Chương 60 Phá trận xin thuốc
Edit&Beta:BachLien
Tiếng trống canh đêm từ trong bóng đêm dần truyền đến, tĩnh mịch mà xa xăm.
Đã là canh tư, bóng tối cũng vì thế mà âm trầm hơn. Trong hoàng cung nơi nơi sớm đã tắt đèn, dõi mắt nhìn tới cũng chỉ thấy một màu đen kịt.
Y Vân đáp ứng với lời thỉnh cầu của Kha Quý, nhưng nàng không biết am ni cô ở nơi nào, nên Kha Quý đã phái theo mấy tiểu thái giám đi trước dẫn đường.
Khi vẫn còn chưa rời đi, bỗng nhìn thấy Long Mạc chậm rãi bước ra từ trong điện, dưới bóng đêm bạch y lại thêm phần nổi bật.
Sắc mặt hắn trầm mặc, chân mày khẽ chau, phất tay áo cho lui mấy tiểu thái giám kia, hắn nhìn thật sâu vào Y Vân, ôn nhu nói: “Vân nhi, ta đi cùng ngươi!”
“Không cần đâu, ngươi nên ở lại chăm sóc cho Hoàng thượng đi. Y Vân sẽ không có việc gì.” Dù gì Hoàng thượng vẫn còn đang hôn mê, nàng sao có thể để Đại ca ca vì nàng mà phân tâm.
Trong bóng đêm, Long Mạc nhẹ thở dài một hơi, thong thả nói: “Phụ hoàng gần đây thường xuyên ngất xỉu, Kha công công đã nói tạm thời sẽ không có việc gì. Có bọn họ cùng ngự y bên cạnh, ta cũng yên tâm. Cái mà ta lo lắng chính là Vong Tình kia, bệnh của phụ hoàng, ngự y trong cung đều không có cách chữa trị, lẽ nào nàng lại có thể? Nếu thật sự lợi hại như vậy, tại sao, ta trước giờ chưa từng nghe qua?”
“Đại ca ca, ngươi không cần quá lo lắng, Thánh Thượng cát nhân thiên tướng *Ý nói: Người hiền đức thì được trời giúp*, chắc chắn sẽ không xảy ra việc gì, nếu Kha công công đã nói nàng có thể trị hết bệnh cho hoàng thượng, ta nhất định sẽ tận lực mời nàng đến.”
Nghe thấy một tiếng Đại ca ca từ Y Vân, đáy lòng Long Mạc có chút run động, hắn đã đợi tiếng gọi Đại ca ca này từ lâu, cuối cùng rồi cũng chờ được đến ngày này. Tiếng Đại ca ca vừa êm dịu, lại nhẹ nhàng, tựa như giọng nói trẻ thơ, đã chạm đến tận đáy lòng thâm sâu của hắn.
Trong phút chốc, Long Mạc nhìn tha thiết vào Y Vân, như ngây dại.
Hắn không biết phía trước rồi sẽ có khó khăn, trắc trở gì đang chờ bọn họ, nhưng, hắn tuyệt đối sẽ không lùi bước.
Hắn muốn dùng năm tháng cả một đời để bù đắp cho những sai lầm mà hắn đã phạm phải, hắn muốn che chở cho nàng, bảo vệ nàng, hắn muốn nàng mãi mãi không phải chịu bất cứ một tổn thương nào.
“Ta sẽ đi cùng ngươi, như thế sẽ nhanh hơn một chút.” Long Mạc nói xong, bước tới phía trước Y Vân, bỗng nhiên nở nụ cười quỷ quyệt.
Y Vân liền thấy hoa cả mắt, khi còn chưa tỉnh táo lại từ trong dáng vẻ tươi cười rực rỡ của Long Mạc, nàng đã cảm thấy chiếc eo của mình bị hắn ôm lấy. Thoắt cái, Long Mạc đã ôm nàng nhảy lên nóc nhà, hướng phía Tây Bắc bay tới.
Suy nghĩ bỗng nhiên quay cuồng, nhưng cảm giác bay đi thế này làm Y Vân rất sảng khoái, giống như một con chim tự do được bay lượn trên bầu trời.
