“Cảm ơn Đỗ đại nhân quan tâm, vu sĩ Bắc triều, Tần viên ngoại đã mời tới rồi, thời gian phẫu thuật cũng đã ấn định. Tôi còn phải quay về viết phương án điều trị, xin lỗi không tiếp chuyện được”. Cô gượng cười, từ biệt rồi đi lướt qua hắn, chạy tới hướng thái y viện.
“Nếu người trúng cổ là người khác, cô cũng sẽ làm như vậy sao?” Đỗ Tử Bân bần thần hỏi.
Tiếng nói của Đỗ Tử Bân rất nhỏ, cô đã chạy xa, không nghe được câu hỏi của hắn, hoặc có lẽ nghe rõ, mà cô cảm thấy không cần thiết phải trả lời.
Vân Ánh Lục vào thái y viện, Tiểu Đức Tử giống như dâng báu vật đưa cho cô xem từng dụng cụ mà cô đặt làm. Vân Ánh Lục vui mừng nhìn kỹ từng thứ, dụng cụ này so với dụng cụ giải phẫu phụ khoa Tần Luận đặt làm lần trước còn tinh tế hơn, nhẹ hơn, quả thật là ngoài sự mong đợi.
“Thợ thủ công này tay nghề thật giỏi!” Cô vui mừng nói.
“Đương nhiên, người thợ này từ trước đến nay không giúp người khác làm thứ gì. Ông ta là thợ thủ công ngự dụng của hoàng thượng, chuyên tạo ra bảo kiếm cho hoàng thượng, làm lễ vật, tặng cho hoàng đế các nước khác”. Tiểu Đức Tử vô cùng đắc ý.
“Ông ta… là người lần trước cậu đã nói sao?” Vân Ánh Lục cẩn thận gói dụng cụ lại, kinh ngạc nhíu mày.
Tiểu Đức Tử lắc đầu nguầy nguậy, “Không phải, tiểu nhân vốn đi ra ngoài tìm vị sư phụ kia. Khi ra tới cửa cung, La công công gọi tôi lại, lấy bức tranh kia đi, mấy thứ này đều là La công công tìm người đặt làm. Tiểu nhân nào có bản lĩnh để mời được thợ thủ công ngự dụng, người ở vị trí cao như vậy cũng sẽ không để ý tới tiểu nhân”.
“Ừ!” Vân Ánh Lục gật đầu, sắc mặt không có thay đổi gì. Cô lấy từ ngăn bàn ra phương án chữa bệnh tự viết, đây là phương án cô bỏ ra hai ngày, viết thật tỉ mỉ, mỗi một chi tiết, cô đều suy nghĩ kỹ càng. Cô cầm phương án chữa bệnh và dụng cụ gói lại cẩn thận, sai Tiểu Đức Tử cất đi.
“Vân thái y, đêm nay ngài có hồi phủ không?” Bây giờ thời gian làm việc và nghỉ ngơi của Vân Ánh Lục không cố định, thường xuyên thay đổi, Tiểu Đức Tử không thể nắm rõ.
Vân Ánh Lục ngây người, vặn vẹo mười ngón tay, “Không về”.
“Vậy lát nữa tiểu nhân đi lấy bữa tối cho ngài”.
“Không cần đâu. Tiểu Đức Tử, cậu tới chỗ Mãn Ngọc đi, tôi… tới ngự thư phòng gặp hoàng thượng”. Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, cô ngượng ngùng cúi đầu.
Tiểu Đức Tử gãi gãi đầu, cười ha hả không ngừng.
Ngoài cửa sổ bầu trời đã tối đen, mấy chiếc đèn được treo trên ngọn cây ở hậu cung đã được thắp sáng, vầng sáng nhạt nhoà chiếu sáng con đường.
Vân Ánh Lục do dự đứng trước ngự thư phòng, cẩn thận hắng giọng.
Người trong phòng đang múa bút, phê tấu chương ngẩng đầu, thở dài: “Vân thái y, mỗi lần nàng đến, chẳng lẽ trẫm đều phải tự mình ra cửa nghênh đón sao?”
Giọng nói này mang theo chút lạnh lùng trời sinh, thoạt nhiên nghe thấy có vẻ không quan tâm, cũng có chút xa cách, thế nhưng, thế nhưng…
Nếu dùng số phần trăm để hình dung xác suất thành công của cuộc phẫu thuật ngày mười hai, Vân Ánh Lục tính ra là mười phần trăm, mà đây cũng là, cô khẽ cắn môi, số tối đa có thể. Tuy là có chút khiêm tốn, nhưng chỉ sợ xác suất thành công còn thấp hơn.
Nếu nói ngược lại, thất bại có thể tính được là chín mươi phần trăm. Mà một khi thất bại, cô sẽ không thể nào chờ tới hừng đông ngày mười ba. Đối với một người không nhìn thấy ngày mai, cô sẽ làm việc gì? Vân Ánh Lục không biết người khác như thế nào, còn cô đã có quyết định của mình.
Trời gần chạng vạng, mưa phùn lại lất phất rơi xuống.
Lưu Huyên Thần đứng thẳng sau thư án, phong thái tao nhã, đầu đội vương miện, mặc một bộ áo bào bằng tơ tằm màu hạnh hoàng, dưới ánh nến vàng nhạt, màu da như lấp lánh. Vân Ánh Lục nheo mắt lại, Lưu hoàng thượng thật sự là đế vương anh tuấn hiếm thấy, khó trách mỹ nữ khắp thiên hạ trăm phương ngàn kế để được gả cho hoàng thượng, ý đồ cũng không phải hoàn toàn là vì quyền lực, mà là vì vẻ anh tuấn của người.
“Còn đứng ngây ra đó?” Tiểu thái y này hôm nay cứ ngẩn ngơ, ngây người đứng ở bên ngoài nhìn trộm hắn hồi lâu, mưa bụi cũng đã làm ướt y… váy.
Đôi mắt đen của Lưu Huyên Thần đảo tới đảo lui, đầu tiên là dừng ở khuôn mặt của cô, tiếp theo hắn nhìn xuống, rồi hắn thấy thú vị mỉm cười.
Vân Ánh Lục mặc một bộ váy la màu xanh nhạt, quanh váy có thêu mấy đoá mẫu đơn, bước đi nhẹ nhàng, giống như đang nhàn nhã dạo quanh bụi hoa. Dường như là lần đầu tiên Lưu Huyên Thần thấy cô mặc trang phục nữ ở trong hoàng cung, cái mũ y quan đáng ghét trên đầu kia cũng được tháo xuống, mái tóc đen được búi kiểu thịnh hành.
