Chương 86 Động tâm
Edit&Beta:BachLien
Đây là thời khắc của hoa.
Hầu như vào tháng sáu, khắp nơi hoa đều nở rộ.
Mặt hồ xanh biếc, làn sóng dập dờn, hoa súng bồng bềnh nổi trên mặt nước tươi đẹp mỹ miều. Hành lang uốn khúc, hòn non bộ sừng sững, bụi tường vi rậm rạp, từng chuỗi hoa tử đằng, từng đoá tử vi bay lả tả, như quấn quít bên nhau.
Trong ngôi đình bên hồ, một thiếu phụ mặc y phục đơn sơ đang đánh đàn, tiếng đàn du dương êm dịu lượn lờ trong viện. Cạnh hồ nước, Y Vân váy áo bạch y, si ngốc lặng yên nhìn mặt hồ mênh mông thanh khiết đến xuất thần.
Thật lâu sau, khúc nhạc dừng lại.
Y Vân quay đầu, nhìn mẫu thân đang đánh đàn nói: “Nương, tiếng đàn của người có chút u oán. Vì sao đã gặp phụ thân, người vẫn không vui như vậy.”
Nguyệt Như Thuỷ từ trong đình chậm rãi đi đến bên người Y Vân, “Vân nhi, ngươi có biết, hoàng thượng hắn bệnh rất nặng không?”
“Nương, người là lo lắng cho hắn?”
“Đúng vậy! Hắn tuy là cầm tù nương mười mấy năm, nhưng, hắn bị bệnh, nương cũng không đành lòng. Mấy năm nay, hắn sống cũng không tốt!” Nguyệt Như Thủy nói xong than nhẹ một tiếng.
“Nương, bệnh của hắn người không phải đã trị hết rồi sao? Tại sao lại tái phát? Không phải là quỷ kế của tên hoàng thượng đó chứ?” Y Vân có chút bất an nói, hoàng thượng đột nhiên bệnh nặng, quả thật có chút kì lạ.
“Đúng vậy, đã trị, theo lý là sẽ không tái phát. Nghe nói, Đại hoàng tử hiện giờ nắm giữ triều chính, chẳng lẽ là hắn mưu tính cái gì? Không biết Long Mạc đã về tới trong kinh thành chưa.” Nguyệt Như Thủy lo lắng nói.
Có thể là Long Phi bày mưu, thừa lúc Long Mạc không có trong thành, giành lấy quyền lực.
Không biết đại ca ca của nàng, có thể trở về kinh thành hay không, không biết sau khi hắn trở về, sẽ gặp phải tình trạng thế nào.
Suy nghĩ một hồi, đôi mày Y Vân không kìm được mà khẽ nhăn lại.
“Vân nhi, lần này ngươi về thì đừng đi nữa, ngươi không phải đã nói, chỉ cần Quân Lăng Thiên lấy vợ, ngươi có thể được tự do phải không? Ngày mai là đại hội luận võ hằng năm của Nhật Hi Quốc, người thắng trận có thể chọn một nữ tử làm vợ. Ta đã căn dặn phụ thân của ngươi để Quân Lăng Thiên tham gia, hy vọng hắn có thể tìm ra nữ tử thích hợp với mình.”
Trong lòng Y Vân căng thẳng, để Quân Lăng Thiên kết hôn, đây chẳng phải là kết cục nàng mong muốn hay sao? Nhưng mà, một loại cảm giác đau khổ bỗng nhiên xuất hiện, khiến nàng bứt rứt.
“Vân nhi, ngươi làm sao vậy?” Nhìn sắc mặt Y Vân tái nhợt, Nguyệt Như Thuỷ nói.
“Nương, Vân nhi có chút không thoải mái, trong lòng rất khó chịu!”
“Vân nhi, nương hỏi ngươi lại một lần, ngươi có thích hắn không?”
Thích hắn sao?
