Vân Thường Tiểu Nha Hoàn

Chương 76-77: Liều chết giữ lấy - Lửa giận như hủy thiên diệt địa

Chương 76 Liều chết giữ lấy
Edit&Beta:BachLien

Các nàng chỉ đơn giản mặc một bộ áo váy màu đen gọn gàng, nhưng trong đêm tối lại tựa như một đoá mặc liên *hoa sen màu đen*, xinh đẹp mà tươi mới.

Quân Lăng Thiên cùng Y Vân vừa xuất hiện trên khoang thuyền, những thiếu nữ kia liền không hẹn mà cùng đứng dậy nghênh đón.

Nữ tử xinh đẹp đứng ngoài cùng chính là Hồng Điệp, đôi má như đoá phù dung được hắc y làm nền càng thêm phần trắng nõn, môi son dưới ánh đèn soi sáng càng thêm đỏ tươi. Một đôi mắt đẹp mang đầy thần khí, thật xinh đẹp động lòng người.

Mái tóc đen dài như mây chính là Mặc Vân, đôi mày cong cong là Loan Nguyệt, và thân mình nhỏ bé thon gầy là Phù Liễu.

Y Vân không ngờ Hồng Điệp có thể đuổi theo nhanh như vậy, càng không tưởng tượng được Mặc Vân và Loan Nguyệt đều là thuộc hạ của Quân Lăng Thiên. Nhưng nếu cẩn thận suy đoán cũng không có gì kỳ quái, bởi vì ngay cả Hồng Điệp cũng là người của Quân Lăng Thiên.

Tuy rằng các nàng là người của Quân Lăng Thiên, nhưng Y Vân thấy các nàng vẫn rất mực thân thiết, dù sao họ cũng đã trôi qua những ngày tháng sớm chiều ở cạnh bên nhau. Nhìn vào vẻ mặt các nàng, có lẽ họ vẫn chưa nhận ra Y Vân chính là Hoàng Nhan thân mang bệnh tật ở Phồn Hoa Viên.

Ánh mắt các nàng đồng thời nhìn về phía Y Vân, trong đó là sự nghi hoặc, suy đoán thân phận Y Vân.

Một thiếu nữ tuyệt mỹ như vậy, theo bên người chúa thượng, có thân phận gì đây? Có điều, nhìn thấy Y Vân một thân y phục thị nữ Tinh Mang Quốc, liền hiểu rõ.

Thì ra nàng chính là nữ tử được chúa thượng cứu từ trong cung ra, chẳng thể trách lại có khuôn mặt đẹp như vậy.

Các nàng còn đang ngơ ngẩn đánh giá Y Vân, đôi con ngươi Quân Lăng Thiên quét qua, những nữ tử này liền hoảng sợ như một con thỏ nhỏ, thu lại ánh mắt.

Không khí trong khoang thuyền cũng lập tức hạ thấp, làm cho người khác hoài nghi không biết có phải đã có một trận gió lạnh nổi lên.

Thật sự là một người lợi hại!

Quân Lăng Thiên không cần lên tiếng cũng có thể thu phục được thuộc hạ.

Hắn khoan thai ngồi vào vị trí chủ toạ trên bàn, Y Vân theo sát phía sau, đứng hầu đằng sau hắn.

“Cái tên Diệp đại thiếu gia kia xử trí thế nào?” Quân Lăng Thiên mặt không chút thay đổi, giọng nói thản nhiên hỏi qua.

“Bẩm chúa thượng, đã bị ném xuống sông, nhưng mà, vì còn có thể làm nội ứng trong phủ Thừa Tướng, nên A Tứ, A Ngũ đã cứu hắn lên bờ.” Hồng Điệp trầm giọng đáp, hơi hơi cúi đầu.

Y Vân lúc này mới hiểu bọn họ vì sao lại cướp chiếc thuyền của tên Diệp đại công tử kia, chỉ có như vậy mới tránh việc truy binh lục soát, hắn là Diệp Đình Lan, Đại thiếu gia của phủ Thừa Tướng, là cái tên bại hoại từng ức hiếp Tế Yêu ở Phồn Hoa Viên.

Ngẫm lại thấy hắn cũng đáng đời, đáng bị lợi dụng.

Quân Lăng Thiên hừ lạnh một tiếng, lại hỏi: “Bên hoàng tử Tuyết Lạc Ân có tin tức gì không?”

“Mọi chuyện đều thuận lợi, quân binh do hoàng hậu phái đi đã không tìm ra điều gì, liền thả bọn họ đi, lúc này đoàn người đưa dâu có lẽ đã thoát khỏi kinh thành.”

