Tiễn Đông Nhạc đi, Hạ Thần lôi kéo Triệu Tiểu Mộc vào nhà, vừa kéo y ngồi xuống ghế vừa nói "Đừng lo lắng, ta tin tưởng ngươi sẽ làm được. Tức phụ ta rất giỏi"
"Nhưng mà..."
"Không được nhưng nhị gì hết, ta đã quyết thì sẽ như vậy mà thực hiện. Tiểu Mộc nhi, ta muốn ngươi về sau mạnh dạn đứng ở bên cạnh ta, cùng ta làm nên những chuyện lớn, không cần phải suốt ngày như những nữ nhân chỉ biết ở trong nhà thêu thùa, ta đã giao chuyện sinh ý này cho ngươi thì ngươi đừng làm ta thất vọng. Hiểu không?" Hạ Thần ôm y nói
Tức phụ hắn rất thông minh, hắn biết. Chỉ là cuộc sống khổ sở phải bươn chải làm việc, cũng không được bọc lộ tài năng, cho nên chỉ là một viên ngọc bị bùn đất bao lấy không thể phát sáng.
Nhưng Hạ Thần hắn sẽ không để tài năng này bị mai một, hắn phải biến viên ngọc này trở nên tươi sáng trong tay hắn.
"Ân, ta nhất định sẽ làm tốt" Triệu Tiểu Mộc mỉm cười, hôn lên khóe môi hắn một cái.
Nếu hắn đã tin tưởng giao cho y sinh ý này, vậy thì y phải cố gắng phát triển nó thật tốt.
Lại nói, xe ngựa của Đông Nhạc vừa ra khỏi biệt viện chưa xa liền xảy ra chuyện. Đang chạy trên đường xe ngựa bỗng nhiên dừng lại
"Xảy ra chuyện gì?" Đông Nhạc hỏi
"Đông gia, phía trước có một cô gái ngã trước xe ngựa chúng ta" xa phu nói
"Ngựa chúng ta làm nàng hoảng sợ sao?" Y lại hỏi
Mở rèm định đi xuống liền nhìn thấy cô gái mà xa phu nói có chút quen mắt, lại nghe xa phu nói nhỏ "là tự cô ta chạy ra, ta điều khiển xe ngựa rất chậm"
Suy nghĩ chốc lát, cuối cùng y cũng biết vì sao quen mặt. Này không phải cô con gái của Hạ gia đã xúi giục nương mình phá hôn lễ của Hạ Thần sao?
"Hỏi cô ta có chuyện gì?" Đông Nhạc lạnh lùng nói với xa phu, thủ đoạn của người nhà kia y đã được lĩnh giáo qua ngày hôn lễ của Hạ Thần.
Y chẳng muốn dính dáng gì với những phiền phức này đâu.
"Cô nương, có chuyện gì sao? Sao lại chắn xe đông gia nhà ta?" Xa phu tiến lên hỏi
Hạ Hồng vẫn còn ngồi trên đất không chịu đứng dậy, cô đã đợi ngày này lâu rồi, mỗi ngày đều chạy đến từ xa nhìn xem người này có đến nhà Hạ Thần không, hôm nay mới nhìn thấy, cô đã vội về nhà chải chuốt, ăn diện thật đẹp.
Lại đứng bên ngoài này chờ lâu như vậy, cơ hội này không thể bỏ qua, nếu không, không biết phải đợi đến khi nào nữa.
"Ta không có chuyện gì, chỉ là... chỉ là..."
"Nếu không có chuyện gì thì đi thôi. Ta còn rất nhiều việc phải làm" Đông Nhạc không kiên nhẫn nói.
Gì chứ, chặn đường hắn giờ lại nói không có việc gì. Hắn không có rảnh mà bồi những người này.
"Không, ta ngưỡng mộ ngài đã lâu. Cho nên,..." Hạ Hồng ấp úng nói
Cô tỏ vẻ thẹn thùng, day day khăn trong tay, nhìn như vậy chắc chắn sẽ khiến người yêu thương.
"Đa tạ, ta còn có việc. A Đồng, đi thôi" Đông Nhạc lạnh lùng lên tiếng
"Vâng" A Đồng nhảy lên xe, mạnh tay quất xuống, con ngựa bị đau lập tức hí một tiếng, dọa Hạ Hồng né ra xa ngã xuống bờ ruộng.
Chiếc xe ngựa không nhanh không chậm rời đi.
Hạ Hồng bò dậy, dậm chân một cái xoay người về nhà, mà thôn dân phía xa xa ngoài ruộng cũng đã xem một màn này vào mắt.
