Cô mím môi, nghĩ đến lúc nãy anh hôn cô mà tim vẫn còn đập thình thịch, lần này anh hôn cô khác với lần trước rất nhiều, lần đó anh hôn cô rất thô bạo, cô biết hôm đó anh hôn cô chỉ đơn thuần là muốn phát tiết mà thôi, không hề nghĩ đến cảm nhận của cô, nhưng trong nụ hôn lúc nãy cô cảm nhận được anh rất dịu dàng và còn có thương yêu trong đó.
Cô nép vào lòng anh, hít một hơi thật sâu nói: “Em biết rõ, cho dù em có nói thế nào đi chăng nữa thì anh vẫn cứ liều mạng như vậy thôi, nếu không thì chẳng phải là Nhung Hâm Lỗi mà em biết.”
Anh nghe xong liền mỉm cười, không nói gì, màn đêm cũng bắt đầu buông xuống, hai ngươi nắm tay nhau đi dạo vài vòng trong sân huấn luyên rồi dắt nhau ra cổng, bây giờ anh chưa muốn cho cô trở về, từ khi họ chính thức bên nhau thì thời gian anh bên cạnh cô là rất ít, bây giờ anh mới nhận ra mình luôn quý trọng mỗi phút giây khi ở bên cô, đi được một lát anh liến dừng lại, nhìn cô muốn nói rồi lại thôi: “Anh không thể lấy xe đưa em về được nên em đi về cẩn thận một chút. Về đến nơi nhớ gọi cho anh.”
Cô cúi đầu nhìn mặt đất một lúc rồi mới ngẩng đầu nhìn anh: “Dạ.”, bỏ tay vào túi áo rồi xoay người rời đi, mới đi được vài bước nhưng cảm thấy anh vẫn đứng yên nhìn cô rời đi, cô liền dừng lại ngây người mấy giây, sau đó xoay đầu nhìn anh cười, bỗng cảm nhiên cảm thấy lưu luyến nên chạy nhanh lại ôm chặt anh.
“Sao vậy em?” nhìn hành động của cô thật giống một đứa trẻ con anh cảm thấy hơi buồn cười, vỗ vào vai cô nhẹ nhàng hỏi.
“Em không muốn xa anh chứ sao nữa.” Cô vùi đầu vào trong lòng anh, lưu luyến trả lời. Anh khẽ cười buông cô ra, ánh mắt dịu dáng nhìn thẳng vào mắt cô, những đường cong cứng nhắc trên mặt anh cũng mềm mại đi không ít.
“Anh biết mà, em nhanh về nhà đi, về muộn là bi mắng đó.” Anh đưa tay vuốt nhẹ tóc cô, giọng nói rất cưng chiều.
Cô về đến nhà, thay giầy xong, lấy túi xách cất vào phòng ngủ liền lấy điện thoại nhắn tin cho anh: “Hâm Lỗi, em về đến nhà rồi.”
“Ừ.” Hình như nhắn tin anh rất tiết kiệm chữ thì phải.
Ngồi chờ tin nhắn anh, ánh mắt cô trở nên rất buồn bã khi nhận được tin nhắn trả lời chỉ có một chữ của anh, ôm chặt điện thoại vào trong ngực cười khổ, chốc lại lại khôi phục nét mặt.
Ra phòng khách thấy Trần Hoan đang ở trên sân thượng tưới hoa, cô bước đến liếc mắt nhìn chậu Huệ Lan, châm chọc nói: “Sao bình thường thấy thím chăm sóc mà bây giờ lại là em, chăm sóc hoa thú vị lắm sao?”
“Em cũng hết cánh rồi, ba đã liên tục dặn là phải chăm sóc nó cho tốt mà, với lại em cũng đang rãnh rỗi không có việc gì làm.” Trần Hoan nhìn chậu Huệ Lan trước mặt tưới nước lên, rồi xới đất dưới chậu, tưới thêm một lần nước mới đưa dụng cụ vào phòng bếp. Trần Cẩn nhìn theo thở dài, chú cô lớn tuổi rồi mới bắt đầu yêu thích trồng hoa.
