Vân Thường Tiểu Nha Hoàn

Chương 62-63: Lăng Thiên bị bắt - Cầu hôn

Chương 62 Lăng Thiên bị bắt
Edit&Beta:BachLien

Trong am ni cô là một khoảng không yên lặng trang nghiêm, ở giữa đại điện, bức tượng Quan Âm tay cầm bình nước Cam lồ, thanh nhã

Ánh mặt trời đỏ mang ánh sáng xuyên thấu qua khung cửa sổ, được chạm khắc tinh xảo ở am ni cô, bên trong điện thoáng thấy mấy nữ ni đang cầu nguyện buổi sáng.

Các nàng đều một thân áo vải, hai mắt nhắm nghiền, chắp tay trước ngực, yên lặng cầu nguyện.

Y Vân đứng lặng một bên, tâm tình kích động dần bình tĩnh trở lại.

Mẫu thân, vị nữ ni có vết sẹo trên mặt kia chính là mẫu thân sinh ra nàng sao? Là thiên hạ đệ nhất mỹ nữ năm đó ư? Là người trong bức hoạ của Hoàng Thượng sao?

Chân dung nàng bạch y thuần khiết, gương mặt trong suốt như mặt nước, thần thái thông minh, khí chất thanh cao, đôi má lúm đồng tiền như hoa như ngọc.

Lúc này, áo váy tơ lụa đã đổi thành áo vải của nữ ni; trên bàn tay thon nhỏ là chuỗi tràng hạt bồ đề, đang chắp tay trước ngực; dung nhan rực rỡ như hoa giờ đã bị huỷ hoại bởi một vết sẹo thật dài; sự cơ trí cùng bình tĩnh được giấu đi dưới đôi mắt thanh tịnh ấy.

Mười mấy năm trôi qua, những ngày tháng đó như bị dìm sâu dưới đáy sông, không chỉ thay đổi dung nhan bên ngoài mà cả bên trong của nàng.

Rốt cuộc thì năm đó đã xảy ra chuyện gì? Mẫu thân vì sao lại xuống tóc làm ni cô, trốn ở trong cung? Vì sao trong suốt mười mấy năm cũng không liên lạc với người thân? Mẫu thân tại sao lại lấy pháp danh là Vong Tình? Vết sẹo trên mặt là thế nào? Năm đó nười sao phải giả chết một lần nữa, đem nữ nhi giao cho dưỡng nương chăm sóc? Vì điều gì mà mẫu thân không ở cùng với phụ thân?

Những câu hỏi liên tiếp quanh quẩn trong đầu Y Vân không rời.

Mãi cho đến khi các nàng làm xong buổi cầu nguyện sáng, mãi cho đến khi Y Vân đi tới trước căn phòng của Vong Tình.

Hai người ngồi đối diện với nhau, phía trước sớm đã có một tiểu ni cô dâng trà.

Luồn khí bay lên lượn lờ như sương mù che khuất đôi mắt Y Vân, trên mặt nước là từng lá trà xanh biếc tươi mát dập dìu, lượn vòng quanh nhau.

Có nằm mơ cũng không nghĩ đến, sẽ gặp mẫu thân ở trong cung, càng không thể tưởng, sẽ cùng mẫu thân ngồi ở am ni cô mà uống trà. Trong hoàn cảnh này, Y Vân thật không biết vị trà như thế nào.

Vong Tình ngồi ngay ngắn, sắc mặt trầm tĩnh, yên lặng không nói, khuôn mặt nàng ở giữa làn hơi nước vấn vít lại thêm phần mơ hồ, làm cả thân người nàng nhìn qua có chút mờ ảo. Đôi mắt nàng như mặt nước bị sương mù bao phủ, khiến Y Vân không thấy rõ cảm xúc trong ánh mắt ấy.

Từ trên cổ tay Y Vân chậm rãi tháo ra chiếc vòng tay kia—–chiếc vòng tay bằng vàng có khảm ngọc mà mẫu thân để lại, đặt lên bàn gỗ.

