Bầu trời rốt cuộc tối đen, Tiêu Lãng thông qua thảo đằng thần hồn màu tím cảm ứng được đa số người trong sơn cốc quây quần trước đống lửa, bắt đầu ăn uống. Bên trong thỉnh thoảng vang tiếng cười.
- Bắt đầu!
Tiêu Lãng chậm rãi lùi ra mấy ngàn thước, tìm kiếm Trinh sát xung quanh. Có thảo đằng thần hồn màu tím, Tiêu Lãng dễ dàng tìm ra Trinh sát ẩn núp ngoài sơn cốc. Thảo đằng thần hồn màu tím nhanh như chớp hóa thành cái bóng bay ra, nuốt một Trinh sát đỉnh Chiến Tướng cảnh, chỉ còn bộ xương to. Tiêu Lãng lén đi qua đập nát bộ xương, nhưng cố ý để lại chút dấu vết.
Tiêu Lãng tiềm hành, rất nhanh thanh trừ xong bốn, năm Trinh sát ở bên ngoài sơn cốc. Những Trinh sát này có thực lực không cao, thảo đằng thần hồn màu tím của Tiêu Lãng nhanh như chớp chui lên từ mặt đất, tiêu diệt sạch, nên mấy người kia không kịp hét lên. Cuối cùng Tiêu Lãng không xông vào sơn cốc màu nhanh chóng chạy đi, cố ý để lại dấu vết chạy trốn. Tiêu Lãng chạy nhanh ra xa mấy vạn thước mới trở về đường cũ.
Sau khi quay về, Tiêu Lãng lấy một viên Khôi Phục đan khỏi Tu Di Giới, cái này lần trước Thanh Minh cho hắn, đến bây giờ vẫn chưa sử dụng. Cơ mặt biến đổi từ từ trở về hình dạng cũ, vẫn là khuôn mặt bình thường không có gì lạ. Tiêu Lãng lấybộ tóc giả đội lên, tránh cho người ta thấy cái đầu trọc yêu diễm.
Tiêu Lãng không lỗ mãng xông vào sơn cốc, từ vách núi bên cạnh đi vào. Ba mặt sơn cốc đều là vách núi cheo leo, cây cối xanh um. Tiêu Lãng cực kỳ cẩn thân, đi chậm rãi sợ phát ra thanh âm đánh động Trinh sát, khi đó sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Rất nhanh, Tiêu Lãng tra xét ra một Trinh sát trên vách đá, là Chiến Suất cảnh. Tiêu Lãng thầm mừng, nếu là cường giả Chiến Tôn cảnh thì rắc rối. Nghĩ lại thì cường giả Chiến Tôn cảnh chỉ hơn hai mươi người, không có khả năng làm Trinh sát. Thảo đằng thần hồn màu tím nhanh chóng vươn ra, hóa thành ảo ảnh chớp mắt ăn mòn võ giả Chiến Suất cảnh, gã không kịp phát ra tiếng hét, chỉ có một chút tiếng vang. May là chỗ này cách dưới sơn cốc hơi xa, không bị người bên dưới nghe thấy.
Tiêu Lãng cẩn thận hướng tới vách đá, phải diệt hết Trinh sát ở ba mặt sơn cốc. Mấy Trinh sát này từ trên cao nhìn xuống, tuy trong bóng đêm nhưng đống lửa trong sơn cốc cháy bập bùng, bọn họ có thể dễ dàng thấy tình hình người bên dưới. Mặc dù Tiêu Lãng có Thuật Tiềm Phục nhưng cẩn thận là hơn, hắn leo lên đỉnh núi còn có mục đích khác.
Nửa canh giờ sau, Tiêu Lãng tiêu diệt bốn Trinh sát đứng phía trên, người ướt mồ hôi. Giết người không rắc rối, nhưng địa hình phức tạp, sợ kinh động ba người khác.
Tiêu Lãng giết ba người xong sắp đặt một cái bẫy trên đỉnh núi, là cạm bẫy cố định, không có lực công kích, chỉ lợi dụng lực đàn hòi của nhánh cây chậm rãi đứt một khúc rễ phát ra tiếng vang lớn.
Tiêu Lãng hữu kinh vô hiểm thụt lùi, ẩn núp. Nghỉ ngơi giây lát, Tiêu Lãng đặt cạm bẫy khác cách sơn cốc mấy ngàn thước, cũng là lại cố định, nhưng thời gian phát động sớm hơn cạm bẫy trên đỉnh núi.
