Võ đạo đan tôn

Chương 158: Nửa năm ước hẹn (1)

Chương 158: Nửa năm ước hẹn. (1)

Ở trước mặt Mạc Ly, Bạch Ngọc Kinh bọn hắn có thể hung hăng càn quấy, nhưng ở trước mặt Mã Thần lại không thể

Hai người Mã Thần và La Nguyên đi tới trong đại sảnh, nhìn xem đại sảnh lộn xộn, thần sắc lạnh như băng.

- Ở đây đến tột cùng xảy ra chuyện gì?

La Nguyên quát lạnh với Mạc Ly.

Mạc Ly đầu đầy mồ hôi, nhìn qua Lâm Tiêu và Bạch Ngọc Kinh cách đó không xa oán hận giải thích nói:

- Hai vị trưởng lão, Lâm Tiêu này trước kia công nhiên nhục mạ đệ tử Ổ Hạo, ngôn từ ác liệt, hành vi hung hăng càn quấy, tại hạ nhất thời tức giận, cho đến định bắt lấy hắn giao cho Đan Các xử lý, lại không nghĩ rằng bọn người Bạch Ngọc Kinh vì bảo hộ đệ tử Võ Điện của mình lại xuất thủ trong Đan Các, cho nên thuộc hạ mới sai người bắt lấy tất cả bọn chúng, làm tiếp xử lý!

Mạc Ly nói xong, trong ánh mắt nhìn qua Lâm Tiêu và Bạch Ngọc Kinh tràn đầy âm lãnh.

- Ah? ! Có chuyện này!




Mã Thần lạnh lùng lên tiếng, quay đầu nhìn về phía đám người Lâm Tiêu.

- Lâm Tiêu, Bạch Ngọc Kinh bọn hắn gặp nguy hiểm.

Rất nhiều võ giả, luyện dược sư ở đây trong nội tâm đều không khỏi đổ mồ hôi lạnh thay Lâm Tiêu, Bạch Ngọc Kinh bọn hắn, dùng thân phận bọn người Mã Thần trưởng lão, nếu như ray tay với Lâm Tiêu bọn hắn thì bọn hắn căn bản không thể nào phản kháng được.

Nhưng ngay khi trong lòng mọi người khẩn trương, lo lắng thì đã thấy ánh mắt hai người Mã Thần và La Nguyên cùng rơi vào trên người Lâm Tiêu cách đó không.

- Lâm Tiêu, chúng ta lại gặp mặt.

Mã Thần và La Nguyên nhìn qua Lâm Tiêu, hơi cười ra tiếng.

Mã Thần và Lâm Tiêu từng gặp mặt một lần, mà La Nguyên và Lâm Tiêu càng quen biết, lúc trước khi Lâm Tiêu chấm dứt chuẩn võ giả thực chiến khảo hạch, tấn cấp nhất chuyển, đúng là La Nguyên này tới Lâm gia mời Lâm Tiêu gia nhập Đan Các võ giả bộ.

Nghe được lời của hai người Mã Thần và La Nguyên, mọi người ở đây đều khẽ giật mình, nhao nhao phóng ánh mắt đến trên người Lâm Tiêu, hiển nhiên không ngờ rằng hai người Mã Thần và La Nguyên trưởng lão rõ ràng đều biết Lâm Tiêu.

- Bái kiến hai vị trưởng lão.

Lâm Tiêu có chút hành lễ, thần sắc không kiêu ngạo không siểm nịnh.

- Lời Mạc Ly nói đều là thật sao?

Mã Thần trưởng lão đạm mạc nói.

- Hai vị trưởng lão, tại hạ lần này đến đây là muốn vì xá muội đòi lại một cái công đạo. Đan Các đệ tử Ổ Hạo ở Giao Dịch Đại Điện cường mua đồ không thành, liền ở bên ngoài Giao Dịch Đại Điện ra tay đánh lén tại hạ, bởi vì thành vệ quân kịp thời đuổi tới, nên cuối cùng không thể thực hiện được, chuyện này hai vị trưởng lão có thể đi thành vệ sở lấy chứng nhận, không nghĩ tới Ổ Hạo này cướp đoạt không thành, liền xả tức giận xuống người xá muội. Xá muội chính là luyện dược học đồ của Đan Các, bình thường nơm nớp lo sợ, không hề sai lầm, Ổ Hạo vì tư dục bản thân, trả thù tại hạ, liền bảo người trục xuất xá muội khỏi Đan Các, người bất nhân bất nghĩa như thế, quả thực khiến nhân thần cộng phẫn, nếu Đan Các không xử trí, chẳng những nguy hại danh dự Đan Các, càng là tai họa rất lớn đối với Tân Vệ Thành ta.

Lâm Tiêu lời nói rõ ràng, vang vọng đại sảnh, không chút nào sợ hãi thân phận hai người Mã Thần và La Nguyên.

- Có chuyện này?

Mã Thần nhướng mày, nói với Mạc Ly ở bên:


- Bảo Ổ Hạo tới gặp ta.

- Vâng.

Mạc Ly cung kính lên tiếng, lúc này quay người đi vào trong Đan Các.