Gió vào ban đêm vốn rất lạnh, lướt vùn vụt qua hai bên gò má, nhưng khi tựa vào lòng ngực của Long Mạc, lại có cảm giác ấm áp và an tâm vô cùng.
Bây giờ, chỉ có nàng cùng Đại ca ca, sẽ không có bất cứ một kẻ nào có thể quấy rầy bọn họ.
“Sợ sao?” Long Mạc cúi đầu nhìn Y Vân, hỏi.
“Không sợ!” Y Vân ngẩng đầu, mỉm cười nói.
Lướt đi trên mái nhà, trước mắt đều là ngói lưu ly, dưới ánh sáng nhàn nhạt của vầng trăng, thật giống như đang đi trên sóng cao biển rộng. Cả một Hoàng cung rộng lớn đều thu hết vào trong tầm mắt.
Bỗng nhiên, một ánh đèn le lói từ cung điện hướng đông vô tình rơi vào mi mắt.
“Đại ca ca, ai ở trong cung điện kia? Đã trễ thế này mà vẫn cón sáng đèn.”
Long Mạc híp mắt, chăm chú quan sát, nói: “À, là Ngọc Tuyền Cung nơi Hoàng tử Tinh Mang Quốc cư ngụ.”
Tâm Y Vân hoảng hốt, Tinh Mang Quốc, vậy chính là nơi ở của Quân Lăng Thiên. Đột nhiên, Y Vân nghĩ tới thời điểm ở Khuynh Đình Sơn, Quân Lăng Thiên cũng ôm nàng nhảy xuống núi như thế này.
Nhớ đến hắn, sắc mặt Y Vân liền tối sầm lại, nàng vẫn chưa nói cho Long Mạc biết, người mặc tử y trong hôn lễ hôm nay chính là tên Quân Lăng Thiên từng bắt cóc nàng.
Đang do dự không biết có nên nói cho hắn biết hay không, Long Mạc đã nhận ra nét mặt Y Vân có chút bất thường, liền ôm nàng dừng trên một mái nhà.
“Làm sao vậy, Vân nhi, ngươi sợ sao?”
“Không phải, là ta là bỗng nhiên nghĩ tới một người.”
Hay là cứ nói đi, không biết Tinh Mang Quốc và Quân Lăng Thiên có âm mưu gì, tốt hơn là Long Mạc nên đề phòng trước. Nghĩ đến đây, Y Vân kiên quyết nói: “Đại ca ca, người mặc tử y ở trên điện hôm nay chính là kẻ đã bắt cóc ta, Quân Lăng Thiên!”
Long Mạc có chút kinh ngạc, “Vân nhi, ngươi nói thật chứ?”
“Là thật, hắn và hoàng tử tinh mang quốc có quan hệ, ta nghĩ việc thành thân với Thanh Tâm công chúa cũng là có ý đồ.”
Long Mạc nhẹ chau mày, đôi mắt hơi khép lại, hôm nay ở trên điện, hắn đã cảm thấy người mặc tử y kia có chút quen thuộc, thật không ngờ hắn ta chính là Quân Lăng Thiên. Chẳng trách, hắn phái thị vệ điều tra khắp nơi, vẫn không tìm thấy kẻ khả nghi nào ở trong kinh thành, thì ra là trốn ở trong cung.
Tinh mang quốc cùng Nam Long Quốc luôn có mối quan hệ thân thiết, không lẽ lần kết thân này cũng có mục đích đen tối gì sao? Tên Quân Lăng Thiên kia nhìn không giống người Tinh Mang Quốc, hắn là thế nào với Tinh Mang Quốc? Lẽ nào thật sự là có âm mưu?
Trong nháy mắt, mọi nghi vấn cứ lần lượt nổi lên.
Không ngờ, tên ác ma bắt cóc Y Vân chính là hắn? Lại không ngờ hắn cũng là một nam tử khôi ngô tài giỏi như vậy.
Đột nhiên, Long Mạc nhớ tới cái đêm hắn cùng Quân Lăng Thiên quyết đấu, hắn ta đã nói một câu.
“Vân nhi của ngươi? Rơi vào trong tay Quân mỗ ta, nàng vẫn còn là Vân nhi của ngươi sao? Nàng sớm đã là nữ nhân của ta.”