Sắp xếp cạm bẫy xong, Tiêu Lãng nhanh chóng lao ra khỏi sơn cốc, cố ý phát ra tiếng vang rồi núp ngay vào chỗ gần đó.
Quả nhiên!
Võ giả canh giữ sơn cốc bị kinh động, nhưng vì tiếng vang không lớn, Ám vệ núp bên ngoài không truyền tin cảnh giác, chỉ có hai Trinh sát đi lên điều tra.
Hai Trinh sát hơi sợ, ngập ngừng dò xét bốn phía qua loa, chuẩn bị trở về.
Làm sao Tiêu Lãng cho phép bọn họ trở lại?
Vù vù vù vù vù!
Tiêu Lãng làm tiếng động là muốn dụ người đi tra xét. Trong bóng đêm thảo đằng thần hồn màu tím như dã thú nuốt hồn, đột nhiên chui ra từ bên dưới quấn lấy hai Trinh sát, diệt ngay tại chỗ.
Tiêu Lãng không đánh nát bộ xương mà nhanh chóng chạy tới cửa sơn cốc. Tiêu Lãng vận chuyển Thuật Tiềm Phục bên cạnh sơn cốc, núp trong bụi cỏ.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Cạm bẫy cố định khởi động, nhánh cây bắn ra đạn đá phát ra tiếng vang lớn. Người trong sơn cốc bị kinh động.
Một võ giả Chiến Tôn cảnh cỡ đẳng cấp đội trưởng nhanh chóng chạy ra từ sơn cốc.
Từ xa đội trưởng võ giả Chiến Tôn cảnh đã quát to:
- Là tiếng gì vậy?
Có mấy chục người canh giữ cửa sơn cốc, trong đó một người lập tức báo cáo:
- Không biết, nhưng đám Tả Khắc mới đi điều tra, bây giờ còn chưa trở về.
Đội trưởng võ giả Chiến Tôn cảnh tức giận quát:
- Khốn kiếp, sao còn chưa đi ra ngoài tra xét?
Tiêu Lãng núp gần đó, nhìn bảy, tám võ giả Chiến Suất cảnh nhanh chóng chạy ra ngoài sơn cốc.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Không lâu sau, một đóa pháo hoa nở rộ giữa không trung, hiển niên bảy, tám võ giả Chiến Suất cảnh phát hiện ra hai bộ xương.
Vù vù vù vù vù!
Chớp mắt có vô số bóng người bay ra từ sơn cốc. Có bảy, tám Chiến Tôn cảnh, hơn một trăm võ giả Chiến Suất cảnh lao ra. Nhưng Tiêu Lãng không thấy hai Chiến Vương cảnh chạy ra theo.
Tiêu Lãng không vội, tiếp tục ẩn nấp.
Một lát sau, một Chiến Tôn cảnh vẻ mặt kinh khủng xen alãn hưng phấn nhanh chóng chạy trở về, vừa vào sơn cốc liền quát to:
- Là Tiêu Lãng, tất cả Trinh sát đều bị Tiêu Lãng giết! Hắn định tập kích, bị người của chúng ta phát hiện, bây giờ đang chạy trốn!
Vù vù vù vù vù!
Lần này càng có nhiều người nhanh chóng chạy ra. Hai Chiến Vương cảnh không chút do dự mang theo hơn một trăm người, sát khí đằng đằng nhanh chóng chạy ra xa. Rõ ràng người Tả gia dò xét ra quỹ tích chạy trốn của Tiêu Lãng, cũng phát hiện mấy Trinh sát ẩn núp bị hắn ám sát.
Điểm đặc biệt của thảo đằng thần hồn màu tím là giết người chỉ còn bộ xương làm người Tả gia xác định thân phận kẻ đánh lén ngay.
Quả nhiên bốn người Tả Minh, công tử của Tả gia, Tả Hi, tiểu thư của Tả gia không đi theo, Tiêu Lãng tính toán hoàn toàn chính xác. Giờ phút này là ban đêm, muốn truy sát Tiêu Lãng thì hai Chiến Vương cảnh phải hết sức đối phó. Đám người Tả Minh, công tử của Tả gia, Tả Hi, tiểu thư của Tả gia có thực lực quá thấp, đi theo sẽ ảnh hưởng bọn họ.
- Còn có bốn Chiến Tôn cảnh, mấy chục Chiến Suất cảnh?
Mắt Tiêu Lãng sáng lên, lắc người, vận chuyển Thuật Tiềm Phục nghênh ngang đi vào sơn cốc.
