“Ấn mỗ bây giờ chỉ còn một thân một mình, cầu chết không cầu sống, không sợ cũng chẳng hãi, chỉ muốn một lần được nói rõ tất cả mọi chuyện. Hai mươi bảy năm trước, Ấn mỗ vì y thuật xuất chúng nên được tiến cung làm thái y. Vạn thái hậu lúc ấy vẫn là trắc phi của tiên hoàng, minh trí thông tuệ, dung mạo như hoa, rất được tiên hoàng sủng ái nên khó tránh khỏi những phi tần khác đố kỵ, hoàng hậu căm hận. Một hôm, sau khi uống xong bát canh nóng, thái hậu đột nhiên đau bụng dữ dội, Ấn mỗ phụng mệnh đến khám thì phát hiện ra trong canh có độc, may mà cứu chữa kịp thời nên mới nhặt lại được tính mạng trước Quỷ môn quan. Sau lần ấy, thái hậu dặn Ấn mỗ không được phép để lộ chuyện và tuyệt đối không được bẩm tấu với tiên hoàng, thái hậu nói sẽ nhớ kỹ chuyện này để ăn miếng trả miếng, để những kẻ hãm hại bà không thể ngóc đầu lên được”.
“Không lâu sau, Vạn thái hậu mang long thai, tiên hoàng càng thêm sủng ái, cưng chiều. Khi đó, tiên hoàng đã có hai vị hoàng tử, Tề vương là nhị hoàng tử và cũng là đích tử của hoàng hậu. Khi sắp đến ngày dự sinh, thái hậu sai người gọi Ấn mỗ tới, đưa cho Ấn mỗ một số bạc lớn và nói vào ngày bà lâm bồn, nếu sinh hạ hoàng tử thì coi như không có chuyện gì, còn nếu sinh hạ công chúa thì phải bí mật mang tới cửa sau hậu cung, ở đó, sẽ có người chỉ dẫn cho Ấn mỗ biết phải làm gì. Ấn mỗ nhất thời thấy lợi mờ mắt, biết rõ nguy hiểm nhưng vẫn đồng ý, chấp thuận. Tới ngày Vạn thái hậu hạ sinh, Ấn mỗ đã đuổi bà đỡ và những cung nữ khác ra ngoài, chỉ giữ lại cung nữ của Vạn thái hậu…”
Ấn thái y nghĩ lại vẫn thấy rùng mình, ông ta chớp đôi mắt mờ đục hồi tưởng lại những ngày tháng định mệnh ấy. Tất cả mọi người đều nín lặng lắng nghe, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Không ai phát hiện ra Vạn thái hậu đã tỉnh lại, hoảng sợ nhìn chằm chằm lên nóc điện Yến Hội, ánh mắt ảm đạm đầy tuyệt vọng.
“Vạn nương nương tuy lâm bồn lần đầu, nhưng sinh nở thuận lợi, hài nhi là một tiểu công chúa xinh đẹp, Ấn mỗ nhớ rõ trên cổ tay công chúa có một vết bớt mặt trăng rất đáng yêu. Ấn mỗ còn chưa kịp định thần, cung nữ bên cạnh đã lớn tiếng thông báo với bên ngoài, nương nương đã hạ sinh tiểu hoàng tử. Vạn thái hậu nằm trên giường, yếu ớt dặn dò ta nhất nhất phải làm theo kế hoạch. Tối hôm đó trời tối đen như mực, ta cùng người cung nữ kia ôm tiểu công chúa lén đi tới cửa sau hậu cung, ở đó có một tiểu thái giám đang chờ sẵn. Tiểu thái giám vừa thấy chúng ta liền mở cửa ngách, một người đàn ông mặc đồ đen bịt mặt đi ra, trong lòng hắn cũng ôm một bọc tã lót khác. Hắn chẳng nói chẳng rằng đưa bọc tã cho ta rồi ôm lấy tiểu công chúa nhảy lên ngựa phóng thẳng. Ta ôm đứa bé trở lại tẩm cung của Vạn thái hậu, lúc bỏ lớp tã lót ra, thì hóa ra đó là một bé trai chưa tròn tháng”. Ấn thái y chậm rãi ngước mắt nhìn về phía Lưu Huyên Thần đang ngồi trên long tháp, gắng sức nói ra bí mật kinh thiên động địa cất giữ bấy lâu trong lòng. “Cậu bé ấy chính là đương kim hoàng thượng Lưu Huyên Thần”.
“A…”
Ai nấy không hẹn mà cùng thốt lên kinh ngạc. Vạn thái hậu nhắm mắt, lệ nóng lặng lẽ tuôn rơi. Chuyện đã qua không muốn nhớ lại nữa!
Tề vương cười khẩy, liếc mắt nhìn Lưu Huyên Thần, vẻ mặt như muốn hỏi bây giờ ngươi còn gì để nói không?
Lưu Huyên Thần vẫn giữ nguyên vẻ mặt bình thản như chuyện Ấn thái y vừa kể chẳng hề liên quan gì tới mình.
Sau đó hắn cười nhạt hỏi lại, “Câu chuyện này quả thật rất thú vị. Ấn thái y, vậy trẫm hỏi ngươi, cung nữ và tiểu thái giám ngày đó ngươi còn nhớ là ai không?”
Ấn thái y mỉm cười đáp, “Vài năm sau, người cung nữ đó không hiểu sao lại treo cổ tự vẫn, còn tiểu thái giám đó thì sao ư? Ha ha, hắn thăng chức rất nhanh nhưng hiện cũng già rồi, có phải vậy không, La công công?”
Mồ hôi túa ra như tắm trên trán La công công, ông đưa mắt nhìn Lưu Huyên Thần rồi thở dài, cúi đầu im lặng.
Khuôn mặt tuấn tú của Lưu Huyên Thần dần sắt lại.
“Hoàng thượng, chuyện cũ hãy còn chưa kể xong đâu. Bởi vì người do sủng phi hạ sinh nên tiên hoàng vô cùng yêu thương, thậm chí còn đích thân dạy dỗ, rèn luyện. Hoàng thượng người cũng không phụ sự kỳ vọng của tiên hoàng, ngay từ sớm đã bộc lộ phong thái ưu tú, thông minh kiệt xuất. Tiên hoàng ngày càng tuổi cao sức yếu, nên triều thần đã nhiều lần dâng tấu về việc lập thái tử. Khi đó, đại hoàng tử thay tiên hoàng thân chinh ra trận đã tử nạn trên chiến trường, còn nhị hoàng tử là đích tử của hoàng hậu nên triều thần đều có ý lập làm thái tử, nhưng tiên hoàng lại hết lòng thương yêu hoàng thượng người nên lần lữa không hạ chỉ sắc phong. Hoàng hậu vì quá sột ruột nên đã ra sức vận động triều thần. Tình thế lúc đấy vô cùng hỗn loạn, tiền triều hậu cung liên tiếp xảy ra cảnh minh tranh ám đấu, Vạn thái hậu nhận thấy đây chính là cơ hội duy nhất để bảo toàn mạng sống, liền sai ta hạ độc hoàng hậu nương nương nhưng phải dùng liều nhẹ khiến hoàng hậu chết dần chết mòn, tuyệt không để lại nghi vấn. Vạn thái hậu hứa hẹn với Ấn mỗ, chỉ cần hoàng thượng người được lập làm thái tử, sẽ nạp tiểu nữ Tiểu Yên làm quý phi. Ấn mỗ hồ đồ, bị mưu lợi trước mắt cám dỗ nên đã nhắm mắt đồng ý. Ấn mỗ không chỉ giúp Vạn thái hậu đầu độc hoàng hậu mà còn tiếp tục hạ độc Tề vương, triệt hạ đối thủ còn lại của hoàng thượng người, khiến Tề vương trở thành phế nhân trên giường bệnh”.
