Vân Thường Tiểu Nha Hoàn

Chương 88-89: Ngươi say ta cũng say - Triền miên

Chương 88 ngươi say ta cũng say

Thảm cỏ xanh như một tấm đệm trải dài trên thảo nguyên, Y Vân một mình đứng bất động trong gió, bạch y tung bay.

Long Mạc biến mất ở nơi rừng cây tiếp giáp với nhau,  như một cơn gió nhẹ, đến vội vàng, đi cũng vội vàng. Cảm giác day dứt tràn ngập trong lòng, Bạch y Đại ca ca của nàng, nàng đã yêu mến Đại ca ca nhiều năm như vậy, lồng ngực của hắn vẫn ấm áp như vậy, làm cho nàng vô cùng bình yên, nhưng nó lại không thể làm nàng tiếp tục rung động, nàng thật sự đã yêu ác ma.

Đã yêu, yêu không chút do dự, yêu không có lý do gì.

Cho dù Quân Lăng Thiên ở bên cạnh Thính Hồ, thì nàng cũng không thể tiếp tục đứng bên Long Mạc, bởi vì lòng của nàng đã mất.

Trên thảo nguyên vẫn là tiếng ồn huyên náo như cũ, xôn xao, ai cũng không chú ý đến Long Mạc vừa đến đã rời đi, hình như chuyện gì cũng chưa từng phát sinh, nhưng mà tâm Y Vân lại không thể bình tĩnh.

Long Mạc, hắn mang đến một bí mật kinh thiên động địa, lại đưa cho nàng một nhiệm vụ gian khổ.

Quân Lăng Thiên thật sự bắt đi hoàng thượng?!

Nàng tin!

Lấy cá tính của hắn, hắn sẽ làm. Chỉ sợ việc bắt đi hoàng thượng chỉ là bước đầu tiên, kế tiếp hắn chỉ việc ngồi đó làm ngư ông đắc lợi, nhìn Long Mạc và Long Phi tranh nhau ngôi vị hoàng đế mà một sống một chết. Sau đó lại bất ngờ hành động, hắn không chỉ muốn phục quốc, có lẽ cái hắn cần chính là cả Nam Long Quốc!

Long Mạc chỉ có cứu hoàng thượng trở về, mới có thể danh chính ngôn thuận buộc Long Phi thoái vị, mới có thể tránh việc huynh đệ tương tàn, mới có thể khiến dân chúng vô tội khỏi chiến tranh.

Nàng chỉ là một nữ tử nhỏ bé, nàng chỉ muốn sống một cuộc sống bình lặng, nàng chỉ muốn có thể cùng người nàng yêu thương nắm tay bên nhau suốt cả cuộc đời. Cho dù là ở thảo nguyên mênh mông, hay là trên đỉnh Thương Sơn quanh năm mây phủ, cho dù là vinh hoa phú quý, hay nghèo túng bần cùng.

Nhưng mà, vận mệnh vì sao luôn đặt nàng giữa những lựa chọn khó khăn.

Nàng không muốn tổn thương Quân Lăng Thiên, nàng lại càng không muốn để dân chúng trong thiên hạ phải chịu khổ.

Nếu nàng có thể tránh, nàng sẽ làm.

Y Vân chìm ngập trong suy nghĩ, chậm rãi đi tới, nàng không có chú ý đến một biển người đang đi ra, cũng không chú ý tới Quân Lăng Thiên đang nắm tay Nhan Thính Hồ rời đi, thậm chí cũng không nghe thấy giọng nói mọi người hưng phấn, Thảo nguyên tường ưng cuối cùng cũng đã kết hôn cùng Thính Hồ công chúa của chúng ta.

Nàng chỉ đắm chìm trong suy nghĩ của mình.

Nhưng dù nàng không chú ý đến người khác, người khác lại toàn tâm toàn ý nhìn nàng.

Quân Lăng Thiên men theo đám đông rời đi, nắm tay Thính Hồ đi tới, tất cả mọi người đều nhìn chăm chú vào bọn họ.

Nhưng, nàng lại không có.

Hắn chỉ liếc mắt đã nhìn thấy, nàng chậm rãi từ bên ngoài đám đông đi tới, ánh sáng chiếu lên bạch ý, loé sáng nhẹ nhàng.

Vẻ mặt nàng hờ hững, ngây ngẩn, dáng vẻ đang rất suy tư, hình như căn bản không chú ý tới bọn họ. Hắn và Thính Hồ làm trò từ nãy đến giờ, đã thu hút vô số ánh mắt những người không quan trọng, nhưng lại không có được một cái nhìn chăm chú của nàng, chẳng lẽ, trong lòng nàng thật sự không có vị trí nào dành cho hắn sao?

