Chương 1: Chương 1.1
Editor: Ngọc Anh
Bên tai thỉnh thoảng truyền tới những tiếng bi thương nức nở, Tô La cho rằng cô vẫn đang ngủ mơ, lật mình lại muốn tiếp tục ngủ. Khó có được một ngày nghỉ, nguyện vọng lớn nhất là được ngủ tự nhiên lại bị tỉnh.
Ô ô ô... Ô ô ô...
Tiếng nức nở vẫn còn tiếp tục, rất có xu thế càng ngày càng nghiêm trọng . Nâng tay mơ màng vẫy lui, lờ mờ phảng phất tiếng nức nở, trong lúc này, cái ót đột nhiên như bị người đập một cái, như muốn nứt ra, đau đớn chui vào tận trong tuỷ não.
Đầu đau tựa như là muốn nổ tung, tiếng nức nở cũng không được ổn định. Tiếng khóc như xa như gần, phảng phất như ở trong mơ, bốn phía đều truyền tới tiếng khóc lóc, phân biệt không ra tiếng khóc tới cùng là tới từ phương hướng nào.
Tiếng khóc tựa như càng ngày càng gần, Tô La nghĩ không ra lý do, như gặp phải một giấc mơ quái dị. Phảng phất như cô nằm trên một cái giường cứng rắn, tiếng khóc liền ở bên cạnh, cái ót đau đớn tựa hồ còn tại nguy kịch hơn.
Muốn mở to mắt thoát khỏi cảnh trong mơ quỷ dị, mí mắt lại như dính vào với nhau. Vô luận cô nỗ lực thế nào, chính là không mở nổi mắt, cố mở mắt ra mà làm không được.
Lúc cô lựa chọn buông tha mở to mí mắt, trong não hình như bị cái gì đó chiếm cứ, rất nhiều ký ức không thuộc về cô không ngừng nhét vào trong, đau khiến cô nhe răng nhếch miệng, làm cho cô cũng không có biện pháp nhúc nhích, bên tai bắt đầu nghe đến tiếng khóc ngoài ra còn có tiếng nói...
"Thật là nghiệp chướng, hoàng hoa khuê nữ, như thế nào lại muốn quấn quít với tiểu công tử?"
"Chính là, Tô đại thẩm, lúc trước ta đã cùng ngươi nói, sớm chút định mối hôn sự cho khuê nữ ngươi, cho nàng an phận ở trong nhà đợi lấy chồng, cũng sẽ không phát sinh chuyện này."
"Xem xem, như thế rất tốt, êm đẹp, giờ đụng vào đầu óc, đầu óc va đập vào hư hỏng, dù có dáng vẻ xinh xắn, sợ cũng không có người nào muốn."...
Là ai? Là ai ở bên tai cô lải nhải lảm nhảm?
Không ngừng khóc lóc lại là ai?
Khóc đến như ruột gan đứt đoạn, như muốn đem tất cả ủy khuất và thống khổ toàn bộ trút ra ngoài.
Rất muốn mở to mắt nhìn xem tới cùng là ai đang khóc, là ai đang cằn nhằn, nhưng cô cái gì cũng nghĩ không ra, một mảnh đen tối bỗng nhiên xâm nhập vào đầu, đau đớn làm hôn mê một khắc rốt cục ngừng lại.
******
Tô La, năm vừa mới mười bảy, chưa đính hôn, là con gái nhà nghèo nhất thôn Tôn gia. Mười hai tuổi Tô gia tô phụ thân bệnh lâu quấn thân, buông tay nhân gian, lưu lại cô nhi quả phụ gian nan sống.
5 năm nay, Tô mẫu vừa làm mẫu thân vừa làm phụ thân, không dễ dàng mới khiến cho hai con an an ổn ổn vượt qua 5 năm. Bây giờ, gia đình toàn bộ dựa vào Tô mẫu đi làm ruộng, đại tỷ Tô La ra ngoài giặt quần áo thêu thùa để sống. Tiểu đệ Tô Văn là con trai duy nhất trong gia đình, năm nay 7 tuổi. Nhà có đủ ba bữa đã là việc khó, tuy là muốn đưa tiểu đệ Tô Văn đi học đường, nhưng mà không có nổi một xu.
Tô La lần này ốm đau nằm ở giường, tất cả là do nhà tiểu phú hộ ở trấn trên, tức nhà Trần gia mà Tô La giặt quần áo thuê.
