Vân Thường Tiểu Nha Hoàn

Chương 78-79: Ta không phải kẻ gây tai họa của ngươi - Ngọn lửa làm tan chảy hàn băng

Chương 78 Ta không phải là kẻ gây tai hoạ của ngươi!
Edit&Beta:BachLien

Thuyền, ngay cả một khắc cũng không ngừng, lướt nhanh về phía trước.

Ở trên thuyền, cúi đầu liền nhìn thấy dòng nước trắng xoá, ngẩng đầu có thể thấy bầu trời xanh thẳm óng ánh.

Mặt nước thật đẹp, bầu trời cũng thật đẹp, nhưng, nhìn mãi, sẽ trở nên nhàm chán.

Huống chi, trong lòng Y Vân còn có một bóng ma bao phủ, khiến nàng không có cách nào vui vẻ.

Hồng Điệp bị giam lại.

Nhốt trong căn phòng tận dưới đáy thuyền.

Y Vân từng đến thăm, nhưng bị thị vệ canh cửa cản lại.

Y Vân mãi không thể quên được ánh mắt u oán cùng căm hận của Hồng Điệp, càng không quên được câu nói khiến nàng không thể thư thái kia.

Mỗi ngày nếu không cùng mẫu thân yên lặng tưởng niệm về người phụ thân chưa từng gặp mặt nơi biên ải xa xôi, thì đứng lặng bên mạn thuyền nhìn vào dòng nước vô biên, còn không thì chôn mình ngủ say trong chăn bông. Chỉ có ngủ, mới giúp nàng không tiếp tục phiền não.

Sau khi rơi xuống nước, bỗng nhiên Quân Lăng Thiên đối với Y Vân tốt hẳn lên, hắn không hề cố tình gây sự, cũng không tiếp tục trêu đùa nàng, càng không làm khó nàng.

Hắn thường dùng ánh mắt nuông chiều trộm nhìn Y Vân, hắn bắt đầu ôn nhu gọi nàng Vân nhi.

Nhưng tất cả những chuyện này Y Vân vẫn kìm nén bản thân như nhìn không thấy, như nghe không rõ.

Nàng chỉ im lặng làm tốt thân phận một nha hoàn.

Vì hắn rửa mặt chải đầu thay y phục, vì hắn trải chiếu xếp chăn, vì hắn bưng trà rót nước, vì hắn rót rượu gắp thức ăn, vì hắn giải sầu, tất cả những chuyện này, nàng đều tận tâm mà làm, dù là những việc nhỏ nhặt, đều cam tâm tình nguyện.

Những thị vệ của Quân Lăng Thiên, Y Vân cũng không thường gặp, bởi vì bọn họ đều như chiếc bóng, khi không nên xuất hiện thì sẽ không xuất hiện.

Nhưng nàng lại thường nhìn thấy Mặc Vân, Loan Nguyệt cùng Phù Liễu. Nhưng các nàng đối với Y Vân rất  xa lánh, hình như là cố ý tránh nàng.

Y Vân ở trên sàn tàu hít thở chút không khí trong lành, khi đi xuống vừa đúng lúc nhìn thấy Loan Nguyệt bước tới.

Loan Nguyệt nhìn Y Vân mỉm cười, nụ cười thực ôn hoà, nhưng cũng thực khách sáo, Y Vân biết nàng không thật tâm mỉm cười, bởi vì ánh mắt Loan Nguyệt không hề cong cong như ánh trăng.

Y Vân biết, nàng là đang hận mình, hận mình hại Hồng Điệp.

Y Vân thật không rõ, rõ ràng nàng mới là người bị hại, vô duyên vô cớ bị Hồng Điệp đẩy xuống nước, còn chưa kịp hiểu gì đã bị gọi là tai hoạ. Nếu nàng không biết bơi, có lẽ đã sớm chết.

Nhưng vì sao, cuối cùng, nàng lại trở thành tội nhân?

Y Vân ngăn Loan Nguyệt lại, hỏi: “Loan Nguyệt, dừng bước!”