Nỗi đau trong lòng Long Mạc dần dần lan toả, đau đớn làm hắn không thể thở nổi.
Hắn không biết, Vân nhi của hắn bị cướp đi lâu như vậy, đã phải chịu đựng những khổ sở như thế nào, hắn đau lòng, tự trách bản thân, bi thương, tức giận, tất cả những chuyện này đều là do hắn, chính hắn đã đem nàng trao cho tên ác ma kia.
Long Mạc ôm chặt lấy Y Vân, sợ nếu lỡ buông tay, sẽ lại mất đi nàng. Sợ không cẩn thận, nàng liền bị kẻ khác cướp đi.
“Đại ca ca, ngươi làm sao vậy?” Y Vân bị Long Mạc ôm chặt đến không thở được, gương mặt ửng đỏ, nhỏ giọng hỏi.
Ánh mắt Long Mạc hiện lên vẻ ác liệt, hắn lạnh giọng nói: “Vân nhi, Đại ca ca nhất định sẽ bắt được tên ác ma dám khinh thường ngươi, ta sẽ báo thù cho ngươi.”
Báo thù? Y Vân ngẩn ra, giết quân Lăng Thiên sao? Y Vân bây giờ mới phát giác nàng chưa bao giờ có ý muốn giết hắn, mặc dù nàng là hận hắn. Bản thân nàng vì sao lại mềm lòng với hắn như vậy. Trong khi Y Vân vẫn chưa quên những nhục nhã mà hắn đã gây ra cho nàng.
“Đại ca ca, thực ra hắn cũng không làm gì ta, ta nghĩ hắn bắt ta chẳng qua là muốn đối đầu với ngươi. Hắn và ngươi hình như là có thâm thù đại hận gì đó. Đại ca ca, ngươi đã từng có lỗi gì với hắn sao?”
Long Mạc đăm chiêu, ở trong ký ức của hắn, cũng chưa từng gặp qua hắn ta.
Hắn khẽ lắc đầu, nhưng bất kể thế nào, sau này cũng phải đề cao cảnh giác.
Long Mạc một lần nữa ôm lấy Y Vân, hướng am ni cô vọt tới.
Một lát sau, am ni cô Tố Tĩnh cũng hiện ra trước mắt.
Thấp thoáng phía sau rừng trúc là từng gian nhà trong am, trước có vài gốc chuối tây, bàn trà cây hạnh, còn có hòn non bộ, mới nhìn qua thì rất đỗi bình thường, nhưng, nếu tỉ mỉ xem xét, Y Vân liền kinh ngạc phát hiện ra, am ni cô này cùng cây cối, núi giả là có bao hàm trận pháp trong đó, mà lại đúng là loại Thập Tuyệt Trận trên sách của mẫu thân.
Thập Tuyệt Trận? Nơi này sao có thể bày được Thập Tuyệt Trận?
Chẳng biết tại sao, đáy lòng nàng vụt qua một cảm giác vui sướng cùng run rẩy.
Y Vân bước nhanh hai bước, đứng ở phía trước am.
Đè nén kích động trong lòng, cao giọng hô:” Xin hỏi Vong Tình tiền bối có ở đây không?”
Hoàn toàn yên tĩnh, không hề có tiếng đáp lại, chỉ có tiếng lá cây xào xạt trong gió.
Thời điểm đêm tối mù mịt thế này, ắt hẳn họ đã sớm đi ngủ.
“Vân nhi, nghe ý tứ của Kha công công, vị Vong Tình này đúng là rất khó mời. Có lẽ họ không quan tâm đến chúng ta, không bằng ta trực tiếp gõ cửa đi.” Long Mạc nói xong, tiến lên phía trước hai bước.
“Không thể!” Y Vân khẩn cấp hô, nhưng đã trễ.
Long Mạc đã sắp rơi vào trong Thập Tuyệt Trận.
Y Vân lo lắng không thôi, vội vàng nghiêng mình lách trận, nhưng vướn phải góc áo của Long Mạc, trong lúc hấp tấp cả hai cùng nhau tiến vào Thập Tuyệt Trận.