Vân Ánh Lục theo tầm mắt hắn cúi đầu, khuôn mặt ngượng ngùng ửng đỏ, “Em nghĩ trước kia em mặc y bào, chàng coi là con trai, hôm nay em nghĩ em nên mặc trang phục nữ, tránh khỏi để chàng lại nghĩ sai. Rất kỳ lạ sao?”
“… Cố ý mặc cho trẫm ngắm?” Lưu Huyên Thần nhướng mày.
Vân Ánh Lục thở gấp, muốn kìm nén trái tim đang đập thình thịch, nhưng không được.
Bàn tay Lưu Huyên Thần nhẹ nhàng chạm vào gò má lạnh lẽo của cô, dịu dàng nói, “Còn đứng ngây người ra đó, mau vào trong đi”. Nói xong, hắn ôm eo cô, định bước vào trong phòng.
Vân Ánh Lục lắc đầu, “Lưu hoàng thượng, hôm nay việc quốc sự của chàng có quan trọng không?”
“Không có đại thần ở đây, sao còn gọi là Lưu hoàng thượng?”.
Cô mím môi, chột dạ cười, “Có thể là còn chưa quen. Huyên Thần, hôm nay công việc của chàng có quan trọng không?”
“Quan trọng thì thế nào, mà không quan trọng thì thế nào?”
“Nếu quan trọng, thì chàng cứ tiếp tục làm việc. Không quan trọng thì, để hôm khác làm tiếp, chúng ta… hẹn hò…”
“Vậy không quan trọng”. Lưu Huyên Thần trả lời rất nhanh, hắn ngẩng đầu nhìn bên ngoài đầy trời mưa bụi, trong lòng thầm than, ông trời thật sự không tốt, khó lắm mới được nàng chủ động đề nghị hẹn hò, cũng không cho được một đêm trăng tròn hoa thắm. Mà thôi, lui một bước cũng được, trời có mưa cũng không tệ, hai người ngồi cạnh nhau, có thể nói chuyện tâm tình tới sáng.
Trái tim Vân Ánh Lục lại đập dồn dập, “Huyên Thần, ngoại trừ hoàng cung, ở thành Đông Dương, chàng còn có cung điện nào khác không?”
“Ở ngoại thành có một toà cung điện khác, dựa núi kề sông, mùa hạ khi tránh nắng thỉnh thoảng tới đó ở mấy ngày, năm nay mùa hạ đại hạn, quốc sự nặng nhọc, ta vẫn chưa tới đó được!”
“Đêm nay, dẫn em tới đó xem, được không? Chỉ dẫn theo mấy thị vệ, không cần người khác”. Cô nói, giọng càng lúc càng nhỏ, đầu cũng cúi càng lúc càng thấp.
Lưu Huyên Thần nhìn cô chăm chú, ánh mắt kiên quyết, “Được, nghe theo nàng”.
Một chiếc xe ngựa chạy trong mưa, chậm rãi rời khỏi hoàng cung, chạy qua phố xá đèn đuốc thưa thớt, tới trước một điện có trồng đủ loại cây bạch quả thì từ từ dừng lại.
Ngoài xe, mưa bụi rơi xuống dày đặc, Lưu Huyên Thần đứng dưới gốc cây bạch quả ven đường, xoè ô ra, ôm vai Vân Ánh Lục đi vào.
Sớm có thị vệ tới đây trước bẩm báo, trong hành cung, đèn đuốc sáng trưng, cung nữ, thái giám xếp hàng hai bên, cùng cao giọng hô to, “Hoàng thượng vạn tuế, vạn vạn tuế”.
Vân Ánh Lục dừng lại, muốn lui ra sau đứng cùng thị vệ, Lưu Huyên Thần nhanh chóng kéo cô lại. Có can đảm hẹn hò, lại không có can đảm đối mặt với người khác sao?
Lưu huyên Thần dẫn cô đi một vòng thăm phía trước, phía sau của hành cung. Cái gọi là hành cung, chính là bản sao thu nhỏ của hoàng cung, chẳng qua trồng nhiều thêm mấy cái cây, có thêm mấy vườn hoa. Phong cảnh bên ngoài còn đẹp hơn, tự nhiên hơn Vân Ánh Lục không thể tập trung để ngắm cảnh, càng thấy căng thẳng.
Đi thăm hành cung xong, Lưu Huyên Thần dắt tay cô vào một gian hoạ các trang nhã, cửa nguyệt lượng, cửa sổ chạm trổ, mành gấm màu trắng, bàn gỗ hồng mộc, giường khảm ngà voi.
Hai người đều chưa ăn tối, đầu bếp hành cung làm vài món ăn mang tới, ngoài ra còn đưa lên một vò rượu Nữ Nhi Hồng ngon nhất. Nếu là hẹn hò, nhiều thêm một người là nhiều thêm một cái bóng đèn[3]. Lưu Huyên Thần phất tay, cho mọi người lui ra, nếu không gọi đến, không được phép vào.
[3] Từ lóng chỉ người thứ ba chen chân vào cuộc hẹn hò.
Vân Ánh Lục dường như đang lo lắng, ngây người, rồi chạy tới đóng cửa lại. Khi cô xoay người, đầu ngón tay hơi run rẩy, cô lén liếc mắt nhìn Lưu Huyên Thần một cái, thấy Huyên Thần chú ý nhìn trang phục nữ của cô, không khỏi lén thở ra một tiếng.
Cô không ngu ngốc, Lưu Huyên Thần năm lần bảy lượt nói xa, nói gần, nhưng toà Trung Cung phủ kín hoa tươi kia, sao có thể là chỗ của cô được? Hắn cũng từng nói, nguyện dùng ba nghìn giai nhân ở hậu cung, đổi lấy một tình yêu chân thành.
Hoàng hậu nước Nguỵ, phải danh môn vọng tộc, giống như con gái nước thừa tướng hay thiên kim gia tộc lớn, có thể trợ giúp cho vị trí của đế vương, hoặc có dụng lập liên minh.
Cô cầm gương tự soi, thấy thế nào mình cũng không thể có được giá trị như vậy, mà những người có giá trị như vậy thì có thể xếp thành hàng dài. Cô nghĩ rằng trong số những bức hoạ được đưa vào trong cung kia, Lưu Huyên Thần tất nhiên có thể tìm được một người thích hợp.