Sau đó hỏi:”Không biết tiền bối có nhận ra vòng tay kia không?”

Vong Tình nhìn thấy chiếc vòng, sắc mặt khẽ thay đổi. Đôi tay nàng run run, nhè nhẹ cầm lấy vòng ngọc, tỉ mỉ nhìn qua.

Thật lâu sau, đặt vòng ngọc xuống, đôi mắt bình tĩnh nhìn về phía Y Vân, nhưng trong đấy là muôn vàn ngọn sóng cảm xúc —-dạt dào.

“Người chính là mẫu thân của ta! Phải không?”

Vị nữ ni không nói một lời, chắp tay trước ngực, đôi mắt nhắm chặt.

“Có phải người đã sớm nhận ra Vân nhi?”

“Mẫu thân, vì sao người không muốn nhận Vân nhi?”

“Mẫu thân, người có biết Vân nhi nhớ người như thế nào không?”

“Mẫu thân, người có biết bà ngoại bởi vì nhớ nhung mà tóc đã bạc trắng không?”

“Mẫu thân, người có biết Vân nhi đã phải khổ sở ra sao không?”

——— ———–

Lời nói Y Vân lúc đầu thì nhẹ nhàng êm dịu, sau trở nên nghẹn ngào nức nở.

Vong Tình cuối cùng cũng chậm rãi mở mắt, sắc mặt tuy rằng lạnh nhạt, nhưng, đã có vài phần hiền từ, đôi mắt như ngấn lệ.

Y Vân nhẹ nhàng bước đến bên người, vui vẻ nở nụ cười, đôi mắt cong cong như ánh trăng nhẹ dịu, nàng vươn đôi tay mượt mà như ngọc ôm lấy, nép đầu vào lồng ngực của mẫu thân.

Vong Tình khẽ lướt bàn tay run rẩy vỗ về mái đầu Y Vân.

“Vân nhi, ngươi thật sự là Vân nhi của ta sao?” Nước mắt vui mừng không ngừng rơi xuống.

Vong Tình cuối cùng vẫn không thể vong tình.

Ngọc Tuyền Cung

Long Mạc bình tĩnh nhìn thẳng vào Quân Lăng Thiên, chậm rãi nói: “Ngươi là Quân Lăng Thiên?”

“Không sai! Tại hạ chính là Quân Lăng Thiên.” Quân Lăng Thiên mỉm cười nói.

“Ngươi vì sao cướp đi Y Vân?” Long Mạc lạnh lùng hỏi.

Đôi mi Quân Lăng Thiên hiện lên một chút tà ma, “Vương gia! Thật là oan uổng cho tại hạ, tại hạ vẫn chưa cướp Y Vân, chính là ngươi cố gắng đem nàng nhét vào trong tay tại hạ.”

Ánh mắt Long Mạc ngưng đọng, tiếng nói thâm trầm mà lạnh nhạt, “Vậy ngươi vì sao cướp đi Nguyệt Hạ Hương?”

“Không sai, ta là cướp đi nàng, ngươi không phải đã dùng tiểu nha hoàn kia đổi về nàng sao, chẳng lẽ Vương gia muốn tính nợ cũ với  Quân mỗ? Ah! Ta sao lại  quên mất, Nguyệt Hạ Hương hôm nay đã là phi tử của ngươi! Phu quân vì thê tử mà đến đòi chút công bằng cũng là đúng đi.” Vẻ mặt Lăng Thiên thờ ơ như không, bên môi khẽ hiện lên nét cười.

“Quân Lăng Thiên,” Long Mạc lạnh lùng nói: “Bổn vương hỏi ngươi, chúng ta đã từng quen biết nhau sao?”

Quân Lăng Thiên nghe vậy, sắc mặt liền tối sầm lại, đôi mắt phát ra hàn ý, hắn chậm rãi nói: “Chưa từng quen biết!”

