CHƯƠNG THỨ NĂM: KHÚC TRÚNG Ý HOẠ TRÚNG TÌNH
Edit&Beta: BachLien
Bên trong phòng khách Nguyệt phủ đặt một bàn ăn bằng gỗ lim được chạm khắc tinh xảo, trên bàn bày các món ăn sơn hào hải vị.
Xung quanh bàn thứ tự ngồi từ Long Mạc đến Nguyệt tướng quân, Nguyệt phu nhân, tiểu thư Nguyệt Hạ Hương cùng tiểu thiếu gia Nguyệt Thanh Huy.
Mỗi người phía sau đều có một tiểu nha hoàn đứng hầu, bưng trà rót rượu, ân cần hầu hạ.
Đứng phía sau Long Mạc là hai người, Kha Quý cùng Y Vân, tất nhiên việc hầu hạ lần này không tới lượt Kha Quý.
Y Vân chưa bao giờ tham dự yến tiệc thịnh soạn như vậy trước đây, bởi vì Nguyệt lão phu nhân chỉ ở trong nhà, ngày ngày ở Thuý Vu Hiên ăn chay niệm phật, thân là nha hoàn bên cạnh người nên hiển nhiên Y Vân cũng ít khi ra ngoài.
Nếu không phải do Long Mạc, hôm nay Y Vân cũng sẽ không tham dự, tất nhiên cũng không nhìn thấy nhiều món ngon như thế này. Mùi rượu thịt tràn ngập chóp mũi, làm nàng nhớ đến những ngày cùng mẫu thân chịu cảnh màn trời chiếu đất mà không khỏi ưu sầu. Thế cho nên nàng luôn quên châm thêm rượu.
Mỗi một lần rượu vơi đi, Long Mạc lại hừ lạnh một tiếng, Y Vân liền cuống quít rót rượu. Mỗi lần muốn dùng món nào, hắn chỉ cần liếc mắt, Y Vân liền gắp nhưng hắn một chút cũng không ăn. Y Vân hết xoay chỗ này lại hướng đến chỗ kia, nàng biết là Long Mạc cố ý làm khó dễ mình nhưng vẫn nhẫn nhịn.
Ai bảo nàng là nha hoàn còn hắn là hoàng tử, vẫn là đừng nên đắc tội với hắn.
Long Mạc mắt lạnh nhìn, chứng kiến Y Vân vì bị mình sai khiến mà vô cùng bận rộn, trên mặt lại không hề kinh hoảng mà ngược lại rất bình tỉnh từ tốn. Nếu thay bằng nha hoàn khác, khi quên rót rượu, bị hắn hừ lạnh một tiếng hoặc lạnh lùng nhìn, đã sớm bị doạ quỳ xuống dập đầu.
Vốn định trêu đùa tiểu nha hoàn này, không nghĩ tới ngược lại làm cho mình thất vọng. Da mặt nha đầu này thật dày, vẻ mặt thật bình tĩnh thong dong, cũng không lạ gì mà có thể mê hoặc được vị tiểu thiếu gia Nguyệt phủ.
Chẳng mấy chốc thì yến tiệc cũng kết thúc.
Một lúc sau trà bánh được mang lên, Nguyệt Hạ Hương nhẹ đứng lên, hướng Long Mạc cúi đầu, dịu dàng nói: “Vương gia, tiểu nữ nguyện vì Vương gia thổi thủ khúc giúp vui, người có nhã hứng nghe?” Nguyệt Hạ Hương sớm đã đứng ngồi không yên, nhìn thấy Y Vân hầu hạ Nhị hoàng tử, nàng liền cảm thấy bất an. Không nghĩ Y Vân lại xuất hiện ở đây, điều này đối với Nguyện Hạ Hương là một sự uy hiếp không nhỏ.
