Chương 2: Chương 1.2
Editor: Ngọc Anh
Thế là, ót Tô La bị đập vào nên bỗng nhiên té xỉu, Trần lão gia tất nhiên là hung hăng mắng một lần, mắng ai cũng không người nào biết. Nhưng không thể nghi ngờ mắng tàn nhẫn nhất định là Tô La, Trần công tử là ai, làm sao có thể để cho loại cô nương nhà nghèo trèo cao được.
Trần lão gia còn xem như phúc hậu, mắng xong thì sai người hầu đưa Tô La tống trở về. Tô mẫu nhìn thấy nữ nhi bị đánh vỡ đầu, một mình chống đỡ như vậy nhiều năm đều không khóc mà lúc này Tô mẫu rơi lệ.
Tuy là khóc đến đầy mặt nước mắt nước mũi, nhưng vẫn đúng lúc tìm đại phu tới đây. Rồi lại đi Trần gia hỏi chuyện, Trần gia tất nhiên là không nói rõ, dù sao chuyện Giang tiểu thư đánh người cũng không thể để người ngoài biết. Nhưng không có bức tường nào không bị gió lùa, có vài người hầu lắm mồm đem chuyện trải qua một truyền mười mười truyền một trăm truyền ra.
Đến tận đây, Tô La trở thành cô nương nhà nghèo mơ tưởng bấu víu phú quý, mấy canh giờ sau, đa số người ở Tôn gia thôn đều đã nghe nói chuyện này, trong trấn này cũng có không ít người biết nhân vật Tô La.
Tô La té xỉu, Tô La xuyên qua.
Kết quả đó là: linh hồn Tô La hiện đại chui vào thân thể Tô La này, sau đó lại tiếp thu ký ức của thân thể Tô La ở cổ đại. Từ nay về sau, không còn một Tô La thế kỷ hai mươi mốt nữa, mà chỉ có nông dân cổ đại ở Tô gia thôn.
"Đại tỷ, nương sai đệ nhìn xem tỷ tỉnh không, tỷ tỉnh chưa?" giọng non nớt của một đứa trẻ vang lên, giọng nói nhỏ từ cửa gỗ truyền đến trong nhà.
Đã sớm tỉnh lại Tô La xoa xoa ấn đường, không tiếng động thở dài, đối diện cửa gỗ đáp: "Tỉnh, đợi lát nữa sẽ ra ngoài."
"Đệ cùng nương nói một tiếng trước." Bên ngoài vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng, tựa như có người chạy xa.
Tô La mở mắt chuyển động con ngươi, thuận tiện tỉnh dậy. Đứng dậy vịn vào giường thay bộ quần áo, buộc lại vạt áo. Quần áo là mấy năm trước, mụn vá tất nhiên là không thiếu được. Tô gia có khả năng mỗi ngày đều ăn bánh bao đã là không tồi, vải tơ lụa không thể có khả năng dùng.
Tô La trải qua ngày khổ sở, lại tiếp thu ký ức như thế, càng thêm hiểu rõ tình hình Tô gia hiện tại. Tất nhiên hiểu có ăn là tốt rồi, xuyên qua thật tốt, ở đây thật tốt, trước đây đều nghĩ là, người nhà nghèo chỉ cần được xuyên không, được ăn uống, chính là nguyện vọng tốt nhất.
Tô gia ở trong thôn là nhà nghèo nhất, nhưng còn có mấy nhà so Tô gia còn nghèo hơn. Tô gia tối thiểu còn có nhà có thể che gió che mưa, mấy nhà kia đổ nát thê lương, mỗi lần đổ mưa, nước mưa liên miên dột ướt hết nhà.
Cho nên, xem như xuyên qua, nhưng nàng còn xem như tương đối may mắn, chí ít nàng không cần lo lắng trời mưa xuống không có chỗ ngủ.
