ngày càng nhíu chặt.

Hắn đang lo lắng một người.

Quân Lăng Thiên.

Cả một đoạn đường hắn đều không có xuất hiện, khiến Long Mạc hoài nghi những hắc y nhân đến ám sát, có lẽ căn bản không phải do hắn phái tới, hẳn là Long Phi.

Căn cứ vào phán đoán của hắn, Quân Lăng Thiên sẽ không dễ dàng buông tay, đây là thời điểm hắn sẽ xuất hiện.

Làn gió dịu dàng thổi đến, bốn phía vô cùng tĩnh mịch.

Bỗng nhiên, từ trong khu rừng ven bờ Lăng Hà lao ra vô số hắc y nhân, cầm kiếm trong tay, lao về phía đội quân.

Long Mạc than nhẹ một tiếng, “Cái gì phải tới cuối cùng cũng đã tới.”

Đưa mắt nhìn lại, một tử anh bay nhanh tới, đúng là Quân Lăng Thiên một thân tử y.

Hắn như đắm mình trong ánh nắng màu ngọc, nhưng cả người lại giống như ma quỷ nơi Địa ngục, tản ra khí chất lạnh lùng u ám. Trên khuôn mặt anh tuấn, không chút biểu cảm, rét lạnh như băng.

Ở trong xe Y Vân nhìn thấy bóng dáng của Lăng Thiên, tâm tư nàng như muốn ngừng trệ.

Lăng Thiên vẫn anh tuấn, tiêu sái như vậy, nhưng hai má lại có chút gầy yếu, trên gương mặt đã không còn nụ cười biếng nhác mà trêu đùa, đôi mắt sâu sắc của hắn bắn về phía Long Mạc, ngay cả một cái liếc mắt cũng không nhìn nàng.

Hắn còn đang trách nàng! Nghĩ đến đây, Y Vân liền đau lòng đến khó chịu.

Hắc y nhân mà Lăng Thiên mang đến sớm đã chiến đấu với binh lính của Long Mạc, trong nháy mắt, tiếng chém giết tràn ngập trong vành tai, ánh sáng đao kiếm như hút lấy ánh mắt mọi người.

Long Mạc và Quân Lăng Thiên yên lặng nhìn nhau, một đôi mắt ác liệt như băng, một ánh mắt sắc bén như kiếm.

Tuy rằng bọn họ đều không nhìn về phía Y Vân đang từ trên xe đi xuống, nhưng mà trong lòng bọn họ đều đang nghĩ tới cùng một người.

Bọn họ đều hiểu rằng, hôm nay giữa hai người nhất định sẽ có một trận đánh kịch liệt.

Mà trận đánh này, bọn họ đã chờ rất lâu.

Long Mạc đánh giá Quân Lăng Thiên, không thể nghi ngờ, người nam nhân này cũng thật vĩ đại, không hề kém cỏi so với mình, khó trách mà Y Vân lại yêu hắn ta. Nhưng, hắn không cam lòng, cho nên hắn muốn giành lại Y Vân.

Quân Lăng Thiên cũng nheo mắt, ánh mắt đánh giá Long Mạc, nam tử bạch y này, dưới ánh mặt trời sáng rực lại khôi ngô như vậy, chẳng thể trách Y Vân vẫn luôn âm thầm tưởng nhớ đến hắn, vì hắn ta mà phải bội lại mình.

Nhưng mà, cho dù bọn họ có ưu tú như thế nào, khâm phục lẫn nhau bao nhiêu, thì vận mệnh đã định sẵn họ là đối thủ của nhau, đối thủ cả đời.

Hai người đồng loạt rút ra bội kiếm ở bên người, trong nháy mắt, hàn quang loé sáng.

Quân Lăng Thiên vươn ngón tay thon dài, nhẹ lướt lên lưỡi kiếm, bỗng nhiên mỉm cười, nụ cười kia tà ma lại mang theo sự khát máu lạnh lùng.

“Nhị hoàng tử, chúng ta cuối cùng cũng có thể đánh nhau một trận hăng say, thời khắc này, Quân mỗ đã đợi rất lâu rồi!”

“Một khi đã như vậy, xin mời ra tay!”

Long Mạc tay cầm bội kiếm, khẽ cười nói, thanh âm lạnh lùng không chút ấm áp, nụ cười kia cũng tràn ngập hàn ý.

