Trời đã bắt đầu vào thu, tiết trời luôn mát mẻ, khiến người ta luôn cảm thấy thoải mái, khí trời trong xanh.
Cây cũng đã bắt đầu thay lá ngã vàng.
Giàn nho dưới sự chăm sóc tỉ mỉ của Triệu Tiểu Mộc cũng đã bắt đầu ra hoa, đợi một thời gian nữa liền kết quả.
Hạ Thần cũng rất hài lòng với kết quả này, nếu như không để y làm việc gì, rảnh rỗi sẽ lại suy nghĩ lung tung, cho nên thời gian y không sao trà sẽ để y chăm sóc vườn nho.
Nhóm người làm đã quen dần với cuộc sống tại đây, hầu như ai cũng cảm thấy thỏa mãn với cuộc sống hiện tại, càng cảm kích vợ chồng Hạ Thần nên luôn ra sức làm việc.
Bên hồ cá cũng đã lớn hơn nhiều, hồ sen đã chen chúc ra hoa.
Hạ Thần dạo một vòng vườn nho, gật gật đầu. Đợi đến khi nho chín, hắn sẽ bắt tay vào ủ rượu, nếu không làm sinh ý thì hắn cũng muốn ủ để dành uống.
Rượu vang là niềm đam mê của hắn a, giống như tên kia yêu thích hồng trà vậy.
"Tiểu Mộc nhi, đến đây" Hạ Thần gọi Triệu Tiểu Mộc đang vặt một số lá đã bị úa vàng.
Đợi y đến, hắn kéo y ngồi xuống bên cạnh nói "Có muốn đi phủ thành chơi một chút không? Cứ ở nhà mãi cũng không tốt, nên ra ngoài dạo chơi cho biết đây biết đó"
Lúc mới cưới vì có quá nhiều chuyện phải làm nên hắn cũng quên mất nên đi hưởng tuần trăng mặt.
Từ khi cưới tới giờ, nơi tức phụ hắn đi xa nhất chính là trấn trên, hắn muốn mang y đi nhiều đi xa một chút, nhốt y mãi ở cái nơi hẻo lánh, buồn chán này mãi cũng không được.
Y còn nhỏ, hắn cũng còn trẻ, hắn muốn mang y đi nhiều nơi, còn muốn mang y đến kinh thành dạo một vòng. Xem xem ở đây còn có những nước láng giềng này, đợi tìm hiểu rõ hắn cũng nhất định sẽ mang y đi.
Nơi này khi về già, hắn muốn cùng y an an nhàn nhàn sống qua ngày. Còn bây giờ thì quá sớm để an phận ở thôn quê.
"Phủ thành xa như vậy, ở nhà cũng sẽ không ai trông, còn vườn nho nữa" Triệu Tiểu Mộc nói
"Đã có nhóm Trần Đông, Tưởng Tùng rồi còn gì, ở nhà còn có Diệp lão, Hàn Mặc. Ta đã dặn dò bọn họ rồi, ta đưa ngươi đi hưởng tuần trăng mặt, đáng lẽ sau khi cưới chúng ta liền đi.
Nhưng mà vì việc nhiều quá ta quên mất, lần này bù cho ngươi, dạo chơi cho đã chúng ta mới trở về, được không?"
"Tuần trăng mật?" Triệu Tiểu Mộc khó hiểu nheo mắt, phu quân y lại nói lời khó hiểu
"Là sau khi thành thân thì đi đến một nơi xa xa dạo chơi, ta còn muốn đưa ngươi đi kinh thành dạo một chút, nhưng mà ta muốn tìm hiểu trước nơi đó thế nào đã. Cho nên tạm thời chúng ta đi phủ thành trước. Đông Nhạc nói sắp tới rằm đúng dịp thả đèn hoa đăng, còn có hội chùa, nên mai chúng ta sẽ đi cho kịp. Thế nào?"
"Ân, vậy lát nữa ta đi thu xếp một chút" Triệu Tiểu Mộc cười đến híp mắt, từ trước tới giờ chưa từng nghĩ sẽ đi phủ thành, đến cả huyện thành còn không dám nghĩ.
Hiện tại cuộc sống tốt hơn y đã cảm tạ trời đất ưu ái, giờ lại được Hạ Thần mang ra ngoài chơi.
Hạ Thần nhìn thấy y vui vẻ cũng cười trong lòng, dù sao cũng còn nhỏ, nghe được đi chơi liền cười đến híp cả mắt.
Đợi Triệu Tiểu Mộc trở về phòng thu xếp, hắn liền đi gọi mọi người lại thu xếp hết công việc, cũng nói hắn sẽ đi có thể nửa tháng hoặc đến một tháng, bảo mọi người trông chừng biệt viện.
