Tiêu Lãng căn dặn một phen, bảo Đông Phương Bạch, Ẩn đế, Nghịch Thủy Lưu tự mình quyết định. Nhưng hắn không để ý đến các tộc trưởng còn lại. Ngoại trừ Trà Gia hắn chưa quen, Trà Mộc điều đi Thiên Châu, gia tộc của hắn, bản thân hắn sẽ an bài.
Hắn không phải nhà từ thiện. Việc của mình còn một đống lớn, hắn càng không thể đi quản chết sống của những người còn lại. Còn Thiên Tầm ở đại lục Thần Hồn làm đế hoàng, hắn rất tin tưởng Thiên Tầm sẽ không làm càn. Đương nhiên chắc hẳn hậu cung tần phi sẽ nhiều hơn rất nhiều...
Không nhìn ánh mắt của đám người Tiêu Bất Hoặc, Tiêu Lãng lãnh đạm đi vào một sân viện phía sau, tìm kiếm Đông Phương Hồng Đậu. Nhờ thị nữ dẫn dắt, Tiêu Lãng đi tới một đình viện. Trong sân Đông Phương Hồng Đậu và mẫu thân của nàng đang ngồi quây quần nói việc nhà. Tiêu Thanh Y và Nhã phu nhân không có ở trong sân. Hiển nhiên hai người đã về nghỉ ngơi.
- Chào Bá mẫu!
Tiêu Lãng rất khách khí hành lễ với mẫu thân của Hồng Đậu. Hồng Đậu không giống mẫu thân của nàng, mà giống bà nội của nàng. Đây cũng là nguyên nhân Hồng Đậu bị Đông Phương Bạch đặc biệt yêu quý. Mẫu thân của nàng là đại gia khuê tú, rất có khí độ. Vừa nhìn thấy Tiêu Lãng, trên mặt liền nở nụ cười.
Mẫu thân của Hồng Đậu rất hiểu chuyện, lập tức đứng dậy cười nói với Tiêu Lãng:
- Ha ha, Tiêu Lãng đến à. Các ngươi nói chuyện đi. Ngày mai bá mẫu sẽ trở lại thăm Hồng Đậu!
- Không cần. Bá mẫu ta có chuyện đang muốn thương lượng với bá mẫu!
Tiêu Lãng vội vàng bắt chuyện với mẫu thân Hồng Đậu. Lúc này hắn mới khách khí nói:
- Ta đã từng đáp ứng Hồng Đậu, cho nàng một hôn lễ lớn nhất. Hiện tại ta chính thức cầu hôn với Đông Phương gia, ừm... Ở bên trong là một vài lễ hỏi. Khẩn cầu bá mẫu gả Tiểu Hồng Đậu của bá mẫu cho Tiêu Lãng!
Đại lục Thần Hồn có phong tục rất kỳ lạ. Nói chuyện cầu hôn không phải nói với tộc trưởng gia chủ, trái lại phải nói chuyện với mẫu thân của nữ tử đó. Đương nhiên quyết định cuối cùng nhất định là nhân vật lớn trong gia tộc các nàng.
Đông Phương Hồng Đậu không nghĩ tới Tiêu Lãng lại trực tiếp như vậy. Mặt nàng liền ửng đỏ, vừa e thẹn lại vừa vui mừng. Nàng vốn định rời đi, nhưng lại bị Tiêu Lãng kéo lại.
- Được, được, được!
Mẫu thân của Hồng Đậu luôn miệng nói được. Tất nhiên là một ngàn đồng ý một vạn vui mừng. Lễ hỏi không nhận, trái lại giao cho Hồng Đậu nói:
- Tiêu Lãng, ngươi có thể cứu Hồng Đậu trở về, điều này đối với Đông Phương Gia chính là lễ hỏi lớn nhất!
- Nhận lấy đi, ta không thiếu. Trong này có một ít huyền thạch, còn có hai thần binh, có thể sẽ có chút trợ giúp đối với Đông Phương Gia!