“Vân nhi chỉ biết là, nếu hắn tức giận thì trong người sẽ rất khó chịu. Khi hắn vui mừng thì tâm tình Vân nhi cũng vui vẻ. Không nhìn thấy hắn thì sẽ nhớ đến hắn. Hắn và nữ tử khác mà ở cùng nhau thì lại mất ngủ. Chẳng lẽ đây là thích sao?”
Đôi mắt Y Vân như được phủ bởi một lớp sương mù, nét mặt hoang mang lưỡng lự.
Nguyệt Như Thủy mỉm cười, “Nha đầu ngốc, đây còn không phải là thích sao?”
“Nhưng mà, Vân nhi cũng nhớ đến Long Mạc nha.” Y Vân thì thào nói.
“Mỗi ngày đều nhớ sao? Mỗi thời mỗi khắc đều nhớ hắn sao?”
Y Vân không nói gì. Nàng cũng không phải lúc nào cũng nhớ đến Long Mạc, chính xác mà nói, mấy ngày trước đây, khi Quân Lăng Thiên không gặp Y Vân thì ngược lại nàng nhớ Quân Lăng Thiên nhiều hơn so với Long Mạc.
Chẳng lẽ nàng thật sự đã yêu ác ma đó?
“Nương, sẽ không, Vân nhi sao lại yêu một ác ma?” Y Vân nhẹ nhàng lắc đầu, nàng không thể quên sự trêu đùa ác nghiệt của Quân Lăng Thiên dành cho nàng khi lần đầu gặp nhau.
“Vân nhi, yêu là không có lý do, cũng không có một nguyên tắc nào. Hơn nữa, trên thảo nguyên này, hắn không phải là ác ma, hắn là thảo nguyên tường ưng *con chim ưng bay lượn trên thảo nguyên* mà người người kính trọng.”
Y Vân quay đầu nhìn vào từng đoá hoa súng trên mặt nước trong xanh, chẳng lẽ là thật sao? Nàng biết nàng đã không thể thờ ơ với cảm giác trong lòng, bởi vì cảm giác này đang dần trở nên mãnh liệt.
Nhan Thính Hồ từ trường võ trở về, vừa lúc đi qua thư phòng của phụ hoàng.
Một bóng lưng cô đơn lạnh lẽo đứng phía trước, thu hút ánh mắt của nàng.
Thính Hồ nhẹ nhăn mày, là hắn sao? Đó là Quân đại ca mà nàng biết từ nhỏ sao? Lúc này, sao bóng lưng của hắn lại cô độc như vậy.
Chạy như bay đến trước mặt của hắn, Thính Hồ mới nhìn thấy nét mặt khôi khô nhưng lại khiến lòng người tan nát.
Trái tim của một người phải chịu thương tổn đến thế nào, mới trở thành bộ dạng như thế này?
Trong lòng Thính Hồ, Quân Lăng Thiên là một nam tử vĩ đại gần như hoàn mỹ.
Lồng ngực của hắn rộng lớn như bầu trời, võ công lại như mặt biển thâm sâu, trái tim của hắn kiên cường như sắt, một nam tử như vậy không ai có thể thương tổn hắn.
Thời điểm nàng gặp hắn, hắn chẳng qua chỉ là một đứa bé hơn mười mấy tuổi mất đi quê hương. Hắn lưu lạc trên thảo nguyên, được phụ hoàng cứu từ trong bầy sói, khi đó hắn không hề có võ công. Nhìn qua thật gầy yếu nhưng lại lạnh lùng.
Thính Hồ không thích hắn, luôn luôn bài xích hắn, nàng thường cười nhạo hắn, mãi cho đến một ngày, hắn đánh bại nàng, nàng mới phát hiện tên thiếu niên không có võ công này, chỉ ngắn ngủi trong vòng mấy tháng, khả năng đã vượt qua nàng. Nàng đã luyện võ từ nhỏ, chẳng lẽ mười năm luyện võ của nàng đều là vô dụng hay sao?
Nàng không cam lòng nha!