Bữa tối, khi hai chị em đang ăn cơm thì Trần Hồng Phong về nhưng vẻ mặt của ông rất lạ, thấy Trần Hoan đang múc canh, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Trần Hoan một lúc rồi mới nói: “Lúc nào rãnh đưa con rể tương lại về nhà cho ba xem mặt, muốn lấy được con gái của Trần Hồng Phong này thì xem có vượt qua kiểm tra của ông già này hay không đã.”
Trần Hoan liền ngừng tay lại, tròn măt nhìn ông không tin hỏi lại: “Ba, ba đồng ý cho bọn con bên nhau rồi.” nghe giọng điệu của ông thì Trần Hoan và Trì Gia Hựu đã thành công rồi.
Trần Hồng Phong uống một hớp canh, tựa lưng vào ghế hừ một tiếng: “Cũng không chắc chắn, nêu như không đưa về nhà thì cũng có thể coi như không thể.” Ông nói nhưng ánh mắt vẫn như có như không liếc nhìn Trần Cẩn.
Hứa Văn ở bên cạnh cười cũng không nói gì.
Còn Trần Cẩn giả vờ như không nghe thấy cúi đầu ăn cơm.
“Con cảm ơn ba.” Trần Hoan vui mừng nói, tươi cười nhìn Trần Cẩn ra đấu thành công.
Lần này ăn xong Trần Hoan xung phong đi rửa chén, thấy Trần Hông Phong ngồi trên ghế sa lon nhưng ánh mắt nhìn cô rất chăm chú, nhưng lại im lặng không nói gì, cô nhìn ông gật đầu một gái rồi đi vào bếp lấy bình tưới nước, ra ban công không ngừng tưới nước cho chậu Huệ Lan, giống như nó có thâm thù đại hận gì với cô vậy, cô cố ý làm vậy để cho chú cô nổi giận trước thôi.
“Dừng tay lại cho chú.” Trần Hồng Phong nghiêm mặt nhìn cô quát lớn. Thấy nha đầu Trần Cẩn giày vò chậu lan quý ông yêu thích làm ông đau lòng không dứt.
Mặc dù bị tiếng quát của chú làm cho hết hồn nhưng cô vẫn đứng yên tai chỗ giả vờ không hiểu nghiêng đầu hỏi: “Sao vậy chú?”
“Nha đầu kia. Cháu cố ý phải không, biết chậu lan này là chậu lan quý của chú, chú tốn bao nhiêu công sức để chăm sóc nó, cháu lại giày vò nó khong thương tiếc thế hả.” ông nhíu chặt lông mày nhìn cô không vui mắng.
Biết suy nghĩ của mình bị chú nhìn thấu, cô bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Chú có chuyện gì muốn nói với cháu sao, sao lại nhìn cháu với ánh mắt đó mà lại không nói gì cả?”
Trần Hông Phong vứt tờ báo lên bàn, nheo mắt nhìn thăm dò hỏi cô: “Chú nghe thím cháu nói, cháu và Hâm Lỗi yêu nhau rồi phải không?”
“Dạ.” Cô cúi đầu ngoan ngoãn trả lời.
Lấy được câu trả lời chắc chắn từ Trần Cẩn ông liền cười to, cầm tờ báo lên rồi nói: “Không tệ, xem Lão Nhung lần này có thể nói gì nữa không, ha ha, lần này lại có thêm mấy chậu lan quý nữa rồi.”
Cô còn tưởng chú cô sẽ chế nhạo cô mấy câu, như vậy mới giống tính cách của chú cô, không hề nghĩ đến ông lại có tính toán như vậy.