Tiêu Lãng kiên định nói. Hắn cũng không thiếu huyền thạch. Trước khi đi, Mộc Sơn Quỷ đã lưu lại cho hắn một Tu Di Giới, bên trong có ngàn vạn huyền thạch, đủ cho hắn tiêu xài một thời gian. Hơn nữa hiện tại Thần Hồn Phủ cũng có huyền thạch không ngừng đưa tới.
Tu Di Giới của hắn lóe lên, trong tay xuất hiện một Vũ Y cực kỳ rực rỡ. Ánh mắt hắn thâm tình nhìn Hồng Đậu nói:
- Còn về lễ vật cho Hồng Đậu, ta tự đã có chuẩn bị! Hồng Đậu, đây là Vũ Y của đại đế Mị Ảnh dành cho nữ tử hắn yêu thương. Hôm nay ta dùng nó để cầu hôn nàng. Nàng nguyện ý gả cho ta không? Nàng nguyện ý cả đời làm thê tử của ta không?
- Ta... Nguyện ý!
Trong mắt Đông Phương Hồng Đậu đầy nước mắt. Nàng không nhìn Vũ Y, lao vào trong lòng Tiêu Lãng. Đối với nàng mà nói, Tiêu Lãng chính là lễ vật lớn nhất!
Mẫu thân Hồng Đậu lặng lẽ cười rời đi. Hai người ôm chặt nhau, phía xa bóng đêm mê ly, gió nhẹ lướt qua mặt. Một đêm thu quá đẹp.
...
Ngày thứ hai, Tiêu Lãng dẫn theo Tiêu Thanh Y và Tiểu Đao, cùng với Ẩn đế rời khỏi đế đô, đi thẳng đến Ẩn Tông.
Thần Hồn Phủ còn có một đống chuyện, chờ Tiêu Lãng giải quyết. Chuyện Độc Cô Hành là lớn nhất. Tiêu Lãng không có thời gian đi quản chuyện đại lục Thần Hồn. Cho nên hắn trực tiếp mang theo Ẩn đế ngồi trên chiến xa Thiên Cơ, bay thẳng tới Ẩn Tông.
Tốc độ chiến xa Thiên Cơ quá nhanh. Chỉ gần nửa canh giờ, đã tới trung tâm dãy núi tử vong. Chiến xa Thiên Cơ phá không lao xuống. Ẩn đế mở cấm chế ra. Một nhóm người lại trở lại Ẩn Tông nơi mỹ lệ giống như chốn đào nguyên.
- Chít chít!
Tiểu Bạch vừa vặn tỉnh lại. Thấy là Ẩn Tông đã từng ở một thời gian, nó lập tức sung sướng bay ra ngoài, chạy nhảy xung quanh.
Vèo!
Đám người Tiêu Lãng đến đã kinh động đám người Hắc Minh Tử Minh ở trong Ẩn Tông. Tất cả thi nhau từ trong cung điện bay ra ngoài. Tiêu Lãng thản nhiên gật đầu với mấy người, dẫn theo Ẩn đế trực tiếp tiến vào chủ điện.
- Ẩn đế, giờ phút này chắc hẳn Thanh Minh vẫn đang trên đường trở về. Chờ hắn trở lại, ngài có thể để hắn truyền tống đi Thiên Châu. Đương nhiên... Nếu như hắn muốn lưu ở đại lục Thần Hồn cũng được! Còn nữa, nói cho ngài biết một tin tức bất hạnh. Lục Minh chết rồi! Nàng và Tiêu Phù Đồ, Bát gia, Tiêu Ma Thần ở chung một chỗ. Tiêu Ma Thần và Lục Minh bị hút vào một cấm địa sinh mệnh. Chắc hẳn tám chín phần là tử vong rồi!
Tiêu Lãng đi thẳng vào vấn đề, khiến Ẩn đế và Hắc Minh, Tử Minh ngẩn ra, nhưng không hề nói gì. Tiêu Lãng mở miệng lần nữa hỏi:
- Ẩn đế, tại Thiên Châu bây giờ ta có quen biết một vài cường giả chí tôn. Năm đó ngài đông cứng thi thể của nghĩa phụ ta, vẫn bảo lưu lại một tia tàn hồn đúng không? Nếu như ta mời những chí cường gả này ra tay, có thể phục sinh hắn được không?