Gáy tuy rằng còn đau, nhưng thân thể lại bắt đầu chuyển biến tốt hơn, không cần cả ngày nằm ở trên giường. Nghĩ đến nàng hai ngày này đều là ăn chùa uống chùa, trong lòng còn cảm thấy không yên tâm. Hiện tại đã là đại tỷ Tô La, hi vọng bệnh tốt lên, sau đó, có thể gánh vác trách nhiệm đại tỷ.
Tô La kiếp trước là cô nhi, thành tích học xong cấp 3, ở trong mắt người khác, trung học cấp 3 có lẽ đều không coi là bằng cấp. Nhưng đối với cô nhi Tô La mà nói, trung học cấp 3 đã là bằng cấp tốt, tối thiểu nàng đã học xong lớp giáo dục bắt buộc.
Nàng ở cô nhi viện có viện trưởng rất tốt, đối với bọn cô nhi là đào tim móc phổi. Còn được các anh trai, chị gái chăm sóc, nhiều tuổi hơn thì lại chăm sóc em trai, em gái bên dưới.
Bởi vậy, thân là chị cả, phải nuôi gia đình là nhất định, dẫn dắt cả nhà già trẻ hướng về cuộc sống phát triển tốt hơn, càng là tất yếu.
Tô La tất nhiên biết một đêm trở thành phú bà là chuyện khó càng thêm khó, chỉ cầu có khả năng kiếm chút tiền trở về. Sau đó tích ít của cải, sau đó làm giàu mở một cửa hàng nhỏ. Nếu như thành công, nàng thành phú bà, Tô gia cũng thành phú hộ.
Về phần cái gì đó Trần gia công tử, đối với Tô La mà nói, bất quá chỉ là tên chưa đủ lông đủ cánh, không đề cập cũng thế.
Ra cửa viện gặp Tô mẫu ở bên cạnh giếng lấy nước, thấy Tô mẫu cố hết sức, Tô La cất bước nhanh chóng đi đến bên cạnh Tô mẫu, duỗi tay muốn giúp đỡ, lại bị Tô mẫu đẩy ra.
"Người sinh bệnh còn xem náo nhiệt gì, về trong phòng đi, đừng làm nương phiền lòng."
Tô mẫu là điển hình miệng dao găm tâm đậu hủ , nhìn Tô La, đáy mắt đều đầy lo lắng.
Tô La tất nhiên hiểu Tô mẫu tới cùng là một người nông phụ như thế nào, tuy nghe bà nói như vậy, nhưng vẫn giúp một tay. Miệng Tô mẫu tuy vẫn nói liên miên cằn nhằn, nhưng mắt Tô La để ý nhìn thấy khóe miệng bà mang một nét thoáng tươi cười.
Tô phụ đi rồi, Tô mẫu một mình gánh vác toàn bộ làm ăn, đi làm ruộng, bán món ăn, giặt quần áo, cơ hồ đem nông gia làm toàn bộ. Thẳng đến khi Tô La chậm lớn lên, học thêu thùa, giặt quần áo, gia đình mới có thêm người giúp đỡ kiếm thêm tiền trợ giúp gia đình.
Tô La tất nhiên là đem tình huống ở Tô gia thấy một rõ hai ràng, nghĩ đến Tô mẫu này mời đại phu trở về giúp nàng xem bệnh cũng tốn không ít tiền bạc, thật sự sớm chút nghĩ nên làm sao để kiếm tiền mới được.
Nghĩ đến đây, Tô La cảm thấy có chút vui mừng. Vốn còn rất lo lắng cổ đại bó buộc lễ giáo với phụ nữ phong kiến, may mắn nàng ở thời không này chẳng hề có trong ấn tượng của nàng về mấy triều đại. Nữ tử ở trên trấn bán quầy hàng, gian tiểu điếm, đều là chuyện rất bình thường. Lại nghĩ kiếp trước nhiều năm làm việc có kinh nghiệm như vậy, trong lòng Tô La thoáng chốc nảy lên một cỗ vui sướng.
