Cảm nhận được cái hôn nóng bỏng của anh, Trần Cẩn mới bừng tỉnh, anh hôn cô một lúc lâu mới buông cô ra, bốn mắt nhìn nhau trong nháy mắt ánh mắt Trần Cẩn trở nên thẹn thùng.
Cô mím môi vòng tay ôm cổ anh, ngẩng đầu nhìn anh chăm chú: “Đây là lần thứ ba anh chủ động rồi.” Nói cô cô khẽ mỉm cười, mặt còn hơi ửng hồng. Anh không trả lời chỉ nhếch môi cười, sau đó ngồi lại ghế lái xe đi.
Thấy mình càng đi càng xa nhà, cô nghi ngờ nhìn anh hỏi: “Anh đưa em đi đâu vậy?”
“Đến nhà anh.” Anh vẫn nhìn thẳng lái xe trả lời. Khi cô run rẩy trong ngực anh nói không muốn về nhà thì anh đã tính toán dẫn cô về nhà anh qua đêm, hai người trong xe vẫn trầm mặc không nói chuyện, bên ngoài cửa xe những tòa nhà cao tầng không ngừng lùi lại phía sau, đem đêm xa hoa trụy lạc trở thành hư vô.
Nhận ra đây cũng không phải là đường về doanh trại, cô liền nghi ngờ hỏi lại: “Hâm Lỗi, anh muốn đưa em đi đâu, đây không phải đường về doanh trại mà.”
“Đến nơi em sẽ biết.” Anh trả lời cô ngắn gọn, cũng chẳng giải thích gì thêm, tiếp tục lái xe đi. Xe chạy đến một đường lớn vắng vẻ, rồi lại quẹo vào một con đường nhỏ mấy phút, anh dừng xe ở một ngôi nhà khá lớn, xuống xe nhấn mật mã, cánh cổng từ từ mở ra, anh liền lái xe vào gara.
Trần Cẩn sửng sốt nhìn ngôi nhà trước mặt, sau đó mới hỏi: “Hâm Lỗi, sao em không biết anh còn có một ngôi nhà như thế này? Rốt cuộc anh có mấy ngôi nhà vậy?”
Cô đã từng đến nhà anh, bởi vì ba anh vag ba cô là chiến hữu vào sinh ra tử, cho nên lần đó cô đến nhà anh, ba mẹ anh đối với cô hết sức ân cần, nhưng anh còn có một căn phòng ở quân khu nữa, cô vẫn cho rằng anh sẽ ở căn phòng mà quân đội phân cho nhưng không ngờ anh vẫn có thêm một căn nhà ở bên ngoài.
Anh khẽ cười nói: “Chuyện em không biết còn rất nhiều, bình thường nếu doanh trại không có chuyện gì thì anh mới về đây nghỉ ngơi.” Anh mở cửa, bật đèn rồi dắt cô vào phòng.
Cô đứng trong phòng khách, nhìn xung quanh tất cả đều rất xa lạ, nhất thời trong lòng có chút không yên, anh nhìn ra tâm tư của cô liền cúi đầu nhìn cô cười nói: “Em ngồi xuống đi, với anh không cần khách sáo vậy đâu.”
“Anh xác định ở đây không có ai khác nữa?” lòng cô vẫn còn chút sợ hãi ngẩng đầu lên hỏi, nghĩ đến đây cô bất mãn hừ một tiếng, không chừng anh với Phó Lâm đã sống ở đây rồi.
“Không có, chỉ có hai chúng ta thôi.” Anh nhíu mày, không ngờ nha đầu này lại đa nghi đến vậy.
Trần Cẩn quan sát xung quanh một lần nữa rồi đến ngồi ở quầy rượu, tựa người vào ghế chăm chú quan sát ánh mắt anh: “Anh chưa mang Phó Lâm đến đây chứ?” cô bĩu môi nhìn anh hỏi.
“Chưa đâu.” Vẻ mặt anh có chút buồn bực trả lời.