Biết Thanh Tâm công chúa bình an vô sự, trong lòng Y Vân được an ủi phần nào.

“Thức ăn đã được chuẩn bị chưa?”

“Chúa thượng! Rượu và thức ăn đã được chuẩn bị tốt, chúng ta sẽ mang lên cho người.” Hồng Điệp nhẹ nhàng cúi đầu, nói.

Quân Lăng Thiên mỉm cười, nói : “Không cần, các ngươi đều là công thần, hôm nay nên hưởng thụ một chút, đây là nha hoàn của ta, để cho nàng bưng thức ăn đi!”

Nói xong, đôi mắt Quân Lăng Thiên lạnh lùng nhìn về Y Vân.

Hồng Điệp ngẩng đầu, sự ngạc nhiên trong ánh mắt chợt loé rồi vụt tắt.

Nàng tất nhiên không biết giữa Y Vân và Quân Lăng Thiên đang có từng trận sóng ngầm mãnh liệt.

Y Vân đoán được Quân Lăng Thiên sẽ nói như vậy, trong lòng tuy có phần tức giận, nhưng trên gương mặt vẫn mỉm cười thản nhiên, ai bảo nàng là nha hoàn nhà ngươi ta.

Phòng bếp nằm ở khoang đáy, Y Vân đến khoang thuyền dưới cùng đó mang thức ăn lên.

Dọc đường lên sàn tàu, Y Vân sẽ nghỉ chân hưởng chút gió mát, hoặc là ngẩng đầu nhìn lên những ánh sao trên bầu trời, trong lòng dễ chịu đi rất nhiều.

Y Vân biết đây chỉ là bước đầu tiên trong cuộc sống nha hoàn của nàng.

Nghĩ lại sau này nàng còn phải vì Quân Lăng Thiên mà ủ ấm giường, khi hắn tắm rửa thì phải chà vai lau lưng cho hắn, tâm trạng cũng có chút sợ hãi.

Những tên thị vệ của Quân Lăng Thiên cũng không biết từ nơi nào xuất hiện, lúc này đang ngồi vây quanh chiếc bàn.

Cảnh tượng thật giống với bữa tiệc ăn mừng.

Nhưng mà ăn mừng chuyện gì đây? Chắc chắn là không phải chúc mừng việc cứu thoát nàng và mẫu thân ra khỏi cung. Không cần nghĩ cũng biết. Điều này tuyệt đối là không có khả năng.

Hay là chúc mừng việc Tuyết Lạc Ân lấy được Thanh Tâm công chúa, nghĩ lại cũng không phải. Người ta là hoàng tử Tinh Mang Quốc cưới công chúa, thân phận của hắn có đáng để ăn mừng sao?

Y Vân quyết định không hao tâm tốn sức để suy nghĩ, ác ma này, nàng đoán không ra.

Những thị vệ này, nhìn thấy Y Vân mang đồ ăn tiến vào, đưa mắt nhìn nhau, lộ vẻ ngạc nhiên.

Bọn họ đều biết Y Vân, lại càng rõ ràng rằng chúa thượng có tình cảm với nàng. Nhưng chẳng biết tại sao, lại phải bưng thức ăn rót rượu thế này. Tuy nhiên nhìn thấy nét mặt Quân Lăng Thiên như được hàn băng bao phủ, tất nhiên là không dám lắm lời.

Y Vân đi tới đi lui hơn mười chuyến, mà những người được gọi là công thần, Hồng Điệp, Mặc Vân, Loan Nguyệt, Phù Liễu, hiện đang tụ tập trên sàn tàu, hoặc thổi sáo, hoặc đánh đàn, hoặc nhảy múa, hình như đang chuẩn bị một ca khúc gì đấy.

Tên Quân Lăng Thiên này đúng là biết hưởng thụ mà, thuộc hạ của hắn không phải là hoa khôi trong Phồn Hoa Viên thì cũng là cô nương nổi tiếng nhất, tịch mịch thì không thiếu người ca hát giải sầu, nhàm chán thì cũng không thiếu người nhảy múa tấu nhạc.

Tất nhiên cũng không thiếu người làm ấm giường, lại càng không thiếu người để yêu thương ôm ấp đi, nghĩ đến đây trong lòng Y Vân không khỏi cảm thấy có chút chua xót.

Có thể là do Quân Lăng Thiên phân phó, nên không có người nào đến giúp nàng.

Y Vân cười khổ một tiếng, nếu biết nàng là Hoàng Nhan, không biết các nàng có đến giúp nàng hay không.