“Nhan cô nương có việc gì thế?” Loan Nguyệt vô cùng khách khí nói.

“Loan Nguyệt, Y Vân biết ngươi hận ta, nhưng có thể hay không nói cho ta biết nguyên nhân?”

“Thực xin lỗi, Loan Nguyệt sao lại hận cô nương?” Loan Nguyệt nói xong, liền lướt qua bên người Y Vân, hướng một gian phòng đi đến.

Y Vân nhanh nhẹn bắt kịp, ở Phồn Hoa Viên, nàng từng ở cùng một phòng với Loan Nguyệt, nếu nàng nói rõ với Loan Nguyệt, nàng ấy sẽ không vô duyên vô cớ hận nàng.

Nhưng, ở trước cửa, Loan Nguyệt vươn cánh tay ra, ngăn nàng lại.

“Nhan cô nương, ngươi không nên vào phòng, nếu để chúa thượng biết, chắc chắn sẽ hiểu lầm ta cùng cô nương nói cái gì đó?”

Đôi mắt Loan Nguyệt đề phòng nhìn nàng.

Y Vân nhìn vào ánh mắt không hề cười của Loan Nguyệt, “Ngươi không phải nói ta rất giống một người sao?”

Loan Nguyệt kinh ngạc, ngẩng đầu tỉ mỉ đánh giá gương mặt như hoa của Y Vân.

Thật lâu sau, mới đem gương mặt thanh lệ như nước này gắn với Hoàng Nhan thần sắc bệnh hoạn lại điểm trang nồng đậm.

“Ngươi là…” Trong mắt Loan Nguyệt hiện lên sự ngạc nhiên vui mừng.

“Không sai! Chính là ta, Hoàng Nhan!” Y Vân gật gật đầu.

“Là ngươi, màu da của ngươi sao lại biến thành trắng nõn thế này, môi cũng nhỏ lại, ánh mắt lại thêm phần trong suốt, hàng mi cong cong, thì ra, đây mới là gương mặt thật sự của ngươi, lại xinh đẹp rất nhiều so với cách trang điểm trước đây!” Loan nguyệt vừa nói vừa nở nụ cười, đôi mắt cong cong như vầng trăng.

Y Vân nghĩ thầm, điều đó là đương nhiên, cách trang điểm đó là vì làm cho xấu đi mà.

“Ta có thể vào không?” Y Vân nhìn thấy Loan Nguyệt vẫn giữ cánh tay chặn cửa như trước, liền hỏi.

“Đương nhiên! Vào đi!”

Y Vân ngày ấy tự nhiên mất tích khỏi Phồn Hoa Viên, các nàng đều vô cùng lo lắng, hôm nay gặp lại, tất nhiên rất là vui mừng.

“Loan nguyệt, Hồng Điệp nàng ấy vì sao lại hận ta! Ngươi biết không?” Y Vân ngồi ở trên giường, hỏi.

Loan Nguyệt kinh ngạc nhíu mày, hỏi: “Chẳng lẽ ngươi không biết sao?”

“Ta sao biết tâm tư của nàng?” Y Vân cũng rất kinh ngạc.

“Ngươi cũng không biết tâm ý của chúa thượng sao?”

“Hắn có tâm ý gì chứ?” Y Vân có chút chột dạ nói.

Loan Nguyệt sửng sốt nói: “Chẳng lẽ ngươi không biết, chúa thượng thích ngươi? Thì ra ngươi chính là Hoàng Nhan, rốt cuộc cũng hiểu được, vì sao khi đó ở Phồn Hoa Viên chúa thượng lại chỉ đích danh ngươi đi tiếp hắn. Nói vậy, khi đó người đã thích ngươi.”

Y Vân nghe thấy Loan Nguyệt nhắc đến chuyện tiếp khách lần đó, nghĩ đến ngày ấy Quân Lăng Thiên bảo nàng hôn hắn, vẫn còn chút tức giận. Chính nàng lúc ấy lại không biết đó là một cái bẫy.