Nhưng mà sau này mỗi lần khi nàng tìm hắn luận võ, kết cục đều là thất bại. Hơn nữa, võ công của nàng càng lúc càng kém xa hắn, đến một ngày nàng phải thừa nhận rằng, cả đời này nàng cũng không theo kịp hắn.
Nàng chưa bao giờ thấy qua bất kỳ một đứa trẻ nào lại kiên cường như hắn, ngang ngược như hắn, liều mạng tập luyện võ công như hắn.
Thính Hồ bắt đầu có cảm giác nghi ngờ, nàng không có huynh đệ cũng không có tỷ muội, nàng luôn luôn là đứa con mà phụ hoàng yêu thương nhất, nhưng bây giờ trong ánh mắt phụ hoàng còn có hình ảnh của đứa trẻ kia. Nàng vẫn luôn cho rằng, tên thiếu niên này có phải đang muốn điều gì từ phụ hoàng? Mãi cho đến một ngày, hắn cự tuyệt việc được phụ hoàng thu nhận làm nghĩa tử, một mình một ngựa rời đi.
Hắn nói hắn muốn rời đi, thuận theo trời đất.
Hắn đi rồi.
Sau này, mãi cho đến khi trên thảo nguyên xuất hiện danh hiệu thảo nguyên tường ưng, nàng mới biết Quân Lăng Thiên này thật không đơn giản.
Lúc đi thì cô độc, mà hiện tại Thính Hồ thật không biết hắn đến cùng là có bao nhiêu thuộc hạ.
Hắn nắm giữ một thôn, ở Trung Nguyên cũng có vô số cứ điểm.
Hắn là thuộc dạng người hắc ám, người nào nếu nhìn vào ánh mắt lạnh như băng của hắn sẽ không tránh khỏi mà hồn bay phách tán.
Hắn cũng thuộc dạng người sáng rực, khi hắn mỉm cười, nụ cười quỷ quái cùng với dáng vẻ biếng nhác kia, làm cho người khác cảm thấy rằng, trên đời này không có điều gì có thể làm khó hắn.
Nhưng hôm nay hắn đã gặp phải chuyện gì? Lại có thể đánh bại hắn?
“Quân đại ca! Đã mấy ngày không gặp, đến phòng ta ngồi một chút đi.” Thính Hồ thực tâm mời.
Thư phòng Nhan Thính Hồ, bài trí đơn giản mà lịch sự tao nhã, rất có phong thái nam nhi. Từ nhỏ nàng đã chăm chỉ, cho dù là chuyện gì cũng phải hơn nam nhân, bởi vì phụ hoàng của nàng không có con trai.
Trước đây, nàng chẳng biết tại sao phụ hoàng lại không sinh con nối dõi. Mãi cho đến khi mẫu hậu của nàng trước lúc qua đời đã nói với nàng một bí mật. Thì ra trong lòng phụ hoàng luôn có một nữ nhân, mà người phụ nữ kia cũng có một đứa con, là muội muội của nàng. Mẫu thân của nàng bảo ông trời thật bất công, vì sao để nàng gặp phụ hoàng, vì sao để nàng trở thành Vương Hậu của người, lại để cho người gặp nữ tử kia, nàng đã mang theo đáy lòng không cam chịu mà rời đi.
Từ đó về sau, Thính Hồ lại càng cố gắng nỗ lực, và nàng cũng đã làm được, vượt quá vô số nam tử, tất nhiên là ngoại trừ Quân đại ca. Hiện giờ lại có một nam tử khiến nàng có cảm giác hứng thú, chính là Long Mạc tao nhã. Nàng đã từng chẳng thèm quan tâm đến một nam tử yếu đuối như hắn, nhưng hắn lại đánh bại nàng ở ngoài chiến trường.
Thính Hồ thay một bộ thường phục màu xanh lá, mái tóc được buộc một sợi dây gấm xanh biếc, bay bay ở sau ót, vẫn là trang phục nam nhi, vô cùng tao nhã xinh đẹp, lại thêm phần tiêu sái.