“Huyên Thần, gần đây chàng rất mệt mỏi phải không?” Hai người cùng uống, mới hai ba chén, mặt cô đã đỏ bừng. Cô không thích hỏi tới quốc sự, không biết làm thế nào, đành phải quan tâm tới sức khoẻ hoàng thượng.
Lưu Huyên Thần sờ sờ má, “Nhìn qua thấy trẫm rất mệt mỏi sao?”
Vân Ánh Lục nhìn kỹ Lưu Huyên Thần, vết bỏng trên mặt đã hồi phục, cũng không để lại sẹo.
“Bây giờ là mùa hạ, trong cung liên tiếp xảy ra chuyện ngoài ý muốn, trong triều dường như cũng có nhiều chuyện gây sức ép. Em chỉ thuận miệng hỏi thôi”.
“Năm nào mà không như thế, trẫm đã quen rồi. Thái bình yên ổn, ngược lại trẫm sẽ cảm thấy bất an. Cá một mực muốn nhảy khỏi mặt nước, nào biết nước sâu tới bao nhiêu đâu!” Lưu Huyên Thần bưng ly rượu lên, chạm chén với cô. Vân Ánh Lục khẽ nhăn mặt, uống một hơi cạn sạch.
“Nàng thì sao, có mệt không? Có gì muốn nói với trẫm không?” Lưu Huyên Thần nhấp một ngụm, ánh mắt sáng rực nhìn đoá hoa đào trước mặt đang bung nở.
Trống ngực Vân Ánh Lục đập thình thịch, là vì uống rượu, hay là vì căng thẳng?
“Công việc bây giờ so với việc trước kia làm mà nói mệt thì thật xấu hổ”. Vân Ánh Lục cắn môi, tươi cười, “Trước kia, xếp lịch phẫu thuật có thể liên tục tới mấy tháng, thời gian nghỉ rất ít, trực đêm là chuyện thường”.
Lưu Huyên Thần gật đầu, lại rót đầy ly rượu cho cô, “Trước kia nàng đã làm phẫu thuật những gì?”
Vân Ánh Lục giơ ngón tay lên đếm, “Mổ đẻ, cắt bỏ tử cung, cắt bỏ khối u… Các loại giải phẫu phụ khoa, ai da,” Cô đột nhiên khoát tay, “Ăn cơm không nói tới mấy thứ này, rất chán”.
“Những thứ phẫu thuật đó đều là những từ mới mẻ,” Cô thấy Huyên Thần không chút để ý hỏi, “Ánh Lục, trước kia nàng không ở Đông Dương phải không?”
Vân Ánh Lục chủ động kéo ghế qua, gần hắn hơn một chút, nhấp rượu viết lên bàn, “Nơi em đến, từ thời gian đến không gian, đều cách Đông Dương rất xa, rất xa, xa đến mức chàng không thể tưởng tượng được”.
Hắn nhướng mày, “Ồ, phức tạp như vậy sao, vậy không tưởng tượng nữa, dù sao nàng cũng sẽ không trở về”.
“Có cơ hội, em vẫn muốn trở về. Nơi này không thích hợp với em, em không phải là người có chí lớn, chỉ mong làm một đại phu thông thạo y thuật, giảm bớt sự đau đớn cho người bệnh hay cứu được tính mạng họ. À, yêu cầu không cao nhỉ?” Vân Ánh Lục ngửa mặt cười với Lưu Huyên Thần, cách Lưu Huyên Thần càng lúc càng gần, thân thể mảnh mai sắp tựa vào khuôn ngực hắn.
Mắt Lưu Huyên Thần có ý cười nói, “Đại phu thì không cần thiết phải chọn nơi để ở, ở Đông Dương không tốt sao?”
Vân Ánh Lục cũng cười nói, “Đúng, Đông Dương rất tốt, ở đây có chàng là tốt rồi…” Lưu Huyên Thần hơi nghiêng đầu, đoạn sau của câu nói đã bị nụ hôn ngăn lại. Cô hôn lên môi Lưu Huyên Thần, vẻ mặt thẹn thùng.
Lưu Huyên Thần vẫn không nhúc nhích, chỉ nhìn chăm chú vào cô, để mặc cô chậm rãi ngồi xuống đầu gối hắn, ôm lấy lưng hắn, dịu dàng hôn hắn.
Vân Ánh Lục không thấy Lưu Huyên Thần đáp lại, buồn bã cúi đầu, xấu hổ chỉ muốn tìm cái lỗ chui xuống, muốn chết quách cho rồi.
“Ánh Lục, nàng có biết làm như vậy hậu quả ra sao không?” Lưu Huyên Thần cuối cùng khàn khàn mở miệng, kéo tay cô đặt lên trái tim đang đập thình thịch, chặn lên lồng ngực như sắp nứt ra của hắn.
“Có!” Vân Ánh Lục gật đầu, không dám ngẩng lên.
“Ánh Lục, nàng còn là khuê nữ, nếu bây giờ trẫm làm vậy với nàng, sẽ là thiệt thòi cho nàng”.
“Không phải vậy đâu, đây là tình cảm từ hai phía. Em… yêu chàng, mới tình nguyện làm như vậy”. Mặt cô đã đỏ như một quả cà chua chín rục. Người ta không phải đã nói, người đang yêu, sau khi hôn nhau nồng nhiệt, chuyện lên giường sẽ thật tự nhiên mà diễn ra sao? Hai người họ vì sao lại bình tĩnh như thế, giống như đàm phán quốc tế, chỉ còn thiếu đóng dấu bắt tay.
“Trẫm sẽ không tuỳ tiện chạm vào người con gái bên ngoài, trừ phi là phi tần của trẫm. Ánh Lục, nàng bằng lòng làm phi tần của trẫm chứ?” Hắn nâng mặt cô lên, khiến cô phải nhìn thẳng vào mắt hắn.
“Em vĩnh viễn làm người yêu của chàng, cho dù qua rất nhiều, rất nhiều năm, trong lòng em chỉ có một mình chàng, sẽ không thay lòng đổi dạ”.
“Người yêu và phi tần có gì khác nhau?”
“Người yêu là duy nhất…” Mắt cô vẫn luôn chăm chú nhìn mặt đất, ấp úng nói.
“Duy nhất thôi!”