"Hạ Hồng này cũng thật là, mới mười lăm tuổi đã dám chắn đường xe ngựa của người ta"
"Ta thấy mấy ngày trước nó cứ chạy tới xa xa nhìn chằm chằm nhà Hạ Thần, thì ra đợi vị này"
"Không biết này ý của Hạ Hồng hay lại bị Lưu thị bắt ép"
"Nhìn xe ngựa kia đi, chắc chắn không phải nhân vật tầm thường đâu"
"Nếu như lúc trước đối xử với Hạ Thần tốt một chút là tốt rồi, giờ đâu cần phải lén lén lút lút như vậy"
"Ta lại thấy nhà Hạ gia tới chết cũng không có thay đổi đâu. Lưu thị vẫn ngày ngày chửi rủa Hạ Thần đó thôi"
"Hạ Hồng này có khi nào suy nghĩ sẽ gả cho vị đại gia trong xe ngựa đó không? Ta thấy thời gian này chỉ có một mình nó lén lút thôi"
"Hạ Thần giờ rất có tiền đó, quen biết với những người trên huyện thành đều là có tiền thôi. Nghe nói đông gia của Đông Hoa tửu lâu hắn cũng biết"
"Ta nghe nói cửa tiệm trên huyện thành của Hạ Thần sinh ý vô cùng tốt"
"Còn gì nữa, lúc nãy nhóm Hạ Trí mỗi người ôm một túi tiền lớn, cười đến miệng muốn ngoác đến mang tai. Không biết đã kiếm được bao nhiêu bạc?"
Nhóm Hạ Trí thì trên đường về nhà cười đến không thấy đường đi, từ ngày bọn họ theo Hạ Thần, cuộc sống dường như đã thay đổi rất nhiều.
Tốt lên không nói, lại còn kiếm được nhiều bạc như vậy, mới ba tháng đã kiếm được hơn hai trăm lượng còn gì, này bọn họ vất vả ngoài đồng cũng mấy năm cũng chỉ kiếm được mấy chục lượng là cao.
Nhà Trưởng thôn Hoàng Lưu
"Hai ngươi về rồi à? Thế nào? Có kiếm được bạc không?" Vương thị nhìn hai nhi tử trở về, trên mặt còn vươn ý cười liền hỏi
"Nương, vào nhà rồi nói" Hoàng Sâm nói
Đợi cả nhà tụ họp đầy đủ, tức phụ của hắn cũng ôm tiểu tử nhỏ mới chào đời.
Hắn đem túi bạc để lên bàn mở ra, cả nhà ai nấy đều cũng bị giật mình, nhiều bạc như vậy.
Đi theo Hạ Thần cướp sao?
"Đây là tiền công làm việc mấy tháng nay. Hạ Thần hứa chia đều bạc bán được, đây là bạc ta được nhận" Hoàng Sâm nói
Trưởng thôn ngỡ ngàng chưa khép miệng lại được, giờ ông mới biết tại sao Hạ Thần lại có nhiều bạc như vậy.
Hắn nói này chỉ là sinh ý nhỏ của hắn thôi mà đã kiếm được nhiều như vậy, vậy đợi tới sinh ý lớn của hắn sẽ kiếm được nhiều đến thế nào?
"Cha, nương còn có ta nữa. Thần đại ca cho ta hẳn năm mươi lượng, bảo ta chăm chỉ đọc sách. Bạc này cho ta để ta mua thêm sách vở" Hoàng Lam lên tiếng, cũng đem túi bạc để lên bàn.
Vương thị nhìn bạc lại nhìn hai nhi tử, khẽ lau nước mắt. Tức phụ Hoàng Sâm cũng bị bạc làm cho giật mình, cuộc sống trước đây tuy cũng tốt nhưng mà chưa bao giờ nhìn thấy nhiều bạc như vậy.
Giờ có bạc, cuộc sống về sau sẽ ngày càng tốt hơn.
"Này, thật là Hạ Thần phát cho các ngươi?" Trưởng thôn tìm được đầu lưỡi mình hỏi
"Ân" hai người đồng loạt gật đầu
Lúc sau, trong nhà trưởng thôn vang ra tiếng cười vui vẻ.
Mà bên nhà Lĩnh Thành cũng không kém. Tức phụ hắn mừng đến không ngủ được, cuộc sống của hai vợ chồng kham khổ như vậy, giờ có thêm nhiều bạc, sau này chỉ cần Hạ Thần cho theo làm ăn thì sẽ càng tốt hơn, con của họ cũng sẽ có tương lai, tiểu tử còn có thể được đọc sách.