Hai người đồng thời phát chiêu, trong một thoáng bạch ảnh cùng tử ảnh bay trong gió, ánh kiếm loé ra.

Đây là một trận quyết đấu giữa cao thủ và cao thủ, bọn họ ra chiêu đều rất nhanh, cũng rất sắc bén, mọi người gần như không nhìn thấy rõ chiêu thức của hai người,

Y Vân đứng ở trong gió, trái tim căng thẳng như muốn ngừng đập, sắc mặt tái nhợt không chút máu, đôi mắt sáng cũng trở nên tối sầm như bóng đêm. Trong chiến trường đầy rẫy sự chém giết này, tất cả đều chuyển động, chỉ có nàng là yên lặng, yên lặng tựa như một bức tranh tuyệt mỹ. Cảnh tượng đánh nhau kịch liệt kia, chỉ như phông nền trong bức tranh.

Ánh mắt Y Vân đuổi theo hai bóng dáng đang đấu với nhau, không thể nói, cũng không thể suy nghĩ. Mỗi một chiêu mỗi một kiếm đều như vô hình cắt lên trái tim Y Vân.

Nàng biết trận chiến này là không thể tránh khỏi, nhưng nàng không muốn nhìn thấy bất kì ai trong bọn họ bị thương. Nếu như không có thù hận thì tốt biết bao nhiêu.

Lăng Thiên và Long Mạc đấu mấy trăm hiệp, vẫn không phân thắng bại.

Trong đời khó khăn lắm mới tìm được một người xứng làm đối thủ của mình, cho nên cả hai không khỏi có chút ăn ý với nhau.

Nhưng, một người là kẻ thù diệt quốc của mình, một người là ác ma cướp đi tình cảm chân thành của mình.

Tất cả những chuyện này đâu thể xoá bỏ?

Y Vân được thị vệ của Long Mạc bảo hộ, nhưng mà, không hề có một người nào tập kích về phía nàng, những người Lăng Thiên phái tới hiển nhiên phải nhận lệnh từ Lăng Thiên. Hiện tượng kỳ quái này làm ánh mắt Long Đằng loé sáng, bên môi gợi lên nụ cười hàm ý.

Thì ra, nữ tử này, không chỉ là người Mạc yêu nhất, mà còn là nhược điểm của Quân Lăng Thiên. Có lẽ nàng có thể ngưng được trận đấu này.

Long Đằng không màng đến những hắc y nhân đang xông về phía mình, nói nhỏ vài câu ở bên tai Kha Quý.

Hồng Điệp và Tật Vũ đã giết được vòng vây tướng sĩ, cuối cùng cũng liều chết xông đến trước mặt Long Đằng, nhưng mà đúng lúc này, có người hét to lên: “Dừng tay! Nếu không ta giết nàng.”

Nếu không ta giết nàng!

Thanh âm này phải dùng nội lực dồi dào phát ra, tiếng vọng vẫn còn ở bên tai mỗi người.

Quân Lăng Thiên và Long Mạc đồng thời nhìn về phía âm thanh đó, sau khi thấy rõ thực hư, sắc mặt hai người liền trở nên trắng bệch như tuyết.

Thanh âm là do Kha Quý phát ra, trong tay hắn nắm một thanh kiếm, mà thanh kiếm kia đang đặt trên cổ Y Vân.

“Đều dừng tay!”

Quân Lăng Thiên và Long Mạc đồng thời hô to.

Ngay lập tức, mọi động tác đều dừng lại, cả một chiến trường chém giết thoáng chốc trở nên yên lặng.

Có thể nghe thấy tiếng nước sông róc rách chảy.

“Chúa thượng! Không cần phải lo cho nữ nhân này!”

Hồng Điệp lớn tiếng nói, thanh âm có chút buồn bả. Đôi mắt lộ ra bên ngoài khăn che mặt, sự phẫn nộ bắn về phía Y Vân.

Mắt thấy thành công đang đến gần, nhưng mà chúa thượng lại vị nữ tử này mà phá huỷ mọi cố gắng bấy lâu.

Kiếm trong tay nàng vẫn tiếp tục đâm tới, lại bị Phong Hành giữ lấy cổ tay, ngăn chặn hành động của nàng.

Ánh mắt sâu thẳm của Quân Lăng Thiên nhìn về phía Y Vân, nhìn không ra biểu cảm trong mắt của hắn.