Thất vọng, đau lòng, chua xót, phẫn nộ, đủ loại cảm xúc như đan vào nhau, từ trong tim của hắn thẳng một đường tràn ngập trong đáy mắt, ánh mắt của hắn bị loại cảm giác này thiêu đốt như muốn phóng ra lửa.

Thính Hồ nhìn thấy cảm xúc khác thường của hắn, ở bên tai hắn nhỏ giọng hỏi: “Còn muốn diễn nữa không?”

Quân Lăng Thiên không đáp, nét mặt u ám, hắn đi đến bên cạnh một con ngựa, tung người lên ngựa, mang theo Thính Hồ hướng đến thảo nguyên chạy băng băng. Nếu không thể trút hết ra, cả người hắn sẽ điên mất thôi.

Y Vân từ trong trầm tư phục hồi lại tinh thần, nhìn thấy Quân Lăng Thiên và Thính Hồ cùng cưỡi một con ngựa, chạy về nơi xa.

Trái tim lại càng đau xót, hình như có vô số lưỡi dao sắc bén muốn cắt nát trái tim của nàng.

Xem ra nàng không phải giữ chân hắn, hắn vốn là không có ý định trở về, Y Vân đau khổ tự cười chính mình .

Trở lại cung của mẫu thân.

Cả vườn hoa rực rỡ lại càng làm nàng khổ tâm muôn phần.

Đứng bất động ở ven hồ, nhìn thấy một đôi chim uyên ương ở trong hồ nước khi thì vui đùa, khi thì gác đầu vào nhau mà ngủ.

Nàng nhìn đến ngây ngốc, nàng đã mất đi hắn, người có thể cùng nàng bạch đầu giai lão rồi sao?

Ngày dần dần rơi xuống phía tây, mặt trời đỏ tối sầm, ánh sáng ngũ sắc trên bầu trời như đốm lửa cháy sáng, đỏ như muốn thiêu đốt lòng người, đỏ như lòng người tan nát.

Nguyệt Như Thủy đi đến bên người Y Vân, giữ bàn tay lạnh lẽo của Y Vân: “Vân nhi, ngươi đã đứng ở bên ao cả nửa ngày, trở về phòng đi, gió lên rồi.”

Gương mặt Y Vân tái nhợt, đôi mắt trong suốt hiện lên sự đau đớn: “Nương, hắn thật sự từ đại hội luận võ tìm được cô nương thích hợp, chính là tỷ tỷ Thính Hồ, bọn họ từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã, có lẽ sớm đã có tình ý, Vân nhi chẳng qua là đối tượng trêu đùa của hắn khi nhàm chán mà thôi. Vân nhi nên vui mừng, phải không? Cuối cùng đã thoát khỏi hắn, Vân nhi đã chờ mong ngày này từ lâu.”

Khoé môi Y Vân hiện ra nụ cười thê lương, vô lực mà tuyệt mỹ.

Nguyệt Như Thủy than nhẹ một tiếng, Vân nhi của nàng, luôn đem nỗi đau chôn giấu trong lòng, cũng giống như nàng năm đó. Cũng ngang ngược, cũng si ngốc, đây cuối cùng là may mắn hay là bất hạnh đây?

“Vân nhi, đêm nay phụ hoàng ngươi tổ chức yến hội, muốn phong ngươi làm công chúa, ngươi đi thay trang phục, trang điểm lại đi, Vân nhi của chúng ta nhất định là đẹp nhất!”

“Nương, không chỉ có việc phong Vân nhi làm công chúa, mà còn có một chuyện vui khác phải không?” Y Vân bình tĩnh hỏi.

Nguyệt Như Thủy vỗ lên vai Y Vân, đành phải nói, “Đúng vậy, còn muốn thông báo hôn sự của Thính Hồ!” Vân nhi của nàng, sớm muộn gì cũng phải đối mặt. Nguyệt Như Thủy không ngờ sự việc lại trở thành kết cục thế này, nàng vốn nghĩ Quân Lăng Thiên là yêu Vân nhi của nàng.

“Được! Vân nhi đi! Chủ nhân có chuyện mừng, làm nha hoàn không phải nên vui mừng hay sao? Không phải nên đi chúc phúc hay sao?” Y Vân cắn nhẹ môi dưới, nhẹ nhàng cười. Nên đối mặt thì phải đối mặt, có điều, lòng nàng lại đau.