Nhưng lại, nghe nàng nói Quân Lăng Thiên thích mình, trái tim Y Vân không kìm hãm được mà run rẩy.

“Chúa thượng căn dặn chúng ta cái gì cũng không được nói với cô nương, nếu không kết quả cũng sẽ giống Hồng Điệp. Hồng Điệp đã hầu hạ chúa thượng nhiều năm như vậy, cũng thích chúa thượng nhiều năm như vậy, chúng ta đều vì nàng mà bi thương.”

Thần sắc Loan Nguyệt có chút buồn bả, kỳ thực nàng ấy sao lại thích chúa thượng, người cao cao tại thượng như vậy, nàng chỉ có thể ngưỡng mộ nhìn người, chỉ có thể đứng ở xa nhìn người, vì người mà ra sức, vì người mà bán mạng.

“Hồng Điệp thích hắn?”

“Đúng nha! Vì chúa thượng, nàng đã ở thanh lâu nhiều năm, làm hoa khôi, nhảy múa ca hát, tiếp xúc với vô số nam nhân, tất cả chỉ vì trợ giúp cho chúa thượng. Lại không ngờ, chúa thượng thích ngươi. Nàng tất nhiên là thương tâm.”

“Nhưng mà, nàng vì sao……. Vì sao nói ta là tai họa?” Y Vân vẫn còn u mê.

“Trong hoàng cung, chúa thượng là bởi vì ngươi mà ngồi tù, nếu không phải chúa thượng nắm được nhược điểm của hoàng hậu, nhờ Tuyệt Mạn La công chúa đi cầu xin Hoàng hậu, nói không chừng hiện giờ chúa thượng còn bị giam giữ trong nhà lao ấy chứ? Vì giúp ngươi xuất cung, suýt nữa đã huỷ hoại kế hoạch nhiều năm của chúng ta trong chốc lát, cái kế hoạch đó, người đã vạch ra suốt sáu năm. Hồng Điệp nói ngươi là tai họa, cũng chỉ là trong phút giây kích động, ngươi không cần để ở trong lòng, nàng chẳng qua là sợ, sợ chúa thượng vì ngươi, mà phá huỷ kế hoạch của mình, sợ chúa thượng vì ngươi mà lại đưa mình vào nguy hiểm.”

Y Vân cuối cùng cũng hiểu được, việc Quân Lăng Thiên cứu nàng ra khỏi cung cũng không dễ dàng gì, bởi vì vậy mà suýt chút nữa phá huỷ kế hoạch của hắn. Nhưng kế hoạch đó là gì?

Trở lại trong khoang thuyền, Y Vân nằm vật xuống giường.

Chẳng lẽ Quân Lăng Thiên thật sự yêu nàng sao?

Cho dù là như thế, nhưng tình yêu của một ác ma liệu có thể kéo dài được bao lâu?

Nàng cảm giác bản thân thật sự mệt mỏi, hơn nữa, nàng sợ, sợ là lòng mình sẽ rơi vào tay giặc, mất phương hướng. Nàng lại sợ hãi bản thân càng lúc càng không thể nắm giữ cảm xúc trong lòng bàn tay mình.

Tấm lòng của nàng chẳng phải đã trao cho Long Mạc hay sao? Đời này, nàng chỉ yêu Đại ca ca, sẽ không có người khác.

Quân Lăng Thiên lặng lẽ không một tiếng động bước đến bên giường, nhìn thấy đôi mắt Y Vân nhắm chặt, đôi mày nhẹ chau lại, hàng mi run run, rõ ràng là không ngủ được.

Hắn tỉ mỉ nhìn nàng, hắn biết, nàng không vui.

Cảm nhận được một cái gì đó khác thường như muốn xuyên thấu tâm hồn nàng xuất hiện, Y Vân mở to đôi mắt, trông thấy ánh mắt sâu thẳm chỉ mải miết nhìn vào nàng, tựa như có thể nhìn thấu mọi tâm tư của nàng, và điều đó khiến lồng ngực Y Vân đau nhói.

