Phân cảnh này diễn ra tại biệt thự nhà nữ chính.
Vừa tan học, Đồng Lộ ngoan ngoãn về nhà sớm, sau đó vui vẻ hòa thuận ăn cơm chiều với cha mẹ, nhưng gia đình còn thiếu một thành viên, nữ chính vẫn chưa về.
Chỉ là gia đình này không trách móc lời nào, dường như đã sớm thành thói quen.
Thẳng đến khi ngoài cửa sổ vang lên tiếng motor gào thét quen thuộc, Đồng Lộ chăm chỉ làm bài tập trong phòng mới nhanh chóng mở cửa ra ngoài. Khi Đường Đường đang chậm rãi lên lầu liền gặng hỏi cô đã đi đâu.
Đường Đường thật sự cảm thấy kỹ thuật diễn của Đồng Lộ khá ổn, ánh mắt lúc này rất có thần, bên trong đó đều là chán ghét và phiền phức.
"Liên quan gì tới cô?" Đường Đường trào phúng nhìn cô ta một cái, "Tránh ra."
Chân dài vòng qua định về phòng.
Đồng Lộ sửng sốt, vội vàng xoay người kéo Đường Đường, "Hôm nay cô và Lục Tranh đã nói gì!"
Lục Tranh chính là tên của nam chính.
Đôi mắt xinh đẹp của Đường Đường rốt cuộc cũng dừng lại trên người Đồng Lộ, biểu cảm vẫn chứa đầy ý mỉa mai như cũ, nhưng lại ẩn ẩn chút biểu cảm "thì ra là thế". Cô ngược lại như phát hiện điều gì đó thú vị, bên môi nở một nụ cười nhạt không có ý tốt, "Tôi không nói cho cô đó."
Đạo diễn và mọi người xem náo nhiệt phía sau máy quay đều sợ ngây người.
Tuy đây chỉ là một đoạn ngắn, nhưng dù là người xem bình thường liền có thể nhìn ra được tốt xấu.
Kỹ thuật diễn của Đường Đường thật sự quá tinh tế.
Mỗi chi tiết đều đáng nghiền ngẫm.
Ví dụ như cảnh Đồng Lộ kéo Đường Đường lại ban nãy. Tuy trong sách miêu tả không nhiều lắm, nhưng làm diễn viên yêu cầu phải thấu hiểu tâm tình của nhân vật. Người mình ghét nhất tiếp xúc với người mình thích nhất, Đồng Lộ đúng là nên phẫn nộ, nhưng không phải chỉ phẫn nộ là đủ, ngoài ra còn phải ẩn chứa sự bất an bên trong.
Cô vốn khinh thường nói chuyện với Đường Đường nhưng lại không thể không hỏi Đường Đường, nên thời điểm Đường Đường nói sẽ không nói cho cô, lúc đó cô phẫn nộ là đúng, nhưng còn phải có chút sự đắn đo, sợ mất mặt. Tất cả những chi tiết đó đều không thể thiếu.
Đáng tiếc ở Đồng Lộ chỉ toát lên vẻ phẫn nộ mà không có sự e thẹn và lo âu khi nhắc đến người mình thích của những cô gái tuổi học sinh.
Có điều Đường Đường đúng là hoàn hảo ngoài dự đoán.
Lúc bắt đầu là bực bội, sau đó vui vẻ khi vô tình phát hiện bí mật, đến cuối cùng là đột nhiên sinh ra ác ý. Mỗi một biểu cảm của cô đều gãi đúng chỗ ngứa.
Chỉ xem đoạn ngắn này, người không biết còn tưởng rằng Đồng Lộ mới là người mới.
Kết quả rất tốt nhưng đạo diễn không kêu ngừng, ông có chút tò mò, muốn nhìn xem Đường Đường có thể diễn đến mức độ nào.
Vì thế cảnh quay vẫn tiếp tục.
Hai người trở nên khắc khẩu, đúng ra cuộc cãi vả này là Đường Đường cố ý khơi màu.
Phân đoạn này cũng là điềm báo về cuộc chia ly của nam chính và nữ chính.
Từ đầu nữ chính và nam chính bên nhau không phải vì nữ chính thích nam chính, mà là do cô phát hiện đứa em gái "tốt" của mình thích nam chính.
Nữ chính chỉ lớn hơn nữ phụ hai tuổi, lúc trước khi mẹ cô còn mang thai cô, cha cô đã ra ngoài ăn chạ với mẹ nữ phụ. Sau này vì mẹ nữ chính mất, hai mẹ con kia mới vào cửa. Ả tiểu tam hôm nào cũng lên hương trở thành phu nhân chính thất.
Nực cười nhất chính là rõ ràng mẹ nữ phụ mới là kẻ chen chân vào nhưng cuối cùng ai cũng nói mẹ nữ chính là kẻ thứ ba.
Người tin vài tin này nhất không nghi ngờ đúng là nữ phụ, tựa như giờ phút này, cô ta chỉ thẳng tay vào mũi nữ chính, "Cô y hệt người mẹ không biết xấu hổ của cô. Mẹ cô phá hư gia đình của tôi, còn cô lại muốn cướp người tôi thích."