“Không phải chú nói, chú Nhung muốn hợp tác cho anh Hâm Lỗi với nữ sĩ quan đó nên mới để cô ấy vào làm chung quân khu với anh Hâm Lỗi sao?” cô không vui chất vấn chú.
“Chú nói lúc nào? Huống chi giao tình nhà ta với nhà lão Nhung rất tốt, ông ấy tại sao không đồng ý chuyện hai đứa chứ.”
Nói xong ông cũng không để ý Trần Cẩn mặt u ám nhìn mình, đi vào phòng làm việc, mở ngăn kéo lấy thẻ ngân hàng ra, nhìn ngó xung quanh thấy Hứa Văn và Trần Hoan không ở phòng khách liền đưa thẻ cho Trần Cẩn nói: “Nếu như lại có người gửi tiền vào thì cháu cứ đưa về nhà, à mà khi nào có thời giân đưa Hâm Lỗi về nhà mình ăn cơm.”
“Dạ.” Cô buồn bực nhận thẻ rồi trả lời.
Từ lúc bắt đầu chính thức yêu nhau đến bây giờ, cô suốt ngày luôn lo được lo mất, thời gian này cô liên tục gọi cho anh hỏi thăm tình hình của anh như thế nào, nếu có lúc cô gọi anh mà anh bận không nghe thì lúc sau anh sẽ gọi lại cho cô.
Nhưng thời gian nói chuyện với anh cũng rất ngắn, cô chỉ biết là vết thương trên cánh tay bây giờ không còn gì đáng ngại nữa rồi. Mà anh thì không hề biết những lo lắng này của cô, trong lòng anh thì không có chuyện gì quan trọng hơn chuyện của quân đội cả.
Mấy ngày nay lượng công việc của cô rất nhiều, tổng biên tập giao cho cô với Chu Thành biên tập lại mấy bài viết, cô vừa mới làm thì tiếng Chu Thành ỏn à ỏn ẻn vang lên sau lưng: “Tiểu Cẩn Cẩn, em cứ làm xong công việc trước mặt đi đã nha.” nói xong cũng không quên ấy tay chỉ vào màn hình máy tính cho cô.
Nói đến Chu Thành nổi bật nhất thì phải kể đến cách ăn mặc rất giống phụ nữ rất nữ tính, giọng nói thì nhẹ nhàng mà nói đúng ra thì là ẻo lả, khi nói chuyện thì có chút quyến rũ, hơi thùy mị, thỉnh thoảng còn ăn đậu hủ của đồng nghiệp nam trong công ty.
Cô đợi Chu Thành làm xong, ròi hai người cùng nhau ghép lại một lúc nữa mới xong, gửi email qua cho tông biên tập rồi cô mới tắt máy tính để chuẩn bị về.
Tốt nghiệp rồi nên cô không ở kí túc xá của trường nữa, mà nhà cô cánh công ty khá xa nên hết giờ làm việc là cô bắt xe về ngay. Cô đang đứng trên vỉa hè chờ taxi thì xe của Chu Thành đi đến, nhìn cô gọi: “Tiểu Cẩn Cẩn, lên xe đi tôi chở em về.”
“Chị gái, chị có nói đùa không đấy chứ?” cô bước lại gần nhìn Chu Thành không tin cười hỏi lại.
Nghe cô gọi mình là chị thì sắc mặt Chu Thành liền dịu dàng hơn: “ Tôi không thừa thời gian nói đùa với em, nhanh lên xe đi.” Nói xong còn nhìn cô đá lông nheo làm cô sững sờ một lúc mới có phản ứng.
Sau khi cô lên xe Chu Thành nhìn gương sửa lại kiểu tóc rồi mới lái xe đi, liếc mắt nhìn cô nhắc nhở: “Nhớ thắt dây an toàn vào.”