“Quân Lăng Thiên! Ngươi nhìn xem, vì ân oán cá nhân của ngươi, có bao nhiêu người đổ máu, có bao nhiêu người phải chết. Ngươi nên dừng tay.” Long Đằng nhìn chằm chằm vào gương mặt ác nghiệt mà anh tuấn của Quân Lăng Thiên, chậm rãi nói.

“Long Đằng, ngươi không có tư cách nói những lời này, vì dã tâm của ngươi, đã có biết bao người trở thành quỷ dưới đao của ngươi! Tất cả những chuyện này đều do ngươi, không phải ta.” Thanh âm của Quân Lăng Thiên lạnh lùng nói.

Hắn cúi đầu nhìn vết máu đầy trên đất và thi thể người chất thành đống, đôi mày ngưng đọng.

“Lui lại!” Quân Lăng Thiên lạnh giọng nói.

Hắn xoay người dứt khoát rời đi, những hắc y nhân theo sát phía sau, nhanh chóng rút đi.

Y Vân nhìn bóng lưng Quân Lăng Thiên dần khuất xa, lòng như rỉ máu.

Bóng lưng của hắn lạnh lùng vô tình như vậy, hắn cứ như vậy cắt đứt quan hệ sao, hắn là không hề cần nàng, nên mới bỏ mặt nàng ở đây, đến cả liếc mắt cũng không nhìn nàng.

Bỗng nhiên bụi đất tung bay, cấm vệ quân của Long Mạc đã đến.

Bọn họ thuận lợi vào thành, văn võ bá quan trong triều xếp thành hàng ở cửa thành nghênh đón.

Mà Long Phi, sớm đã nhận được tin tức, trốn đi.

Mạc Vương phủ.

Đảo mắt, đã một tháng trôi qua.

Y Vân ở lại trong vương phủ của Long Mạc, nàng không muốn ở nơi này, nàng muốn ở lại Nguyệt phủ, đến Tả Tuyết Viện của mẫu thân, nhưng Long Mạc lại vô cùng cố chấp, hơn nữa còn có dưỡng nương và Đinh Lang thay nhau thuyết phục, nàng không muốn cũng không được.

Điều khiến nàng không chịu được chính là, nha hoàn nô bộc trong phủ đều xem nàng là Vương phi mà hầu hạ.

Y Vân nếu muốn ra ngoài, phía sau luôn có hai nha hoàn có võ nghệ cao cường đi theo, nàng như vậy chẳng khác nào bị giam lỏng, mỗi khi quay về Nguyệt phủ, cũng không thể ngủ lại, mỗi đêm, Long Mạc đều tự mình đến đón.

Y Vân không thể chịu được, rõ ràng chuyện giữa bọn họ là không thể nào, nhưng Long Mạc lại không nghĩ như thế, từ trận tập kích lần đó, Long Mạc nhìn thấy Quân Lăng Thiên bỏ rơi Y Vân, hắn gần như nhìn thấy hạnh phúc đang vẫy tay về phía mình.

Mà Y Vân mỗi thời mỗi khắc đều tìm cách rời đi, nàng không thể ở trong Mạc vương phủ một cách không rõ ràng như vậy, nếu không, Lăng Thiên sẽ càng hiểu lầm .

Buổi trưa

Y Vân ngồi trước bàn ăn, nhìn nha hoàn bận rộn, bày ra một bàn thức ăn.

Từ khi vào vương phủ, Long Mạc liền cho nhà bếp trong vương phủ mỗi ngày đều phải chuẩn bị thức ăn khác nhau, phối hợp các yếu tố, giúp Y Vân điều dưỡng thân mình.

“Nhan cô nương, người nhìn xem con cá bướm này, là món mới mà nhà bếp chuẩn bị, người nếm thử xem!”

Tiểu nha hoàn Lục Doanh gắp một miếng thịt, đưa đến bên miệng Y Vân.

Y Vân không có thói quen được người khác hầu hạ như vậy, nàng muốn tự mình làm. Nàng nhận lấy đôi đũa từ tay tiểu nha hoàn, đưa miếng cá lên miệng nếm thử.

Thịt cá thật sự rất ngon mềm, nhưng mà, đột nhiên cảm thấy buồn nôn, làm Y Vân nôn mửa liên hồi.