Nhà nhị thúc cũng vui vẻ không kém, ông còn quyết định mai mở tiệc nhỏ mời nhà Hạ Thần, Triệu gia, trưởng thôn cùng Hoàng Lĩnh, ăn với nhau bữa cơm.
"Nhưng mà..."
"Không được nhưng nhị gì hết, ta đã quyết thì sẽ như vậy mà thực hiện. Tiểu Mộc nhi, ta muốn ngươi về sau mạnh dạn đứng ở bên cạnh ta, cùng ta làm nên những chuyện lớn, không cần phải suốt ngày như những nữ nhân chỉ biết ở trong nhà thêu thùa, ta đã giao chuyện sinh ý này cho ngươi thì ngươi đừng làm ta thất vọng. Hiểu không?" Hạ Thần ôm y nói
Tức phụ hắn rất thông minh, hắn biết. Chỉ là cuộc sống khổ sở phải bươn chải làm việc, cũng không được bọc lộ tài năng, cho nên chỉ là một viên ngọc bị bùn đất bao lấy không thể phát sáng.
Nhưng Hạ Thần hắn sẽ không để tài năng này bị mai một, hắn phải biến viên ngọc này trở nên tươi sáng trong tay hắn.
"Ân, ta nhất định sẽ làm tốt" Triệu Tiểu Mộc mỉm cười, hôn lên khóe môi hắn một cái.
Nếu hắn đã tin tưởng giao cho y sinh ý này, vậy thì y phải cố gắng phát triển nó thật tốt.
Lại nói, xe ngựa của Đông Nhạc vừa ra khỏi biệt viện chưa xa liền xảy ra chuyện. Đang chạy trên đường xe ngựa bỗng nhiên dừng lại
"Xảy ra chuyện gì?" Đông Nhạc hỏi
"Đông gia, phía trước có một cô gái ngã trước xe ngựa chúng ta" xa phu nói
"Ngựa chúng ta làm nàng hoảng sợ sao?" Y lại hỏi
Mở rèm định đi xuống liền nhìn thấy cô gái mà xa phu nói có chút quen mắt, lại nghe xa phu nói nhỏ "là tự cô ta chạy ra, ta điều khiển xe ngựa rất chậm"
Suy nghĩ chốc lát, cuối cùng y cũng biết vì sao quen mặt. Này không phải cô con gái của Hạ gia đã xúi giục nương mình phá hôn lễ của Hạ Thần sao?
"Hỏi cô ta có chuyện gì?" Đông Nhạc lạnh lùng nói với xa phu, thủ đoạn của người nhà kia y đã được lĩnh giáo qua ngày hôn lễ của Hạ Thần.
Y chẳng muốn dính dáng gì với những phiền phức này đâu.
"Cô nương, có chuyện gì sao? Sao lại chắn xe đông gia nhà ta?" Xa phu tiến lên hỏi
Hạ Hồng vẫn còn ngồi trên đất không chịu đứng dậy, cô đã đợi ngày này lâu rồi, mỗi ngày đều chạy đến từ xa nhìn xem người này có đến nhà Hạ Thần không, hôm nay mới nhìn thấy, cô đã vội về nhà chải chuốt, ăn diện thật đẹp.
Lại đứng bên ngoài này chờ lâu như vậy, cơ hội này không thể bỏ qua, nếu không, không biết phải đợi đến khi nào nữa.
"Ta không có chuyện gì, chỉ là... chỉ là..."
"Nếu không có chuyện gì thì đi thôi. Ta còn rất nhiều việc phải làm" Đông Nhạc không kiên nhẫn nói.
Gì chứ, chặn đường hắn giờ lại nói không có việc gì. Hắn không có rảnh mà bồi những người này.
"Không, ta ngưỡng mộ ngài đã lâu. Cho nên,..." Hạ Hồng ấp úng nói
Cô tỏ vẻ thẹn thùng, day day khăn trong tay, nhìn như vậy chắc chắn sẽ khiến người yêu thương.
"Đa tạ, ta còn có việc. A Đồng, đi thôi" Đông Nhạc lạnh lùng lên tiếng
"Vâng" A Đồng nhảy lên xe, mạnh tay quất xuống, con ngựa bị đau lập tức hí một tiếng, dọa Hạ Hồng né ra xa ngã xuống bờ ruộng.
Chiếc xe ngựa không nhanh không chậm rời đi.
Hạ Hồng bò dậy, dậm chân một cái xoay người về nhà, mà thôn dân phía xa xa ngoài ruộng cũng đã xem một màn này vào mắt.