Phía trước tức khắc liền xuất hiện một luồng gió kỳ lạ, bốn phía sương mù bao phủ, ánh trăng trên bầu trời cũng trở nên tối tăm.
Khung cảnh huyền ảo, lúc ẩn lúc hiện, lúc trước chỉ có vài gốc hạnh cùng núi giả thoáng chốc đã biến ảo khôn lường thành vô số bóng hình.
“Vân nhi, không xong rồi, chúng ta đã xâm nhập vào trận.” Long Mạc trầm giọng nói, nắm chặt lấy cổ tay Y Vân.
Y Vân không chút kinh hoàng, nhắm lại đôi mắt. Cẩn thận nhớ lại cách bày bố Thập Tuyệt Trận.
Một lát sau nàng dần mở mắt, xác định vị trí đang đứng, sau đó từng bước tìm ra đường thoát.
Dẫn đường cho Long Mạc, đi vài bước về hướng đông, lại mấy bước qua hướng tây, rồi bước vài bước theo hướng bắc.
Chỉ trong chốc lát, bọn họ men theo con đường thoát thân, tiến đến trước cửa am.
“Vân nhi, làm sao ngươi lại có khả năng phá trận?” Long Mạc kinh ngạc nhìn gương mặt trần tĩnh như nước của Y Vân, hỏi.
“Y Vân đã từng xem qua trận này.” Y Vân thong thả nói.
“Các ngươi làm sao có thể phá được Thập Tuyệt Trận?” Bỗng nhiên một giọng nói nhẹ nhàng trong suốt truyền đến.
Y Vân quay đầu, chỉ thấy dưới ánh trăng nhàn nhạt, một nữ ni áo vải lặng yên trước gió.
Trong khoảnh khắc này, khung cảnh xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, riêng chỉ có tiếng gió thổi vi vu, hai người im lặng nhìn nhau.
Nữ ni kia không xinh đẹp, trên mặt nàng có một vết sẹo quái lạ, nó đã phá huỷ đi gương mặt của nàng, nếu không có vết sẹo kia, có lẽ nàng cũng là một nữ tử tuyệt mỹ. Bù lại nàng có một khí chất thanh tao. Làm cho người khác nghĩ ngay tới sắc trời trong vắt cùng ánh trăng lạnh lùng, trông rất xa xăm, mông lung, mà thanh khiết.
Nàng lẳng lặng nhìn Y Vân, nét mặt tuy rằng không có biểu cảm gì, nhưng ánh mắt lại như tràn ngập từng trận sóng to gió lớn.
“Ngươi? Là ai? ” Thật lâu sau Y Vân chậm rãi nói, thanh âm có chút run rẩy, nữ ni này mang đến cho nàng cảm giác rất là thân thuộc.
“Bần ni Vong Tình! Không biết hai vị thí chủ đêm khuya đến thăm, là có chuyện gì?” Vị nữ ni áo vải kia bình tĩnh nói, thanh âm ngân nga.
“Bệnh tình Hoàng thượng nguy kịch, chúng ta đến là để cầu tiền bối ra tay cứu giúp.” Long Mạc nhìn thấy không khí kỳ lạ giữa hai người, từ từ nói.
“Xin tiền bối cứu giúp Hoàng thượng.” Y Vân nhìn sâu vào đôi mắt nữ ni.
Đôi mắt kia trong suốt, dịu dàng như vậy, làm cho Y Vân có một cảm giác ấm áp vô cùng.
Nàng chậm chạp thở dài một hơi, nói:”Bệnh tình của hắn lại tái phát à?”
Vậy là nàng rất quen thuộc với căn bệnh của hoàng thượng.
“Các ngươi chờ một lát.” Nói xong, liền bước vào trong sân, nhổ lên vài gốc dược thảo.
Lấy ra một chiếc chài giã thuốc, nhẹ nhàng giã, mài, nghiền, thời điểm nàng làm tất cả những chuyện này, động tác thong thả nhưng thuần thục, sau đó từ trong phòng mang ra một viên thuốc, trộn với thảo dược giã nhuyễn kia, rồi vo tròn lại.