Nghe được câu trả lời của anh, những lo lắng trong đầu cô bỗng chốc tan biến hết, lúc này tiếng chuông điện thoại vang lên, cô lấy ra nhìn thì ra là Trần Hoan gọi đến, ấn nút nghe: “Alo, chị, bây giờ chị đang ở đâu? Chị không sao chứ?”
“Chị đang ở với anh Hâm Lỗi, em đừng lo lắng.” cô giải thích một lúc mới khiến Trần Hoan ở bên kia yên tâm ngắt điện thoại.
Nhung Hâm Lỗi đã vào phòng bếp từ lâu, một lát thì anh làm xong cơm chiên, bưng ra ngoài: “Không có chuyện gì nữa thì ăn cơm thôi.”
Trần Cẩn ngồi trên quầy rượu vừa ăn vừa hỏi anh: “Anh biết nấu ăn sao?”
Anh cười khẽ một tiếng: “Anh cái gì cũng biết hết. Tối nay em ngủ phòng của anh ở trên lầu.” Nói xong anh liền lên lầu chuẩn bị khăn mặt, trải chăn và lấy đồ ngủ của mình ra cho cô.
Cô ăn cơm xong thì lên lầu nghỉ ngơi, nằm trên giường lăn qua lộn lại nhưng vẫn không ngủ được, hoàn toàn không biết anh bây giờ đang tắm, cô hết sức mong chờ chuyện xảy ra kế tiếp, cô tính toán tối nay sẽ ăn hết anh luôn, Hàn Tinh Tinh nói rất đúng, muốn bắt tái tim một người đàn ông làm tù binh của mình thì đầu tiên phải hạ thủ trên thân thể đối phương, nghĩ đến đây cô liền che miệng cười trộm mấy tiếng.
Một mình nằm trên giường suy nghĩ một lúc, nghĩ đến tình huống xảy ra tối nay thì nụ cười trên môi cô chợt tắt, cố không suy nghĩ đến chuyện không vui nữa, chợt phát hiện ra cô nằm trên giường thật lâu rồi mà không thấy anh vào, cô chần chờ một lát rồi mặc áo vào chuẩn bị xuống lầu.
Nhung Hâm Lỗi tắm xong trên người chỉ mặc chiếc quần sooc ngắn, trên người vẫn chưa lau khô nước vẫn còn nhỏ xuống, trực tiếp đi ra phòng khách, vừa mới bật đèn liền thấy Trần Cẩn đã đứng trong phòng khách rồi, hai người sửng sờ nhìn nhau một lúc, muốn phá tan bầu không khí quái dị này nên anh lúng túng mở miệng: “Sao em lại xuống đây?”
Cô bây giờ đang chìm đắm trong sắc đẹp, mất hồn nhìn anh, nghe anh hỏi cô mởi bừng tỉnh vội bưng ly trà bên cạnh cười nói: “Em ....em xuống uống nước. Hâm Lỗi....”
“Nói đi.” Anh không kiên nhẫn tiếp lời cô.
“Cái đó, thân hình anh cũng không tệ nha.” cô tươi cười, ánh mắt không chút kiêng kỵ quan sát khắp người anh.
Cô chưa nói hết thì sắc mặt anh tối sầm lại nhanh chóng xoay người cầm khăn lau tóc.
Cô nhìn bóng lưng của anh mà nuốt nước miếng, mặt đã có chút ửng đỏ.
“Sao vẫn còn chưa lên đi ngủ đi.” Anh không xoay người lại hỏi cô rồi tiếp tục lau tóc.
“Em không phải đang chờ anh đây sao.” Cô cúi đầu xuống nói câu này với tốc độ rất nhanh.
“Không cần chờ anh... tối nay anh ngủ trên sofa.” Anh nhíu mày nói.
Cùng lúc đó Trần Cẩn tròn mắt há hốc miệng không tin hỏi lại: “Anh nói cái gì?”. Là cô không hề có chút sức quyến rũ nào nên anh ngồi bên cạnh mà không hề có chút tâm tư làm loạn sao, cô cảm thấy vừa rồi cô nói rất dễ hiểu mà.