Quân Lăng Thiên mỉm cười kín đáo, nói: “Đang nghĩ gì thế? Mỹ nhân mê ngủ của ta!”

“Chúa thượng, ngươi khát, hay là đói bụng, nghỉ ngơi, cứ căn dặn một tiếng, Y Vân sẽ chuẩn bị!” Y Vân ngồi dậy, thanh âm không mang theo chút tình cảm nói.

“Ta không khát, cũng không đói, lại càng không muốn nghỉ ngơi, Vân nhi, ngươi không thể nói cái gì khác sao.” Quân Lăng Thiên có chút nổi giận.

“Ta chỉ là nha hoàn của ngươi.” Y Vân cúi đầu, không dám nhìn vào mắt Quân Lăng Thiên.

“Vân nhi, ngươi không cần phải tiếp tục làm ta buồn bực!” Quân Lăng Thiên tức giận nói, đối mặt với nàng, hắn chưa bao giờ có thể hiểu rõ con người nàng.

“Ngươi giận sao? Để Y Vân hát cho chúa thượng một khúc vậy, giúp chúa thượng giải sầu!”

Y Vân nói xong, liền đứng lên.

Cất tiếng hát: “Tiểu vũ tiêm tiêm phong tế tế, vạn gia dương liễu thanh yên lý. Luyến thụ thấp hoa phi bất khởi. . .” * Mưa bụi giăng giăng gió hắt hiu, Khắp nơi sương phủ liễu yêu kiều. Đẫm nước, rời cây hoa chẳng chịu……*

“Đủ rồi, Vân nhi, không cần hát!”

“Là do khúc hát này không dễ nghe sao? Y Vân sẽ đổi một bài khác, khứ niên tử mạch thanh môn, kim tiêu vũ phách vân hồn. Đoạn tống nhất sinh tiều tụy, năng tiêu kỷ cá hoàng hôn! . . .”

Quân Lăng Thiên che phủ đôi môi của nàng, ôm chầm lấy nàng và nói: “Không cần hát, Vân nhi, ngươi muốn ta phải làm thế nào, ngươi mới có thể vui vẻ? Ngươi nói….”

Y Vân ở trong ngực Quân Lăng Thiên, cười nhạt nói: “Ngươi biết, ta muốn ngươi thả ta, thả ta, có được không?”

“Thả ngươi! Đừng hòng!” Đôi mắt Quân Lăng Thiên híp lại, hắn biết, cho dù là ở bên cạnh hắn, nhưng nàng vẫn nghĩ về Long Mạc. Hắn sẽ không buông tay, vĩnh viễn sẽ không.

Y Vân ngơ ngơ ngẩn ngẩn ngồi ở trên giường, Quân Lăng Thiên lay vai nàng nói: “Vân nhi, nói gì đi, tranh cãi với ta, có nghe thấy không?”

“Ngươi muốn ta nói chuyện sao? Được ta cho ngươi biết, Nhan Y Vân ta vĩnh viễn sẽ không trở thành kẻ gây hoạ cho ngươi!”

Y Vân nói xong liền tựa đầu chôn sâu trong chăn, nhắm mắt lại, không muốn nhìn hắn.

Nàng biết mình đã chọc giận hắn, nhưng nàng không thể không làm như vậy.

Thật lâu sau, bên người đã không còn tiếng động, lúc nàng ngẩng đầu lên thì Quân Lăng Thiên dĩ nhiên đã rời đi.

——— —————–

漁家傲

小雨纖纖風細細,
萬家楊柳青煙裏。
戀樹溼花飛不起,
愁無際,
和春付與東流水。

九十光陰能有幾?
金龜解盡留無計。
寄語東陽沽酒市,
拚一醉,
而今樂事他年淚。

Ngư gia ngạo

Tiểu vũ tiêm tiêm phong tế tế,
Vạn gia dương liễu thanh yên lý.
Luyến thụ thấp hoa phi bất khỉ.
Sầu vô tỷ,
Hòa xuân phó dữ đông lưu thủy.