Nhẹ nhàng đưa cho Y Vân, nói: “Dùng nước uống vào.”
Sau đó chẳng nói thêm một lời, chậm rãi đi vào trong am.
Long Mạc và Y Vân nhìn nữ ni kia làm xong toàn bộ, bọn họ thật không ngờ rằng, không phải mất một câu một chữ nào cũng có thể xin được thuốc.
----------------
Chương 61: Đối thủ cả đời
Thuốc của Vong Tình quả nhiên linh nghiệm, Hoàng thượng sau khi dùng qua, từ hôn mê đã chuyển thành một giấc ngủ yên ổn.
Đôi mày nhíu chặt của Long Mạc cuối cùng cũng giãn ra, nụ cười yếu ớt như trút được gánh nặng thoáng hiện bên vành môi.
Kha Quý cũng vô cùng vui mừng, đuôi lông mày nơi khóe mắt như tràn ngập ý cười, hắn hướng Y Vân nói: “Cô nương chính là ân nhân cứu mạng của Thánh Thượng. Khi Hoàng thượng tỉnh lại, người chắc chắn sẽ ban thưởng xứng đáng cho cô nương.”
Y Vân cũng vì hoàng thượng mà vui mừng, nhưng lúc này trong lòng nàng còn bị vướng mắc bởi những nghi hoặc về vị nữ ni kia.
Những nghi ngờ này cứ như cây cỏ mùa xuân sau cơn mưa, phát triển ngày càng mạnh mẽ.
Vị nữ ni kia, nếu theo những gì Kha Quý nói thì rất khó mời được, nhưng vì sao khi nàng đi thì lại dễ dàng như vậy, không hề tốn một chút công sức nào cũng lấy được thuốc. Nữ ni kia bày bố được Thập Tuyệt Trận, mà trận pháp này mẫu thân cũng có thể khởi động. Trên mặt nàng có một vết sẹo, nên không thể nhìn rõ khuôn mặt trước đây, nhưng khí chất lại thanh cao, động tác lại phóng khoáng như vậy.
Gặp qua nàng, thì trong lòng Y Vân liền có một cảm giác mãnh liệt, thật không hiểu được, dường như sinh mệnh của hai người cùng hoà chung một nhịp thở.
Chẳng lẽ, nàng là mẫu thân của mình? Nhưng mẫu thân tại sao lại ở trong cung? Người không phải đang ở cùng với phụ thân sao? Y Vân vẫn không thể quên được ánh mắt như chứa ngàn sóng gió kia, có thể thấy được nàng cũng rất là kinh ngạc. Nếu thật là mẫu thân, nàng đáng lẽ phải nhận ra Y Vân chứ, vì sao lại giống như không hề quen biết thế kia?
Y Vân liếc nhìn nét mặt tươi cười của Kha công công, vị công công này thật sự rất là cảm kích nàng nha. Nhớ lại lúc thấy nàng ở Nguyệt phủ, hắn đã kinh ngạc rất nhiều.
“Kha công công, người nói Vong Tình rất khó mời, nhưng tại sao Y Vân lại dễ dàng xin được thuốc, người có thể nói cho Y Vân được không, vị Vong Tình kia và Y Vân thật ra có quan hệ như thế nào?”
Kha Quý không hề đoán được, Y Vân sẽ trực tiếp hỏi qua, sau một lúc lâu liền đáp: “Cái nghi vấn này tốt hơn vẫn là chờ lúc Thánh Thượng tỉnh lại, tự mình sẽ giải thích với cô nương.”
“Y Vân có điều thỉnh cầu, Y Vân muốn ở tại am ni cô, sau khi hoàng thượng tỉnh lại, xin Kha công công thay Y Vân nói với Hoàng thượng.” Dù sao thân phận trước mắt của Y Vân có chút rối rắm, không thể tiếp tục giả dạng thái giám, cũng không thể làm cung nữ, lại càng không phải phi tử, ở lại am ni cô chính là lựa chọn tốt nhất. Hơn nữa, nữ ni kia cuối cùng là ai? Nàng còn muốn biết rõ thực hư.
