Vân Thường Tiểu Nha Hoàn

Chương 3-4: Tiểu thư đố kỵ - Đụng vào nhị hoàng tử

Edit&Beta: BachLien

Trên mặt giấy Tuyên Thành trắng tinh, hiện nên một ngọn núi xanh um, dòng nước trong xanh, bầu trời điểm vài cánh cò trắng, trên mặt nước thuyền lững lờ trôi.

Trên thuyền một nữ tử thân mặc bạch y, ẩn hiện trong non xanh nước biếc, trên môi còn lưu lại một chiếc lá liễu.

Ngòi bút Y Vân điểm nhẹ, liễu rũ như mọc lên từ giấy.

Nàng buông bút, nhìn lại bức tranh, nơi non xanh nước biếc này đã xa cách từ lâu, từ khi làm nha hoàn bên người Lão phu nhân, nàng rất ít khi ra ngoài. Y Vân lại hoài niệm về những ngày tháng cùng mẫu thân lưu lạc ăn xin qua ngày. Khi đó, tuy là cảnh màn trời chiếu đất, ngày trôi qua gian nan nhưng nàng thật tự do tự tại. Nhưng hôm nay đứng ở nơi nhà cao cửa rộng này, nàng tựa như con chim bị nhốt trong lồng son, mất đi tự do. Nhưng, vì mẫu thân lớn tuổi không chịu nổi cảnh lưu lạc ngày đây mai đó. Nàng chỉ có thể ở nơi này vì tiền công, chăm sóc thật tốt cho mẫu thân.

Nguyệt lão phu nhân đặc biệt thích nàng, năm đó không chỉ thu nhận và giúp đỡ mẹ con nàng qua cơn đói, còn thu nhận nàng làm tiểu thư đồng, theo tiểu thư học đánh đàn viết chữ vẽ tranh. Càng không ngờ rằng, nàng lại học tốt hơn so với tiểu thư. Thật không biết đây là phúc hay là hoạ.

Không biết bức hoạ này có làm tiểu thư vừa lòng hay không, từ khi đến nơi này, mỗi ngày đều phải thay tiểu thư vẽ một bức hoạ, còn lưu lại bút danh của người. Y Vân biết rõ tiểu thư đang định làm gì, nàng thực thay tiểu thư bi ai.

Đều nói nữ tử không có tài đó là đức, nhưng mà các nàng tiểu thư khuê các vì để có thể cùng người trong hoàng gia kết mối lương duyên, mà từ nhỏ đã học cầm kỳ thư hoạ, học vũ khúc phổ nhạc. Còn tiểu thư thì tốn không ít tâm tư để mình thay nàng đánh đàn, thay nàng vẽ tranh.

Nha hoàn bên cạnh tiểu thư Lục nhi vén rèm đi đến, hỏi: “Y Vân, vẽ xong rồi sao? Tiểu thư cho gọi ngươi qua đó.”

Nguyệt Hạ Hương tiếp nhận bức hoạ, nhìn ngắm, núi cao xinh đẹp, nước biếc trong suốt, nhân vật có hồn, nàng không thể không thừa nhân, tài vẽ tranh của Y Vân thực so với mình cao hơn một bậc.

Vì sao bản thân lại không sánh bằng nàng mà nàng bất quá chỉ là một nha hoàn. Ánh mắt Nguyệt Hạ Hương từ bức hoạ dời sang trên người Y Vân, trong mắt cất giấu một tia ganh ghét.

Y Vân lẳng lặng đứng ở đó, một thân áo váy thô sơ nhưng tuỳ ý mặc trên người của nàng lại có vẻ hoạt bát tao nhã như vậy.

Mặc cho mình phục y hoa lệ, trang điểm tinh tế, vẫn vĩnh viễn đều không sánh bằng Y Vân. Một bộ áo váy bình thường đơn giản ở trên người Y Vân lại như tản mát ra ma lực kinh người, làm tôn thêm phần thoát tục.