Editor: Ngọc Anh
Thế là, ót Tô La bị đập vào nên bỗng nhiên té xỉu, Trần lão gia tất nhiên là hung hăng mắng một lần, mắng ai cũng không người nào biết. Nhưng không thể nghi ngờ mắng tàn nhẫn nhất định là Tô La, Trần công tử là ai, làm sao có thể để cho loại cô nương nhà nghèo trèo cao được.
Trần lão gia còn xem như phúc hậu, mắng xong thì sai người hầu đưa Tô La tống trở về. Tô mẫu nhìn thấy nữ nhi bị đánh vỡ đầu, một mình chống đỡ như vậy nhiều năm đều không khóc mà lúc này Tô mẫu rơi lệ.
Tuy là khóc đến đầy mặt nước mắt nước mũi, nhưng vẫn đúng lúc tìm đại phu tới đây. Rồi lại đi Trần gia hỏi chuyện, Trần gia tất nhiên là không nói rõ, dù sao chuyện Giang tiểu thư đánh người cũng không thể để người ngoài biết. Nhưng không có bức tường nào không bị gió lùa, có vài người hầu lắm mồm đem chuyện trải qua một truyền mười mười truyền một trăm truyền ra.
Đến tận đây, Tô La trở thành cô nương nhà nghèo mơ tưởng bấu víu phú quý, mấy canh giờ sau, đa số người ở Tôn gia thôn đều đã nghe nói chuyện này, trong trấn này cũng có không ít người biết nhân vật Tô La.
Tô La té xỉu, Tô La xuyên qua.
Kết quả đó là: linh hồn Tô La hiện đại chui vào thân thể Tô La này, sau đó lại tiếp thu ký ức của thân thể Tô La ở cổ đại. Từ nay về sau, không còn một Tô La thế kỷ hai mươi mốt nữa, mà chỉ có nông dân cổ đại ở Tô gia thôn.
"Đại tỷ, nương sai đệ nhìn xem tỷ tỉnh không, tỷ tỉnh chưa?" giọng non nớt của một đứa trẻ vang lên, giọng nói nhỏ từ cửa gỗ truyền đến trong nhà.
Đã sớm tỉnh lại Tô La xoa xoa ấn đường, không tiếng động thở dài, đối diện cửa gỗ đáp: "Tỉnh, đợi lát nữa sẽ ra ngoài."
"Đệ cùng nương nói một tiếng trước." Bên ngoài vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng, tựa như có người chạy xa.
Tô La mở mắt chuyển động con ngươi, thuận tiện tỉnh dậy. Đứng dậy vịn vào giường thay bộ quần áo, buộc lại vạt áo. Quần áo là mấy năm trước, mụn vá tất nhiên là không thiếu được. Tô gia có khả năng mỗi ngày đều ăn bánh bao đã là không tồi, vải tơ lụa không thể có khả năng dùng.
Tô La trải qua ngày khổ sở, lại tiếp thu ký ức như thế, càng thêm hiểu rõ tình hình Tô gia hiện tại. Tất nhiên hiểu có ăn là tốt rồi, xuyên qua thật tốt, ở đây thật tốt, trước đây đều nghĩ là, người nhà nghèo chỉ cần được xuyên không, được ăn uống, chính là nguyện vọng tốt nhất.
Tô gia ở trong thôn là nhà nghèo nhất, nhưng còn có mấy nhà so Tô gia còn nghèo hơn. Tô gia tối thiểu còn có nhà có thể che gió che mưa, mấy nhà kia đổ nát thê lương, mỗi lần đổ mưa, nước mưa liên miên dột ướt hết nhà.
Cho nên, xem như xuyên qua, nhưng nàng còn xem như tương đối may mắn, chí ít nàng không cần lo lắng trời mưa xuống không có chỗ ngủ.