“Chưa từng quen biết sao?” Long Mạc nhìn sắc mặt hắn tối tâm, liền hiểu ra mọi chuyện. Quân Lăng Thiên là hận hắn, nhưng hắn vẫn không biết là bản thân đắc tội với hắn ta khi nào.

Rốt cuộc hắn là ai? Nhưng bất kể như thế nào, trong cung này quyết không cho phép tồn tại một kẻ thù địch như hắn.

Nét mặt đanh lại, ra lệnh: “Người đâu!”

Vài thị vệ xuất hiện, vây quanh Quân Lăng Thiên.

“Đắc tội!” Long Mạc lạnh giọng nói.

Quân Lăng Thiên nhìn đám thị vệ vây quanh mình thì ha hả cười, vẻ mặt tự do tự tại, hắn mỉm cười nhìn Long Mạc nói: “Vương gia hôm nay bắt Quân mỗ, chỉ sợ ngày sau sẽ phái người đến thả ta.”

Long Mạc lạnh lùng nói: “Sẽ không!”

Quân Lăng Thiên không có ý định chạy trốn, đã ở trong cung này, hắn có chạy cũng không thoát. Hắn cũng không có phản kháng, hắn biết bản thân không phải là đối thủ của Long Mạc cùng đám thị vệ này.

Cho nên hắn tự nguyện khoanh tay chịu trói.

Tuyết Lạc Ân vốn thấy hai người họ vui vẻ trò chuyện với nhau, thật không ngờ biến cố bỗng nhiên xuất hiện.

Hắn lo lắng nói:” Vương gia, Quân là bằng hữu của ta, hắn không phải người xấu, Vương gia vì sao bắt hắn? Vương gia có thể nể mặt ta, thả hắn không.”

Tuyết Lạc Ân thật sự không hiểu nổi người Nam Long Quốc, sắc mặt thay đổi bất thường, so với trở tay còn nhanh hơn, làm cho người khác không kịp phản ứng.

“Vương gia, đây là vì sao?” Từ cửa đại điện, một giọng nói trong trẻo như tiếng chuông ngân truyền đến.

Một bóng dáng đỏ tươi bỗng nhiên xuất hiện.

Chính là công chúa Tuyết Mạn La, rõ ràng là vừa mới ngủ dậy, đôi mắt lim dim.

Nhưng khi nhìn thấy Quân Lăng Thiên bị bắt, đôi mắt tím thẳm của nàng đột nhiên mở to, chiếc roi trong tay cũng run lên nhè nhẹ.

“Thiên ca ca, có chuyện gì vậy?”

Long Mạc không nói gì, tính khí vị công chúa này hắn cũng biết qua, nhưng mà hôm nay ai cũng đừng mơ tưởng có thể cứu thoát Quân Lăng Thiên.

Quân Lăng Thiên xảo quyệt cười, nhìn Tuyết Mạn La chớp chớp mắt, “A La, đại ca có lời muốn nói với ngươi.”

Tuyết Mạn La đi tới, Quân Lăng Thiên khẽ nói vài câu vào tai nàng.

Tuyết Mạn La liên tục gật đầu, sắc mặt có hơi dịu đi.

Đám người áp giải Quân Lăng Thiên ra khỏi Ngọc Tuyền Cung.

Mặt trời đỏ rực treo trên cao, khó mà có được một ngày đẹp như hôm nay.

Ánh mắt Long Mạc và Quân Lăng Thiên bị bóng dáng một nữ tử bạch y ở phía xa chạy tới hấp dẫn.

Nàng từ trong ánh nắng ban mai vội vàng lao tới, bởi vì chạy quá sức, khuôn mặt của nàng ửng đỏ, như một đoá hoa yêu kiều.

Gần đến nơi, nàng tựa vào gốc cây bên đường thở gấp, trên trán mồ hôi lấm tấm.

Nàng là Y Vân.