“Trên đời này, nếu muốn người khác không biết, trừ khi mình đừng làm. Tiên hoàng dần mang lòng ngờ nên đã gọi Ấn mỗ tới tra khảo. Ấn mỗ không chịu nổi cực hình tra tấn đành phải khai nhận tất cả. Lúc ấy tiên hoàng hồi lâu không nói câu nào, sau đó người nói, Ấn thái y ngươi biết quá nhiều chuyện, không thể lưu lại ngươi trong cung được nữa. Sau đó người lấy lý do Ấn mỗ không thể chữa khỏi bệnh cho Tề vương nên hạ lệnh chém ngang lưng ở Ngọ môn. Tề vương không so đo hiềm khích trước kia, sai người ra tay cứu sống Ấn mỗ. Ấn mỗ một lòng muốn báo đáp nên đã tận tâm tận lực chữa bệnh cho Tề vương, hàm oan nuốt nhục tới ngày hôm nay để được trực tiếp phơi bày tất cả sự thật trước ánh sáng, để những vong hồn đã khuất được rửa sạch nỗi oan trước thiên hạ”.
Ấn thái y nói quá nhiều nên nhất thời không gượng nổi, ngã lăn xuống cáng, há miệng ngáp ngáp không khí.
Khuôn mặt tuấn tú của Lưu Huyên Thần lạnh lẽo như bao phủ bởi tầng sương lạnh, mắt rồng mở lớn vô hồn. Hắn biết để bước lên ngôi vị hoàng đế này khó trách khỏi việc đi qua con đường thấm máu tươi, nhưng hắn chưa từng nghĩ con đường ấy lại thấm máu những người này. Từ Ânhỏ, hoàng hậu đã hận hắn, coi thường hắn. Tề vương thấy hắn, không nhạo báng thì cũng nhiếc móc. Thái hậu đối với hắn, nghiêm khắc hơn là yêu thương. Người thực sự quan tâm, yêu thương hắn chỉ có tiên hoàng. Nhưng rồi sau đó, tiên hoàng dần lạnh nhạt, xa cách hắn, trước khi tạ thế người chỉ liếc nhìn hắn một lần, hóa ra vì hận thù và không cam lòng.
Lúc ấy hắn không hiểu, nhưng hôm nay hết thảy đều sáng tỏ.
“Huyên Thần…” Vân Ánh Lục nắm chặt tay Lưu Huyên Thần mong truyền chút hơi ấm cho hắn, nhưng tay hắn vẫn lạnh ngắt như băng.
“Lưu Huyên Thần, ngươi còn không mau quỳ gối, nghe trẫm xử trí!” Tề vương không nén nỗi sung sướng, nhẫn nhịn chờ đợi bao năm rốt cuộc hôm nay tâm nguyện cũng được thực hiện, mọi chướng ngại trên con đường bước lên ngôi vị hoàng đế đã được dọn sạch, gã chỉ cần nhấc chân là có thể ung dung ngồi vững trên ngai vàng.
Trong điện, đảng bảo hoàng, đảng trung lập đều á khẩu không nói nổi câu nào, chỉ có hướng mắt đồng cảm nhìn Lưu Huyên Thần. Không có cách nào xoay chuyển càn khôn cả. Lưu Huyên Thần không phải huyết mạch hoàng thất, sao có tư cách để ngồi lên ngôi vị hoàng đế chứ?
Lưu Huyên Thần vẫn lặng im chìm sâu trong dòng suy nghĩ, bải hoải như vừa rơi thẳng vào hầm băng lạnh buốt.
“Tề vương!” Đại điện tĩnh lặng đột nhiên vang lên một giọng nói ôn hòa. Mọi người quay đầu nhìn lại, hóa ra người lên tiếng là tân hoàng hậu Vân Ánh Lục.
Ôi, quả là vị chủ tử đáng thương, ngày đại hôn mà gặp phải việc động trời này, e là không chỉ ngôi hậu khó giữ mà có khi còn phải bỏ mạng cùng hoàng thượng cũng nên.
“Vân hoàng hậu, nàng không cần lo lắng, trẫm sẽ không làm gì nàng đâu. Trẫm đã sớm nói với nàng, giang sơn này là của trẫm, nàng cũng là của trẫm. Nếu nàng muốn làm hoàng hậu thì trẫm cũng không phản đối”. Tề vương cười gian xảo, tà mị nhìn Vân Ánh Lục, không thèm để ý tới Kì tả thừa tướng đứng sau lưng gã, mặt mày tái mét, tức giận đến độ râu vểnh ngược cả lên.
Vân Ánh Lục mặt không đổi sắc, từ tốn đáp lại. “Đề nghị của Tề vương rất hấp dẫn, nhưng ta dứt khoát từ chối. Tề vương, ta có chuyện không rõ, muốn mời ngài chỉ giáo”.
“Được, nàng cứ hỏi”. Tề vương cao ngạo gật đầu.
“Trong câu chuyện Ấn thái y vừa kể kia, hoàng thượng sai ở đâu?”
“Hả?” Câu hỏi của Vân Ánh Lục khiến Tề vương nghẹn lời, lắp bắp. “Y… là hoàng thượng giả, còn không sai sao?”
Vân Ánh Lục mỉm cười, nhìn về phía Ấn thái y chất vấn. “Ấn thái y, ông đã thở lại được chưa? Nếu thở được rồi, chúng ta cùng thảo luận một chút. À, lời đầu tiên tôi xin tự giới thiệu, tôi cũng là thái y, là đồng nghiệp của ông. Ông nói xem, một đứa bé vừa ra đời có thể có suy nghĩ, có năng lực hành vi hay không?”
Ấn thái y chống tay ngồi dậy trả lời. “Đương nhiên là không”.
“Tề vương, ngài đã nghe rõ chưa? Khi hoàng thượng bị tráo đổi, người chỉ là một đứa trẻ sơ sinh, không có năng lực hành vi, không có suy nghĩ tự thân, tất cả đều là mưu mô của kẻ khác. Hẳn là đến vừa rồi, người cũng mới biết chuyện mình bị tráo đổi. Người không tự mình tráo đổi, cũng không hạ độc hại ai, dựa vào nỗ lực của chính mình để đạt được vinh quang như ngày hôm nay. Người theo ý chỉ của tiên hoàng kế vị, được quần thần ủng hộ, như vậy hoàng thượng giả mạo ở chỗ nào?” Cô nhìn thẳng vào Tề vương truy vấn.
Miệng Tề vương hết há ra rồi ngậm lại, mãi mới thốt nổi một câu, “Y… không phải huyết mạch hoàng gia, là giả mạo, là cỏ dại…”
“Tề vương, ngài hết từ để nói rồi sao? Ngài đúng là kẻ nói ngang ba làng không lại[3]!” Vân Ánh Lục nhíu mày đanh giọng nói tiếp. “Ngài đã nói tiên hoàng biết hoàng thượng không phải huyết mạch hoàng thất, vậy vì sao tiên hoàng còn để hoàng thượng đăng cơ? Điều này chứng tỏ tiên hoàng coi trọng năng lực của hoàng thượng chứ không phải vì huyết mạch hoàng thất”.
[1] Nguyên văn Ngưu đầu bất đối mã chủy. Câu thành ngữ chỉ ý nói lệch lạc, ngang tang, nói cái nọ xọ cái kia.
“Đó là do tiên hoàng bị khống chế nên mới viết thánh chỉ truyền ngôi”.
“Ngươi nhìn thấy sao?”
“Bản vương tự suy đoán lấy”.