Hôm nay nàng đã dụng tâm ăn mặc chải chuốt, mỗi một phục trang đều tráng lệ, kiểu dáng mới mẻ, cổ áo cổ tay thêu hoa tinh tế, biến nàng thành một đoá hoa xinh đẹp. Chỉ là so ra vẫn kém xa Y Vân, Y Vân mặc một bộ quần áo trắng tinh, như một áng mây, thanh khiết cùng phiêu dật.
Long Mạc nhẹ nhàng vuốt cằm nói: “Bổn vương có muốn cầu cũng không được. Tiểu thư, xin mời.” Tiểu nha hoàn này xuất hiện, thiếu chút nữa làm hắn quên đi nhiệm vụ lần này, phụ hoàng bắt hắn chọn một vị thiên kim của trọng thần trong triều làm Vương phi, nếu Nguyện Hạ Hương đúng như ngày ấy tài hoa xuất chúng, hắn sẽ đồng ý.
Dù sao, thân là con cháu hoàng thất, thành thân cũng là vì chính trị.
Nguyện Hạ Hương lấy ra một chiếc sáo liễu mà Y Vân đã sớm chuẩn bị từ trước, để lên khoé môi, nhẹ nhàng thổi. Trong phòng nhất thời bị tiếng nhạc vây quanh.
Mỗi lần nghe thủ khúc này, Y Vân liền nhớ đến người thiếu niên kia, trước khi tiến vào Nguyệt phủ, nàng cùng mẫu thân ở Lăng Hà đã từng cứu sống vị thiếu niên bạch y kia.
Nhớ tới hắn một thân áo trắng ngồi ở mạn thuyền thổi sáo thật tốt, phóng khoáng mê người như vậy. Không ai biết Y Vân cũng là vì người đó mà yêu bạch y. Thu thuỷ khúc hắn thổi thực êm tai, vốn thủ khúc này không có tên nhưng hắn nói cứ gọi Thu thuỷ khúc đi. Y Vân hỏi vì cái gì, hắn nói chỉ cần thổi thủ khúc này, ta liền nhớ tới thu thuỷ gợn sóng. Y Vân bảo dòng nước này thiếu chút nữa dìm chết ngươi vậy mà còn nhớ tới nó à.
Thiếu niên nhìn ánh mắt trong suốt của Y Vân nói, thuỷ này không phải là thuỷ kia.
Khi đó Y Vân cũng không hiểu được ý nghĩa của câu nói đó.
Sau này khi nàng đọc sách ở Tướng quân phủ, đọc thấy “Vọng xuyên doanh doanh thu thủy, Túc tổn đạm đạm xuân sơn.” *nhắm nhìn giọt nước mắt mùa thu nhẹ nhàng, buồn bã héo cả núi mùa xuân nhàn nhạt*, mới hiểu được thu thuỷ chính là chỉ đôi mắt của mình.
Chỉ tiếc là từ nay về sau, thu thuỷ cũng không thể nhìn thấy được vị thiếu niên thổi sáo liễu kia.
Tiểu thư thổi thủ khúc thực thành thạo, xem ra người đã tốn không ít công sức. Không ngờ tiểu thư vì lấy cảm tình Long Mạc mà phải lao tâm khổ tứ như vậy.
Chỉ là với kẻ vốn lớn lên chốn hoàng cung, mắt nằm trên đỉnh đầu, Long Mạc không biết đã thưởng thức qua bao nhiêu âm sắc phi thường, liệu hắn có để tâm đến một thủ khúc dân dã này không. Chỉ sợ tiểu thư lúc này đây đã sai lầm.
Nhưng thật ngoài dự liệu của Y Vân, nàng đứng phía sau Long Mạc, dù không nhìn thấy vẻ mặt của hắn nhưng thấy chén ngọc trong tay hắn đang run lên.
Sự run rẩy rất là rõ ràng, chẳng lẽ thủ khúc đơn giản này lại khiến hắn cảm động.
Đôi mắt Nguyệt Hạ Hương di chuyển, nhìn thấy đôi mắt Long Mạc mà sửng sốt.