“Nhan cô nương! Người làm sao vậy?” Lục Doanh lo lắng vỗ nhè nhẹ lên lưng Y Vân

Đôi mày Y Vân khẽ nhăn lại, nàng không kén ăn, sao lại như vậy?

“Vân nhi, ngươi làm sao vậy?” Dưỡng nương Đinh Thị của Y Vân vén rèm đi đến, vừa đúng lúc nhìn thấy bộ dạng nôn mửa của Y Vân.

“Đinh ma ma, là thế này, Nhan cô nương vừa ăn một ít cá, liền ói ra! Không biết là làm sao?”

Vẻ mặt Đinh ma ma kinh ngạc, trên khuôn mặt tròn trịa bỗng nhiên tràn ngập ý cười.

Nàng cho nha hoàn lui ra, hỏi: “Vân nhi, ngươi và Vương gia, hai người các ngươi có phải………..có phải đã cái kia phải không?”

“Cái kia là gì? Nương, người đang nói gì vậy, Vân nhi không hiểu?” Y Vân nhìn dáng vẻ dưỡng nương kì lạ, rất là không hiểu.

“Ngươi có biết ốm nghén là sao không? Ngươi có phải đã ở cùng với Vương gia?” Đinh ma ma dứt khoát nói thẳng.

“Cái gì? Ốm……ốm nghén?”

Có ánh sáng trong đầu chợt loé, chẳng lẽ nàng có tin vui? Đêm hôm đó, lại làm nàng có con sao? Là con của Quân Lăng Thiên?

Hiểu được chuyện gì đang xảy ra, mặt Y Vân bỗng nhiên đỏ lên.

Nàng có thai.

Bàn tay Y Vân bất giác xoa lên bụng của mình, trong lòng vô cùng ấm áp ngọt ngào. Chuyện này trăm ngàn lần không được truyền ra ngoài.

“Nương, người nói gì vậy? Vân nhi vẫn chưa gả đi, sao lại có tin vui, người đúng là suy nghĩ xa xôi. Có lẽ bởi vì thịt cá còn tanh, người không nên làm hỏng mất thanh danh của Vân nhi nha.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Y Vân nôn nóng đỏ lên, nhìn Đinh ma ma cầu xin nói.

“Thiệt là, ngươi xem nương thật là hồ đồ mà. Nương không nói, được rồi!”

Trong hậu hoa viên Mạc vương phủ.

Hình như chỉ trong vòng một đêm, mùa thu đã tới.

Hậu hoa viên của Long Mạc, có rất nhiều loại phong, cây phong kia chỉ trong một đêm đã trở nên đỏ rực, đỏ đến chói mắt, đỏ làm lòng người đập rộn.

Những bụi hoa phù dung đón gió thu, nở ra những đoá hoa xinh đẹp. Một năm bốn mua, Y Vân yêu nhất là mùa thu và đoá phù dung, bởi vì vào mùa thu, trăm hoa luỵ tàn riêng chỉ có đoá hoa phù dung thanh cao, xinh đẹp lại càng ngày càng sáng lạng.

Ngây dại đứng trong bụi hoa, tâm tư của Y Vân cũng đã bay xa.

Nàng đã có con, nàng thật sự có con.

Nhưng mà phụ thân của con nàng đang ở nơi nào? Nàng nhất định phải tìm được hắn, nói cho hắn biết nàng đã có thai. Nhưng nàng làm thế nào mới có thể nhìn thấy hắn đây?

Gần đây, nghe mọi người trong phủ bàn luận.

Ở những vùng lận cận kinh thành vừa xảy ra một vụ thảm sát, trong triều có vài vị đại thần không may gặp nạn, dáng vẻ lúc chết rất thảm thương. Có người gần như cả nhà bị tiêu diệt.

Kẻ ám sát đều mang khăn che mặt, ra tay tàn nhẫn, hầu như không hề để lại một nhân chứng sống nào.

Trong lúc này, mỗi người ở kinh thành đều cảm thấy bất an, lòng người bàng hoàng.

Ban đêm, nhà nhà đều đóng cửa canh phòng, không dám ra ngoài.

Ngay cả ban ngày, cũng không có người còn dám đi đến các vùng ngoại thành.

Nghe nói người nọ tự xưng là Ma Quân!

Ma Quân? Ngàn vạn lần hy vọng người đó không phải là Quân Lăng Thiên nha, nàng hiện tại đã có con, mong rằng Lăng Thiên có thể vì vậy mà buông tay, không nên tạo nên nghiệt chướng lớn như vậy nữa.

