“Cô vừa mới nói gì? Cô muốn gặp Tiểu Cẩn! Tôi trả lời cô bây giờ luôn, không có chuyện đó đâu.” Trần Hồng Phong từ trên ghế sa lon đứng dậy nhìn người phụ nữ đối diện quát lớn. Sắc mặt của ông trong nháy mắt đỏ lên, Hứa Văn vội vàng kéo tay ông, ý bảo ông đừng quá kích động, rồi khuyên nhủ: “Hồng Phong, có chuyện gì thì ngồi xuống nói chuyện, anh đừng kích động như vậy.”
Người phụ nữ ngồi đối diện khẽ thở dài, sau đó ngẩng đầu nhìn Trần Hồng Phong với ánh mắt ai oán: “Chú Trần, không cầu xin chú nể mặt anh chú, là một người mẹ tôi xin chú cho tôi gặp Tiểu Cẩn một lần, cho tôi nói với con bé mấy câu...tôi chỉ muốn thấy con bé lớn lên như thế nào thôi.” Người phụ nữ đang cậu xin đó là Chu Di mẹ của Trần Cẩn.
“Cô còn dám nhắc đến anh trai tôi, tôi cho cô biết! Chu Di, bây giờ Tiểu Cẩn đã là con gái tôi rồi, con bé sống với chúng tôi rất tốt, tôi cực khổ nuôi con bé lớn lên lẽ nào lại để cho cô đưa đi.” Nói đến đây Trần Hồng Phong kích động vươn tay ra chỉ Chu Di rồi lấy ly trà trên bàn uống một ngụm, rồi lại cắn răng nghiến lợi nói tiếp: “Cô đừng trở về làm khổ Tiểu Cẩn, tôi nói cho cô biết, không có chuyện đó đâu, chuyện này không thương lượng gì hết! Ngày xưa cô không nói tiếng nào đưa Dự Lâm đi thì thôi, chuyện đó cũng lâu rồi, bây giờ mới chú ý đến Tiểu Cẩn sao, cô đi đi.”
Hứa Văn ở một bên liên tục thay Trần Hồng Phong vuốt ngực cho dễ thở, ánh mắt Chu Di hơi nhắm lại, bà biết hôm nay đến đây chắc chắn sẽ bị Trần Hồng Phong trách mắng, chỉ là không ngờ Trần Hông Phong lại nói giọng này, giọng nói cứng rắn không thể thương lượng.
Bây giờ trong phòng khách yên tĩnh mấy giây, Trần Hoan mới từ phòng ngủ đi ra, cảm thấy phòng khách vẫn tràn ngập thuốc súng liền thức thời trở về phòng.
“Nói như vậy là chú nhất quyết không cho tôi gặp Tiểu Cẩn sao?” Chu Di cười khổ một tiếng rồi nhìn lại ánh mắt sắc bén của Trần Hồng Phong.
Lúc này Trần Cẩn đang đứng trong thang máy với Nhung Hâm Lỗi, hoàn toàn không biết trên nhà xảy ra chuyện gì, cô giả vờ tò mò nhìn người trước mắt cố ý hỏi: “Nói mau, sao hôm nay anh lại đến đây?”
Anh đen mặt lại, nhìn cô một chút, không thể làm gì mới nói: “Anh nhớ em, không được sao?”
Cô nghe xong liền buồn bực buông tay anh ra, cắn cắn môi: “Nhung Hâm Lỗi, anh nói giọng dễ nghe chút không được sao. Nghe uất ức giống như là em ép anh vây.”
Anh không trả lời chỉ nhếch môi cười, ngẩng đầu nhìn camera trước mặt, rồi đột nhiên ôm cô vào trong ngực, hai người cùng nhau đi ra khỏi thang máy.
Mở cửa ra, hai người đi vào thay giày nhưng tay vẫn đang còn nắm chặt, Trần Cẩn cười cười nhón chân đến trước mặt Nhung Hâm Lỗi nói: “Em phải cho chú một kinh hỉ, chú nhất định không ngờ được là anh đến đâu.”
Vừa mới đi đến phong khách thì thấy Trần Hồng Phong đi đến trước mặt Chu Di, nghiêm mặt nói: “Số tiền này trả lại cho cô, cô cứ yên tâm , Tiểu Cẩn không cần tiền của cô, lần nào con bé nhận được tiền đều đưa cho tôi, tôi đem tiền gửi vào thẻ này, bây giờ trả lại cho cô, con bé chẳng nợ cô cái gì cả.”