“Hoang đường!” Vân Ánh Lục trừng mắt nhìn Lưu Huyên Nghệ, “Ngài luôn miệng nói huyết mạch hoàng thất thật ra là vì muốn đoạt ngôi soán vị, có phải không? Hoàng đế chỉ là một dạng chức vị mà thôi, năm năm Lưu hoàng thượng đăng cơ tiếp nhận trọng trách đó, gió mặc gió, mưa mặc mưa, chăm chỉ thượng triều, làm việc cẩn trọng, ngày ngày xử lý trăm công nghìn việc. Hoàng thượng vất vả công sự thế nào, thánh triết minh quân ra sao, quần thần ngồi đây đều biết rõ, người có điểm nào là giả mạo không? Vẫn có câu người không biết không có tội, trong chuyện này, hoàng thượng là người không biết rõ nội tình nhất. Nếu ngài đã có lòng ngờ, vì sao năm đó khi tiên hoàng truyền ngôi cho hoàng thượng không chạy tới hỏi tiên hoàng mà lại như chó điên gặp đâu cắn đấy ở đây. Còn chuyện hạ độc gì đó, tráo đổi gì đó, đều là chuyện đã qua, hết thảy đều bay theo gió. Nếu ngài muốn công bằng thì chúng ta ra công đường phân xử, những chuyện “vĩ đại” mà Tề vương làm trong mấy năm nay, so với chuyện này, chỉ hơn chứ không có kém. Ngài có dám cùng lật bài ra không?”
Mọi người cùng há hốc miệng, mắt muốn rơi khỏi vành. Tân hoàng hậu quả không phải dạng nữ nhân tầm thường! Hoàng hậu không chỉ biết khám bệnh mà tài ăn nói cũng thật đáng nể!
“Ngươi… ngươi… con đàn bà ngu xuẩn! Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt. Được, được! Các ngươi mạnh miệng như vậy có phải là…” Tề vương thẹn quá hóa giận, gã hung hãn khoát tay, “Người đâu…”
Một toán binh sĩ xông vào đại điện.
“Tề vương có gì sai bảo?” Giang Dũng chắp tay chờ lệnh Tề vương.
“Bắt đôi cẩu nam nữ này lại cho trẫm, giễu phố thị chúng, để bách tính nước Ngụy được tận mắt trông thấy kẻ mưu đồ soán vị mặt mũi như thế nào?”.
“Tuân lệnh!” Giang Dũng rút kiếm bên hông, một tia sáng sắc lạnh lóe lên khiến ai nấy đều sợ hãi nhắm chặt mắt lại.
“Giang thị vệ, ngươi… muốn làm gì?” Tề vương kinh ngạc nhìn thanh kiếm lạnh lẽo kề ngang cổ mình.
“Chẳng phải Tề vương muốn vi thần bắt kẻ mưu quyền soán vị sao?” Giang Dũng lạnh lùng đáp.
“Ngươi… ngươi chẳng phải là nội ứng mà Kì tả thừa tướng sắp xếp trong cung ư?” Tề vương sợ hãi nhìn Kì tả thừa tướng rồi lại quay sang Giang Dũng.
Vẻ mặt Kì tả thừa tướng lúc này cũng mờ mịt và sợ hãi y hệt gã.
“Người đâu, mau bắt Cửu môn đề đốc và thị lang bộ Binh lại”. Giang Dũng quay đầu lệnh cho mấy binh sĩ phía sau. Mấy kẻ đó lúc nãy hãy còn dương dương đắc ý, nay sợ sệt như chó nhà có tang, bị bẻ quặt hai tay áp giải ra khỏi điện.
Chỉ trong một đêm, cục diện xoay chuyển mấy lần khiến ai nấy đều bất ngờ cả kinh. Mặt Kì tả thừa tướng thoắt trắng bệch, hai vai rủ thõng, lợi thế biến mất trong nháy mắt.
“Đêm hôm đó ở Linh Vân các, vi thần đã bị hoàng thượng nhìn thấu tâm tư. Người không so đo những chuyện trước đó mà cho vi thần một cơ hội lập công chuộc tội. Từ hôm ấy, vi thần đã không còn là người của Kì tả thừa tướng nữa mà trở thành nội ứng cho hoàng thượng”.
Vân Ánh Lục thở phào nhẹ nhõm, hóa ra Giang Dũng lá gián điệp hai mang.
“Vậy... vậy những người bên ngoài đâu rồi?” Tề vương không dám tin vào tai mình, trợn mắt cầu cứu nhìn ra bên ngoài.
“Hoàng thượng!” Ngoài cửa điện xuất hiện hai nam nhân, là Hình bộ thượng thư Đỗ Tử Bân và đại nguyên soái bộ Binh Ngu Tấn Hiên. Mọi người thở phào nhẹ nhõm, cục diện đã rõ ràng, thế cờ của hoàng thượng vẫn cao tay hơn cả.
“Hoàng thượng, gian tế Bắc triều ở Linh Vân các đã khai nhận mọi chuyện, vụ án về cái chết ly kỳ của hai vị tướng quân và vụ án Cổ thục nghi bị sát hại đã tra ra chân tướng sự việc, tất cả đều do người của Tề vương gây nên”. Đỗ Tử Bân đanh mặt bẩm báo.
“Hoàng thượng, kiêu binh trấn giữ chín cửa hoàng cung và bốn cổng thành đã bị bắt giữ toàn bộ, không kẻ nào lọt lưới. Kế hoạch lần này không làm kinh động tới dân chúng, không hủy hoại tài sản, càng không có một binh một tốt nào bị tổn thương”. Ngu Tấn Hiên chắp tay nói thêm.
Tề vương ê chề cúi đầu, hoa mày chóng mặt, đứng cũng không vững. Mưu đồ ấp ủ bao năm trời lại kết thúc nhanh chóng thế này sao? Chẳng phải Kì tả thừa tướng nói mọi sự đã được chuẩn bị kỹ càng? Sao lại thảm bại dưới tay Lưu Huyên Thần như vậy được chứ?
Lưu Huyên Thần vịn tay ghế gượng đứng dậy, lên tiếng định đoạt mọi chuyện. “Trẫm dù tại vị một ngày cũng sẽ không để bất kỳ kẻ nào vì tranh đoạt hoàng vị mà lạm sát người vô tội. Món quà ‘bất ngờ’ của Tề vương hôm nay, trẫm sẽ không bao giờ quên. Cửu môn đề đốc, thị lang bộ Binh, cùng những kẻ phản loạn khác giao cho bộ Hình thẩm vấn định tội. Binh sĩ làm phản là do phục tùng mệnh lệnh, không đáng truy cứu, nhưng phải đưa tới quân doanh để Ngu nguyên soái dạy dỗ, sau đó tùy theo tình hình mà giữ lại hay điều đi. Kì tả thừa tướng tận chức vì nước nhiều năm, trẫm chuẩn cho khanh hồi hương, vĩnh viễn không được bước chân về thành Đông Dương, ngày hôm nay lập tức lên đường. Tề vương, ngươi hãy về vương phủ trước, chuyện giữa chúng ta, trẫm sẽ cho ngươi câu trả lời đích xác”.
Một trận ác chiến máu chảy thành sông vì mấy câu nói của Lưu Huyên Thần đã xóa sạch hết cả.
“Hoàng thượng, người nhân nghĩa không thành được nghiệp lớn, nuôi hổ dữ thể nào cũng có ngày gặp họa, người nhất định phải quyết đoán kịp thời”. Ngu hữu thừa tướng vội bước lên can ngăn.
Lưu Huyên Thần vô thần lắc đầu, “Ý trẫm đã quyết, không cần các khanh nhiều lời thêm nữa. Các khanh cứ tiếp tục uống rượu thưởng yến, trẫm thấy trong người hơi mệt nên ngừng ở đây. Hoàng hậu, chúng ta tới cung Vạn Thọ uống chén trà! Ngu hữu thừa tướng đi cùng ta, Ngu nguyên soái lâu ngày không gặp, trẫm cũng có chuyện muốn nói với khanh. La công công, đi trước dẫn đường”.
“Huyên Thần, chúng ta quay về tẩm điện, có được không?” Vân Ánh Lục nài nỉ, can ngăn Lưu Huyên Thần.
“Uyển Bạch, ta muốn tới cung Vạn Thọ”. Lưu Huyên Thần nắm bàn tay nhỏ nhắn của Vân Ánh Lục, kiên quyết kéo đi.
Ngoài điện, trời tối đen như mực.