Đây là mâm đồ ăn cuối cùng, cá kho, ở trên thuyền ăn cá, vậy chắc là lấy nguyên liệu ngay tại chỗ, cái gì cần có đều có nha.

Y Vân vừa mới mang đồ ăn lên, đã nghe thấy Mặc Vân hướng nàng vẫy tay nói: “Ngươi tới đây một chút!”

Y Vân ngẩn ra, nhưng vẫn chậm rãi đi tới, cười nhạt nói: “Cô nương có gì căn dặn?”

Mấy hắc y nữ tử còn lại đứng lặng bên thành thuyền, dường như muốn tan vào bóng đêm mờ mịt, chỉ có ánh mắt các nàng đang loé lên chút ánh sáng trong veo, “Ngươi chính là nữ tử được chúa thượng cứu ra từ trong cung?”

“Đúng vậy!” Y Vân mỉm cười đáp. Nghĩ thầm nếu các nàng biết nàng chính là Hoàng Nhan, không biết sẽ có suy nghĩ thế nào.

“Ngươi tên là gì? Chúa thượng vì sao phải cứu ngươi? Ta sao lại thấy ngươi có chút quen mặt?” Mặc Vân cầm lấy cây sáo trong tay, vuốt vuốt.

Loan Nguyệt ở một bên cười tươi như hoa, mắt như ánh trăng rằm, nhẹ nhàng nói, “Ngươi rất giống một người!”

Trong lòng Y Vân kinh động, vẫn là Loan Nguyệt tinh mắt, đang nghĩ ngợi, có nên hay không nhận biết các nàng.

Liền thấy Hồng Điệp nhìn nàng nhẹ nhàng cười nói: “Ta biết nàng là ai? Ngươi không phải là tiểu nha hoàn của Long Mạc sao?”

Giọng nói Hồng Điệp rất là nhạt, nhưng Y Vân nghe xong, chẳng biết tại sao, lại cảm thấy có chút không thoải mái.

Y Vân nhớ đến lần đầu tiên nàng nhìn thấy Hồng Điệp ở Phồn Hoa Viên, đúng là với thân phận nha hoàn của Long Mạc, không ngờ hiện tại lại là nha hoàn của Quân Lăng Thiên. Nàng đời này kiếp này hình như số phận gắn liền với thân phận nha hoàn mà.

“Nhãn lực của ngươi tốt lắm, Y Vân quả thật từng là nha hoàn của Long Mạc!”

“Chúa thượng vì sao muốn ngươi là nha hoàn của người?” Hồng Điệp cúi đầu, đôi tay ngọc nhẹ nhàng gảy lên dây tỳ bà, thờ ơ hỏi qua.

Y Vân mỉm cười, không biết vì sao, nhìn thấy thái độ Hồng Điệp kiêu ngạo, trong lòng có chút không ưa thích, có lẽ nàng đã làm hoa khôi quen rồi, nên nhìn người khác cũng không khác gì khi nhìn những cô nương trong thanh lâu.

“Y Vân còn phải bưng thức ăn, xin thứ Y Vân không thể cùng mọi người hàn huyên.” Y Vân nói xong liền bưng mâm thức ăn đi vào trong khoang thuyền.

Thân tàu bỗng nhiên lay động dữ dội, hai tay Y Vân phải bưng khay nên đứng không vững, ngã tới mép thuyền.

Hồng Điệp ngay bên người Y Vân, nàng đột nhiên vươn tay ra, cầm lấy cổ tay Y Vân. Nhưng mà, Y Vân còn chưa kịp cảm tạ, đã cảm thấy một sức lực rất mạnh đánh tới, thoáng một cái, nàng liền như một chiếc lá rụng, bị rơi vào dòng nước dưới chân thuyền.

“Ai nha!” Y Vân nghe thấy Hồng Điệp hoảng sợ hô lên.

Nguồn lực này thật kỳ lạ.

Trong một khắc Y Vân ngã vào trong làn nước, nương theo ngọn đèn vàng từ trong khoang thuyền hắt ra, nương theo ánh trăng cùng ánh sao mỏng manh mờ nhạt, nhìn thấy ánh mắt Hồng Điệp, liền hiểu rõ tất cả.

Sâu thẳm trong ánh mắt sáng rõ đó, hận ý tựa như sương mù dày đặc.

Không thể nghi ngờ là nàng hận Y Vân, nguồn lực này được nàng nguỵ trang bằng việc cứu Y Vân, dùng nội lực đẩy Y Vân vào trong nước.

