Trước đây lựa chọn đột nhiên rời đi, một mặt là vì tức giận Minh Thiếu Diễm, một mặt là vì muốn chứng minh vài thứ.
Tuy ba ngày qua Minh Thiếu Diễm không quan tâm cô, làm cô không ngừng hoài nghi có phải Minh Thiếu Diễm không thích cô, nhưng hiện giờ Minh Thiếu Diễm lại tới phim trường...
Đường Đường cảm thấy, có vài việc đã hoàn toàn được chứng thực.
Nếu không thích vì sao lại theo đến đây.
Vui vẻ thì vui vẻ, nhưng tâm tình nửa vời ba ngày qua vẫn làm người ta thấp thỏm. Đột nhiên Đường Đường nảy ra ý nghĩ muốn trêu hắn. Cảm giác Minh Thiếu Diễm cứng đờ, tâm tình trở nên cực kỳ tốt.
"Chú nhỏ, hình như chú không vui lắm, vì sao vậy?"
Minh Thiếu Diễm đem áo khoác phủ lên người bên cạnh, "Im miệng, mặc vào đi."
Trong lòng Đường Đường buồn cười, ngoan ngoãn mặc vào, "Nhưng lát nữa ra ngoài vẫn phải cởi ra."
Minh Thiếu Diễm:......
Đây là kịch bản rác rưởi gì vậy, không phải nói đóng vai học sinh cao trung sao, học sinh cao trung sao lại không có chừng mực như vậy?
Đạo diễn ngoài cửa oan uổng muốn chết, như này thì có gì quá đáng, nhiều nhất cũng chỉ lộ chân thôi!
Vừa đến hè, ngoài đường đâu đâu cũng thấy cô gái mặc quần ngắn cũn cỡn, sao ngài không nói họ không có chừng mực đi!
Vì thế thời gian kế tiếp, từ trên xuống dưới đoàn phim, từ đạo diễn cho tới Mễ Việt đều bị áp suất tháp làm nơm nớp lo sợ, chỉ có Đường Đường là tâm tình rất tốt.
Đồng Lộ nghe nói giám đốc Thánh Ngu đến, lúc này mới vội vàng chạy tới.
Cô cho rằng sau lưng Đường Đường chỉ là một vị cao tầng bình thường, nhưng thật sự không nghĩ tới lại là người cầm quyền tối cao của Thánh Ngu. Sau khi thấy Minh Thiếu Diễm, không như tưởng tượng của cô, giám đốc Thánh Ngu không phải một ông chú đầu hói bụng bia mà là một người có diện mạo không kém gì minh tinh, thậm chí còn áp đảo cả đống đàn ông xung quanh.
Đồng Lộ ngây ngẩn cả người.
Giám đốc thanh Ngu, không ngờ đẹp trai như vậy.
Ngây ngẩn xong, Đồng Lộ càng ghen ghét Đường Đường.
Người đàn ông như vậy, vì sao lại coi trọng Đường Đường?
Minh Thiếu Dễm cũng không che giấu ý định tới đây tìm Đường Đường. Đường Đường vừa diễn xong liền tới ngồi bên cạnh Minh Thiếu Diễm, tuy hắn không cười nhưng biểu cảm trên mặt rõ ràng nhu hòa hơn rất nhiều.
Hiện trường chỉ có mình Mễ Việt biết quan hệ giữa Đường Đường và Minh Thiếu Diễm. Cậu cảm giác hình như người xung quanh có hiểu lầm quan hệ giữa hai người họ. Mễ Việt định giải thích nhưng vừa quay đầu liến thấy Đường Đường đang nói chuyện với Minh Thiếu Diễm.
Đây mẹ nó đây chính là bầu không khí mà chú và cháu nên có à?
Đột nhiên Mễ Việt có chút không xác định.
Đóng phim rất nhàm chán nhưng Minh Thiếu Diễm cố gắng chờ đến khi quay xong.
Lúc trở lại khách sạn, Đường Đường không ngồi xe của đoàn phim như những người khác mà trực tiếp lên xe Minh Thiếu Diễm.
Minh Thiếu Diễm dẫn cô đi ăn cơm chiều.
Người mà mình tâm tâm niệm niệm rốt cuộc đã đến, tâm tình Đường Đường vô cùng tốt, ăn cơm nhiều hơn bình thường nửa chén. Về khách sạn, Đường Đường định về phòng nhưng Minh Thiếu Diễm nói với cô, "Cháu lên phòng chú một chút."