Nụ cười Đường Đường thu lại, bàn tay vung ra một cái tát đánh gãy lời Đồng Lộ.
Vì vậy xung quanh trở thành gà bay chó sủa, nữ chính bị cha ruột mắng nặng nề, sau đó kêu cô cút đi.
Khóe môi Đường Đường nở một nụ cười châm chọc, không chút lưu luyến quay đầu rời đi.
Hành đồng của cô làm cha ruột càng bực tức hơn, lại là một tràng mắng chửi. Mẹ kế bên cạnh nhìn như an ủi, trên thực tế bà ta đang thêm mắm dặm muối mắng nữ chính.
Sau khi nữ chính ra ngoài gặp phải nam chính, nhưng tạm thời chỉ nói đến đây.
Đoạn này thể hiện rõ tính cách của nữ chính, giấu bên trong vẻ ngoài mạnh mẽ là cuộc sống vô cùng khó khăn.
Đạo diễn vốn định quay một lần nữa, kết quả bây giờ quay xong, ông lại có chút miễn cưỡng quay lại lần hai.
Bởi vì biểu hiện của Đường Đường quá hoàn hảo.
Hoàn hảo đến mức ông sợ quay lần hai, cô sẽ không còn phát huy cực tốt như vừa rồi.
Rối rắm một hồi, đạo diễn vẫn quyết định quay lại lần nữa, nói thật trình độ Đồng Lộ thua Đường Đường quá nhiều. Không biết vì sao, xem mỗi biểu cảm nhỏ của Đường Đường, đạo diễn có cảm giác ông đang quay một bộ phim điện ảnh mà không phải là phim truyền hình thanh xuân vườn trường.
Đường Đường và Đồng Lộ nghỉ ngơi một lát sau đó bắt đầu lại lần hai. Đường Đường rất bình thản, còn sắc mặt Đồng Lộ ban đầu tràn đầy tự tin lại trở nên có chút khó coi.
Kỹ thuật diễn là thứ không cần người khác nói cho, bản thân vẫn có thể cảm giác được.
Huống chi phân cảnh vừa rồi, dù Đồng Lộ không muốn thừa nhận nhưng không thể phủ nhận một điều, cô đã bị Đường Đường dẫn theo.
Vì bị Đường Đường dẫn theo nên cảm xúc đã được cô chuẩn bị trước đó liền trở nên không thích hợp. Khi đó cô không có thời gian suy xét làm sao để ứng phó, chắc chắn diễn xuất lúc đó của cô thảm không nỡ nhìn.
Đồng Lộ cảm thấy trên mặt như bị phỏng, nóng vô cùng.
Thậm chí cô còn chuẩn bị xem Đường Đường bị chê cười, kết quả hiện tại mình mới là kẻ bị mất mặt.
Lúc Đồng Lộ dặm thêm phấn, bên cạnh loáng thoáng có tiếng người nhỏ giọng nghị luận nói kỹ thuật diễn của Đường Đường bỏ xa Đồng Lộ mấy con phố, chưa kể Đồng Lộ đã đi diễn hai năm.
Đồng Lộ tức giận muốn ra ngoài xem là ai lắm mồm nhưng rốt cuộc vẫn nhịn xuống.
Vừa rồi cô chưa chuẩn bị, lần này nhất định có thể.
Nhưng trong đầu đột nhiên hiện ra ánh mắt vừa rồi của Đường Đường, còn có cái tát không chút lưu tình kia, không hiểu sao Đồng Lộ cảm thấy hoảng hốt.
Đường Đường đánh không nương tay, hiện giờ trên mặt còn có chút nóng rát.
Chuẩn bị xong, lần quay thứ hai chính thức bắt đầu.
Làm đạo diễn kinh hỉ chính là, trình độ của Đường Đường hoàn toàn không giảm sút, ngược lại càng tốt hơn. Mà Đồng Lộ, tuy so với vừa rồi có tiến bộ nhưng toàn bộ quá trình vẫn bị Đường Đường áp xuống.
Quay xong, Đồng Lộ liền về khách sạn, một chữ cũng không nói thêm.
Mọi người cũng đoán được vì sao, trong lòng lập tức cảm thấy có chút buồn cười. Có điều, thật sự không ngờ Đường Đường diễn tốt như vậy.
Đạo diễn không quản Đồng Lộ, dù sao hôm nay đã hết phân cảnh của cô.
Hiệu suất của Đường Đường nhanh như vậy, bọn họ hoàn toàn có thể đẩy nhanh tiến độ.
Lâu rồi không đóng phim, tuy có tí khó khăn nhưng vẫn thuận lợi vượt qua. Đường Đường diễn cả ngày, cuối cùng mang tâm trạng tốt về khách sạn, nhưng vừa thấy điện thoại vẫn không có động tĩnh, tâm tình liền xìu xuống.
Gọi vào số 10086, sau khi xác nhận điện thoại không phải hết tiền, Đường Đường ngả mình xuống giường.