“Nhan cô nương, tìm người thật lâu, thì ra người ở đây nha.”

Nha hoàn Lục Doanh mà Long Mạc cấp cho Y Vân từ xa chạy tới.

“Chuyện gì? Khiến ngươi vội vàng như vậy!” Y Vân quan tâm nhìn Lục Doanh đang thở hổn hển, hỏi.

“Nhan cô nương, người xem này, có người tặng cho người.” Lục Doanh cầm một chiếc túi hương đưa cho Y Vân.

Y Vân vừa nhìn thấy túi hương kia, ánh mắt như bị cố định lại một chỗ, không thể dời đi, kia là túi hương đỏ thẳm thêu hình em bé cưỡi cá, bốn phía túi hương đều có sợi tơ ngũ sắc quấn quanh, tươi đẹp hoan hỷ.

Đó chính là khi ở Minh Châu, Y Vân đã mua tặng cho Quân Lăng Thiên.

Thấy vật như thấy người, Y Vân một tay lấy túi hương, một tay vuốt lên chiếc túi hương có hình em bé sống động, khuôn mặt tươi cười, ngửi lấy mùi hương thanh nhã toả ra từ chiếc túi, ngẩng đầu hỏi: “Lục doanh, túi này ở đâu mà có? Là ai đưa cho ngươi?” Giọng nói của nàng không giấu được sự kích động.

“Là người gác cửa đưa, hắn nói là có một đứa trẻ hơn mười một tuổi chạy tới đưa cho hắn, đứa bé kia nói túi hương này là có người muốn tặng cho Nhan cô nương. Còn nói nhất định là phải trao cho Nhan cô nương, bọn họ tưởng là người trong Nguyệt phủ đưa đến! Cô nương, là của ai thế?” Lục Doanh tò mò hỏi, “Cái này giống như là đồ vật của con nít.”

“A,” Y Vân cười cười, ôn nhu nói, “Có thể là tiểu thiếu gia Thanh Huy của Nguyệt phủ đưa đến. Lục Doanh, ta muốn ở một mình, ngươi lui đi.”

“Vậy cũng được, cô nương ở trong vườn đừng đi xa, Lục Doanh đến nhà bếp xem thử đã có canh tẩm bổ cho cô nương hay chưa!” Lục Doanh nói xong, liền rời đi.

Trái tim Y Vân lại không thể khống chế  mà đập liên hồi, là Quân Lăng Thiên, hắn đến đây, hắn tới giao túi hương là có ẩn ý gì?

Y Vân cúi đầu chạm lên túi hương, bỗng nhiên phát hiện có vài sợi tơ màu bị nới lỏng, ngón tay khẽ động, nhẹ nhàng mở túi hương ra, phát hiện bên trong còn có một mảnh giấy nhỏ.

Bàn tay Y Vân không nhịn được mà run lên, lấy ra, nhẹ mở, chỉ thấy trên đó viết mấy chữ, “Nhanh đến……. Phong Nhạc Đình ở Khuynh Đình Sơn gặp mặt.”

Khinh Đình Sơn, Phong Nhạc Đình, lần đầu tiên nàng bị Quân Lăng Thiên bắt đi, hai người đã từng ngồi chờ Long Mạc ở đó.

Quả nhiên là hắn, thật sự là hắn!

Nàng muốn nhìn thấy hắn, nhất định phải đi!

------------------
Chương 97: Cuộc gặp mặt toan tính

Y Vân xuất phủ. Xuất phủ dễ dàng, nhưng thoát khỏi hai nha hoàn bên cạnh lại không phải là chuyện đơn giản.

Hai nha hoàn Lục Doanh và Tử Nhị là do chính tay Long Mạc tuyển chọn từ trong những nha hoàn có võ công xuất sắc, các nàng một trái một phải ở bên người Y Vân. Nếu không phải Y Vân nói muốn tới Nguyệt phủ thăm bà ngoài, thì ngay cả một cơ hội ra ngoài cũng không có.

Cũng không thể mang theo hai nha hoàn này đi gặp Quân Lăng Thiên, nhưng mà các nàng thông minh nhanh nhẹn, sợ là không thể dễ dàng thoát khỏi, nên làm gì bây giờ? Y Vân vẫn chưa tìm ra kế sách, xe ngựa đã xuyên qua hai con đường, đi tới trước cửa lớn của Nguyệt phủ.