Ẩn đế trầm ngâm, sau đó lấy ra một phần bí tịch, đưa cho Tiêu Lãng nói:
- Năm đó sở dĩ ta có thể bảo vệ một tia tàn hồn của Độc Cô Hành, chính là bởi vì quyển mật này. Đây là công pháp ta may mắn nhận được ở Thiên Châu. Chỉ có điều xem niên đại tương đối lâu, còn không trọn vẹn, cũng không làm sao phục sinh. Nếu ta có thể được mật quyển này, Thiên Châu mênh mông vô biên, cường giả kỳ nhân chuyện lạ như mây, khẳng định có biện pháp phục sinh cho Độc Cô Hành!
- Được, đại ân của Ẩn đế, Tiêu Lãng ghi nhớ trong tâm!
Tiêu Lãng hét lớn một tiếng. Mắt hắn và Tiêu Thanh Y đều sáng lên. Ngay cả Tiêu Thanh Y cũng có tự tin lớn hơn với chuyện phục sinh cho Độc Cô Hành. Trên khuôn mặt tuyệt mỹ dường như tỏa sáng, khiến người ta nhìn vào dường như chỉ có mười tám tuổi!
- Dẫn ta đi gặp nghĩa phụ đi!
Tiêu Lãng đứng dậy, Ẩn đế vội vàng dẫn đường. Mọi người đi theo hắn. Rất nhanh bọn họ đã tới trong mật thất.
- Nghĩa phụ!
- Độc Cô!
Nhìn Độc Cô Hành trong quan tài băng, mắt Tiêu Lãng và Tiêu Thanh Y đều ướt. Bề ngoài, Độc Cô Hành không tái nhợt như thi thể, trái lại giống như một nam tử đang ngủ say, vẫn phong thần như ngọc, khiến người ta không tự chủ được hồi tưởng lại, hắn trong bộ bạch y tung bay, bình tĩnh ụng dung, một đời phong thái quân thần tuyệt thế.
Nghĩ đến Độc Cô Hành dẫn dắt một vạn Yêu Thần Bệ, khí phách dũng mãnh xông vào Thanh Y Các. Nghĩ đến Độc Cô Hành tìm mọi cách chiếu cố hắn ở Bắc Cương. Nghĩ đến hắn đối với Tiêu Thanh Y quyết chí thề không hai lòng, Tiêu Lãng nắm chặt nắm đấm âm thầm hạ quyết tâm, không tiếc bất cứ giá nào phục sinh cho hắn. Bởi vì điều này không chỉ có liên quan đến Độc Cô Hành, còn liên quan đến cô cô hắn yêu quý nhất!
Tiêu Lãng thu quan tài băng vào Tu Di Giới, đồng thời thu hồi pháp khí chứa tàn hồn của Độc Cô Hành. Tiêu Lãng không ở lại nữa. Hắn căn dạn Ẩn đế một hồi. Bất luận muốn đi Thiên Châu, hay là ở đại lục Thần Hồn, Tiêu Lãng đều bảo đảm Ẩn Tông có thể phát triển lớn mạnh.
Dưới ánh mắt phức tạp của đám người Hắc Minh, Tiêu Lãng trực tiếp bay trở về đế đô, nhanh chóng căn dặn một nhóm người, cũng cho các nàng một ít thời gian để thu xếp. Cuối cùng dưới vô số ánh mắt nhiệt tình, hoặc là vô số ánh mắt phức tạp, hoặc là ánh mắt tiếc nuối, Tiêu Lãng dẫn theo Tiêu Thanh Y, Đông Phương Hồng Đậu, Nhã phu nhân, Tiểu Đao và Trà Mộc bay về phía Thần Hồn Thành.
Về phần những vụ việc nhỏ trong đại lục Thần Hồn, Thiên Tầm làm sao nhất thống đại lục Thần Hồn, xử trí Đế hậu Phi Vũ, Vũ Vương Triều, Huyết Vương Triều như thế nào, Tiêu Lãng đã không muốn để ý tới nhiều như vậy. Hắn bảo Đông Phương Bạch, Nghịch Thủy Lưu, phụ thân Trà Mộc giúp Thiên Tầm tìm cách thuận tiện một chút. Thật ra truyền tống trận Thần Hồn Thành có thể truyền tống đi Thiên Châu bất kỳ lúc nào. Sau này để bọn họ chậm rãi tới là được.