Trong lúc ở am ni cô nhận mặt với mẫu thân, nàng bỗng nhiên nhớ tới Long Mạc muốn bắt Quân Lăng Thiên.

Tâm liền đập nhanh không ngừng, không thể nào ổn định, nàng không biết vì sao lại sốt ruột như vậy, chỉ biết là nàng rất là lo lắng.

Nàng biết nếu Long Mạc đến bắt Quân Lăng Thiên, hai người ắt hẳn sẽ đánh nhau, nàng không muốn nhìn thấy cảnh tượng đó. Nàng sợ Long Mạc bị thương, nàng cũng không muốn Quân Lăng Thiên bị thương.

Nhìn thấy Quân Lăng Thiên bị đám người áp giải, Y Vân sửng sốt.

Ác ma này, sao lại bị bắt? Làm sao có thể? Đêm đó, nàng rõ ràng nhìn thấy Long Mạc và Quân Lăng Thiên quyết đấu, công phu hai người ngang nhau, tại sao chỉ trong một lát đã bị bắt giữ thế này.

Tên ác ma này cuối cùng đã bị bắt, sao trong lòng nàng lại không cảm thấy một chút vui mừng?

Hắn vì sao không trốn? Không biết tại sao, khi nhìn vào ánh mắt Quân Lăng Thiên, Y Vân cảm thấy có chút áy náy.

Hắn là ác ma, không có chuyện ác nào mà không làm, nàng vì cớ gì lại nhân từ với hắn như vậy?

Ánh mắt Quân Lăng Thiên phức tạp nhìn Y Vân, cứ tưởng rằng nàng sẽ không nói với Long Mạc, nhưng nàng vẫn là nói. Lòng của nàng vĩnh viễn ở trên người Đại ca ca của nàng.

Hắn bỗng nhiên mỉm cười tự giễu, đôi mắt nhìn chằm chằm vào y Vân, ước ao nhìn ra một chút thay đổi trên gương mặt của nàng, nói: “Ngươi tới làm gì? Là tới xem tình cảm bi thảm của Quân mỗ sao? Như vậy thì mới khiến ngươi dễ chịu đúng không?”

“Là ngươi!”

Tuyết Mạn La nhận ra nữ tử bị Thiên ca ca giam giữ.

Nàng sao lại ở trong cung?

“Là ngươi hại Thiên ca ca?” Tuyết Mạn La hỏi.

“Là ta, nhưng hắn đã gây ra tội thì phải chịu tội.” Y Vân bình tĩnh, chậm rãi nói.

Roi da trong tay Tuyết Mạn La bỗng nhiên không lưu tình vung lên, ánh vàng trên thân roi hoà vào ánh nắng chói chang, toả ra hào quang loá mắt, làm Y Vân không thể mở to đôi mắt.

“Không thể!” Quân Lăng Thiên hét lên, bóng dáng nhanh chóng lao đến, tuy đôi tay bị trói, nhưng hắn lại che chắn trước người Y Vân.

Mắt nhìn thấy roi sắp quất lên người Quân Lăng Thiên, Long Mạc đột nhiên ra tay, chỉ một cái đã bắt được roi, ánh mắt nghi ngờ, Quân Lăng Thiên này vì sao lúc nào cũng ra tay cứu Vân nhi, chẳng lẽ? Hắn yêu Vân nhi?

Tuyết Mạn La kinh dị nghĩ lại, ánh mắt nhìn Quân Lăng Thiên nói: “Thiên ca ca, ngươi tại sao lại cứu nàng?”

Quân Lăng Thiên khôi phục lại bộ dạng linh tinh lang tang, nói: “Ta không phải cứu nàng mà là cứu ngươi, A La, ngươi sao lại xúc động như vậy? Nàng là người trong lòng Mạc Vương gia, ngươi đắc tội với nàng, không sợ Mạc Vương gia đem ngươi với ta nhốt với nhau hay sao?”