Nói địa chỉ cho Chu Thành xong thì hai người đều im lặng không nói chuyện, nhưng thật ra cô cũng chẳng biết nói chuyện gì với Chu Thành cả, với lại Chu Thành cũng không có hứng thú với phụ nữ nên cô coi anh ta như đồng nghiệp nữ luôn.
Xe đến dưới nhà, cô tạm biệt Chu Thành, xuống xe thì thấy Nhung Hâm Lỗi đang đứng tựa lưng vào thành xe chờ cô.
Cô kinh ngạc nhìn anh hỏi: “Sao anh lại đến đây?”
Nhung Hâm Lỗi im lặng không trả lời, còn Trần Cẩn lại hỏi tiếp: “Anh đứng đây làm gì? Sao không lên nhà đi? Mà anh chờ em lâu chưa?”
“Anh vừa mới đến.” Anh theo thói quen nhíu chặt mày, giọng nói anh bây giờ không tốt chút nào nhìn cô trả lời.
“Anh làm sao vậy?” nghe giọng điệu của anh rất lạ, cô liền ngẩng đầu hỏi anh.
“Người đàn ông lúc nãy đưa em về là ai vậy?” anh không trả lời mà hỏi lại cô, giọng nói có chút không vui. Thật ra thì anh cũng nhìn không rõ người đàn ông trong xe, chẳng qua nghe thấy giọng nói của người này rất quái lạ, trong lòng cũng không thích buổi tối có người đàn ông nào đưa cô về cả.
“Là đồng nghiệp của em mà, vừa mới làm xong việc với anh ấy nên anh ấy đưa em về luôn.” Cô lơ đễnh trả lời.
Mặt anh vẫn còn xị xuống, không trả lời cô nghiêng đầu nhìn anh dó xét hỏi: “Hâm Lỗi, anh ghen sao?”
Lúc này Nhung Hâm Lỗi cũng im lặng không trả lời cô, cô liền hiểu ra, ôm chặt cánh tay anh miệng thì tươi cười nói: “Anh đừng nghĩ nhiều, anh ấy là gay chỉ thích đàn ông thôi. Tình cảm chị em thôi mà.”
Anh kinh ngạc nghe khi nghe cô giải thích, khóe miệng khẽ nâng lên, bây giờ không thể nhìn ra tâm trạng của anh được.
Cô nép vào lòng anh, hít một hơi thật sâu nói: “Em biết rõ, cho dù em có nói thế nào đi chăng nữa thì anh vẫn cứ liều mạng như vậy thôi, nếu không thì chẳng phải là Nhung Hâm Lỗi mà em biết.”
Anh nghe xong liền mỉm cười, không nói gì, màn đêm cũng bắt đầu buông xuống, hai ngươi nắm tay nhau đi dạo vài vòng trong sân huấn luyên rồi dắt nhau ra cổng, bây giờ anh chưa muốn cho cô trở về, từ khi họ chính thức bên nhau thì thời gian anh bên cạnh cô là rất ít, bây giờ anh mới nhận ra mình luôn quý trọng mỗi phút giây khi ở bên cô, đi được một lát anh liến dừng lại, nhìn cô muốn nói rồi lại thôi: “Anh không thể lấy xe đưa em về được nên em đi về cẩn thận một chút. Về đến nơi nhớ gọi cho anh.”
Cô cúi đầu nhìn mặt đất một lúc rồi mới ngẩng đầu nhìn anh: “Dạ.”, bỏ tay vào túi áo rồi xoay người rời đi, mới đi được vài bước nhưng cảm thấy anh vẫn đứng yên nhìn cô rời đi, cô liền dừng lại ngây người mấy giây, sau đó xoay đầu nhìn anh cười, bỗng cảm nhiên cảm thấy lưu luyến nên chạy nhanh lại ôm chặt anh.
“Sao vậy em?” nhìn hành động của cô thật giống một đứa trẻ con anh cảm thấy hơi buồn cười, vỗ vào vai cô nhẹ nhàng hỏi.