Trong bóng tối, mặt sông đen kịt, Y Vân ngừng thở, chậm rãi lặn xuống dưới dòng nước.

Y Vân chưa bao giờ thử bơi lội trong đêm, may mắn là đang trong mùa hè, nên nước sông tuy rằng có lạnh nhưng cũng có thể chịu được.

Y Vân lặn xuống đáy thuyền, tay bám lấy tấm ván bằng gỗ, nương theo chiếc thuyền bơi về phía trước.

Như vậy sẽ giảm đi sức lực cho nàng rất nhiều.

Lúc này nàng không muốn lên thuyền, nàng muốn ở trong dòng nước mát lạnh, yên lặng một chút để suy nghĩ thông suốt.

Nàng nghĩ mãi mà không rõ, Hồng Điệp vì sao lại hận nàng như vậy? Lần trước không phải nàng đã ra tay giúp đỡ sao? Chính mình còn chưa kịp hướng nàng nói lời cảm tạ, lại bị đối xử như vậy.

Y Vân cũng không nghĩ rằng Hồng Điệp nhận ra nàng là Hoàng Nhan. Nàng tự thấy bản thân chưa bao giờ đắc tội với Hồng Điệp.

Chẳng lẽ bởi vì nàng từng là nha hoàn của Long Mạc? Sợ rằng nàng sẽ làm hại Quân Lăng Thiên?

Có lẽ lý do này có thể miễn cưỡng chấp nhận. Hồng Điệp là vì chủ nhân mà lo nghĩ.

“Chúa thượng, tiểu nha hoàn của người sẩy chân rơi xuống nước!” Y Vân nghe thấy Hồng Điệp còn có Mặc Vân và Loan Nguyệt vội vàng hô lớn.

Nếu như nàng không biết bơi, với tốc độ chạy của thuyền, sợ rằng nàng sớm đã bị bỏ lại trong dòng sông tối tăm mù mịt vô biên kia.

Trong khoang thuyền, Quân Lăng Thiên đang cùng thuộc hạ thưởng rượu, men rượu đang nồng.

Tiếng hô to của Hồng Điệp truyền đến liền phá vỡ không khí hài hoà bên trong, phút chốc, cả khoang thuyền lâm vào tĩnh mịch.

Tiếng nước ào ào, tiếng mái chèo chuyển động, tiếng gió vi vu, tất cả đều có thể nghe thấy rõ ràng.

Quân Lăng Thiên bỗng đứng dậy, bóng dáng như một dãy khói bay vút về phía mũi tàu.

Bùm……

Âm thanh nhảy xuống nước nổi bật giữa khoảng không yên tĩnh.

Mọi người cùng Hồng Điệp chưa từng thấy qua điều này, chỉ cảm thấy có một luồng gió thổi qua, cúi đầu nhìn xuống, đã thấy Quân Lăng Thiên ở dưới sông.

Những tên thị vệ kia cũng hướng mũi tàu bay tới, lớn tiếng ra lệnh dừng tàu.

Bùm……Bùm……..Bùm….

Liên tiếp rất nhiều âm thanh nhảy xuống nước, phá vỡ màn đêm tĩnh lặng.

Những người biết bơi ở trên thuyền cũng đã nhảy hết xuống nước.

Màn sương trong đêm đang dần dày lên đã che phủ tất cả, thị lực bị ngăn cản.

Quân Lăng Thiên nổi lên mặt nước, ánh mắt chỉ có thể nhìn thấy hơn một trượng. (10 thước)

Trái tim hắn như bị lấy đi, trống rỗng, lại giống như bị ai đó xé rách, đau đớn vô cùng.

“Vân nhi, Vân nhi, ngươi ở đâu?” Thanh âm khàn khàn thê lương.

Hắn không nên tranh hơn thua với nàng.

Nếu Vân nhi xảy ra chuyện gì, hắn chắc chắn sẽ không tha thứ cho bản thân.

Trên thuyền, Hồng Điệp lặng yên, cơn gió đêm lướt nhẹ lên chiếc váy đen tuyền của nàng, cảm giác lạnh lẽo dần thấm vào tận sâu trong đáy lòng.

Nếu như lúc trước, nàng còn hoài nghi, chúa thượng chẳng qua là có chút si mê dung mạo của nữ tử này, nhưng trong một khắc này, nàng hiểu rõ trái tim chúa thượng đã hoàn toàn thuộc về nàng ta.

Trong đôi mắt của nàng thoáng vẻ đau thương tàn khốc, khoé môi hiện lên nét cười kỳ lạ.