Mặc cho mình bỏ ra bao nhiêu tâm sức, đều không sánh bằng Y Vân, từ khả năng đánh đàn đến vẽ tranh, càng không bằng tài thi từ ca phú của nàng. Tiên sinh luôn khen Y Vân, làm nàng thật xấu hổ vô cùng, cũng may là tiểu nha đầu này cũng hiểu chuyện, bỗng nhiên không theo học nữa, nếu không, thật không biết mình có thể chịu đựng đến khi nào. Thật sự không hiểu, Bà nội vì cái gì mà đối với tiểu nha hoàn này tốt như vậy.

Cho dù tài hoa của nàng có cao tới đâu thì cũng chỉ là nha hoàn, cho dù xinh đẹp thì vẫn là nha hoàn. Nàng vĩnh viễn đừng nghĩ cùng mình ngang vai ngang vế. Tài hoa của nàng cũng chỉ để mình lợi dụng thôi. * Ta khinh!!*

“Y Vân, ta có một tin vui. Từ đêm yến tiệc ngày đó, tài đánh đàn của ta đã lan truyển khắp kinh thành, hiện giờ ta đã là kinh thành đệ nhất tài nữ, tiếng tăm đã vượt qua Thiên kim Thừa tướng Hiệp Chỉ Lan.” Nguyệt Hạ Hương không hề che giấu vẻ mặt vui mừng nhìn Y Vân.

Y Vân biết tiểu thư vì sao nhìn mình như vậy, chẳng qua nàng là thật tâm trợ giúp tiểu thư, nàng cũng vì tiểu thư mà vui mừng.

Y Vân nhiệt tình nói: “Chúc mừng tiểu thư.”

Nguyệt Hạ Hương vốn định chứng kiến bộ dạng Y Vân không cam tâm, bởi vì mình lợi dụng nàng mới có được vinh quang như vậy, vậy mà nàng thế nào một chút phản ứng đều không có, sắc mặt đúng là yên tĩnh không dao động, không khỏi có chút mất mát.

“Y Vân, ngươi vẽ nữ tử này trên môi có cái gì thế?” Nguyệt Hạ Hương ổn định tâm tình, mỉm cười nói.

“Tiểu thư, là sáo liễu.”

“Sáo liễu? Cái này cũng có thể thổi sao?”

“Đúng vậy, tiểu thư nếu không thích, Y Vân có thể đem nó sửa lại sáo ngọc.”

“Không cần, Y Vân người có thể thổi hay không? Cho ta nghe một đoạn thủ khúc đi?”

Y Vân từ trong viện thu lấy một cành liễu, bày tay mềm chuyển động, chỉ chốc lát liền làm thành một cây sáo liễu nhỏ nhắn tinh xảo. Đặt ở khoé môi, một âm thanh nhẹ nhàng vang lên.

Tiếng sáo nhẹ nhàng êm tay, cùng tiếng đàn Tranh tự nhiên có một nét rất riêng, làm cho người ta không ngừng liền nghĩ đến tiếng dòng nước lững lờ trôi, liễu xanh thoảng đưa trong gió, nghĩ đến trăm hoa đua nở, tiếng oanh yên râm vang.

Từ trong tiếng sáo, Y Vân dường như nhìn thấy chiếc thuyền con trên sông lướt qua, mang theo một thiếu niên áo trắng đứng ở mũi thuyền, trên môi là cây sáo liễu, nhẹ nhàng thổi.

“Y Vân, không ngờ sáo liễu cũng có thể phát ra âm thanh êm tai như vậy.” Nguyệt Hạ Hương nói: “Ngươi khi nào thì học thổi cái này.”

“Là trước kia cùng mẫu thân lưu lạc, được người khác chỉ qua.”