Vù!
Thiên Châu, trong phủ thành chủ Thần Hồn Phủ, một tiểu truyền tống trận đột nhiên lóe lên hào quang, lập tức kinh động vô số cường giả.
Hào quang truyền tống trận yếu đi, mấy người Tiêu Lãng vừa hiện thân, vô số cường giả Nhân Hoàng và hộ vệ từ hậu viện phủ thành chủ lập tức quỳ một gối xuống hô to:
- Tham kiến phủ chủ, phó phủ chủ. Tham kiến chư vị tiểu thư và đại nhân!
Trà Mộc nhìn lướt qua xung quanh, con ngươi đột nhiên co lại, miệng há thật to. Hắn nuốt nước bọt mấy lần, tim cũng muốn nhảy ra ngoài. Thật bá đạo. Nhiều cường giả như vậy muốn hù chết người sao...
Tiêu Lãng tùy ý khoát tay áo, để mọi người đứng dậy. Một cường giả Nhân Hoàng lập tức chắp tay gấp gáp bẩm báo:
- Bẩm phủ chủ, sáng sớm hôm nay đại nhân Tinh Dã truyền tin trở về, trong rừng rậm nguyền rủa, hung thú lại bạo động. Còn phát hiện một con hung thú trăm vạn năm. Hắn đã dẫn người qua đó. Mong phủ chủ trở lại, để Đao thiếu hiệp lập tức truyền tin về Thần Khải phủ thỉnh cầu viện trợ. Bằng không thành trì phía đông sẽ bị san thành bình địa.
- Hung thú trăm vạn năm sao? Nó không phải có bản mệnh châu sao?
Mắt Tiêu Lãng sáng ngời, lập tức kêu lên:
- Trước tiên đừng truyền tin cầu viện. Tiểu Đao chúng ta qua đó xem một chút. Vị này là công tử Trà Mộc, sau này chính là phó phủ chủ Thần Hồn Phủ. Các ngươi cố gắng chiêu đãi!
Hắn không phải nhà từ thiện. Việc của mình còn một đống lớn, hắn càng không thể đi quản chết sống của những người còn lại. Còn Thiên Tầm ở đại lục Thần Hồn làm đế hoàng, hắn rất tin tưởng Thiên Tầm sẽ không làm càn. Đương nhiên chắc hẳn hậu cung tần phi sẽ nhiều hơn rất nhiều...
Không nhìn ánh mắt của đám người Tiêu Bất Hoặc, Tiêu Lãng lãnh đạm đi vào một sân viện phía sau, tìm kiếm Đông Phương Hồng Đậu. Nhờ thị nữ dẫn dắt, Tiêu Lãng đi tới một đình viện. Trong sân Đông Phương Hồng Đậu và mẫu thân của nàng đang ngồi quây quần nói việc nhà. Tiêu Thanh Y và Nhã phu nhân không có ở trong sân. Hiển nhiên hai người đã về nghỉ ngơi.
- Chào Bá mẫu!
Tiêu Lãng rất khách khí hành lễ với mẫu thân của Hồng Đậu. Hồng Đậu không giống mẫu thân của nàng, mà giống bà nội của nàng. Đây cũng là nguyên nhân Hồng Đậu bị Đông Phương Bạch đặc biệt yêu quý. Mẫu thân của nàng là đại gia khuê tú, rất có khí độ. Vừa nhìn thấy Tiêu Lãng, trên mặt liền nở nụ cười.
Mẫu thân của Hồng Đậu rất hiểu chuyện, lập tức đứng dậy cười nói với Tiêu Lãng:
- Ha ha, Tiêu Lãng đến à. Các ngươi nói chuyện đi. Ngày mai bá mẫu sẽ trở lại thăm Hồng Đậu!
- Không cần. Bá mẫu ta có chuyện đang muốn thương lượng với bá mẫu!