Hàng năm sau khi đại hội luận võ kết thúc, Nhan Hạo đều cùng quần thần tổ chức yến tiệc, phong thưởng cho dũng sĩ giành chiến thắng, năm nay cũng không ngoại lệ.

Trong đại điện mùi thức ăn tràn ngập, mùi rượu phiêu đãng.

Trên bàn, không chỉ có thịt dê vừa mới nướng, còn có loại rượu mạnh của thảo nguyên.

Thính Hồ ngồi ở bên người Quân Lăng Thiên, nàng sớm đã giải thích với phụ hoàng chuyện hôm nay chỉ là diễn trò, nàng và Quân Lăng Thiên chẳng qua chỉ có tình huynh muội. Phụ hoàng vì thế đã nổi giận, nhưng khi biết Quân Lăng Thiên đối với Y Vân là nhất kiến chung tình, người cũng vui mừng.

Quân lăng thiên đã có một chút ngà ngà say.

Từ khi lọt lòng tới nay, hắn chưa bao giờ say, bởi vì tửu lượng của hắn rất lớn.

Hắn cũng chưa bao giờ mượn rượu giải sầu, bởi vì hắn cho rằng chỉ có những kẻ vô năng mới làm như vậy.

Nhưng mà, hôm nay hắn lại uống đến say.

Có lẽ say thì sẽ không đau khổ.

Y Vân cùng mẫu thân và mấy cung nữ vây quanh nhẹ nhàng đi đến.

Hôm nay Y Vân đặc biệt chọn một bộ y phục màu hồng nhạt, làn da trắng nõn vì thế mà hơi hơi hồng hào, làm nàng tăng thêm vài phần mỏng manh quyến rũ. Chân mày nhẹ mỏng, đôi môi đỏ mọng, ánh mắt trong suốt tuyệt trần.

Nàng xinh đẹp, xinh đẹp khiến mọi người như mờ nhạt.

Y Vân không nhìn Quân Lăng Thiên, bởi vì nàng không dám nhìn.

Loại cảm giác tâm như bị xé nát này khiến nàng không thể chịu đựng được nữa.

Yến hội suôn sẻ tiến hành.

Nhan Hạo giới thiệu nữ nhi bị mất tích của mình cho quần thần, Y Vân công chúa, và phong thưởng cho dũng sĩ thắng lợi của ngày hôm nay.

Bỗng nhiên hắn tuyên bố để Thính Hồ và Quân Lăng Thiên kính rượu mọi người, chưa nói lý do, nhưng mọi chuyện đã quá rõ ràng.

Tâm Thính Hồ run lên, phụ hoàng đang làm cái quỷ gì vậy?

Nàng sớm đã giải thích với phụ hoàng nàng và Lăng Thiên hôm nay chẳng qua là thử lòng Y Vân, vì sao còn bảo bọn họ mời rượu? Lăng Thiên sớm đã quên đi chuyện thử lòng, bởi vì hắn phát hiện cho dù có thử thế nào, cũng vô dụng, lúc này hắn cũng đã say vài phần.

Thính Hồ kéo Quân Lăng Thiên bắt đầu mời rượu từng người.

Bước chân Lăng Thiên có chút lảo đảo, mái tóc đen rối tung, bên môi thuỷ chung vẫn là nụ cười trong trẻo, lạnh lùng, ma quái.

Dần nhận lấy vô số lời chúc phúc của mọi người.

Cuối cùng đi tới bên người Y Vân.

Y Vân chậm rãi đứng lên, nhìn Quân Lăng Thiên ngà ngà say, trong đôi mắt sâu xa của hắn là một mảnh sương mù.

Hắn say, người ta nói rằng rượu vào sẽ biết lòng người say. Chẳng lẽ, hắn vì vui mừng mà say?

Đêm nay, nàng cũng muốn say một lần! Thử xem có phải tâm tình say rượu thì sẽ không còn thấy đau.

Y Vân nâng lên ly rượu, nhẹ nhàng cười nói: “Hẳn là ta nên mời các người! Ta trước kính chủ nhân, chúc mừng ngươi và tỷ tỷ của ta. Là nha hoàn của ngươi, ta thực vì ngươi mà vui mừng, ngươi cần phải đối xử thật tốt với tỷ tỷ của ta nha.”

Y Vân nói xong, hơi ngửa đầu, một ly rượu cuối cùng cũng vào bụng, nàng chưa từng uống qua rượu, nên uống rượu cũng như uống nước, không biết rượu là có tác dụng chậm, ở trong bụng của nàng từ từ thiêu đốt.