Phòng Minh Thiếu Diễm ở tầng 17.
Cả tối nay Minh Thiếu Diễm hơi im lặng, đều là Đường Đường nói chuyện, hắn lẳng lặng nghe.
Tuy đây là thái độ bình thường của Minh Thiếu Diễm, nhưng Đường Đường vẫn cảm thấy có chỗ không đúng.
Hiện giờ Minh Thiếu Diễm chủ động kêu cô lên phòng hắn, Đường Đường khó có được có chút thẹn thùng.
Có điều thẹn thùng thì thẹn thùng, Đường Đường vẫn đi.
Hai đời, đây là lần đầu tiên cô nghiêm túc yêu đương, trong lòng Đường Đường có chút khẩn trương. Khi vào căn phòng xa hoa của Minh Thiếu Diễm, cô càng khẩn trương hơn.
Tiếp theo sẽ làm gì?
Minh Thiếu Diễm chỉ chỉ sô pha, "Ngồi đi."
Đường Đường ngồi xuống, Minh Thiếu Diễm lại nói, "Chúng ta nói chuyện."
Nụ cười Đường Đường thu lại, đột nhiên cô nhận ra, chuyện hình như không phải như suy nghĩ của cô.
Minh Thiếu Diễm cũng ngồi xuống bên cạnh Đường Đường, khoảng cách giữa hai người gần một cánh tay.
"Ba ngày trước, bác sĩ Trần gọi điện thoại cho chú, nói với chú rất nhiều", Minh Thiếu Diễm mở miệng.
Đường Đường nhíu mày, "Bác sĩ nói gì?"
"Anh ta nói", Minh Thiếu Diễm ngừng lại một nhịp, "Bác sĩ Trần nói chú phải tin lời cháu, nói dù tuổi cháu còn nhỏ, nhưng cháu sẽ không dùng tình cảm nói giỡn."
"Vậy chú nghĩ thế nào?"
"Chú muốn tin cháu."
Tim Đường Đường đập rộn lên, vậy tin đi!
"Nhưng những chuyện này đều không quan trọng, thích hay không thích, tin hay không tin, đều không quan trọng."
Suýt chút nữa hắn đã bị lời bác sĩ Trần đổ gục.
Hay hoặc là nói bác sĩ Trần đã bị Đường Đường lừa gạt.
Đường Đường hơi không hiểu ý Minh Thiếu Diễm, cô há miệng, một hồi lâu mới nói, "Vậy cái gì mới quan trọng?"
"Quan hệ của chúng ta."
Đường Đường: "... Chúng ta thật sự không có quan hệ huyết thống."
"Vậy cháu nói đi, vì sao cháu có thể chắc chắn chúng ta không có quan hệ?"
Đường Đường:......
Tuy cô thật sự thích Minh Thiếu Diễm nhưng bí mật cô xuyên sách đến đây, Đường Đường không nghĩ sẽ nói với bất cứ ai, hoặc là hiện tại chưa phải lúc có thể nói cho hắn.
Đường Đường lắc đầu, "Hiện giờ cháu không thể nói cho chú."
"Vì sao?"
"Mỗi người đều có bí mật, chú nhỏ."
Ánh mắt Minh Thiếu Diễm buồn bã, im lặng một lát hắn mới tiếp tục nói, "Không muốn nói cũng không sao. Cái chú muốn nói chỉ là, có lẽ cháu thật sự thích chú, nhưng cháu không thể vì chữ thích mà xóa bỏ quan hệ huyết thống giữa chúng ta. Huyết thống là thứ không thể bỏ được."
Đường Đường:......
Cô hối hận rồi, lẽ ra cô nên thành thật đi làm giám định với Minh Thiếu Diễm mới đúng.
Minh Thiếu Diễm sờ tóc cô, thở dài, "Chú tin cháu thích như nhưng chúng ta không thể, tương lại cháu không nên là chú."
Đường Đường bị tức đến cười ra tiếng, "Không phải chú vậy là ai?"
"Có lẽ là bạn cháu, hoặc cũng có thể là một người xa lạ nào đó. Bạn cháu chú cũng biết một số, Bách Thần không đáng tin, ngược lại Mễ Việt không tệ lắm..."
Đường Đường: "......"
