“Ánh Lục, gần đây lại có nguy hiểm gì sao?” Vân phu nhân tay ôm ngực cảm thấy khó thở. Đứa con gái này của bà, bao giờ mới có thể không khiến bà lo lắng đây.
Vân Ánh Lục trấn an phụ mẫu “Không có gì nguy hiểm, chỉ là phòng hoạ chưa xảy ra thôi. Phụ thân, mẫu thân, con đi làm đây”. Một thị vệ tiến lên đỡ hòm thuốc, vén rèm kiệu lên cho cô.
“Lão gia, ông nói con gái chúng ta xem như có tiền đồ, hay tính là xuống dốc đây?” Vân phu nhân nhìn theo xe ngựa đi xa, rầu rĩ hỏi.
Trúc Thanh bất bình nói leo: “Tiểu thư đương nhiên tính là có tiền đồ, hiện giờ có mấy người con gái có năng lực giống như tiểu thư”.
“Đúng, là có năng lực, có thị vệ, biết xem bệnh, làm thái y, thế nhưng, một cô gái như vậy, có ai dám cưới không?”
Vân phu nhân bị chuyện này làm cho lo lắng tới mức ngày đêm không ngủ được.
“Đương nhiên… phu nhân, mau tránh ra”. Trúc Thanh thấy lại có một chiếc xe ngựa bốn ngựa kéo chạy tới, vội kéo Vân phu nhân lui sang bên cạnh.
Xe ngựa dừng lại ngoài Vân phủ.
Ba người thò đầu ra, sáng sớm tinh mơ ai lại tới thăm Vân phủ vậy? Liếc thấy chiếc xe ngựa xa hoa, không giống của người bình thường. Xa phu nhảy xuống, xốc màn xe lên, một công tử tuổi trẻ hiên ngang rảo bước xuống.
“Xin hỏi có phải là Vân viên ngoại, Vân phu nhân không?” Công tử trẻ tuổi lễ phép ôn tồn hỏi.
“Ngài… ngài không phải là hoàng…” Miệng Trúc Thanh há hốc, mắt trợn tròn, giọng nói run rẩy.
Công tử trẻ tuổi cười khẽ, “Tiểu nha đầu trí nhớ thật không tồi”.
Vân viên ngoại và Vân phu nhân hai mặt nhìn nhau, Trúc Thanh sao lại có thể quen với vị công tử tôn quý như vậy?
Đám đại phu diễu hành thị uy đã chuyển chiến trường tới ngoài Tần phủ, chỉ là, bọn họ không dám vào trong, chỉ dám ở ngoài la ó. Vân Ánh Lục dưới sự bảo vệ của thị vệ, mới an toàn vào Tần phủ.
“Cô còn tới làm gì?” Trước mặt là Tần viên ngoại với khuôn mặt lạnh như băng.
Vân Ánh Lục mím môi, nhìn về phía phòng của Tần Luận. Tiếng khóc của Tần phu nhân cùng tiếng thét thảm thiết của Tần Luận, xuyên qua cửa truyền tới.
“Tần viên ngoại, Tần công tử đã như vậy rồi, bác còn không thể chấp nhận đề nghị của cháu sao?” Vân Ánh Lục thử dùng giọng điệu mềm mỏng, bình tĩnh nói.
“Nó chỉ khó chịu một chút thôi, uống thuốc xong sẽ ổn”.
“Thuốc đó sắp mất công hiệu rồi, số lần Tần công tử đau càng ngày càng nhiều, cho tới khi nó dày vò Tần công tử tới mức không thể thở được, đến lúc đó mới có thể yên ổn được”. Vân Ánh Lục mệt mỏi nhắm mắt lại.
“Xin hãy tin tưởng cháu, cháu có một chút nắm chắc mới có thể quyết định như vậy”.
“Cô có nắm chắc?” Lông mày Tần viên ngoại dựng thẳng, “Cô thật sự là ăn nói bừa bãi, trước kia cô đã từng làm việc này sao?”
Vân Ánh Lục mở mắt ra, nói rõ ràng: “Cháu đã từng làm rất nhiều cuộc phẫu thuật. Lần phẫu thuật này của Tần công tử cũng không phức tạp, cháu đã làm những cuộc phẫu thuật còn khó hơn”.
Tần viên ngoại hừ một tiếng, “Rõ thật là nói khoác mà không biết ngượng, ai sẽ tin lời cô nói, cô thử nêu một ví dụ, nói tên người cô phẫu thuật ra đi”.
Vân Ánh Lục cắn môi, “Tần viên ngoại, cháu với Tần công tử không thù không oán, cháu không phải lấy anh ấy làm vật thí nghiệm, cháu phải cứu anh ấy”.
“Kẹt” một tiếng, cửa phòng của Tần Luận đột nhiên mở ra, Tần Luận từ trong phòng đi ra, Tần phu nhân cùng mấy nha hoàn hoảng hốt theo sát ở phía sau, “Con tin tưởng Ánh Lục, con đồng ý để cô ấy phẫu thuật cho con. Ánh Lục…” Hắn run rẩy vươn tay tới hướng Vân Ánh Lục.
Vân Ánh Lục tiến lên đỡ lấy Tần Luận, hắn vừa mới uống thuốc xong, miệng còn nồng nặc mùi thuốc mê, cùng với mùi máu tươi của gan lợn, làm cho người ta nhất thời không thể đối diện, nhưng cô lại không buông hắn ra.
“Ánh Lục, đã khiến nàng phải chịu uất ức rồi”. Tần Luận nhìn đám người bên ngoài và gương mặt xanh mét của cha, cười chua xót.
“Tờ giấy mà nàng vẽ kia, ta đã cho người mang nó đi đặt làm rồi, ta cũng đã chuẩn bị sẵn sàng rồi. Ánh Lục, nàng làm phẫu thuật cho ta, ta không sợ đau”.
“Con đau tới mức nói xằng nói xiên rồi, một người bị mổ bụng ra, còn có thể sống được hay sao? Ta không đồng ý, ta không đồng ý”. Tần viên ngoại phẫn nộ gào thét, lôi Tần Luận từ trên vai Vân Ánh Lục ra, “Luận nhi sống hay chết, không có quan hệ gì với cô, cô đi đi, cô đi đi”.
“Tần viên ngoại,” Vân Ánh Lục nghiêm nghị ngẩng đầu, “Cháu cam đoan Tần công tử sẽ không chết, cháu có thể cứu sống anh ấy”. Bầu không khí đột nhiên đông đặc lại, mọi ánh mặt nhất tề đổ dồn về phía Vân Ánh Lục.
“Cô nói cô cam đoan?” Tần viên ngoại hỏi lại.