“Em không muốn xa anh chứ sao nữa.” Cô vùi đầu vào trong lòng anh, lưu luyến trả lời. Anh khẽ cười buông cô ra, ánh mắt dịu dáng nhìn thẳng vào mắt cô, những đường cong cứng nhắc trên mặt anh cũng mềm mại đi không ít.
“Anh biết mà, em nhanh về nhà đi, về muộn là bi mắng đó.” Anh đưa tay vuốt nhẹ tóc cô, giọng nói rất cưng chiều.
Cô về đến nhà, thay giầy xong, lấy túi xách cất vào phòng ngủ liền lấy điện thoại nhắn tin cho anh: “Hâm Lỗi, em về đến nhà rồi.”
“Ừ.” Hình như nhắn tin anh rất tiết kiệm chữ thì phải.
Ngồi chờ tin nhắn anh, ánh mắt cô trở nên rất buồn bã khi nhận được tin nhắn trả lời chỉ có một chữ của anh, ôm chặt điện thoại vào trong ngực cười khổ, chốc lại lại khôi phục nét mặt.
Ra phòng khách thấy Trần Hoan đang ở trên sân thượng tưới hoa, cô bước đến liếc mắt nhìn chậu Huệ Lan, châm chọc nói: “Sao bình thường thấy thím chăm sóc mà bây giờ lại là em, chăm sóc hoa thú vị lắm sao?”
“Em cũng hết cánh rồi, ba đã liên tục dặn là phải chăm sóc nó cho tốt mà, với lại em cũng đang rãnh rỗi không có việc gì làm.” Trần Hoan nhìn chậu Huệ Lan trước mặt tưới nước lên, rồi xới đất dưới chậu, tưới thêm một lần nước mới đưa dụng cụ vào phòng bếp. Trần Cẩn nhìn theo thở dài, chú cô lớn tuổi rồi mới bắt đầu yêu thích trồng hoa.
Bữa tối, khi hai chị em đang ăn cơm thì Trần Hồng Phong về nhưng vẻ mặt của ông rất lạ, thấy Trần Hoan đang múc canh, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Trần Hoan một lúc rồi mới nói: “Lúc nào rãnh đưa con rể tương lại về nhà cho ba xem mặt, muốn lấy được con gái của Trần Hồng Phong này thì xem có vượt qua kiểm tra của ông già này hay không đã.”
Trần Hoan liền ngừng tay lại, tròn măt nhìn ông không tin hỏi lại: “Ba, ba đồng ý cho bọn con bên nhau rồi.” nghe giọng điệu của ông thì Trần Hoan và Trì Gia Hựu đã thành công rồi.
Trần Hồng Phong uống một hớp canh, tựa lưng vào ghế hừ một tiếng: “Cũng không chắc chắn, nêu như không đưa về nhà thì cũng có thể coi như không thể.” Ông nói nhưng ánh mắt vẫn như có như không liếc nhìn Trần Cẩn.
Hứa Văn ở bên cạnh cười cũng không nói gì.
Còn Trần Cẩn giả vờ như không nghe thấy cúi đầu ăn cơm.
“Con cảm ơn ba.” Trần Hoan vui mừng nói, tươi cười nhìn Trần Cẩn ra đấu thành công.
Lần này ăn xong Trần Hoan xung phong đi rửa chén, thấy Trần Hông Phong ngồi trên ghế sa lon nhưng ánh mắt nhìn cô rất chăm chú, nhưng lại im lặng không nói gì, cô nhìn ông gật đầu một gái rồi đi vào bếp lấy bình tưới nước, ra ban công không ngừng tưới nước cho chậu Huệ Lan, giống như nó có thâm thù đại hận gì với cô vậy, cô cố ý làm vậy để cho chú cô nổi giận trước thôi.