Liên quan gì tới Mễ Việt chứ?
"Chú thấy bọn cháu ở chung cũng khá tốt, nói không chừng Mễ Việt cũng thích cháu..."
Ngừng ngừng ngừng ngừng ngừng!
Đường Đường ngốc, vì sao giữa bọn họ lại xuất hiện tên Mễ Việt?
"Nhưng cháu không hề thích cậu ta!"
Đường Đường muốn điên rồi.
Vì sao Minh Thiếu Diễm nghĩ vậy?
Trong đầu chú đang nghĩ cái gì vậy hả?
Tuy không hiểu vì sao Minh Thiếu Diễm lại có ý nghĩ đáng sợ này, nhưng Đường Đường không có hứng thú muốn biết, cô không nghe nổi nữa.
"Cháu thật sự không thích Mễ Việt, cháu chỉ xem cậu ấy là bạn bè. Cậu ấy và kiểu người cháu thích không hề giống nhau!"
Đường Đường thật sự bị Minh Thiếu Diễm làm choáng váng.
Cô cho rằng hôm nay Minh Thiếu Diễm tới đây đại biểu cho việc họ có thể bên nhau, kết quả Minh Thiếu Diễm căn bản không nghĩ như vậy, tới chỉ tới để từ chối.
Nếu không phải sợ đau lòng, Đường Đường thật sự muốn đánh hắn.
Phiền phức!
Hít một hơi thật sâu, Đường Đường xoay người lại, trong ánh mắt kinh ngạc của Minh Thiếu Diễm, tay cô ấn lên vai hắn, thân thể hạ xuống.
"Chú nhỏ", Đường Đường gọi Minh Thiếu Diễm một tiếng.
Minh Thiếu Diễm bắt lấy tay Đường Đường, giữ lấy cái eo đang hạ xuống của cô, "Đừng lộn xộn."
"Không lộn xộn, cháu chỉ nhớ đến một chuyện."
Minh Thiếu Diễm cảm nhận được đầu ngón tay lạnh lẽo và vòng eo mảnh khảnh của cô, ánh mắt hắn khẽ run lên, "Cái gì?"
"Suýt chút nữa cháu đã quên, ngày mai cháu và Tiểu Mễ có cảnh hôn."
Bàn tay đặt bên eo Đường Đường đột nhiên siết lại, nghe thấy tiếng Đường Đường hít khí lạnh mới vội buông lỏng tay.
"Mới bắt đầu quay sao lại có cảnh hôn?"
"Đạo diễn nói cháu và Tiểu Mễ rất thân, không giống những người khác", Đường Đường thuận miệng nói, "Nói không chừng đạo diễn còn tưởng bọn cháu là người yêu kia kia."
Eo Đường Đường rất mẫn cảm, hoàn toàn có thể cảm nhận được cánh tay bên hông đang siết lại.
Rõ ràng rất ghen ghét còn cố tình làm bộ như muốn đẩy cô ra xa. Đường Đường vừa đau lòng vừa tức giận, nhưng cô vẫn muốn khi dễ hắn.
"Chú nhỏ giận hả? Không phải chú mới nói cháu có thể bên cạnh Tiểu Mễ sao? Nếu đã như vậy rồi thì quay cảnh hôn có làm sao đâu."
Minh Thiếu Diễm:......
Chân Đường Đường trườn qua đè lên đùi Minh Thiếu Diễm, tay cầm lấy điện thoại trong tay Minh Thiếu Diễm lấy ra, bàn tay đặt trên ngực hắn.
"Sao vậy? Chú còn định gọi điện thoại cho đạo diễn không? Dù mai không quay thì ngày khác cũng quay thôi. Chú nhỏ, cháu chưa từng hôn môi bao giờ, chú thật sự hy vọng người đầu tiên cháu hôn là Mễ Việt sao?"
Chân mày Minh Thiếu Diễm nhướn lên, tay nắm hông Đường Đường như hận không thể lập tức ôm cô vào lòng.
Đường Đường một chút cũng không sợ, tiếp tục nhóm lửa trong lòng hắn, "Cháu nghĩ ra một biện pháp rất tốt." Đường Đường thổi nhẹ vào hầu kết Minh Thiếu Diễm một cái, cảm nhận thân thể hắn run lên, âm thanh ngọt lịm lại câu dẫn vang lên, "Hay là bây giờ chú nhỏ hôn cháu một cái đi, vậy chú là người thứ nhất rồi."