Trần Hồng Phong nói ra mọi người ai cũng sững sờ tại chỗ, Trần Hồng Phong lúc này mới phát hiện Trần Cẩn cùng với Nhung Hâm Lỗi đã về, không khí xung quanh giống như đóng băng, Hứa Văn vội vàng cười bước lên trước nói: “Hâm Lỗi và Tiểu Cẩn về rồi sao?”
Vừa nghe đến tên Trần Cẩn, Chu Di vội vàng đứng dậy, quay đầu lại ánh mắt mờ mịt chăm chú nhìn Trần Cẩn, cả người bà phát run, một lúc lâu mơi ấp a ấp úng gọi: “Cẩn Cẩn, con....cũng đã lớn như vậy rồi.” Nói xong hốt hoảng lau nước mắt đang không ngừng rơi.
Trần Cẩn nhìn người phụ nữ trước mặt đang chăm chú nhìn cô rất lạ, cảm thấy người này vừa xa lạ vừa quen thuộc. Trực giác nói cho cô biết người này chính là mẹ cô, Nhung Hâm Lỗi ở bên cạnh dùng lực ôm chặt cô vào lòng.
Trần Cẩn mím môi, ánh mắt sắc bén nhìn Chu Di, cô cố gắng cười nhưng không thể chỉ có thể duy trì vẻ mặt như lúc đầu.
Trần Hồng Phong vẻ mặt hốt hoảng và căng thẳng, nhìn Chu Di nói: “Cô có thể đi được rồi đó, bây giờ cô đã gặp Tiểu Cẩn rồi, con bé rất khỏe mạnh và sống rất vui vẻ, cô có thể yên tâm.”
Chu Di còn muốn nói với Trần Cẩn nhưng nghe Trần Hồng Phong nói vậy, nắm chặt thẻ trong tay, sau đó nức nở gật đầu nói: “Xin lỗi, đã làm phiền mọi người.” Ánh mắt bà bây giờ rất hỗn loạn, bà phát hiện ra bà là khách không mời mà đến của ngôi nhà này, thì ra năm đó bà bỏ đi không ảnh hưởng chút nào đến Trần Cẩn cả, cô nhìn Trẩn Cẩn bây giờ sống rất tốt, không cần sự bồi thường của bà. Bà không hề biết tất cả đều do Trần Hồng Phong tốn rất nhiều công sức Trần Cẩn mới được như vậy .
Chu Di che miệng chạy ra khỏi phòng khách, Trần Cẩn đứng yên nhìn theo bóng dáng của bà, cho đến khi bóng dáng ấy khuất sau cánh của cô nới lấy lại tinh thần, trong miệng còn lẩm bẩm nói nhỏ: “Mẹ.....”
Mấy người còn lại sững sờ nhìn nhau.
Ánh mắt Trần Cẩn đờ đẫn nhìn Trần Hồng Phong, sau một lúc mới nói chuyện: “Chú có phải chú dấu cháu chuyện gì không?”
Trần Hồng Phong liếc mắt nhìn Nhung Hâm Lỗi và Hứa Văn, sau đó nhìn Trần Cẩn nói: “Chúng ta vào phòng làm việc chú nói chuyện.”
Khi hai chú cháu đứng trong phòng làm việc, cô nghiêng đầu, nhìn chú mình trừng mắt trách móc: “Chú, không phải chú nói mẹ con đã mất rồi sao? Vậy chuyện vừa rồi là sao? Sao chú lại nói như vậy?”
Nghe Trần Cẩn gọi Chu Di là mẹ, trần Hồng Phong xoay người lại, mắt đỏ lên nhìn cô nói: “Cháu gọi cô ta là mẹ? Cô ta không chết nhưng cũng không khác nhau là bao, ba cháu hy sinh khi thực hiện nhiệm vụ không được bao lâu thì cô ta mang Dự Lâm đi, hại chú trăm ngàn cay đắng đi tìm hai mẹ con họ, ai biết được sau này hai người họ sống rất sung sướng. Cháu cho rằng ban đầu thật sự là Dự Lâm muốn bỏ nhà đi, con mẹ nó, căn bản là không phải là cô ta mang đi đấy! Thế nào cháu vẫn muốn nhận mẹ nữa sao?” cô trách móc làm Trần Hồng Phong nổi giận, nói xong thuận tay cầm lấy cốc nước trên bàn ném mạnh xuống đất, "Choang" cốc nước vỡ văng tứ tung, nhìn cô quát.