“Dừng tay lại cho chú.” Trần Hồng Phong nghiêm mặt nhìn cô quát lớn. Thấy nha đầu Trần Cẩn giày vò chậu lan quý ông yêu thích làm ông đau lòng không dứt.
Mặc dù bị tiếng quát của chú làm cho hết hồn nhưng cô vẫn đứng yên tai chỗ giả vờ không hiểu nghiêng đầu hỏi: “Sao vậy chú?”
“Nha đầu kia. Cháu cố ý phải không, biết chậu lan này là chậu lan quý của chú, chú tốn bao nhiêu công sức để chăm sóc nó, cháu lại giày vò nó khong thương tiếc thế hả.” ông nhíu chặt lông mày nhìn cô không vui mắng.
Biết suy nghĩ của mình bị chú nhìn thấu, cô bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Chú có chuyện gì muốn nói với cháu sao, sao lại nhìn cháu với ánh mắt đó mà lại không nói gì cả?”
Trần Hông Phong vứt tờ báo lên bàn, nheo mắt nhìn thăm dò hỏi cô: “Chú nghe thím cháu nói, cháu và Hâm Lỗi yêu nhau rồi phải không?”
“Dạ.” Cô cúi đầu ngoan ngoãn trả lời.
Lấy được câu trả lời chắc chắn từ Trần Cẩn ông liền cười to, cầm tờ báo lên rồi nói: “Không tệ, xem Lão Nhung lần này có thể nói gì nữa không, ha ha, lần này lại có thêm mấy chậu lan quý nữa rồi.”
Cô còn tưởng chú cô sẽ chế nhạo cô mấy câu, như vậy mới giống tính cách của chú cô, không hề nghĩ đến ông lại có tính toán như vậy.
“Không phải chú nói, chú Nhung muốn hợp tác cho anh Hâm Lỗi với nữ sĩ quan đó nên mới để cô ấy vào làm chung quân khu với anh Hâm Lỗi sao?” cô không vui chất vấn chú.
“Chú nói lúc nào? Huống chi giao tình nhà ta với nhà lão Nhung rất tốt, ông ấy tại sao không đồng ý chuyện hai đứa chứ.”
Nói xong ông cũng không để ý Trần Cẩn mặt u ám nhìn mình, đi vào phòng làm việc, mở ngăn kéo lấy thẻ ngân hàng ra, nhìn ngó xung quanh thấy Hứa Văn và Trần Hoan không ở phòng khách liền đưa thẻ cho Trần Cẩn nói: “Nếu như lại có người gửi tiền vào thì cháu cứ đưa về nhà, à mà khi nào có thời giân đưa Hâm Lỗi về nhà mình ăn cơm.”
“Dạ.” Cô buồn bực nhận thẻ rồi trả lời.
Từ lúc bắt đầu chính thức yêu nhau đến bây giờ, cô suốt ngày luôn lo được lo mất, thời gian này cô liên tục gọi cho anh hỏi thăm tình hình của anh như thế nào, nếu có lúc cô gọi anh mà anh bận không nghe thì lúc sau anh sẽ gọi lại cho cô.
Nhưng thời gian nói chuyện với anh cũng rất ngắn, cô chỉ biết là vết thương trên cánh tay bây giờ không còn gì đáng ngại nữa rồi. Mà anh thì không hề biết những lo lắng này của cô, trong lòng anh thì không có chuyện gì quan trọng hơn chuyện của quân đội cả.
Mấy ngày nay lượng công việc của cô rất nhiều, tổng biên tập giao cho cô với Chu Thành biên tập lại mấy bài viết, cô vừa mới làm thì tiếng Chu Thành ỏn à ỏn ẻn vang lên sau lưng: “Tiểu Cẩn Cẩn, em cứ làm xong công việc trước mặt đi đã nha.” nói xong cũng không quên ấy tay chỉ vào màn hình máy tính cho cô.