Hắn mặc dù nói chuyện với Tuyết Mạn La, nhưng, đôi mắt lại nhìn chằm chằm vào Y Vân.

“A La không sợ, A La nguyện cùng Thiên ca ca chịu trói.” Tuyết Mạn La kiên định nói.

Nét mặt Lăng Thiên hiện lên một tia cảm động nói: “A La, không cần đau lòng, ngươi đã quên những lời đại ca vừa nói với ngươi sao?”

Tuyết Mạn La gật đầu, nói: “Thiên ca ca yên tâm, việc ngươi phân phó, A La nhất định sẽ hoàn thành.”

Long Mạc kéo Y Vân đến bên cạnh mình, ôn nhu nói: “Vân nhi, sao lại tới đây, lo lắng cho ta sao?”

Y Vân đờ đẫn gật đầu, bản thân cũng không nghe rõ Long Mạc đang nói cái gì.

Nhưng, ánh mắt Quân Lăng Thiên lại bỗng nhiên u ám, hai mắt híp lại, không biết là đang suy nghĩ gì.

------------------

Chương 63: Cầu hôn

Ánh mặt trời rực rỡ, ấm áp phủ lên trên người. Nhưng, trong lòng Y Vân lại nổi lên từng hồi lạnh lẽo.

Quân Lăng Thiên bị giải đi, trước khi đi hắn còn quay đầu lại cười, nụ cười kia thật ấm áp, như ánh mặt trời hừng đông.

Chỉ trong phút giây đó, trái tim Y Vân dâng lên một loại cảm giác khó tả.

Nàng không rõ, cảm giác đó là gì, nàng chỉ biết phải cố gắng loại bỏ cảm xúc đó.

Quân Lăng Thiên bước đi về phía ánh nắng, bóng dáng in dài trên sân.

Hình dáng tử sắc kia bao phủ tràn ngập trong lòng Y Vân, không chịu rời đi.

Long Mạc yên lặng nhìn Y Vân, hắn không biết Vân nhi nàng đang suy nghĩ gì, hắn chỉ cảm giác đươc nàng không bao giờ … còn là Vân nhi trước đây, từ sau khi trở về, đáy lòng nàng luôn chất chứa nhiều tâm sự, chưa từng có một nụ cười thật sự.

Nhưng, cho dù như thế nào, hắn vĩnh viễn không buông ta. Hắn muốn giữ lại Vân nhi, lưu nàng bên người, như thế mới có thể nắm giữ trái tim nàng.

Long Mạc gắt gao giữ chặt cổ tay Y Vân, chậm rãi đi về phía trước.

Đi đến một nơi trong viện, sáng sớm từng đoá hoa xinh đẹp e ấp, trên cánh hoa còn lấp lánh vô vàn hạt sương long lanh màu ngũ sắc dưới ánh mặt trời.

Y Vân dừng chân bên bóng cây, trầm mặc một lát, hỏi, “Đại ca ca, ngươi dự định xử trí hắn như thế nào?”

“Vân nhi, ngươi thấy thế nào?”

Tiếng nói ôn nhu, giọng điệu nuông chiều.

Sự dịu dàng này làm trái tim Y Vân hổ thẹn, ở trước mặt Đại ca ca nàng lại nghĩ cho tên ác ma kia, thật là không nên như vậy.  Nhưng, nàng không nỡ nhìn hắn chết.

Quân Lăng Thiên vẫn chưa thật sự tổn thương nàng, hắn chỉ trêu đùa nàng, nếu bởi vì vậy mà giết hắn, cả đời này nàng sẽ không thể nào yên tĩnh.

Cắn nhẹ môi dưới, nói: “Có thể sau khi giam giữ hắn một thời gian rồi thả hắn không, dù sao, hắn cũng chưa làm gì Y Vân.”

Đôi mắt Long Mạc tối tăm nhìn thẳng vào Y Vân, nét mặt nghiền ngẫm.