“Nhan Y Vân, ngươi ở đâu? Mau ra đây cho ta!” Quân Lăng Thiên ngang ngược rít lên.

Quân Lăng Thiên đúng là Quân Lăng Thiên, ngay cả lúc này cũng ngang ngược như vậy.

Y Vân không ngờ Quân Lăng Thiên sẽ đích thân xuống nước cứu nàng, bởi vì được quan tâm mà có chút lo sợ.

Dựa theo những gì nàng hiểu về hắn, Quân Lăng Thiên đáng lẽ phải nhàn nhã tự tại ngồi ở mũi thuyền, phái thị vệ của hắn xuống nước cứu người, hoặc là sẽ vẫn ngồi trong khoang thuyền thưởng rượu, nghe nhạc, cười khanh khách nhìn nàng vẫy vùng trong làn nước mới đúng.

Hắn không phải rất hy vọng nhìn thấy nàng chịu khổ sao?

Hiện tại hắn lo lắng như vậy là vì điều gì?

Nàng không hiểu, nàng thực không hiểu hắn.

Y Vân chậm rãi từ dưới thuyền bơi ra, trồi lên mặt nước, nhẹ hít lấy một hơi, ban đêm không khí thật trong lành mát lạnh.

“Ta ở trong này!” Y Vân hướng về phía Quân Lăng Thiên gọi.

Trên mặt nước tối tăm, tiếng nước ào ào vang lên.

Trong bóng đêm, một vòng tay nóng bỏng rộng lớn ôm lấy nàng từ phía sau, rất kỳ quái, rõ ràng là dòng nước lạnh như băng, nhưng Y Vân lại cảm nhận vòng ngực kia nóng hổi như lửa.

Theo sau sự ôm ấp này còn có một hơi thở nóng rực, hơi thở nam tính mà nàng đã dần trở nên quen thuộc.

Y Vân quay đầu, trong bóng tối, một đôi mắt trong suốt tha thiết nhìn vào nàng, ánh mắt kia không hề chứa tạp niệm, chỉ có sự quan tâm sâu sắc đối với nàng.

Hắn nhìn nàng thật lâu, lâu đến nỗi Y Vân gần như tưởng rằng, thế gian này cơ hồ đã hoàn toàn biến mất, mà đôi mắt kia vẫn mải miết nhìn nàng, đến tận sâu tâm hồn nàng.

------------------

Chương 77: Lửa giận như hủy thiên diệt địa

Y Vân có chút nghi hoặc, nhưng ánh mắt thuần khiết trong suốt đó khiến nàng không thể nói nên lời, nàng chỉ có thể lẳng lặng nhìn lại hắn. Cảm thấy có một luồng điện kỳ lạ chạy loạn trong lòng.

“Ngươi có thể buông tay hay không, Ngươi……. Ngươi……….không lẽ trách ta hầu hạ ngươi không tốt, cho nên quyết định đem ta siết chặt đến chết? Cách trừng phạt như vậy thật……quá nặng tay đó!”

Sau một lúc, Y Vân hổn hển thở, vừa giận vừa trách nói.

Vòng tay Quân Lăng Thiên xiết chặt, cả thân mình Y Vân đã bị hắn ôm đến đau buốt.

Nếu như vẫn tiếp tục như vậy, nàng sẽ rất khó khăn để thở.

Khi ở dưới nước vì không thể thở mà chết ngạt, còn hiện tại đang trên mặt nước vẫn bị ngạt đến chết, nếu nói ra thì thật là mất mặt mà.

Quân Lăng Thiên nghe vậy, đôi tay hơi thả lỏng, để nàng có thể thở, nhưng vẫn ôm lấy nàng.

Bỗng nhiên, cả người Y Vân run lên liên hồi, không phải vì nàng sợ hãi, mà bởi vì sự run rẩy này không phải bắt nguồn tử nàng, mà là từ cái tên thân hình to lớn đang dán chặt vào người nàng kia.

Hắn run rẩy đến nổi lay động cả hai người bọn họ.

Ánh trăng nhàn nhạt, xuyên thấu qua màn hơi nước mỏng manh soi sáng gương mặt Quân Lăng Thiên, bởi vì do khoảng cách gần kề, nên Y Vân phát hiện sắc mặt Quân Lăng Thiên cực kỳ tái nhợt.

“Ngươi…… Ngươi không phải vì mới xuống nước mà đã nhiễm phong hàn đấy chứ?” Bàn tay Y Vân bất giác xoa nhẹ lên trán của hắn, rất đỗi kinh ngạc.