Nói đến Chu Thành nổi bật nhất thì phải kể đến cách ăn mặc rất giống phụ nữ rất nữ tính, giọng nói thì nhẹ nhàng mà nói đúng ra thì là ẻo lả, khi nói chuyện thì có chút quyến rũ, hơi thùy mị, thỉnh thoảng còn ăn đậu hủ của đồng nghiệp nam trong công ty.
Cô đợi Chu Thành làm xong, ròi hai người cùng nhau ghép lại một lúc nữa mới xong, gửi email qua cho tông biên tập rồi cô mới tắt máy tính để chuẩn bị về.
Tốt nghiệp rồi nên cô không ở kí túc xá của trường nữa, mà nhà cô cánh công ty khá xa nên hết giờ làm việc là cô bắt xe về ngay. Cô đang đứng trên vỉa hè chờ taxi thì xe của Chu Thành đi đến, nhìn cô gọi: “Tiểu Cẩn Cẩn, lên xe đi tôi chở em về.”
“Chị gái, chị có nói đùa không đấy chứ?” cô bước lại gần nhìn Chu Thành không tin cười hỏi lại.
Nghe cô gọi mình là chị thì sắc mặt Chu Thành liền dịu dàng hơn: “ Tôi không thừa thời gian nói đùa với em, nhanh lên xe đi.” Nói xong còn nhìn cô đá lông nheo làm cô sững sờ một lúc mới có phản ứng.
Sau khi cô lên xe Chu Thành nhìn gương sửa lại kiểu tóc rồi mới lái xe đi, liếc mắt nhìn cô nhắc nhở: “Nhớ thắt dây an toàn vào.”
Nói địa chỉ cho Chu Thành xong thì hai người đều im lặng không nói chuyện, nhưng thật ra cô cũng chẳng biết nói chuyện gì với Chu Thành cả, với lại Chu Thành cũng không có hứng thú với phụ nữ nên cô coi anh ta như đồng nghiệp nữ luôn.
Xe đến dưới nhà, cô tạm biệt Chu Thành, xuống xe thì thấy Nhung Hâm Lỗi đang đứng tựa lưng vào thành xe chờ cô.
Cô kinh ngạc nhìn anh hỏi: “Sao anh lại đến đây?”
Nhung Hâm Lỗi im lặng không trả lời, còn Trần Cẩn lại hỏi tiếp: “Anh đứng đây làm gì? Sao không lên nhà đi? Mà anh chờ em lâu chưa?”
“Anh vừa mới đến.” Anh theo thói quen nhíu chặt mày, giọng nói anh bây giờ không tốt chút nào nhìn cô trả lời.
“Anh làm sao vậy?” nghe giọng điệu của anh rất lạ, cô liền ngẩng đầu hỏi anh.
“Người đàn ông lúc nãy đưa em về là ai vậy?” anh không trả lời mà hỏi lại cô, giọng nói có chút không vui. Thật ra thì anh cũng nhìn không rõ người đàn ông trong xe, chẳng qua nghe thấy giọng nói của người này rất quái lạ, trong lòng cũng không thích buổi tối có người đàn ông nào đưa cô về cả.
“Là đồng nghiệp của em mà, vừa mới làm xong việc với anh ấy nên anh ấy đưa em về luôn.” Cô lơ đễnh trả lời.
Mặt anh vẫn còn xị xuống, không trả lời cô nghiêng đầu nhìn anh dó xét hỏi: “Hâm Lỗi, anh ghen sao?”
Lúc này Nhung Hâm Lỗi cũng im lặng không trả lời cô, cô liền hiểu ra, ôm chặt cánh tay anh miệng thì tươi cười nói: “Anh đừng nghĩ nhiều, anh ấy là gay chỉ thích đàn ông thôi. Tình cảm chị em thôi mà.”
Anh kinh ngạc nghe khi nghe cô giải thích, khóe miệng khẽ nâng lên, bây giờ không thể nhìn ra tâm trạng của anh được.