“Quân đại ca! Phụ hoàng đã nói gì với ngươi. Lại làm cho người hồn bay phách lạc như vậy.”
Quân Lăng Thiên miễn cưỡng ngồi trên ghế, khôi phục lại khí phách tự do tự tại, hình như mới vừa rồi người Thính Hồ nhìn thấy không phải là hắn.
“Ta hồn bay phách lạc đến thế sao?” Hắn miễn cưỡng cười nói, nét mặt khó hiểu.
“Đại ca, ngươi đừng giả vờ, ta nhìn thấy hết.”
Quân Lăng Thiên cười khẽ hai tiếng, bên môi hiện lên nét cười đùa giỡn, “Ta nói, chỉ sợ ngươi không chỉ kinh hồn bạt vía, mà còn sẽ cực kỳ hoảng sợ.”
“Sao, có chuyện gì liên quan đến ta?” Đôi mi thanh tú của Nhan Thính Hồ nhẹ nhàng nhíu lại, đôi môi đỏ mọng cong cong.
“Phụ hoàng của ngươi muốn ta lấy ngươi! Ngươi nói xem có liên quan đến ngươi hay không?” Quân Lăng Thiên buồn cười chờ xem phản ứng của Thính Hồ.
Nhan Thính Hồ nghe vậy bỗng đứng lên.
“Quân đại ca, ngươi nói đùa!”
Quân Lăng Thiên nhìn dáng vẻ của nàng giống như mèo bị giẫm phải đuôi, cười nói: “Ta nào có rãnh rỗi mà nói đùa, đại hội luận võ ngày mai, phụ hoàng ngươi muốn ta sao khi thắng trận sẽ trực tiếp cầu hôn ngươi. Ta đang vô cùng vui vẻ đây!”
Thính Hồ biết Quân Lăng Thiên đối với nàng chỉ có tình huynh muội, không biết là đang có bao nhiêu phiền não, còn tâm tư đâu mà đùa giỡn.
“Quân đại ca, Thính Hồ cũng vô cùng vui mừng nha! Ngươi chẳng lẽ không biết? Thính Hồ từ nhỏ đã thầm mến ngươi sao, có thể gả cho con chim ưng bay lượn trên thảo nguyên, Thính Hồ cầu còn không được nha.” Vẻ mặt Thính Hồ gian xảo.
Quân Lăng Thiên nhếch môi cười cười, gõ vào đầu nàng, lâm vào trầm tư.
“Ngươi có thể cự tuyệt mà, có cái gì phải lo, chẳng lẽ còn có ẩn tình gì mà ta không biết?” Nhan Thính Hồ nhìn dáng vẻ Quân Lăng Thiên trầm tư nói.
“Ngươi không muốn biết là ai vội vã muốn ta lấy vợ sao? Là nàng nha, chỉ cần ta có thê tử, nàng có thể rời khỏi ta, có lẽ nàng ngay cả một khắc cũng không muốn ở bên cạnh ta, có lẽ ta nên để nàng đi, để nàng trở lại bên cạnh Long Mạc.”
Trái tim Thính Hồ run lên, Long Mạc! Trở lại bên cạnh Long Mạc, không được!
Nhớ lúc đầu, nàng cũng thật sự thích Quân đại ca, nhưng mà nàng dần dần phát hiện nàng không thể nào có được trái tim của hắn. Hiện giờ, nàng lại phát hiện trái tim của Long Mạc cũng bị Y Vân chiếm cứ.
Nhan Y Vân thật sự may mắn, có thể được hai nam tử vĩ đại như vậy xem trọng.
Nhan Thính Hồ nàng thật là bất hạnh mà.
“Đại ca, ngươi chẳng lẽ muốn buông tay sao?”
“Chỉ cần nàng có thể hạnh phúc. Ta sẽ làm như vậy! Nhưng mà!” Ánh mắt Quân Lăng Thiên hơi híp lại, nói: “Thính Hồ, giúp đại ca một việc được không?”