Cô bị hành động của Trần Hồng Phong dọa không nhẹ, vội vàng lùi về sau mấy bước, tựa lưng vào cửa, tay cầm nắm cửa nhìn Trần Hồng Phong lắc đầu nói: “Chú đừng kích động, cháu không muốn gây gổ với chú, cháu chỉ hỏi một chút thôi mà nhưng mà cháu cảm thấy tối thiểu cháu phải có quyền biết chuyện này.”
“Vậy bây giờ cháu đã biết chưa, là cô ta vứt bỏ cháu, cháu có muốn nhận cô ta làm mẹ nữa không?” ánh mắt Trần Hông Phong sắc bén nhìn cô, từng bước từng bước ép sát hỏi.
Nhung Hâm Lỗi đứng ngoài phòng khách nghe trong phòng làm việc có tiếng vang lớn, lập tức chạy nhanh vào, không ngờ lại gặp Trần Cẩn đùng đùng nổi giận từ trong phòng chạy ra.
Vừa nhìn anh liền hiểu được mấy phần, đang muốn đuổi theo cô, thì Trần Hồng Phong cũng từ trong phòng chạy ra đuổi theo Trần Cẩn ra lệnh: “Trần Cẩn, cháu đứng lại cho chú.” Không ngờ câu trả lời lại là “Rầm.” một tiếng lớn! Cô đã đóng cửa lại, trong nháy mắt đem tất cả ngăn cách.
“Chú Trần, để cháu đuổi theo cô ấy.” Anh lập tức chạy đi.
Cô chỉ muốn đuổi theo người phụ nữ ấy hỏi cho rõ, hỏi bà tại sao lại đối xử với cô như vậy nhưng chẳng thấy bóng dáng bà ấy đâu nữa.
Đến bây giờ cô vẫn còn nhớ rõ năm 8 tuổi, tang lễ của ba cô, trong nhà toàn xe quân đội đến, ánh mặt trời ấm áp đã trở nên lạnh lẽo, cảnh tượng xa lạ làm cho cô chỉ muốn chạy trốn. Cô cảm thấy mình đã chạy rất xa rồi, không muốn bị Nhung Hâm Lỗi tìm được. Cô cũng không muốn nói lại chuyện xảy ra nhiều năm trước nhưng tại sao họ chẳng để cô được như ý muốn.
Nhung Hâm Lỗi đuổi theo gọi tên cô sau lưng, thấy cô cứ chạy không dừng lại anh liền chạy nhanh đến kéo cô vào lòng ôm thật chặt nói: “Tiểu Cẩn, em đừng chạy nữa.” Anh ôm chặt lấy cô chậm rãi nói, giọng nói của anh lúc này rất dịu dàng giống như là sợ cô lại chạy đi.
“Em không muốn về nhà.” Trần Cẩn nép vào lòng anh run rẩy nói.
Nhung Hâm Lỗi cúi đầu nhìn cô, hoảng hốt ôm chặt cô an ủi: “Được, chúng ta không về nhà, Tiểu Cẩn, không có chuyện gì đâu, em còn có anh mà.” Nói xong thấy cô không trả lời mặt anh liền biến sắc bế cô lên.
Trần Cẩn để mặc cho anh ôm vào ngực, đi đến bãi đậu xe, lại để cô xuống.
Sau khi lên xe, anh đóng cửa xe lại, thay cô thắt dây an toàn, cô vẫn dõi theo những hành động của anh nói: “Nhung Hâm Lỗi, có khi nào anh đột nhiên rời xa em hay là chúng ta sẽ chia tay không?” giọng nói của cô bây giờ rất lạnh nhạt.
“Không có chuyện đó đâu, em đừng nói lung tung.” Ánh mắt anh buồn bã, nghiêng đầu nhìn cô trả lời rất chắc chắn, anh có thể hiểu được ý trong câu nói của cô.
Giống như là không hề nghe câu trả lời của anh, cô gật đầu lẩm bẩm: “Nếu như có một ngày như vậy anh phải nói trước cho em biết, để em chuẩn bị tâm lý trước, em cũng sẽ không dây dưa, níu kéo anh đâu, chỉ cần ra anh ám hiệu, đến lúc đó em sẽ bỏ anh chứ không phải là anh bỏ em.” Nói xong câu này ánh mắt của cô bỗng chốc trở nên rạng rỡ.
