Editor: Trúc Diệp Thanh
Xuyên nhanh, nữ xứng xuyên mau bình tĩnh một chút!
Nhưng lấy cá tính cô, giữa bọn họ trăm triệu không có khả năng.
Đường Quả ngưng mắt nhìn hai người, cười một tiếng, “Có phải sau khi xin lỗi, trong lòng thoải mái nhiều hơn, áy náy cũng giảm đi một chút đúng không?”
Lời này thực không dễ nghe, còn mang theo châm chọc, nhưng bọn họ không thể không thừa nhận, xác thật trong lòng hối hận cùng áy náy, mới thúc đẩy bọn họ tới xin lỗi.
Đường Quả đi gần lại chút, hai người đều rất tò mò, cô muốn nói cái gì, tùy ý chờ cô đi đến gần.
Tiếp theo, cùng chút tiếng gió, chút khí trời lạnh lẽo, thanh âm dễ nghe xuyên đến lỗ tai bọn họ “Có phải các người cảm thấy may mắn, may mắn tôi không giống như trong mơ, nhảy từ tòa nhà cao tầng xuống, kết quả té ngã huyết nhục mơ hồ?”
Hai người đột nhiên ngẩng đầu, không thể tưởng tượng nhìn cô, sao cô biết bọn họ làm cái mộng như vậy?
Không, bọn họ càng chú ý chính là, những lời này của cô có ý tứ gì.
“Hiện tại tim các người đập nhanh, cứ việc đáp án khả năng không phải các người thích, nhưng tôi muốn nói,” Đường Quả đè thấp thanh âm, “Các người không có hoài nghi qua, tôi không phải cô ấy sao, chỉ là thay cô ấy trở về hoàn thành di nguyện, chứng minh bản thân trong sạch sao? Cô ấy ở thế giới này, còn có quá nhiều tiếc nuối, ôm hận rời đi, lưu lại là một đám xem náo nhiệt, người góp vào cái ác, lại không chịu trừng phạt, các người cho rằng, cô ây cam tâm sao?”
Sắc mặt hai người càng khó coi, những lời này liền cứ lập loè trong đầu bọn họ.
Rốt cuộc Ngụy Lượng bùng nổ, “Cô nói dối, Tiểu Quả, là cô đang trả thù tôi, đúng hay không?”
Chuyện trong mộng, sao có thể là thật được.
Sao cô ấy thật sự nhảy xuống, dễ dàng kết thúc tánh mạng bản thân như vậy.
Không, không có khả năng, sao có thể?
Cô ấy tốt đẹp, hồn nhiên, kiên cường như vậy, sao sẽ thật sự nhảy xuống từ nơi cao đó.
Không, không có khả năng, nhất định là cô ấy đang nói dối.
Tim hai người nhảy thình thịch, trợn tròn mắt nhìn Đường Quả. Bọn họ không tin, cô êm đẹp ở trước mặt bọn họ, sao sẽ phát sinh chuyện như vậy?
Đường Quả lấy một viên đá quý trong túi ra giá trị trên trăm triệu, đưa đến trước mặt hai người, thanh âm nhẹ nhàng truyền tới trong tai bọn họ, “Một nữ sinh có được viên đá quý giá trị trên trăm triệu, còn sẽ đi làm kiêm chức sao?”
“Có một người mẹ làm giám đốc bộ phận một công ty, con gái còn phải đi làm kiêm chức, cô ta mời 30 vị luật sư nổi tiếng trên toàn cầu được sao?”
Đường Quả cười nhẹ một tiếng, “Thù lao cho bọn họ, cũng không phải là tiền, bọn họ không thiếu tiền, so các người còn giàu có hơn, các người cho rằng thế nào?”
“Các người nói tôi chơi cổ kiếm lời mấy ngàn vạn, vậy tôi muốn hỏi một chút, một học sinh cao trung, thật sự làm được sao? Ngắn ngủn thời gian nửa năm, lời về gấp năm mươi lần, một học sinh cao trung làm được sao?”
“Cuối cùng, các người không nghi ngờ, vì sao tôi biết các người đang nằm mơ?”
Thanh âm cô ngày càng thấp, phảng phất chỉ có bọn họ mới có thể nghe được, còn mang theo chút nghẹn ngào, “Bởi vì, các người nằm mơ, là do tôi làm. Cả đời này, các người sẽ bị ác mộng đó quấn quanh, ngày đêm bị dày vò, nhìn cô ấy chết trước mặt, huyết nhục mơ hồ, lặp lại không ngừng, Cả đời các người đều không được bình an, vì các người phạm phải sai lầm, phải trả giá đại giới.”
“Không chỉ các người, còn có những người tham dự chuyện này.”
Cô đứng lên, trên mặt treo nụ cười đơn thuần, điềm mỹ.
“Tiểu Quả.”
Thanh âm Thường Trạm từ nơi xa truyền đến, còn mang theo chút vội vàng.