Vì sao không gọi điện thoại, đến một tin nhắn cũng không có!
Minh Thiếu Diễm, chú thay lòng.
Chú không quan tâm đến cháu gái vô cùng đáng thương của chú sao?
Đường Đường không nhịn được nữa gọi điện thoại cho Minh Thiếu Diễm, vậy mà không ai bắt máy. Một hồi lâu mới có một tin nhắn gửi đến.
[ Nghỉ ngơi sớm một chút. ]
Đường Đường:......
Tên cẩu nam nhân này thật sự thích cô à???
Đường Đường tự mình lâm vào hoài nghi.
Buồn bực nhìn chằm chằm tin nhắn vài phút, cuối cùng ném điện thoại xuống, ngủ.
Mắt không thấy, tâm không phiền.
Tránh cho bản thân nghĩ nhiều, Đường Đường càng nghiêm túc đóng phim. Đường Đường vốn làm cho mọi người lo lắng nhất lại biến thành người không đáng lo nhất, gần như chỉ cần quay một lần là qua. Cứ theo tốc độ này, không chừng một tháng là có thể quay xong.
Quay phim đến ngày thứ tư có một đoạn tình cảm nam nữ chính đột phá.
Nữ chính mắc mưa gặp phải nam chính đang lang thang bên ngoài. Nam chính cởi áo khoác che mưa cho nữ chính, lại lái xe nữ chính đưa cô về nhà mình.
Phân đoạn này mang chút hương vị dụ hoặc.
Bởi vì có phân đoạn này đòi hỏi Đường Đường phải mặc áo sơ mi nam.
Vốn dĩ nữ chính đã có suy nghĩ quyến rũ nam chính, hiện giờ người đưa tới cửa, nào có thể không cần? Có điều đoạn này khó ở chỗ, phải dụ hoặc một cách lơ đãng, không thể quá sắc tình, không thể quá đưa đẩy, lơ đãng mà lay động tâm nam chính.
Hiện tại Đường Đường đang tạo hình.
Vì mắc mưa nên lúc tắm xong, trên người nữ chính chỉ mặc áo sơ mi trắng của nam chính. Quỷ mới biết vì sao không cho nữ chính mặc áo mẹ nam chính, tác giả truyện đúng là rất biết dàn cảnh. Tóc nửa ướt nửa khô, trên mặt sạch sẽ không phấn son, Đường Đường còn mang theo kính áp tròng, tạo cảm giác đôi mắt trong vắt ngập nước.
Chuyên viên trang điểm là gay, sau khi trang điểm cho Đường Đường xong liền ghé vào tai cô liên tục nói, bộ dạng này thật sự không thể chống cự nổi.
Phải không?
Đường Đường nhìn thoáng qua gương.
Được rồi, đúng là muốn phạm tội mà.
Suy nghĩ Đường Đường có chút bay xa, lần sau nên tìm cơ hội trang điểm như vậy trước mặt Minh Thiếu Diễm nhỉ?
Đường Đường dẫm lên dép lê ra ngoài, Mễ Việt liếc mắt một cái liền thấy hai chân dài. Tuy cậu chưa từng có suy nghĩ gì khác với Đường Đường nhưng là một người đàn ông, ai không thích đùi đẹp.
Đặc biệt là đẹp lóa mắt như vậy!
Lại liếc mắt quá chiếc áo Đường Đường đang mặc trên người, áo sơ mi của nam, mức dụ hoặc phải nói là level max.
Thật ra Đường Đường có mặc quần đùi, chẳng qua vì áo sơ mi quá dài nên che khuất đi. Cô xoa xoa mái tóc âm ẩm ra hiệu có thể bắt đầu.
Ngay khoảnh khắc này, Minh Thiếu Diễm xuất hiện ở đoàn phim.
Ba ngày trôi qua Minh Thiếu Diễm đã nghĩ rất nhiều chuyện.
Hắn đã từng không tin tình cảm của Đường Đường, từng nghĩ cô mới mười tám tuổi, dễ xúc động lại không lý trí, nhầm lẫn ỷ lại và cảm giác tích, thậm chí còn không biết được người mình thích là ai.
Nhưng hiện tại, Minh Thiếu Diễm đột nhiên hiểu ra, những chuyện đó căn bản không quan trọng.
Thứ chắn giữa bọn họ không phải là thích hay không thích mà là quan hệ của bọn họ.
Trên người cả hai chảy cùng một dòng máu.
Hắn là chú của Đường Đường.
Họ hàng kết hôn, chẳng những pháp luật không cho phép, mà đến luân thường đạo đức cũng ngăn cấm bọn họ.
Đôi khi Minh Thiếu Diễm nghĩ, nếu bọn họ thật sự bên nhau vậy sẽ có kết cục gì. Hắn là đàn ông, nếu hắn cưới cháu gái, chuyện này chỉ làm người ta cười cợt thôi, nhưng Đường Đường thì sao?
Cô còn trẻ như vậy lại kết hôn với chính chú ruột của mình, bạn bè cô sẽ nghĩ thế nào, ánh mắt nhìn cô sẽ ra sao?
