Editor: Trúc Diệp Thanh
Xuyên nhanh, nữ xứng xuyên mau bình tĩnh một chút!
“Em chỉ nghĩ cùng anh ở bên nhau mà thôi, không phải coi trọng những vật ngoài thân đó.”
“Vậy là tốt rồi, anh biết, Bối Bối để ý nhất chính là tình cảm giữa chúng ta. Bằng không, em sẽ không theo anh lâu như vậy, thời điểm chúng ta bắt đầu, anh còn là một chàng trai nghèo.”
“Diệc Thành, anh biết là tốt. Chỉ cần cùng anh ở bên nhau, em liền rất vui vẻ. Cái khác, em đều không để ý. Năm đó bởi vì mẹ em yêu tiền, dẫn tới chúng ta chia lìa, về sau chúng ta không bao giờ muốn bởi vì những thứ đó thương tổn tình cảm của chúng ta.”
Hai người tâm sự cùng nhau, ôm nhau ngủ.
Mẹ Lạc không có bạc đãi Tiền Bối Bối, nên ăn cho, nên dùng cũng cho.
Tiền Bối Bối cho rằng, mẹ Lạc là tiếp nhận cô, mỗi câu đều vui vẻ gọi mẹ.
Chị cả Lạc cũng đã tới, chẳng qua giao tiếp lãnh đạm một chút, hai người vốn không quen thuộc, cô cũng không cầu xa cái gì.
Lạc gia từ nông thôn ra, lời nói không khó nghe, chỉ có chồng chị cả, vẫn không thay đổi được xuất thân cùng thói quen.
“Mẹ, sao để cô ta vô đây ở?” Vẻ mặt chị cả Lạc bất mãn, Tiểu Quả mang theo bọn họ tiến vào xã hội thượng lưu, lại mang theo hai mẹ con làm đầu tư, giúp hai người mời thầy dạy, giờ làm như vậy, thật không quá phúc hậu, “Căn nhà này, vẫn là của Tiểu Quả.”
Thiếu chút chưa nói, Tiền Bối Bối nào có tư cách ở nơi này, “Tiểu Quả không so đo, chúng ta cũng không thể làm như vậy.”
“Yên tâm đi, mẹ biết, chờ Tiểu Quả trở về, mẹ sẽ nói Diệc Thành, đưa tiền tiếp viện Tiểu Quả. Chung quy, là chúng ta có lỗi với người ta.”
“Ta làm người đoan đoan chính cả đời, thật không nghĩ tới trong nhà xảy ra chuyện như vậy.”
Chị cả Lạc thở dài một hơi, “Vậy đi, lúc này, sợ là Tiểu Quả càng không tới chỗ này của chúng ta.”
“Nơi này không tới càng tốt, chuyện Diệc Thành cùng Tiền Bối Bối, Tiểu Quả hẳn đã biết.” Mẹ Lạc nhíu nhíu mày, “Nó là một đứa thông minh, chỉ là không nói ra mà thôi. Đối với Diệc Thành nhà chúng ta, nó đã tận tình tận nghĩa, bằng không, tùy tiện triệt đường đi, Diệc Thành liền sẽ táng gia bại sản.”
“Đúng vậy, Tiểu Quả là người quá tốt.”
Chị cả Lạc nói, có phải cô nên may mắn hay không, giữa họ còn có lui tới sinh ý, Tiểu Quả tính cách tốt, mới không đến nỗi thành kẻ thù.
Không bao lâu, Tiền Bối Bối sinh hạ một bé trai, sinh tự nhiên. Cô lựa chọn sinh tự nhiên, là nghĩ sớm đi làm công ty một chút, như vậy mới mỗi ngày đều gặp mặt Lạc Diệc Thành.
Sau ở cữ, cô liền giao con cho mẹ Lạc.
Mẹ Lạc cũng không nói gì thêm, đồng thời tham gia tụ hội, cũng sẽ đem đứa nhỏ theo chiếu cố thật tốt.
Nhiều năm sau Đường Quả mới trở về, cô cùng Cổ Diệp dùng thời gian ba năm, đi khắp thế giới một lần.
Bọn họ đi qua nơi thật đẹp, cũng đi qua nơi đầy nguy hiểm.
Người Đường gia, cơ bản đã tiếp thu hai người bọn họ.
Ở mỗi một nơi mới, bọn họ còn sẽ chụp một bộ ảnh cưới.
Phía trước, Đường Quả đăng trạng thái trong vòng bạn bè, chỉ có nhân tài Đường gia có thể nhìn thấy, cũng chỉ có nhân tài văn phòng Cổ Diệp có thể nhìn thấy.
Thời điểm bọn họ chụp bộ ảnh cưới đầu tiên, liền công bố đến trước mắt mọi người.
Lúc này, tất cả mọi người biết, Đường Quả cùng Cổ moi moi ở bên nhau.
Bọn họ đều suy nghĩ, có phải đầu óc cô gái này có vấn đề hay không, cư nhiên tìm một nam nhân keo kiệt như vậy.
Thời điểm Lạc Diệc Thành nhìn thấy ảnh chụp, cũng nghĩ như vậy. Trong mắt hắn có chút thống khổ, cho rằng Đường Quả là tự sa ngã, còn gọi điện thoại cho cô dò hỏi.