“Nhưng, nếu thả hắn. Hắn sẽ còn cùng ta đối địch, còn có thể lại bắt ngươi. Vân nhi, đối với ác ma thì không thể nhân từ, có biết không?”

Y Vân cúi đầu, trốn tránh ánh mắt Long Mạc.

Trái tim hắn bỗng nhiên đập mạnh, loại cảm giác lo sợ mất đi này không ngừng lan toả.

“Vân nhi biết, chỉ là…………không muốn giết hắn thôi. Như vậy, Y Vân sẽ rất áy náy.”

“Được rồi, theo ý ngươi, qua một thời gian, đại ca liền thả hắn.”

Y Vân cuối cùng cũng thở ra một hơi.

“Đa tạ Đại ca ca!” Y Vân không suy nghĩ gì liền nói.

“Ngươi là thay Quân Lăng Thiên cảm tạ ta sao?” Thần sắc Long Mạc tối sầm lại, hỏi.

Y Vân lúc này mới phát hiện lời cảm tạ của mình có chút không phù hợp, nhưng dù sao nàng cũng đã nói ra, hơn nữa đây chẳng phải là làm theo lẽ thường sao.

“Ta, không phải, Đại ca ca, ta chỉ là cảm thấy hắn rất đáng thương….Ta….” Y Vân băn khoăn giải thích.

“Ta biết,” Long Mạc bỗng nhiên cắt ngang lời Y Vân, nhìn nàng thật sâu, “Vân nhi, trả lời ta, làm phi tử của ta được không? Hôn sự của ta cùng Nguyệt tiểu thư là không thể, phi tử của ta vĩnh viễn chỉ có thể là ngươi, ta sẽ xin phụ hoàng cùng mẫu thân đồng ý chuyện của chúng ta, ta cũng sẽ không ngại hướng Nguyệt tướng quân và Nguyệt tiểu thư cầu xin tha thứ. Chỉ cần…… Ngươi chịu gả cho ta, Vân nhi, đồng ý với ta được không? Gả cho ta, được chứ?”

Ánh mặt trời len vào từng cánh hoa, ngọn gió.

Lời nói Long Mạc dịu dàng vương vấn bên tai Y Vân.

Hơi thở của hắn vờn quanh mái tóc như mây của nàng.

Trong ánh mắt của hắn tràn ngập vẻ ôn nhu.

Hắn căng thẳng nhìn Y Vân, hắn chờ đợi câu trả lời của nàng.

Gả cho ta, làm phi tử của ta, được chứ?

Trái tim Y Vân trong nháy mắt như nổi lên hàng ngàn cơn sóng.

Gả cho ta, được chứ?

Được, tất nhiên là được, nàng đã yêu mến từ lâu Đại ca ca của nàng, nhưng mà, nàng có thể sao? Làm sao có thể?

“Vân nhi, đồng ý với ta, được chứ? Không cần phải lo lắng quá nhiều, Nguyệt Hạ Hương không lấy ta mới có thể tìm thấy được hạnh phúc thật sự của nàng ấy. Vân nhi, gả cho ta, để ta yêu thương ngươi cả đời, sủng ái ngươi cả đời, che chở cho ngươi hết cả cuộc đời này, được chứ?”

Trái tim Y Vân như dây huyền cầm, run rẩy không ngừng, Y Vân như lạc vào trong mộng, gật đầu, nhẹ nói, “Được, ta đồng ý.”

Y Vân cúi đầu, giấu đi đôi môi đỏ mọng, chiếc cầm nhỏ bé duyên dáng, đôi má  nàng ửng hồng, rèm mi nhẹ nhàng rung động như trái tim của nàng.

Nhìn nàng thẹn thùng tựa như một đoá hoa yêu kiều mềm mại.

Long Mạc nở nụ cười.

Nụ cười sáng lạn, rực rỡ mà anh tuấn, thoáng chốc, Y Vân dường như có thể nghe thấy âm thanh hoa nở.