Nguyệt Hạ Hương lấy cây sáo trên tay Y Vân tinh tế xem xét, sau một lúc lâu nàng nói: “Vật này cũng có thể thổi ra thủ khúc dễ nghe như thế ư. Y Vân, làm sao thổi đây? Ngươi dạy ta thổi thủ khúc kia đi.” Long Mạc nhất định chưa từng gặp qua vật này, hắn nhất định sẽ thích, huống chi, trong tranh này nữ tử thổi chính là sáo liễu kia,

Nguyệt Hạ Hương vui sướng tưởng tượng.

CHƯƠNG THỨ TƯ: ĐỤNG VÀO NHỊ HOÀNG TỬ
Edit&Beta: BachLien

Trên đường đi đến phòng khách, hai bên là hai hàng liễu, mầm xuân xanh biếc tựa khói sương. Y Vân với tay bẻ lấy cành liễu, chuẩn bị trở về làm cho tiểu thư chiếc sáo liễu.

Đã nhiều ngày, tiểu thư rất chăm chỉ học thổi sáo, đến bây giờ đã có thể thổi được một đoạn.

Phía sau có tiếng bước chân rất nhỏ, Y Vân đang định quay đầu lại, đã bị một đôi tay che đi ánh mắt.

“Đoán xem ta là ai nha?” Một giọng nói ồm ồm cố ý giả tạo.

“Đoán không ra a.” Y Vân buồn cười đáp, nói xong, dùng cành liễu nhẹ nhàng vẩy về phía sau.

“Ai nha”, một thiếu niên mười hai mười ba tuổi, ôm lấy chân, hô to: “ Y Vân tỷ tỷ, thật là tàn nhẫn nha, đánh ta đau muốn chết. Ngươi đành lòng như vậy sao, ta mà bị ngươi đánh chết, về sau ai cưới ngươi đây.”

Y Vân quay đầu, hài hước nói: “Ai nha, thì ra là tiểu thiếu gia, ta làm sao biết là người.”

Nguyệt Thanh Huy phồng má, thở phì phì nói: “Ngoại trừ ta, còn có ai sẽ che mắt của ngươi.”

“Có rất nhiều người nha. Ngươi có muốn nghe một chút hay không.”

“Nói mau là ai, ta đi chặt tay hắn.” Nguyệt Thanh Huy vừa nghe, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, Y Vân tỷ tỷ của hắn, không thể để người khác động vào.

“Ai nha, tiểu hài tử, không nên có lòng dạ ác độc như vậy.” Nhìn Nguyệt Thanh Huy khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, Y Vân thân mật nói, nàng chính là thích vị tiểu thiếu gia trời sinh khả ái này, liền đối xử bình thường giống như tiểu đệ của mình.

“Y Vân tỷ tỷ, ngươi mới là ác độc đó, mà sao tỷ tỷ ngươi lại đến nơi này, làm hại ta đến chỗ Bà nội thăm ngươi mấy lần đều không gặp.”

“Ta ở đây với tiểu thư, có việc phải làm. Lão phu nhân có khoẻ không, hai ngày nay đều không có nhàn rỗi nhìn qua lão phu nhân.” Y Vân thực nhớ lão phu nhân, nàng hầu hạ người đã nhiều năm, sớm xem người là Bà nội của mình.

“Ngươi đi vắng, Bà nội hiển nhiên không tốt. Ăn không vô, ngủ không được, muốn nghe một khúc nhạc nhưng không có người đàn.” Nguyệt Thanh Huy cố ý than thở nói.

Y Vân thần sắc ngưng tụ, lão phu nhân thực làm nàng lo lắng, nhiều năm như vậy, người luôn có dáng vẻ ưu buồn.

“Y Vân tỷ tỷ, chờ ngươi từ chỗ tỷ tỷ trở về, ta xin Bà nội để cho ngươi đi hầu hạ ta được không?” Nguyệt Thanh Huy lém lỉnh nói.

“Khó mà làm được, ta hầu hạ không nổi tiểu ma vương ngươi.” Y Vân nói xong, chân bước nhanh hơn, cũng không thể để vị tiểu ma vương này muốn gì được nấy.