“Ta tiếp tục kính tỷ tỷ của ta một ly, ta cũng không biết rõ tỷ tỷ, nhưng tỷ tỷ ta thật rất thích ngươi, chúc mừng ngươi, chúc hai người đầu bạc răng long.”

Y Vân chậm rãi nói xong, thanh âm ôn nhu mà nhẹ nhàng, nàng lại nâng lên một ly rượu, hơi ngưỡng cổ, một giọt lệ không tiếng động rơi vào trong chén, hoà cùng với rượu, rót vào trong lòng.

Y Vân say, hai gò má như được lửa thiêu đốt, đầu cũng ngầy ngật, tiếng người trong đại điện bỗng nhiên rời xa, bóng người cũng bắt đầu mơ hồ. Nàng ngây ngốc nở nụ cười, hai gò má giống như được thoa phấn, hồng đến say lòng người, nhìn qua thật thanh lệ vừa lại đáng yêu.

Y Vân say, Quân Lăng Thiên lại tỉnh rượu, nhìn thấy nước mắt Y Vân rơi xuống liền thức tỉnh.

Đáy lòng vui mừng khôn xiết.

Hắn tin Y Vân say rượu là vì hắn, hắn tin Y Vân rơi lệ là vì hắn.

Hắn nhìn Thính Hồ gật đầu, cuối xuống ôm lấy Y Vân rời khỏi điện.

Sau khi tàn cuộc sẽ có người giải thích, hiện tại hắn cái gì cũng bất chấp.

“Ngươi là ai? Ngươi đang làm cái gì?” Bàn tay nhỏ bé của Y Vân đánh lên bả vai của Quân Lăng Thiên.

Nhan hạo cùng Nguyệt Như Thủy nhìn nhau cười, nếu không phải nghe Thính Hồ giải thích, lại nghe Nguyệt Như Thủy cho hắn biết tâm ý của Y Vân, Nhan Hạo còn không biết hai đứa con này của mình yêu thương lẫn nhau đâu. Y Vân giao vào trong tay Quân Lăng THiên, bọn họ rất yên tâm. *O^iiiiiiiiiiiiiii*

---------------------
Chương 89: Triền miên

Ngoài đại điện.

Mặt trời đỏ chìm sâu, cảnh chiều hôm mênh mông, gió lạnh nhẹ nhàng hiu hiu.

Mà thân mình Y Vân lại nóng đến khó chịu, trong lòng hình như đang bị ngọn lửa đun nóng.

Nhanh như vậy đã say sao? Là bởi vì rượu hay là bởi vì sự đau khổ trong lòng nàng, cho nên mới say nhanh như vậy.

Thần trí có chút mê loạn, nhưng nàng vẫn có cảm giác nàng được bế lên, là một vòng tay ấm áp rắn chắc. Là ai? Nàng dùng sức giãy giụa, lấy tay đấm lên vai người nọ, vòng tay ôm ấp kia bỗng nhiên dịu dàng hơn, có một sợi tơ sâu nặng, nhu tình vây lấy nàng.

“Ngươi……. Là ai? Ôm ta….. làm cái gì? Ngươi…….. thả ta xuống.” Giọng nói Y Vân như hoa lan, thanh âm kia bởi vì thấm hương rượu mà càng êm ái say người.

Quân Lăng Thiên ôm Y Vân thẳng một đường đến phòng của hắn, dịu dàng đặt nàng lên giường, cúi người xuống, thâm tình nhìn vào đôi mắt như sương mù của nàng, nói: “Ngươi nhìn xem ta là ai?”

Y Vân mở đôi mắt say rượu lim dim, nhẹ cười yếu ớt, khuôn mặt ửng đỏ, vành môi kiều diễm, làm cho người khác không nhịn được muốn vuốt ve.

Y Vân say rượu thật xinh đẹp, sự thanh lệ cùng mê hoặc hoà vào nhau, hai loại khí chất đối nghịch này kết hợp một cách hoàn mỹ trên gương mặt của nàng, xinh đẹp đến loá mắt.

Nàng bỗng nhiên phát ra tiếng cười ha ha ngây ngô, rượu, khiến nàng trở nên khờ dại, trở nên ấm áp, cũng trở nên ngây thơ.

“Ngươi nhìn rất tốt nha, dáng vẻ của ngươi thật giống hắn!” Nàng nhẹ nhàng nói.

Đầu ngón tay của nàng xoa lên vầng trán Quân Lăng Thiên, trượt xuống đuôi mày, lướt qua đôi mắt đen tuyền, chạm vào vành môi, cuối cùng dừng trên vai của hắn.