Cửu thập quang âm năng kỷ thời ?
Kim quy giải tận lưu vô kế.
Ký ngữ đông thành cô tửu thị.
Phan nhất túy,
Nhi kim lạc sự tha niên lệ.

Ngư gia ngạo (Người dịch: Haoqi @thuhoavietnam.com)

Mưa bụi giăng giăng gió hắt hiu,
Khắp nơi sương phủ liễu yêu kiều.
Đẫm nước, rời cây hoa chẳng chịu.
Buồn trăm chiều,
Cùng xuân đành mặc nước đông lưu.

Chín mấy ngày xuân được bao nhiêu ?
Dẫu dốc túi này chẳng thể lưu.
Nói thác sang đông nơi quán rượu.
Say nốt chiều,
Tới nay nhắc chuyện lệ tuôn nhiều.

-------------------
Chương 79: Ngọn lửa làm tan chảy hàn băng

Không thể không thừa nhận rằng, có một chút cảm giác mất mát lan toả.

Gió đêm từ cửa sổ tràn vào, lành lạnh, mang theo hơi nước ẩm ướt.

Y Vân nằm ở trên giường, vẫn không thể đi vào giấc ngủ. Liền dứt khoát bò dậy, chậm rãi đi đến bên cửa sổ, ngắm nhìn bóng đêm vô tận.

Mặt nước, một màu đen tuyền lạnh lẽo, bầu trời, sương mù giăng mắc, lãnh nguyệt ẩn trong tầng mây.

Tiếng nước róc rách, thỉnh thoảng trong đêm có tiếng chim hoà cùng tiếng vượn truyền đến, thanh âm như khóc như than.

Bỗng nhiên không biết từ nơi nào bay đến từng hồi tiêu, thì thầm ai oán, lướt qua màn sương mờ mịt, xuyên qua bóng đêm u ám, chui vào trong tai Y Vân. Tình cảnh này, phối hợp với tiếng tiêu bi thương nức nở, làm cho Y Vân cảm giác trái tim mình gần như vỡ vụng.

Là ai?

Đang thổi tiêu.

Chẳng lẽ còn có ngươi có tâm tình thê lương như vậy? Không phải là hắn chứ?

Y Vân nhớ rõ, nàng và Quân Lăng Thiên gặp nhau lần đầu là ở Hội Hoa Xuân, khi đó nàng đã tấu lên một khúc nhạc vui mừng. Mà Quân Lăng Thiên lại đến gây phiền phức, cố ý thổi nên tiếng tiêu đau thương nghẹn ngào, hại nàng làm đứt dây cầm.

Mà đêm nay, hắn vì sao lại thổi nên một khúc nhạc buồn như vậy.

Vì nàng sao?

Tâm tình trong lòng như muôn ngàn ngọn sóng cuộn trào, Y Vân thật không có chút cảm giác buồn ngủ.

Mà tiếng tiêu kia, lại như ma quỷ, bao quanh lấy đôi tai của nàng, lưu lại mãi mà không dứt. Liên tiếp, từng hồi, rót vào trong vành tai nàng, xâm nhập đến tận trong lòng nàng. Nó như một sợi tơ, chậm rãi quấn quanh trái tim của nàng, hết một vòng lại một vòng, đến khi phủ kín, khiến nàng không thể thoát ra, mà cũng không thể vẫy vùng.

Bịt kín bằng chăn bông, nhưng vẫn nghe thấy.

Y Vân không thể nhịn được nữa, chẳng lẽ mọi người trên thuyền đều điếc hết hay sao?

Đứng dậy đi vào căn phòng mẫu thân, nhưng, trong phòng không có người, chăn mền gọn gàng, dường như không có ai ngủ qua! Mẫu thân đâu? Y Vân cảm giác trái tim mình trở nên trống rỗng.

Chẳng lẽ? Trong đầu Y Vân nhanh chóng hiện lên hai chữ “Trả thù”. Chẳng lẽ nàng đã đắc tội với tên ác ma này, hắn liền đem mẫu thân……..Y Vân quýnh lên, mặc thêm áo khoác, nương theo tiếng tiêu đi lên sàn tàu.