“Anh không cho em nói lung tung, Tiểu Cẩn em điên rồi sao.” Nhung Hâm Lỗi hốt hoảng nhìn cô quát, tiến đến trước mặt cô cúi đầu trực tiếp ngăn miệng cô lại, hung hăng hôn cô.
Người phụ nữ ngồi đối diện khẽ thở dài, sau đó ngẩng đầu nhìn Trần Hồng Phong với ánh mắt ai oán: “Chú Trần, không cầu xin chú nể mặt anh chú, là một người mẹ tôi xin chú cho tôi gặp Tiểu Cẩn một lần, cho tôi nói với con bé mấy câu...tôi chỉ muốn thấy con bé lớn lên như thế nào thôi.” Người phụ nữ đang cậu xin đó là Chu Di mẹ của Trần Cẩn.
“Cô còn dám nhắc đến anh trai tôi, tôi cho cô biết! Chu Di, bây giờ Tiểu Cẩn đã là con gái tôi rồi, con bé sống với chúng tôi rất tốt, tôi cực khổ nuôi con bé lớn lên lẽ nào lại để cho cô đưa đi.” Nói đến đây Trần Hồng Phong kích động vươn tay ra chỉ Chu Di rồi lấy ly trà trên bàn uống một ngụm, rồi lại cắn răng nghiến lợi nói tiếp: “Cô đừng trở về làm khổ Tiểu Cẩn, tôi nói cho cô biết, không có chuyện đó đâu, chuyện này không thương lượng gì hết! Ngày xưa cô không nói tiếng nào đưa Dự Lâm đi thì thôi, chuyện đó cũng lâu rồi, bây giờ mới chú ý đến Tiểu Cẩn sao, cô đi đi.”
Hứa Văn ở một bên liên tục thay Trần Hồng Phong vuốt ngực cho dễ thở, ánh mắt Chu Di hơi nhắm lại, bà biết hôm nay đến đây chắc chắn sẽ bị Trần Hồng Phong trách mắng, chỉ là không ngờ Trần Hông Phong lại nói giọng này, giọng nói cứng rắn không thể thương lượng.
Bây giờ trong phòng khách yên tĩnh mấy giây, Trần Hoan mới từ phòng ngủ đi ra, cảm thấy phòng khách vẫn tràn ngập thuốc súng liền thức thời trở về phòng.
“Nói như vậy là chú nhất quyết không cho tôi gặp Tiểu Cẩn sao?” Chu Di cười khổ một tiếng rồi nhìn lại ánh mắt sắc bén của Trần Hồng Phong.
Lúc này Trần Cẩn đang đứng trong thang máy với Nhung Hâm Lỗi, hoàn toàn không biết trên nhà xảy ra chuyện gì, cô giả vờ tò mò nhìn người trước mắt cố ý hỏi: “Nói mau, sao hôm nay anh lại đến đây?”
Anh đen mặt lại, nhìn cô một chút, không thể làm gì mới nói: “Anh nhớ em, không được sao?”
Cô nghe xong liền buồn bực buông tay anh ra, cắn cắn môi: “Nhung Hâm Lỗi, anh nói giọng dễ nghe chút không được sao. Nghe uất ức giống như là em ép anh vây.”
Anh không trả lời chỉ nhếch môi cười, ngẩng đầu nhìn camera trước mặt, rồi đột nhiên ôm cô vào trong ngực, hai người cùng nhau đi ra khỏi thang máy.
Mở cửa ra, hai người đi vào thay giày nhưng tay vẫn đang còn nắm chặt, Trần Cẩn cười cười nhón chân đến trước mặt Nhung Hâm Lỗi nói: “Em phải cho chú một kinh hỉ, chú nhất định không ngờ được là anh đến đâu.”
Vừa mới đi đến phong khách thì thấy Trần Hồng Phong đi đến trước mặt Chu Di, nghiêm mặt nói: “Số tiền này trả lại cho cô, cô cứ yên tâm , Tiểu Cẩn không cần tiền của cô, lần nào con bé nhận được tiền đều đưa cho tôi, tôi đem tiền gửi vào thẻ này, bây giờ trả lại cho cô, con bé chẳng nợ cô cái gì cả.”
Trần Hồng Phong nói ra mọi người ai cũng sững sờ tại chỗ, Trần Hồng Phong lúc này mới phát hiện Trần Cẩn cùng với Nhung Hâm Lỗi đã về, không khí xung quanh giống như đóng băng, Hứa Văn vội vàng cười bước lên trước nói: “Hâm Lỗi và Tiểu Cẩn về rồi sao?”