Tiêu Lãng vội vàng bắt chuyện với mẫu thân Hồng Đậu. Lúc này hắn mới khách khí nói:
- Ta đã từng đáp ứng Hồng Đậu, cho nàng một hôn lễ lớn nhất. Hiện tại ta chính thức cầu hôn với Đông Phương gia, ừm... Ở bên trong là một vài lễ hỏi. Khẩn cầu bá mẫu gả Tiểu Hồng Đậu của bá mẫu cho Tiêu Lãng!
Đại lục Thần Hồn có phong tục rất kỳ lạ. Nói chuyện cầu hôn không phải nói với tộc trưởng gia chủ, trái lại phải nói chuyện với mẫu thân của nữ tử đó. Đương nhiên quyết định cuối cùng nhất định là nhân vật lớn trong gia tộc các nàng.
Đông Phương Hồng Đậu không nghĩ tới Tiêu Lãng lại trực tiếp như vậy. Mặt nàng liền ửng đỏ, vừa e thẹn lại vừa vui mừng. Nàng vốn định rời đi, nhưng lại bị Tiêu Lãng kéo lại.
- Được, được, được!
Mẫu thân của Hồng Đậu luôn miệng nói được. Tất nhiên là một ngàn đồng ý một vạn vui mừng. Lễ hỏi không nhận, trái lại giao cho Hồng Đậu nói:
- Tiêu Lãng, ngươi có thể cứu Hồng Đậu trở về, điều này đối với Đông Phương Gia chính là lễ hỏi lớn nhất!
- Nhận lấy đi, ta không thiếu. Trong này có một ít huyền thạch, còn có hai thần binh, có thể sẽ có chút trợ giúp đối với Đông Phương Gia!
Tiêu Lãng kiên định nói. Hắn cũng không thiếu huyền thạch. Trước khi đi, Mộc Sơn Quỷ đã lưu lại cho hắn một Tu Di Giới, bên trong có ngàn vạn huyền thạch, đủ cho hắn tiêu xài một thời gian. Hơn nữa hiện tại Thần Hồn Phủ cũng có huyền thạch không ngừng đưa tới.
Tu Di Giới của hắn lóe lên, trong tay xuất hiện một Vũ Y cực kỳ rực rỡ. Ánh mắt hắn thâm tình nhìn Hồng Đậu nói:
- Còn về lễ vật cho Hồng Đậu, ta tự đã có chuẩn bị! Hồng Đậu, đây là Vũ Y của đại đế Mị Ảnh dành cho nữ tử hắn yêu thương. Hôm nay ta dùng nó để cầu hôn nàng. Nàng nguyện ý gả cho ta không? Nàng nguyện ý cả đời làm thê tử của ta không?
- Ta... Nguyện ý!
Trong mắt Đông Phương Hồng Đậu đầy nước mắt. Nàng không nhìn Vũ Y, lao vào trong lòng Tiêu Lãng. Đối với nàng mà nói, Tiêu Lãng chính là lễ vật lớn nhất!
Mẫu thân Hồng Đậu lặng lẽ cười rời đi. Hai người ôm chặt nhau, phía xa bóng đêm mê ly, gió nhẹ lướt qua mặt. Một đêm thu quá đẹp.
...
Ngày thứ hai, Tiêu Lãng dẫn theo Tiêu Thanh Y và Tiểu Đao, cùng với Ẩn đế rời khỏi đế đô, đi thẳng đến Ẩn Tông.
Thần Hồn Phủ còn có một đống chuyện, chờ Tiêu Lãng giải quyết. Chuyện Độc Cô Hành là lớn nhất. Tiêu Lãng không có thời gian đi quản chuyện đại lục Thần Hồn. Cho nên hắn trực tiếp mang theo Ẩn đế ngồi trên chiến xa Thiên Cơ, bay thẳng tới Ẩn Tông.
Tốc độ chiến xa Thiên Cơ quá nhanh. Chỉ gần nửa canh giờ, đã tới trung tâm dãy núi tử vong. Chiến xa Thiên Cơ phá không lao xuống. Ẩn đế mở cấm chế ra. Một nhóm người lại trở lại Ẩn Tông nơi mỹ lệ giống như chốn đào nguyên.