Vân Ánh Lục nặng nề gật đầu, “Đúng, cháu cam đoan chữa khỏi cho Tần công tử, phẫu thuật sẽ không thất bại”.
“Nếu thất bại thì sao?”
“Cháu tuỳ ý mọi người xử trí”. Vân Ánh Lục lớn tiếng nói, tất cả đại phu đứng bên ngoài đều nghe thấy. Tần viên ngoại sửng sốt.
“Nếu thất bại, thiêu chết cô ả, thiêu chết cô ả”. Trong đám đại phu, không biết có ai gào lên một câu, rất nhanh đã có người hưởng ứng, đồng thanh hô lên.
“Được, một khi thất bại, thì thiêu chết cháu”. Vân Ánh Lục nói chắc như đinh đóng cột.
“Không, ta không làm phẫu thuật”. Tần Luận đột nhiên mở miệng nói, “Ta tình nguyện đau chết, cũng không làm phẫu thuật”. Hắn từng nghe Ánh Lục nói, không có một thầy thuốc nào có thể cam đoan phẫu thuật trăm phần trăm thành công, khi làm phẫu thuật sẽ xuất hiện các tình huống không lường trước được, bất cứ lúc nào cũng có thể phát sinh tình huống nguy hiểm, hắn không muốn Ánh Lục vì hắn mà mạo hiểm lớn như vậy.
Vân Ánh Lục vội giữ chặt hắn, ôn hoà cười, “Tần công tử, anh không tin em sao?”
“Ánh Lục, ta tin nàng, chỉ là vì ta thì không đáng”. Tần Luận lắc đầu, mắt ươn ướt.
“Nếu vừa gặp chuyện đã sợ này sợ kia, vậy y thuật của em vĩnh viễn sẽ không tiến bộ được. Tần công tử, phẫu thuật chắc chắn sẽ thành công, hãy tin tưởng em”.
Tiếng nói dịu dàng của cô luôn làm cho người ta không biết tại sao lại sinh ra cảm giác tin tưởng đến vậy, Tần Luận nén nước mắt, yên lặng nhìn chăm chú vào cô, đôi môi không nén được run rẩy.
“Thời gian làm phẫu thuật tôi định là ngày mười hai, còn ba ngày nữa, mấy ngày này anh cố gắng nghỉ ngơi nhiều một chút. Ngày mười một, tôi sẽ tới đây làm công tác chuẩn bị. Hãy tin tưởng tôi được không, đừng đả kích tôi như vậy”. Vân Ánh Lục giả bộ làm mặt giận.
Tần Luận nghẹn ngào gật đầu, “Được, ta tin tưởng nàng, ta chờ nàng, Ánh Lục”.
Vân Ánh Lục kỳ thật không có gì chắc chắn, không có phòng phẫu thuật đủ tiêu chuẩn, không có dụng cụ phẫu thuật thích hợp, các loại thuốc cấp cứu cũng không có, trợ lý, y tá cũng không, tất cả các công việc cô đều phải làm một mình, hơn nữa bây giờ ngay cả một phương pháp điều trị cũng không có.
Nhưng cô lại cắn răng nói cô nắm chắc thành công.
Bởi vì cô không có sự lựa chọn, cô chỉ có thể đấu một trận với vận mệnh, đánh cuộc một keo. Nếu thật sự thất bại, vậy cùng chết, làm bạn với Tần Luận đi. Nói không chừng, cô còn có thể xuyên không, quay trở về thế kỷ hai mốt!
Đối với cái chết, Vân Ánh Lục đã không còn sợ hãi. Sau khi tới Đông Dương, cô đã mấy lần ở giữa lằn ranh sinh tử, nhưng đều may mắn thoát khỏi kiếp nạn. Cô tin tưởng, lần này, cô cũng sẽ may mắn.
Nếu không có vận may, vậy đành phải tiếc nuối. Chẳng qua… Vân Ánh Lục ngồi trong xe ngựa, trái tim đau đớn như bị bóp chặt, cô thật sự không muốn xa Lưu hoàng thượng.
Chuyện tình cảm này vừa mới nảy nở, nhưng lại rất dạt dào, dường như cô đã yêu anh từ rất lâu, đột nhiên trong khoảnh khắc, sáng nhớ chiều mong, thần hồn điên đảo.
Có điều, Vân Ánh Lục biết rõ, cô và Lưu Huyên Thần không có kết cục tốt đẹp. Cách tốt nhất, cô sẽ làm hồng nhan tri kỷ cả đời của anh, là người yêu của anh, không phải tình nhân, không phải phi tần. Cá tính và những gì cô được giáo dục, quyết định rằng cô chỉ có thể làm được như vậy.
Cô không thể chịu đựng được chuyện chung chồng cùng người phụ nữ khác, cô chỉ có thể phù hợp yêu anh về mặt tinh thần, chỉ cần giúp đỡ nhau khi hoạn nạn, tình sâu nghĩa nặng. Cô đạm mạc, tính cách không thích hợp ở chốn hậu cung, cô ở đó, chỉ mang tới bất tiện cho anh, nhìn Lưu Huyên Thần cùng phi tần khác sánh đôi ra ra vào vào, cô sẽ đố kỵ.
Nếu phẫu thật thành công, cô sẽ xuất cung, mở một phòng khám phụ sản trong dân gian, trong lòng có anh, cứ làm như vậy đi! Vân Ánh Lục lặng lẽ lau đi giọt lệ nơi khoé mắt, điều chỉnh lại nét mặt, không cho người khác nhìn thấy xót xa và yếu đuối trong mắt cô.
Tiểu Đức Tử làm việc rất hiệu quả, sau buổi trưa ngày mồng mười, mấy dụng cụ Vân Ánh Lục yêu cầu làm đã được đưa vào trong cung. Lúc đưa tới, Vân Ánh Lục không ở trong thái y viện.
Các thái y khác trong thái y viện cẩn thận nghiên cứu mấy con dao trong bao, lại có cả kéo, cả cái kẹp gì đó, suy nghĩ mãi, cũng không tìm ra được điều gì. Đám đại phu bên ngoài phản đối, các vị thái y cũng có nghe nói, vụ mổ bụng này, một cây dao là được rồi, còn cần mấy cái kéo, kẹp này làm gì chứ?
Mọi người đều lắc đầu, không thể nào hiểu được ý đồ của Vân thái y.
Vân Ánh Lục lúc này đang hết sức bận bịu! Đêm hôm qua, trời đột nhiên đổ mưa to, nhiệt độ không khí đột ngột hạ thấp, lạnh đến mức khiến người ta hận không thể lục ra mấy cái áo bông mà mặc lên người. Mấy cung nữ không chịu nổi thời tiết lúc nóng lúc lạnh, lên cơn sốt cao, miệng nôn trôn tháo, Vân Ánh Lục vội vàng tới khám chữa cho họ, cả ngày không về thái y viện.