“Ngươi sao lại có dáng vẻ giống với hắn như vậy, giống hắn đến rạng rỡ, ta nhìn sẽ tan nát cõi lòng.” Y Vân nắm lấy lồng ngực của mình ngây ngốc nói.

Vành môi của nàng vẫn là nụ cười yếu ớt, dáng vẻ nàng say rượu ngây dại, khiến trái tim Quân Lăng Thiên đột nhiên co thắt.

Phải sự đau xót như thế nào mới khiến một nữ tử tình nguyện uống rượu, phải sự giày vò như thế nào mới khiến nàng tự nguyện say rượu đến mất đi tri giác thế này. Hắn biết, bởi vì hắn cũng vừa từ trong say mà tỉnh lại.

Cho nên hắn đau lòng.

“Ngươi nói ta giống ai?” Thanh âm của Quân Lăng Thiên nhẹ nhàng, mê hoặc hỏi.

“Giống hắn! Giống tên ác ma kia, nhưng mà ngươi không phải hắn, không thể nào là hắn. Hắn muốn cưới Thính Hồ công chúa, hắn sẽ không đến đây. Có điều, ta không cần hắn đến đây, ta không cần! Hắn muốn cưới ai thì cưới, ta sẽ không để ý!”

Y Vân khe khẽ nói, nàng cảm giác mình như đang trôi lơ lửng giữa một đám mây, trước mặt có một lồng ngực dịu dàng, nàng khẽ chạm gương mặt lại gần.

“Nhân bất tại, y chính lương, phụ giai kỳ.

Hương tẫn lạc, chẩm vi hàn.

Nguyệt phân minh, hoa đạm bạc, nhạ tương tư.” *Người rời đi, y phục vắng lạnh, ngày cưới hiu quạnh. Tàn hoa rơi, gối lạnh lùng. Trăng sáng rõ, hoa mong manh, rơi vào tương tư*

Y Vân tựa vào trước ngực Lăng Thiên, nhẹ nhàng ngân nga, thanh âm ôn nhu, giọng điệu uyển chuyển, còn mang một tia thương cảm.

Quân Lăng Thiên đứng bất động ở thành giường, nhẹ tay khẽ vuốt lên mái tóc Y Vân, nghe thấy cũng trở nên ngây ngốc.

“Nhưng mà ta thật sự khó chịu nha, hắn đã nói muốn tấm lòng của ta, hắn không biết nó sớm đã không còn sao, đã rơi vào tay giặc, đã bị hắn cướp lấy. Cuối cùng vẫn không tìm được trở lại. Vĩnh viễn không thể tìm thấy.” Y Vân thì thào nói nhỏ, ôm lấy thắt lưng Quân Lăng Thiên, đặt đầu chôn sâu trong lồng ngực của hắn.

Có một tia vui mừng khôn tả từ lòng bàn chân Quân Lăng Thiên chạy ngược lên, thẳng đến đỉnh đầu, lan toả khắp toàn thân, cả người hắn tựa như bị sâu độc bám vào, đứng bất động tại chỗ.

Thời gian hình như dừng lại ở một khắc này, đầu Quân Lăng Thiên trống rỗng, hắn không thể suy nghĩ, cũng không thể nhúc nhích, trong mắt chỉ có dáng vẻ Y Vân ngây thơ, trong tai chỉ có giọng nói nhỏ nhẹ của Y Vân, trong lòng chỉ có Y Vân, ngoài ra những thứ khác dường như đều bị che khuất.

Hắn gắt gao ôm lấy Y Vân, cả người run rẩy, như lá cây trong gió.

“Vân nhi, ngươi nói cái gì?” Thật lâu sau, hắn cúi người, dịu dàng nâng lên gương mặt Y Vân, hỏi.

Nhưng mà Y Vân đã nhắm lại đôi mắt, ngủ say sưa, hắn nhịn không được hôn nhẹ lên gương mặt ửng đỏ của nàng.

“Lăng Thiên! Lăng Thiên….” Trong giấc mộng nàng thì thào gọi tên.

Lưng Quân Lăng Thiên cứng đờ.

Y Vân chưa bao giờ gọi tên của hắn, nàng nếu không oán hận kêu hắn ác ma, thì cũng lạnh lùng gọi chủ nhân.