- Chít chít!
Tiểu Bạch vừa vặn tỉnh lại. Thấy là Ẩn Tông đã từng ở một thời gian, nó lập tức sung sướng bay ra ngoài, chạy nhảy xung quanh.
Vèo!
Đám người Tiêu Lãng đến đã kinh động đám người Hắc Minh Tử Minh ở trong Ẩn Tông. Tất cả thi nhau từ trong cung điện bay ra ngoài. Tiêu Lãng thản nhiên gật đầu với mấy người, dẫn theo Ẩn đế trực tiếp tiến vào chủ điện.
- Ẩn đế, giờ phút này chắc hẳn Thanh Minh vẫn đang trên đường trở về. Chờ hắn trở lại, ngài có thể để hắn truyền tống đi Thiên Châu. Đương nhiên... Nếu như hắn muốn lưu ở đại lục Thần Hồn cũng được! Còn nữa, nói cho ngài biết một tin tức bất hạnh. Lục Minh chết rồi! Nàng và Tiêu Phù Đồ, Bát gia, Tiêu Ma Thần ở chung một chỗ. Tiêu Ma Thần và Lục Minh bị hút vào một cấm địa sinh mệnh. Chắc hẳn tám chín phần là tử vong rồi!
Tiêu Lãng đi thẳng vào vấn đề, khiến Ẩn đế và Hắc Minh, Tử Minh ngẩn ra, nhưng không hề nói gì. Tiêu Lãng mở miệng lần nữa hỏi:
- Ẩn đế, tại Thiên Châu bây giờ ta có quen biết một vài cường giả chí tôn. Năm đó ngài đông cứng thi thể của nghĩa phụ ta, vẫn bảo lưu lại một tia tàn hồn đúng không? Nếu như ta mời những chí cường gả này ra tay, có thể phục sinh hắn được không?
Ẩn đế trầm ngâm, sau đó lấy ra một phần bí tịch, đưa cho Tiêu Lãng nói:
- Năm đó sở dĩ ta có thể bảo vệ một tia tàn hồn của Độc Cô Hành, chính là bởi vì quyển mật này. Đây là công pháp ta may mắn nhận được ở Thiên Châu. Chỉ có điều xem niên đại tương đối lâu, còn không trọn vẹn, cũng không làm sao phục sinh. Nếu ta có thể được mật quyển này, Thiên Châu mênh mông vô biên, cường giả kỳ nhân chuyện lạ như mây, khẳng định có biện pháp phục sinh cho Độc Cô Hành!
- Được, đại ân của Ẩn đế, Tiêu Lãng ghi nhớ trong tâm!
Tiêu Lãng hét lớn một tiếng. Mắt hắn và Tiêu Thanh Y đều sáng lên. Ngay cả Tiêu Thanh Y cũng có tự tin lớn hơn với chuyện phục sinh cho Độc Cô Hành. Trên khuôn mặt tuyệt mỹ dường như tỏa sáng, khiến người ta nhìn vào dường như chỉ có mười tám tuổi!
- Dẫn ta đi gặp nghĩa phụ đi!
Tiêu Lãng đứng dậy, Ẩn đế vội vàng dẫn đường. Mọi người đi theo hắn. Rất nhanh bọn họ đã tới trong mật thất.
- Nghĩa phụ!
- Độc Cô!
Nhìn Độc Cô Hành trong quan tài băng, mắt Tiêu Lãng và Tiêu Thanh Y đều ướt. Bề ngoài, Độc Cô Hành không tái nhợt như thi thể, trái lại giống như một nam tử đang ngủ say, vẫn phong thần như ngọc, khiến người ta không tự chủ được hồi tưởng lại, hắn trong bộ bạch y tung bay, bình tĩnh ụng dung, một đời phong thái quân thần tuyệt thế.