Cô thở ra một hơi, nhìn anh nói: “Em không muốn anh ngủ trên sofa, dù sao thì anh ngủ đâu em ngủ ở đó.”
“Tiểu Cẩn?” anh đen mặt lại xoay người không tin nhìn cô hỏi.
Trần Cẩn tròn xoe hai mắt vô tội nhìn anh: “Dạ, sao vậy anh?”
“Anh là đàn ông đấy.” Nhung Hâm Lỗi mặt căng thẳng, nặng nề nói.
“Em biết rõ, hơn nữa anh còn là người đàn ông của em.”
Cuối cùng Nhung Hâm Lỗi bất đắc dĩ phải lên lầu ngủ cùng cô, hai người nằm trên giường nhưng anh vẫn quay lưng lại cho cô, vì giường không rộng lắm nên anh định dịch người ra sát mép giường, không muốn cùng tới gần cô sợ không kiềm chế được. Trần Cẩn nằm trên giường thấy anh cố ý nằm cách xa cô như vậy thì rất buồn bực, cực kỳ tức giận tiến lại gần anh, từ phía sau vòng tay ôm lấy anh.
Nhung Hâm Lỗi hít vào một hơi khí lạnh, đem hai tay cô đang ôm anh gỡ ra, không muốn cô lại như vậy lần nữa, anh dùng lực đẩy nhẹ cô rồi mắng: “Tiểu Cẩn, em có thể nằm cho yên được không, đừng động tay động chân với anh.”
“Em mặc kệ, Hâm Lỗi, sao anh nằm cách xa em như vậy, trên người em có gai sao? Anh chán ghét em lắm sao?” Trần Cẩn lại dịch sát lại gần anh, trực tiếp ôm chặt vai anh, thấy anh lại muốn đẩy mình ra, cô giả vờ uất ức nói: “Nhung Hâm Lỗi, anh chán ghét ở gần em hay là anh có vấn đề?”
Nhung Hâm Lỗi trán đã sớm đầy mồ hôi, trong bóng tối nên Trần Cẩn dĩ nhiên không thấy mặt anh đang đỏ lên, anh cố gắng kiềm chế bản thân nói: “Tiểu Cẩn, anh nói lại một nữa, em tốt nhất là buông anh ra, để anh tức giận rồi thì đừng có mà khóc.” Nói xong liền nắm chặt hai tay.
“Em không buông. Em muốn ăn anh đó! Sao nào?” cô đem mặt dán sau lưng anh, tranh luận.
Nhung Hâm Lỗi nghe xong liền sửng sốt một lúc, cũng không đẩy cô ra nữa.
“Đây là do em nói.” Nói xong anh liền kêu một tiếng, rồi xoay người đè cô dưới thân, vội vàng và hung hăng hôn cô, cảm thấy được anh hít thở càng ngày càng nặng nề, cô biết mình chơi dại rồi, ban đầu nếu không phải Hàn Tinh Tinh khuyến khích cô dụ sắc anh thì cô cũng không nghĩ đến.
Cảm giác thân mật chưa bao giờ biết đến này cô chờ đợi đã lâu nhưng trong lòng cô bây giờ vẫn có chút sợ hãi, anh xé rách quần áo của cô, thô bạo hôn môi cô và từ từ chuyển xuống xương quai xanh gặm cắn. Tay anh mang theo hơi ấm trong chốc lát đã phủ lên người cô, do cầm súng lâu năm nên tay anh chai sần làm cô đau nhưng cô vẫn cảm thấy có chút hưng phấn và mong chờ. Cảm nhận được dị vật giữa hai chân anh sát vào người mình làm cô hơi sợ hãi.