Lưu Huyên Thần lệnh cho tùy tùng tắt đèn lồng, đoàn người lẳng lặng đi trong bóng tối. Vân Ánh Lục quay đầu nhìn lại, điện Yến Hội vẫn sáng rực ánh đèn nhưng sênh phách rộn ràng và tiếng cười nói huyên náo đã hoàn toàn tắt ngấm. Binh lính đã rút khỏi, cung nữ và thái giám lại dâng rượu thịt ngon béo đi đi lại lại như thoi đưa. Chẳng biết ai còn tâm trạng mà vui vẻ ăn uống nữa không?
Đây quả thật là một hôn lễ đặc biệt.
“Hoàng thượng! Nương nương!” Một đội cấm vệ quân từ sau lùm cây tiến ra, cung kính hành lễ.
“Được rồi!” Lưu Huyên Thần gật đầu, giọng nói vỡ vụn tản đi theo gió. Vân Ánh Lục thấy vậy liền quay sang mỉm cười đáp lễ thay hắn. Lúc đến điện Yến Hội, cô không thấy có binh sĩ canh phòng, hóa ra Lưu hoàng thượng đã mở cửa giăng bẫy chờ Tề vương mắc câu. Hôn lễ này không chỉ là tiệc cưới đơn thuần mà chính là Hồng Môn Yến. Lưu hoàng thượng ắt sớm đoán được Tề vương sẽ dùng chiêu này nên đã sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện. Hèn gì chàng lúc nào cũng nói với cô rằng, “Uyển Bạch, đã để nàng phải chịu ấm ức rồi”.
Đúng là có chút ấm ức thật, đêm tân hôn thiếu chút nữa biến thành chiến trường, nếu là người nhát gan đã bị thế trận đêm nay dọa cho kinh hồn táng đởm. Nhưng dù sao đây cũng là kỷ niệm khó quên. Sau này, khi về già nếu có dịp dạo bước trong ngự hoa viên vào một đêm thu không trăng không sao như hôm nay, cô sẽ nhắc lại chuyện này với Lưu hoàng thượng, để xem hắn xin lỗi cô thế nào.
Hoàng hậu đâu có dễ làm!
Hoàng thượng lại càng không dễ làm, chỉ cần chậm một bước chết chóc cận kề. Lưu hoàng thượng quả cảm mưu trí, thông tuệ sắc sảo như vậy, gã hề Tề vương kia sao có thể là đối thủ của người được? Nhưng đêm nay hoàng thượng vẫn bị tổn thương nặng nề.
“Huyên Thần…” Vân Ánh Lục phá tan bầu không khí nặng nề, quay sang hỏi. “Vừa rồi chàng chưa nói xử trí Ấn thái y như thế nào?”
“Ông ta đã là phế nhân, cứ để mặc vậy thôi”. Giọng hắn hờ hững, không chút cảm xúc.
Vân Ánh Lục níu Lưu Huyên Thần lại, đưa tay vuốt má hắn, muốn nói vài câu an ủi nhưng thấy lòng bàn tay mình ướt nước, cô ngẩn người ra. Huyên Thần khóc ư?
Vân Ánh Lục xót thương ôm lấy Lưu Huyên Thần, an ủi.
“Huyên Thần, chàng đừng buồn, sóng gió đã qua, chàng vẫn là chàng, tất cả vẫn không có gì thay đổi cả. Chúng ta quay về tẩm điện nghỉ ngơi, được không?”
“Uyển Bạch, cho dù chỉ là cỏ dại nghèo hèn cũng muốn biết xuất thân như thế nào, nàng nói có đúng không?” Trong bóng tối, giọng hắn khàn đặc đau thương khiến Vân Ánh Lục không khỏi cảm thương, lo lắng.
“Thiếp không muốn chàng tìm hiểu ngọn ngành chuyện này”. Cô cố tìm lời thích hợp để khuyên giải, “Có rất nhiều chuyện không biết có lẽ lại là điều may mắn. Hồ đồ một chút không phải sẽ tốt hơn sao?”
“Không được, Lưu Huyên Thần ta chưa bao giờ hồ đồ cả”. Lưu Huyên Thần quyết liệt đáp lời. “Đi thôi, bất kể sự thật tàn nhẫn như thế nào, ta cũng phải biết”.
Sự thật đó, chỉ sợ chàng không chịu nổi. Vân Ánh Lục mím chặt môi, không dám thêm lời, e rằng mở miệng ra nước mắt lại tuôn trào không có cách gì ngăn lại nổi.
Phản loạn tuy rằng đã được trấn áp, nhưng Lưu Huyên Thần không thể vui mừng. Thực ra bí mật sắp sửa bị vạch trần còn tàn khốc hơn cả chuyện Ấn thái y vừa mới tiết lộ.
Vân Ánh Lục ôm chặt lấy Lưu Huyên Thần, dịu dàng lau nước mắt trên mặt hắn.
“Huyên Thần, thiếp yêu chàng…” Cô thật tâm nói ra suy nghĩ tự đáy lòng.
Lưu Huyên Thần vùi đầu vào cổ cô, thầm nghĩ thật may mắn vì giờ khắc này hắn còn có nàng bên cạnh.
Ngu hữa thừa tướng, Ngu Tấn Hiên ngồi bên trái, Lưu Huyên Thần, Vân Ánh Lục ngồi bên phải, Vạn thái hậu ngồi chính giữa còn La công công đứng bên cửa, tất cả những người không liên quan đều lui hết ra ngoài.
Mấy chén trà trên bàn dịu dàng tỏa hương, làn khói mỏng nhẹ lan khắp phòng.
“Hoàng thượng…” Vạn thái hậu không dám nhìn thẳng vào mắt Lưu Huyên Thần, nghẹn ngào không nói nên lời.
Lưu Huyên Thần nhếch môi ngắt lời, “Thái hậu không cần cảm thấy có lỗi với trẫm. Ơn dưỡng dục hai mươi sáu năm, bất luận như thế nào trẫm cũng không dám quên. Đêm nay trẫm tới đây là muốn hỏi thái hậu, cha mẹ ruột của trẫm rốt cuộc là ai?”
Thái hậu còn chưa biết nên trả lời thế nào, Ngu hữu thừa tướng đã đứng lên khuyên giải. “Hoàng thượng, người đã nói mẹ nuôi cũng như mẹ đẻ, vậy cần gì phải truy cứu tới cùng chứ! Bao năm nay, thái hậu đã vì người mà phải trả giá rất nhiều, sao người còn khiến thái hậu đau lòng như vậy?”
“Phụ thân!” Ngu Tấn Hiên khẽ giật tay áo Ngu hữu thừa tướng, lắc đầu ra hiệu với ông.
Lưu Huyên Thần lạnh lùng đáp, “Hữu thừa tướng, chẳng lẽ trẫm không xứng được biết cha mẹ ruột của mình là ai sao?”
“Không phải, mà là người không cần biết”. Ngu hữu thừa tướng hôm nay không biết lấy đâu ra dũng khí mà khẩu khí vô cùng cứng rắn.
Vạn thái hậu ôm mặt, bất lực xua tay, nước mắt lã chã.
“Được rồi, được rồi! Các người không nói, vậy trẫm không hỏi nữa, trẫm sẽ tự mình tìm hiểu”. Lưu Huyên Thần vung tay áo, giận dữ đứng dậy.
“Chát!” Thật bất ngờ, Ngu hữu thừa tướng đột nhiên vung tay cho Lưu Huyên Thần một cái tát trời giáng khiến tất cả đều sợ ngây người.
“Hữu thừa tướng…” Vạn thái hậu kinh ngạc thốt lên.
Ngu hữu thừa tướng sững sờ nhìn tay mình. Lưu Huyên Thần nheo mắt, nhìn chằm chằm Ngu hữu thừa tướng, gằn từng tiếng hỏi. “Thừa tướng đại nhân, khanh nói cho trẫm biết, khanh lấy tư cách và lý do gì mà tát trẫm?”
