Chương 1009: Xinh đẹp nữ sinh ( 56 )
Xuyên nhanh, nữ xứng xuyên mau bình tĩnh một chút!
Bay nhanh đi đến trước mặt cô, lạnh nhạt quét mắt nói với Tả Nhiên Ngụy Lượng còn đang ngốc lăng, “Bọn họ tìm em phiền toái à?”
“Không có.” Đường Quả cười nói, “Bọn họ đến xin lỗi em, em không có tha thứ, cũng không có khả năng tha thứ.”
Nghe cô nói vậy, nhìn huyết sắc trên mặt hai người chưa khôi phục.
Thường Trạm thở dài nhẹ nhõm một hơi, đi đến trước mặt Tả Nhiên cùng Ngụy Lượng, ngữ khí hòa hoãn chút: “Các người đừng nên tới quấy rầy cô ấy.”
“Tớ… Về sau tớ sẽ không lại quấy rầy cô ấy.” Ngụy Lượng nhìn chằm chằm Đường Quả nói, hắn không muốn tin tưởng lời Đường Quả nói là thật, có thể tưởng tượng mấy ngày nay, hết thảy phát sinh trên người Đường Quả, hắn không thể không tin tưởng, người nữ sinh cười ngâm ngâm trước mắt này, không phải là Đường Quả.
Đến nỗi cô là ai, hắn không thể nào biết.
Hắn chỉ biết, Đường Quả, thật sự là bị bọn họ hại chết.
Cô ấy, thật sự là nhảy từ trên cao xuống, té ngã huyết nhục mơ hồ, giống như đức cảnh tượng trong mơ.
Tả Nhiên nhất thời cũng vô ngữ, toàn bộ đầu óc đều ong ong, hình ảnh trong đầu, đều là cảnh tượng nữ sinh kia nhảy xuống.
Ngón tay hắn nắm trắng bệch, thì ra, đó không phải mộng, là chân thật, đã phát sinh qua.
Rốt cuộc hắn biết, nữ sinh trước mắt này không đúng chỗ nào, đúng rồi, người này không phải người kia, chỗ nào cũng đều không đúng.
“Các người còn có thời gian mấy ngày tự do, muốn đi nhìn xem nơi nào có thể đi.”
Thường Trạm không biết trong lòng hai người áy náy cùng phức tạp, chỉ cho rằng bọn họ không được tha thứ mà mất mát, “Cô ấy không tha thứ các người cũng là bình thường, sau này các người không quấy rầy cô ấy, không xuất hiện trước mắt cô ấy, chờ ra ngoài, các người cũng có thể trôi qua cuộc sống tốt đẹp.”
Đúng vậy, bọn họ còn phải đi ngục giam ngồi xổm một thời gian.
Bởi vì bọn họ chưa đủ tuổi, nếu là trước kia, tình huống như vậy, trong nhà sớm giúp bọn hòa giải.
Lúc này sự tình nháo quá lớn, có lẽ là bắt điển hình, hơn nữa, lúc này người trong nhà cũng không có ý tứ muốn giúp bọn họ dàn xếp chuyện này.
Cho nên, nên phải ngồi xổm nhiêu năm, bọn họ phải đi ngồi xổm bấy nhiêu năm.
Người nhà bọn họ đang sợ cái gì?
Bọn họ đồng thời nhìn người đứng phía sau Thường Trạm, nữ sinh Thường Trạm che chở, là cô ấy sao? Cô có năng lực mời ba mươi luật sư giỏi nhất toàn cầu, có năng lực làm toà án thẩm vấn phát sóng trực tiếp toàn cầu, đưa mặt xấu xí bọn họ trước toàn thế giới.
Cô có thể trạng cáo mấy ngàn người, còn thành công.
Cô tố cáo trường học, cũng thành công.
Cô được người toàn cầu bị hại khen ngợi, còn thành lập quỹ hội, dám quyên tiền duy trì suốt đời, còn có cái gì cô không dám làm?
Người như vậy, sao có thể là một học sinh cao trung nho nhỏ?
Nhớ tới hết thảy trong mộng, sắc mặt bọn họ ảm đạm, cuối cùng rời đi.
Thì ra, trong mộng không phải giả, bọn họ thật sự hại chết một người.
Nếu không phải nữ sinh này đến, bọn họ vẫn sẽ hại chết cô.
Nếu cô có năng lực lớn như vậy, vì sao khi bắt đầu không đi ngăn cản?
Bọn họ nhớ tới mấy ngày nay trải qua, đột nhiên sửng sốt, suy nghĩ cẩn thận, đôi mắt đều đỏ lên. Bọn họ ngồi ở trong xe, nhìn nữ sinh kia tiếp nhận cây kem trong tay Thường Trạm, bộ dáng ăn vui vẻ, trong mắt nóng lên.
“Tả Nhiên, cậu nói đoạn thời gian kia ở chung cùng chúng ta, có phải cho chúng ta cơ hội làm lại từ đầu hay không, nếu chúng ta không có ác liệt như vậy, kết quả cuối cùng có phải không giống nhau phải không?”