Hắn đi thông báo cho mấy nhà quen biết một chút, nếu không lại làm họ lo lắng thì không biết sẽ bị lải nhãi đến bao lâu.
Lại nhờ bên Triệu gia, nhà nhị thúc rảnh rỗi đến nhìn biệt viện giúp hắn.
Ngày hôm sau, Hàn Mặc cùng Trần Đông đã chuẩn bị tốt xe ngựa cho hai người, đem đồ xếp gọn gàn lại trên xe.
Hạ Thần tự mình đánh xe ngựa rời biệt viện, thẳng hướng đi phủ thành.
Người dân trong thôn nhìn thấy xe ngựa của Hạ Thần rời đi, sau khi hỏi Hoàng Lam chữ trên xe ngựa là chữ gì, họ mới biết là "Thần Mộc" được ghép từ tên hai người.
Họ cũng nhận ra được Hạ Thần yêu thương Triệu Tiểu Mộc cỡ nào.
"Hạ Thần chắc lại đi huyện thành a, không biết lại muốn làm sinh ý gì, ta cũng muốn tham gia quá"
"Nghe nói lần trước mấy người tham gia cùng hắn kiếm được rất nhiều bạc"
"Không phải sao, vợ chồng Lĩnh Thành trước đây khổ sở thế nào, được mấy mẫu ruộng ai cũng chê. Mới đi có một chuyến về đã mua thêm mấy mẫu ruộng tốt, ngươi nói xem kiếm được bao nhiêu?"
"Nhà của trưởng thôn cũng không kém đó, hai người con trai đều đi theo. Nghe nói còn đang sửa lại nhà ngói kế bên nữa kìa"
"Nhà nhị thúc, cùng Triệu gia thì khỏi bàn rồi, nhờ phúc Hạ Thần giờ họ càng ngày càng sống tốt. Xem đi Triệu phụ giờ không cần đi làm thuê cũng không xuống ruộng, vài ngày đi xem xét một chốc là xong rồi"
"Hạ gia giờ quần quật ngoài đồng còn chưa xong đâu vào đâu"
"Hạ Hoàng Lang cùng Hạ Hoàng Bình lười biến như vậy thì làm được gì"
"Nghe nói Hạ Hoàng Anh đang chuẩn bị thi tú tài đó"
"Nếu mà hắn đậu không biết Lưu thị ở trong thôn này kiêu ngạo đến thế nào"
"Ha ha, cái danh đồng sinh nếu chọc phải Hạ Thần coi chừng không giữ được, chứ đừng nói tới danh phận tú tài"
Cây cũng đã bắt đầu thay lá ngã vàng.
Giàn nho dưới sự chăm sóc tỉ mỉ của Triệu Tiểu Mộc cũng đã bắt đầu ra hoa, đợi một thời gian nữa liền kết quả.
Hạ Thần cũng rất hài lòng với kết quả này, nếu như không để y làm việc gì, rảnh rỗi sẽ lại suy nghĩ lung tung, cho nên thời gian y không sao trà sẽ để y chăm sóc vườn nho.
Nhóm người làm đã quen dần với cuộc sống tại đây, hầu như ai cũng cảm thấy thỏa mãn với cuộc sống hiện tại, càng cảm kích vợ chồng Hạ Thần nên luôn ra sức làm việc.
Bên hồ cá cũng đã lớn hơn nhiều, hồ sen đã chen chúc ra hoa.
Hạ Thần dạo một vòng vườn nho, gật gật đầu. Đợi đến khi nho chín, hắn sẽ bắt tay vào ủ rượu, nếu không làm sinh ý thì hắn cũng muốn ủ để dành uống.
Rượu vang là niềm đam mê của hắn a, giống như tên kia yêu thích hồng trà vậy.
"Tiểu Mộc nhi, đến đây" Hạ Thần gọi Triệu Tiểu Mộc đang vặt một số lá đã bị úa vàng.
Đợi y đến, hắn kéo y ngồi xuống bên cạnh nói "Có muốn đi phủ thành chơi một chút không? Cứ ở nhà mãi cũng không tốt, nên ra ngoài dạo chơi cho biết đây biết đó"
Lúc mới cưới vì có quá nhiều chuyện phải làm nên hắn cũng quên mất nên đi hưởng tuần trăng mặt.
Từ khi cưới tới giờ, nơi tức phụ hắn đi xa nhất chính là trấn trên, hắn muốn mang y đi nhiều đi xa một chút, nhốt y mãi ở cái nơi hẻo lánh, buồn chán này mãi cũng không được.
Y còn nhỏ, hắn cũng còn trẻ, hắn muốn mang y đi nhiều nơi, còn muốn mang y đến kinh thành dạo một vòng. Xem xem ở đây còn có những nước láng giềng này, đợi tìm hiểu rõ hắn cũng nhất định sẽ mang y đi.