Nguyêt Thanh Huy vội vàng ở đằng sau vừa chạy vừa kêu: “Y Vân tỷ tỷ, người đừng chạy, đồng ý với ta đi.” Nói xong liền chạy tới vừa vặn ôm lấy Y Vân, không cẩn thận dưới chân lảo đảo, nhào tới làm nàng đụng phải một người.

Ngay sau đó, còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, Y Vân liền cảm thấy bản thân bị người khác hất lên, thân mình chợt nhẹ nhàng bay lên, nào là ánh sáng, hoa lá, cây cảnh trước mắt xoay tròn. Có gió lạnh vù vù ở bên tay thổi qua.

Y Vân nhìn thấy cây Hạnh hoa ở bên đường đẹp đến hoa mắt. Y Vân cảm thấy đầu mình đang hướng vào thân cây kia, thậm chí nàng có thể nhìn thấy được nhuỵ hoa màu vàng nhạt.

Y Vân nhắm lại hai mắt, nhưng nàng thật sự không cùng thân cây thân mật một chỗ mà ngã vào một cái ôm ấm áp.

Nàng mở to mắt, đối diện là một đôi con ngươi linh hoạt. Đôi mắt như được khảm lên khuôn mặt bạch ngọc, người nọ cau mày, bên miệng lộ ra nét thoáng cười lạnh lùng nhưng nhanh chóng mất đi.

Khuôn mặt kia rất quen thuộc, đúng là trong đêm yến tiệc ngày đó, Y Vân ở phía sau bình phong từ trên xuống dưới đánh giá một ngàn lần vị Nhị hoàng tử Long Mạc này. Y Vân không hiểu rõ thế nào nàng lại ngã vào ngực của hắn, đầu có chút mê muội.

Long Mạc nói: “Thì ra là một tiểu nha hoàn nha. Như thế nào lại luyến tiếc việc tại hạ ôm ấp không rời.

Y Vân lúc này mới giật mình nàng còn bị người ta ôm trong lòng. Khuôn mặt không khỏi xấu hổ đến đỏ bừng, cuống quít đẩy hắn ra.

Đêm đó còn cách bức bình phong, thấy không rõ ràng lắm, hôm nay phát hiện vị Nhị hoàng tử này thật đúng là tuấn mỹ phi phàm. Khuôn mặt hắn dịu dàng như ngọc, con ngươi sâu thẳm, trong trẻo nhưng lạnh lùng, mày kiếm sắc nhọn, chỉ cần khẽ giơ tay nhấc chân đã tản mát ra khí chất vương giả.

Nhìn Y Vân khuôn mặt ửng đỏ, trái tim Long Mạc không khỏi có chút đập mạnh và loạn nhịp, chính mình ở trong cung đã nhìn qua không biết bao cung phi cùng cung nữ nhan sắc mỹ miều, vẫn không thoát khỏi bị dung nhan của tiểu nha hoàn này hấp dẫn. Mới vừa rồi thấy nàng dưới tàng liễu cùng Nguyệt Thanh Huy một câu người qua kẻ lại, con mắt sáng thánh thiện, xinh đẹp động lòng người. Không nghĩ tới khi đến gần, càng thanh lệ không gì sánh được. Bất quá dù xinh đẹp thì cũng chỉ là tiểu nha hoàn.

Y Vân hỏi: “Công tử là người phương nào, không biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?

“Tại hạ là ai, một tiểu nha hoàn như ngươi không xứng để biết? Nha hoàn trong phủ tướng quân đều không biết quy cũ như vậy sao?” Trong giọng nói Long Mạc tràn đầy sự khinh thường, vừa nói vừa phất bụi bám trên người.

“Ngươi là người nào, tự tiện xông vào bản phủ, còn khi dễ nương tử của bổn thiếu gia.” Nguyệt Thanh Huy cũng không biết Long Mạc, thấy Long Mạc ôm Y Vân trong lòng vốn đã không vừa mắt, lúc này lại nghe ra lời nói của Long Mạc có phần xem thường Y Vân, trong lòng lại càng tức giận.