Ngu hữu thừa tướng ấp úng. “Hoàng thượng thân là thiên tử, sao có thể… có thể nói lời trẻ con như thế được, lão thần trong lòng nôn nóng, nhất thời xúc động nên lỡ tay lạm thương người. Xin hoàng thượng trách tội”. Ông run rẩy quỳ trước mặt Lưu Huyên Thần, đầu gối còn chưa chạm đất, một đôi tay nhỏ bé đã nâng ông dậy. Ngu hữu thừa tướng ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt bất đắc dĩ của Vân Ánh Lục.
“Không lâu sau, Vạn thái hậu mang long thai, tiên hoàng càng thêm sủng ái, cưng chiều. Khi đó, tiên hoàng đã có hai vị hoàng tử, Tề vương là nhị hoàng tử và cũng là đích tử của hoàng hậu. Khi sắp đến ngày dự sinh, thái hậu sai người gọi Ấn mỗ tới, đưa cho Ấn mỗ một số bạc lớn và nói vào ngày bà lâm bồn, nếu sinh hạ hoàng tử thì coi như không có chuyện gì, còn nếu sinh hạ công chúa thì phải bí mật mang tới cửa sau hậu cung, ở đó, sẽ có người chỉ dẫn cho Ấn mỗ biết phải làm gì. Ấn mỗ nhất thời thấy lợi mờ mắt, biết rõ nguy hiểm nhưng vẫn đồng ý, chấp thuận. Tới ngày Vạn thái hậu hạ sinh, Ấn mỗ đã đuổi bà đỡ và những cung nữ khác ra ngoài, chỉ giữ lại cung nữ của Vạn thái hậu…”
Ấn thái y nghĩ lại vẫn thấy rùng mình, ông ta chớp đôi mắt mờ đục hồi tưởng lại những ngày tháng định mệnh ấy. Tất cả mọi người đều nín lặng lắng nghe, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Không ai phát hiện ra Vạn thái hậu đã tỉnh lại, hoảng sợ nhìn chằm chằm lên nóc điện Yến Hội, ánh mắt ảm đạm đầy tuyệt vọng.
“Vạn nương nương tuy lâm bồn lần đầu, nhưng sinh nở thuận lợi, hài nhi là một tiểu công chúa xinh đẹp, Ấn mỗ nhớ rõ trên cổ tay công chúa có một vết bớt mặt trăng rất đáng yêu. Ấn mỗ còn chưa kịp định thần, cung nữ bên cạnh đã lớn tiếng thông báo với bên ngoài, nương nương đã hạ sinh tiểu hoàng tử. Vạn thái hậu nằm trên giường, yếu ớt dặn dò ta nhất nhất phải làm theo kế hoạch. Tối hôm đó trời tối đen như mực, ta cùng người cung nữ kia ôm tiểu công chúa lén đi tới cửa sau hậu cung, ở đó có một tiểu thái giám đang chờ sẵn. Tiểu thái giám vừa thấy chúng ta liền mở cửa ngách, một người đàn ông mặc đồ đen bịt mặt đi ra, trong lòng hắn cũng ôm một bọc tã lót khác. Hắn chẳng nói chẳng rằng đưa bọc tã cho ta rồi ôm lấy tiểu công chúa nhảy lên ngựa phóng thẳng. Ta ôm đứa bé trở lại tẩm cung của Vạn thái hậu, lúc bỏ lớp tã lót ra, thì hóa ra đó là một bé trai chưa tròn tháng”. Ấn thái y chậm rãi ngước mắt nhìn về phía Lưu Huyên Thần đang ngồi trên long tháp, gắng sức nói ra bí mật kinh thiên động địa cất giữ bấy lâu trong lòng. “Cậu bé ấy chính là đương kim hoàng thượng Lưu Huyên Thần”.
“A…”
Ai nấy không hẹn mà cùng thốt lên kinh ngạc. Vạn thái hậu nhắm mắt, lệ nóng lặng lẽ tuôn rơi. Chuyện đã qua không muốn nhớ lại nữa!
Tề vương cười khẩy, liếc mắt nhìn Lưu Huyên Thần, vẻ mặt như muốn hỏi bây giờ ngươi còn gì để nói không?
Lưu Huyên Thần vẫn giữ nguyên vẻ mặt bình thản như chuyện Ấn thái y vừa kể chẳng hề liên quan gì tới mình.
Sau đó hắn cười nhạt hỏi lại, “Câu chuyện này quả thật rất thú vị. Ấn thái y, vậy trẫm hỏi ngươi, cung nữ và tiểu thái giám ngày đó ngươi còn nhớ là ai không?”
Ấn thái y mỉm cười đáp, “Vài năm sau, người cung nữ đó không hiểu sao lại treo cổ tự vẫn, còn tiểu thái giám đó thì sao ư? Ha ha, hắn thăng chức rất nhanh nhưng hiện cũng già rồi, có phải vậy không, La công công?”
Mồ hôi túa ra như tắm trên trán La công công, ông đưa mắt nhìn Lưu Huyên Thần rồi thở dài, cúi đầu im lặng.
Khuôn mặt tuấn tú của Lưu Huyên Thần dần sắt lại.
“Hoàng thượng, chuyện cũ hãy còn chưa kể xong đâu. Bởi vì người do sủng phi hạ sinh nên tiên hoàng vô cùng yêu thương, thậm chí còn đích thân dạy dỗ, rèn luyện. Hoàng thượng người cũng không phụ sự kỳ vọng của tiên hoàng, ngay từ sớm đã bộc lộ phong thái ưu tú, thông minh kiệt xuất. Tiên hoàng ngày càng tuổi cao sức yếu, nên triều thần đã nhiều lần dâng tấu về việc lập thái tử. Khi đó, đại hoàng tử thay tiên hoàng thân chinh ra trận đã tử nạn trên chiến trường, còn nhị hoàng tử là đích tử của hoàng hậu nên triều thần đều có ý lập làm thái tử, nhưng tiên hoàng lại hết lòng thương yêu hoàng thượng người nên lần lữa không hạ chỉ sắc phong. Hoàng hậu vì quá sột ruột nên đã ra sức vận động triều thần. Tình thế lúc đấy vô cùng hỗn loạn, tiền triều hậu cung liên tiếp xảy ra cảnh minh tranh ám đấu, Vạn thái hậu nhận thấy đây chính là cơ hội duy nhất để bảo toàn mạng sống, liền sai ta hạ độc hoàng hậu nương nương nhưng phải dùng liều nhẹ khiến hoàng hậu chết dần chết mòn, tuyệt không để lại nghi vấn. Vạn thái hậu hứa hẹn với Ấn mỗ, chỉ cần hoàng thượng người được lập làm thái tử, sẽ nạp tiểu nữ Tiểu Yên làm quý phi. Ấn mỗ hồ đồ, bị mưu lợi trước mắt cám dỗ nên đã nhắm mắt đồng ý. Ấn mỗ không chỉ giúp Vạn thái hậu đầu độc hoàng hậu mà còn tiếp tục hạ độc Tề vương, triệt hạ đối thủ còn lại của hoàng thượng người, khiến Tề vương trở thành phế nhân trên giường bệnh”.
“Trên đời này, nếu muốn người khác không biết, trừ khi mình đừng làm. Tiên hoàng dần mang lòng ngờ nên đã gọi Ấn mỗ tới tra khảo. Ấn mỗ không chịu nổi cực hình tra tấn đành phải khai nhận tất cả. Lúc ấy tiên hoàng hồi lâu không nói câu nào, sau đó người nói, Ấn thái y ngươi biết quá nhiều chuyện, không thể lưu lại ngươi trong cung được nữa. Sau đó người lấy lý do Ấn mỗ không thể chữa khỏi bệnh cho Tề vương nên hạ lệnh chém ngang lưng ở Ngọ môn. Tề vương không so đo hiềm khích trước kia, sai người ra tay cứu sống Ấn mỗ. Ấn mỗ một lòng muốn báo đáp nên đã tận tâm tận lực chữa bệnh cho Tề vương, hàm oan nuốt nhục tới ngày hôm nay để được trực tiếp phơi bày tất cả sự thật trước ánh sáng, để những vong hồn đã khuất được rửa sạch nỗi oan trước thiên hạ”.