Xuyên nhanh, nữ xứng xuyên mau bình tĩnh một chút!
Bay nhanh đi đến trước mặt cô, lạnh nhạt quét mắt nói với Tả Nhiên Ngụy Lượng còn đang ngốc lăng, “Bọn họ tìm em phiền toái à?”
“Không có.” Đường Quả cười nói, “Bọn họ đến xin lỗi em, em không có tha thứ, cũng không có khả năng tha thứ.”
Nghe cô nói vậy, nhìn huyết sắc trên mặt hai người chưa khôi phục.
Thường Trạm thở dài nhẹ nhõm một hơi, đi đến trước mặt Tả Nhiên cùng Ngụy Lượng, ngữ khí hòa hoãn chút: “Các người đừng nên tới quấy rầy cô ấy.”
“Tớ… Về sau tớ sẽ không lại quấy rầy cô ấy.” Ngụy Lượng nhìn chằm chằm Đường Quả nói, hắn không muốn tin tưởng lời Đường Quả nói là thật, có thể tưởng tượng mấy ngày nay, hết thảy phát sinh trên người Đường Quả, hắn không thể không tin tưởng, người nữ sinh cười ngâm ngâm trước mắt này, không phải là Đường Quả.
Đến nỗi cô là ai, hắn không thể nào biết.
Hắn chỉ biết, Đường Quả, thật sự là bị bọn họ hại chết.
Cô ấy, thật sự là nhảy từ trên cao xuống, té ngã huyết nhục mơ hồ, giống như đức cảnh tượng trong mơ.
Tả Nhiên nhất thời cũng vô ngữ, toàn bộ đầu óc đều ong ong, hình ảnh trong đầu, đều là cảnh tượng nữ sinh kia nhảy xuống.
Ngón tay hắn nắm trắng bệch, thì ra, đó không phải mộng, là chân thật, đã phát sinh qua.
Rốt cuộc hắn biết, nữ sinh trước mắt này không đúng chỗ nào, đúng rồi, người này không phải người kia, chỗ nào cũng đều không đúng.
“Các người còn có thời gian mấy ngày tự do, muốn đi nhìn xem nơi nào có thể đi.”
Thường Trạm không biết trong lòng hai người áy náy cùng phức tạp, chỉ cho rằng bọn họ không được tha thứ mà mất mát, “Cô ấy không tha thứ các người cũng là bình thường, sau này các người không quấy rầy cô ấy, không xuất hiện trước mắt cô ấy, chờ ra ngoài, các người cũng có thể trôi qua cuộc sống tốt đẹp.”
Đúng vậy, bọn họ còn phải đi ngục giam ngồi xổm một thời gian.
Bởi vì bọn họ chưa đủ tuổi, nếu là trước kia, tình huống như vậy, trong nhà sớm giúp bọn hòa giải.
Lúc này sự tình nháo quá lớn, có lẽ là bắt điển hình, hơn nữa, lúc này người trong nhà cũng không có ý tứ muốn giúp bọn họ dàn xếp chuyện này.
Cho nên, nên phải ngồi xổm nhiêu năm, bọn họ phải đi ngồi xổm bấy nhiêu năm.
Người nhà bọn họ đang sợ cái gì?
Bọn họ đồng thời nhìn người đứng phía sau Thường Trạm, nữ sinh Thường Trạm che chở, là cô ấy sao? Cô có năng lực mời ba mươi luật sư giỏi nhất toàn cầu, có năng lực làm toà án thẩm vấn phát sóng trực tiếp toàn cầu, đưa mặt xấu xí bọn họ trước toàn thế giới.
Cô có thể trạng cáo mấy ngàn người, còn thành công.
Cô tố cáo trường học, cũng thành công.
Cô được người toàn cầu bị hại khen ngợi, còn thành lập quỹ hội, dám quyên tiền duy trì suốt đời, còn có cái gì cô không dám làm?
Người như vậy, sao có thể là một học sinh cao trung nho nhỏ?
Nhớ tới hết thảy trong mộng, sắc mặt bọn họ ảm đạm, cuối cùng rời đi.
Thì ra, trong mộng không phải giả, bọn họ thật sự hại chết một người.
Nếu không phải nữ sinh này đến, bọn họ vẫn sẽ hại chết cô.
Nếu cô có năng lực lớn như vậy, vì sao khi bắt đầu không đi ngăn cản?
Bọn họ nhớ tới mấy ngày nay trải qua, đột nhiên sửng sốt, suy nghĩ cẩn thận, đôi mắt đều đỏ lên. Bọn họ ngồi ở trong xe, nhìn nữ sinh kia tiếp nhận cây kem trong tay Thường Trạm, bộ dáng ăn vui vẻ, trong mắt nóng lên.
“Tả Nhiên, cậu nói đoạn thời gian kia ở chung cùng chúng ta, có phải cho chúng ta cơ hội làm lại từ đầu hay không, nếu chúng ta không có ác liệt như vậy, kết quả cuối cùng có phải không giống nhau phải không?”