“Nương tử?” Vẻ mặt Long Mạc khinh miệt, một tiểu nha hoàn, ỷ vào chính mình có vài phần sắc đẹp, liền quyến rũ chủ nhân của mình, mượn cơ hội một bước lên mây. Hơn nữa, tiểu hài tử nhỏ như vậy cũng không buông tha.

Lạnh lùng liếc mắt nhìn Y Vân, không hề che giấu sự khinh miệt trong ánh mắt.

Y Vân bị Long Mạc xem thường, vốn nàng đối với vị hoàng tử này cũng có vài phần hảo cảm, hiện giờ lại phát hiện bản thân đã sai lầm rồi. Các vị quý tộc công tử này, ngày thường đến tửu lầu ăn chơi lêu lỏng, về nhà thì bắt nha hoàn hầu hạ, thoải mái khoan khoái. Còn không xem bọn nha hoàn là người tuỳ ý trách mắng, tuỳ ý trêu chọc.

Huống hồ, trong giọng nói của vị Nhị hoàng tử này là sự khinh miệt, trong ánh mắt là chán ghét, làm cho Y Vân thực ảo não, hơn nữa Y Vân là nữ tì thân cận bên người Nguyệt lão phu nhân, chưa bao giờ chịu sự cười cợt này.

Y Vân lạnh lùng cười, nghĩ thầm ngươi không nhắc tới thân phận của ngươi, cũng đừng trách bổn cô nương không khách khí, ngày thường không biết đã khinh khi nha hoàn cung nữ thế nào, hôm nay ta cũng thay các nàng lấy lại một chút công đạo, lập tức nói: “Hỏi ngươi là người nào, đương nhiên có liên quan, nhìn dáng vẻ của ngươi, chắc cũng là công tử nhà giàu, trong nhà chắc cũng không thiếu tiểu nha hoàn hầu hạ? Thầm nghĩ chỉ muốn thỉnh giáo một câu, tiểu nha hoàn chúng ta khổ sở kiếm bạc, thế nào lại là đắc tội với công tử? Khiến công tử nhục mạ nô tì. Nô tì chẳng qua là đụng phải công tử một chút, mà công tử lại thản nhiên vung tay lên làm cho nô tì cùng với bầu trời đi dạo một vòng, sợ tới mức nô tì đến bây giờ vẫn còn hết hồn này.”

Long Mạc dường như không dự đoán được một nha hoàn lại to gan đến vậy, mày nhíu lại càng sâu, hắn là hoàng tử cao quý, chưa khi nào chịu sự trách móc như vậy.

“Lớn mật, còn không quỳ xuống.” Chợt nghe phía sau một thanh âm lanh lảnh lớn tiếng nói, Y Vân nhìn lại, liền thấy một lão nô áo xám đi lại đây, lão nô kia lắc mình đứng trước mặt Y Vân, chặn hết ánh sáng ấm áp.

Hắn da mặt trắng nõn, trên mặt không có một chòm râu, nên trong chốc lát không thể nhìn ra tuổi của hắn. Nhớ đến mới vừa rồi chính là thanh âm của nữ tử tức giận, không thể nghi ngờ đây là lão thái giám trong cung.

Xem ra cũng là cậy thế hiếp người, lập tức hài hước nói: “Nô tì không biết thân phận hai vị ra sao, sao có thể quỳ xuống nha.”

Nguyệt Thanh Huy vội nghiêng mình che chắn cho Y Vân, nói: “ Làm gì, dám ở trong phủ bổn thiếu gia khi dễ người.” Y Vân cuống quít che cái miệng của hắn, dù sao cũng là Nhị hoàng tử, cũng không thể để thiếu gia đắc tội với hắn.