Lưu Huyên Thần nghiền ngẫm mấy từ này, nhìn cô hồi lâu.
Dường như cô đã chờ tới khi trời già đất cỗi, mới cảm thấy đầu của hắn cúi xuống, đôi môi hơi lạnh áp lên đôi môi nóng bỏng của cô, “Được, trẫm nghe theo nàng, chỉ là duy nhất”.
Cô xấu hổ nhắm mắt lại, dịu dàng đáp lại hắn.
Nếu ngày mai không được nhìn thấy mặt trời, tối nay, cô muốn có được một lần yêu thương ân ái cùng người mình yêu, cũng coi như đời này không sống uổng, cả đời này, cô cũng được yêu, được hưởng hương vị của tình yêu.
Nếu ngày mai không được nhìn thấy mặt trời, tối nay, cô cùng chàng triền miên, trong sạch không còn, vĩnh viễn mất tư cách tiến cung làm hoàng hậu, làm phi tần. Cô chỉ mãi mãi chỉ làm người yêu của anh.
Yêu một người đến đỉnh điểm, sẽ khát vọng dung hoà với người ấy, trở thành một bộ phận trong thân thể người ấy. Chẳng sợ tình yêu này tới bất ngờ, ngắn ngủi như thế, cô tin rằng, cô sẽ không hối hận phải trả giá vì tối nay như vậy.
Trong lòng cô không có vướng mắc về trinh trắng, nhưng nếu được trao tấm thân trong trắng của mình cho người đàn ông mình yêu, cô cảm thấy rất hạnh phúc, cũng rất vinh hạnh.
Vân Ánh Lục không chút do dự hé môi, nhận đôi môi anh, nhiệt tình mang tới ấm áp mà anh muốn. Môi lưỡi ngọt ngào quấn lấy nhau, bên ngoài mưa phùn rả rích tưới ướt đêm thu yên tĩnh.
Lưu Huyên Thần đột nhiên đứng dậy, bế cô lên, Vân Ánh Lục chớp mắt mơ màng, vùi mặt vào ngực anh. Lưu Huyên Thần khẽ cười, trong lòng như sông cuộn biển gầm, núi gào sóng vỗ, nhưng hắn kìm chế, nhẹ nhàng đặt cô lên giường, quay đầu, thổi tắt ánh nến trong phòng.
Buổi tối che giấu làn da đã ửng hồng của cô, nhưng làm cho không khí trong hoạ các càng lúc càng quánh lại. Cô muốn nhìn thân thể anh, muốn nhìn kỹ một chút, sau đó nhớ kỹ, thế nhưng… Cô nuốt nước bọt, xấu hổ không dám mở miệng.
“Ánh Lục…” giọng Lưu Huyên Thần đã khàn đục, quyến rũ khiến cô không thể hít thở.
“Huyên Thần, gọi em là Uyển Bạch”. Cô vòng tay ôm lấy anh, nhẹ nhàng tựa cằm lên bờ vao anh. Lưu Huyên Thần ngẩn ra, cũng không hỏi nhiều, “Uyển Bạch…” đôi môi anh điên cuồng hôn xuống bờ vai tròn trịa của cô, anh buông màn xuống, nhẹ nhàng ôm lấy cô, rồi lấy ra một chiếc khăn lụa, đặt dưới người cô.
“Đây là cái gì?” Cô chạm tới bề mặt lạnh lẽo của chiếc khăn.
“Uyển Bạch…” Anh không trả lời, chỉ chậm rãi cởi quần áo của hai người ra, ôm chặt lấy cô, hôn từ cằm xuống cổ cô, có điều lại tránh môi cô giống như cố ý tra tấn cô, dành cho cô âu yếm quyến luyến nhất, nhưng lại không cho cô cảm xúc mãnh liệt như lửa.
Lưu Huyên Thần lại hôn dịch xuống, toàn thân giống như có lửa đốt, làm cho cô khẽ run rẩy, cô hoàn toàn trầm mê, rồi lại không rõ tại sao, cô dán sát vào ngực anh, giống như khẩn cầu dùng đôi chân ngọc vuốt ve hai chân anh.
Lưu Huyên Thần cười nhẹ đắc ý, như cô mong muốn hôn xuống môi cô, ngậm lấy đầu lưỡi cô, thân thể nóng rực trùm lên thân thể của cô, bằng tư thế chủ đạo mạnh mẽ, tạo nên một sự triền miên chỉ thuộc về hai người, anh trêu chọc tất cả các điểm nhạy cảm của cô, làm cho cô run rẩy dưới anh, cuối cùng không thể không lựa chọn thuận theo anh.
Nhưng anh cũng rất dịu dàng, anh dùng hết khả năng để cô cảm nhận tất cả tốt đẹp của hoan ái. Khi cô đau đớn, anh dùng nụ hôn nồng nhiệt ngăn lại tiếng kêu đau của cô, lại thuận thế hôn lên khoé mắt còn vương nước mắt của cô. Khi hai người đang ở đỉnh điểm của hoan ái, cô vì ngượng ngùng cắn chặt môi, anh vuốt ve phía sau lưng cô, giúp cô thả lỏng thân thể căng thẳng.
Khi cô ngây ngô không biết như thế nào đáp lại anh, anh rất kiên nhẫn thả chậm động tác, chỉ dẫn cho cô từng bước phát hiện những bí mật riêng tư nhất giữa nam và nữ, khiến cho tiếng kêu đau đớn của cô từ từ chuyển thành tiếng thở gấp…
Mà anh, trong quá trình này, cũng được thể nghiệm sự vui sướng từ trước tới giờ chưa từng có. Loại vui sướng này không phải chỉ là thoả mãn dục vọng khi một người đàn ông chiếm hữu được một người đàn bà, cũng không hoàn toàn là bởi vì anh là chúa tể trong quá trình ân ái của hai người mà cảm nhận được dục vọng.
Anh nghĩ rằng, anh thật sự rất yêu người con gái thật thà, ngốc nghếch dưới thân này, bằng không, từ trước đến nay, chỉ có người khác lấy lòng đế vương, sao anh lại nhẫn nhịn hạ thấp hưởng thụ của chính mình để chiều theo cô chứ?
Hạnh phúc này, giống như từ chỗ sâu nhất trong trái tim, chạm tới linh hồn. Anh lưu luyến, mải mê như thế, nhiều lần đòi hỏi thân thể cô như vậy.