Nàng thấy ánh mắt Long Mạc kinh ngạc nhìn nàng, trong đấy không có sự thưởng thức cùng vui mừng, mà là tràn ngập ngạc nhiên, suy tư, nghi ngờ.
Hay là nàng thổi sáo sai rồi? Nhị hoàng tử không thích, cứ tưởng rằng việc này sẽ khiến người chú tâm đến. Thật không ngờ. Nàng thật sự không nên mạo hiểm như vậy, một vị hoàng tử tôn quý như thế, làm sao có hứng thú với một khúc nhạc thôn dã cơ chứ.
Sớm biết thế này nên thổi sáo ngọc, nhưng mà sáo ngọc cũng chẳng phải sở trường của nàng, với lại hoàn cảnh cũng không tiện để Y Vân thay thế mình. * pà nì dám lợi dụng ss. Hận *
Nguyệt Hạ Hương trong lòng rối loạn, nàng thậm chí không có ý thức được thủ khúc đã bị ảnh hưởng, âm thanh không còn trọn vẹn như trước.
Tiếng nhạc lúc nhanh lúc chậm, tựa như tâm tình rối loạn của nàng.
Y Vân nhận thấy điều bất thường, trong lòng thực vì tiểu thư lo lắng. Mới vừa rồi còn diễn tấu vô cùng thành thạo, như thế nào lại rối loạn như vậy.
Chỉ là người khác hình như cũng không có chú ý tới, Y Vân không thể không nghi ngờ mấy vị quý nhân này, có phải đã nghe nhã nhạc đến ngán, một âm sắc đơn giản như vậy, lại bị mất nhịp mà làm cho bọn họ nghe như say như dại.
Y Vân bỗng nhiên có một cảm giác khó chịu, ngẩng đầu nhìn lên, thấy Nguyệt tướng quân đang nhìn về phía mình, dáng vẻ hình như là vô cùng kinh ngạc.
Ánh mắt Nguyệt tướng quân làm cho Y Vân có một chút bất an, vị tướng quân khôi ngô xuất thần này đã khiến nàng rất bội phục. Nghe nói nhiều năm về trước hắn chia ly nương tử cùng mẫu thân đến biên ải trấn thủ, mười mấy năm qua đã đánh lui quân phía Bắc nhiều lần.
Nguyệt tướng quân nhìn nàng như vậy, hay là nàng thật giống với một người nào đó? Y Vân âm thầm quyết định đem chuyện này tra ra rõ ràng.
Cuối cùng Nguyệt Hạ Hương cũng ngừng lại.
“Nguyệt tiểu thư, không biết khúc này có tên là gì?” Long Mạc trầm tĩnh như nước nói, vẻ kinh ngạc vừa rồi dường như không còn tồn tại.
Nguyệt Hạ Hương cúi đầu, ôn nhu nói: “Tiểu nữ mạn phép, khúc danh Thu Thuỷ khúc.” Nói xong vẫy vẫy tay, Lục nhi cùng Thanh nhi song song đi tới , trên tay Lục nhi là một bức hoạ.
Nguyệt Hạ Hương nghĩ đến Long Mạc vừa rồi không chú tâm thưởng thức, cho nên nàng quyết định mang bức hoạ kia ra.
“Vương gia, tiểu nữ hôm kia chợt vẽ một bức hoạ, nghe nói Vương gia là người tinh thông cầm kỳ thi hoạ, nên xin Vương gia chỉ giáo.” Dứt lời, đưa mắt ra hiệu, Lục nhi cùng Thanh nhi hai người từ từ đem bức hoạ mở ra.
Bức hoạ vừa hiện, trong phòng mọi người chỉ cảm thấy trước mắt sáng ngời, thanh sơn lục thuỷ mang theo hơi thở mùa xuân tràn vào.
Đây đúng là Y Vân ngày đó vẽ nên.
Long Mạc liếc mắt một cái liền nhìn ra, đây là Lăng Hà Sơn cùng Lăng Hà Thuỷ. Chỉ có Lăng Hà Sơn mới mỹ mà không mị, chỉ có Lăng Hà Thuỷ thanh mà không lạnh.