Trần Cẩn cả người run bắn lên, khó chịu hít sâu một hơi, chỉ có thể để mặc anh muốn làm gì thì làm, không dám làm gì thiếu suy nghĩ cả. Hôn cắn đến trước ngực thì anh liền dừng lại, chăm chú nhìn cô rồi tiếp tục hôn môi cô, giày xéo môi cô một lúc rồi mới ôm cô vào ngực, thở dốc, giọng nói của anh cũng vì thế mà trở nên khàn khàn: “Thế nào, bây giờ em đã biết sợ chưa?”.
Lúc nãy nếu không có một chút lý trí sót lại trong đầu nhắc nhở mình, anh thật muốn để mặc dục vọng bản thân lập tức ăn cô. Nhưng anh phải nhịn, nếu anh chưa xác định được bản thân có thể cho cô tương lai hay không thì anh không thể hành động lỗ mãng.
Bởi vì cô là Trần Cẩn chứ không phải là người khác.
Trần Cẩn không ngờ anh lại dừng lại vào lúc này, hơn nữa cô cũng rất mong đợi chuyện sẽ xảy ra tiếp theo nhưng bây giờ thì cô chỉ biết mặc anh ôm chặt cô vào trong ngực anh.
Thấy cô ở trong ngực anh không nhúc nhích, anh sợ lúc nãy anh hơi kích động làm cô sợ, cúi đầu sát bên tai cô nói nhỏ: “Tiểu Cẩn.”
“Dạ.” Cảm nhận được hơi thở của anh sát bên tai, cô nép trong trong anh nhỏ nhẹ đáp lời.
“Hâm Lỗi.....” cô tủi thân lên tiếng gọi anh.
“Sao vậy em?” Nhung Hâm Lỗi dịu dàng hỏi.
“Sao anh không tiếp tục?” giọng nói của cô lúc này còn mang theo một chút bất mãn và nghi ngờ.
Anh không ngờ lúc nãy đến giờ nha đầu này lại băn khoăn chuyện đó, anh khẽ mỉm cười cúi đầu hôn lên trán cô dịu dàng nói: “Chờ anh viết báo cáo kết hôn rồi chúng ta tiếp tục chuyện này.” Đây cũng là lời giải thích của anh.
“Dạ, em chờ anh.”
Cô mím môi vòng tay ôm cổ anh, ngẩng đầu nhìn anh chăm chú: “Đây là lần thứ ba anh chủ động rồi.” Nói cô cô khẽ mỉm cười, mặt còn hơi ửng hồng. Anh không trả lời chỉ nhếch môi cười, sau đó ngồi lại ghế lái xe đi.
Thấy mình càng đi càng xa nhà, cô nghi ngờ nhìn anh hỏi: “Anh đưa em đi đâu vậy?”
“Đến nhà anh.” Anh vẫn nhìn thẳng lái xe trả lời. Khi cô run rẩy trong ngực anh nói không muốn về nhà thì anh đã tính toán dẫn cô về nhà anh qua đêm, hai người trong xe vẫn trầm mặc không nói chuyện, bên ngoài cửa xe những tòa nhà cao tầng không ngừng lùi lại phía sau, đem đêm xa hoa trụy lạc trở thành hư vô.
Nhận ra đây cũng không phải là đường về doanh trại, cô liền nghi ngờ hỏi lại: “Hâm Lỗi, anh muốn đưa em đi đâu, đây không phải đường về doanh trại mà.”
“Đến nơi em sẽ biết.” Anh trả lời cô ngắn gọn, cũng chẳng giải thích gì thêm, tiếp tục lái xe đi. Xe chạy đến một đường lớn vắng vẻ, rồi lại quẹo vào một con đường nhỏ mấy phút, anh dừng xe ở một ngôi nhà khá lớn, xuống xe nhấn mật mã, cánh cổng từ từ mở ra, anh liền lái xe vào gara.
Trần Cẩn sửng sốt nhìn ngôi nhà trước mặt, sau đó mới hỏi: “Hâm Lỗi, sao em không biết anh còn có một ngôi nhà như thế này? Rốt cuộc anh có mấy ngôi nhà vậy?”