“Ta không sao.” Thanh âm của Quân Lăng Thiên trầm thấp.

“Vậy ngươi tại sao lại phát run? Không phải là sợ hãi chứ?” Y Vân thật khó hiểu, ác ma này không phải là đang sợ nàng lại chạy mất đấy chứ? Nếu thế cũng không đến mức phải run rẩy nha!

“Ta chỉ là quên mất ngươi biết bơi!” Quân Lăng Thiên thản nhiên nói, đã khôi phục lại vẻ mặt thờ ơ ban đầu.

Dường như chỉ là một câu nói đơn giản bình thường.

Nhưng ý nghĩa thật sự trong lời nói đã khiến đầu óc Y Vân trở nên trống rỗng.

Ý tứ trong câu nói của hắn chẳng phải là đang lo lắng cho nàng đấy sao? Lo rằng nàng bị ngạt nước?

Bởi vì lo lắng cho nàng mà phát run ư?

Y Vân hoàn toàn ngây dại.

Có người quăng xuống sợi dây thừng, Quân Lăng Thiên ôm lấy Y Vân trở lại thuyền.

Hắc y ướt đẫm ôm khít lấy thân hình mạnh mẽ rắn rỏi của Quân Lăng Thiên, mái tóc đang tí tách nhỏ nước, hỗn độn rũ xuống đôi vai. Trông hắn như vậy thật chẳng ra làm sao, nhưng, cũng thật mê người.

Ánh mắt của những nữ tử kia vô tình hay cố ý đều hướng về phía Quân Lăng Thiên.

Nhưng khi tiếp xúc với ánh mắt Quân Lăng Thiên, mỗi người đều hít vào một hơi thật sâu.

Quân Lăng Thiên, gương mặt hắn không chút thay đổi, thần sắc thản nhiên.

Nhưng, mỗi người ở trên thuyền đều cảm thấy rét lạnh.

Rõ ràng không phải là đang đầu hạ hay sao? Cho dù là ban đêm, cũng không trở nên rét buốt như thế chứ. Vì sao, vào đầu mùa hè, khi đứng ở mũi tàu, lại có cảm giác lạnh thấu xương, giống như đang đứng trong lúc trời đông tuyết phủ thế này.

Cả đám người sợ tới mức không dám lên tiếng, cả người cứng ngắc.

Đây là điềm báo chúa thượng sẽ tức giận.

Bọn họ biết rằng, hàn ý dày đặc kia đang bao phủ lấy lửa giận bừng bừng.

Cuối cùng thì Y Vân từ trong ngây ngốc cũng phục hồi lại tinh thần, phát hiện mình đang bị Quân Lăng Thiên ôm vào trong ngực, trên mũi tàu một đám người đang yên lặng đứng, cúi đầu không nói câu gì.

Không khí thực kì lạ, Y Vân ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt sâu xa khó hiểu của Quân Lăng Thiên, đôi môi mím chặt lại, điều này hình như dự báo trước có người sắp gặp xui xẻo.

Y Vân thật cẩn thận nói: “Ngươi………có thể hay không thả ta xuống!”

Vẫn là không nên chọc vào hắn, hy vọng sự xui xẻo đó không phải là nàng.

Quân Lăng Thiên liếc mắt nhìn Y Vân, đặt nàng xuống.

Quần áo ướt đẫm dính sát vào người, cảm giác thật là không dễ chịu gì, nhất là, dáng người của nàng đã muốn lộ ra ngoài, cũng may là không ai nhìn nàng, tất cả đều đang cúi đầu nhìn sàn tàu.

“Đi thay quần áo!” Quân Lăng Thiên chậm rãi nói, thanh âm rất lạnh.

Đi thay quần áo?

Câu này chẳng phải đã nói rằng điềm báo xui xẻo đó không phải dành cho nàng.

Y Vân tựa như vừa được nhận thánh chỉ phóng thích, ngoan ngoãn quay về căn phòng nhỏ của mình.

Vẫn là trong căn phòng ấm áp, tuy có hơn nhỏ một chút.

Trong chiếc tủ kế bên giường đã có quần áo, đều là loại áo váy thanh đạm, lấy màu trắng làm chủ đạo, dường như là đặc biệt chuẩn bị cho nàng.

Đổi lại một bộ y phục khô ráo sạch sẽ, nhân lúc quân Lăng Thiên không có ở đây, Y Vân từ trong phòng chạy ra ngoài đi thăm mẫu thân.