Bức hoạ này vẽ ra Lăng Hà xinh tươi, say người. Lại nói phong cảnh hữu tình hoà vào nhân ảnh mờ ảo. Bạch y nữ tử kia tuy nói là ở xa, dung mạo không rõ ràng, nhưng mà thần thái lại tự nhiên, tư thế nhẹ nhàng.
Không nghĩ tới tài hoa của Nguyệt Hạ Hương lại xuất chúng như vậy. Non nước cùng cánh thuyền hoà vào nhau, còn có cánh cò trắng bay vào không trung. Tất cả đều rất đỗi quen thuộc, thân thiết.
Cảnh sắc như thế này giống như đã từng gặp qua.
Long Mạc lờ mờ nhớ đến bóng dáng một tiểu cô nương.
Cô bé kia mặc một thân áo vải chấp vá. Có lẽ là do thường xuyên ăn không no bụng, nên thân hình thực gầy, khuôn mặt nhỏ nhắn, tóc dài đen nhánh. Có lẽ vì thường xuyên lưu lạc bên ngoài, sắc mặt đen nhẻm, nhưng khuôn mặt lại thanh tú.
Trong lòng Long Mạc xem tiểu cô nương này cũng như tiểu muội của hắn Thanh Tâm công chúa, bím tóc dài đến eo, làn da trắng noãn, mặc tầng tẩng lớp lớp sa y, quấn quít lấy hắn làm nũng không rời, gặp chuyện gì đáng sợ chỉ biết anh anh khóc.
Nhưng mà cô bé này lại không giống như thế, nàng ở trong nước linh hoạt chuyển động như cá, thành thục chèo thuyền cứu hắn từ dưới nước lên.
Nàng có ánh cười trong suốt mà yếu ớt, đôi mắt sáng lanh lợi. Nụ cười của nàng làm cho hắn cảm nhận được sự ấm áp gần gũi. Nàng gọi hắn một tiếng Bạch y ca ca, thanh âm tựa như chim hoàng anh, thực dễ nghe.
Nàng nói khi nàng trưởng thành cũng muốn mặc bạch y, trên chiếc thuyền xuôi dòng thu thuỷ hắn đã dạy cho nàng cách tấu lên âm sắc bằng sáo liễu.
Sự hồn nhiên, đáng yêu của nàng làm cho hắn muốn cùng nàng vĩnh viễn ở cùng một chỗ, thế nhưng không có khả năng, hắn là hoàng tử và rồi chẳng bao lâu nữa thị vệ sẽ tìm ra hắn.
Ánh mắt Long Mạc theo bức hoạ chuyển sang gương mặt Nguyệt Hạ Hương.
Nàng giống sao, thật sự giống với cô bé kia sao?
Mặt mày hình như có chút tương tự, dù sao cũng đã qua nhiều năm, hắn có chút nghi hoặc.
Nhưng nếu không phải nàng, như thế nào có thể thổi thủ khúc đó, đây chính là do chính hắn phổ nhạc, không có mấy người thổi được.
Nhưng nếu không phải nàng, nàng không thể nào hoạ ra bức hoạ này, tình cảnh năm đó cùng phong cảnh trong bức hoạ ăn khớp với nhau.
Nhất định là nàng, chính là hắn trăm triệu lần không nghĩ tới, nàng lại là tướng quân phủ tiểu thư.
Long Mạc nhìn chăm chú vào Nguyệt Hạ Hương, đôi mắt chứa đựng thâm tình dần dần nảy nở.
Một chút biến đổi này tựa như mồi lửa nhanh chóng lan tràn tới lòng Nguyệt Hạ Hương, nàng cảm thấy hai gò má nóng bừng, tâm cũng càng ngày càng đập nhanh.
Tiểu nha đầu, ngươi nhất định sẽ không nghĩ đến, bổn vương năm đó chính là thiếu niên bạch y chán nản u buồn kia.