Mới nãy Tiêu Lãng ở trên vách đá quan sát địa hình trong sơn cốc rõ ràng. Tiêu Lãng dán vách đá bên trái mà đi, chỗ này có khá nhiều tảng đá. Mặc dù Thuật Tiềm Phục và Thuật Liễm Tức phối hợp thì Chiến Tôn cảnh sẽ không phát hiện ra Tiêu Lãng, nhưng hắn quyết định cẩn thận là hơn.
Cửa sơn cốc đã không có hộ vệ thủ vệ , chỉ có bảy, tám chục người vây quanh mấy cái lều, mắt đầy sát khí. Tả Minh, công tử của Tả gia và hai tiểu thư, công tử của Tả gia vẻ mặt căng thẳng nhìn bên ngoài sơn cốc, mắt chớp lóe tia hưng phấn. Chắc bọn họ chờ hai Chiến Vương cảnh bắt Tiêu Lãng trở về, hoặc là mang theo thi thể của hắn trở về. Hơi lạ là không thấy bóng dáng Tả Hi, tiểu thư của Tả gia đâu.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Năng lực tính toán của Tiêu Lãng cực kỳ khủng bố, cạm bẫy cố định trên đỉnh núi đúng giờ phát động, vang tiếng khe khẽ nhưng đủ để người trong sơn cốc nghe thấy.
Bốn Chiến Tôn cảnh trong sơn cốc giật nảy mình, mấy chục đôi mắt nhìn chằm chằm vào đỉnh núi sơn cốc. Khiến bọn họ cực kỳ giật mình là Trinh sát trên đỉnh núi không lộ mặt, cũng không phát tín hiệu an toàn.
Bốn Chiến Tôn cảnh liếc nhau, trong mắt tràn ngập kinh khủng. Hai Chiến Tôn cảnh dẫn theo hơn mười người chạy nhanh ra sơn cốc, lên đỉnh núi tra xét.
Lúc này Tiêu Lãng hành động, thời gian Thuật Tiềm Phục sắp đến, hắn không thể không hành động. Tiêu Lãng như mãnh hổ xuống núi nhanh như chớp vọt hướng daonh trướng. Thảo đằng thần hồn màu tím dài hơn một ngàn thước âm thầm theo dưỡi đất, như một con rắn độc tùy thời nhe nanh.
- Bắt đầu!
Tiêu Lãng chậm rãi lùi ra mấy ngàn thước, tìm kiếm Trinh sát xung quanh. Có thảo đằng thần hồn màu tím, Tiêu Lãng dễ dàng tìm ra Trinh sát ẩn núp ngoài sơn cốc. Thảo đằng thần hồn màu tím nhanh như chớp hóa thành cái bóng bay ra, nuốt một Trinh sát đỉnh Chiến Tướng cảnh, chỉ còn bộ xương to. Tiêu Lãng lén đi qua đập nát bộ xương, nhưng cố ý để lại chút dấu vết.
Tiêu Lãng tiềm hành, rất nhanh thanh trừ xong bốn, năm Trinh sát ở bên ngoài sơn cốc. Những Trinh sát này có thực lực không cao, thảo đằng thần hồn màu tím của Tiêu Lãng nhanh như chớp chui lên từ mặt đất, tiêu diệt sạch, nên mấy người kia không kịp hét lên. Cuối cùng Tiêu Lãng không xông vào sơn cốc màu nhanh chóng chạy đi, cố ý để lại dấu vết chạy trốn. Tiêu Lãng chạy nhanh ra xa mấy vạn thước mới trở về đường cũ.
Sau khi quay về, Tiêu Lãng lấy một viên Khôi Phục đan khỏi Tu Di Giới, cái này lần trước Thanh Minh cho hắn, đến bây giờ vẫn chưa sử dụng. Cơ mặt biến đổi từ từ trở về hình dạng cũ, vẫn là khuôn mặt bình thường không có gì lạ. Tiêu Lãng lấybộ tóc giả đội lên, tránh cho người ta thấy cái đầu trọc yêu diễm.