Lãnh nguyệt trên không khẽ cong, xuyên qua tầng mây, một bóng lưng dìu hiu đang đứng lặng yên bên mạn thuyền, ống tiêu đặt ở bên môi, một khúc nhạc rung động lòng người đang từ từ phát ra.

Là Quân Lăng Thiên!

Hắn một thân hắc y lay động ở trong gió, mái tóc phía sau cũng tung bay.

Lúc này đây, lần đầu tiên Y Vân không rõ cảm giác của mình đối với Quân Lăng Thiên là gì, oán hận? Chán ghét? Hay là si mê? Tất cả những tình cảm đó trộn lẫn vào nhau, đem thân hình Y Vân cố định ở nơi này, khiến nàng không thể chuyển động, đi không được, chạy cũng không thoát.

Thật lâu sau.

Quân Lăng Thiên hạ xuống ống tiêu, từ từ nói: “Ngươi đã đến rồi! Nếu đến đây, sao không bước tới?”

Y Vân nhìn hắn thổi tiêu như si như say, cứ cho là hắn không phát hiện ra nàng, không ngờ, hắn sớm đã biết được.

Y Vân từ trong bóng tối bước đến, nói: “Ngươi đem mẫu thân của ta đi đâu?”

“Ngươi nói xem tiếng tiêu của ta có hay không?” Quân Lăng Thiên tránh né không đáp.

“Ta hỏi ngươi, mẫu thân của ta đâu? Còn có, ta phải nhắc nhở ngươi, trên thuyền này không chỉ có một mình ngươi, người khác còn phải nghỉ ngơi nha!” Y Vân có chút tức giận nói, nàng biết mình vĩnh viễn không đấu lại hắn, cho dù nàng muốn im lặng, phớt lờ hắn thì cũng chỉ là một ước mơ xa vời.

Quân Lăng Thiên xoay người lại, ánh trăng nhàn nhạt soi sáng khuôn mặt khôi ngô của hắn, hắn khẽ mỉm cười, dưới ánh trăng nụ cười kia càng mông lung mà phóng túng.

“Ngươi có tin không! Hiện giờ trên thuyền này chỉ có hai người ta và ngươi!” Hắn có chút ác nghiệt nói.

Y Vân sửng sốt, trong phút chốc không hiểu được ý tứ trong lời nói của Quân Lăng Thiên.

Chỉ có hai người bọn họ?

“Ngươi nói cái gì?” Sau một lúc lâu, Y Vân thì thào nói, vẫn chưa phục hồi lại tinh thần.

“Không riêng gì mẫu thân của ngươi mất tích, ngay cả thị vệ của ta cũng đều không có.” Hắn chậm chạp nói.

“Vì cái gì?”

“Ngươi lại đây, ta sẽ nói cho ngươi biết.” Quân Lăng Thiên trầm tĩnh nói, Y Vân không hề chú ý tới nụ cười không đàng hoàng trong ánh mắt của hắn.

Y Vân từng bước từng bước một đi trên sàn tàu.

Tiếng bước chân từ xa đến gần, nhẹ nhàng vang lên trong lòng Quân Lăng Thiên.

Lãnh nguyệt lại chui vào trong đám mây đen, gương mặt Quân Lăng Thiên ẩn trong bóng đêm, khiến Y Vân nhìn không nhìn thấy vẻ mặt của hắn.

Nhưng thân mình bỗng nhiên nhẹ nhàng, là Quân Lăng Thiên xoay người, ôm lấy vòng eo mãnh khảnh của Y Vân.

Thân mình dính sát vào nhau, gần như có thể nghe thấy hơi thở dồn dập của nhau.

Hắn cúi người xuống, thở dài nói: “Bởi vì ta muốn ngươi!”

Mặt Y Vân bỗng nhiên đỏ lên, có lẽ không phải vì thẹn thùng, có thể là vì tức giận, Y Vân tư lự. May mắn là ánh trăng đã trốn sau áng mây, trời đất một màu u ám, nên hắn vẫn chưa nhìn thấy sắc mặt của nàng.