Còn có những lời lẽ của dư luận, truyền thông.
Minh Thiếu Diễm không thể nào chịu được, nếu một ngày nào đó trong tương lai Đường Đường vì hắn mà bị vô số người chán ghét, thậm chí là vũ nhục.
Hắn đã từng thử tìm hiểu những đề tài cùng loại như vậy, chẳng qua hai chữ đã khiến hắn lập tức đóng giao diện.
Ghê tởm.
Nếu sao này có người đánh giá cô như vậy thì sao bây giờ?
Hắn có thể cho cô tất cả, nhưng không thể ngăn được ngôn luận từ kẻ khác.
Hôn nhân cận huyết sẽ không ai đồng ý chuyện đó, cũng sẽ không ai chúc phúc cho hôn nhân như vậy.
Bác sĩ Trần nói anh ta đã nói những chuyện đó với Đường Đường nhưng cô nói cô không để bụng.
Cô không để bụng nhưng hắn để.
Thời gian ba ngày hắn suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng cũng đưa ra quyết định.
- --
Minh Thiếu Diễm là người đầu tư, đạo diễn nghe nói hắn tới liền sai người đến đón hắn. Vốn Minh Thiếu Diễm định đến khách sạn, chẳng qua nghe nói các diễn viên đều đang ở trường quay, hắn cũng đến trường quay.
Kết quả vừa đến liền thấy Đường Đường mặc cái áo sơ mi rộng thùng thình, hai chân dài trắng nõn lộ ra trước mắt mọi người, lúc này đang chân trần đứng trên sàn nhà.
Minh Thiếu Diễm:......
Mục đích tới đây vứt hết sang một bên.
Đây là đoàn phim rác rưởi, kịch bản cũng rác rưởi nốt!
Sống chung Đường Đường gần một năm, cô chưa từng ăn mặc như vậy trước mặt hắn.
Người xung quanh không biết thận phận Minh Thiếu Diễm, nhưng lấy khí thế kia, chỉ cần người sáng suốt là nhìn ra được thân phận người này không bình thường. Phó đạo diễn vội chạy tới hô một tiếng Minh đổng, sau đó mời hắn tới bên cạnh camera ngồi.
Minh Thiếu Diễm yên lặng đi qua.
Đạo diễn bỗng cảm thấy áp suất không khí xung quanh hạ xuống, vừa quay đầu liền thấy Minh Thiếu Diễm, ông lập tức kêu dừng.
Mễ Việt quay qua liền thấy mặt lạnh của Minh Thiếu Diễm, tuy cậu không làm gì sai trái nhưng trực giác mách bảo cậu phải nhanh chóng cách xa Đường Đường.
Từ khi Đường Đường thấy Minh Thiếu Diễm tiến vào, trái tim lơ lửng mấy ngày nay trong nháy mắt về chỗ cũ.
Con người khi yêu dễ thỏa mãn như vậy, Minh Thiếu Diễm vừa đến, cái gì cũng quên hết đi.
Minh Thiếu Diễm và đạo diễn nói chuyện, quay đầu thấy cô vẫn để chân trần đứng trên sàn nhà, chân mày cau lại, "Giày đâu?"
Tiểu Lâm vội vàng vọt tới, kinh hồn táng đảm đưa dép lê qua, "Ở đây..."
Mọi người bên cảnh có lẽ đã nhìn ra gì đó, một vài nhân viên công tác im lặng ra ngoài. Trong phòng bỗng chốc chỉ còn lại mấy vị diễn viên chính và đạo diễn, tổng cộng có mười mấy người.
Đường Đường đến phòng ngủ bổ sung lớp trang điểm, Minh Thiếu Diễm cầm áo khoác đi vào, chuyện viên trang điểm nhanh chóng ra ngoài, đem không gian để lại cho hai người.
Đường Đường mang dép lên tới bên cạnh Minh Thiếu Diễm, cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo quen thuộc trên người hắn liền thỏa mãn nở nụ cười, biết rõ còn cố ý hỏi, "Chú nhỏ, sao chú lại tới đây?"
Minh Thiếu Diễm ngồi trên sô pha định nói chuyện, lại thấy đôi chân trắng như tuyết của Đường Đường, trong đầu nhất thời nhớ tới những ánh mắt khác thường của người khác dừng trên đùi Đường Đường.
"Mặc thêm quần vào đi!"
Đường Đường nhìn khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của Minh Thiếu Diễm, nhớ tới hắn chịu đựng gần ba tháng trời, đôi mắt cô hơi nheo lại, "Không đó."
Minh Thiếu Diễm nhíu mày muốn mở miệng, sô pha bên cạnh đã lún xuống, Đường Đường nghiêng người qua. Cánh tay trắng ngần đặt lên đầu vai hắn, thân thể Minh Thiếu Diễm cứng đờ. Hắn cảm nhận được thân thể mềm mại đang dán sát vào tai hắn nói, "Vì sao phải che lại, hiện giờ cũng không có người khác mà."