“Muốn ở lại am ni cô, Nhan cô nương chỉ cần được sự đồng ý của Vong Tình, không cần phải thông qua Thánh thượng, nếu cô nương đã có thể xin được thuốc từ chỗ Vong Tình, như vậy nàng nhất định sẽ đáp ứng nguyện vọng của cô nương.” Kha Quý tinh tế nói.
Long Mạc nghe vậy, sắc mặt trầm xuống, nhẹ giọng nói:”Vân nhi, ngươi làm sao có thể ở lại trong nội đường của hoạn quan? Tốt nhất nên trở về Vương phủ của ta đi, Đinh Lang cùng mẫu thân ngươi rất là nhớ ngươi đấy.”
Y Vân nhẹ nhàng cười, nụ cười thê lương chua sót.
Nàng sao lại không nhớ đến dưỡng nương cùng Đinh Lang ca ca, nhưng Vương phủ của Long Mạc nàng không thể đến, hắn vừa mới nạp phi, còn là biểu tỷ của nàng, cho dù hoàng thượng nói hôn lễ này không tính, bọn họ tốt hơn hết là không nên đi. Huống chi, ở trong cung có thể biết được tin tức của mẫu thân và phụ thân, bất kể như thế nào hiện tại nàng cũng sẽ không rời đi.
“Không, Y Vân ở lại am ni cô là thích hợp nhất, Đại ca ca đừng ngăn Vân nhi nữa.” Y Vân chậm rãi nói, thanh âm chứa đựng vẻ kiên quyết không rời.
Y Vân cực kỳ cố chấp nên Long Mạc chỉ còn cách bất đắc dĩ mà chấp nhận.
Ra khỏi Long Ngâm Điện, chỉ thấy một tia sáng bừng lên ở phương Đông, đêm đen đã trôi qua, bình minh dần hé lộ.
Giằng co hết cả đêm, Y Vân thật sự mỏi mệt.
Long Mạc cho gọi mấy thị vệ trong cung, không biết là nói cái gì, thị vệ kia liền vội vàng rời khỏi.
Trong lòng Y Vân có chút chấn động, Đại ca ca muốn làm cái gì? Đêm qua nàng đã báo cho Long Mạc biết về chuyện Quân Lăng Thiên, hay là? Hắn muốn bắt giữ Quân Lăng Thiên?
“Đại ca ca, ngươi muốn làm cái gì?”
“Không làm gì cả, Vân nhi, ta đưa ngươi tới am ni cô để nghỉ ngơi.” Long Mạc xoay người, nhẹ nhàng cười, bạch y dưới ánh bình minh như được bao phủ một tầng ánh sáng nhàn nhạt, khuôn mặt của hắn cũng thêm phần anh tuấn thoát tục.
“Đại ca ca, ngươi —– không cần phải giấu ta, ngươi muốn làm gì Quân Lăng Thiên?” Y Vân nhẹ giọng hỏi.
Sắc mặt Long Mạc khẽ biến đổi, đôi mắt hiện lên một tia hàn ý, mỗi khi nghe tới tên Quân Lăng Thiên, tâm tư liền đột nhiên chua xót.
“Vân nhi, cho dù như thế nào, ta cũng phải gặp hắn. Ngươi đã mệt mỏi cả đêm, trước tiên ta đưa ngươi đến am ni cô nghỉ tạm, nữ ni kia còn không biết có chịu lưu lại ngươi hay không?”
Y Vân chậm rãi gật đầu, việc trừng phạt tên Quân Lăng Thiên kia là đúng, nàng không phải là rất hận hắn hay sao?
Hai người lặng lẽ đi tới am ni cô.
Sắc trời đã tờ mờ sáng, Thập Tuyệt Trận ở am ni cô sớm đã được giải trừ, cảnh sắc nơi đây lúc này thật đẹp.
Khung cảnh này không hề được chạm khắc tỉ mỉ nhưng lại vô cùng tuyệt đẹp.
Từng gốc cây lê cây hạnh được đắm chìm trong ánh nắng ban mai, đặc biệt rực rỡ. Dưới tàng cây là những bụi hoa không tên, mảnh mai trong gió. Sắc màu tuy không tươi đẹp, hình dáng lại càng thua kém Mẫu Đơn, Phù Dung, nhưng Y Vân biết chúng đều có công dụng, bởi vì đó đều là dược thảo.