Đôi mắt như mặt nước của nàng chợt lóe lên, dùng giọng nói lạnh lùng nhất: “Ngươi đừng hòng! Thà rằng ta chết!”

Nhìn thấy dáng vẻ Y Vân lạnh lùng như vậy, đôi mắt Quân Lăng Thiên như có lửa cháy bừng bừng, ngươi chính là một khối băng, ta cũng muốn đem ngươi tan chảy.

Hắn bỗng nhiên hung hăng hôn lấy đôi môi Y Vân.

Y Vân tránh né, đầu của nàng cố gắng ngửa về phía sau, Quân Lăng Thiên tiếp tục tiến đến, Y Vân lại tiếp tục ngửa về phía sau.

Ven mép thuyền, hai người vẫn duy trì tư thế kì lạ như vậy.

Thân mình uốn cong, nhưng trái tim vẫn luôn ngay thẳng.

Nghe tiếng nước chảy róc rách bên dưới, Y Vân nghĩ thầm, nếu hắn vẫn tiếp tục như vậy, nàng liền nhảy xuống dưới.

Trong mắt Quân Lăng Thiên có sự đau đớn lướt qua, Y Vân nghĩ gì sao hắn lại không biết. Hôn nàng, hắn vốn có thể làm được, nhưng hắn không muốn, hắn không muốn bắt buộc nàng, lúc này đây hắn không muốn cưỡng ép nàng nữa.

Từ từ thở dài một tiếng, Vân nhi, vì sao ngươi lại cách xa ta như vậy, tâm tư ngươi như một áng mây, một cơn gió mát, khiến ta không thể nào nắm bắt, lại càng không thể chạm vào. Vân nhi, rốt cuộc ngươi muốn ta phải làm thế nào?

Quân Lăng Thiên ôm lấy vòng eo của Y Vân, đem nàng rời khỏi sàn tàu.

Không nói một lời, ôm Y Vân trở lại trong khoang thuyền.

Quân Lăng Thiên đưa Y Vân vào phòng, nói với nàng: “Những người trên thuyền đều đã rời khỏi. Chúng ta sắp đến bến phà, nên phải chia nhau ra hành động, sau đó gặp lại nhau ở bên ngoài.

Sáng sớm.

Bầu trời sáng rực, trong lành, ánh nắng chiếu lên mặt sông, sóng cuộn lăn tăn.

Thuyền bỏ neo ở bến đò Minh Châu.

Cho tới nay, bọn họ đều tránh xuất hiện trên bến đò vào buổi sáng.

Y Vân bước lên sàn tàu. Vẫn còn sớm, nên thuyền lui đến bến phà cũng không nhiều, một mảnh yên tĩnh.

Trên mặt nước thỉnh thoảng lướt qua một con vịt trời, dang rộng đôi cánh bay về nơi xa.

“Dậy rồi sao?”

Phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng nói trầm thấp mát lạnh.

Chẳng biết từ lúc nào Quân Lăng Thiên đã khoanh tay đứng ở sau lưng nàng.

Một thân tử y, dưới ánh bình minh lại thêm phần sáng rõ, phong cách nhẹ nhàng. Gương mặt thoáng một nụ cười khẽ, lại được ánh nắng chiếu rọi, tinh thần phấn chấn hẳn lên.

Lúc này Y Vân thật sự không biết nàng nên dùng biểu cảm gì để đối mặt với hắn đây. Chuyện đêm qua vẫn còn lưu lại trong tâm tư nàng, mà Quân Lăng Thiên hình như đã sớm quên mất.

“Chúng ta nên xuống thuyền, ta dẫn ngươi đi dạo trong thành, sau đó xuất quan.”

“Xuất quan?” Lúc này Y Vân mới nhớ tới, nàng sắp phải rời xa nơi chôn nhau cắt rốn.