Bận bịu cho tới trưa, tình trạng bệnh của các cung nữ mới thuyên giảm, có thể ăn được chút ít. Vân Ánh Lục đang chuẩn bị quay về thái y viện nghỉ ngơi thì đại thái giám cung Vạn Thọ tới tìm, nói Vạn thái hậu muốn gặp Vân thái y.
Vân Ánh Lục đã nhiều ngày không tới cung Vạn Thọ. Từ sau khi Ngu Mạn Lăng ‘mất’, Vạn thái hậu giống như bị rút hết hồn phách, lúc nào cũng hoảng hốt, ngẩn ngơ. Việc to việc nhỏ trong hậu cung, bà đều không hỏi đến, toàn tâm toàn ý ăn chay niệm Phật. Đối với Lưu Huyên Thần, bà cũng không quan tâm giống như trước. Hiện tại người duy nhất ở bên cạnh bà là An Nam công chúa Nguyễn Nhược Nam.
Một trận mưa thu trút xuống, trời đột nhiên trở lạnh. Trận mưa đêm qua giống như đã rửa sạch mọi thứ, trong cung Vạn Thọ sắc thu đã hiện rõ mấy phần nồng đậm, lá cây rơi lả tả đầy sân, cây hải đường ở góc tường đang nở đầy hoa. Cúc Ba Tư quý giá trên giàn quyến rũ mê người, rập rờn lay động theo gió.
Vân Ánh Lục đi vào phòng khách, Vạn thái hậu và Nguyễn Nhược Nam đang ngồi đối diện chơi cờ, vẻ mặt hai người đều an bình xa xăm, đạm bạc, so với hai người họ, Vân Ánh Lục cúi đầu nhìn y bào nhăn nhúm của mình, cảm thấy bản mình nhuốm đầy bụi trần.
“Vân thái y, mời ngồi”. Nguyễn Nhược Nam thấy Vân Ánh Lục bước vào, vội xoay người, tươi cười xinh đẹp. Sắc mặt của nàng so với khi còn làm Thục nghi đã tốt hơn rất nhiều, váy dài màu trắng mộc mạc càng làm tôn lên vẻ đẹp tự nhiên tao nhã. Nguyễn Nhược Nam nhìn Vân Ánh Lục, thầm ngưỡng mộ.
Vân Ánh Lục lễ phép mỉm cười với Vạn thái hậu, nhận chén trà ướp hoa cung nữ đưa lên, có một chút câu nệ ngồi xuống cạnh bàn. Vạn thái hậu nhìn cô mấy lần, than một tiếng, “Ai gia già thật rồi, rất nhiều chuyện đều không rõ. Mà thôi, đời người ngắn ngủi, có thể cảm thấy vui vẻ là tốt rồi. Ai gia không nhiều lời, cũng không ngăn cản. Mấy năm nay hoàng thượng rất cố gắng, mọi chuyện cũng không dễ dàng, ai gia tôn trọng quyết định của ngài”.
Vân Ánh Lục chớp chớp mắt, mấy lời này của Vạn thái hậu làm cho cô giống như lọt vào màn sương mù. Cô đưa ánh mắt dò hỏi nhìn về phía Nguyễn Nhược Nam, Nguyễn Nhược Nam cười với cô, nhưng không nói câu nào.
“Vạn thái hậu, gần đây có được khoẻ không?” Vân Ánh Lục bất đắc dĩ, đành phải kiếm cớ hỏi thăm sức khoẻ của bà.
Vạn thái hậu khép hờ mắt, nâng chén trà lên, nhấp một ngụm, “Trong ba tháng mùa hè nóng nực Vân thái y đã kê cho ai gia mấy vị thuốc bổ điều dưỡng thân thể, thật đúng là không tồi, hiện tại, sức khoẻ ai gia rất tốt. Vân thái y, chớ căng thẳng như vậy, đừng chỉ nghĩ ai tìm khanh tới cũng vì không khoẻ. Ai gia vài ngày không gặp khanh, muốn tâm sự với khanh thôi”.
Lúc này Vân Ánh Lục mới được thả lỏng, cử động hai chân cứng ngắc.
Hôm nay vẻ mặt Vạn thái hậu hơi kỳ quái, “Lại nói tiếp, ai gia và Vân thái y thật là có duyên phận. Ai gia cũng là người dám khởi xướng tiền lệ. Lúc trước phá lệ cho một cô gái tiến cung là thái y, là do ai gia coi trọng y thuật và nhân phẩm của Vân thái y. Mắt nhìn của ai gia thật chính xác, Vân thái y giống như một viên trân châu trong bùn đen, cho dù rơi xuống đó, nhưng ánh sáng ngọc rực rỡ cũng vẫn sẽ làm cho người biết thưởng thức báu vật nhận ra. Bây giờ nghĩ lại, tất cả đều là số mệnh đã định. Lúc trước không phải ai gia tìm được một vị thái y, mà là…”
Vân Ánh Lục từ trước đến nay đều không quan tâm đến điều hơn lẽ thiệt, nhưng lời khích lệ này của Vạn thái hậu, đầu tiên là cô cung kính lắng nghe, nghe được một hồi, Vạn thái hậu đột nhiên dừng lại, cô lại thấy có chút bất an.
“Bỏ qua ánh mắt thế tục, Vân thái y đáng được quý trọng như thế. Vân thái y là người rất bận rộn, được rồi, ai gia không giữ khanh, An Nam công chúa, giúp ai gia tiễn Vân thái y”.
Nguyễn Nhược Nam cười dịu dàng, đi cùng Vân Ánh Lục ra ngoài.
Trong ánh chiều tà, gió thu se lạnh, hai người chậm rãi bước đi trên thảm lá vàng. Đi được vài bước Vân Ánh Lục quay đầu lại, “An Nam công chúa, hôm nay rốt cuộc là Vạn thái hậu muốn nói với tôi chuyện gì?”
Nguyễn Nhược Nam nhặt một mảnh lá rụng trên mặt đất, cười cười, “Không phải là muốn gặp cô hay sao, đừng nghĩ nhiều, không có chuyện gì đâu”.
“Ừm!” Vân Ánh Lục không tin lời Nguyễn Nhược Nam, cảm thấy cô ấy cũng có vẻ bí mật.
“Vân thái y, hôm nay là mồng mười, đó là một ngày lành”. Đôi mắt trong trẻo của Nguyễn Nhược Nam rực sáng, khoé môi mỉm cười, “Tuy nói bản cung thành tâm quy y cửa Phật, thế nhưng đối với một số ít tình cảm tốt đẹp, vẫn hết sức ngưỡng mộ. Một đời một kiếp chỉ hai người, trên trời nguyện làm chim liền cánh, dưới đất nguyện làm cây liền cành[2], đây là lời thề khắc cốt ghi tâm làm cho người khác cảm động tới mức nào!”