Vừa nghe đến tên Trần Cẩn, Chu Di vội vàng đứng dậy, quay đầu lại ánh mắt mờ mịt chăm chú nhìn Trần Cẩn, cả người bà phát run, một lúc lâu mơi ấp a ấp úng gọi: “Cẩn Cẩn, con....cũng đã lớn như vậy rồi.” Nói xong hốt hoảng lau nước mắt đang không ngừng rơi.
Trần Cẩn nhìn người phụ nữ trước mặt đang chăm chú nhìn cô rất lạ, cảm thấy người này vừa xa lạ vừa quen thuộc. Trực giác nói cho cô biết người này chính là mẹ cô, Nhung Hâm Lỗi ở bên cạnh dùng lực ôm chặt cô vào lòng.
Trần Cẩn mím môi, ánh mắt sắc bén nhìn Chu Di, cô cố gắng cười nhưng không thể chỉ có thể duy trì vẻ mặt như lúc đầu.
Trần Hồng Phong vẻ mặt hốt hoảng và căng thẳng, nhìn Chu Di nói: “Cô có thể đi được rồi đó, bây giờ cô đã gặp Tiểu Cẩn rồi, con bé rất khỏe mạnh và sống rất vui vẻ, cô có thể yên tâm.”
Chu Di còn muốn nói với Trần Cẩn nhưng nghe Trần Hồng Phong nói vậy, nắm chặt thẻ trong tay, sau đó nức nở gật đầu nói: “Xin lỗi, đã làm phiền mọi người.” Ánh mắt bà bây giờ rất hỗn loạn, bà phát hiện ra bà là khách không mời mà đến của ngôi nhà này, thì ra năm đó bà bỏ đi không ảnh hưởng chút nào đến Trần Cẩn cả, cô nhìn Trẩn Cẩn bây giờ sống rất tốt, không cần sự bồi thường của bà. Bà không hề biết tất cả đều do Trần Hồng Phong tốn rất nhiều công sức Trần Cẩn mới được như vậy .
Chu Di che miệng chạy ra khỏi phòng khách, Trần Cẩn đứng yên nhìn theo bóng dáng của bà, cho đến khi bóng dáng ấy khuất sau cánh của cô nới lấy lại tinh thần, trong miệng còn lẩm bẩm nói nhỏ: “Mẹ.....”
Mấy người còn lại sững sờ nhìn nhau.
Ánh mắt Trần Cẩn đờ đẫn nhìn Trần Hồng Phong, sau một lúc mới nói chuyện: “Chú có phải chú dấu cháu chuyện gì không?”
Trần Hồng Phong liếc mắt nhìn Nhung Hâm Lỗi và Hứa Văn, sau đó nhìn Trần Cẩn nói: “Chúng ta vào phòng làm việc chú nói chuyện.”
Khi hai chú cháu đứng trong phòng làm việc, cô nghiêng đầu, nhìn chú mình trừng mắt trách móc: “Chú, không phải chú nói mẹ con đã mất rồi sao? Vậy chuyện vừa rồi là sao? Sao chú lại nói như vậy?”
Nghe Trần Cẩn gọi Chu Di là mẹ, trần Hồng Phong xoay người lại, mắt đỏ lên nhìn cô nói: “Cháu gọi cô ta là mẹ? Cô ta không chết nhưng cũng không khác nhau là bao, ba cháu hy sinh khi thực hiện nhiệm vụ không được bao lâu thì cô ta mang Dự Lâm đi, hại chú trăm ngàn cay đắng đi tìm hai mẹ con họ, ai biết được sau này hai người họ sống rất sung sướng. Cháu cho rằng ban đầu thật sự là Dự Lâm muốn bỏ nhà đi, con mẹ nó, căn bản là không phải là cô ta mang đi đấy! Thế nào cháu vẫn muốn nhận mẹ nữa sao?” cô trách móc làm Trần Hồng Phong nổi giận, nói xong thuận tay cầm lấy cốc nước trên bàn ném mạnh xuống đất, "Choang" cốc nước vỡ văng tứ tung, nhìn cô quát.