Mãi từ lúc ở trên thuyền, vẫn chưa có gặp qua cảm giác thế này, hiện tại nàng mới phát hiện bản thân đang đứng trên một nơi xa lạ.

Từng chuyến đò xuôi ngược, tiếng nước lên xuống, cảnh vật lạ lẫm, ngay cả giọng nói cũng khác biệt.

Quê cha đất tổ, giọng nói quê hương đều đã cách xa nàng.

“Đi thôi!” Quân Lăng Thiên nói xong, liền nắm tay Y Vân bước xuống thuyền.

Tâm run lên, Y Vân cố gắng rút tay, nhưng lại không làm được.

Bàn tay Quân Lăng Thiên gắt gao nắm lấy đôi tay nhỏ nhắn của nàng, hắn hận không thể đem nàng thu nhỏ lại, nắm ở trong lòng bàn tay, như thế mới có thể giữ chặt lấy nàng.

Y Vân đành chịu, để mặt hắn nắm, nàng cũng không dám tiếp tục làm hắn buồn bực.

Có điều mọi chuyện cũng không phải không đúng, bởi vì hiện tại Y Vân mới phát hiện trên thuyền trừ bọn họ ra, cũng không có người nào khác, nói như vậy, bọn họ thật sự đã xuất quan.

Đây là một ngôi thành nhỏ bình yên tách biệt, kề sơn cạnh thuỷ, cảnh sắc vô cùng xinh đẹp.

Tuy là nơi hẻo lánh, nhưng đường phố nhà cửa cũng rất phồn hoa.

Y Vân thật không nghĩ tới sẽ có một ngày nàng cùng Quân Lăng Thiên dắt tay nhau đi dạo trên đường.

Y Vân kìm lòng không được liền hỏi Quân Lăng Thiên đây là nơi nào?

“Minh châu!” Quân Lăng Thiên đáp, trong thanh âm có một chút run rẩy không dễ dàng phát hiện.

Minh châu?

Y Vân cố gắng tìm lại những thông tin về địa danh này, lúc sau mới nhớ ra, Minh Châu vốn là thủ phủ của Thiên Minh Quốc, mười năm trước bị Nam Long Quốc diệt vong, sau đã trở thành thuộc địa của Nam Long Quốc.

Nghe nói thần dân trong thành vô cùng chất phát, hôm nay nhìn thấy, quả nhiên là đúng như vậy.

Trên đường cái, cả nam nhân lẫn nữ nhân đều mặt y phục ăn mừng, tiểu hài tử thì mặc quần áo mới, trên trán đều có văn tự được vẽ bằng rượu hùng hoàng (rượu uống ngày tết Đoan Ngọ), ở trên đường chạy tới chạy lui.

Nhìn bọn họ như vậy liền biết hôm nay đúng là ngày Đoan Ngọ.

Chẳng thể trách trên đường lại có mùi bánh chưng thơm nồng. Theo như phong tục, trong ngày Đoan Ngọ, mọi nhà đều ăn bánh chưng.

“Ta đưa ngươi đến một nơi!”

Quân Lăng Thiên bỗng nhiên nói ở bên tai nàng.

Hình như đối với nơi này rất thông thuộc, Quân Lăng Thiên dẫn Y Vân xuyên qua từng con phố, ngã đường ở trong thành.

———–

Ngày 28 tháng 5 là Tết Đoan Ngọ, ngày tết truyền thống của Trung Quốc. Tết Đoan Ngọ là ngày tết dân gian long trọng ở Trung Quốc, ngày lễ bắt nguồn từ phong tục kỷ niệm ngày nhà thơ yêu nước thời cổ của Trung Quốc – Khuất Nguyên. Nhiều hoạt động thể hiện phong tục dân gian của tết Đoan Ngọ như đua thuyền rồng, mang theo túi thơm, ăn bánh chưng,vẩy rượu hùng hoàng, uống rượu hùng hoàng; thiếu nữ còn thêu và làm túi thơm… đã trở thành một phần quan trọng trong văn hoá truyền thống của Trung Quốc.

back top