Trần gia có vị tiểu công tử Trần Thiên Dật, bộ dáng phong lưu phóng khoáng, tướng mạo như Phan An, là một công tử tao nhã. Đương nhiên, tất cả đều là từ người khác nói .
Tô La đi nhà giàu trấn trên giặt quần áo thuê cũng không phải ngày một ngày hai, nhưng đi Trần gia cũng gần tối mới đi. Ở Trần gia giặt quần áo, Tô La ngẫu nhiên gặp được vị Trần công tử, quả nhiên là tiêu sái tuấn dật ôn nhu, làm trái tim thiếu nữ nháy mắt liền bị bắt làm tù binh.
Tô La tuy không phải chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn, nhưng cũng là xinh đẹp, thanh tú lanh lợi, Trần công tử cũng bị câu mất hồn, nhưng mà chỉ là một ít lưu tâm mà thôi. Hàng năm lưu luyến bao nhiêu bụi hoa, đóa hoa dại ven đường, không đến 3 ngày, có thể quên mất.
Tô La lại tự cho là mình có cơ hội khiến vị Trần công Tử mê luyến mình, một ngày vừa khéo gặp phải Trần công tử, liền cùng Trần tiểu công tử lôi kéo một hồi. Ai nghĩ đến, vị hôn thê của Trần công tử, Giang tiểu thư không hề báo trước đi vào viện, chuyện kế tiếp liền phát triển theo tự nhiên.
Tận mắt nhìn thấy vị hôn phu lại cùng với nha hoàn giặt quần áo lôi lôi kéo kéo, động tác cực kỳ ái muội, Giang tiểu thư tâm lý tất nhiên là phẫn nộ cực kỳ. Phẫn nộ không có chỗ phát, trực tiếp đứng ở trước mặt Tô La, tận lực tát Tô La một cái vang dội.
Tô La bị người khác gặp được cảnh này thì sợ hãi, bỗng nhiên lại bị ăn một cái tát. Thân thể nhỏ gầy không thể khống chế lui về phía sau mấy bước, theo sau liền đụng vào một bên cột đá. "Đông" một thanh âm vang dội phi thường, bắt đầu nhiễm lên tơ máu tươi chói mắt.
Editor: Ngọc Anh
Bên tai thỉnh thoảng truyền tới những tiếng bi thương nức nở, Tô La cho rằng cô vẫn đang ngủ mơ, lật mình lại muốn tiếp tục ngủ. Khó có được một ngày nghỉ, nguyện vọng lớn nhất là được ngủ tự nhiên lại bị tỉnh.
Ô ô ô... Ô ô ô...
Tiếng nức nở vẫn còn tiếp tục, rất có xu thế càng ngày càng nghiêm trọng . Nâng tay mơ màng vẫy lui, lờ mờ phảng phất tiếng nức nở, trong lúc này, cái ót đột nhiên như bị người đập một cái, như muốn nứt ra, đau đớn chui vào tận trong tuỷ não.
Đầu đau tựa như là muốn nổ tung, tiếng nức nở cũng không được ổn định. Tiếng khóc như xa như gần, phảng phất như ở trong mơ, bốn phía đều truyền tới tiếng khóc lóc, phân biệt không ra tiếng khóc tới cùng là tới từ phương hướng nào.
Tiếng khóc tựa như càng ngày càng gần, Tô La nghĩ không ra lý do, như gặp phải một giấc mơ quái dị. Phảng phất như cô nằm trên một cái giường cứng rắn, tiếng khóc liền ở bên cạnh, cái ót đau đớn tựa hồ còn tại nguy kịch hơn.
Muốn mở to mắt thoát khỏi cảnh trong mơ quỷ dị, mí mắt lại như dính vào với nhau. Vô luận cô nỗ lực thế nào, chính là không mở nổi mắt, cố mở mắt ra mà làm không được.
Lúc cô lựa chọn buông tha mở to mí mắt, trong não hình như bị cái gì đó chiếm cứ, rất nhiều ký ức không thuộc về cô không ngừng nhét vào trong, đau khiến cô nhe răng nhếch miệng, làm cho cô cũng không có biện pháp nhúc nhích, bên tai bắt đầu nghe đến tiếng khóc ngoài ra còn có tiếng nói...
"Thật là nghiệp chướng, hoàng hoa khuê nữ, như thế nào lại muốn quấn quít với tiểu công tử?"