Nghĩ đến Độc Cô Hành dẫn dắt một vạn Yêu Thần Bệ, khí phách dũng mãnh xông vào Thanh Y Các. Nghĩ đến Độc Cô Hành tìm mọi cách chiếu cố hắn ở Bắc Cương. Nghĩ đến hắn đối với Tiêu Thanh Y quyết chí thề không hai lòng, Tiêu Lãng nắm chặt nắm đấm âm thầm hạ quyết tâm, không tiếc bất cứ giá nào phục sinh cho hắn. Bởi vì điều này không chỉ có liên quan đến Độc Cô Hành, còn liên quan đến cô cô hắn yêu quý nhất!
Tiêu Lãng thu quan tài băng vào Tu Di Giới, đồng thời thu hồi pháp khí chứa tàn hồn của Độc Cô Hành. Tiêu Lãng không ở lại nữa. Hắn căn dạn Ẩn đế một hồi. Bất luận muốn đi Thiên Châu, hay là ở đại lục Thần Hồn, Tiêu Lãng đều bảo đảm Ẩn Tông có thể phát triển lớn mạnh.
Dưới ánh mắt phức tạp của đám người Hắc Minh, Tiêu Lãng trực tiếp bay trở về đế đô, nhanh chóng căn dặn một nhóm người, cũng cho các nàng một ít thời gian để thu xếp. Cuối cùng dưới vô số ánh mắt nhiệt tình, hoặc là vô số ánh mắt phức tạp, hoặc là ánh mắt tiếc nuối, Tiêu Lãng dẫn theo Tiêu Thanh Y, Đông Phương Hồng Đậu, Nhã phu nhân, Tiểu Đao và Trà Mộc bay về phía Thần Hồn Thành.
Về phần những vụ việc nhỏ trong đại lục Thần Hồn, Thiên Tầm làm sao nhất thống đại lục Thần Hồn, xử trí Đế hậu Phi Vũ, Vũ Vương Triều, Huyết Vương Triều như thế nào, Tiêu Lãng đã không muốn để ý tới nhiều như vậy. Hắn bảo Đông Phương Bạch, Nghịch Thủy Lưu, phụ thân Trà Mộc giúp Thiên Tầm tìm cách thuận tiện một chút. Thật ra truyền tống trận Thần Hồn Thành có thể truyền tống đi Thiên Châu bất kỳ lúc nào. Sau này để bọn họ chậm rãi tới là được.
Vù!
Thiên Châu, trong phủ thành chủ Thần Hồn Phủ, một tiểu truyền tống trận đột nhiên lóe lên hào quang, lập tức kinh động vô số cường giả.
Hào quang truyền tống trận yếu đi, mấy người Tiêu Lãng vừa hiện thân, vô số cường giả Nhân Hoàng và hộ vệ từ hậu viện phủ thành chủ lập tức quỳ một gối xuống hô to:
- Tham kiến phủ chủ, phó phủ chủ. Tham kiến chư vị tiểu thư và đại nhân!
Trà Mộc nhìn lướt qua xung quanh, con ngươi đột nhiên co lại, miệng há thật to. Hắn nuốt nước bọt mấy lần, tim cũng muốn nhảy ra ngoài. Thật bá đạo. Nhiều cường giả như vậy muốn hù chết người sao...
Tiêu Lãng tùy ý khoát tay áo, để mọi người đứng dậy. Một cường giả Nhân Hoàng lập tức chắp tay gấp gáp bẩm báo:
- Bẩm phủ chủ, sáng sớm hôm nay đại nhân Tinh Dã truyền tin trở về, trong rừng rậm nguyền rủa, hung thú lại bạo động. Còn phát hiện một con hung thú trăm vạn năm. Hắn đã dẫn người qua đó. Mong phủ chủ trở lại, để Đao thiếu hiệp lập tức truyền tin về Thần Khải phủ thỉnh cầu viện trợ. Bằng không thành trì phía đông sẽ bị san thành bình địa.
- Hung thú trăm vạn năm sao? Nó không phải có bản mệnh châu sao?
Mắt Tiêu Lãng sáng ngời, lập tức kêu lên:
- Trước tiên đừng truyền tin cầu viện. Tiểu Đao chúng ta qua đó xem một chút. Vị này là công tử Trà Mộc, sau này chính là phó phủ chủ Thần Hồn Phủ. Các ngươi cố gắng chiêu đãi!