Y Vân bất đắc dĩ phải xuống xe, trước tiên cứ đến Nguyệt phủ rồi tiếp tục nghĩ cách.

Dọc theo con đường trong Nguyệt phủ, đến Tả Tuyết Viện, trong đầu liền loé sáng, có biện pháp.

Bày trận!

Nàng sao lại quên điều này!

Nàng từng thành công thoát đi nhờ hai lần bày trận, một lần là từ trong tay Quân Lăng Thiên, một lần là cùng mẫu thân chạy trốn khỏi hoàng cung.

Nhưng hai nha hoàn này đi theo nàng như hình với bóng, sao có thể bày trận nha.

“Y Vân tỷ tỷ, tỷ đã tới!” Một thanh âm từ phía trước truyền đến, giọng nói hơi to, mang theo niềm vui không hề che giấu.

Ngẩng đầu nhìn lại, Nguyệt Thanh Huy đang đứng ở ngã rẽ phía trước, nhìn các nàng.

Dáng người Nguyệt Thanh Huy cũng đã cao thêm vài phần, ngay cả giọng nói cũng hơi ồm ồm, tính tình chững chạc không ít, nếu như trước đây, sớm đã lao tới đây.

Trong lòng Y Vân vui sướng, xem ra hôm nay phải cần đến tiểu đệ này.

“Từ nơi nào đến vậy? Bà ngoại, lão nhân gia người vẫn khoẻ chứ?”

“Bà nội đương nhiên tốt, mới vừa rồi còn nói sao hai ngày hôm nay không thấy tỷ tới đây?” Nguyệt Thanh Huy đã biết Y Vân là người thân, nên càng thân mật hơn.

“Tỷ tỷ một lát sẽ đến thăm lão nhân gia người, hiện tại tỷ tỷ muốn đến Tả Tuyết Viện, tiện thể hái một ít thảo dược, đệ đi với ta được không!”

Tả Tuyết Viện được Trương mụ sắp xếp rất gọn gàng ngăn nắp, hoa thơm vẫn nở đầy viện, dược thảo xanh tươi.

Y Vân ngồi chồm hổm trên mặt đất, vừa hái thuốc vừa lặng lẽ nói bên tay Nguyệt Thanh Huy cách bày Bát Kỳ Trận, khi cần, còn dùng nhánh cây vẽ phát hoạ Bát Kỳ Trận trên mặt đất.

Lục Doanh cùng Tử Nhị nhìn thấy hai tỷ đệ bọn họ chụm đầu ngồi chồm hổm trên mặt đất, xì xào bàn tán thật lâu, không biết là đang làm gì, lòng hiếu kỳ trỗi dậy, cũng vội vàng bước đến, chưa nhìn thấy gì, đã thấy Y Vân đứng lên, xoá đi hình vẽ trên mặt đất.

Nguyệt Thanh Huy cũng là một cậu nhóc vô cùng thông minh, hơn nữa nhiệm vụ mà Y Vân giao cho cũng khiến cậu cảm thấy mới lạ thích thú, sớm đã nhớ rõ trong lòng, nhảy chân sáo bước lên lầu.

Y Vân hái dược thảo được một lúc, nhắm chừng thời gian cũng đã đến, liền dẫn hai nha hoàn đi vào lầu hai.

Ở lầu hai, trong khuê phòng của Nguyệt Như Thủy sớm đã được Nguyệt Thanh Huy bày xong Bát Kỳ Trận, Y Vân mang theo Lục Doanh và Tử Nhị chậm rãi đi vào trong phòng.

Vừa bước vào một bước, Lục Doanh và Tử Nhị đã phát hiện có điều không đúng, nhưng mà đã chậm, trước mắt một mảnh sương mù mờ mịt, không thấy bóng dáng Y Vân, lại càng không nhìn thấy cửa phòng.

Hai người ở trong phòng cuống quít xoay quanh, nhưng không thể nào thoát đi.

Khuynh Đình Sơn.

Khi Y Vân đến Khuynh Đình Sơn khi sắc trời đã gần đến hoàng hôn.

Khắp núi chìm trong ánh mặt trời màu đỏ, vô cùng mê người.

Mái đình Phong Nhạc đỏ thẳm vẫn như trong trí nhớ của nàng, dáng đứng sừng sững ẩn dưới tàng cây.