Tiêu Lãng không lỗ mãng xông vào sơn cốc, từ vách núi bên cạnh đi vào. Ba mặt sơn cốc đều là vách núi cheo leo, cây cối xanh um. Tiêu Lãng cực kỳ cẩn thân, đi chậm rãi sợ phát ra thanh âm đánh động Trinh sát, khi đó sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Rất nhanh, Tiêu Lãng tra xét ra một Trinh sát trên vách đá, là Chiến Suất cảnh. Tiêu Lãng thầm mừng, nếu là cường giả Chiến Tôn cảnh thì rắc rối. Nghĩ lại thì cường giả Chiến Tôn cảnh chỉ hơn hai mươi người, không có khả năng làm Trinh sát. Thảo đằng thần hồn màu tím nhanh chóng vươn ra, hóa thành ảo ảnh chớp mắt ăn mòn võ giả Chiến Suất cảnh, gã không kịp phát ra tiếng hét, chỉ có một chút tiếng vang. May là chỗ này cách dưới sơn cốc hơi xa, không bị người bên dưới nghe thấy.
Tiêu Lãng cẩn thận hướng tới vách đá, phải diệt hết Trinh sát ở ba mặt sơn cốc. Mấy Trinh sát này từ trên cao nhìn xuống, tuy trong bóng đêm nhưng đống lửa trong sơn cốc cháy bập bùng, bọn họ có thể dễ dàng thấy tình hình người bên dưới. Mặc dù Tiêu Lãng có Thuật Tiềm Phục nhưng cẩn thận là hơn, hắn leo lên đỉnh núi còn có mục đích khác.
Nửa canh giờ sau, Tiêu Lãng tiêu diệt bốn Trinh sát đứng phía trên, người ướt mồ hôi. Giết người không rắc rối, nhưng địa hình phức tạp, sợ kinh động ba người khác.
Tiêu Lãng giết ba người xong sắp đặt một cái bẫy trên đỉnh núi, là cạm bẫy cố định, không có lực công kích, chỉ lợi dụng lực đàn hòi của nhánh cây chậm rãi đứt một khúc rễ phát ra tiếng vang lớn.
Tiêu Lãng hữu kinh vô hiểm thụt lùi, ẩn núp. Nghỉ ngơi giây lát, Tiêu Lãng đặt cạm bẫy khác cách sơn cốc mấy ngàn thước, cũng là lại cố định, nhưng thời gian phát động sớm hơn cạm bẫy trên đỉnh núi.
Sắp xếp cạm bẫy xong, Tiêu Lãng nhanh chóng lao ra khỏi sơn cốc, cố ý phát ra tiếng vang rồi núp ngay vào chỗ gần đó.
Quả nhiên!
Võ giả canh giữ sơn cốc bị kinh động, nhưng vì tiếng vang không lớn, Ám vệ núp bên ngoài không truyền tin cảnh giác, chỉ có hai Trinh sát đi lên điều tra.
Hai Trinh sát hơi sợ, ngập ngừng dò xét bốn phía qua loa, chuẩn bị trở về.
Làm sao Tiêu Lãng cho phép bọn họ trở lại?
Vù vù vù vù vù!
Tiêu Lãng làm tiếng động là muốn dụ người đi tra xét. Trong bóng đêm thảo đằng thần hồn màu tím như dã thú nuốt hồn, đột nhiên chui ra từ bên dưới quấn lấy hai Trinh sát, diệt ngay tại chỗ.
Tiêu Lãng không đánh nát bộ xương mà nhanh chóng chạy tới cửa sơn cốc. Tiêu Lãng vận chuyển Thuật Tiềm Phục bên cạnh sơn cốc, núp trong bụi cỏ.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Cạm bẫy cố định khởi động, nhánh cây bắn ra đạn đá phát ra tiếng vang lớn. Người trong sơn cốc bị kinh động.
Một võ giả Chiến Tôn cảnh cỡ đẳng cấp đội trưởng nhanh chóng chạy ra từ sơn cốc.
Từ xa đội trưởng võ giả Chiến Tôn cảnh đã quát to:
- Là tiếng gì vậy?
Có mấy chục người canh giữ cửa sơn cốc, trong đó một người lập tức báo cáo:
- Không biết, nhưng đám Tả Khắc mới đi điều tra, bây giờ còn chưa trở về.
Đội trưởng võ giả Chiến Tôn cảnh tức giận quát:
- Khốn kiếp, sao còn chưa đi ra ngoài tra xét?
Tiêu Lãng núp gần đó, nhìn bảy, tám võ giả Chiến Suất cảnh nhanh chóng chạy ra ngoài sơn cốc.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Không lâu sau, một đóa pháo hoa nở rộ giữa không trung, hiển niên bảy, tám võ giả Chiến Suất cảnh phát hiện ra hai bộ xương.