Nghe thấy nàng dịu dàng gọi tên hắn, nhìn vẻ mặt khi ngủ đến say lòng người của nàng, Quân Lăng Thiên cảm giác đáy lòng tràn đầy tình cảm của hắn đã bị Y Vân vạch ra, chậm rãi rót thành một đại dương nhu tình, bao phủ lấy hắn.

“Vân nhi, là ta, là ta!” Quân Lăng Thiên vỗ nhè nhẹ lên lưng Y Vân.

Nhìn nàng ngủ say, nghe hơi thở mỏng manh của nàng, trái tim Quân Lăng Thiên như được lấp đầy bởi hạnh phúc.

Hắn đem nàng nhẹ nhàng đặt ở trên giường, căn dặn thị vệ chuẩn bị xe ngựa.

Hắn muốn mang nàng đi, khi không biết tấm lòng của nàng thì hắn sẽ đem nàng giam ở bên cạnh mình, hiện giờ đã rõ ràng tâm ý của nàng, hắn càng không thể buông tay.

Mặc kệ nàng là công chúa hay là nha hoàn, hắn muốn nàng làm nữ nhân của hắn, để cho hắn có thể che chở nàng trong vòng tay, để cho hắn yêu thương nàng cả đời.

Màn đêm lặng lẽ buông xuống, một chiếc xe ngựa được mấy tuấn mã bảo hộ, hướng thảo nguyên chạy đến.

Tối nay, không có ánh trăng cũng không có ánh sao.

Khung cảnh thảo nguyên đen kịt, không có gió, không khí bức rức. Bầu trời mây đen có chút dày đặc, tối nay nhất định có mưa.

Nhưng mà, tâm tư Quân Lăng Thiên lại nhẹ nhàng như muốn bay theo gió.

Hết thảy mọi thù nhà nợ nước cũng như mây mù ở trong đầu hắn dần bay đi, lúc này tâm tình hắn rất là vui mừng, căn bản không có chú ý tới bầu trời bắt đầu u ám.

“Chúa thượng, sợ sẽ có mưa, chúng ta không bằng tìm một chỗ tránh đi.” Thị vệ đánh xe ngẩng đầu nhìn bầu trời đen ngòm nói.

“Đến nơi nào?” Quân Lăng Thiên hỏi.

“Nhanh đến Long Kỳ Sơn, chúng ta tránh trong sơn động một chút đi.”

Quân Lăng Thiên gật đầu đồng ý.

Mọi người vừa vào trong động, trên bầu trời liền có ánh chớp xẹt qua, tầng mây thật dày bị ánh chớp giật tạo một lỗ hổng, ầm ầm tiếng sấm truyền tới, cơn mưa nặng hạt liền từ không trung rơi xuống.

Y Vân vẫn ở trong ngực Lăng Thiên ngủ rất ngon.

Quân Lăng Thiên đem thị vệ của hắn đuổi tới một sơn động khác, miễn cho đánh thức bảo bối trong lòng.

Khi Y Vân tỉnh lại, đầu óc choáng váng, trong nháy mắt không biết nàng đang ở chỗ nàng.

Dưới thân, là một chiếc nệm thật dày, trên người, đang đắp một chiếc chăn mỏng, nhìn khắp bốn phía, phát hiện nàng đang nằm trong một chiếc lều nhỏ.

Nàng nhớ là nàng đã ở trong yến tiệc, Quân Lăng Thiên và Thính Hồ mời rượu nàng, bọn họ hình như sắp thành thân, nếu không phụ hoàng sao lại để bọn họ cùng nhau kính rượu?

Nàng hình như đã uống rượu, luôn cười ngây ngô.

Các loại ký ức lung tung hiện ra, hình như còn nhớ rõ một vòng tay ấm áp, có một nam tử thì thào khe khẽ ở bên tai nàng.

Mà hiện tại, đây là nơi nào?

Y Vân nhìn thấy bên ngoài lều, có một đống lửa trại, lều này đúng là được dựng bên trong hang động, bên ngoài sơn động là tiếng mưa rơi ào ào.

Sơn động?! Nàng sao lại ở trong sơn động thế này.

Y Vân nhớ lại nàng và Quân Lăng Thiên lần đầu gặp nhau cũng là trong sơn động. Khi đó, hắn lạnh như băng đến đáng sợ, nàng lúc nào cũng đều lo lắng hắn sẽ bóp chết nàng. Mà hiện tại, trong lòng Y Vân là cảm giác chua xót vô cùng.

“Tỉnh?” Thanh âm thâm trầm mà thu hút như nam châm bỗng nhiên vang lên.

Y Vân run sợ, nhìn thấy Quân Lăng Thiên từ cửa động chậm rãi đi tới.