[2] Câu thơ trong bài Trường hận ca của Bạch Cư Dị, nói về mối tình của Dương Quý phi với Đường Minh hoàng
“An Nam công chúa, cô… thích ai sao?” Vân Ánh Lục khẽ hỏi.
Nguyễn Nhược Nam khẽ cười lắc đầu: “Tình duyên kiếp này của bản cung vào lúc tóc rơi xuống đất, đã tới điểm cuối rồi. Bản cung sẽ đem tất cả mộng ước gửi gắm vào kiếp sau. Có thể là cảnh sắc trước mắt, còn có một số chuyện đã xảy ra, làm cho bản cung đột nhiên thấy xúc động”. Nguyễn Nhược Nam quay người lại, đối diện với Vân Ánh Lục, nắm chặt tay cô, nói: “Với những phi tần cung nữ khác bản cung còn có chút đố kị, nhưng với cô bản cung thật sự ngưỡng mộ”.
Hai chân Vân Ánh Lục dường như đang giẫm trên mây, người thấy lâng lâng, hôm nay cô đã làm việc thiện gì, khiến cho mỗi người đều thích khen cô vậy.
“Tôi có gì đáng hâm mộ, ngoại trừ biết khám bệnh, những mặt khác đều rất ngốc”. Cô tự biết mình nói.
Nguyễn Nhược Nam cười ra tiếng, “Người biết chính mình ngốc, tất nhiên là thông minh nhất. Có câu rằng, người trong cuộc thường mê muội, trên đời này có được mấy người thấy rõ được chính mình đâu, chỉ có người biết… bản cung phải về rồi, bằng không bàn cờ kia, thái hậu chỉ nhẹ nhàng làm một động tác, bản cung sẽ thua chắc rồi. À, Đỗ đại nhân chắc là đang đợi cô kìa!” Nguyễn Nhược Nam nhác thấy bóng người cao lớn đứng thẳng dưới gốc cây đại thụ cách đó không xa.
Vân Ánh Lục quay đầu lại, thấy ánh mắt chăm chú của Đỗ Tử Bân.
Nguyễn Nhược Nam vừa đi vừa quay đầu, khẽ mỉm cười.
“Đỗ đại nhân!” Đối diện với Đỗ Đức Bân, Vân Ánh Lục có chút không được tự nhiên, có lẽ là áy náy, mới chỉ huỷ hôn vài ngày, cô đã dành tình cảm cho người khác.
Muốn làm một cô gái xấu xa, quả thật là dễ dàng, nhất là khi bạn lại dành tình cảm cho với một người đàn ông “xấu xa” mưu cao kế hiểm.
“Tiến cung bẩm báo về vụ án với hoàng thượng sao?” Vân Ánh Lục xoắn hai tay vào nhau, mắt nhìn đi chỗ khác.
“Không phải, ta tới tìm cô”. Đỗ Tử Bân nhìn Vân Ánh Lục, thoáng chút bối rối. “Sáng sớm hôm đó, ta phải tới nha môn từ sớm, không biết cô xảy ra chuyện, cũng không giúp gì được cô”.
Vân Ánh Lục vỗ vỗ đầu, “Anh nói tới chuyện đám đại phu diễu hành thị uy à, không sao, tôi đã chuẩn bị tư tưởng rồi. Dù sao y thuật hiện tại cũng chưa có bước phát triển, đối với một việc mới xuất hiện có chút bài xích, đó là điều bình thường”.
“Đừng ở trước mặt ta nói một câu thoải mái như vậy, ta biết cuộc phẫu thuật đó nghiêm trọng thế nào, cô đã đánh cược tính mạng, có đúng không?” Khẩu khí của Đỗ Tử Bân đột nhiên nghiêm túc, nhìn thẳng vào mắt cô, mang theo trách cứ, kính nể, còn có một số thứ khác có thể ngay cả chính hắn cũng không hiểu được.
Vân Ánh Lục tránh ánh mắt của Đỗ Tử Bân, trầm mặc, đứng lặng nhìn mặt trời từ từ biến mất trên bầu trời phía Tây. Hôm nay là mồng mười, ngày mai là mười một, cô phải tới Tần phủ để chuẩn bị, ngày kia phải làm phẫu thuật rồi. Cô còn có thể ngắm mấy lần mặt trời lặn như vậy nữa đây?
“Đỗ đại nhân, tôi là một thầy thuốc, tự biết mình đang làm gì, anh không cần nói thêm nữa”. Cô ngẩng đầu, vén mấy sợi tóc loà xoà trước trán sang mang tai, “Thầy thuốc luôn bình tĩnh và có cái đầu lạnh, vừa bi quan và lại vừa lạc quan. Là thầy thuốc, khi đã đứng trước phòng phẫu thuật, sẽ không có tình cảm, không có mong muốn, không nghĩ tới bất kỳ điều gì. Đối với mỗi ca bệnh, người thầy thuốc sẽ có tính toán tới trường hợp xấu nhất, nhưng chỉ cần có một tia hy vọng, thầy thuốc sẽ thực hiện phương pháp điều trị tốt nhất. Tất cả mọi thứ tôi đều đã nghĩ tới, bây giờ, thật sự rất bình tĩnh”.
Đỗ Tử Bân bất lực nắm chặt tay, “Thầy thuốc dùng tâm huyết nửa đời có được thành tựu sự nghiệp, nhưng chỉ cần một lần chữa trị thất bại, sẽ thanh bại danh liệt, thậm chí đánh mất cả tính mạng”.
“Đúng, mỗi khi tôi cầm dao mổ, đều có thể có kết quả là thất bại, nhưng tôi vẫn luôn nắm chặt dao mổ”.
“Bây giờ là triều Nguỵ, không phải một ngàn năm sau của cô, cô có hiểu không? Ta đã tìm được một vu sĩ Bắc triều, y có thể niệm chú khống chế xà cổ. Ánh Lục, không cần làm phẫu thuật kia nữa”. Hắn khẩn thiết nói, đưa tay muốn cầm tay cô, bàn tay đưa một vòng ở giữa không trung, rồi chậm rãi thu lại.
Vân Ánh Lục một hồi lâu chưa định thần được, ngơ ngác nhìn Đỗ Tử Bân không chớp mắt. Đỗ Tử Bân quay mặt về hướng đông, ánh chiều tà phủ xuống hai vai hắn, cô chỉ thấy một màu vàng rực rỡ, không nhìn thấy vẻ mặt của hắn.