Vù vù vù vù vù!
Chớp mắt có vô số bóng người bay ra từ sơn cốc. Có bảy, tám Chiến Tôn cảnh, hơn một trăm võ giả Chiến Suất cảnh lao ra. Nhưng Tiêu Lãng không thấy hai Chiến Vương cảnh chạy ra theo.
Tiêu Lãng không vội, tiếp tục ẩn nấp.
Một lát sau, một Chiến Tôn cảnh vẻ mặt kinh khủng xen alãn hưng phấn nhanh chóng chạy trở về, vừa vào sơn cốc liền quát to:
- Là Tiêu Lãng, tất cả Trinh sát đều bị Tiêu Lãng giết! Hắn định tập kích, bị người của chúng ta phát hiện, bây giờ đang chạy trốn!
Vù vù vù vù vù!
Lần này càng có nhiều người nhanh chóng chạy ra. Hai Chiến Vương cảnh không chút do dự mang theo hơn một trăm người, sát khí đằng đằng nhanh chóng chạy ra xa. Rõ ràng người Tả gia dò xét ra quỹ tích chạy trốn của Tiêu Lãng, cũng phát hiện mấy Trinh sát ẩn núp bị hắn ám sát.
Điểm đặc biệt của thảo đằng thần hồn màu tím là giết người chỉ còn bộ xương làm người Tả gia xác định thân phận kẻ đánh lén ngay.
Quả nhiên bốn người Tả Minh, công tử của Tả gia, Tả Hi, tiểu thư của Tả gia không đi theo, Tiêu Lãng tính toán hoàn toàn chính xác. Giờ phút này là ban đêm, muốn truy sát Tiêu Lãng thì hai Chiến Vương cảnh phải hết sức đối phó. Đám người Tả Minh, công tử của Tả gia, Tả Hi, tiểu thư của Tả gia có thực lực quá thấp, đi theo sẽ ảnh hưởng bọn họ.
- Còn có bốn Chiến Tôn cảnh, mấy chục Chiến Suất cảnh?
Mắt Tiêu Lãng sáng lên, lắc người, vận chuyển Thuật Tiềm Phục nghênh ngang đi vào sơn cốc.
Mới nãy Tiêu Lãng ở trên vách đá quan sát địa hình trong sơn cốc rõ ràng. Tiêu Lãng dán vách đá bên trái mà đi, chỗ này có khá nhiều tảng đá. Mặc dù Thuật Tiềm Phục và Thuật Liễm Tức phối hợp thì Chiến Tôn cảnh sẽ không phát hiện ra Tiêu Lãng, nhưng hắn quyết định cẩn thận là hơn.
Cửa sơn cốc đã không có hộ vệ thủ vệ , chỉ có bảy, tám chục người vây quanh mấy cái lều, mắt đầy sát khí. Tả Minh, công tử của Tả gia và hai tiểu thư, công tử của Tả gia vẻ mặt căng thẳng nhìn bên ngoài sơn cốc, mắt chớp lóe tia hưng phấn. Chắc bọn họ chờ hai Chiến Vương cảnh bắt Tiêu Lãng trở về, hoặc là mang theo thi thể của hắn trở về. Hơi lạ là không thấy bóng dáng Tả Hi, tiểu thư của Tả gia đâu.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Năng lực tính toán của Tiêu Lãng cực kỳ khủng bố, cạm bẫy cố định trên đỉnh núi đúng giờ phát động, vang tiếng khe khẽ nhưng đủ để người trong sơn cốc nghe thấy.
Bốn Chiến Tôn cảnh trong sơn cốc giật nảy mình, mấy chục đôi mắt nhìn chằm chằm vào đỉnh núi sơn cốc. Khiến bọn họ cực kỳ giật mình là Trinh sát trên đỉnh núi không lộ mặt, cũng không phát tín hiệu an toàn.
Bốn Chiến Tôn cảnh liếc nhau, trong mắt tràn ngập kinh khủng. Hai Chiến Tôn cảnh dẫn theo hơn mười người chạy nhanh ra sơn cốc, lên đỉnh núi tra xét.
Lúc này Tiêu Lãng hành động, thời gian Thuật Tiềm Phục sắp đến, hắn không thể không hành động. Tiêu Lãng như mãnh hổ xuống núi nhanh như chớp vọt hướng daonh trướng. Thảo đằng thần hồn màu tím dài hơn một ngàn thước âm thầm theo dưỡi đất, như một con rắn độc tùy thời nhe nanh.