“Ngươi có phải muốn thử lòng của nàng?! Tất nhiên là có thể!” Thính Hồ nhìn vào ánh mắt quỷ quyệt của Quân Lăng Thiên nói.
----------------
Chương 87: Thử
Sáng sớm, mặt trời đỏ lên cao, soi sáng khắp thảo nguyên.
Cỏ cây bao phủ cả thảo nguyên, tựa như một bức hoạ thiên nhiên dần được hé mở, thanh tân khiến cho người ta không thể dời đi tầm mắt, xinh đẹp làm lòng người say mê.
Tiếng trống thùng thùng, rung động đất trời, đại hội luận võ hằng năm của Nhật Hi Quốc bắt đầu.
Chiến tranh đã chấm dứt, những ngày u ám tích tụ trong lòng mỗi người cuối cùng cũng đã tiêu tan.
Cả thảo nguyên là tiếng nói huyên náo, tưng bừng. Nơi nơi cờ bay phất phới, tiếng trống từng hồi, âm thanh vang dội xuất phát từ đám đông, khắp nơi đều là gương mặt hưng phấn.
Tuấn mã hí vang.
Các cô nương thì hò hét, cổ vũ cho ý trung nhân của các nàng.
Trên thảm đỏ, một chiếc dù màu vàng sáng rực được căng lên, ngồi bên dưới là hoàng đế Nhật Hi Quốc Nhan Hạo.
Y Vân cùng Thính Hồ ngồi ở hai bên phụ hoàng, bên cạnh, các thần tử đứng thành hai hàng.
Trước mặt các nàng là bãi đất trống, đặt một tấm thảm hình vuông chiều dài hơn một trượng, đây cũng là nơi luận võ. Hôm nay tại đây, sẽ xuất hiện một dũng sĩ, mà người dũng sĩ này, có lẽ sẽ trở thành phu quân của Thính Hồ công chúa.
Bởi vì Thính Hồ công chúa sáng nay đã tuyên bố, nếu người nào có thể giành được cơ hội giao đấu với nàng, giành chiến thắng, đó chính là phu quân tương lai của nàng.
Mọi người đều biết, trên thảo nguyên này, không ai có thể đấu lại Thính Hồ công chúa, chỉ trừ một người, người đó chính là Thảo nguyên tường ưng—-Quân Lăng Thiên. Sự tình đã rất rõ ràng, Thính Hồ công chúa là coi trọng Quân Lăng Thiên, bằng không sẽ không nói ra lời thề như vậy.
Bọn họ đúng là trời đất sinh một đôi, nhưng mà, việc bọn họ se duyên với nhau không biết sẽ lấy đi bao nhiêu nước mắt của nam nữ si tình trên thảo nguyên này.
Điều này, Y Vân không hề biết, nàng chỉ biết hôm nay Thính Hồ muốn chọn phu quân từ trong những dũng sĩ. Đối với phương thức chọn phu quân tự do như vậy, Y Vân có phần đồng tình. Điều này so với hẹn ước của phụ mẫu, và bà mai có chút tự do hơn. Y Vân cũng hy vọng Thính Hồ có thể tìm thấy một phu quân tốt.
Phụ hoàng đứng lên, tuyên bố đại hội luận võ hôm nay bắt đầu.
Cưỡi ngựa, bắn tên, đấu vật, bàn luận võ nghệ, nhiều hạng mục đồng thời tiến hành.
Cuối cùng cũng có ba người giành được cơ hội giao đấu với Thính Hồ.
Chàng trai thứ nhất, thân hình cao lớn, diện mạo anh tuấn, xem ra võ nghệ cũng không hề kém cỏi, nhưng, chỉ tiếp chưa tới mười chiêu của Thính Hồ, đã bại trận.
Chàng trai thứ hai, dáng vẻ cường tráng, hiển nhiên đối với Thính Hồ rất là quý trọng, ra tay rất lưu tình, nhưng Thính Hồ lạ không chút nể nang, hai người đấu hơn mười chiêu, liền thấy Thính Hồ tao nhã nhấc chân lên, một cước đạp hắn ngã lăn ra đất.