"Chính là, Tô đại thẩm, lúc trước ta đã cùng ngươi nói, sớm chút định mối hôn sự cho khuê nữ ngươi, cho nàng an phận ở trong nhà đợi lấy chồng, cũng sẽ không phát sinh chuyện này."
"Xem xem, như thế rất tốt, êm đẹp, giờ đụng vào đầu óc, đầu óc va đập vào hư hỏng, dù có dáng vẻ xinh xắn, sợ cũng không có người nào muốn."...
Là ai? Là ai ở bên tai cô lải nhải lảm nhảm?
Không ngừng khóc lóc lại là ai?
Khóc đến như ruột gan đứt đoạn, như muốn đem tất cả ủy khuất và thống khổ toàn bộ trút ra ngoài.
Rất muốn mở to mắt nhìn xem tới cùng là ai đang khóc, là ai đang cằn nhằn, nhưng cô cái gì cũng nghĩ không ra, một mảnh đen tối bỗng nhiên xâm nhập vào đầu, đau đớn làm hôn mê một khắc rốt cục ngừng lại.
******
Tô La, năm vừa mới mười bảy, chưa đính hôn, là con gái nhà nghèo nhất thôn Tôn gia. Mười hai tuổi Tô gia tô phụ thân bệnh lâu quấn thân, buông tay nhân gian, lưu lại cô nhi quả phụ gian nan sống.
5 năm nay, Tô mẫu vừa làm mẫu thân vừa làm phụ thân, không dễ dàng mới khiến cho hai con an an ổn ổn vượt qua 5 năm. Bây giờ, gia đình toàn bộ dựa vào Tô mẫu đi làm ruộng, đại tỷ Tô La ra ngoài giặt quần áo thêu thùa để sống. Tiểu đệ Tô Văn là con trai duy nhất trong gia đình, năm nay 7 tuổi. Nhà có đủ ba bữa đã là việc khó, tuy là muốn đưa tiểu đệ Tô Văn đi học đường, nhưng mà không có nổi một xu.
Tô La lần này ốm đau nằm ở giường, tất cả là do nhà tiểu phú hộ ở trấn trên, tức nhà Trần gia mà Tô La giặt quần áo thuê.
Trần gia có vị tiểu công tử Trần Thiên Dật, bộ dáng phong lưu phóng khoáng, tướng mạo như Phan An, là một công tử tao nhã. Đương nhiên, tất cả đều là từ người khác nói .
Tô La đi nhà giàu trấn trên giặt quần áo thuê cũng không phải ngày một ngày hai, nhưng đi Trần gia cũng gần tối mới đi. Ở Trần gia giặt quần áo, Tô La ngẫu nhiên gặp được vị Trần công tử, quả nhiên là tiêu sái tuấn dật ôn nhu, làm trái tim thiếu nữ nháy mắt liền bị bắt làm tù binh.
Tô La tuy không phải chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn, nhưng cũng là xinh đẹp, thanh tú lanh lợi, Trần công tử cũng bị câu mất hồn, nhưng mà chỉ là một ít lưu tâm mà thôi. Hàng năm lưu luyến bao nhiêu bụi hoa, đóa hoa dại ven đường, không đến 3 ngày, có thể quên mất.
Tô La lại tự cho là mình có cơ hội khiến vị Trần công Tử mê luyến mình, một ngày vừa khéo gặp phải Trần công tử, liền cùng Trần tiểu công tử lôi kéo một hồi. Ai nghĩ đến, vị hôn thê của Trần công tử, Giang tiểu thư không hề báo trước đi vào viện, chuyện kế tiếp liền phát triển theo tự nhiên.
Tận mắt nhìn thấy vị hôn phu lại cùng với nha hoàn giặt quần áo lôi lôi kéo kéo, động tác cực kỳ ái muội, Giang tiểu thư tâm lý tất nhiên là phẫn nộ cực kỳ. Phẫn nộ không có chỗ phát, trực tiếp đứng ở trước mặt Tô La, tận lực tát Tô La một cái vang dội.
Tô La bị người khác gặp được cảnh này thì sợ hãi, bỗng nhiên lại bị ăn một cái tát. Thân thể nhỏ gầy không thể khống chế lui về phía sau mấy bước, theo sau liền đụng vào một bên cột đá. "Đông" một thanh âm vang dội phi thường, bắt đầu nhiễm lên tơ máu tươi chói mắt.