"Hạ Hồng này cũng thật là, mới mười lăm tuổi đã dám chắn đường xe ngựa của người ta"
"Ta thấy mấy ngày trước nó cứ chạy tới xa xa nhìn chằm chằm nhà Hạ Thần, thì ra đợi vị này"
"Không biết này ý của Hạ Hồng hay lại bị Lưu thị bắt ép"
"Nhìn xe ngựa kia đi, chắc chắn không phải nhân vật tầm thường đâu"
"Nếu như lúc trước đối xử với Hạ Thần tốt một chút là tốt rồi, giờ đâu cần phải lén lén lút lút như vậy"
"Ta lại thấy nhà Hạ gia tới chết cũng không có thay đổi đâu. Lưu thị vẫn ngày ngày chửi rủa Hạ Thần đó thôi"
"Hạ Hồng này có khi nào suy nghĩ sẽ gả cho vị đại gia trong xe ngựa đó không? Ta thấy thời gian này chỉ có một mình nó lén lút thôi"
"Hạ Thần giờ rất có tiền đó, quen biết với những người trên huyện thành đều là có tiền thôi. Nghe nói đông gia của Đông Hoa tửu lâu hắn cũng biết"
"Ta nghe nói cửa tiệm trên huyện thành của Hạ Thần sinh ý vô cùng tốt"
"Còn gì nữa, lúc nãy nhóm Hạ Trí mỗi người ôm một túi tiền lớn, cười đến miệng muốn ngoác đến mang tai. Không biết đã kiếm được bao nhiêu bạc?"
Nhóm Hạ Trí thì trên đường về nhà cười đến không thấy đường đi, từ ngày bọn họ theo Hạ Thần, cuộc sống dường như đã thay đổi rất nhiều.
Tốt lên không nói, lại còn kiếm được nhiều bạc như vậy, mới ba tháng đã kiếm được hơn hai trăm lượng còn gì, này bọn họ vất vả ngoài đồng cũng mấy năm cũng chỉ kiếm được mấy chục lượng là cao.
Nhà Trưởng thôn Hoàng Lưu
"Hai ngươi về rồi à? Thế nào? Có kiếm được bạc không?" Vương thị nhìn hai nhi tử trở về, trên mặt còn vươn ý cười liền hỏi
"Nương, vào nhà rồi nói" Hoàng Sâm nói
Đợi cả nhà tụ họp đầy đủ, tức phụ của hắn cũng ôm tiểu tử nhỏ mới chào đời.
Hắn đem túi bạc để lên bàn mở ra, cả nhà ai nấy đều cũng bị giật mình, nhiều bạc như vậy.
Đi theo Hạ Thần cướp sao?
"Đây là tiền công làm việc mấy tháng nay. Hạ Thần hứa chia đều bạc bán được, đây là bạc ta được nhận" Hoàng Sâm nói
Trưởng thôn ngỡ ngàng chưa khép miệng lại được, giờ ông mới biết tại sao Hạ Thần lại có nhiều bạc như vậy.
Hắn nói này chỉ là sinh ý nhỏ của hắn thôi mà đã kiếm được nhiều như vậy, vậy đợi tới sinh ý lớn của hắn sẽ kiếm được nhiều đến thế nào?
"Cha, nương còn có ta nữa. Thần đại ca cho ta hẳn năm mươi lượng, bảo ta chăm chỉ đọc sách. Bạc này cho ta để ta mua thêm sách vở" Hoàng Lam lên tiếng, cũng đem túi bạc để lên bàn.
Vương thị nhìn bạc lại nhìn hai nhi tử, khẽ lau nước mắt. Tức phụ Hoàng Sâm cũng bị bạc làm cho giật mình, cuộc sống trước đây tuy cũng tốt nhưng mà chưa bao giờ nhìn thấy nhiều bạc như vậy.
Giờ có bạc, cuộc sống về sau sẽ ngày càng tốt hơn.
"Này, thật là Hạ Thần phát cho các ngươi?" Trưởng thôn tìm được đầu lưỡi mình hỏi
"Ân" hai người đồng loạt gật đầu
Lúc sau, trong nhà trưởng thôn vang ra tiếng cười vui vẻ.
Mà bên nhà Lĩnh Thành cũng không kém. Tức phụ hắn mừng đến không ngủ được, cuộc sống của hai vợ chồng kham khổ như vậy, giờ có thêm nhiều bạc, sau này chỉ cần Hạ Thần cho theo làm ăn thì sẽ càng tốt hơn, con của họ cũng sẽ có tương lai, tiểu tử còn có thể được đọc sách.
Nhà nhị thúc cũng vui vẻ không kém, ông còn quyết định mai mở tiệc nhỏ mời nhà Hạ Thần, Triệu gia, trưởng thôn cùng Hoàng Lĩnh, ăn với nhau bữa cơm.