Những loại hoa cỏ đó đều tương tự với các dược thảo ở trong Tả Tuyết Viện.
Ở một góc tường, Y Vân còn đã phát hiện một gốc hoa mặc sắc, vẫn còn điểm vài hạt sương, lay động trong gió. Đúng là đại nhan quả phụ, là loại dược thảo gây ra hiện tượng chết giả.
Trái tim Y Vân không kìm chế được mà đập liên hồi, nước mắt cứ như sương mù che khuất đôi mắt, là mẫu thân, nhất định là mẫu thân.
Y Vân tiến bước thong thả vào trong am, nhưng mà động tác có nhẹ nhàng bao nhiêu vẫn không giấu được vẻ khẩn trương ở trong lòng.
“Nhan Y Vân xin cầu kiến Vong Tình tiền bối.”
Không khí tĩnh lặng trôi qua, trong am truyền ra giọng nói êm ái thanh nhã của Vong Tình, “Vào đi.”
Long Mạc nhìn dáng vẻ Y Vân thong thả mà đình trệ, trong lòng lướt qua một tia nghi hoặc, Vân nhi của hắn, hình như có tâm sự gì nặng trĩu. Trên người Vân nhi, cũng có không ít bí mật.
Đứng lặng một lát, nhìn thấy Y Vân bình yên bước vào am ni cô, Long Mạc xoay người rời đi. Hắn muốn đi gặp tên ác ma bắt cóc Vân nhi, hi vọng hắn ta vẫn còn ở trong cung, chưa có chạy trốn.
Ngọc Tuyền Cung.
Ánh mặt trời phương Đông dần nhô lên, ánh nắng rực rỡ soi rọi khắp nhân gian, cũng chiếu sáng lên người vị hoàng tử Tinh Mang Quốc Tuyết Lạc Ân. Lúc này tâm tình của hắn rất tốt, thời tiết hôm nay lại đẹp như vậy, hắn lại có thể cùng người trong lòng—Thanh Tâm công chúa đi du ngoạn. Nhớ đến đôi lúm đồng tiền như hoa của nàng, vành môi Tuyết Lạc Ân lại vẽ nên một đường cong thật dài.
Ngáp một cái, duỗi thân một chút, nhìn hoa và cây cảnh trong viện cười ha hả, khẽ ngâm: “Phù sinh trường hận hoan du thiểu, Khẳng ái thiên kim khinh nhất tiếu.” *Thoáng vui để lắm ê chề, Nghìn vàng chẳng tiếc, mà mê nụ cười* (1)
“Hay cho một câu Khẳng ái thiên kim khinh nhất tiếu, hoàng tử thật có nhã hứng mà.” Một thanh âm trong suốt, lạnh như băng nói.
Tuyết lạc ân quay đầu nhìn lại, nhìn thấy một bạch y công tử anh tuấn từ trong ánh nắng ban mai đi đến, tia sáng mặt trời soi sáng trên người hắn, trông hắn như bước ra từ trong không khí, siêu phàm thoát tục.
Trên mặt hiện ra một nụ cười nhẹ, nét cười tuy thanh khiết nhưng bởi vì khuất sáng, nên gương mặt có chút u tối, làm vẻ tươi cười đó thoạt nhìn có chút lạnh lẽo.
Là Nhị hoàng tử của Nam Long Quốc Long Mạc, phía sau là mấy thị vệ đi theo.
Tuyết Lạc Ân cuống quít thu hồi dáng vẻ lười biếng, mỉm cười nghênh đón.
“Tham kiến Mạc Vương gia, Vương gia đại giá quang lâm, thật là thất kính.”
“Hoàng tử không cần phải khách khí.” Long Mạc nhàn nhã nói, dáng vẻ tươi cười như ánh mặt trời vừa mọc, vô cùng rực rỡ.
“Vương gia mời vào trong điện.” Tuyết Lạc Ân thật cẩn thận nói, hắn biết Thanh Tâm công chúa đối với Nhị ca cực kỳ kính yêu, hắn quyết không thể mạo phạm đến ca ca của nàng. Nhưng mà vị Nhị hoàng tử này luôn có thái độ lạnh lùng với hắn, hôm nay không biết đến thăm là có chuyện gì.