Ánh lửa, bóng dáng hắn thon dài đang bước từng bước về phía nàng.

Gương mặt hắn anh tuấn, dưới ánh sáng ngọn lửa lại càng toả ra sự thần bí, thu hút.

Trong ánh mắt của hắn hình như đang ẩn giấu rất nhiều cảm xúc, có thâm tình, có kích động, có mừng rỡ, có thương tiếc, những loại cảm xúc này hoà vào nhau, làm cho đôi mắt của hắn thoạt nhìn sáng rõ như vậy, bức người như vậy, Y Vân thật không dám nhìn.

Tâm tình hắn nhìn qua có vẻ không tệ, là bởi vì được tình cảm vun đấp, hay là bởi vì sắp kết hôn với Thính Hồ.

Đáy lòng Y vân thoáng mất mát.

“Chúng ta…. Đây là nơi nào?” Y Vân tránh nhìn vào mắt của hắn, nhẹ nhàng hỏi.

“Đây là sơn động ở Long Kỳ Sơn, chúng ta vốn phải về thôn, gặp phải mưa to.” Quân Lăng Thiên nhìn chằm chằm vào ánh lửa, nhìn dáng vẻ xinh đẹp của Y Vân nói.

Trong mắt của nàng, tràn đầy nghi hoặc, xem ra đã không nhớ rõ những gì đã nói trong lúc say rượu. Quân Lăng Thiên anh tuấn cười, hắn sẽ làm nàng nhớ.

“Quay về thôn?” Y Vân nhớ lại Long Mạc đêm nay sẽ hành động, may là trời mưa, nếu không chẳng phải cứu không được hoàng thượng.

“Đúng nha! Trước lúc thành thân ngươi vẫn còn là nha hoàn của ta.” Quân Lăng Thiên nhìn dáng vẻ Y Vân thất thần nói.

Thành thân! Tâm Y vân co rút mạnh mẽ, nàng thiếu chút nữa đã quên hắn sắp thành thân.

Mái tóc Y Vân như suối nhẹ nhàng xoã xuống, che đi gương mặt của nàng, ánh mắt hạ xuống, nói: “Các ngươi……khi nào thì thành thân?”

Trong mắt Quân Lăng Thiên hiện lên sự đau lòng, cái tiểu nha đầu này, định chịu đựng đến chừng nào đây.

“Ba ngày sau! Tối nay trở về liền chuẩn bị việc đón dâu, ngươi có lẽ không biết phong tục cưới ở trên thảo nguyên, rất là náo nhiệt, toàn bộ mọi người trong thôn sẽ tham gia, ta sẽ chuẩn bị một trăm đoàn ngựa thồ, rước nàng về.” Quân Lăng Thiên ngồi ở bên người Y Vân, dịu dàng nói.

Khuôn mặt Y Vân từ từ mất đi huyết sắc, đau xót che phủ đôi mắt, nàng tựa đầu vào góc tường tối tăm, cảm thấy lệ đã muốn rơi ra khỏi khoé mắt.

Bỗng nhiên sau lưng có một đôi tay ôn nhu ôm lấy vòng eo của nàng, Y Vân cứng đờ cả người.

Nàng xoay người, nén dòng lệ, kêu lên: “Tên ác ma ngươi! Ngươi cút đi, ngươi sắp lấy tỷ tỷ ta, còn muốn chạm vào ta sao, cút đi!”

Môi của nàng bỗng nhiên bị lấp lại.

Hắn hôn nàng, cuồng nhiệt, mà thâm tình.

Y Vân dùng sức muốn đẩy hắn ra, nhưng mà, lại có một chút nuối tiếc.

Nước mắt nàng chảy xuống, đều được Quân Lăng Thiên nhất nhất hôn lấy, ngay cả lệ ở trong lòng của nàng, cũng được nụ hôn của hắn lau đi.

Nàng cảm thấy có một loại cảm giác giống như say rượu nhè nhẹ dâng lên, nàng kìm lòng không được mà hôn lại hắn, nàng chỉ mong mình có thể vĩnh viễn trầm luân vào khoảnh khắc này. Thật lâu sau, Quân Lăng Thiên cuối cùng cũng rời khỏi môi của nàng.

Nàng nhìn vào đôi mắt nhu tình mà thâm thuý như mặt biển mênh mông của Quân Lăng Thiên, Y Vân cảm thấy gương mặt như đang đỏ bừng lên.

Trong đầu hiện lên mớ kí ức lộn xộn khi nàng say rượu, khi đó có một vòng tay ấm áp ôm lấy nàng, là hắn.