Long Mạc đã quyết định, khi trở về liền làm cho phụ hoàng hạ chỉ, để Nguyệt Hạ Hương trở thành Vương phi của hắn.
CHƯƠNG THỨ SÁU: THÁNH THƯỢNG TỨ HÔN
Long Mạc không vội vã cùng Nguyệt Hạ Hương nhận mặt mà liền cùng Kha Quý cáo từ hồi phủ.
Trên đường, Long Mạc nhìn trời mang đầy xuân sắc, trong lòng không khỏi vui sướng, mùa xuân đến, hắn muốn trong ngày Hội Hoa Xuân, cùng nàng ngồi trên một chiếc thuyền con, hắn muốn từ trong khung cảnh non nước, nói ra bí mật này, hẳn nàng sẽ kinh ngạc vạn phần.
Long Mạc quyết định, hắn lập tức vào cung, xin phụ hoàng tứ hôn.
“Kha Quý, quay đầu xe, không trở về phủ, ta muốn trực tiếp tiến cung.”Long Mạc nói bên tai Kha Quý.
Sau một lúc lâu không thấy động tĩnh gì, Long Mạc kinh ngạc phát hiện, Kha Quý như đang suy nghĩ điều gì , căn bản không nghe đến lời của hắn. Kha công công này, hôm nay có gì đó rất khác thường.
Long Mạc đề cao thanh âm, nói: “Kha Quý!”
Kha Quý sực tỉnh, đáp ứng một tiếng, vội hỏi: “Vương gia có gì phân phó.”
“Kha Quý, hôm nay ngươi sao lại thế này, có điều gì lo nghĩ?”
“Vương gia, cái tiểu nha hoàn kia làm cho lão nô nhớ tới một vị cố nhân.”
“Ngươi nói cái tiểu nha hoàn mặc bạch y đó à? Nha hoàn mà dám quyến rũ chủ tử thì có gì đáng để quan tâm chứ, có điều dáng vẻ nàng thật sự là thiên hương quốc sắc, nhưng mà tư cách không đoan chính.”
“Xin thứ cho nô tài lắm miệng, nô tài thật cảm thấy tiểu nha hoàn kia cũng không phải loại người mà Vương gia tưởng tượng.” * BL: Kha lão thật minh mẫn nha chả bù cho tên ngu muội kế bên. LM: Mi nói cái gì hả? BL: xách dép chạy lẹ*
“Được thôi, bất kể nàng ta là loại người nào, cùng ta cũng không có quan hệ gì. Chúng ta không đề cập tới việc của nàng, miễn làm hỏng tâm tình tốt đẹp của bổn vương.” Giờ phút này, trong lòng Long Mạc đã chứa đầy hình ảnh của Nguyệt Hạ Hương.
Ba ngày sau, một tờ thánh chỉ truyền tới Nguyệt phủ, Nguyệt Hạ Hương được Thánh thượng tứ hôn, làm Vương phi của Nhị hoàng tử.
Sau khi Nguyệt tướng quân hồi phủ, không khí vui mừng lại một lần nữa trỗi dậy, người đến nhà chúc mừng liền đông không dứt.
Khinh Hương Viên, đèn đuốc sáng trưng.
Nguyệt Hạ Hương xinh đẹp ngồi ở trên ghế, khuôn mặt mỉm cười, tựa như một đoá hồng kiều diễm. Nàng ngày tư đêm mong, thật không thể tin rằng hạnh phúc đến quá nhanh, nàng gần như không tin tưởng.
Y Vân nhã nhặn đứng hầu kế bên, nghe thấy tin vui, thực vì tiểu thư cao hứng, nhưng mà không biết vì sao lại có một chút buồn bả. Trong lòng cảm giác rối ren, nàng nói: “Y Vân chúc mừng tiểu thư, không biết tiểu thư đêm nay cho gọi Y Vân đến là có chuyện gì.”