Lão nô kia mới vừa rồi vẫn đứng phía sau Y Vân, vẫn chưa nhìn thấy dung mạo của nàng, lúc này nhìn đến, không khỏi ngạc nhiên trừng lớn hai mắt, há to miệng, sau một lúc lâu không nói nên lời.

Long Mạc chưa bao giờ thấy qua Kha Quý thất lễ như thế, Kha công công này đã đi theo phụ hoàng nhiều năm, dạng sắc nước hương trời nào mà chưa thấy qua, không lẽ nét đẹp của tiểu nha hoàn này mê hoặc đến vậy sao?

Long Mạc lớn tiếng quát: “Kha Quý!

Kha Quý kia như từ trong mộng tỉnh lại, đánh giá Y Vân một lát, trong ánh mắt tràn ngập sự không tưởng, miệng phát ra liên tiếp: “Giống như……giống như…”

Y Vân bị lão nô kia nhìn chằm chằm vốn có chút tức giận, nghe thế, cũng thực kinh ngạc, không khỏi tò mò hỏi: “Như thế nào, ngài nói ta giống ai?”

Người nọ cũng không đáp liền Y Vân, vẫn run giọng hỏi: “Cô nương là người phương nào? Thật sự là nha hoàn của Nguyệt phủ sao?”

“Tất nhiên là nha hoàn, nếu không cũng không bị nhị vị ném lên trời như vậy.”

Ở một bên khoang tay đứng, Long Mạc bỗng nhiên không kiên nhẫn nói: “Kha Quý, còn không mau đi.” Nói xong vung tay rời đi.

Kha Quý đáp ứng một tiếng, vội vàng đuổi theo, miệng còn thì thào nói, chính xác….

Y Vân từ khi vào Nguyệt phủ thì mấy vị lão nhân cũng từng nói qua như vậy, nhưng mà khi vừa hỏi đến giống ai liền không có người nào nói gì nữa, làm Y Vân thực tò mò. Hiện giờ người này cũng nói thế, hay là nàng thật sự rất giống người nào đó sao?

“Mời đi thong thả.” Y Vân vội chạy theo lão nô kia: “Không biết nô tì giống ai, xin ngài cho biết.”

Kha Quý kia lại nói, “Cái này cô nương không cần hỏi ta.”

Y Vân lại càng mù mờ. Chẳng lẽ nàng giống một nhân vật thần bí nào đó, không thể để người ta nói ra sao?

Bỗng nhiên một hồi bước chân truyền tới, chỉ thấy Nguyệt tướng quân mang theo một vài tôi tớ vội vàng đến nghênh đón, nhìn thấy Long Mạc, rất xa đã quỳ gối trên mặt đất

Nếu thân phận đã được phơi bày, Y Vân cũng cuống quít quỳ xuống.

Nguyệt tướng quân nói: “Không biết Vương gia đại giá quang lâm, không có tiếp đón từ xa, xin Vương gia giáng tội.”

“Tướng quân xin đứng lên, ngài có tội gì nha, ta không muốn kinh động ngài, cho nên không cho bọn hạ nhân bẩm báo. Nếu muốn nói có tội thì……….À! Mà thôi”

Nói xong ánh mắt cố ý hay vô tình liếc sang Y Vân.

Y Vân hoảng sợ, nghĩ thầm lòng dạ vị Nhị hoàng tử này sao lại hẹp hòi như vậy, nàng nhiều lắm chỉ là chỉnh hắn vài câu, chắng lẽ cái này cũng giáng tội sao? Người hoàng thất quả không nói lý lẽ.

Nguyệt tướng quân hình như vẫn chưa cảm thấy gì, cuống quít nói: “Tạ Vương gia thứ tội, lão thần đã sai người chuẩn bị tiệc rượu, xin Vương gia ở lại dùng bữa.”

Long Mạc quỷ quái cười nói: “Được rồi, cho vị tiểu nha hoàn này đến hầu hạ bổn vương đi.” Nói xong tay chỉ ngay Y Vân.

back top