Cả người cô nóng rồi lại lạnh, lạnh rồi lại nóng, vốn thuận theo người chủ động, dán sát vào lồng ngực anh, thở dốc, không hề chống cự, mặc anh muốn làm gì thì làm.
“Nếu người trúng cổ là người khác, cô cũng sẽ làm như vậy sao?” Đỗ Tử Bân bần thần hỏi.
Tiếng nói của Đỗ Tử Bân rất nhỏ, cô đã chạy xa, không nghe được câu hỏi của hắn, hoặc có lẽ nghe rõ, mà cô cảm thấy không cần thiết phải trả lời.
Vân Ánh Lục vào thái y viện, Tiểu Đức Tử giống như dâng báu vật đưa cho cô xem từng dụng cụ mà cô đặt làm. Vân Ánh Lục vui mừng nhìn kỹ từng thứ, dụng cụ này so với dụng cụ giải phẫu phụ khoa Tần Luận đặt làm lần trước còn tinh tế hơn, nhẹ hơn, quả thật là ngoài sự mong đợi.
“Thợ thủ công này tay nghề thật giỏi!” Cô vui mừng nói.
“Đương nhiên, người thợ này từ trước đến nay không giúp người khác làm thứ gì. Ông ta là thợ thủ công ngự dụng của hoàng thượng, chuyên tạo ra bảo kiếm cho hoàng thượng, làm lễ vật, tặng cho hoàng đế các nước khác”. Tiểu Đức Tử vô cùng đắc ý.
“Ông ta… là người lần trước cậu đã nói sao?” Vân Ánh Lục cẩn thận gói dụng cụ lại, kinh ngạc nhíu mày.
Tiểu Đức Tử lắc đầu nguầy nguậy, “Không phải, tiểu nhân vốn đi ra ngoài tìm vị sư phụ kia. Khi ra tới cửa cung, La công công gọi tôi lại, lấy bức tranh kia đi, mấy thứ này đều là La công công tìm người đặt làm. Tiểu nhân nào có bản lĩnh để mời được thợ thủ công ngự dụng, người ở vị trí cao như vậy cũng sẽ không để ý tới tiểu nhân”.
“Ừ!” Vân Ánh Lục gật đầu, sắc mặt không có thay đổi gì. Cô lấy từ ngăn bàn ra phương án chữa bệnh tự viết, đây là phương án cô bỏ ra hai ngày, viết thật tỉ mỉ, mỗi một chi tiết, cô đều suy nghĩ kỹ càng. Cô cầm phương án chữa bệnh và dụng cụ gói lại cẩn thận, sai Tiểu Đức Tử cất đi.
“Vân thái y, đêm nay ngài có hồi phủ không?” Bây giờ thời gian làm việc và nghỉ ngơi của Vân Ánh Lục không cố định, thường xuyên thay đổi, Tiểu Đức Tử không thể nắm rõ.
Vân Ánh Lục ngây người, vặn vẹo mười ngón tay, “Không về”.
“Vậy lát nữa tiểu nhân đi lấy bữa tối cho ngài”.
“Không cần đâu. Tiểu Đức Tử, cậu tới chỗ Mãn Ngọc đi, tôi… tới ngự thư phòng gặp hoàng thượng”. Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, cô ngượng ngùng cúi đầu.
Tiểu Đức Tử gãi gãi đầu, cười ha hả không ngừng.
Ngoài cửa sổ bầu trời đã tối đen, mấy chiếc đèn được treo trên ngọn cây ở hậu cung đã được thắp sáng, vầng sáng nhạt nhoà chiếu sáng con đường.
Vân Ánh Lục do dự đứng trước ngự thư phòng, cẩn thận hắng giọng.
Người trong phòng đang múa bút, phê tấu chương ngẩng đầu, thở dài: “Vân thái y, mỗi lần nàng đến, chẳng lẽ trẫm đều phải tự mình ra cửa nghênh đón sao?”
Giọng nói này mang theo chút lạnh lùng trời sinh, thoạt nhiên nghe thấy có vẻ không quan tâm, cũng có chút xa cách, thế nhưng, thế nhưng…
Nếu dùng số phần trăm để hình dung xác suất thành công của cuộc phẫu thuật ngày mười hai, Vân Ánh Lục tính ra là mười phần trăm, mà đây cũng là, cô khẽ cắn môi, số tối đa có thể. Tuy là có chút khiêm tốn, nhưng chỉ sợ xác suất thành công còn thấp hơn.
Nếu nói ngược lại, thất bại có thể tính được là chín mươi phần trăm. Mà một khi thất bại, cô sẽ không thể nào chờ tới hừng đông ngày mười ba. Đối với một người không nhìn thấy ngày mai, cô sẽ làm việc gì? Vân Ánh Lục không biết người khác như thế nào, còn cô đã có quyết định của mình.
Trời gần chạng vạng, mưa phùn lại lất phất rơi xuống.
Lưu Huyên Thần đứng thẳng sau thư án, phong thái tao nhã, đầu đội vương miện, mặc một bộ áo bào bằng tơ tằm màu hạnh hoàng, dưới ánh nến vàng nhạt, màu da như lấp lánh. Vân Ánh Lục nheo mắt lại, Lưu hoàng thượng thật sự là đế vương anh tuấn hiếm thấy, khó trách mỹ nữ khắp thiên hạ trăm phương ngàn kế để được gả cho hoàng thượng, ý đồ cũng không phải hoàn toàn là vì quyền lực, mà là vì vẻ anh tuấn của người.
“Còn đứng ngây ra đó?” Tiểu thái y này hôm nay cứ ngẩn ngơ, ngây người đứng ở bên ngoài nhìn trộm hắn hồi lâu, mưa bụi cũng đã làm ướt y… váy.
Đôi mắt đen của Lưu Huyên Thần đảo tới đảo lui, đầu tiên là dừng ở khuôn mặt của cô, tiếp theo hắn nhìn xuống, rồi hắn thấy thú vị mỉm cười.
Vân Ánh Lục mặc một bộ váy la màu xanh nhạt, quanh váy có thêu mấy đoá mẫu đơn, bước đi nhẹ nhàng, giống như đang nhàn nhã dạo quanh bụi hoa. Dường như là lần đầu tiên Lưu Huyên Thần thấy cô mặc trang phục nữ ở trong hoàng cung, cái mũ y quan đáng ghét trên đầu kia cũng được tháo xuống, mái tóc đen được búi kiểu thịnh hành.