Giờ phút này thật hạnh phúc.

Long Mạc vươn tay, mười ngón tay đan vào nhau, ở cùng một chỗ, si ngốc nhìn lẫn nhau, ánh mắt tha thiết không rời.

Trong mắt của ngươi chỉ có ta.

Trong mắt của ta chỉ có ngươi.

Trong lòng của ngươi chỉ có ta,

Và trong lòng của ta cũng chỉ có ngươi.

Vĩnh viễn không xa rời nhau.

“Vương gia,” một thị vệ xuyên qua bụi hoa, vội vàng chạy đến.

Khi đến gần, bẩm báo: “Vương gia, tiền tuyến có tin tức truyền đến, Thánh thượng cho gọi người vào điện.”

Sắc mặt Long Mạc đình trệ, quay đầu ôn nhu nói với Y Vân, “Vân nhi, quay về am ni cô đi, một lát ta sẽ đến tìm ngươi.”

Nói xong, lưu luyến rời đi.

Bạch y càng lúc càng khuất xa, bóng dáng thẳng tắp tuấn tú dần dần biến mất.

Y Vân một mình bước dọc theo con đường.

Trái tim sớm đã được bao phủ bởi cảm giác hạnh phúc, tựa như muốn bay lên. Nhưng trong lòng còn có một bóng ma lờ mờ không xua đi được. Y Vân lắc lắc đầu, xoá đi bóng ma không rõ kia.

Bầu trời một màu xanh thẳm,

Áng mây trắng tinh thong dong,

Ánh nắng mặt trời sáng rực xinh tươi,

Sắc hoa lại càng thêm đáng yêu,

Làn gió ấm áp tươi mát như vậy,

Khung cảnh trong hoàng cung đẹp như tranh vẽ, cung điện thì nguy nga.

Tất cả mọi thứ đều tốt đẹp. *Đúng là khi iu thì thấy cái ji` cug đẹp ma`*

Ở trong bụi hoa mải mê rong chơi, hương hoa tình tứ bay vào cánh mũi, Y Vân dang rộng đôi tay, nhắm mắt tận hưởng giờ khắc này.

Ánh mặt trời bỗng nhiên biến mất, trên đỉnh đầu dường như có một bóng ma che phủ.

Mở mắt ra, là Long Phi, chẳng biết hắn đi tới trước mặt nàng khi nào.

Hắn đứng ở nơi đó, khuôn mặt vẫn tái nhợt như tuyết, con ngươi thật sâu nhìn vào Y Vân, hàn ý tràn ngập quanh thân thể hắn.

Hắn như trái ngược với ánh nắng, nếu cứ mãi đứng dưới ánh sáng đó, Y Vân thật sự sợ rằng hắn sẽ bị tan chảy mất.

Hắn chắc chắn vừa mới từ trong mật thất luyện tập loại thần công kia.

Hắn vẫn còn tu luyện loại võ công kia ư.

“Đại ca, ngươi còn tu luyện Lãnh Ngưng thần công sao? Thân thể của ngươi vẫn khỏe chứ?”

Long Phi không ngờ câu nói đầu tiên của Y Vân lại là hỏi thăm bệnh tình của hắn, nàng không những không hận hắn, mà còn nhớ tới thân thể của hắn. Trong mắt Long Phi thoáng hiện lên một tia cảm động.

“Ta vẫn luôn luôn tu luyện! Cho đến khi nào thành công.” Long Phi nói, nhìn nét mặt Y Vân toả sáng.

Nữ tử này, càng lúc càng xinh đẹp.

Là chuyện gì lại khiến nàng vui sướng như thế, say sưa như thế.

Bởi vì Long Mạc sao?

Nàng dang rộng đôi tay đắm chìm trong hương hoa, dáng vẻ đáng yêu ngây thơ, như một đoá hoa trong suốt xinh tươi, mặc sức xoè ra từng cánh hoa trong gió.