Nơi này khi về già, hắn muốn cùng y an an nhàn nhàn sống qua ngày. Còn bây giờ thì quá sớm để an phận ở thôn quê.
"Phủ thành xa như vậy, ở nhà cũng sẽ không ai trông, còn vườn nho nữa" Triệu Tiểu Mộc nói
"Đã có nhóm Trần Đông, Tưởng Tùng rồi còn gì, ở nhà còn có Diệp lão, Hàn Mặc. Ta đã dặn dò bọn họ rồi, ta đưa ngươi đi hưởng tuần trăng mặt, đáng lẽ sau khi cưới chúng ta liền đi.
Nhưng mà vì việc nhiều quá ta quên mất, lần này bù cho ngươi, dạo chơi cho đã chúng ta mới trở về, được không?"
"Tuần trăng mật?" Triệu Tiểu Mộc khó hiểu nheo mắt, phu quân y lại nói lời khó hiểu
"Là sau khi thành thân thì đi đến một nơi xa xa dạo chơi, ta còn muốn đưa ngươi đi kinh thành dạo một chút, nhưng mà ta muốn tìm hiểu trước nơi đó thế nào đã. Cho nên tạm thời chúng ta đi phủ thành trước. Đông Nhạc nói sắp tới rằm đúng dịp thả đèn hoa đăng, còn có hội chùa, nên mai chúng ta sẽ đi cho kịp. Thế nào?"
"Ân, vậy lát nữa ta đi thu xếp một chút" Triệu Tiểu Mộc cười đến híp mắt, từ trước tới giờ chưa từng nghĩ sẽ đi phủ thành, đến cả huyện thành còn không dám nghĩ.
Hiện tại cuộc sống tốt hơn y đã cảm tạ trời đất ưu ái, giờ lại được Hạ Thần mang ra ngoài chơi.
Hạ Thần nhìn thấy y vui vẻ cũng cười trong lòng, dù sao cũng còn nhỏ, nghe được đi chơi liền cười đến híp cả mắt.
Đợi Triệu Tiểu Mộc trở về phòng thu xếp, hắn liền đi gọi mọi người lại thu xếp hết công việc, cũng nói hắn sẽ đi có thể nửa tháng hoặc đến một tháng, bảo mọi người trông chừng biệt viện.
Hắn đi thông báo cho mấy nhà quen biết một chút, nếu không lại làm họ lo lắng thì không biết sẽ bị lải nhãi đến bao lâu.
Lại nhờ bên Triệu gia, nhà nhị thúc rảnh rỗi đến nhìn biệt viện giúp hắn.
Ngày hôm sau, Hàn Mặc cùng Trần Đông đã chuẩn bị tốt xe ngựa cho hai người, đem đồ xếp gọn gàn lại trên xe.
Hạ Thần tự mình đánh xe ngựa rời biệt viện, thẳng hướng đi phủ thành.
Người dân trong thôn nhìn thấy xe ngựa của Hạ Thần rời đi, sau khi hỏi Hoàng Lam chữ trên xe ngựa là chữ gì, họ mới biết là "Thần Mộc" được ghép từ tên hai người.
Họ cũng nhận ra được Hạ Thần yêu thương Triệu Tiểu Mộc cỡ nào.
"Hạ Thần chắc lại đi huyện thành a, không biết lại muốn làm sinh ý gì, ta cũng muốn tham gia quá"
"Nghe nói lần trước mấy người tham gia cùng hắn kiếm được rất nhiều bạc"
"Không phải sao, vợ chồng Lĩnh Thành trước đây khổ sở thế nào, được mấy mẫu ruộng ai cũng chê. Mới đi có một chuyến về đã mua thêm mấy mẫu ruộng tốt, ngươi nói xem kiếm được bao nhiêu?"
"Nhà của trưởng thôn cũng không kém đó, hai người con trai đều đi theo. Nghe nói còn đang sửa lại nhà ngói kế bên nữa kìa"
"Nhà nhị thúc, cùng Triệu gia thì khỏi bàn rồi, nhờ phúc Hạ Thần giờ họ càng ngày càng sống tốt. Xem đi Triệu phụ giờ không cần đi làm thuê cũng không xuống ruộng, vài ngày đi xem xét một chốc là xong rồi"
"Hạ gia giờ quần quật ngoài đồng còn chưa xong đâu vào đâu"
"Hạ Hoàng Lang cùng Hạ Hoàng Bình lười biến như vậy thì làm được gì"
"Nghe nói Hạ Hoàng Anh đang chuẩn bị thi tú tài đó"
"Nếu mà hắn đậu không biết Lưu thị ở trong thôn này kiêu ngạo đến thế nào"
"Ha ha, cái danh đồng sinh nếu chọc phải Hạ Thần coi chừng không giữ được, chứ đừng nói tới danh phận tú tài"