Long Mạc không nói một tiếng đi vào trong điện, thản nhiên ngồi lại, toàn thân toả ra một luồng khí lạnh lùng, đôi mắt đen tuyền của hắn chăm chú nhìn vào Tuyết Lạc Ân.
Tuyết Lạc Ân không khỏi có chút hoảng sợ.
“Không biết Vương gia sáng sớm hạ cố đến Ngọc Tuyền Cung, là có chuyện gì?” Tuyết Lạc Ân hỏi qua, thật sự là đoán không ra mà.
“Cái người mặc tử y kia có phải là thị vệ của ngươi? Chẳng biết có thể mời ra đây không.” Long Mạc hờ hững nói.
Tuyết Lạc Ân sửng sốt, lập tức nói :” Người mặc tử y? Người Vương gia nói đến là Quân? Hắn sao lại là thị vệ của ta, hắn là một bằng hữu.” Nói xong, hướng tùy tùng bên người nói, “Các ngươi đi mời Quân công tử!”
“Không cần mời, ta đã tới!” Bỗng nhiên một thanh âm nhẹ nhàng mà tà ma bay tới.
Long Mạc quay đầu, nhìn đến cửa đại điện, một bóng dáng cao lớn khôi ngô an nhàn đứng đấy, đúng là quân Lăng Thiên.
Vẻ mặt Hắn lim dim buồn ngủ, dáng vẻ lười biếng.
“Đoán rằng sáng nay Vương gia nhất định sẽ đại giá quang lâm, cho nên Quân mỗ nhanh chân đến đây tham kiến.” Quân Lăng Thiên thong thả nói, bên môi vẽ ra nét cười sáng lạn.
Long Mạc từ trên ghế đứng dậy, ánh mắt bình tĩnh nhìn thẳng vào Quân Lăng Thiên.
Trong nháy mắt, giữa hai người hiện lên muôn ngàn sóng to cuộn trào.
Nam tử này, không giống với tên ác ma trong tưởng tượng, trên người hắn có một loại khí chất trời sinh cao quý.
Giọng nói của hắn tuy hờ hững, nét mặt tươi cười nói chuyện, nhưng Long Mạc vẫn cảm thấy được hận ý của hắn, như được ẩn giấu bên dưới mạch nước ngầm.
Hắn cướp đi Vân nhi, hắn cố ý ra mặt đối đầu, vậy thì lý do là gì?
Không nhớ được trước đây bản thân đã đắc tội gì với với hắn.
Quân Lăng Thiên cũng bình tĩnh quan sát nam tử trước mặt này, anh tuấn phóng khoáng, khí chất bất phàm, võ công cao cường, trọng tình trọng nghĩa. Nếu không phải vì số mệnh trêu người, có lẽ cả hai đã trở thành bằng hữu với nhau, tâm đầu ý hợp.
Nhưng mà, kiếp này chỉ sợ là không có khả năng, trời đã định, bọn họ suốt đời này chỉ có thể là đối thủ.
Đối thủ cả đời.
——— —————— —————————
(1)Bài thơ “Ngọc lâu xuân” của Tống Kỳ
Đông thành tiệm giác xuân quang hảo
Hộc trứu ba văn nghênh khách trạo
Lục dương yên ngoại hiểu hàn khinh
Hồng hạnh chi đầu xuân ý náo
Phù sinh trường hận hoan du thiểu
Khẳng ái thiên kim khinh nhất tiếu
Vị quân trì tửu khuyến tà dương
Thả hướng hoa gian lưu vãn chiếu.
Bản dịch: khuyết danh
Thành đông đẹp ánh xuân đầy
Lắn tăn sóng gợn khách lay nhẹ chèo
Liễu xanh mây khói vờn theo
Đầu cành hạnh nở, như reo xuân về
Thoáng vui để lắm ê chề
Nghìn vàng chẳng tiếc, mà mê nụ cười
Nâng ly khuyên nắng vàng tươi
Vì hoa, lưu chút ánh ngời lên hoa