Đôi mày Long Phi nhăn lại, vì sao, ở trước mặt hắn, nàng chưa bao giờ vui sướng như vậy.

“Đại ca,” nhìn thấy chân mày Long Phi nhíu chặt, Y Vân cho là hắn đang chịu đựng việc bị hàn ý ăn mòn, “Ngươi cần gì phải tra tấn chính mình như thế, cho dù là luyện thành công phu, cũng khó tránh khỏi thân thể bị hao tổn, như vậy có đáng không. Cho dù ngươi trở thành hoàng thượng, có được cái quyền thế hư vinh ấy, ngươi mới vui sướng sao? Việc đánh bại đệ đệ của mình, quan trọng như thế ư?”

“Có đáng hay không, là việc của ta.” Long Phi cố chấp nói.

“Người sống cả đời, còn có rất nhiều điều đáng để ngươi theo đuổi, vì sao cứ khăng khăng cố chấp không buông?” Ánh mắt Y Vân phủ kín ưu sầu, lo lắng.

“Vậy sao? Nhưng mà những thứ đó chẳng phải tồn tại cùng với quyền thế hay sao, có được quyền lực, có được ngôi vị hoàng đế, sẽ có được tất cả. Ngươi không cần phải khuyên ta, ta sẽ không hối hận.” Dưới ánh nắng, thần sắc Long Phi kiên định,  không đạt được mục đích quyết không từ bỏ.

“Có quyền lực rồi sẽ có được tất cả hay sao? Ngươi trước hết sẽ mất đi huynh đệ. Có thể, còn mất đi tình yêu thương của phụ hoàng lẫn mẫu hậu ngươi.” Y Vân không cam tâm, hết lòng khuyên nhủ, trong lòng của nàng tin tưởng Long Phi vẫn còn trái tim.

“Cái gì là tình thương phụ mẫu! Ta chưa bao giờ nhận được! Ngươi có biết không? Nhật Hi Quốc đã muốn tiến đánh hai toà thành của Nam Long Quốc. Phụ hoàng cho gọi Mạc đến bàn bạc, nhưng lại không cho ta biết? Trong mắt Phụ hoàng chỉ có Mạc, căn bản không có để ta vào trong mắt.” Long Phi có chút kích động nói.

“Đại ca, có lẽ mọi việc không như ngươi suy nghĩ, đối với họ ngươi là một bệnh nhân, tất nhiên sẽ không đem chuyện này nói với ngươi. Đây không phải là không nghĩ đến ngươi, mà là quan tâm đến sức khoẻ của ngươi.”

Long Phi vẫn một mực khăng khăng.

“Không đúng, lúc trước khi ta không luyện thần công thì trong mặt bọn họ cũng đã không có ta. Nói cho ngươi biết, chiến sự lần này gấp rút, có lẽ Mạc và Nguyệt Lãng tướng quân sẽ xuất chinh. Trong hoàng cung sẽ không có Mạc, haha…” Long Phi còn chưa nói hết, vẻ ác liệt thoáng hiện lên trong đôi mắt.

“Ngươi nói cái gì?” Trái tim Y Vân đập rộn.

Nhật Hi Quốc sắp đánh chiếm hai toà thành sao? Thiên hạ này vừa mới thái bình không lâu, Nhật Hi Quốc, vì sao lại khơi mào chiến tranh? Chiến tranh chẳng phải là đồng nghĩa với việc lê dân bá tánh lại phải chịu khổ hay sao.

Nam Long Quốc nhất định là không thiếu tướng giỏi, vì sao, Hoàng thượng lại muốn Đại ca ca phải ra sa trường?

Y Vân ngơ ngẩn từ trong bụi hoa đi ra, bước chân hốt hoảng đi về phía trước.

Tin tức này tới quá đột ngột, Y Vân nhất thời không thể tiếp nhận.

Long Mạc, Đại ca ca của nàng, thật sự phải xuất chinh sao?
 

back top