"Chẳng lẽ chú nhỏ không thấy đẹp?"
Vừa tan học, Đồng Lộ ngoan ngoãn về nhà sớm, sau đó vui vẻ hòa thuận ăn cơm chiều với cha mẹ, nhưng gia đình còn thiếu một thành viên, nữ chính vẫn chưa về.
Chỉ là gia đình này không trách móc lời nào, dường như đã sớm thành thói quen.
Thẳng đến khi ngoài cửa sổ vang lên tiếng motor gào thét quen thuộc, Đồng Lộ chăm chỉ làm bài tập trong phòng mới nhanh chóng mở cửa ra ngoài. Khi Đường Đường đang chậm rãi lên lầu liền gặng hỏi cô đã đi đâu.
Đường Đường thật sự cảm thấy kỹ thuật diễn của Đồng Lộ khá ổn, ánh mắt lúc này rất có thần, bên trong đó đều là chán ghét và phiền phức.
"Liên quan gì tới cô?" Đường Đường trào phúng nhìn cô ta một cái, "Tránh ra."
Chân dài vòng qua định về phòng.
Đồng Lộ sửng sốt, vội vàng xoay người kéo Đường Đường, "Hôm nay cô và Lục Tranh đã nói gì!"
Lục Tranh chính là tên của nam chính.
Đôi mắt xinh đẹp của Đường Đường rốt cuộc cũng dừng lại trên người Đồng Lộ, biểu cảm vẫn chứa đầy ý mỉa mai như cũ, nhưng lại ẩn ẩn chút biểu cảm "thì ra là thế". Cô ngược lại như phát hiện điều gì đó thú vị, bên môi nở một nụ cười nhạt không có ý tốt, "Tôi không nói cho cô đó."
Đạo diễn và mọi người xem náo nhiệt phía sau máy quay đều sợ ngây người.
Tuy đây chỉ là một đoạn ngắn, nhưng dù là người xem bình thường liền có thể nhìn ra được tốt xấu.
Kỹ thuật diễn của Đường Đường thật sự quá tinh tế.
Mỗi chi tiết đều đáng nghiền ngẫm.
Ví dụ như cảnh Đồng Lộ kéo Đường Đường lại ban nãy. Tuy trong sách miêu tả không nhiều lắm, nhưng làm diễn viên yêu cầu phải thấu hiểu tâm tình của nhân vật. Người mình ghét nhất tiếp xúc với người mình thích nhất, Đồng Lộ đúng là nên phẫn nộ, nhưng không phải chỉ phẫn nộ là đủ, ngoài ra còn phải ẩn chứa sự bất an bên trong.
Cô vốn khinh thường nói chuyện với Đường Đường nhưng lại không thể không hỏi Đường Đường, nên thời điểm Đường Đường nói sẽ không nói cho cô, lúc đó cô phẫn nộ là đúng, nhưng còn phải có chút sự đắn đo, sợ mất mặt. Tất cả những chi tiết đó đều không thể thiếu.
Đáng tiếc ở Đồng Lộ chỉ toát lên vẻ phẫn nộ mà không có sự e thẹn và lo âu khi nhắc đến người mình thích của những cô gái tuổi học sinh.
Có điều Đường Đường đúng là hoàn hảo ngoài dự đoán.
Lúc bắt đầu là bực bội, sau đó vui vẻ khi vô tình phát hiện bí mật, đến cuối cùng là đột nhiên sinh ra ác ý. Mỗi một biểu cảm của cô đều gãi đúng chỗ ngứa.
Chỉ xem đoạn ngắn này, người không biết còn tưởng rằng Đồng Lộ mới là người mới.
Kết quả rất tốt nhưng đạo diễn không kêu ngừng, ông có chút tò mò, muốn nhìn xem Đường Đường có thể diễn đến mức độ nào.
Vì thế cảnh quay vẫn tiếp tục.
Hai người trở nên khắc khẩu, đúng ra cuộc cãi vả này là Đường Đường cố ý khơi màu.
Phân đoạn này cũng là điềm báo về cuộc chia ly của nam chính và nữ chính.
Từ đầu nữ chính và nam chính bên nhau không phải vì nữ chính thích nam chính, mà là do cô phát hiện đứa em gái "tốt" của mình thích nam chính.
Nữ chính chỉ lớn hơn nữ phụ hai tuổi, lúc trước khi mẹ cô còn mang thai cô, cha cô đã ra ngoài ăn chạ với mẹ nữ phụ. Sau này vì mẹ nữ chính mất, hai mẹ con kia mới vào cửa. Ả tiểu tam hôm nào cũng lên hương trở thành phu nhân chính thất.
Nực cười nhất chính là rõ ràng mẹ nữ phụ mới là kẻ chen chân vào nhưng cuối cùng ai cũng nói mẹ nữ chính là kẻ thứ ba.
Người tin vài tin này nhất không nghi ngờ đúng là nữ phụ, tựa như giờ phút này, cô ta chỉ thẳng tay vào mũi nữ chính, "Cô y hệt người mẹ không biết xấu hổ của cô. Mẹ cô phá hư gia đình của tôi, còn cô lại muốn cướp người tôi thích."