Y Vân âm thầm tiếc nuối, hai chàng trai này nhìn qua cũng không tệ, không biết người thứ ba là ai?
Đang suy tư, đã thấy Quân Lăng Thiên chậm rãi đi đến thảm hồng, trong một khắc này, tim Y Vân như ngừng đập.
Hắn nhìn qua thật anh tuấn, mê người như vậy, mái tóc đen cùng chiếc áo khoác màu tím ở trong gió tung bay, ánh mặt trời lưu lại trên gương mặt của hắn, ánh mắt thâm thuý toả ra ánh sáng ngũ sắc, bên môi vẫn là nụ cười mê hoặc lòng người.
Hắn vừa xuất hiện đã khiến làn sóng âm thanh ở xung quanh im lặng hẳn đi, chỉ còn nghe thấy tiếng gió lướt trên ngọn cỏ.
Y Vân còn nghe thấy tiếng tim nàng đập thình thịch, nếu như lúc trước nàng còn có chút do dự đối với tình cảm của mình, nhưng giờ khắc này, nàng cuối cùng cũng hiểu rõ lòng mình.
Thì ra lòng của nàng sớm đã vô tình rơi vào trong tay giặc, tình yêu nồng nàn đối với hắn lặng lẽ sinh sôi, từng bước mọc rễ nảy mầm, trong lúc nàng không phát hiện đã nhanh phát triển thành một gốc cây đại thụ cao ngất, khiến nàng cuối cùng không thể lay động.
Y Vân nhìn thấy Quân Lăng Thiên hướng về phía Thính Hồ hơi khom người, tao nhã đưa tay ra, cũng giống như đêm lửa trại ngày đó, hắn vươn bàn tay về phía nàng.
“Ngươi có nguyện ý cùng ta hợp tấu một khúc không?” Giọng nói êm ái mà thanh nhã như vậy.
Mà hôm nay, cũng là đôi tay kia, nhưng người đó lại không phải là nàng.
“Thính Hồ công chúa xinh đẹp, người có đồng ý nhận sự khiêu chiến của ta không?” Hắn chậm rãi nói, thanh âm êm dịu, ôn nhu vô cùng.
Nét mặt của hắn thật dịu dàng, ánh mắt sâu sắc, nụ cười cưng chiều.
Thính Hồ cầm lấy tay hắn, chậm rãi đứng lên, theo hắn bước đến giữa thảm hồng.
Thảo nguyên tường ưng! Thảo nguyên tường ưng! Thính hồ công chúa! Thính hồ công chúa!
Đám người đứng vây hai bên hưng phấn hô to, ngay cả hoàng đế Nhan Hạo cũng hơi vuốt cằm, hắn đã sớm muốn nhận Quân Lăng Thiên làm nghĩa tử, hiện tại làm con rể của hắn cũng không tệ.
Y Vân cảm giác máu trên mặt nàng từng chút từng chút mất đi, hai tay nắm chặt lên thành ghế, mới có thể kìm nén sự run rẩy. Trong đầu trống rỗng, tư tưởng nàng như rơi vào trong hầm băng lạng đến khó chịu.
Đây cũng là có ngụ ý đặc biệt gì sao? Hắn là đang hướng nàng cầu hôn? Hắn muốn khiêu chiến với nàng, chẳng phải đã nói lên sự ái mộ của hắn với nàng.
Y Vân lúc này mới có phản ứng, Quân Lăng Thiên chính là người thứ ba.
Y Vân cắn chặt môi dưới, đôi mắt nhíu lại, nhìn bọn họ.
Thính Hồ hôm nay mặc trang phục của bộ tộc, đã xinh đẹp động lòng người lại hiên ngang mạnh mẽ, tư thế oai hùng, đứng ở bên cạnh Quân Lăng Thiên, nụ cười nhẹ nhàng, tình cảm nồng nàn.
Đây thật là dáng vẻ của một đôi tình nhân.
Hai người cuối cùng cũng bắt đầu giao đấu, không gian dần trở nên sôi trào.