Cô đã từng đến nhà anh, bởi vì ba anh vag ba cô là chiến hữu vào sinh ra tử, cho nên lần đó cô đến nhà anh, ba mẹ anh đối với cô hết sức ân cần, nhưng anh còn có một căn phòng ở quân khu nữa, cô vẫn cho rằng anh sẽ ở căn phòng mà quân đội phân cho nhưng không ngờ anh vẫn có thêm một căn nhà ở bên ngoài.
Anh khẽ cười nói: “Chuyện em không biết còn rất nhiều, bình thường nếu doanh trại không có chuyện gì thì anh mới về đây nghỉ ngơi.” Anh mở cửa, bật đèn rồi dắt cô vào phòng.
Cô đứng trong phòng khách, nhìn xung quanh tất cả đều rất xa lạ, nhất thời trong lòng có chút không yên, anh nhìn ra tâm tư của cô liền cúi đầu nhìn cô cười nói: “Em ngồi xuống đi, với anh không cần khách sáo vậy đâu.”
“Anh xác định ở đây không có ai khác nữa?” lòng cô vẫn còn chút sợ hãi ngẩng đầu lên hỏi, nghĩ đến đây cô bất mãn hừ một tiếng, không chừng anh với Phó Lâm đã sống ở đây rồi.
“Không có, chỉ có hai chúng ta thôi.” Anh nhíu mày, không ngờ nha đầu này lại đa nghi đến vậy.
Trần Cẩn quan sát xung quanh một lần nữa rồi đến ngồi ở quầy rượu, tựa người vào ghế chăm chú quan sát ánh mắt anh: “Anh chưa mang Phó Lâm đến đây chứ?” cô bĩu môi nhìn anh hỏi.
“Chưa đâu.” Vẻ mặt anh có chút buồn bực trả lời.
Nghe được câu trả lời của anh, những lo lắng trong đầu cô bỗng chốc tan biến hết, lúc này tiếng chuông điện thoại vang lên, cô lấy ra nhìn thì ra là Trần Hoan gọi đến, ấn nút nghe: “Alo, chị, bây giờ chị đang ở đâu? Chị không sao chứ?”
“Chị đang ở với anh Hâm Lỗi, em đừng lo lắng.” cô giải thích một lúc mới khiến Trần Hoan ở bên kia yên tâm ngắt điện thoại.
Nhung Hâm Lỗi đã vào phòng bếp từ lâu, một lát thì anh làm xong cơm chiên, bưng ra ngoài: “Không có chuyện gì nữa thì ăn cơm thôi.”
Trần Cẩn ngồi trên quầy rượu vừa ăn vừa hỏi anh: “Anh biết nấu ăn sao?”
Anh cười khẽ một tiếng: “Anh cái gì cũng biết hết. Tối nay em ngủ phòng của anh ở trên lầu.” Nói xong anh liền lên lầu chuẩn bị khăn mặt, trải chăn và lấy đồ ngủ của mình ra cho cô.
Cô ăn cơm xong thì lên lầu nghỉ ngơi, nằm trên giường lăn qua lộn lại nhưng vẫn không ngủ được, hoàn toàn không biết anh bây giờ đang tắm, cô hết sức mong chờ chuyện xảy ra kế tiếp, cô tính toán tối nay sẽ ăn hết anh luôn, Hàn Tinh Tinh nói rất đúng, muốn bắt tái tim một người đàn ông làm tù binh của mình thì đầu tiên phải hạ thủ trên thân thể đối phương, nghĩ đến đây cô liền che miệng cười trộm mấy tiếng.
Một mình nằm trên giường suy nghĩ một lúc, nghĩ đến tình huống xảy ra tối nay thì nụ cười trên môi cô chợt tắt, cố không suy nghĩ đến chuyện không vui nữa, chợt phát hiện ra cô nằm trên giường thật lâu rồi mà không thấy anh vào, cô chần chờ một lát rồi mặc áo vào chuẩn bị xuống lầu.