Mắt có chút cay cay, Vân Ánh Lục vội cúi đầu, che giấu. Sự quan tâm và thấu hiểu này, đã là muộn. Cô đã không thể đón nhận nữa.
Vân Ánh Lục trấn an phụ mẫu “Không có gì nguy hiểm, chỉ là phòng hoạ chưa xảy ra thôi. Phụ thân, mẫu thân, con đi làm đây”. Một thị vệ tiến lên đỡ hòm thuốc, vén rèm kiệu lên cho cô.
“Lão gia, ông nói con gái chúng ta xem như có tiền đồ, hay tính là xuống dốc đây?” Vân phu nhân nhìn theo xe ngựa đi xa, rầu rĩ hỏi.
Trúc Thanh bất bình nói leo: “Tiểu thư đương nhiên tính là có tiền đồ, hiện giờ có mấy người con gái có năng lực giống như tiểu thư”.
“Đúng, là có năng lực, có thị vệ, biết xem bệnh, làm thái y, thế nhưng, một cô gái như vậy, có ai dám cưới không?”
Vân phu nhân bị chuyện này làm cho lo lắng tới mức ngày đêm không ngủ được.
“Đương nhiên… phu nhân, mau tránh ra”. Trúc Thanh thấy lại có một chiếc xe ngựa bốn ngựa kéo chạy tới, vội kéo Vân phu nhân lui sang bên cạnh.
Xe ngựa dừng lại ngoài Vân phủ.
Ba người thò đầu ra, sáng sớm tinh mơ ai lại tới thăm Vân phủ vậy? Liếc thấy chiếc xe ngựa xa hoa, không giống của người bình thường. Xa phu nhảy xuống, xốc màn xe lên, một công tử tuổi trẻ hiên ngang rảo bước xuống.
“Xin hỏi có phải là Vân viên ngoại, Vân phu nhân không?” Công tử trẻ tuổi lễ phép ôn tồn hỏi.
“Ngài… ngài không phải là hoàng…” Miệng Trúc Thanh há hốc, mắt trợn tròn, giọng nói run rẩy.
Công tử trẻ tuổi cười khẽ, “Tiểu nha đầu trí nhớ thật không tồi”.
Vân viên ngoại và Vân phu nhân hai mặt nhìn nhau, Trúc Thanh sao lại có thể quen với vị công tử tôn quý như vậy?
Đám đại phu diễu hành thị uy đã chuyển chiến trường tới ngoài Tần phủ, chỉ là, bọn họ không dám vào trong, chỉ dám ở ngoài la ó. Vân Ánh Lục dưới sự bảo vệ của thị vệ, mới an toàn vào Tần phủ.
“Cô còn tới làm gì?” Trước mặt là Tần viên ngoại với khuôn mặt lạnh như băng.
Vân Ánh Lục mím môi, nhìn về phía phòng của Tần Luận. Tiếng khóc của Tần phu nhân cùng tiếng thét thảm thiết của Tần Luận, xuyên qua cửa truyền tới.
“Tần viên ngoại, Tần công tử đã như vậy rồi, bác còn không thể chấp nhận đề nghị của cháu sao?” Vân Ánh Lục thử dùng giọng điệu mềm mỏng, bình tĩnh nói.
“Nó chỉ khó chịu một chút thôi, uống thuốc xong sẽ ổn”.
“Thuốc đó sắp mất công hiệu rồi, số lần Tần công tử đau càng ngày càng nhiều, cho tới khi nó dày vò Tần công tử tới mức không thể thở được, đến lúc đó mới có thể yên ổn được”. Vân Ánh Lục mệt mỏi nhắm mắt lại.
“Xin hãy tin tưởng cháu, cháu có một chút nắm chắc mới có thể quyết định như vậy”.
“Cô có nắm chắc?” Lông mày Tần viên ngoại dựng thẳng, “Cô thật sự là ăn nói bừa bãi, trước kia cô đã từng làm việc này sao?”
Vân Ánh Lục mở mắt ra, nói rõ ràng: “Cháu đã từng làm rất nhiều cuộc phẫu thuật. Lần phẫu thuật này của Tần công tử cũng không phức tạp, cháu đã làm những cuộc phẫu thuật còn khó hơn”.
Tần viên ngoại hừ một tiếng, “Rõ thật là nói khoác mà không biết ngượng, ai sẽ tin lời cô nói, cô thử nêu một ví dụ, nói tên người cô phẫu thuật ra đi”.
Vân Ánh Lục cắn môi, “Tần viên ngoại, cháu với Tần công tử không thù không oán, cháu không phải lấy anh ấy làm vật thí nghiệm, cháu phải cứu anh ấy”.
“Kẹt” một tiếng, cửa phòng của Tần Luận đột nhiên mở ra, Tần Luận từ trong phòng đi ra, Tần phu nhân cùng mấy nha hoàn hoảng hốt theo sát ở phía sau, “Con tin tưởng Ánh Lục, con đồng ý để cô ấy phẫu thuật cho con. Ánh Lục…” Hắn run rẩy vươn tay tới hướng Vân Ánh Lục.
Vân Ánh Lục tiến lên đỡ lấy Tần Luận, hắn vừa mới uống thuốc xong, miệng còn nồng nặc mùi thuốc mê, cùng với mùi máu tươi của gan lợn, làm cho người ta nhất thời không thể đối diện, nhưng cô lại không buông hắn ra.
“Ánh Lục, đã khiến nàng phải chịu uất ức rồi”. Tần Luận nhìn đám người bên ngoài và gương mặt xanh mét của cha, cười chua xót.
“Tờ giấy mà nàng vẽ kia, ta đã cho người mang nó đi đặt làm rồi, ta cũng đã chuẩn bị sẵn sàng rồi. Ánh Lục, nàng làm phẫu thuật cho ta, ta không sợ đau”.
“Con đau tới mức nói xằng nói xiên rồi, một người bị mổ bụng ra, còn có thể sống được hay sao? Ta không đồng ý, ta không đồng ý”. Tần viên ngoại phẫn nộ gào thét, lôi Tần Luận từ trên vai Vân Ánh Lục ra, “Luận nhi sống hay chết, không có quan hệ gì với cô, cô đi đi, cô đi đi”.
“Tần viên ngoại,” Vân Ánh Lục nghiêm nghị ngẩng đầu, “Cháu cam đoan Tần công tử sẽ không chết, cháu có thể cứu sống anh ấy”. Bầu không khí đột nhiên đông đặc lại, mọi ánh mặt nhất tề đổ dồn về phía Vân Ánh Lục.
“Cô nói cô cam đoan?” Tần viên ngoại hỏi lại.
Vân Ánh Lục nặng nề gật đầu, “Đúng, cháu cam đoan chữa khỏi cho Tần công tử, phẫu thuật sẽ không thất bại”.