Vân Ánh Lục theo tầm mắt hắn cúi đầu, khuôn mặt ngượng ngùng ửng đỏ, “Em nghĩ trước kia em mặc y bào, chàng coi là con trai, hôm nay em nghĩ em nên mặc trang phục nữ, tránh khỏi để chàng lại nghĩ sai. Rất kỳ lạ sao?”
“… Cố ý mặc cho trẫm ngắm?” Lưu Huyên Thần nhướng mày.
Vân Ánh Lục thở gấp, muốn kìm nén trái tim đang đập thình thịch, nhưng không được.
Bàn tay Lưu Huyên Thần nhẹ nhàng chạm vào gò má lạnh lẽo của cô, dịu dàng nói, “Còn đứng ngây người ra đó, mau vào trong đi”. Nói xong, hắn ôm eo cô, định bước vào trong phòng.
Vân Ánh Lục lắc đầu, “Lưu hoàng thượng, hôm nay việc quốc sự của chàng có quan trọng không?”
“Không có đại thần ở đây, sao còn gọi là Lưu hoàng thượng?”.
Cô mím môi, chột dạ cười, “Có thể là còn chưa quen. Huyên Thần, hôm nay công việc của chàng có quan trọng không?”
“Quan trọng thì thế nào, mà không quan trọng thì thế nào?”
“Nếu quan trọng, thì chàng cứ tiếp tục làm việc. Không quan trọng thì, để hôm khác làm tiếp, chúng ta… hẹn hò…”
“Vậy không quan trọng”. Lưu Huyên Thần trả lời rất nhanh, hắn ngẩng đầu nhìn bên ngoài đầy trời mưa bụi, trong lòng thầm than, ông trời thật sự không tốt, khó lắm mới được nàng chủ động đề nghị hẹn hò, cũng không cho được một đêm trăng tròn hoa thắm. Mà thôi, lui một bước cũng được, trời có mưa cũng không tệ, hai người ngồi cạnh nhau, có thể nói chuyện tâm tình tới sáng.
Trái tim Vân Ánh Lục lại đập dồn dập, “Huyên Thần, ngoại trừ hoàng cung, ở thành Đông Dương, chàng còn có cung điện nào khác không?”
“Ở ngoại thành có một toà cung điện khác, dựa núi kề sông, mùa hạ khi tránh nắng thỉnh thoảng tới đó ở mấy ngày, năm nay mùa hạ đại hạn, quốc sự nặng nhọc, ta vẫn chưa tới đó được!”
“Đêm nay, dẫn em tới đó xem, được không? Chỉ dẫn theo mấy thị vệ, không cần người khác”. Cô nói, giọng càng lúc càng nhỏ, đầu cũng cúi càng lúc càng thấp.
Lưu Huyên Thần nhìn cô chăm chú, ánh mắt kiên quyết, “Được, nghe theo nàng”.
Một chiếc xe ngựa chạy trong mưa, chậm rãi rời khỏi hoàng cung, chạy qua phố xá đèn đuốc thưa thớt, tới trước một điện có trồng đủ loại cây bạch quả thì từ từ dừng lại.
Ngoài xe, mưa bụi rơi xuống dày đặc, Lưu Huyên Thần đứng dưới gốc cây bạch quả ven đường, xoè ô ra, ôm vai Vân Ánh Lục đi vào.
Sớm có thị vệ tới đây trước bẩm báo, trong hành cung, đèn đuốc sáng trưng, cung nữ, thái giám xếp hàng hai bên, cùng cao giọng hô to, “Hoàng thượng vạn tuế, vạn vạn tuế”.
Vân Ánh Lục dừng lại, muốn lui ra sau đứng cùng thị vệ, Lưu Huyên Thần nhanh chóng kéo cô lại. Có can đảm hẹn hò, lại không có can đảm đối mặt với người khác sao?
Lưu huyên Thần dẫn cô đi một vòng thăm phía trước, phía sau của hành cung. Cái gọi là hành cung, chính là bản sao thu nhỏ của hoàng cung, chẳng qua trồng nhiều thêm mấy cái cây, có thêm mấy vườn hoa. Phong cảnh bên ngoài còn đẹp hơn, tự nhiên hơn Vân Ánh Lục không thể tập trung để ngắm cảnh, càng thấy căng thẳng.
Đi thăm hành cung xong, Lưu Huyên Thần dắt tay cô vào một gian hoạ các trang nhã, cửa nguyệt lượng, cửa sổ chạm trổ, mành gấm màu trắng, bàn gỗ hồng mộc, giường khảm ngà voi.
Hai người đều chưa ăn tối, đầu bếp hành cung làm vài món ăn mang tới, ngoài ra còn đưa lên một vò rượu Nữ Nhi Hồng ngon nhất. Nếu là hẹn hò, nhiều thêm một người là nhiều thêm một cái bóng đèn[3]. Lưu Huyên Thần phất tay, cho mọi người lui ra, nếu không gọi đến, không được phép vào.
[3] Từ lóng chỉ người thứ ba chen chân vào cuộc hẹn hò.
Vân Ánh Lục dường như đang lo lắng, ngây người, rồi chạy tới đóng cửa lại. Khi cô xoay người, đầu ngón tay hơi run rẩy, cô lén liếc mắt nhìn Lưu Huyên Thần một cái, thấy Huyên Thần chú ý nhìn trang phục nữ của cô, không khỏi lén thở ra một tiếng.
Cô không ngu ngốc, Lưu Huyên Thần năm lần bảy lượt nói xa, nói gần, nhưng toà Trung Cung phủ kín hoa tươi kia, sao có thể là chỗ của cô được? Hắn cũng từng nói, nguyện dùng ba nghìn giai nhân ở hậu cung, đổi lấy một tình yêu chân thành.
Hoàng hậu nước Nguỵ, phải danh môn vọng tộc, giống như con gái nước thừa tướng hay thiên kim gia tộc lớn, có thể trợ giúp cho vị trí của đế vương, hoặc có dụng lập liên minh.
Cô cầm gương tự soi, thấy thế nào mình cũng không thể có được giá trị như vậy, mà những người có giá trị như vậy thì có thể xếp thành hàng dài. Cô nghĩ rằng trong số những bức hoạ được đưa vào trong cung kia, Lưu Huyên Thần tất nhiên có thể tìm được một người thích hợp.