Ấn thái y nói quá nhiều nên nhất thời không gượng nổi, ngã lăn xuống cáng, há miệng ngáp ngáp không khí.
Khuôn mặt tuấn tú của Lưu Huyên Thần lạnh lẽo như bao phủ bởi tầng sương lạnh, mắt rồng mở lớn vô hồn. Hắn biết để bước lên ngôi vị hoàng đế này khó trách khỏi việc đi qua con đường thấm máu tươi, nhưng hắn chưa từng nghĩ con đường ấy lại thấm máu những người này. Từ Ânhỏ, hoàng hậu đã hận hắn, coi thường hắn. Tề vương thấy hắn, không nhạo báng thì cũng nhiếc móc. Thái hậu đối với hắn, nghiêm khắc hơn là yêu thương. Người thực sự quan tâm, yêu thương hắn chỉ có tiên hoàng. Nhưng rồi sau đó, tiên hoàng dần lạnh nhạt, xa cách hắn, trước khi tạ thế người chỉ liếc nhìn hắn một lần, hóa ra vì hận thù và không cam lòng.
Lúc ấy hắn không hiểu, nhưng hôm nay hết thảy đều sáng tỏ.
“Huyên Thần…” Vân Ánh Lục nắm chặt tay Lưu Huyên Thần mong truyền chút hơi ấm cho hắn, nhưng tay hắn vẫn lạnh ngắt như băng.
“Lưu Huyên Thần, ngươi còn không mau quỳ gối, nghe trẫm xử trí!” Tề vương không nén nỗi sung sướng, nhẫn nhịn chờ đợi bao năm rốt cuộc hôm nay tâm nguyện cũng được thực hiện, mọi chướng ngại trên con đường bước lên ngôi vị hoàng đế đã được dọn sạch, gã chỉ cần nhấc chân là có thể ung dung ngồi vững trên ngai vàng.
Trong điện, đảng bảo hoàng, đảng trung lập đều á khẩu không nói nổi câu nào, chỉ có hướng mắt đồng cảm nhìn Lưu Huyên Thần. Không có cách nào xoay chuyển càn khôn cả. Lưu Huyên Thần không phải huyết mạch hoàng thất, sao có tư cách để ngồi lên ngôi vị hoàng đế chứ?
Lưu Huyên Thần vẫn lặng im chìm sâu trong dòng suy nghĩ, bải hoải như vừa rơi thẳng vào hầm băng lạnh buốt.
“Tề vương!” Đại điện tĩnh lặng đột nhiên vang lên một giọng nói ôn hòa. Mọi người quay đầu nhìn lại, hóa ra người lên tiếng là tân hoàng hậu Vân Ánh Lục.
Ôi, quả là vị chủ tử đáng thương, ngày đại hôn mà gặp phải việc động trời này, e là không chỉ ngôi hậu khó giữ mà có khi còn phải bỏ mạng cùng hoàng thượng cũng nên.
“Vân hoàng hậu, nàng không cần lo lắng, trẫm sẽ không làm gì nàng đâu. Trẫm đã sớm nói với nàng, giang sơn này là của trẫm, nàng cũng là của trẫm. Nếu nàng muốn làm hoàng hậu thì trẫm cũng không phản đối”. Tề vương cười gian xảo, tà mị nhìn Vân Ánh Lục, không thèm để ý tới Kì tả thừa tướng đứng sau lưng gã, mặt mày tái mét, tức giận đến độ râu vểnh ngược cả lên.
Vân Ánh Lục mặt không đổi sắc, từ tốn đáp lại. “Đề nghị của Tề vương rất hấp dẫn, nhưng ta dứt khoát từ chối. Tề vương, ta có chuyện không rõ, muốn mời ngài chỉ giáo”.
“Được, nàng cứ hỏi”. Tề vương cao ngạo gật đầu.
“Trong câu chuyện Ấn thái y vừa kể kia, hoàng thượng sai ở đâu?”
“Hả?” Câu hỏi của Vân Ánh Lục khiến Tề vương nghẹn lời, lắp bắp. “Y… là hoàng thượng giả, còn không sai sao?”
Vân Ánh Lục mỉm cười, nhìn về phía Ấn thái y chất vấn. “Ấn thái y, ông đã thở lại được chưa? Nếu thở được rồi, chúng ta cùng thảo luận một chút. À, lời đầu tiên tôi xin tự giới thiệu, tôi cũng là thái y, là đồng nghiệp của ông. Ông nói xem, một đứa bé vừa ra đời có thể có suy nghĩ, có năng lực hành vi hay không?”
Ấn thái y chống tay ngồi dậy trả lời. “Đương nhiên là không”.
“Tề vương, ngài đã nghe rõ chưa? Khi hoàng thượng bị tráo đổi, người chỉ là một đứa trẻ sơ sinh, không có năng lực hành vi, không có suy nghĩ tự thân, tất cả đều là mưu mô của kẻ khác. Hẳn là đến vừa rồi, người cũng mới biết chuyện mình bị tráo đổi. Người không tự mình tráo đổi, cũng không hạ độc hại ai, dựa vào nỗ lực của chính mình để đạt được vinh quang như ngày hôm nay. Người theo ý chỉ của tiên hoàng kế vị, được quần thần ủng hộ, như vậy hoàng thượng giả mạo ở chỗ nào?” Cô nhìn thẳng vào Tề vương truy vấn.
Miệng Tề vương hết há ra rồi ngậm lại, mãi mới thốt nổi một câu, “Y… không phải huyết mạch hoàng gia, là giả mạo, là cỏ dại…”
“Tề vương, ngài hết từ để nói rồi sao? Ngài đúng là kẻ nói ngang ba làng không lại[3]!” Vân Ánh Lục nhíu mày đanh giọng nói tiếp. “Ngài đã nói tiên hoàng biết hoàng thượng không phải huyết mạch hoàng thất, vậy vì sao tiên hoàng còn để hoàng thượng đăng cơ? Điều này chứng tỏ tiên hoàng coi trọng năng lực của hoàng thượng chứ không phải vì huyết mạch hoàng thất”.
[1] Nguyên văn Ngưu đầu bất đối mã chủy. Câu thành ngữ chỉ ý nói lệch lạc, ngang tang, nói cái nọ xọ cái kia.
“Đó là do tiên hoàng bị khống chế nên mới viết thánh chỉ truyền ngôi”.
“Ngươi nhìn thấy sao?”
“Bản vương tự suy đoán lấy”.
“Hoang đường!” Vân Ánh Lục trừng mắt nhìn Lưu Huyên Nghệ, “Ngài luôn miệng nói huyết mạch hoàng thất thật ra là vì muốn đoạt ngôi soán vị, có phải không? Hoàng đế chỉ là một dạng chức vị mà thôi, năm năm Lưu hoàng thượng đăng cơ tiếp nhận trọng trách đó, gió mặc gió, mưa mặc mưa, chăm chỉ thượng triều, làm việc cẩn trọng, ngày ngày xử lý trăm công nghìn việc. Hoàng thượng vất vả công sự thế nào, thánh triết minh quân ra sao, quần thần ngồi đây đều biết rõ, người có điểm nào là giả mạo không? Vẫn có câu người không biết không có tội, trong chuyện này, hoàng thượng là người không biết rõ nội tình nhất. Nếu ngài đã có lòng ngờ, vì sao năm đó khi tiên hoàng truyền ngôi cho hoàng thượng không chạy tới hỏi tiên hoàng mà lại như chó điên gặp đâu cắn đấy ở đây. Còn chuyện hạ độc gì đó, tráo đổi gì đó, đều là chuyện đã qua, hết thảy đều bay theo gió. Nếu ngài muốn công bằng thì chúng ta ra công đường phân xử, những chuyện “vĩ đại” mà Tề vương làm trong mấy năm nay, so với chuyện này, chỉ hơn chứ không có kém. Ngài có dám cùng lật bài ra không?”