Tuy ba ngày qua Minh Thiếu Diễm không quan tâm cô, làm cô không ngừng hoài nghi có phải Minh Thiếu Diễm không thích cô, nhưng hiện giờ Minh Thiếu Diễm lại tới phim trường...
Đường Đường cảm thấy, có vài việc đã hoàn toàn được chứng thực.
Nếu không thích vì sao lại theo đến đây.
Vui vẻ thì vui vẻ, nhưng tâm tình nửa vời ba ngày qua vẫn làm người ta thấp thỏm. Đột nhiên Đường Đường nảy ra ý nghĩ muốn trêu hắn. Cảm giác Minh Thiếu Diễm cứng đờ, tâm tình trở nên cực kỳ tốt.
"Chú nhỏ, hình như chú không vui lắm, vì sao vậy?"
Minh Thiếu Diễm đem áo khoác phủ lên người bên cạnh, "Im miệng, mặc vào đi."
Trong lòng Đường Đường buồn cười, ngoan ngoãn mặc vào, "Nhưng lát nữa ra ngoài vẫn phải cởi ra."
Minh Thiếu Diễm:......
Đây là kịch bản rác rưởi gì vậy, không phải nói đóng vai học sinh cao trung sao, học sinh cao trung sao lại không có chừng mực như vậy?
Đạo diễn ngoài cửa oan uổng muốn chết, như này thì có gì quá đáng, nhiều nhất cũng chỉ lộ chân thôi!
Vừa đến hè, ngoài đường đâu đâu cũng thấy cô gái mặc quần ngắn cũn cỡn, sao ngài không nói họ không có chừng mực đi!
Vì thế thời gian kế tiếp, từ trên xuống dưới đoàn phim, từ đạo diễn cho tới Mễ Việt đều bị áp suất tháp làm nơm nớp lo sợ, chỉ có Đường Đường là tâm tình rất tốt.
Đồng Lộ nghe nói giám đốc Thánh Ngu đến, lúc này mới vội vàng chạy tới.
Cô cho rằng sau lưng Đường Đường chỉ là một vị cao tầng bình thường, nhưng thật sự không nghĩ tới lại là người cầm quyền tối cao của Thánh Ngu. Sau khi thấy Minh Thiếu Diễm, không như tưởng tượng của cô, giám đốc Thánh Ngu không phải một ông chú đầu hói bụng bia mà là một người có diện mạo không kém gì minh tinh, thậm chí còn áp đảo cả đống đàn ông xung quanh.
Đồng Lộ ngây ngẩn cả người.
Giám đốc thanh Ngu, không ngờ đẹp trai như vậy.
Ngây ngẩn xong, Đồng Lộ càng ghen ghét Đường Đường.
Người đàn ông như vậy, vì sao lại coi trọng Đường Đường?
Minh Thiếu Dễm cũng không che giấu ý định tới đây tìm Đường Đường. Đường Đường vừa diễn xong liền tới ngồi bên cạnh Minh Thiếu Diễm, tuy hắn không cười nhưng biểu cảm trên mặt rõ ràng nhu hòa hơn rất nhiều.
Hiện trường chỉ có mình Mễ Việt biết quan hệ giữa Đường Đường và Minh Thiếu Diễm. Cậu cảm giác hình như người xung quanh có hiểu lầm quan hệ giữa hai người họ. Mễ Việt định giải thích nhưng vừa quay đầu liến thấy Đường Đường đang nói chuyện với Minh Thiếu Diễm.
Đây mẹ nó đây chính là bầu không khí mà chú và cháu nên có à?
Đột nhiên Mễ Việt có chút không xác định.
Đóng phim rất nhàm chán nhưng Minh Thiếu Diễm cố gắng chờ đến khi quay xong.
Lúc trở lại khách sạn, Đường Đường không ngồi xe của đoàn phim như những người khác mà trực tiếp lên xe Minh Thiếu Diễm.
Minh Thiếu Diễm dẫn cô đi ăn cơm chiều.
Người mà mình tâm tâm niệm niệm rốt cuộc đã đến, tâm tình Đường Đường vô cùng tốt, ăn cơm nhiều hơn bình thường nửa chén. Về khách sạn, Đường Đường định về phòng nhưng Minh Thiếu Diễm nói với cô, "Cháu lên phòng chú một chút."