Nụ cười Đường Đường thu lại, bàn tay vung ra một cái tát đánh gãy lời Đồng Lộ.
Vì vậy xung quanh trở thành gà bay chó sủa, nữ chính bị cha ruột mắng nặng nề, sau đó kêu cô cút đi.
Khóe môi Đường Đường nở một nụ cười châm chọc, không chút lưu luyến quay đầu rời đi.
Hành đồng của cô làm cha ruột càng bực tức hơn, lại là một tràng mắng chửi. Mẹ kế bên cạnh nhìn như an ủi, trên thực tế bà ta đang thêm mắm dặm muối mắng nữ chính.
Sau khi nữ chính ra ngoài gặp phải nam chính, nhưng tạm thời chỉ nói đến đây.
Đoạn này thể hiện rõ tính cách của nữ chính, giấu bên trong vẻ ngoài mạnh mẽ là cuộc sống vô cùng khó khăn.
Đạo diễn vốn định quay một lần nữa, kết quả bây giờ quay xong, ông lại có chút miễn cưỡng quay lại lần hai.
Bởi vì biểu hiện của Đường Đường quá hoàn hảo.
Hoàn hảo đến mức ông sợ quay lần hai, cô sẽ không còn phát huy cực tốt như vừa rồi.
Rối rắm một hồi, đạo diễn vẫn quyết định quay lại lần nữa, nói thật trình độ Đồng Lộ thua Đường Đường quá nhiều. Không biết vì sao, xem mỗi biểu cảm nhỏ của Đường Đường, đạo diễn có cảm giác ông đang quay một bộ phim điện ảnh mà không phải là phim truyền hình thanh xuân vườn trường.
Đường Đường và Đồng Lộ nghỉ ngơi một lát sau đó bắt đầu lại lần hai. Đường Đường rất bình thản, còn sắc mặt Đồng Lộ ban đầu tràn đầy tự tin lại trở nên có chút khó coi.
Kỹ thuật diễn là thứ không cần người khác nói cho, bản thân vẫn có thể cảm giác được.
Huống chi phân cảnh vừa rồi, dù Đồng Lộ không muốn thừa nhận nhưng không thể phủ nhận một điều, cô đã bị Đường Đường dẫn theo.
Vì bị Đường Đường dẫn theo nên cảm xúc đã được cô chuẩn bị trước đó liền trở nên không thích hợp. Khi đó cô không có thời gian suy xét làm sao để ứng phó, chắc chắn diễn xuất lúc đó của cô thảm không nỡ nhìn.
Đồng Lộ cảm thấy trên mặt như bị phỏng, nóng vô cùng.
Thậm chí cô còn chuẩn bị xem Đường Đường bị chê cười, kết quả hiện tại mình mới là kẻ bị mất mặt.
Lúc Đồng Lộ dặm thêm phấn, bên cạnh loáng thoáng có tiếng người nhỏ giọng nghị luận nói kỹ thuật diễn của Đường Đường bỏ xa Đồng Lộ mấy con phố, chưa kể Đồng Lộ đã đi diễn hai năm.
Đồng Lộ tức giận muốn ra ngoài xem là ai lắm mồm nhưng rốt cuộc vẫn nhịn xuống.
Vừa rồi cô chưa chuẩn bị, lần này nhất định có thể.
Nhưng trong đầu đột nhiên hiện ra ánh mắt vừa rồi của Đường Đường, còn có cái tát không chút lưu tình kia, không hiểu sao Đồng Lộ cảm thấy hoảng hốt.
Đường Đường đánh không nương tay, hiện giờ trên mặt còn có chút nóng rát.
Chuẩn bị xong, lần quay thứ hai chính thức bắt đầu.
Làm đạo diễn kinh hỉ chính là, trình độ của Đường Đường hoàn toàn không giảm sút, ngược lại càng tốt hơn. Mà Đồng Lộ, tuy so với vừa rồi có tiến bộ nhưng toàn bộ quá trình vẫn bị Đường Đường áp xuống.
Quay xong, Đồng Lộ liền về khách sạn, một chữ cũng không nói thêm.
Mọi người cũng đoán được vì sao, trong lòng lập tức cảm thấy có chút buồn cười. Có điều, thật sự không ngờ Đường Đường diễn tốt như vậy.
Đạo diễn không quản Đồng Lộ, dù sao hôm nay đã hết phân cảnh của cô.
Hiệu suất của Đường Đường nhanh như vậy, bọn họ hoàn toàn có thể đẩy nhanh tiến độ.
Lâu rồi không đóng phim, tuy có tí khó khăn nhưng vẫn thuận lợi vượt qua. Đường Đường diễn cả ngày, cuối cùng mang tâm trạng tốt về khách sạn, nhưng vừa thấy điện thoại vẫn không có động tĩnh, tâm tình liền xìu xuống.
Gọi vào số 10086, sau khi xác nhận điện thoại không phải hết tiền, Đường Đường ngả mình xuống giường.