Tử y Quân Lăng Thiên tung bay, bóng dáng thoăn thoắt, linh hoạt tránh né, nhảy lên, di chuyển. Hồng ảnh của Thính Hồ thì nhẹ nhàng, dáng người uyển chuyển mà xoay người, tung bay.
Đây không phải là đánh nhau, hình như hai người là đang nhảy múa, ai cũng không có ý định phân tranh cao thấp.
Bọn họ thực xứng đôi mà, thì ra hắn thích nàng!
Chẳng lẽ là hắn luôn luôn trêu đùa nàng? Nàng xem ra đã không hiểu được trái tim của hắn! Trong lúc nàng thật vất vả mới nhìn rõ được lòng mình, lại phát hiện mọi thứ đều là một mình nàng đơn phương, có bao nhiêu là đau thương!
Y Vân hất cầm lên, nhìn hai bóng người đang nhẹ nhàng nhảy múa kia mỉm cười yếu ớt, bất chấp hơi nước đang bao phủ ánh mắt nàng, bất chấp dòng lệ đang tuôn rơi.
Quân Lăng Thiên ung dung cùng Thính Hồ đối chiêu.
Mọi người đều chú ý vào bọn họ, riêng chỉ có một người.
Thân ảnh trắng tinh thuần khiết nhưng lạnh lùng nhất thiên hạ đang nhìn bọn họ thản nhiên, nụ cười tươi như hoa, sau đó nàng đứng dậy, rời khỏi đám người. Nàng không hề nhìn hắn, là không muốn nhìn hắn, hay là khinh thường nhìn hắn? Hắn ở trong lòng của nàng, cuối cùng vẫn không có trọng lượng nào sao?
Rời khỏi không gian ồn ào, Y Vân vẫn có thể nhìn thấy Tử Ảnh cùng Hồng Ảnh như đan vào nhau.
Đúng là bọn họ rất là xứng đôi.
Y Vân hồn bay phách lạc từ từ rời đi, bỗng nhiên, có người đụng phải nàng.
Y Vân lảo đảo một chút, thiếu chút nữa đã ngã nhào trên mặt đất, có một đôi tay ôn nhu đỡ lấy nàng,
Y Vân nâng mắt, nói nhanh: “Đa tạ!”
Nhưng mà, nàng ngây ra.
Nam tử trẻ tuổi đỡ lấy nàng, thân mặc quần áo đầy tro bụi, lặng lẽ đứng ở đó. Dung mạo thực bình thường, nhưng lại mơ hồ toả ra khí chất cao quý. Hơn nữa, ánh mắt của hắn có phần giống với Long Mạc, sự thâm tình tràn ngập trong đôi mắt yên tĩnh đó.
“Vân nhi là ngươi sao?” Thanh âm ôn nhu quen thuộc từ trong miệng của hắn phát ra.
Là Long Mạc, không ngờ là Long Mạc, là Long Mạc dịch dung, là Bạch y Đại ca ca của nàng.
Dòng nước mắt tràn đầy của Y Vân cuối cùng đã có thể trút ra, từ trên gương mặt nàng lặng lẽ rơi xuống.
Long Mạc vô cùng ôn nhu nhìn nàng say đắm, nhẹ tay vuốt lên gương mặt của nàng, lau đi hàng nước mắt như châu. Nâng lên khuôn mặt của nàng, hắn ngây ngốc nhìn, hình như đã rất nhiều năm rồi chưa được nhìn thấy nàng.
“Vân nhi, ngươi chịu khổ!” Trong đôi mắt của hắn là sự bi thương sâu nặng.
Y Vân nhẹ nhàng tránh đi sự đụng chạm của Long Mạc, đáy lòng co rút đau đớn.
“Đại ca ca, ngươi sao lại ở chỗ này? Nơi này rất nguy hiểm!” Y Vân bình ổn lại tâm tư, nhỏ giọng nói.