“Nếu thất bại thì sao?”
“Cháu tuỳ ý mọi người xử trí”. Vân Ánh Lục lớn tiếng nói, tất cả đại phu đứng bên ngoài đều nghe thấy. Tần viên ngoại sửng sốt.
“Nếu thất bại, thiêu chết cô ả, thiêu chết cô ả”. Trong đám đại phu, không biết có ai gào lên một câu, rất nhanh đã có người hưởng ứng, đồng thanh hô lên.
“Được, một khi thất bại, thì thiêu chết cháu”. Vân Ánh Lục nói chắc như đinh đóng cột.
“Không, ta không làm phẫu thuật”. Tần Luận đột nhiên mở miệng nói, “Ta tình nguyện đau chết, cũng không làm phẫu thuật”. Hắn từng nghe Ánh Lục nói, không có một thầy thuốc nào có thể cam đoan phẫu thuật trăm phần trăm thành công, khi làm phẫu thuật sẽ xuất hiện các tình huống không lường trước được, bất cứ lúc nào cũng có thể phát sinh tình huống nguy hiểm, hắn không muốn Ánh Lục vì hắn mà mạo hiểm lớn như vậy.
Vân Ánh Lục vội giữ chặt hắn, ôn hoà cười, “Tần công tử, anh không tin em sao?”
“Ánh Lục, ta tin nàng, chỉ là vì ta thì không đáng”. Tần Luận lắc đầu, mắt ươn ướt.
“Nếu vừa gặp chuyện đã sợ này sợ kia, vậy y thuật của em vĩnh viễn sẽ không tiến bộ được. Tần công tử, phẫu thuật chắc chắn sẽ thành công, hãy tin tưởng em”.
Tiếng nói dịu dàng của cô luôn làm cho người ta không biết tại sao lại sinh ra cảm giác tin tưởng đến vậy, Tần Luận nén nước mắt, yên lặng nhìn chăm chú vào cô, đôi môi không nén được run rẩy.
“Thời gian làm phẫu thuật tôi định là ngày mười hai, còn ba ngày nữa, mấy ngày này anh cố gắng nghỉ ngơi nhiều một chút. Ngày mười một, tôi sẽ tới đây làm công tác chuẩn bị. Hãy tin tưởng tôi được không, đừng đả kích tôi như vậy”. Vân Ánh Lục giả bộ làm mặt giận.
Tần Luận nghẹn ngào gật đầu, “Được, ta tin tưởng nàng, ta chờ nàng, Ánh Lục”.
Vân Ánh Lục kỳ thật không có gì chắc chắn, không có phòng phẫu thuật đủ tiêu chuẩn, không có dụng cụ phẫu thuật thích hợp, các loại thuốc cấp cứu cũng không có, trợ lý, y tá cũng không, tất cả các công việc cô đều phải làm một mình, hơn nữa bây giờ ngay cả một phương pháp điều trị cũng không có.
Nhưng cô lại cắn răng nói cô nắm chắc thành công.
Bởi vì cô không có sự lựa chọn, cô chỉ có thể đấu một trận với vận mệnh, đánh cuộc một keo. Nếu thật sự thất bại, vậy cùng chết, làm bạn với Tần Luận đi. Nói không chừng, cô còn có thể xuyên không, quay trở về thế kỷ hai mốt!
Đối với cái chết, Vân Ánh Lục đã không còn sợ hãi. Sau khi tới Đông Dương, cô đã mấy lần ở giữa lằn ranh sinh tử, nhưng đều may mắn thoát khỏi kiếp nạn. Cô tin tưởng, lần này, cô cũng sẽ may mắn.
Nếu không có vận may, vậy đành phải tiếc nuối. Chẳng qua… Vân Ánh Lục ngồi trong xe ngựa, trái tim đau đớn như bị bóp chặt, cô thật sự không muốn xa Lưu hoàng thượng.
Chuyện tình cảm này vừa mới nảy nở, nhưng lại rất dạt dào, dường như cô đã yêu anh từ rất lâu, đột nhiên trong khoảnh khắc, sáng nhớ chiều mong, thần hồn điên đảo.
Có điều, Vân Ánh Lục biết rõ, cô và Lưu Huyên Thần không có kết cục tốt đẹp. Cách tốt nhất, cô sẽ làm hồng nhan tri kỷ cả đời của anh, là người yêu của anh, không phải tình nhân, không phải phi tần. Cá tính và những gì cô được giáo dục, quyết định rằng cô chỉ có thể làm được như vậy.
Cô không thể chịu đựng được chuyện chung chồng cùng người phụ nữ khác, cô chỉ có thể phù hợp yêu anh về mặt tinh thần, chỉ cần giúp đỡ nhau khi hoạn nạn, tình sâu nghĩa nặng. Cô đạm mạc, tính cách không thích hợp ở chốn hậu cung, cô ở đó, chỉ mang tới bất tiện cho anh, nhìn Lưu Huyên Thần cùng phi tần khác sánh đôi ra ra vào vào, cô sẽ đố kỵ.
Nếu phẫu thật thành công, cô sẽ xuất cung, mở một phòng khám phụ sản trong dân gian, trong lòng có anh, cứ làm như vậy đi! Vân Ánh Lục lặng lẽ lau đi giọt lệ nơi khoé mắt, điều chỉnh lại nét mặt, không cho người khác nhìn thấy xót xa và yếu đuối trong mắt cô.
Tiểu Đức Tử làm việc rất hiệu quả, sau buổi trưa ngày mồng mười, mấy dụng cụ Vân Ánh Lục yêu cầu làm đã được đưa vào trong cung. Lúc đưa tới, Vân Ánh Lục không ở trong thái y viện.
Các thái y khác trong thái y viện cẩn thận nghiên cứu mấy con dao trong bao, lại có cả kéo, cả cái kẹp gì đó, suy nghĩ mãi, cũng không tìm ra được điều gì. Đám đại phu bên ngoài phản đối, các vị thái y cũng có nghe nói, vụ mổ bụng này, một cây dao là được rồi, còn cần mấy cái kéo, kẹp này làm gì chứ?
Mọi người đều lắc đầu, không thể nào hiểu được ý đồ của Vân thái y.
Vân Ánh Lục lúc này đang hết sức bận bịu! Đêm hôm qua, trời đột nhiên đổ mưa to, nhiệt độ không khí đột ngột hạ thấp, lạnh đến mức khiến người ta hận không thể lục ra mấy cái áo bông mà mặc lên người. Mấy cung nữ không chịu nổi thời tiết lúc nóng lúc lạnh, lên cơn sốt cao, miệng nôn trôn tháo, Vân Ánh Lục vội vàng tới khám chữa cho họ, cả ngày không về thái y viện.