Vì sao không gọi điện thoại, đến một tin nhắn cũng không có!
Minh Thiếu Diễm, chú thay lòng.
Chú không quan tâm đến cháu gái vô cùng đáng thương của chú sao?
Đường Đường không nhịn được nữa gọi điện thoại cho Minh Thiếu Diễm, vậy mà không ai bắt máy. Một hồi lâu mới có một tin nhắn gửi đến.
[ Nghỉ ngơi sớm một chút. ]
Đường Đường:......
Tên cẩu nam nhân này thật sự thích cô à???
Đường Đường tự mình lâm vào hoài nghi.
Buồn bực nhìn chằm chằm tin nhắn vài phút, cuối cùng ném điện thoại xuống, ngủ.
Mắt không thấy, tâm không phiền.
Tránh cho bản thân nghĩ nhiều, Đường Đường càng nghiêm túc đóng phim. Đường Đường vốn làm cho mọi người lo lắng nhất lại biến thành người không đáng lo nhất, gần như chỉ cần quay một lần là qua. Cứ theo tốc độ này, không chừng một tháng là có thể quay xong.
Quay phim đến ngày thứ tư có một đoạn tình cảm nam nữ chính đột phá.
Nữ chính mắc mưa gặp phải nam chính đang lang thang bên ngoài. Nam chính cởi áo khoác che mưa cho nữ chính, lại lái xe nữ chính đưa cô về nhà mình.
Phân đoạn này mang chút hương vị dụ hoặc.
Bởi vì có phân đoạn này đòi hỏi Đường Đường phải mặc áo sơ mi nam.
Vốn dĩ nữ chính đã có suy nghĩ quyến rũ nam chính, hiện giờ người đưa tới cửa, nào có thể không cần? Có điều đoạn này khó ở chỗ, phải dụ hoặc một cách lơ đãng, không thể quá sắc tình, không thể quá đưa đẩy, lơ đãng mà lay động tâm nam chính.
Hiện tại Đường Đường đang tạo hình.
Vì mắc mưa nên lúc tắm xong, trên người nữ chính chỉ mặc áo sơ mi trắng của nam chính. Quỷ mới biết vì sao không cho nữ chính mặc áo mẹ nam chính, tác giả truyện đúng là rất biết dàn cảnh. Tóc nửa ướt nửa khô, trên mặt sạch sẽ không phấn son, Đường Đường còn mang theo kính áp tròng, tạo cảm giác đôi mắt trong vắt ngập nước.
Chuyên viên trang điểm là gay, sau khi trang điểm cho Đường Đường xong liền ghé vào tai cô liên tục nói, bộ dạng này thật sự không thể chống cự nổi.
Phải không?
Đường Đường nhìn thoáng qua gương.
Được rồi, đúng là muốn phạm tội mà.
Suy nghĩ Đường Đường có chút bay xa, lần sau nên tìm cơ hội trang điểm như vậy trước mặt Minh Thiếu Diễm nhỉ?
Đường Đường dẫm lên dép lê ra ngoài, Mễ Việt liếc mắt một cái liền thấy hai chân dài. Tuy cậu chưa từng có suy nghĩ gì khác với Đường Đường nhưng là một người đàn ông, ai không thích đùi đẹp.
Đặc biệt là đẹp lóa mắt như vậy!
Lại liếc mắt quá chiếc áo Đường Đường đang mặc trên người, áo sơ mi của nam, mức dụ hoặc phải nói là level max.
Thật ra Đường Đường có mặc quần đùi, chẳng qua vì áo sơ mi quá dài nên che khuất đi. Cô xoa xoa mái tóc âm ẩm ra hiệu có thể bắt đầu.
Ngay khoảnh khắc này, Minh Thiếu Diễm xuất hiện ở đoàn phim.
Ba ngày trôi qua Minh Thiếu Diễm đã nghĩ rất nhiều chuyện.
Hắn đã từng không tin tình cảm của Đường Đường, từng nghĩ cô mới mười tám tuổi, dễ xúc động lại không lý trí, nhầm lẫn ỷ lại và cảm giác tích, thậm chí còn không biết được người mình thích là ai.
Nhưng hiện tại, Minh Thiếu Diễm đột nhiên hiểu ra, những chuyện đó căn bản không quan trọng.
Thứ chắn giữa bọn họ không phải là thích hay không thích mà là quan hệ của bọn họ.
Trên người cả hai chảy cùng một dòng máu.
Hắn là chú của Đường Đường.
Họ hàng kết hôn, chẳng những pháp luật không cho phép, mà đến luân thường đạo đức cũng ngăn cấm bọn họ.
Đôi khi Minh Thiếu Diễm nghĩ, nếu bọn họ thật sự bên nhau vậy sẽ có kết cục gì. Hắn là đàn ông, nếu hắn cưới cháu gái, chuyện này chỉ làm người ta cười cợt thôi, nhưng Đường Đường thì sao?
Cô còn trẻ như vậy lại kết hôn với chính chú ruột của mình, bạn bè cô sẽ nghĩ thế nào, ánh mắt nhìn cô sẽ ra sao?