Phòng Minh Thiếu Diễm ở tầng 17.
Cả tối nay Minh Thiếu Diễm hơi im lặng, đều là Đường Đường nói chuyện, hắn lẳng lặng nghe.
Tuy đây là thái độ bình thường của Minh Thiếu Diễm, nhưng Đường Đường vẫn cảm thấy có chỗ không đúng.
Hiện giờ Minh Thiếu Diễm chủ động kêu cô lên phòng hắn, Đường Đường khó có được có chút thẹn thùng.
Có điều thẹn thùng thì thẹn thùng, Đường Đường vẫn đi.
Hai đời, đây là lần đầu tiên cô nghiêm túc yêu đương, trong lòng Đường Đường có chút khẩn trương. Khi vào căn phòng xa hoa của Minh Thiếu Diễm, cô càng khẩn trương hơn.
Tiếp theo sẽ làm gì?
Minh Thiếu Diễm chỉ chỉ sô pha, "Ngồi đi."
Đường Đường ngồi xuống, Minh Thiếu Diễm lại nói, "Chúng ta nói chuyện."
Nụ cười Đường Đường thu lại, đột nhiên cô nhận ra, chuyện hình như không phải như suy nghĩ của cô.
Minh Thiếu Diễm cũng ngồi xuống bên cạnh Đường Đường, khoảng cách giữa hai người gần một cánh tay.
"Ba ngày trước, bác sĩ Trần gọi điện thoại cho chú, nói với chú rất nhiều", Minh Thiếu Diễm mở miệng.
Đường Đường nhíu mày, "Bác sĩ nói gì?"
"Anh ta nói", Minh Thiếu Diễm ngừng lại một nhịp, "Bác sĩ Trần nói chú phải tin lời cháu, nói dù tuổi cháu còn nhỏ, nhưng cháu sẽ không dùng tình cảm nói giỡn."
"Vậy chú nghĩ thế nào?"
"Chú muốn tin cháu."
Tim Đường Đường đập rộn lên, vậy tin đi!
"Nhưng những chuyện này đều không quan trọng, thích hay không thích, tin hay không tin, đều không quan trọng."
Suýt chút nữa hắn đã bị lời bác sĩ Trần đổ gục.
Hay hoặc là nói bác sĩ Trần đã bị Đường Đường lừa gạt.
Đường Đường hơi không hiểu ý Minh Thiếu Diễm, cô há miệng, một hồi lâu mới nói, "Vậy cái gì mới quan trọng?"
"Quan hệ của chúng ta."
Đường Đường: "... Chúng ta thật sự không có quan hệ huyết thống."
"Vậy cháu nói đi, vì sao cháu có thể chắc chắn chúng ta không có quan hệ?"
Đường Đường:......
Tuy cô thật sự thích Minh Thiếu Diễm nhưng bí mật cô xuyên sách đến đây, Đường Đường không nghĩ sẽ nói với bất cứ ai, hoặc là hiện tại chưa phải lúc có thể nói cho hắn.
Đường Đường lắc đầu, "Hiện giờ cháu không thể nói cho chú."
"Vì sao?"
"Mỗi người đều có bí mật, chú nhỏ."
Ánh mắt Minh Thiếu Diễm buồn bã, im lặng một lát hắn mới tiếp tục nói, "Không muốn nói cũng không sao. Cái chú muốn nói chỉ là, có lẽ cháu thật sự thích chú, nhưng cháu không thể vì chữ thích mà xóa bỏ quan hệ huyết thống giữa chúng ta. Huyết thống là thứ không thể bỏ được."
Đường Đường:......
Cô hối hận rồi, lẽ ra cô nên thành thật đi làm giám định với Minh Thiếu Diễm mới đúng.
Minh Thiếu Diễm sờ tóc cô, thở dài, "Chú tin cháu thích như nhưng chúng ta không thể, tương lại cháu không nên là chú."
Đường Đường bị tức đến cười ra tiếng, "Không phải chú vậy là ai?"
"Có lẽ là bạn cháu, hoặc cũng có thể là một người xa lạ nào đó. Bạn cháu chú cũng biết một số, Bách Thần không đáng tin, ngược lại Mễ Việt không tệ lắm..."
Đường Đường: "......"
Liên quan gì tới Mễ Việt chứ?