Bận bịu cho tới trưa, tình trạng bệnh của các cung nữ mới thuyên giảm, có thể ăn được chút ít. Vân Ánh Lục đang chuẩn bị quay về thái y viện nghỉ ngơi thì đại thái giám cung Vạn Thọ tới tìm, nói Vạn thái hậu muốn gặp Vân thái y.
Vân Ánh Lục đã nhiều ngày không tới cung Vạn Thọ. Từ sau khi Ngu Mạn Lăng ‘mất’, Vạn thái hậu giống như bị rút hết hồn phách, lúc nào cũng hoảng hốt, ngẩn ngơ. Việc to việc nhỏ trong hậu cung, bà đều không hỏi đến, toàn tâm toàn ý ăn chay niệm Phật. Đối với Lưu Huyên Thần, bà cũng không quan tâm giống như trước. Hiện tại người duy nhất ở bên cạnh bà là An Nam công chúa Nguyễn Nhược Nam.
Một trận mưa thu trút xuống, trời đột nhiên trở lạnh. Trận mưa đêm qua giống như đã rửa sạch mọi thứ, trong cung Vạn Thọ sắc thu đã hiện rõ mấy phần nồng đậm, lá cây rơi lả tả đầy sân, cây hải đường ở góc tường đang nở đầy hoa. Cúc Ba Tư quý giá trên giàn quyến rũ mê người, rập rờn lay động theo gió.
Vân Ánh Lục đi vào phòng khách, Vạn thái hậu và Nguyễn Nhược Nam đang ngồi đối diện chơi cờ, vẻ mặt hai người đều an bình xa xăm, đạm bạc, so với hai người họ, Vân Ánh Lục cúi đầu nhìn y bào nhăn nhúm của mình, cảm thấy bản mình nhuốm đầy bụi trần.
“Vân thái y, mời ngồi”. Nguyễn Nhược Nam thấy Vân Ánh Lục bước vào, vội xoay người, tươi cười xinh đẹp. Sắc mặt của nàng so với khi còn làm Thục nghi đã tốt hơn rất nhiều, váy dài màu trắng mộc mạc càng làm tôn lên vẻ đẹp tự nhiên tao nhã. Nguyễn Nhược Nam nhìn Vân Ánh Lục, thầm ngưỡng mộ.
Vân Ánh Lục lễ phép mỉm cười với Vạn thái hậu, nhận chén trà ướp hoa cung nữ đưa lên, có một chút câu nệ ngồi xuống cạnh bàn. Vạn thái hậu nhìn cô mấy lần, than một tiếng, “Ai gia già thật rồi, rất nhiều chuyện đều không rõ. Mà thôi, đời người ngắn ngủi, có thể cảm thấy vui vẻ là tốt rồi. Ai gia không nhiều lời, cũng không ngăn cản. Mấy năm nay hoàng thượng rất cố gắng, mọi chuyện cũng không dễ dàng, ai gia tôn trọng quyết định của ngài”.
Vân Ánh Lục chớp chớp mắt, mấy lời này của Vạn thái hậu làm cho cô giống như lọt vào màn sương mù. Cô đưa ánh mắt dò hỏi nhìn về phía Nguyễn Nhược Nam, Nguyễn Nhược Nam cười với cô, nhưng không nói câu nào.
“Vạn thái hậu, gần đây có được khoẻ không?” Vân Ánh Lục bất đắc dĩ, đành phải kiếm cớ hỏi thăm sức khoẻ của bà.
Vạn thái hậu khép hờ mắt, nâng chén trà lên, nhấp một ngụm, “Trong ba tháng mùa hè nóng nực Vân thái y đã kê cho ai gia mấy vị thuốc bổ điều dưỡng thân thể, thật đúng là không tồi, hiện tại, sức khoẻ ai gia rất tốt. Vân thái y, chớ căng thẳng như vậy, đừng chỉ nghĩ ai tìm khanh tới cũng vì không khoẻ. Ai gia vài ngày không gặp khanh, muốn tâm sự với khanh thôi”.
Lúc này Vân Ánh Lục mới được thả lỏng, cử động hai chân cứng ngắc.
Hôm nay vẻ mặt Vạn thái hậu hơi kỳ quái, “Lại nói tiếp, ai gia và Vân thái y thật là có duyên phận. Ai gia cũng là người dám khởi xướng tiền lệ. Lúc trước phá lệ cho một cô gái tiến cung là thái y, là do ai gia coi trọng y thuật và nhân phẩm của Vân thái y. Mắt nhìn của ai gia thật chính xác, Vân thái y giống như một viên trân châu trong bùn đen, cho dù rơi xuống đó, nhưng ánh sáng ngọc rực rỡ cũng vẫn sẽ làm cho người biết thưởng thức báu vật nhận ra. Bây giờ nghĩ lại, tất cả đều là số mệnh đã định. Lúc trước không phải ai gia tìm được một vị thái y, mà là…”
Vân Ánh Lục từ trước đến nay đều không quan tâm đến điều hơn lẽ thiệt, nhưng lời khích lệ này của Vạn thái hậu, đầu tiên là cô cung kính lắng nghe, nghe được một hồi, Vạn thái hậu đột nhiên dừng lại, cô lại thấy có chút bất an.
“Bỏ qua ánh mắt thế tục, Vân thái y đáng được quý trọng như thế. Vân thái y là người rất bận rộn, được rồi, ai gia không giữ khanh, An Nam công chúa, giúp ai gia tiễn Vân thái y”.
Nguyễn Nhược Nam cười dịu dàng, đi cùng Vân Ánh Lục ra ngoài.
Trong ánh chiều tà, gió thu se lạnh, hai người chậm rãi bước đi trên thảm lá vàng. Đi được vài bước Vân Ánh Lục quay đầu lại, “An Nam công chúa, hôm nay rốt cuộc là Vạn thái hậu muốn nói với tôi chuyện gì?”
Nguyễn Nhược Nam nhặt một mảnh lá rụng trên mặt đất, cười cười, “Không phải là muốn gặp cô hay sao, đừng nghĩ nhiều, không có chuyện gì đâu”.
“Ừm!” Vân Ánh Lục không tin lời Nguyễn Nhược Nam, cảm thấy cô ấy cũng có vẻ bí mật.
“Vân thái y, hôm nay là mồng mười, đó là một ngày lành”. Đôi mắt trong trẻo của Nguyễn Nhược Nam rực sáng, khoé môi mỉm cười, “Tuy nói bản cung thành tâm quy y cửa Phật, thế nhưng đối với một số ít tình cảm tốt đẹp, vẫn hết sức ngưỡng mộ. Một đời một kiếp chỉ hai người, trên trời nguyện làm chim liền cánh, dưới đất nguyện làm cây liền cành[2], đây là lời thề khắc cốt ghi tâm làm cho người khác cảm động tới mức nào!”
