Editor: Trúc Diệp Thanh
Xuyên nhanh, nữ xứng xuyên mau bình tĩnh một chút!
“Diệc Thành, tôi là muốn tốt cho anh, cái đức hạnh kia của người Tiền gia, Tiền Bối Bối lại là đứa mềm lòng, có thể không trợ cấp nhà bọn họ sao? Nói không chừng quay đầu liền phải mua căn phòng lớn cho em trai nó, nói không chừng về sau, các nuôi cả nhà em trai nó.”
Thấy Lạc Diệc Thành vẫn còn do dự, mẹ Lạc lại nói, “Diệc Thành, đừng quên ở hôn lễ anh xém mất hết mặt mũi, nếu không phải gặp được Tiểu Quả, đứa nhỏ thiện lương này, anh còn có ngày hôm nay sao?”
“Có lẽ Tiền Bối Bối là đứa nhỏ mộc mạc, nhưng tâm địa nó mềm, lúc trước chuyện hôn lễ, anh cũng đã rõ, không thể để nhà người con bé lừa gạt. Có mẹ giúp anh trông chừng cái nhà này, chờ trăm năm sau, người Tiền gia cũng không cắm tay vào được.
Anh thấy nói đúng không?”
“Mẹ, con nghe người, về sau quyền to tài chính đều giao cho mẹ.”
Lạc Diệc Thành cũng nghĩ đến chuyện hôn lễ lúc trước, liền tính hắn yêu Tiền Bối Bối, nhưng tâm lý có chút không vui.
Hắn có thể tha thứ Tiền Bối Bối, lại không cách nào tiêu tan đối với người Tiền gia.
Mẹ Lạc cười, “Vậy được rồi, chuyện làm hôn lễ, con tự thu xếp đi. Người trẻ tuổi yêu thích, không giống người già chúng ta. Rốt cuộc, địa vị anh hiện tại, làm hôn lễ không thể quá kém, miễn bị người chê cười.”
Đến nỗi Tiền Bối Bối, chịu nổi hay chịu không nổi, bà không quản được.
Con trai hồ đồ, bà không thể cũng hồ đồ.
Quản không được chuyện bọn họ kết hôn, chỉ có thể nắm chặt tiền tài, miễn cho bị người Tiền gia dụ cầm đi.
“Đúng rồi, về sau đứa nhỏ sinh ra, hai đứa không rảnh trông coi, để chỗ tôi đi, dù sao tôi có rảnh.”
Trong lòng Lạc Diệc Thành vui vẻ, mẹ là chấp nhận Bối Bối rồi sao?
Mẹ Lạc nghĩ trong lòng chính là, đứa bé kia tốt xấu là huyết mạch Lạc gia, cũng không thể bị Tiền Bối Bối dạy hư, đến lúc đó cùng người Tiền gia tới lừa gạt tiền tài con trai bà.
Nói như vậy, còn không bằng giữ ở bên người, dạy dỗ thật tốt, tuyệt đối không thể trở thành công cụ Tiền Bối Bối lợi dụng.
Nhìn bộ dáng cô ta, chỉ thích rối rắm với chuyện yêu đương, sợ là không chiếu cố đứa nhỏ tốt được.
Tiểu Quả đi rồi, không còn là con dâu tốt của bà nữa, một người như vậy, là bà không có cái phúc khí này.
Lạc Diệc Thành rất hưng phấn trở lại nhà ở cùng Tiền Bối Bối, đem chuyện mẹ Lạc nói lại.
Tiền Bối Bối nghe mẹ Lạc còn nguyện ý giúp cô ta trông đứa nhỏ, trong lòng có chút cao hứng, cũng cho rằng mẹ Lạc đã chấp nhận mình.
Cô cũng không tính toán làm người mẹ toàn thời gian, mấy tháng mang thai này, trong lòng nhiều bất an.
Cô đã nghĩ kỹ rồi, chờ sinh đứa nhỏ xong, liền đi tìm việc.
“Diệc Thành, em nghĩ chờ sinh xong, liền đi tìm việc, hiện tại có mẹ hỗ trợ trông coi, em cũng yên tâm làm thêm chút việc, em đến công ty đi, được không?”
Lạc Diệc Thành gật đầu, “Có thể, lấy năng lực Bối Bối, nhất định có thể thực mau thăng chức.”
“Còn muốn thăng chức?” Tiền Bối Bối có chút kỳ quái.
Lạc Diệc Thành trả lời, “Đây là chế định cổ đông công ty lúc trước, các thành viên công ty, đều có thể đề cử người quen đến công ty, cho dù anh là người quản lý. Nhưng tất cả mọi người cần phải trải qua nghiệm chứng thực lực, mới có thể đảm nhiệm vị trí của mình.”
Kỳ thật, cái phương án này, vẫn là Tiểu Quả đề ra.
Bởi vì người Lạc gia thôn vào công ty tương đối nhiều, vì để cân bằng những người khác, liền chế định cái điều lệ này.
Lúc này, mọi người đều thật cao hứng, tất cả mọi người có cơ hội, đề cử người có năng lực, công ty không tổn thất cái gì, thành viên công ty cũng không ý kiến.