Hắn không phải sắp cùng Thính Hồ thành thân sao? Chẳng lẽ?

Hắn bao bọc lấy nàng, dùng tay nâng mặt nàng lên, nhẹ nhàng nói: “Vân nhi, không có hôn lễ với Thính Hồ, không có gì cả, chỉ có ta và nàng.”

Y Vân chỉ cảm thấy trong đầu nàng trống rỗng.

Nàng lúc say rượu đã nói gì đó sao? Nhất định là đã nói cái gì đó, nhưng mà, Y Vân một chút cũng không nhớ.

“Ta yêu nàng, nói cho ta biết, nàng thì sao!” Quân Lăng Thiên ôm lấy Y Vân, đôi mắt chăm chú nhìn vào nàng, dịu dàng nói.

Ta yêu nàng!

Tâm tư Y vân mãnh liệt nảy lên, thiếu chút nữa là nhảy ra khỏi lồng ngực.

Hắn yêu nàng! Hắn và Thính Hồ không có chuyện gì, thì ra là thử nàng.

“Ác ma này, chàng biết rõ là ta yêu chàng, vậy mà còn trêu đùa ta!” Y Vân bỗng nhiên hô lên.

Vừa nói xong, mới phát hiện nàng vừa nói ra tấm lòng của nàng.

Trong bóng tối, thừa lúc ánh lửa có phần yếu đi, nàng đã nói ra.

Quân lăng Thiên mặc dù đã biết tâm ý của Y Vân, không ngờ khi thật sự nghe nàng nói thì sự vui mừng trong lòng vẫn mãnh liệt như vậy, gần như cả đời này hắn đã chờ đợi một câu của nàng, ta yêu chàng.

Hắn ôm chặt lấy nàng.

Đầu của hắn vùi trong mái tóc nàng, đầu của nàng lại chôn sâu trong lồng ngực của hắn, nghe thấy tiếng nhịp đập của nhau.

Đáy lòng bọn họ như đang nhảy múa, giờ khắc này lại ngọt ngào như thế, say lòng người như thế.

Nhưng mà với Y Vân đây vừa là ngọt ngào vừa là ưu thương, bởi vì nàng nhớ đến kế hoạch của Long Mạc, trong lòng đau xót, bởi vì nàng không biết, ngày mai, hắn có còn tin tưởng mà yêu thương nàng nữa không.

Ngoài động, tiếng mưa rơi vẫn còn tí tách.

Y Vân chìm sâu trong lòng của hắn.

Nàng thật không biết, qua tối nay, hắn sẽ có hiểu lầm thế nào với nàng, hắn còn tin tưởng để yêu nàng sao?

Vì cái gì mà vận mệnh lại tàn nhẫn với nàng như vậy?

Lúc này đây, nàng cái gì cũng không muốn, nàng chỉ muốn có hắn.

Y Vân ngẩng đầu, thản nhiên cười, nụ cười dưới ánh lửa thuần khiết như vậy, sáng lạng như vậy, mị người như vậy.

Nàng chủ động hôn lên môi của hắn.

Thân mình Lăng Thiên run lên, hắn nâng…lên gương mặt của nàng, hôn xuống, từ vầng trán, đến ánh mắt, đến đôi môi, trượt đến trên người của nàng.

Ngoài động, hạt mưa vẫn đồm độp rớt xuống, giống như nụ hôn của Lăng Thiên lưu luyến trên người Y Vân.

Bàn tay Y Vân vụng về hướng đến y phục của Lăng Thiên.

Nàng muốn dùng phương thức đặc biệt này để nói cho hắn biết, nàng yêu hắn sâu đậm đến mức nào. Nàng muốn người của nàng, lòng của nàng toàn bộ đều trao cho hắn.

Động tác Quân Lăng Thiên ngưng lại, tiểu nữ nhân này có biết bản thân đang làm cái gì không?

Nhưng sau đó đã hiểu rõ suy nghĩ của nàng, hắn nhẹ nhàng hỏi: “Có thể chứ?”

Y Vân thẹn thùng gật đầu.

Hết thảy mọi thứ trong trời đất này gần như biến mất, trên thế gian này, chỉ có hai người bọn họ.

Bọn họ cuối cùng cũng đã có thể ở bên nhau, bất kể là về thể xác, hay là trong lòng, giờ khắc này là vĩnh hằng.

Trong đêm mưa đặc biệt này, lửa trại kia, tiếng mưa rơi kia, ở trong lòng bọn họ thật là đẹp.

back top