[2] Câu thơ trong bài Trường hận ca của Bạch Cư Dị, nói về mối tình của Dương Quý phi với Đường Minh hoàng
“An Nam công chúa, cô… thích ai sao?” Vân Ánh Lục khẽ hỏi.
Nguyễn Nhược Nam khẽ cười lắc đầu: “Tình duyên kiếp này của bản cung vào lúc tóc rơi xuống đất, đã tới điểm cuối rồi. Bản cung sẽ đem tất cả mộng ước gửi gắm vào kiếp sau. Có thể là cảnh sắc trước mắt, còn có một số chuyện đã xảy ra, làm cho bản cung đột nhiên thấy xúc động”. Nguyễn Nhược Nam quay người lại, đối diện với Vân Ánh Lục, nắm chặt tay cô, nói: “Với những phi tần cung nữ khác bản cung còn có chút đố kị, nhưng với cô bản cung thật sự ngưỡng mộ”.
Hai chân Vân Ánh Lục dường như đang giẫm trên mây, người thấy lâng lâng, hôm nay cô đã làm việc thiện gì, khiến cho mỗi người đều thích khen cô vậy.
“Tôi có gì đáng hâm mộ, ngoại trừ biết khám bệnh, những mặt khác đều rất ngốc”. Cô tự biết mình nói.
Nguyễn Nhược Nam cười ra tiếng, “Người biết chính mình ngốc, tất nhiên là thông minh nhất. Có câu rằng, người trong cuộc thường mê muội, trên đời này có được mấy người thấy rõ được chính mình đâu, chỉ có người biết… bản cung phải về rồi, bằng không bàn cờ kia, thái hậu chỉ nhẹ nhàng làm một động tác, bản cung sẽ thua chắc rồi. À, Đỗ đại nhân chắc là đang đợi cô kìa!” Nguyễn Nhược Nam nhác thấy bóng người cao lớn đứng thẳng dưới gốc cây đại thụ cách đó không xa.
Vân Ánh Lục quay đầu lại, thấy ánh mắt chăm chú của Đỗ Tử Bân.
Nguyễn Nhược Nam vừa đi vừa quay đầu, khẽ mỉm cười.
“Đỗ đại nhân!” Đối diện với Đỗ Đức Bân, Vân Ánh Lục có chút không được tự nhiên, có lẽ là áy náy, mới chỉ huỷ hôn vài ngày, cô đã dành tình cảm cho người khác.
Muốn làm một cô gái xấu xa, quả thật là dễ dàng, nhất là khi bạn lại dành tình cảm cho với một người đàn ông “xấu xa” mưu cao kế hiểm.
“Tiến cung bẩm báo về vụ án với hoàng thượng sao?” Vân Ánh Lục xoắn hai tay vào nhau, mắt nhìn đi chỗ khác.
“Không phải, ta tới tìm cô”. Đỗ Tử Bân nhìn Vân Ánh Lục, thoáng chút bối rối. “Sáng sớm hôm đó, ta phải tới nha môn từ sớm, không biết cô xảy ra chuyện, cũng không giúp gì được cô”.
Vân Ánh Lục vỗ vỗ đầu, “Anh nói tới chuyện đám đại phu diễu hành thị uy à, không sao, tôi đã chuẩn bị tư tưởng rồi. Dù sao y thuật hiện tại cũng chưa có bước phát triển, đối với một việc mới xuất hiện có chút bài xích, đó là điều bình thường”.
“Đừng ở trước mặt ta nói một câu thoải mái như vậy, ta biết cuộc phẫu thuật đó nghiêm trọng thế nào, cô đã đánh cược tính mạng, có đúng không?” Khẩu khí của Đỗ Tử Bân đột nhiên nghiêm túc, nhìn thẳng vào mắt cô, mang theo trách cứ, kính nể, còn có một số thứ khác có thể ngay cả chính hắn cũng không hiểu được.
Vân Ánh Lục tránh ánh mắt của Đỗ Tử Bân, trầm mặc, đứng lặng nhìn mặt trời từ từ biến mất trên bầu trời phía Tây. Hôm nay là mồng mười, ngày mai là mười một, cô phải tới Tần phủ để chuẩn bị, ngày kia phải làm phẫu thuật rồi. Cô còn có thể ngắm mấy lần mặt trời lặn như vậy nữa đây?
“Đỗ đại nhân, tôi là một thầy thuốc, tự biết mình đang làm gì, anh không cần nói thêm nữa”. Cô ngẩng đầu, vén mấy sợi tóc loà xoà trước trán sang mang tai, “Thầy thuốc luôn bình tĩnh và có cái đầu lạnh, vừa bi quan và lại vừa lạc quan. Là thầy thuốc, khi đã đứng trước phòng phẫu thuật, sẽ không có tình cảm, không có mong muốn, không nghĩ tới bất kỳ điều gì. Đối với mỗi ca bệnh, người thầy thuốc sẽ có tính toán tới trường hợp xấu nhất, nhưng chỉ cần có một tia hy vọng, thầy thuốc sẽ thực hiện phương pháp điều trị tốt nhất. Tất cả mọi thứ tôi đều đã nghĩ tới, bây giờ, thật sự rất bình tĩnh”.
Đỗ Tử Bân bất lực nắm chặt tay, “Thầy thuốc dùng tâm huyết nửa đời có được thành tựu sự nghiệp, nhưng chỉ cần một lần chữa trị thất bại, sẽ thanh bại danh liệt, thậm chí đánh mất cả tính mạng”.
“Đúng, mỗi khi tôi cầm dao mổ, đều có thể có kết quả là thất bại, nhưng tôi vẫn luôn nắm chặt dao mổ”.
“Bây giờ là triều Nguỵ, không phải một ngàn năm sau của cô, cô có hiểu không? Ta đã tìm được một vu sĩ Bắc triều, y có thể niệm chú khống chế xà cổ. Ánh Lục, không cần làm phẫu thuật kia nữa”. Hắn khẩn thiết nói, đưa tay muốn cầm tay cô, bàn tay đưa một vòng ở giữa không trung, rồi chậm rãi thu lại.
Vân Ánh Lục một hồi lâu chưa định thần được, ngơ ngác nhìn Đỗ Tử Bân không chớp mắt. Đỗ Tử Bân quay mặt về hướng đông, ánh chiều tà phủ xuống hai vai hắn, cô chỉ thấy một màu vàng rực rỡ, không nhìn thấy vẻ mặt của hắn.
Mắt có chút cay cay, Vân Ánh Lục vội cúi đầu, che giấu. Sự quan tâm và thấu hiểu này, đã là muộn. Cô đã không thể đón nhận nữa.