Cô bị hành động của Trần Hồng Phong dọa không nhẹ, vội vàng lùi về sau mấy bước, tựa lưng vào cửa, tay cầm nắm cửa nhìn Trần Hồng Phong lắc đầu nói: “Chú đừng kích động, cháu không muốn gây gổ với chú, cháu chỉ hỏi một chút thôi mà nhưng mà cháu cảm thấy tối thiểu cháu phải có quyền biết chuyện này.”
“Vậy bây giờ cháu đã biết chưa, là cô ta vứt bỏ cháu, cháu có muốn nhận cô ta làm mẹ nữa không?” ánh mắt Trần Hông Phong sắc bén nhìn cô, từng bước từng bước ép sát hỏi.
Nhung Hâm Lỗi đứng ngoài phòng khách nghe trong phòng làm việc có tiếng vang lớn, lập tức chạy nhanh vào, không ngờ lại gặp Trần Cẩn đùng đùng nổi giận từ trong phòng chạy ra.
Vừa nhìn anh liền hiểu được mấy phần, đang muốn đuổi theo cô, thì Trần Hồng Phong cũng từ trong phòng chạy ra đuổi theo Trần Cẩn ra lệnh: “Trần Cẩn, cháu đứng lại cho chú.” Không ngờ câu trả lời lại là “Rầm.” một tiếng lớn! Cô đã đóng cửa lại, trong nháy mắt đem tất cả ngăn cách.
“Chú Trần, để cháu đuổi theo cô ấy.” Anh lập tức chạy đi.
Cô chỉ muốn đuổi theo người phụ nữ ấy hỏi cho rõ, hỏi bà tại sao lại đối xử với cô như vậy nhưng chẳng thấy bóng dáng bà ấy đâu nữa.
Đến bây giờ cô vẫn còn nhớ rõ năm 8 tuổi, tang lễ của ba cô, trong nhà toàn xe quân đội đến, ánh mặt trời ấm áp đã trở nên lạnh lẽo, cảnh tượng xa lạ làm cho cô chỉ muốn chạy trốn. Cô cảm thấy mình đã chạy rất xa rồi, không muốn bị Nhung Hâm Lỗi tìm được. Cô cũng không muốn nói lại chuyện xảy ra nhiều năm trước nhưng tại sao họ chẳng để cô được như ý muốn.
Nhung Hâm Lỗi đuổi theo gọi tên cô sau lưng, thấy cô cứ chạy không dừng lại anh liền chạy nhanh đến kéo cô vào lòng ôm thật chặt nói: “Tiểu Cẩn, em đừng chạy nữa.” Anh ôm chặt lấy cô chậm rãi nói, giọng nói của anh lúc này rất dịu dàng giống như là sợ cô lại chạy đi.
“Em không muốn về nhà.” Trần Cẩn nép vào lòng anh run rẩy nói.
Nhung Hâm Lỗi cúi đầu nhìn cô, hoảng hốt ôm chặt cô an ủi: “Được, chúng ta không về nhà, Tiểu Cẩn, không có chuyện gì đâu, em còn có anh mà.” Nói xong thấy cô không trả lời mặt anh liền biến sắc bế cô lên.
Trần Cẩn để mặc cho anh ôm vào ngực, đi đến bãi đậu xe, lại để cô xuống.
Sau khi lên xe, anh đóng cửa xe lại, thay cô thắt dây an toàn, cô vẫn dõi theo những hành động của anh nói: “Nhung Hâm Lỗi, có khi nào anh đột nhiên rời xa em hay là chúng ta sẽ chia tay không?” giọng nói của cô bây giờ rất lạnh nhạt.
“Không có chuyện đó đâu, em đừng nói lung tung.” Ánh mắt anh buồn bã, nghiêng đầu nhìn cô trả lời rất chắc chắn, anh có thể hiểu được ý trong câu nói của cô.
Giống như là không hề nghe câu trả lời của anh, cô gật đầu lẩm bẩm: “Nếu như có một ngày như vậy anh phải nói trước cho em biết, để em chuẩn bị tâm lý trước, em cũng sẽ không dây dưa, níu kéo anh đâu, chỉ cần ra anh ám hiệu, đến lúc đó em sẽ bỏ anh chứ không phải là anh bỏ em.” Nói xong câu này ánh mắt của cô bỗng chốc trở nên rạng rỡ.
“Anh không cho em nói lung tung, Tiểu Cẩn em điên rồi sao.” Nhung Hâm Lỗi hốt hoảng nhìn cô quát, tiến đến trước mặt cô cúi đầu trực tiếp ngăn miệng cô lại, hung hăng hôn cô.