"Chú thấy bọn cháu ở chung cũng khá tốt, nói không chừng Mễ Việt cũng thích cháu..."
Ngừng ngừng ngừng ngừng ngừng!
Đường Đường ngốc, vì sao giữa bọn họ lại xuất hiện tên Mễ Việt?
"Nhưng cháu không hề thích cậu ta!"
Đường Đường muốn điên rồi.
Vì sao Minh Thiếu Diễm nghĩ vậy?
Trong đầu chú đang nghĩ cái gì vậy hả?
Tuy không hiểu vì sao Minh Thiếu Diễm lại có ý nghĩ đáng sợ này, nhưng Đường Đường không có hứng thú muốn biết, cô không nghe nổi nữa.
"Cháu thật sự không thích Mễ Việt, cháu chỉ xem cậu ấy là bạn bè. Cậu ấy và kiểu người cháu thích không hề giống nhau!"
Đường Đường thật sự bị Minh Thiếu Diễm làm choáng váng.
Cô cho rằng hôm nay Minh Thiếu Diễm tới đây đại biểu cho việc họ có thể bên nhau, kết quả Minh Thiếu Diễm căn bản không nghĩ như vậy, tới chỉ tới để từ chối.
Nếu không phải sợ đau lòng, Đường Đường thật sự muốn đánh hắn.
Phiền phức!
Hít một hơi thật sâu, Đường Đường xoay người lại, trong ánh mắt kinh ngạc của Minh Thiếu Diễm, tay cô ấn lên vai hắn, thân thể hạ xuống.
"Chú nhỏ", Đường Đường gọi Minh Thiếu Diễm một tiếng.
Minh Thiếu Diễm bắt lấy tay Đường Đường, giữ lấy cái eo đang hạ xuống của cô, "Đừng lộn xộn."
"Không lộn xộn, cháu chỉ nhớ đến một chuyện."
Minh Thiếu Diễm cảm nhận được đầu ngón tay lạnh lẽo và vòng eo mảnh khảnh của cô, ánh mắt hắn khẽ run lên, "Cái gì?"
"Suýt chút nữa cháu đã quên, ngày mai cháu và Tiểu Mễ có cảnh hôn."
Bàn tay đặt bên eo Đường Đường đột nhiên siết lại, nghe thấy tiếng Đường Đường hít khí lạnh mới vội buông lỏng tay.
"Mới bắt đầu quay sao lại có cảnh hôn?"
"Đạo diễn nói cháu và Tiểu Mễ rất thân, không giống những người khác", Đường Đường thuận miệng nói, "Nói không chừng đạo diễn còn tưởng bọn cháu là người yêu kia kia."
Eo Đường Đường rất mẫn cảm, hoàn toàn có thể cảm nhận được cánh tay bên hông đang siết lại.
Rõ ràng rất ghen ghét còn cố tình làm bộ như muốn đẩy cô ra xa. Đường Đường vừa đau lòng vừa tức giận, nhưng cô vẫn muốn khi dễ hắn.
"Chú nhỏ giận hả? Không phải chú mới nói cháu có thể bên cạnh Tiểu Mễ sao? Nếu đã như vậy rồi thì quay cảnh hôn có làm sao đâu."
Minh Thiếu Diễm:......
Chân Đường Đường trườn qua đè lên đùi Minh Thiếu Diễm, tay cầm lấy điện thoại trong tay Minh Thiếu Diễm lấy ra, bàn tay đặt trên ngực hắn.
"Sao vậy? Chú còn định gọi điện thoại cho đạo diễn không? Dù mai không quay thì ngày khác cũng quay thôi. Chú nhỏ, cháu chưa từng hôn môi bao giờ, chú thật sự hy vọng người đầu tiên cháu hôn là Mễ Việt sao?"
Chân mày Minh Thiếu Diễm nhướn lên, tay nắm hông Đường Đường như hận không thể lập tức ôm cô vào lòng.
Đường Đường một chút cũng không sợ, tiếp tục nhóm lửa trong lòng hắn, "Cháu nghĩ ra một biện pháp rất tốt." Đường Đường thổi nhẹ vào hầu kết Minh Thiếu Diễm một cái, cảm nhận thân thể hắn run lên, âm thanh ngọt lịm lại câu dẫn vang lên, "Hay là bây giờ chú nhỏ hôn cháu một cái đi, vậy chú là người thứ nhất rồi."