Mọi người cùng há hốc miệng, mắt muốn rơi khỏi vành. Tân hoàng hậu quả không phải dạng nữ nhân tầm thường! Hoàng hậu không chỉ biết khám bệnh mà tài ăn nói cũng thật đáng nể!
“Ngươi… ngươi… con đàn bà ngu xuẩn! Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt. Được, được! Các ngươi mạnh miệng như vậy có phải là…” Tề vương thẹn quá hóa giận, gã hung hãn khoát tay, “Người đâu…”
Một toán binh sĩ xông vào đại điện.
“Tề vương có gì sai bảo?” Giang Dũng chắp tay chờ lệnh Tề vương.
“Bắt đôi cẩu nam nữ này lại cho trẫm, giễu phố thị chúng, để bách tính nước Ngụy được tận mắt trông thấy kẻ mưu đồ soán vị mặt mũi như thế nào?”.
“Tuân lệnh!” Giang Dũng rút kiếm bên hông, một tia sáng sắc lạnh lóe lên khiến ai nấy đều sợ hãi nhắm chặt mắt lại.
“Giang thị vệ, ngươi… muốn làm gì?” Tề vương kinh ngạc nhìn thanh kiếm lạnh lẽo kề ngang cổ mình.
“Chẳng phải Tề vương muốn vi thần bắt kẻ mưu quyền soán vị sao?” Giang Dũng lạnh lùng đáp.
“Ngươi… ngươi chẳng phải là nội ứng mà Kì tả thừa tướng sắp xếp trong cung ư?” Tề vương sợ hãi nhìn Kì tả thừa tướng rồi lại quay sang Giang Dũng.
Vẻ mặt Kì tả thừa tướng lúc này cũng mờ mịt và sợ hãi y hệt gã.
“Người đâu, mau bắt Cửu môn đề đốc và thị lang bộ Binh lại”. Giang Dũng quay đầu lệnh cho mấy binh sĩ phía sau. Mấy kẻ đó lúc nãy hãy còn dương dương đắc ý, nay sợ sệt như chó nhà có tang, bị bẻ quặt hai tay áp giải ra khỏi điện.
Chỉ trong một đêm, cục diện xoay chuyển mấy lần khiến ai nấy đều bất ngờ cả kinh. Mặt Kì tả thừa tướng thoắt trắng bệch, hai vai rủ thõng, lợi thế biến mất trong nháy mắt.
“Đêm hôm đó ở Linh Vân các, vi thần đã bị hoàng thượng nhìn thấu tâm tư. Người không so đo những chuyện trước đó mà cho vi thần một cơ hội lập công chuộc tội. Từ hôm ấy, vi thần đã không còn là người của Kì tả thừa tướng nữa mà trở thành nội ứng cho hoàng thượng”.
Vân Ánh Lục thở phào nhẹ nhõm, hóa ra Giang Dũng lá gián điệp hai mang.
“Vậy... vậy những người bên ngoài đâu rồi?” Tề vương không dám tin vào tai mình, trợn mắt cầu cứu nhìn ra bên ngoài.
“Hoàng thượng!” Ngoài cửa điện xuất hiện hai nam nhân, là Hình bộ thượng thư Đỗ Tử Bân và đại nguyên soái bộ Binh Ngu Tấn Hiên. Mọi người thở phào nhẹ nhõm, cục diện đã rõ ràng, thế cờ của hoàng thượng vẫn cao tay hơn cả.
“Hoàng thượng, gian tế Bắc triều ở Linh Vân các đã khai nhận mọi chuyện, vụ án về cái chết ly kỳ của hai vị tướng quân và vụ án Cổ thục nghi bị sát hại đã tra ra chân tướng sự việc, tất cả đều do người của Tề vương gây nên”. Đỗ Tử Bân đanh mặt bẩm báo.
“Hoàng thượng, kiêu binh trấn giữ chín cửa hoàng cung và bốn cổng thành đã bị bắt giữ toàn bộ, không kẻ nào lọt lưới. Kế hoạch lần này không làm kinh động tới dân chúng, không hủy hoại tài sản, càng không có một binh một tốt nào bị tổn thương”. Ngu Tấn Hiên chắp tay nói thêm.
Tề vương ê chề cúi đầu, hoa mày chóng mặt, đứng cũng không vững. Mưu đồ ấp ủ bao năm trời lại kết thúc nhanh chóng thế này sao? Chẳng phải Kì tả thừa tướng nói mọi sự đã được chuẩn bị kỹ càng? Sao lại thảm bại dưới tay Lưu Huyên Thần như vậy được chứ?
Lưu Huyên Thần vịn tay ghế gượng đứng dậy, lên tiếng định đoạt mọi chuyện. “Trẫm dù tại vị một ngày cũng sẽ không để bất kỳ kẻ nào vì tranh đoạt hoàng vị mà lạm sát người vô tội. Món quà ‘bất ngờ’ của Tề vương hôm nay, trẫm sẽ không bao giờ quên. Cửu môn đề đốc, thị lang bộ Binh, cùng những kẻ phản loạn khác giao cho bộ Hình thẩm vấn định tội. Binh sĩ làm phản là do phục tùng mệnh lệnh, không đáng truy cứu, nhưng phải đưa tới quân doanh để Ngu nguyên soái dạy dỗ, sau đó tùy theo tình hình mà giữ lại hay điều đi. Kì tả thừa tướng tận chức vì nước nhiều năm, trẫm chuẩn cho khanh hồi hương, vĩnh viễn không được bước chân về thành Đông Dương, ngày hôm nay lập tức lên đường. Tề vương, ngươi hãy về vương phủ trước, chuyện giữa chúng ta, trẫm sẽ cho ngươi câu trả lời đích xác”.
Một trận ác chiến máu chảy thành sông vì mấy câu nói của Lưu Huyên Thần đã xóa sạch hết cả.
“Hoàng thượng, người nhân nghĩa không thành được nghiệp lớn, nuôi hổ dữ thể nào cũng có ngày gặp họa, người nhất định phải quyết đoán kịp thời”. Ngu hữu thừa tướng vội bước lên can ngăn.
Lưu Huyên Thần vô thần lắc đầu, “Ý trẫm đã quyết, không cần các khanh nhiều lời thêm nữa. Các khanh cứ tiếp tục uống rượu thưởng yến, trẫm thấy trong người hơi mệt nên ngừng ở đây. Hoàng hậu, chúng ta tới cung Vạn Thọ uống chén trà! Ngu hữu thừa tướng đi cùng ta, Ngu nguyên soái lâu ngày không gặp, trẫm cũng có chuyện muốn nói với khanh. La công công, đi trước dẫn đường”.
“Huyên Thần, chúng ta quay về tẩm điện, có được không?” Vân Ánh Lục nài nỉ, can ngăn Lưu Huyên Thần.
“Uyển Bạch, ta muốn tới cung Vạn Thọ”. Lưu Huyên Thần nắm bàn tay nhỏ nhắn của Vân Ánh Lục, kiên quyết kéo đi.
Ngoài điện, trời tối đen như mực.
Lưu Huyên Thần lệnh cho tùy tùng tắt đèn lồng, đoàn người lẳng lặng đi trong bóng tối. Vân Ánh Lục quay đầu nhìn lại, điện Yến Hội vẫn sáng rực ánh đèn nhưng sênh phách rộn ràng và tiếng cười nói huyên náo đã hoàn toàn tắt ngấm. Binh lính đã rút khỏi, cung nữ và thái giám lại dâng rượu thịt ngon béo đi đi lại lại như thoi đưa. Chẳng biết ai còn tâm trạng mà vui vẻ ăn uống nữa không?