Y Vân mang theo tâm tình hồi hộp bước đến gần, nhưng mà trong đình lại không có một bóng người, không hề thấy bóng dáng Lăng Thiên.

Y Vân tựa người lên cây cột, nhìn núi xanh rậm rạp, cảm giác có chút hụt hẫng. Lăng Thiên đâu? Vì sao không tới?

“Ngươi cuối cùng cũng tới!” Một tiếng nói quyến rũ vang lên.

Y Vân căng thẳng, quay đầu nhìn lại.

Dưới ánh tà dương, một nữ tử hồng y xinh đẹp đang đứng trên vách đá.

Nàng rất đẹp, gương mặt của nàng tựa như phiến lá tươi đẹp khoe sắc dưới ánh trời chiều, có bao nhiêu là mỹ miều, diễm lệ. Khoé môi hiện ra nụ cười nhẹ nhàng, kiêu kỳ mà say người.

“Là ngươi? Sao lại là ngươi?” Y Vân kinh ngạc khi phát hiện đó là Hồng Điệp.

Trong đầu có chút mê muội, chẳng lẽ nàng đã mắc lừa?

“Đúng nha, là ta, thế ngươi nghĩ là ai? Là chúa thượng sao?” Giọng nói Hồng Điệp mềm mại, chiếc eo nhỏ nhắn của nàng hơi cong lại, từ trên vách đá nhẹ nhàng bay xuống, váy áo khẽ bay, cả người nàng tựa như một con Hồ Điệp xinh đẹp.

“Ngươi…….làm sao có túi hương em bé cưỡi cá này?” Y Vân lạnh lùng hỏi.

“Cái này sao…….” Hồng Điệp không kìm được nụ cười quyến rũ, nói: “Chuyện này rất lạ sao? Đây là tín vật mà chúa thượng đưa cho ta sau khi cùng ta vui vẻ, như thế nào, ngươi nghĩ ta không nên có nó sao?”

Đôi mắt Hồng Điệp nhíu lại, dáng vẻ lẳng lơ, hình như đang nhớ lại thời khắc kích tình kia. Giọng của nàng mềm mại mà nhu mì, nhưng lọt vào trong tay Y Vân, lại tựa như một tảng đá lạnh lùng đè nặng lên nàng.

Lời nói của Hồng Điệp Y Vân một chút của không tin, nàng biết Hồng Điệp thích Quân Lăng Thiên, nàng ta luôn hận nàng cướp đi người yêu thương. Nàng ấy cũng hận nàng hết lần này đến lần khác phá hoại kế hoạch của Quân Lăng THiên. Nàng nhất định là đang gạt người, Lăng Thiên sẽ không ở cùng với nàng.

“Ngươi đang ở đây lừa ta sao! Ta không tin, Lăng Thiên hắn sẽ không.”

“Vì sao lại không? Ngươi cho là chúa thượng còn yêu ngươi sao? Thật là buồn cười mà, chúa thượng sớm đã không cần ngươi, chán ghét ngươi, nếu không, hắn đã đến Mạc vương phủ cứu ngươi, không phải sao?” Giọng nói Hồng Điệp xinh đẹp mà cay nghiệt.

“Không! Ngươi nói bậy!” Dù không tin lời nói của Hồng Điệp, nhưng trước mắt Y Vân dần hiện ra hình ảnh bóng lưng Quân Lăng Thiên ngày đó vô tình rời đi.

Bước chân Hồng Điệp duyên dáng, không nhanh không chậm đến bên người Y Vân, bên môi vẫn là nụ cười gian xảo.

“Ta sớm đã biết, ngươi là tai hoạ, đúng là không sai, chính là ngươi, làm hại kế hoạch của chúa thượng hết lần này đến lần khác thất bại thảm hại, chính là ngươi làm chúa thượng hồn bay phách lạc, từ khi có ngươi, chúa thượng đã không còn nhìn vào ta, chính là ngươi, ngươi là tai hoạ, hừ, ta hận ngươi!” Ngón tay mảnh khảnh của Hồng Điệp chỉ thẳng vào gương mặt Y Vân, sâu thẳm trong đôi mắt là sự u mê.

Y Vân liên tiếp lui về phía sau, từ trong đình từ từ đi đến bên vách núi.