Nhung Hâm Lỗi tắm xong trên người chỉ mặc chiếc quần sooc ngắn, trên người vẫn chưa lau khô nước vẫn còn nhỏ xuống, trực tiếp đi ra phòng khách, vừa mới bật đèn liền thấy Trần Cẩn đã đứng trong phòng khách rồi, hai người sửng sờ nhìn nhau một lúc, muốn phá tan bầu không khí quái dị này nên anh lúng túng mở miệng: “Sao em lại xuống đây?”
Cô bây giờ đang chìm đắm trong sắc đẹp, mất hồn nhìn anh, nghe anh hỏi cô mởi bừng tỉnh vội bưng ly trà bên cạnh cười nói: “Em ....em xuống uống nước. Hâm Lỗi....”
“Nói đi.” Anh không kiên nhẫn tiếp lời cô.
“Cái đó, thân hình anh cũng không tệ nha.” cô tươi cười, ánh mắt không chút kiêng kỵ quan sát khắp người anh.
Cô chưa nói hết thì sắc mặt anh tối sầm lại nhanh chóng xoay người cầm khăn lau tóc.
Cô nhìn bóng lưng của anh mà nuốt nước miếng, mặt đã có chút ửng đỏ.
“Sao vẫn còn chưa lên đi ngủ đi.” Anh không xoay người lại hỏi cô rồi tiếp tục lau tóc.
“Em không phải đang chờ anh đây sao.” Cô cúi đầu xuống nói câu này với tốc độ rất nhanh.
“Không cần chờ anh... tối nay anh ngủ trên sofa.” Anh nhíu mày nói.
Cùng lúc đó Trần Cẩn tròn mắt há hốc miệng không tin hỏi lại: “Anh nói cái gì?”. Là cô không hề có chút sức quyến rũ nào nên anh ngồi bên cạnh mà không hề có chút tâm tư làm loạn sao, cô cảm thấy vừa rồi cô nói rất dễ hiểu mà.
Cô thở ra một hơi, nhìn anh nói: “Em không muốn anh ngủ trên sofa, dù sao thì anh ngủ đâu em ngủ ở đó.”
“Tiểu Cẩn?” anh đen mặt lại xoay người không tin nhìn cô hỏi.
Trần Cẩn tròn xoe hai mắt vô tội nhìn anh: “Dạ, sao vậy anh?”
“Anh là đàn ông đấy.” Nhung Hâm Lỗi mặt căng thẳng, nặng nề nói.
“Em biết rõ, hơn nữa anh còn là người đàn ông của em.”
Cuối cùng Nhung Hâm Lỗi bất đắc dĩ phải lên lầu ngủ cùng cô, hai người nằm trên giường nhưng anh vẫn quay lưng lại cho cô, vì giường không rộng lắm nên anh định dịch người ra sát mép giường, không muốn cùng tới gần cô sợ không kiềm chế được. Trần Cẩn nằm trên giường thấy anh cố ý nằm cách xa cô như vậy thì rất buồn bực, cực kỳ tức giận tiến lại gần anh, từ phía sau vòng tay ôm lấy anh.
Nhung Hâm Lỗi hít vào một hơi khí lạnh, đem hai tay cô đang ôm anh gỡ ra, không muốn cô lại như vậy lần nữa, anh dùng lực đẩy nhẹ cô rồi mắng: “Tiểu Cẩn, em có thể nằm cho yên được không, đừng động tay động chân với anh.”
“Em mặc kệ, Hâm Lỗi, sao anh nằm cách xa em như vậy, trên người em có gai sao? Anh chán ghét em lắm sao?” Trần Cẩn lại dịch sát lại gần anh, trực tiếp ôm chặt vai anh, thấy anh lại muốn đẩy mình ra, cô giả vờ uất ức nói: “Nhung Hâm Lỗi, anh chán ghét ở gần em hay là anh có vấn đề?”