“Huyên Thần, gần đây chàng rất mệt mỏi phải không?” Hai người cùng uống, mới hai ba chén, mặt cô đã đỏ bừng. Cô không thích hỏi tới quốc sự, không biết làm thế nào, đành phải quan tâm tới sức khoẻ hoàng thượng.
Lưu Huyên Thần sờ sờ má, “Nhìn qua thấy trẫm rất mệt mỏi sao?”
Vân Ánh Lục nhìn kỹ Lưu Huyên Thần, vết bỏng trên mặt đã hồi phục, cũng không để lại sẹo.
“Bây giờ là mùa hạ, trong cung liên tiếp xảy ra chuyện ngoài ý muốn, trong triều dường như cũng có nhiều chuyện gây sức ép. Em chỉ thuận miệng hỏi thôi”.
“Năm nào mà không như thế, trẫm đã quen rồi. Thái bình yên ổn, ngược lại trẫm sẽ cảm thấy bất an. Cá một mực muốn nhảy khỏi mặt nước, nào biết nước sâu tới bao nhiêu đâu!” Lưu Huyên Thần bưng ly rượu lên, chạm chén với cô. Vân Ánh Lục khẽ nhăn mặt, uống một hơi cạn sạch.
“Nàng thì sao, có mệt không? Có gì muốn nói với trẫm không?” Lưu Huyên Thần nhấp một ngụm, ánh mắt sáng rực nhìn đoá hoa đào trước mặt đang bung nở.
Trống ngực Vân Ánh Lục đập thình thịch, là vì uống rượu, hay là vì căng thẳng?
“Công việc bây giờ so với việc trước kia làm mà nói mệt thì thật xấu hổ”. Vân Ánh Lục cắn môi, tươi cười, “Trước kia, xếp lịch phẫu thuật có thể liên tục tới mấy tháng, thời gian nghỉ rất ít, trực đêm là chuyện thường”.
Lưu Huyên Thần gật đầu, lại rót đầy ly rượu cho cô, “Trước kia nàng đã làm phẫu thuật những gì?”
Vân Ánh Lục giơ ngón tay lên đếm, “Mổ đẻ, cắt bỏ tử cung, cắt bỏ khối u… Các loại giải phẫu phụ khoa, ai da,” Cô đột nhiên khoát tay, “Ăn cơm không nói tới mấy thứ này, rất chán”.
“Những thứ phẫu thuật đó đều là những từ mới mẻ,” Cô thấy Huyên Thần không chút để ý hỏi, “Ánh Lục, trước kia nàng không ở Đông Dương phải không?”
Vân Ánh Lục chủ động kéo ghế qua, gần hắn hơn một chút, nhấp rượu viết lên bàn, “Nơi em đến, từ thời gian đến không gian, đều cách Đông Dương rất xa, rất xa, xa đến mức chàng không thể tưởng tượng được”.
Hắn nhướng mày, “Ồ, phức tạp như vậy sao, vậy không tưởng tượng nữa, dù sao nàng cũng sẽ không trở về”.
“Có cơ hội, em vẫn muốn trở về. Nơi này không thích hợp với em, em không phải là người có chí lớn, chỉ mong làm một đại phu thông thạo y thuật, giảm bớt sự đau đớn cho người bệnh hay cứu được tính mạng họ. À, yêu cầu không cao nhỉ?” Vân Ánh Lục ngửa mặt cười với Lưu Huyên Thần, cách Lưu Huyên Thần càng lúc càng gần, thân thể mảnh mai sắp tựa vào khuôn ngực hắn.
Mắt Lưu Huyên Thần có ý cười nói, “Đại phu thì không cần thiết phải chọn nơi để ở, ở Đông Dương không tốt sao?”
Vân Ánh Lục cũng cười nói, “Đúng, Đông Dương rất tốt, ở đây có chàng là tốt rồi…” Lưu Huyên Thần hơi nghiêng đầu, đoạn sau của câu nói đã bị nụ hôn ngăn lại. Cô hôn lên môi Lưu Huyên Thần, vẻ mặt thẹn thùng.
Lưu Huyên Thần vẫn không nhúc nhích, chỉ nhìn chăm chú vào cô, để mặc cô chậm rãi ngồi xuống đầu gối hắn, ôm lấy lưng hắn, dịu dàng hôn hắn.
Vân Ánh Lục không thấy Lưu Huyên Thần đáp lại, buồn bã cúi đầu, xấu hổ chỉ muốn tìm cái lỗ chui xuống, muốn chết quách cho rồi.
“Ánh Lục, nàng có biết làm như vậy hậu quả ra sao không?” Lưu Huyên Thần cuối cùng khàn khàn mở miệng, kéo tay cô đặt lên trái tim đang đập thình thịch, chặn lên lồng ngực như sắp nứt ra của hắn.
“Có!” Vân Ánh Lục gật đầu, không dám ngẩng lên.
“Ánh Lục, nàng còn là khuê nữ, nếu bây giờ trẫm làm vậy với nàng, sẽ là thiệt thòi cho nàng”.
“Không phải vậy đâu, đây là tình cảm từ hai phía. Em… yêu chàng, mới tình nguyện làm như vậy”. Mặt cô đã đỏ như một quả cà chua chín rục. Người ta không phải đã nói, người đang yêu, sau khi hôn nhau nồng nhiệt, chuyện lên giường sẽ thật tự nhiên mà diễn ra sao? Hai người họ vì sao lại bình tĩnh như thế, giống như đàm phán quốc tế, chỉ còn thiếu đóng dấu bắt tay.
“Trẫm sẽ không tuỳ tiện chạm vào người con gái bên ngoài, trừ phi là phi tần của trẫm. Ánh Lục, nàng bằng lòng làm phi tần của trẫm chứ?” Hắn nâng mặt cô lên, khiến cô phải nhìn thẳng vào mắt hắn.
“Em vĩnh viễn làm người yêu của chàng, cho dù qua rất nhiều, rất nhiều năm, trong lòng em chỉ có một mình chàng, sẽ không thay lòng đổi dạ”.
“Người yêu và phi tần có gì khác nhau?”
“Người yêu là duy nhất…” Mắt cô vẫn luôn chăm chú nhìn mặt đất, ấp úng nói.
“Duy nhất thôi!”
Lưu Huyên Thần nghiền ngẫm mấy từ này, nhìn cô hồi lâu.