Gáy tuy rằng còn đau, nhưng thân thể lại bắt đầu chuyển biến tốt hơn, không cần cả ngày nằm ở trên giường. Nghĩ đến nàng hai ngày này đều là ăn chùa uống chùa, trong lòng còn cảm thấy không yên tâm. Hiện tại đã là đại tỷ Tô La, hi vọng bệnh tốt lên, sau đó, có thể gánh vác trách nhiệm đại tỷ.
Tô La kiếp trước là cô nhi, thành tích học xong cấp 3, ở trong mắt người khác, trung học cấp 3 có lẽ đều không coi là bằng cấp. Nhưng đối với cô nhi Tô La mà nói, trung học cấp 3 đã là bằng cấp tốt, tối thiểu nàng đã học xong lớp giáo dục bắt buộc.
Nàng ở cô nhi viện có viện trưởng rất tốt, đối với bọn cô nhi là đào tim móc phổi. Còn được các anh trai, chị gái chăm sóc, nhiều tuổi hơn thì lại chăm sóc em trai, em gái bên dưới.
Bởi vậy, thân là chị cả, phải nuôi gia đình là nhất định, dẫn dắt cả nhà già trẻ hướng về cuộc sống phát triển tốt hơn, càng là tất yếu.
Tô La tất nhiên biết một đêm trở thành phú bà là chuyện khó càng thêm khó, chỉ cầu có khả năng kiếm chút tiền trở về. Sau đó tích ít của cải, sau đó làm giàu mở một cửa hàng nhỏ. Nếu như thành công, nàng thành phú bà, Tô gia cũng thành phú hộ.
Về phần cái gì đó Trần gia công tử, đối với Tô La mà nói, bất quá chỉ là tên chưa đủ lông đủ cánh, không đề cập cũng thế.
Ra cửa viện gặp Tô mẫu ở bên cạnh giếng lấy nước, thấy Tô mẫu cố hết sức, Tô La cất bước nhanh chóng đi đến bên cạnh Tô mẫu, duỗi tay muốn giúp đỡ, lại bị Tô mẫu đẩy ra.
"Người sinh bệnh còn xem náo nhiệt gì, về trong phòng đi, đừng làm nương phiền lòng."
Tô mẫu là điển hình miệng dao găm tâm đậu hủ , nhìn Tô La, đáy mắt đều đầy lo lắng.
Tô La tất nhiên hiểu Tô mẫu tới cùng là một người nông phụ như thế nào, tuy nghe bà nói như vậy, nhưng vẫn giúp một tay. Miệng Tô mẫu tuy vẫn nói liên miên cằn nhằn, nhưng mắt Tô La để ý nhìn thấy khóe miệng bà mang một nét thoáng tươi cười.
Tô phụ đi rồi, Tô mẫu một mình gánh vác toàn bộ làm ăn, đi làm ruộng, bán món ăn, giặt quần áo, cơ hồ đem nông gia làm toàn bộ. Thẳng đến khi Tô La chậm lớn lên, học thêu thùa, giặt quần áo, gia đình mới có thêm người giúp đỡ kiếm thêm tiền trợ giúp gia đình.
Tô La tất nhiên là đem tình huống ở Tô gia thấy một rõ hai ràng, nghĩ đến Tô mẫu này mời đại phu trở về giúp nàng xem bệnh cũng tốn không ít tiền bạc, thật sự sớm chút nghĩ nên làm sao để kiếm tiền mới được.
Nghĩ đến đây, Tô La cảm thấy có chút vui mừng. Vốn còn rất lo lắng cổ đại bó buộc lễ giáo với phụ nữ phong kiến, may mắn nàng ở thời không này chẳng hề có trong ấn tượng của nàng về mấy triều đại. Nữ tử ở trên trấn bán quầy hàng, gian tiểu điếm, đều là chuyện rất bình thường. Lại nghĩ kiếp trước nhiều năm làm việc có kinh nghiệm như vậy, trong lòng Tô La thoáng chốc nảy lên một cỗ vui sướng.