Cách đó không xa, Lý chấp sự cái trán lập tức toát ra mồ hôi lạnh, trong lòng vô cùng bối rối, hắn vốn là muốn làm việc cho Ổ Hạo, nhưng nếu bị tra ra, chức chấp sự của hắn coi như cũng xong rồi.

Một lát sau, Ổ Hạo dưới sự dẫn dắt của Mạc Ly đi tới.

- Bái kiến hai vị trưởng lão.

Ổ Hạo cung kính lên tiếng với Mã Thần, La Nguyên, đồng thời có chút liếc qua Lâm Tiêu trong đại sảnh, đôi mắt một mảnh âm lãnh.

- Ổ Hạo, lời Lâm Tiêu nói có thật không?

- Hai vị trưởng lão, Lâm Tiêu này thuần túy chỉ là một bên nói bậy nói bạ, vu hãm tại hạ.

Ổ Hạo lạnh lùng cười cười:

- Chuyện Giao Dịch Đại Điện, hoàn toàn là xung đột giữa Nguyên Võ Thánh Địa Mã Binh bọn hắn với Lâm Tiêu, đệ tử chỉ là vừa hay gặp phải thôi, về phần vì tư dục bản thân trục xuất muội muội Lâm Tiêu lại càng là dối trá, chuyện luyện dược học đồ này phải chăng hợp cách, bị trục xuất hay không, hoàn toàn là chuyện giữa luyện dược học đồ và chấp sự Đan Các, tại hạ chỉ là một đệ tử bình thường, Lâm Nhu kia không phải là đệ tử học đồ, đệ tử sao lại có quyền trục xuất nàng được, quả thực buồn cười.

Ổ Hạo nhìn qua Lâm Tiêu âm lãnh nói:

- Hai vị trưởng lão, ta thấy Lâm Tiêu này sinh sự ở Đan Các, hung hăng càn quấy làm càn, càng vu oan đệ tử Đan Các ta, Đan Các chúng ta không bắt lấy hắn khảo vấn, để Võ Điện đến lĩnh người thì mặt mũi Đan Các chúng ta để đâu đây? ! Kính xin hai vị trưởng lão minh giám.

Nói xong, Ổ Hạo liền lui sang một bên, trong ánh mắt nhìn về phía Lâm Tiêu chợt lóe lên vẻ đắc ý.

- Lâm Tiêu, ngươi cũng đã nghe được, chuyện này không có quan hệ với Ổ Hạo, có thể là giữa các ngươi có hiểu lầm, đã như vậy, ta cũng không truy cứu trách nhiệm của ngươi ở Đan Các, ngươi về đi.

Mã Thần trưởng lão bình thản nói.




Kỳ thật hắn cũng rõ, chuyện này tuyệt đối không đơn giản như lời Ổ Hạo nói, tính cách của Ổ Hạo, Đan Các trưởng lão như hắn tự nhiên cũng có nghe thấy, bất quá Ổ Hạo thân là Đan Các trẻ tuổi thủ tịch đệ tử, ở trước công chúng, trước mắt bao người, hắn tự nhiên không thể vì một Lâm Tiêu mà tra ra rõ ràng, rồi sau đó trừng phạt đệ tử của mình được.

- Lâm Tiêu, cút ra ngoài đi, lần này là Mã Thần trưởng lão một mảnh hảo tâm, không muốn giận chó đánh mèo với ngươi, nếu còn lần sau, hừ, nhất định nghiêm trị không tha.

Ổ Hạo lạnh lùng cười cười, cao giọng quát lên với Lâm Tiêu.

- Ha ha, nhanh đi về đi, nơi này là Đan Các, không phải chỗ đệ tử Võ Điện các ngươi hung hăng càn quấy.

- Cút về đi, về sau xem kĩ là nơi nào rồi hẳn đến giương oai, lần này là Mã Thần trưởng lão hảo tâm, nếu là ta, sớm đã bắt lấy ngươi rồi.

Đệ tử còn lại cũng hét to nói.

Nghe được tiếng kêu gào của rất nhiều đệ tử, Mã Thần trưởng lão nhíu mày, nhưng lại không nói gì, hắn là Đan Các trưởng lão, tự nhiên mọi sự lấy thanh danh và địa vị Đan Các làm trọng.

- Lâm Tiêu, chúng ta trở về đi.

Bạch Ngọc Kinh nhìn xem tình huống này nói khẽ với Lâm Tiêu.

- Nhị ca!

Lâm Nhu cũng nhẹ nhàng lên tiếng.

Tất cả õ giả và các luyện dược sư thuộc các thế lực lớn ở đây đều thương cảm nhìn qua Lâm Tiêu, vào lúc này, chật vật rời đi tựa hồ là lựa chọn duy nhất của Lâm Tiêu, cái này không thể trách những người khác, muốn trách thì phải trách nơi này là Đan Các, Ổ Hạo là thủ tịch đệ tử Đan Các. Đừng nói Ổ Hạo chỉ đuổi một luyện dược học đồ, coi như là giết người, Đan Các cũng phải vì hắn nói chuyện, chùi đít!

- Ha ha, ha ha ha!

Đột nhiên, Lâm Tiêu điên cuồng cười ha hả trong đại sảnh, đôi mắt nhìn xem Ổ Hạo một mảnh lạnh như băng:

back top