Nhung Hâm Lỗi trán đã sớm đầy mồ hôi, trong bóng tối nên Trần Cẩn dĩ nhiên không thấy mặt anh đang đỏ lên, anh cố gắng kiềm chế bản thân nói: “Tiểu Cẩn, anh nói lại một nữa, em tốt nhất là buông anh ra, để anh tức giận rồi thì đừng có mà khóc.” Nói xong liền nắm chặt hai tay.
“Em không buông. Em muốn ăn anh đó! Sao nào?” cô đem mặt dán sau lưng anh, tranh luận.
Nhung Hâm Lỗi nghe xong liền sửng sốt một lúc, cũng không đẩy cô ra nữa.
“Đây là do em nói.” Nói xong anh liền kêu một tiếng, rồi xoay người đè cô dưới thân, vội vàng và hung hăng hôn cô, cảm thấy được anh hít thở càng ngày càng nặng nề, cô biết mình chơi dại rồi, ban đầu nếu không phải Hàn Tinh Tinh khuyến khích cô dụ sắc anh thì cô cũng không nghĩ đến.
Cảm giác thân mật chưa bao giờ biết đến này cô chờ đợi đã lâu nhưng trong lòng cô bây giờ vẫn có chút sợ hãi, anh xé rách quần áo của cô, thô bạo hôn môi cô và từ từ chuyển xuống xương quai xanh gặm cắn. Tay anh mang theo hơi ấm trong chốc lát đã phủ lên người cô, do cầm súng lâu năm nên tay anh chai sần làm cô đau nhưng cô vẫn cảm thấy có chút hưng phấn và mong chờ. Cảm nhận được dị vật giữa hai chân anh sát vào người mình làm cô hơi sợ hãi.
Trần Cẩn cả người run bắn lên, khó chịu hít sâu một hơi, chỉ có thể để mặc anh muốn làm gì thì làm, không dám làm gì thiếu suy nghĩ cả. Hôn cắn đến trước ngực thì anh liền dừng lại, chăm chú nhìn cô rồi tiếp tục hôn môi cô, giày xéo môi cô một lúc rồi mới ôm cô vào ngực, thở dốc, giọng nói của anh cũng vì thế mà trở nên khàn khàn: “Thế nào, bây giờ em đã biết sợ chưa?”.
Lúc nãy nếu không có một chút lý trí sót lại trong đầu nhắc nhở mình, anh thật muốn để mặc dục vọng bản thân lập tức ăn cô. Nhưng anh phải nhịn, nếu anh chưa xác định được bản thân có thể cho cô tương lai hay không thì anh không thể hành động lỗ mãng.
Bởi vì cô là Trần Cẩn chứ không phải là người khác.
Trần Cẩn không ngờ anh lại dừng lại vào lúc này, hơn nữa cô cũng rất mong đợi chuyện sẽ xảy ra tiếp theo nhưng bây giờ thì cô chỉ biết mặc anh ôm chặt cô vào trong ngực anh.
Thấy cô ở trong ngực anh không nhúc nhích, anh sợ lúc nãy anh hơi kích động làm cô sợ, cúi đầu sát bên tai cô nói nhỏ: “Tiểu Cẩn.”
“Dạ.” Cảm nhận được hơi thở của anh sát bên tai, cô nép trong trong anh nhỏ nhẹ đáp lời.
“Hâm Lỗi.....” cô tủi thân lên tiếng gọi anh.
“Sao vậy em?” Nhung Hâm Lỗi dịu dàng hỏi.
“Sao anh không tiếp tục?” giọng nói của cô lúc này còn mang theo một chút bất mãn và nghi ngờ.
Anh không ngờ lúc nãy đến giờ nha đầu này lại băn khoăn chuyện đó, anh khẽ mỉm cười cúi đầu hôn lên trán cô dịu dàng nói: “Chờ anh viết báo cáo kết hôn rồi chúng ta tiếp tục chuyện này.” Đây cũng là lời giải thích của anh.
“Dạ, em chờ anh.”