Nguyệt Hạ Hương lanh lẹ nói: “Y Vân không cần phải khách khí, ta có thể làm Nhị Vương phi, không phải cũng có công lao của người hay sao. Ngày mai là Hội hoa xuân, Thiên kim Hiệp Thừa tướng Hiệp Chỉ Lan cũng ở Hội hoa đánh đàn. Ngày mai ta muốn cùng nàng so nghệ, như thế nàng mới hiểu được ta cùng nàng ai mới là kinh thành đệ nhất tài nữ, ai mới là đệ nhất mỹ nữ. Cho nên, ta muốn người đi cùng ta, thay ta đánh đàn.”
“Tiểu thư, Hiệp Chỉ Lan không có vinh hạnh trở thành Vương phi vậy thì vì cái gì có thể tranh hơn thua với người, người cần gì phải cùng nàng phân tranh cao thấp. Tại Hội hoa xuân nhiều người như thế, chỉ sợ sẽ bị người khác phát hiện.”
“Việc này cũng không cần ngươi quan tâm, ta đã có sự chuẩn bị chu đáo.” Nguyệt Hạ Hương đã có sự tính toán kỹ càng.
Nói xong, nha hoàn Thanh nhi bê ra một cái khay, bên trên đặt một bộ váy áo màu phấn hồng, màu sắc diễm lệ, mặt trên chỉ vàng thêu hoa, còn có một khăn che mặt màu đỏ cùng phục sức cầu kỳ.
Nguyệt Hạ Hương nói: “Ngày mai ngươi sẽ mặc bộ y phục này, phủ khăn che mặt, về phần ta, ta sẽ mặc quần áo nha hoàn của ngươi. Khi tấu khúc xong, chúng ta trao đổi trở lại. Như vậy so với việc ngươi ở phía sau bình phong đánh đàn lại càng khó bị phát hiện hơn.”
Y Vân mặc dù nguyện ý trợ giúp tiểu thư, nhưng lại đi lừa gạt người khác thế này….. Nàng cũng không biết mình làm vậy là đúng hay sai nữa.
Nguyệt Hạ Hương nhìn thấy sự do dự trong mắt Y Vân liền nói: “Y Vân ngươi sẽ không do dự chứ, ta cam đoan đây là lần cuối cùng.”
Y Vân miễn cưỡng gật đầu: “Tiểu thư, Y Vân nguyện ý nghe tiểu thư an bài. Chỉ là, Y Vân cảm thấy bộ y phục này rất mỹ lệ.”
“Đây là kiểu trang phục gần đây thịnh hành nhất trong kinh thành, người thấy thế nào?”
“Thật đẹp, tiểu thư. Tuy nhiên, chu phấn bất thâm quân, nhàn hoa đạm đạm khai. Nếu như mọi người đều phục trang trang nhã, chỉ có tiểu thư một thân mỹ trang, người liền có vẻ xuất chúng. Nhưng nếu người người đều y phục tuyệt mỹ, ngược lại nếu tiểu thư càng thanh nhã thì mới thu hút được ánh mắt của nhiều người.”
Nguyệt Hạ Hương lông mày khẽ nhăn lại, tỉnh ngộ nói: “Lễ hội ngày mai, đúng là người người trang phục lộng lẫy, nếu ta cũng như vậy, thật chẳng có gì nổi bật, Y Vân ngươi nói quả không sai. Vậy thì nên mặc thế nào mới đúng đây?”
Y Vân nói: “Chỉ cần mộc mạc một chút là được.”
Nguyệt Hạ Hương ngày thường chưa từng mặc qua trang phục như thế, Thanh nhi sau một hồi chật vật mới tìm ra một bộ bạch y nằm dưới đáy rương, mặt trên điểm vài cánh hoa tinh khiết rất là tao nhã. Một chiếc khăn lụa trắng tinh, trâm phượng bạch ngọc.
Nguyệt Hạ Hương cảm thấy thực vừa lòng, liền đưa bạch y cho Y Vân: “Ngày mai ngươi hãy mặc cái này, thôi trở về đi.”
Y Vân cầm bạch y trên tay, cáo từ đi ra ngoài.