Dường như cô đã chờ tới khi trời già đất cỗi, mới cảm thấy đầu của hắn cúi xuống, đôi môi hơi lạnh áp lên đôi môi nóng bỏng của cô, “Được, trẫm nghe theo nàng, chỉ là duy nhất”.
Cô xấu hổ nhắm mắt lại, dịu dàng đáp lại hắn.
Nếu ngày mai không được nhìn thấy mặt trời, tối nay, cô muốn có được một lần yêu thương ân ái cùng người mình yêu, cũng coi như đời này không sống uổng, cả đời này, cô cũng được yêu, được hưởng hương vị của tình yêu.
Nếu ngày mai không được nhìn thấy mặt trời, tối nay, cô cùng chàng triền miên, trong sạch không còn, vĩnh viễn mất tư cách tiến cung làm hoàng hậu, làm phi tần. Cô chỉ mãi mãi chỉ làm người yêu của anh.
Yêu một người đến đỉnh điểm, sẽ khát vọng dung hoà với người ấy, trở thành một bộ phận trong thân thể người ấy. Chẳng sợ tình yêu này tới bất ngờ, ngắn ngủi như thế, cô tin rằng, cô sẽ không hối hận phải trả giá vì tối nay như vậy.
Trong lòng cô không có vướng mắc về trinh trắng, nhưng nếu được trao tấm thân trong trắng của mình cho người đàn ông mình yêu, cô cảm thấy rất hạnh phúc, cũng rất vinh hạnh.
Vân Ánh Lục không chút do dự hé môi, nhận đôi môi anh, nhiệt tình mang tới ấm áp mà anh muốn. Môi lưỡi ngọt ngào quấn lấy nhau, bên ngoài mưa phùn rả rích tưới ướt đêm thu yên tĩnh.
Lưu Huyên Thần đột nhiên đứng dậy, bế cô lên, Vân Ánh Lục chớp mắt mơ màng, vùi mặt vào ngực anh. Lưu Huyên Thần khẽ cười, trong lòng như sông cuộn biển gầm, núi gào sóng vỗ, nhưng hắn kìm chế, nhẹ nhàng đặt cô lên giường, quay đầu, thổi tắt ánh nến trong phòng.
Buổi tối che giấu làn da đã ửng hồng của cô, nhưng làm cho không khí trong hoạ các càng lúc càng quánh lại. Cô muốn nhìn thân thể anh, muốn nhìn kỹ một chút, sau đó nhớ kỹ, thế nhưng… Cô nuốt nước bọt, xấu hổ không dám mở miệng.
“Ánh Lục…” giọng Lưu Huyên Thần đã khàn đục, quyến rũ khiến cô không thể hít thở.
“Huyên Thần, gọi em là Uyển Bạch”. Cô vòng tay ôm lấy anh, nhẹ nhàng tựa cằm lên bờ vao anh. Lưu Huyên Thần ngẩn ra, cũng không hỏi nhiều, “Uyển Bạch…” đôi môi anh điên cuồng hôn xuống bờ vai tròn trịa của cô, anh buông màn xuống, nhẹ nhàng ôm lấy cô, rồi lấy ra một chiếc khăn lụa, đặt dưới người cô.
“Đây là cái gì?” Cô chạm tới bề mặt lạnh lẽo của chiếc khăn.
“Uyển Bạch…” Anh không trả lời, chỉ chậm rãi cởi quần áo của hai người ra, ôm chặt lấy cô, hôn từ cằm xuống cổ cô, có điều lại tránh môi cô giống như cố ý tra tấn cô, dành cho cô âu yếm quyến luyến nhất, nhưng lại không cho cô cảm xúc mãnh liệt như lửa.
Lưu Huyên Thần lại hôn dịch xuống, toàn thân giống như có lửa đốt, làm cho cô khẽ run rẩy, cô hoàn toàn trầm mê, rồi lại không rõ tại sao, cô dán sát vào ngực anh, giống như khẩn cầu dùng đôi chân ngọc vuốt ve hai chân anh.
Lưu Huyên Thần cười nhẹ đắc ý, như cô mong muốn hôn xuống môi cô, ngậm lấy đầu lưỡi cô, thân thể nóng rực trùm lên thân thể của cô, bằng tư thế chủ đạo mạnh mẽ, tạo nên một sự triền miên chỉ thuộc về hai người, anh trêu chọc tất cả các điểm nhạy cảm của cô, làm cho cô run rẩy dưới anh, cuối cùng không thể không lựa chọn thuận theo anh.
Nhưng anh cũng rất dịu dàng, anh dùng hết khả năng để cô cảm nhận tất cả tốt đẹp của hoan ái. Khi cô đau đớn, anh dùng nụ hôn nồng nhiệt ngăn lại tiếng kêu đau của cô, lại thuận thế hôn lên khoé mắt còn vương nước mắt của cô. Khi hai người đang ở đỉnh điểm của hoan ái, cô vì ngượng ngùng cắn chặt môi, anh vuốt ve phía sau lưng cô, giúp cô thả lỏng thân thể căng thẳng.
Khi cô ngây ngô không biết như thế nào đáp lại anh, anh rất kiên nhẫn thả chậm động tác, chỉ dẫn cho cô từng bước phát hiện những bí mật riêng tư nhất giữa nam và nữ, khiến cho tiếng kêu đau đớn của cô từ từ chuyển thành tiếng thở gấp…
Mà anh, trong quá trình này, cũng được thể nghiệm sự vui sướng từ trước tới giờ chưa từng có. Loại vui sướng này không phải chỉ là thoả mãn dục vọng khi một người đàn ông chiếm hữu được một người đàn bà, cũng không hoàn toàn là bởi vì anh là chúa tể trong quá trình ân ái của hai người mà cảm nhận được dục vọng.
Anh nghĩ rằng, anh thật sự rất yêu người con gái thật thà, ngốc nghếch dưới thân này, bằng không, từ trước đến nay, chỉ có người khác lấy lòng đế vương, sao anh lại nhẫn nhịn hạ thấp hưởng thụ của chính mình để chiều theo cô chứ?
Hạnh phúc này, giống như từ chỗ sâu nhất trong trái tim, chạm tới linh hồn. Anh lưu luyến, mải mê như thế, nhiều lần đòi hỏi thân thể cô như vậy.
Cả người cô nóng rồi lại lạnh, lạnh rồi lại nóng, vốn thuận theo người chủ động, dán sát vào lồng ngực anh, thở dốc, không hề chống cự, mặc anh muốn làm gì thì làm.