Nhưng mà, mới vừa ra khỏi cửa, lại thấy một hắc y nam tử vội vàng đi tới.

Có vẻ là thị vệ của Quân Lăng Thiên, dáng người thon gầy cao ngất, diện mạo anh tuấn, nhưng nét mặt lại vô cùng lo lắng.

Hắn đi đến trước mặt vân, thi lễ nói: “Tham kiến Nhan cô nương!”

Y Vân lắp bắp kinh hãi, khẩn trương lui về phía sau, nói: “Ngươi là ai?”

“Thuộc hạ là thị vệ của chúa thượng, xin Nhan cô nương cứu lấy Hồng Điệp. Chúa thượng, muốn trị tội các nàng, bây giờ chỉ có Nhan cô nương mới có khả năng giúp các nàng!”

“Trị tội? Hồng Điệp phạm vào tội gì?” Chẳng lẽ? Quân Lăng Thiên biết Hồng Điệp đẩy nàng xuống nước?

“Mau lên! Nếu chậm trễ, sẽ không còn kịp nữa!” Chân mày nhíu chặt, rõ ràng là đang lo lắng vô cùng.

Nhanh chóng kéo Y Vân hướng đến khoang thuyền ở lầu hai.

Trên lầu hai, tiệc rượu đã được thu dọn.

Dưới ánh đèn mông lung, Quân Lăng Thiên lạnh lùng ngồi trên ghế, ánh mắt nhạt nhẽo nhìn về phía những nữ tử đang quỳ trên đất.

Hồng Điệp, Mặc Vân, Loan Nguyệt, Phù Liễu, từng người một đang quỳ trước mặt hắn.

“Nói, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?” Quân Lăng Thiên nói, thanh âm lạnh lẽo không chút độ ấm.

Mấy nữ tử kia đưa mắt nhìn nhau.

Loan Nguyệt nhẹ giọng nói: “Nhan cô nương đang đứng ở mạn thuyền cùng bọn thuộc hạ nói chuyện, bỗng nhiên thuyền lay động dữ dội, nàng bởi vì hai tay đang bê thức ăn, nên đứng không vững, liền ngã xuống. Thuộc hạ không kịp cứu nàng.”

“Vậy sao?” Quân Lăng Thiên hờ hững nói, “Cả đám các ngươi mà không cứu được à?”

“Thật ra thì Hồng Điệp có bắt lấy nàng, tiếc là không giữ chặt!” Phù Liễu sợ hãi nói.

Ánh mắt Quân Lăng Thiên sắc bén, liếc về phía Hồng Điệp.

Nàng bình tĩnh quỳ ở đó, vẫn chưa nói một lời.

Áo váy một màu đen tuyền, tóc vấn lên cao. Dung nhan xinh đẹp, khí chất nhu mì.

“Đúng vậy sao? Hồng Điệp!” Giọng nói Quân Lăng Thiên lạnh lùng mà trầm thấp.

Chỉ có hắn mới rõ công phu của Hồng Điệp cao thế nào, nàng nếu đã ra tay nhưng vẫn không thể cứu Y Vân, chỉ có một khả năng đó là nàng không định sẽ cứu, mà là…., đôi mắt hắn nhíu lại, trái ngược hoàn toàn, nàng là ra tay hại Y Vân.

“Vâng, thưa chúa thượng, Hồng Điệp quả thực đã xuất thủ, nhưng mà không phải cứu nàng, mà là đẩy nàng, thật đáng tiếc, Hồng Điệp không biết nàng biết bơi, cho nên mới để nàng thoát khỏi cái chết.”

Hồng Điệp ngẩng đầu, buồn bả cười nói.

“Hồng Điệp, ngươi làm sao vậy?”

” Hồng Điệp!”

Mấy nữ tử kia đều hoảng sợ.

Quân Lăng Thiên mỉm cười, nụ cười sáng lạng anh tuấn, nhưng mỗi người đều có thể cảm nhận được hàn ý đằng sau vẻ tươi cười đó.

Nhiệt độ trong khoang thuyền dường như có thể nuôi được chim cánh cụt. *^^*

Khiến mọi người không khỏi run rẩy khắp người.

Quân Lăng Thiên tựa vào ghế, lạnh giọng nói: “Vũ Tật!”

Một thị vệ phía sau Quân Lăng Thiên trả lời một tiếng, nghiêng mình bước ra, tựa như cái bóng, nhanh chóng ra tay.

Kiếm kia, loé lên hàn quang, không chút lưu tình đâm về phía Hồng Điệp.