Còn có những lời lẽ của dư luận, truyền thông.
Minh Thiếu Diễm không thể nào chịu được, nếu một ngày nào đó trong tương lai Đường Đường vì hắn mà bị vô số người chán ghét, thậm chí là vũ nhục.
Hắn đã từng thử tìm hiểu những đề tài cùng loại như vậy, chẳng qua hai chữ đã khiến hắn lập tức đóng giao diện.
Ghê tởm.
Nếu sao này có người đánh giá cô như vậy thì sao bây giờ?
Hắn có thể cho cô tất cả, nhưng không thể ngăn được ngôn luận từ kẻ khác.
Hôn nhân cận huyết sẽ không ai đồng ý chuyện đó, cũng sẽ không ai chúc phúc cho hôn nhân như vậy.
Bác sĩ Trần nói anh ta đã nói những chuyện đó với Đường Đường nhưng cô nói cô không để bụng.
Cô không để bụng nhưng hắn để.
Thời gian ba ngày hắn suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng cũng đưa ra quyết định.
- --
Minh Thiếu Diễm là người đầu tư, đạo diễn nghe nói hắn tới liền sai người đến đón hắn. Vốn Minh Thiếu Diễm định đến khách sạn, chẳng qua nghe nói các diễn viên đều đang ở trường quay, hắn cũng đến trường quay.
Kết quả vừa đến liền thấy Đường Đường mặc cái áo sơ mi rộng thùng thình, hai chân dài trắng nõn lộ ra trước mắt mọi người, lúc này đang chân trần đứng trên sàn nhà.
Minh Thiếu Diễm:......
Mục đích tới đây vứt hết sang một bên.
Đây là đoàn phim rác rưởi, kịch bản cũng rác rưởi nốt!
Sống chung Đường Đường gần một năm, cô chưa từng ăn mặc như vậy trước mặt hắn.
Người xung quanh không biết thận phận Minh Thiếu Diễm, nhưng lấy khí thế kia, chỉ cần người sáng suốt là nhìn ra được thân phận người này không bình thường. Phó đạo diễn vội chạy tới hô một tiếng Minh đổng, sau đó mời hắn tới bên cạnh camera ngồi.
Minh Thiếu Diễm yên lặng đi qua.
Đạo diễn bỗng cảm thấy áp suất không khí xung quanh hạ xuống, vừa quay đầu liền thấy Minh Thiếu Diễm, ông lập tức kêu dừng.
Mễ Việt quay qua liền thấy mặt lạnh của Minh Thiếu Diễm, tuy cậu không làm gì sai trái nhưng trực giác mách bảo cậu phải nhanh chóng cách xa Đường Đường.
Từ khi Đường Đường thấy Minh Thiếu Diễm tiến vào, trái tim lơ lửng mấy ngày nay trong nháy mắt về chỗ cũ.
Con người khi yêu dễ thỏa mãn như vậy, Minh Thiếu Diễm vừa đến, cái gì cũng quên hết đi.
Minh Thiếu Diễm và đạo diễn nói chuyện, quay đầu thấy cô vẫn để chân trần đứng trên sàn nhà, chân mày cau lại, "Giày đâu?"
Tiểu Lâm vội vàng vọt tới, kinh hồn táng đảm đưa dép lê qua, "Ở đây..."
Mọi người bên cảnh có lẽ đã nhìn ra gì đó, một vài nhân viên công tác im lặng ra ngoài. Trong phòng bỗng chốc chỉ còn lại mấy vị diễn viên chính và đạo diễn, tổng cộng có mười mấy người.
Đường Đường đến phòng ngủ bổ sung lớp trang điểm, Minh Thiếu Diễm cầm áo khoác đi vào, chuyện viên trang điểm nhanh chóng ra ngoài, đem không gian để lại cho hai người.
Đường Đường mang dép lên tới bên cạnh Minh Thiếu Diễm, cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo quen thuộc trên người hắn liền thỏa mãn nở nụ cười, biết rõ còn cố ý hỏi, "Chú nhỏ, sao chú lại tới đây?"
Minh Thiếu Diễm ngồi trên sô pha định nói chuyện, lại thấy đôi chân trắng như tuyết của Đường Đường, trong đầu nhất thời nhớ tới những ánh mắt khác thường của người khác dừng trên đùi Đường Đường.
"Mặc thêm quần vào đi!"
Đường Đường nhìn khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của Minh Thiếu Diễm, nhớ tới hắn chịu đựng gần ba tháng trời, đôi mắt cô hơi nheo lại, "Không đó."
Minh Thiếu Diễm nhíu mày muốn mở miệng, sô pha bên cạnh đã lún xuống, Đường Đường nghiêng người qua. Cánh tay trắng ngần đặt lên đầu vai hắn, thân thể Minh Thiếu Diễm cứng đờ. Hắn cảm nhận được thân thể mềm mại đang dán sát vào tai hắn nói, "Vì sao phải che lại, hiện giờ cũng không có người khác mà."
"Chẳng lẽ chú nhỏ không thấy đẹp?"