Đây quả thật là một hôn lễ đặc biệt.
“Hoàng thượng! Nương nương!” Một đội cấm vệ quân từ sau lùm cây tiến ra, cung kính hành lễ.
“Được rồi!” Lưu Huyên Thần gật đầu, giọng nói vỡ vụn tản đi theo gió. Vân Ánh Lục thấy vậy liền quay sang mỉm cười đáp lễ thay hắn. Lúc đến điện Yến Hội, cô không thấy có binh sĩ canh phòng, hóa ra Lưu hoàng thượng đã mở cửa giăng bẫy chờ Tề vương mắc câu. Hôn lễ này không chỉ là tiệc cưới đơn thuần mà chính là Hồng Môn Yến. Lưu hoàng thượng ắt sớm đoán được Tề vương sẽ dùng chiêu này nên đã sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện. Hèn gì chàng lúc nào cũng nói với cô rằng, “Uyển Bạch, đã để nàng phải chịu ấm ức rồi”.
Đúng là có chút ấm ức thật, đêm tân hôn thiếu chút nữa biến thành chiến trường, nếu là người nhát gan đã bị thế trận đêm nay dọa cho kinh hồn táng đởm. Nhưng dù sao đây cũng là kỷ niệm khó quên. Sau này, khi về già nếu có dịp dạo bước trong ngự hoa viên vào một đêm thu không trăng không sao như hôm nay, cô sẽ nhắc lại chuyện này với Lưu hoàng thượng, để xem hắn xin lỗi cô thế nào.
Hoàng hậu đâu có dễ làm!
Hoàng thượng lại càng không dễ làm, chỉ cần chậm một bước chết chóc cận kề. Lưu hoàng thượng quả cảm mưu trí, thông tuệ sắc sảo như vậy, gã hề Tề vương kia sao có thể là đối thủ của người được? Nhưng đêm nay hoàng thượng vẫn bị tổn thương nặng nề.
“Huyên Thần…” Vân Ánh Lục phá tan bầu không khí nặng nề, quay sang hỏi. “Vừa rồi chàng chưa nói xử trí Ấn thái y như thế nào?”
“Ông ta đã là phế nhân, cứ để mặc vậy thôi”. Giọng hắn hờ hững, không chút cảm xúc.
Vân Ánh Lục níu Lưu Huyên Thần lại, đưa tay vuốt má hắn, muốn nói vài câu an ủi nhưng thấy lòng bàn tay mình ướt nước, cô ngẩn người ra. Huyên Thần khóc ư?
Vân Ánh Lục xót thương ôm lấy Lưu Huyên Thần, an ủi.
“Huyên Thần, chàng đừng buồn, sóng gió đã qua, chàng vẫn là chàng, tất cả vẫn không có gì thay đổi cả. Chúng ta quay về tẩm điện nghỉ ngơi, được không?”
“Uyển Bạch, cho dù chỉ là cỏ dại nghèo hèn cũng muốn biết xuất thân như thế nào, nàng nói có đúng không?” Trong bóng tối, giọng hắn khàn đặc đau thương khiến Vân Ánh Lục không khỏi cảm thương, lo lắng.
“Thiếp không muốn chàng tìm hiểu ngọn ngành chuyện này”. Cô cố tìm lời thích hợp để khuyên giải, “Có rất nhiều chuyện không biết có lẽ lại là điều may mắn. Hồ đồ một chút không phải sẽ tốt hơn sao?”
“Không được, Lưu Huyên Thần ta chưa bao giờ hồ đồ cả”. Lưu Huyên Thần quyết liệt đáp lời. “Đi thôi, bất kể sự thật tàn nhẫn như thế nào, ta cũng phải biết”.
Sự thật đó, chỉ sợ chàng không chịu nổi. Vân Ánh Lục mím chặt môi, không dám thêm lời, e rằng mở miệng ra nước mắt lại tuôn trào không có cách gì ngăn lại nổi.
Phản loạn tuy rằng đã được trấn áp, nhưng Lưu Huyên Thần không thể vui mừng. Thực ra bí mật sắp sửa bị vạch trần còn tàn khốc hơn cả chuyện Ấn thái y vừa mới tiết lộ.
Vân Ánh Lục ôm chặt lấy Lưu Huyên Thần, dịu dàng lau nước mắt trên mặt hắn.
“Huyên Thần, thiếp yêu chàng…” Cô thật tâm nói ra suy nghĩ tự đáy lòng.
Lưu Huyên Thần vùi đầu vào cổ cô, thầm nghĩ thật may mắn vì giờ khắc này hắn còn có nàng bên cạnh.
Ngu hữa thừa tướng, Ngu Tấn Hiên ngồi bên trái, Lưu Huyên Thần, Vân Ánh Lục ngồi bên phải, Vạn thái hậu ngồi chính giữa còn La công công đứng bên cửa, tất cả những người không liên quan đều lui hết ra ngoài.
Mấy chén trà trên bàn dịu dàng tỏa hương, làn khói mỏng nhẹ lan khắp phòng.
“Hoàng thượng…” Vạn thái hậu không dám nhìn thẳng vào mắt Lưu Huyên Thần, nghẹn ngào không nói nên lời.
Lưu Huyên Thần nhếch môi ngắt lời, “Thái hậu không cần cảm thấy có lỗi với trẫm. Ơn dưỡng dục hai mươi sáu năm, bất luận như thế nào trẫm cũng không dám quên. Đêm nay trẫm tới đây là muốn hỏi thái hậu, cha mẹ ruột của trẫm rốt cuộc là ai?”
Thái hậu còn chưa biết nên trả lời thế nào, Ngu hữu thừa tướng đã đứng lên khuyên giải. “Hoàng thượng, người đã nói mẹ nuôi cũng như mẹ đẻ, vậy cần gì phải truy cứu tới cùng chứ! Bao năm nay, thái hậu đã vì người mà phải trả giá rất nhiều, sao người còn khiến thái hậu đau lòng như vậy?”
“Phụ thân!” Ngu Tấn Hiên khẽ giật tay áo Ngu hữu thừa tướng, lắc đầu ra hiệu với ông.
Lưu Huyên Thần lạnh lùng đáp, “Hữu thừa tướng, chẳng lẽ trẫm không xứng được biết cha mẹ ruột của mình là ai sao?”
“Không phải, mà là người không cần biết”. Ngu hữu thừa tướng hôm nay không biết lấy đâu ra dũng khí mà khẩu khí vô cùng cứng rắn.
Vạn thái hậu ôm mặt, bất lực xua tay, nước mắt lã chã.
“Được rồi, được rồi! Các người không nói, vậy trẫm không hỏi nữa, trẫm sẽ tự mình tìm hiểu”. Lưu Huyên Thần vung tay áo, giận dữ đứng dậy.
“Chát!” Thật bất ngờ, Ngu hữu thừa tướng đột nhiên vung tay cho Lưu Huyên Thần một cái tát trời giáng khiến tất cả đều sợ ngây người.
“Hữu thừa tướng…” Vạn thái hậu kinh ngạc thốt lên.
Ngu hữu thừa tướng sững sờ nhìn tay mình. Lưu Huyên Thần nheo mắt, nhìn chằm chằm Ngu hữu thừa tướng, gằn từng tiếng hỏi. “Thừa tướng đại nhân, khanh nói cho trẫm biết, khanh lấy tư cách và lý do gì mà tát trẫm?”
Ngu hữu thừa tướng ấp úng. “Hoàng thượng thân là thiên tử, sao có thể… có thể nói lời trẻ con như thế được, lão thần trong lòng nôn nóng, nhất thời xúc động nên lỡ tay lạm thương người. Xin hoàng thượng trách tội”. Ông run rẩy quỳ trước mặt Lưu Huyên Thần, đầu gối còn chưa chạm đất, một đôi tay nhỏ bé đã nâng ông dậy. Ngu hữu thừa tướng ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt bất đắc dĩ của Vân Ánh Lục.