Một kiếm này, sẽ không lấy mạng Hồng Điệp, nhưng tuyệt đối có thể khiến nàng sống không bằng chết.

Đây là sự trừng phạt nặng nề nhất.

Y Vân chạy tới khoang thuyền vừa đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng như vậy.

Quân Lăng Thiên nhàn nhã ngồi trên ghế, thị vệ của hắn, đang cầm kiếm hướng về phía Hồng Điệp.

Mà Hồng Điệp, lại đau buồn nhìn Quân Lăng Thiên, không hề tránh né.

“Không được!”

Y Vân không chút do dự nhào tới, bất kể như thế nào, không thể để Hồng Điệp vì nàng mà chết.

Hồng Điệp nhìn thấy Y Vân nhào tới phía mình, thì không chút lưu tình đưa tay bắt lấy thân hình Y Vân, đem nàng chắn trước người của mình.

Nàng không phải sợ chết, nàng chỉ là muốn Y Vân chết.

Kiếm.

Sức lực mạnh mẽ.

Muốn dừng cũng không có khả năng.

Y Vân nhìn vào thanh kiếm sắc bén đó, mỉm cười. Phải chết sao? Thực không cam lòng! Nàng không rõ, Hồng Điệp, vì sao lại làm như vậy, vì sao nàng lại hận mình đến thế.

Ánh chớp loé sáng, thanh kiếm bỗng nhiên xoay tròn, rơi xuống mặt đất.

Quân Lăng Thiên xuất thủ.

Ngay sau đó, Y Vân đã ngã vào trong ngực Quân Lăng Thiên.

Ánh mắt chuyển về phía Y Vân, lạnh giọng nói, “Ai bảo ngươi tới!”

Y Vân cảm nhận được đôi mắt lạnh lùng như băng cùng cái nắm tay run rẩy của hắn, cũng cảm nhận được sự phẫn nộ của hắn.

Sự tức giận đó như đốm lửa cháy lan ra đồng cỏ, sự tức giận đó có thể huỷ diệt cả trời đất.

“Ta không thể để cho ngươi giết nàng!” Y Vân bướng bỉnh ngẩng đầu.

Mặc kệ Hồng Điệp vì nguyên nhân gì mà muốn nàng chết, nhưng nàng vẫn không thể trơ mắt đứng nhìn, nhìn thấy một sinh mệnh tươi trẻ, xinh đẹp như vậy phải vì nàng mà chết.

“Cho nên ngươi muốn thay nàng chịu chết! Nhưng ngay cả nàng có chết ta cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!” Quân Lăng Thiên liếc mắt về phía Hồng Điệp, thanh âm lạnh lùng đến đáng sợ, “Vì sao lại làm như vậy?”

Hồng Điệp mỉm cười, nàng vươn tay, vuốt lấy vài sợi tóc đang vươn trên trán.

Hồng Điệp, thật xinh đẹp động lòng người.

Một cái nhăn mày, một nụ cười của nàng, đều rất mê người, nhất cử nhất động đều như hút lấy tâm hồn người khác.

“Chúa thượng! Nàng phải chết! Bởi vì nàng là một tai họa!”

Hồng Điệp nhẹ nhàng nói từng câu từng chữ.

Tai họa!

Câu nói mềm mại đó lại như tiếng sấm vang dội bên tai Y Vân.

Tai họa!

Y vân không hiểu, nàng tại sao lại trở thành tai hoạ?

“Phong liễu! Đem nàng giải xuống, giam lại!”

Quân Lăng Thiên lớn tiếng ra lệnh.

Hai thị vệ kéo nàng rời đi.

“Đợi đã!” Y Vân đuổi theo, nàng muốn hỏi cho rõ ràng.

Vì sao ở trong mắt Hồng Điệp, nàng lại là một tai hoạ!

Chính là, Quân Lăng Thiên một phen bắt được nàng, vác ở trên vai, mặc kệ nàng giãy giụa không ngừng, đem nàng rời đi.

Trong khoang thuyền, là một mảnh tĩnh mịch!

Y Vân tựa người trên giường, nghe tiếng nước ào ào bên ngoài cửa sổ, nàng trầm mặc.

Quân Lăng Thiên bình tĩnh nhìn Y Vân.

Tai họa!

Hồng nhan họa thủy!

Vân nhi, ngươi sẽ là người gây ra tai hoạ cho ta sao?

Vân nhi, ta tình nguyện để ngươi là tai hoạ của ta!

Bóng đêm mờ mịt, chiếc thuyền rời đi thật nhanh về một nơi xa vô chừng.

back top