Long Mạc nhẹ nhàng ngăn lại lời nói của Y Vân, nhìn đám người đang huyên náo xung quanh, kéo Y Vân đến một gò đất hẻo lánh.
“Đại ca ca, ngươi sao lại xuất hiện ở chỗ này, ngươi không quay về kinh thành sao?” Y Vân nâng ánh mắt đầy lệ, nghi hoặc hỏi.
“Kinh thành đã xảy ra thay đổi lớn, ta không thể trở về, tâm phúc của ta ở trong thành truyền tin ra, nói rằng phụ hoàng của ta mất tích, ta phải tìm được phụ hoàng, cứu người trở về!”
“Ngươi là nói, hoàng thượng vốn không có bị bệnh, mà là mất tích sao?” Y Vân kinh ngạc hỏi.
“Vân nhi, Quân Lăng Thiên đem ngươi xuất cung có thấy điều gì khác thường không? Phụ hoàng ta mất tích đúng vào ngày Thanh Tâm xuất giá. Chúng ta hoài nghi là Quân Lăng Thiên làm.”
Y Vân cẩn thận nhớ lại, nói: “Trong lúc chúng ta trốn đi có hai cái rương lớn, Quân Lăng Thiên hình như rất lưu tâm đến, cho người mang theo, ta lúc ấy còn tưởng rằng đó là bảo bối hắn mang từ trong cung ra. Chẳng lẽ trong đó là hoàng thượng? Người ở trong rương còn lại là ai?”
Long Mạc gật gật đầu, “Nếu suy đoán của chúng ta không sai thì chắc chắn là do hắn làm. Người trong chiếc rương kia có thể là Kha Quý!”
A? Thì ra việc Quân Lăng Thiên đến kinh thành cùng với việc hoà thân của Tinh Mang Quốc đều sớm là do hắn an bài, chính là vì bắt đi hoàng thượng. Cứu nàng và mẫu thân chẳng qua là tiện thể, tuy nói là tiện thể, nhưng cũng khiến hắn gặp nguy hiểm thêm một phần, chỉ cần một chút không cẩn thận, kế hoạch của hắn liền bị phá huỷ. Chẳng thể trách Hồng Điệp lại nói nàng là tai hoạ.
“Vân nhi, ngươi có biết, chỗ ở của Quân Lăng Thiên ở đâu không?” Long Mạc hỏi.
“Ở……” Y Vân ngừng lại một chút, như vậy chẳng phải là nàng đang phản bội Quân Lăng Thiên? Nhưng mà hắn bắt hoàng thượng nha, nàng sao có thể không cứu.
“Ở dưới chân núi Vân Sơn có một ngôi làng nhỏ, hắn là tộc trưởng ở đó. Có lẽ hoàng thượng bị giam ở đấy.”
“Được!” Long Mạc nhẹ nhàng vuốt cầm, hàng mi nhíu chặt, “Việc này không thể chậm trễ. Chúng ta đêm nay sẽ hành động. Vân nhi, ngươi hãy rời đi cùng ta.” Long Mạc nhìn Y Vân chờ đợi, đôi tay nắm chặt lấy bàn tay mềm mại của Y Vân.
“Ta,” Y Vân mấp máy môi, cảm thấy sự chua xót trong lòng đến cực điểm, “Ta đi rồi, chỉ sợ hắn sẽ hoài nghi.”
Long Mạc khẽ thở dài một cái, nói :”Vân nhi, chờ cứu được phụ hoàng, ta nhất định sẽ mang ngươi trở về, ngươi nghĩ biện pháp ngăn chặn Quân Lăng Thiên, đêm nay đừng để cho hắn trở về thôn. Vân nhi, ta hiện tại không còn thời gian, ngươi hãy nhớ kỹ lời của ta?”
“Đại ca ca, ngươi không được đả thương mọi người, bọn họ đều là dân chúng vô tội. Nếu có người chết đi, cả đời Y Vân sẽ không thể an tĩnh!”
Long Mạc gật gật đầu, đành phi thân lên ngựa, chạy về phương xa.