Hồng Điệp cười lạnh, rút ra bội kiếm bên hông, nhắm thẳng vào cổ họng Y Vân, kiếm chỉ cách chiếc cổ của Y Vân ba tấc, khí thế sắc bén của thanh kiếm truyền đến, làm làn da Y Vân phát lạnh.

Hồng Điệp, nàng ta sẽ không thật sự giết nàng đấy chứ.

Mặt trời ở hướng Tây tròn vành mà đỏ rực, giống như một dòng máu tươi, cảnh chiều hôm ở trên núi hoang vu, gần như không có một bóng người. Chẳng lẽ nàng phải chết ở nơi này sao? Nhưng nàng không muốn chết, cũng không thể chết, bởi vì trong bụng nàng còn có một sinh linh, đó là con của nàng và Lăng Thiên, nàng không sợ chết, nhưng mà nàng thật sự không thể chết.

Nhưng Hồng Điệp dường như đã trở nên điên cuồng, làm sao mới để nàng ta thả nàng đây?

“Hồng Điệp, ngươi thả ta đi, ta sẽ không tiếp tục quấy rầy Quân Lăng Thiên, từ nay về sau ta sẽ biến mất.” Y Vân có gắng giả vờ bộ dạng bình thản nói.

Đôi mi thanh tú của Hồng Điệp ngưng đọng, khanh khách cười nói: “Thật sự sao? Không ngờ ngươi cũng là một con quỷ sợ chết nha! Ngươi thật có thể làm được sao?”

“Tất nhiên là được, bởi vì cho tới bây giờ ta cũng không có yêu hắn, người ta yêu luôn luôn là Long Mạc!” Ở trong lòng Y Vân than nhẹ một tiếng, con à, vì con, nương mới nói dối nha.

“Phải thế không? Vậy ngươi vì sao vừa thấy túi hương này liền chạy đến? Muốn gạt ta sao, không dễ như vậy đâu.”

Thanh kiếm của Hồng Điệp cách cổ của Y Vân càng ngày càng gần, mà phía sau Y Vân, đã không còn đường lui.

“Ta không lừa ngươi, ta cũng không muốn gặp hắn, ta tới nơi này chỉ muốn cầu xin hắn buông tha cho Long Mạc.” Y Vân dối lòng nói.

“Sao?” Trong mắt Hồng Điệp có chút cảm xúc bi thương, nàng than nhẹ một tiếng, “Chúa thượng lại yêu một nữ tử như ngươi, hừ! Thật là không xứng, ngươi nói xem, có phải ta nên thả ngươi đi?”

Ánh mắt Hồng Điệp hiện lên vẻ do dự, nhưng nàng bỗng nhiên cắn nhẹ môi dưới, nói, “Ta không thể thả ngươi, mặc dù ngươi là một nữ tử không đáng được người khác yêu thương, nhưng chúa thượng lại là một người cố chấp, chỉ cần ngươi còn sống, người hiển nhiên cũng không được bình yên, cho nên ta phải giết ngươi!”

Cổ tay Hồng Điệp bỗng nhiên tăng lực, thanh kiếm kia mang theo sức mạnh hướng về phía Y Vân.

“Dừng tay!” Một giọng nói lạnh lùng giống như từ thế giới bên kia truyền đến, giọng nói kia tràn ngập hàn ý, vang vọng khắp núi rừng.

Đôi tay Hồng Điệp run lên, loảng xoảng một tiếng, bảo kiếm rơi trên mặt đất. Cổ tay của nàng, hình như là bị ám khí đánh trúng, máu tươi chảy ra.

Y Vân hướng mắt nhìn lại.

Dưới ánh trời chiều, một bóng người chậm rãi đi ra, trường bào đen tuyền tuỳ ý khoác lên người, mái tóc đen như mực được một dây tơ cũng màu đen buộc lại, ở trên khuôn mặt anh tuấn, không chút biểu cảm, ánh mắt sâu thăm thẳm, không có sự thương tiếc, không có sự vui mừng, thậm chí không có một tia cảm xúc.

Trong nháy mắt, hình như mùa đông giá rét liền đến sớm, tuy cách một khoảng khá xa, nhưng Y Vân có thể cảm nhận được người nam nhân lạnh lùng này.

Ánh nắng chiều như thiêu đốt bầu trời, trái tim Y Vân cũng vì sự xuất hiện của Lăng Thiên mà cháy lên.

back top